Phượng Hoàng Hoa
Chương 30
Kỷ An thấy có lẽ Tiêu Ngân Phong sẽ đi lên đây, sợ bị nàng nhìn thấy nên bưng tách cà phê theo lối cầu thang bộ đi lên tầng cao nhất, đến sân thượng vừa hứng gió vừa uống cà phê. Cà phê uống được một nửa thì đột nhiên nhìn thấy phía cầu thang đi lên lầu ở đối diện có mấy công nhân bê xi măng ngăn nước đổ vào phía trong đường ống dẫn xuống phòng cháy ở dưới. Tiếp theo là nghe thấy thanh âm la mắng của La Thánh Minh, “Ngươi là trưởng phòng hậu cần như thế nào vậy? Hả? Có khe nứt ở trên đầu mà ngươi không biết? Rò rỉ ống chứa nước chữa cháy ngươi không biết? Nước tràn đầy văn phòng làm việc của Đại lão bản ngươi cũng không biết? Ngươi đi nhìn thử phòng làm việc với phòng nghỉ của Đại lão bản xem đã bị ngập nước thành cái dạng gì!” Vừa nghe tiếng la hét của La Thánh Minh, Kỷ An liền chạy nhanh về phía hông cầu thang, núp ở sau bức tường. Gì chứ, phòng nghỉ của Tiêu tổng bị ngập nước? Nàng khom lưng mắt nhìn ra bên ngoài chăm chú quan sát, chỉ thấy mái nhà ở giữa giống như là một cái áo giữ nước, phía dưới khắp nơi toàn là nước, giống như một dòng suối nhỏ tưng bừng chảy hướng về cống thoát nước, đứng ở nơi này nàng vẫn có thể thấy được nước đang “ào ào” phun ra ngoài.
Giọng của trưởng phòng hậu cần lại truyền đến, “Hai ngày trước lúc kiểm tra phòng chữa cháy đã phát hiện van của ống dẫn trong này bị hư, đây không phải là nguyên nhân hay sao? Có thể do lúc công nhân khởi công đã gõ hơi nặng, làm cho xi măng xung quanh ống dẫn bị bong ra cho nên nước theo đường ống nước cứu hỏa mà thấm xuống”.
“Đây là cái mà ngươi nói đã sửa chữa van nước hay sao? Còn hơn là suối phun nước nữa!” La Thánh Minh hét lên, “Ngươi nói là do thi công nên ống nước bị làm hỏng? Hả? Làm hỏng ống nước phía trên văn phòng của Đại lão bản? Ngươi đi vào văn phong Đại lão bản mà xem, nước ngập có thể nuôi cá bơi lội! Thấm nước, cái này mà gọi là thấm nước sao? Hai ngày trước thi công làm cho hư ống thì tại sao hai ngày trước không bị ngập nước? Vì cái gì mà hai ngày nay các ngươi không chịu kiểm tra! Làm ăn cái kiểu gì không biết…”
Nuôi cá? Nuôi một mỹ nhân ngư như Đại lão bản cũng không tồi nha. Kỷ An có một chút xấu xa nghĩ vậy, ân, còn nghĩ lát nữa khi Tiêu Ngân Phong đi tới văn phòng, đột nhiên nhìn thấy nước ngập, đi vào thì thấy phòng nghỉ của mình nước ngập tràn khắp nơi không biết lúc đó nàng sẽ có biểu tình như thế nào. Kỷ An có chút vui mừng khi thấy người khác gặp họa, ai biểu Đại lão bản ngươi mỗi ngày không có việc gì lại trưng bộ mặt tàn bạo giống như ai thiếu nợ ngươi tám trăm vạn làm chi. Nàng nghi ngờ không biết cái này có phải do người ở bộ phận hành chính bất mãn với Đại lão bản mà cố ý làm ra việc này không nữa.
Kỷ An nghe La Thánh Minh mắng chửi người khác càng ngày càng dữ, đoán chừng là bị Đại lão bản giáo huấn nên chạy đi tìm trưởng phòng hậu cần để trút cơn giận. Nàng rụt vai lại, bưng tách cà phê chạy trốn khỏi nơi thị phi này. Chậm chạp quay trở lại văn phòng chợt nghe đồng nghiệp nói là quản lý tìm nàng. Nàng đáp lời, một ngụm uống cho hết cà phê, đặt cái tách xuống rồi đi vào văn phòng của quản lý.
Quản lý ngẩng đầu nhìn Kỷ An, sau đó đưa cho Kỷ An một xấp tài liệu, “Kỷ An, đây là báo cáo của Tiêu tổng, Tiểu Tuyết xin phép nên phiền ngươi đi đưa cái này một chút”.
Kỷ An nhận văn kiện, xoay người đi ra khỏi phòng quản lý, thầm nghĩ rằng tại sao cứ phải là ta đi đưa chứ. Nàng cầm lấy văn kiện đi về phía văn phòng của Đại lão bản, vừa đi đến cửa đã bị hai thư ký ngăn lại, “Vào trong có việc gì?”
“Quản lý bảo ta đi đưa văn kiện vào cho Tiêu tổng”. Kỷ An giơ giơ văn kiện trong tay lên.
“Đi vào thì nói chuyện cẩn thận một chút, hôm nay Tiêu tổng nổi giận rất nhiều”. Hai thư ký nói xong liền nhảy về chỗ ngồi của mình giống như là sợ Kỷ An sẽ đưa văn kiện cho hai nàng nhờ đưa vào trong đó hay sao ấy.
Hai thư ký của Tiêu tổng, thư ký đặc biệt ba lăm ba sáu tuổi, khôn khéo tài giỏi, là trợ lý đặc biệt bên cạnh Tiêu tổng, có rất nhiều việc vặt của Tiêu tổng đều do nàng chuẩn bị, xử lý. Về phần thư ký thứ hai, vừa là thư ký của Tiêu tổng vừa là thư ký trợ lý cho thư ký đặc biệt, bình thường sẽ xử lý mấy việc vặt vãnh. Ách, gương mặt rạng rỡ như vậy không phải chỉ là người giúp việc của người giúp việc hay sao chứ?
Thư ký đặc biệt giương mắt liếc qua Kỷ An, cười cười một cách cực kỳ sâu xa, lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục làm việc.
Thư ký thứ hai gọi điện thoại vào cho Tiêu Ngân Phong, sau đó cúp điện thoại xuống nói với Kỷ An, “Tiêu tổng kêu ngươi đi vào”.
Kỷ An gõ gõ lên cánh cửa, sau đó nghe một tiếng lạnh lùng đáp lại, “Vào đi”. Thanh âm lạnh như băng, so với băng phách ngân châm của Lý Mạc Sầu còn khiếp người hơn. Kỷ An cắn môi, mặt nghiêm lại, ôm văn kiện thật cẩn thận rồi đẩy cửa đi vào. Một chân dẫm lên trên tấm thảm, mẹ ơi, nước lập tức chảy ra từ tấm thảm, còn thấm vào cả giày da. Kỷ An đầu tiên cảm thán một chút, thảm này hút nước thật là tốt, giống như là bọt biển hút nước vậy. Sau đó lại lập tức đau lòng cho đôi giày da của mình, giày da của ta a, là da thật a, tốn mấy ngàn mới mua được, mới mang được lần thứ tư thôi!
“Tiêu tổng, đây là văn kiện của phòng Kinh Doanh, quản lý của ta bảo đưa tới đây”. Kỷ An đi tới trước bàn làm việc, sau đó phát hiện Tiêu Ngân Phong không có ở đó. Ánh mắt của nàng nhanh chóng quét qua căn phòng, tìm thấy rồi, Tiêu Đại lão bản thật ra đang ngồi xổm ở ngay giá sách âm tường ở trong góc kia. Đang làm gì vậy? Thật không có hình tượng nha! Kỷ An đem văn kiện đặt ở trên bàn, “Ách, Tiêu tổng, ta đi ra ngoài trước”. Dù sao cũng không phải là chuyện của nàng.
“Kỷ An, lại đây giúp ta một tay”. Giọng của Tiêu Ngân Phong truyền đến.
“Nga”. Kỷ An trả lời, sau đó thật cẩn thận đạp trên nước, đau lòng cho đôi giày da, từng bước từng bước đi qua bên đó. Sau đó nhìn thấy Tiêu Ngân Phong ngồi xổm ở đó, chân trần, ống quần được kéo lên, tay áo được xắn lên ở phía trên đang cầm một cái hộp gì đó săm soi mãi. Cả cái hộp đều bị ngập nước ướt hết từ trong ra ngoài, nhìn ở xa xa thì giống như là tranh cuộn. Kỷ An nghĩ Đại lão bản, ngươi ủy khuất đến mức như vậy sao? Đồ vật quí giá này nọ đều tự mình dùng tay nâng niu mãi a. Ân, nhưng mà nói đi nói lại, chân của Đại lão bản thật trắng nha, giống như là được nạm ngọc vậy, móng chân cũng thật xinh đẹp, không nghĩ là nàng cũng sẽ sơn móng chân a!
Tiêu Ngân Phong đứng lên, biểu tình trên mặt rất xấu, trên mặt hiện rõ hai chữ “chán nản”.
Kỷ An đi qua, cúi đầu liền nhìn thấy một thùng đựng tranh cuộn bị ngập nước làm cho rối tinh rối mù, không biết có còn cứu được không. Sau đó lại nhìn thấy một thùng thư ở bên cạnh, cùng với mấy loại sách linh tinh gì đó cũng bị ướt không còn hình dạng gì.
“Giúp ta nâng lên để ở trên bàn làm việc một chút đi”. Tiêu Ngân Phong nói.
Kỷ An giúp nàng đem thùng giấy đặt lên trên bàn làm việc, vừa buông tay ra thì nước lập tức chảy ra từ đáy thùng, Kỷ An liền nhanh tay dịch chuyển văn kiện ở bên cạnh ra chỗ khác cho an toàn.
Vẻ mặt Tiêu Ngân Phong sầu não lại càng thêm đau lòng khi nhìn thùng giấy trước mặt, lông mày nhíu chặt lại.
Ánh mắt của Kỷ An dừng lại trên cái thùng giấy đựng mấy thứ đồ linh tinh này nọ, sau đó mắt lại nhìn Tiêu Ngân Phong, cũng thấy có chút đáng tiếc.
Tiêu Ngân Phong đứng ở một bên, thò tay vào trong thùng đầy nước, cuối cùng nặng nề thở dài ủ rũ ngồi lại trên ghế của lão bản, sau đó ngẩng đầu nhìn thùng giấy đựng tranh cuộn, rồi lại quay đầu nhìn mấy thùng đồ ở bên cạnh, vẻ mặt rất đau lòng. Nàng cắn cắn môi nói, “Đây là di vật của bằng hữu được gởi về từ nước ngoài, ta vì luôn bận việc của nhà máy nên mới bảo công ty vận chuyển mang đến để ở đây, không nghĩ chỉ một đêm ngày hôm qua ở nhà máy mà đã trở thành như thế này…” Nhìn thấy nàng như vậy ý nghĩ trong lòng muốn giết người cũng có.
Kỷ An nghĩ nghĩ rồi nói, “Tiêu tổng, có lẽ chúng vẫn còn có thể sửa lại được”.
Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An nói, “Sửa như thế nào?” Mấy bức tranh đã bị ngập nước ướt hết toàn bộ rồi.
“Mang đến cửa hàng phục chế lại”. Kỷ An nói.
“Có thể sửa được sao?” Trong đôi mắt Tiêu Ngân Phong lộ ra một tia sáng hi vọng.
Kỷ An gật đầu nói, “Ta thấy tranh này hẳn là tranh quốc họa, dùng giấy Tuyên Thành để vẽ, nếu tranh này dùng thuốc màu chính quy cùng với màu nước để vẽ tranh thì có bị thấm nước cũng không hư, cũng không sợ nước, nếu để khô tự nhiên hoặc đem đi đến cửa hàng phục chế để xử lý đều được”.
“Ngươi có tìm hiểu về phục chế tranh vẽ sao?” Tiêu Ngân Phong hỏi.
Kỷ An gật gật đầu, sau đó bấm một dãy số trên điện thoại.
Tiêu Ngân Phong chờ Kỷ An gọi điện thoại cho người phục chế tranh đến, đợi Kỷ An cúp máy nàng mới hỏi, “Ngươi có nghiên cứu về tranh quốc họa sao?”
Kỷ An lắc lắc đầu, “Ta không có hiểu biết về hội họa lắm, nhưng mà có đọc qua một ít sách thường thức về nó mà thôi”.
“Bên kia nói như thế nào?” Tiêu Ngân Phong lại hỏi đến chuyện của cửa hàng phục chế tranh.
“Bên đó không người để đi đến đây lấy, nên chúng ta phải tự mình đem qua đó thôi”. Kỷ An nói.
“Ân, vậy ngươi đi giúp ta một chuyến đi”. Tiêu Ngân Phong nói.
Tiêu Ngân Phong bảo thư ký tìm một vài người đến giúp đưa mấy cuộn tranh bị thấm nước lên trên xe, sau đó cùng đi với Kỷ An đến cửa hàng phục chế. Thợ phục chế nhìn xuống dưới sau đó nói cũng không có vấn đề gì trầm trọng lắm, nên bảo Tiêu Ngân Phong hai ngày sau ghé lấy. Tiêu Ngân Phong gật đầu, tỏ vẻ dù có mất bao nhiêu tiền cũng không sao, quan trọng là hi vọng có thể phục chế tất cả tranh vẽ về lại tình trạng như cũ. Ra khỏi cửa hàng, Kỷ An chạy xe trở về lại công ty, Tiêu Ngân Phong còn phải trở lại phòng làm việc để dọn dẹp mấy thùng đựng album ảnh, sách, với mấy đồ linh tinh đem về nhà.
Kỷ An vội vội vàng vàng cho đến thời điểm giữa trưa tan tầm thì nhận được điện thoại của Tiêu Ngân Phong. “Kỷ An, ngươi tới nhà ta một chuyến”. Thanh âm của nàng không thể nói rõ là lạnh lùng, nhưng lại lộ ra một chút mùi vị có chuyện gì đó thật thích thú. Kỷ An mang theo nghi hoặc đi tới nhà của Tiêu Ngân Phong, đến nơi chỉ thấy trong phòng khách bày bừa đầy mấy vật dụng linh tinh. Nào là sách, khung ảnh, mấy thứ đồ quý giá cùng đồ chơi linh tinh gì đó, đều rất là tinh xảo.
Tiêu Ngân Phong mời Kỷ An ngồi xuống ghế sô pha, sau đó rót ly nước đưa cho nàng.
Kỷ An cầm lấy ly nước có chút không yên hỏi, “Tiêu tổng, có chuyện gì?”
“Kỷ An, ngươi có nhận thức được một người tên là Tô Đồng không?” Tiêu Ngân Phong hỏi.
“Tô Đồng?” Kỷ An nghĩ nghĩ, thật sự là không có ấn tượng, nàng lắc lắc đầu. Đại lão bản đột nhiên hỏi tới người này là có ý gì?
“Cháu gái của Tô Thừa Chí, con gái của Tô Thừa Hiên. Nhà các ngươi cùng với Tô Gia có quan hệ rất gần, ngươi này hẳn là không xa lạ mới đúng chứ?” Tiêu Ngân Phong thấp giọng hỏi.
“Là chị họ của Tô Bối Nhi – Tô Đồng?” Kỷ An nghĩ nghĩ nói, “Chỉ có nghe nói qua về Tô Đồng, nhưng chưa bao giờ gặp mặt”. Nghe nói là một lesbian, là một người sống khá xa cách, cùng với Tô Gia bất hòa, sau đó lại đoạn tuyệt quan hệ với Tô Gia rồi đi nước ngoài.
“Chưa gặp qua?” Tiêu Ngân Phong cảm thấy kinh ngạc, nàng lấy một cuốn album ở trên bàn mở ra một tấm hình rồi đưa nó cho Kỷ An, “Ngươi xem xem!”
Kỷ An cầm lấy cuốn album, rồi lật từng trang từng trang để xem, hơn mười mấy tấm ảnh chụp dĩ nhiên tất cả đều là nàng. Tất cả đều chụp với bối cảnh là phượng hoàng hoa. Kỷ An nhớ rõ nơi này, nơi đó năm nàng mười tám tuổi đã đi qua, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Vì sao lại có ảnh chụp của ta?” Nàng lật đến mặt sau thì nhìn thấy một cô gái trẻ, rất đẹp, nhìn thật khỏe mạnh, bộ dáng thật thanh tú, nhưng trên người lại luôn luôn có một loại hơi thở lãnh đạm mất mát, có chút vẻ sa sút. Đột nhiên Kỷ An lật lại ảnh chụp, hình mặt trời chiếu thẳng xuống tàng cây phượng hoàng hoa như một viên lửa đỏ, một cô gái trẻ đang ngửa đầu nhìn cây phượng hoàng hoa đang nở rộ. Thân ảnh của nàng được ánh mặt trời chiếu xuống như là thiên thần cao quý, cùng với phượng hoàng hoa nở rộ tôn nhau lên, xinh đẹp tuyệt trần. Là nàng? Người ở dưới tàng cây phượng hoàng hoa kia cư nhiên là Tô Đồng? Kỷ An ngây dại! “Nàng là Tô Đồng?”
Tiêu Ngân Phong cũng nhìn thấy tấm ảnh chụp mà Kỷ An lật ra nhìn, nàng nhìn về phía Kỷ An, bụng đầy nghi vấn. Lúc nàng bắt gặp Kỷ An tăng ca vào buổi tối khi còn ở phòng PMC, nàng nhìn thấy bức tranh mà Kỷ An vẽ rất quen mắt, hôm nay tự mình xem lại mấy bức ảnh chụp này mới đột nhiên nhớ tới bức tranh Kỷ An vẽ chính là lúc bản thân mình tự tay chụp hình Tô Đồng. Lúc đó là mấy ngày trước khi Tô Đồng đi ra nước ngoài, Tô Đồng lôi kéo nàng đi lên núi, ở trên đỉnh núi nàng mới chụp được mấy tấm hình này.
“Ngươi ngươi thích trong lòng là Tô Đồng?” Tiêu Ngân Phong hỏi. Chẳng lẽ bức tranh Kỷ An vẽ là Tô Đồng chứ không phải nàng? Tiêu Ngân Phong chỉ cảm thấy khó chịu, người mà Kỷ An thích cư nhiên lại là bằng hữu tốt nhất của nàng, mà bằng hữu tốt nhất của nàng cũng đã mất rồi. “Các ngươi vẫn mến nhau sao?”
Kỷ An sững sờ ngẩng đầu, “Không có”. Nàng cơ bản không biết Tô Đồng là ai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!