Phượng Hoàng Hoa - Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Phượng Hoàng Hoa


Chương 55


Sau khi suy đi nghĩ lại một hồi thì Kỷ An thấy kì thật việc này cũng chẳng có gì to tát, mỗi người đều có phạm vi cuộc sống, giống như mình khi làm việc cũng có một nhóm khách hàng thân thiết, giống như mẹ của nàng cũng có một đám bạn xấu, Tiêu Ngân Phong vì làm ăn mà nhận thức những người trong giới kinh doanh cũng rất bình thường a! Kỷ An sau khi thông suốt như vậy thì cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Kỷ Gia và Tiêu Ngân Phong có quan hệ bạn bè từ việc làm ăn kinh doanh, ân, cũng không còn thành kiến nữa. Nàng đứng dậy mở máy vi tính, xem thông tin về các loại notebook rồi so sánh chúng với nhau, sau đó đi vào trong nội thành mua một cái mang về, đương nhiên tốn không ít tiền, Kỷ An tự động đem tiền mua quần áo và giày tháng này trừ vào đó. Dù sao quần áo vẫn còn có mặc, giày vẫn chưa có hư.

Buổi tối nấu một chút đồ ăn linh tinh này nọ rồi nằm ở nhà lên mạng, dạo một vòng trang web đồng tính mà nàng mới phát hiện mấy hôm trước, lục lọi một hồi lâu thì thấy thật kinh khủng, bất tri bất giác đã qua 12h đêm, nữ vương gọi điện thoại đến nói nhớ nàng. Hai người ôm điện thoại nói chuyện đến 3h sáng mới đi ngủ. Ngày hôm sau mới sáng sớm Kỷ An đã bị chuông điện thoại reo làm tỉnh giấc, nàng cầm điện thoại mơ mơ màng màng trả lời, “Alo”.

“Mở cửa”. Thanh âm của Tiêu Ngân Phong từ trong điện thoại truyền đến.

“Mở cửa? Mở cửa gì a?” Kỷ An còn mơ hồ.

“Ta đang ở ngoài cửa nhà ngươi”. Giọng Tiêu Ngân Phong lại vang lên.

“Nga”. Kỷ An trả lời, cúp điện thoại xong quay người qua ngủ tiếp chẳng phản ứng gì. Ngủ được một chút lại mơ mơ màng màng, không biết như thế nào trong đầu lại nhớ tới câu nói vừa rồi, lập tức xoay người ngồi dậy, nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng không mang liền lao ra ngoài cửa lớn mở ra. “Gì chứ, không có ai!” Kỷ An nhìn hành lang trống rỗng, cào cào đầu tóc rối, “Thì ra là nằm mơ a”. Đóng cửa lại. Đột nhiên có một người đi tới bên cạnh làm cho Kỷ An sợ tới mức kêu lên, “Rầm” một tiếng liền đóng cửa lại.

Nàng sửng sốt một chút, cảm thấy có cái gì đó không đúng a. Chạy về phòng lấy điện thoại ra xem nhật ký cuộc gọi thì thấy đúng là vừa rồi nữ vương nhà nàng gọi điện tới. Vậy người ở bên ngoài kia…

Chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Tiêu Ngân Phong, Kỷ An nhanh chóng bắt máy thì nghe giọng của nữ vương không hờn không giận truyền từ trong điện thoại ra, “Kỷ An, người làm cái quái quỉ gì vậy?”

Kỷ An sợ run cả người, chạy thật nhanh về phía cửa nhìn qua mắt mèo thì thấy đúng là nữ vương đang ở bên ngoài. Nàng nhanh chóng mở cửa, ngây ngốc ngơ ngác nhìn Tiêu Ngân Phong không biết phải giải thích như thế nào.

Cái mũi Tiêu Ngân Phong đỏ hồng, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, “Có phải không muốn ta đến đây hay không? Ta đi là được rồi”. Nàng rất tức giận, đứng ở cửa chờ năm sáu phút còn tưởng Kỷ An phải mặc quần áo nên mới chậm chạp như vậy, không nghĩ tới cửa mở ra nàng vừa chuẩn bị bước vào thì Kỷ An này liền đóng cửa một cái “rầm”, đập vào mũi của nàng thật đau.

“Ngân Phong”. Kỷ An liền ôm lấy Tiêu Ngân Phong, “Đừng đi đừng đi, không có không có…” Nàng không biết nên giải thích như thế nào, đầu lưỡi như bị thắt lại, “Ngươi vào trong trước đã”. Kéo Tiêu Ngân Phong vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại, “Ta không nghĩ ngươi lại tới đây, ta còn nghĩ mình nằm mơ”.

“Nằm mơ? Nằm mơ mà ngươi lại chạy ra mở cửa?” Thanh âm của Tiêu Ngân Phong nghe vẫn rất lạnh lùng, cái mũi vừa chua xót vừa đau, sợ ảnh hưởng tới hình tượng nên ko dám lấy tay xoa xoa.

Kỷ An gãi gãi đầu, “Mơ mơ màng màng… Ách, nghĩ là ngươi đã đến nên liền…” Nàng không biết phải nói như thế nào, ảo não gục đầu xuống, “Ta sai rồi, ta chấp nhận chịu phạt”.

Tiêu Ngân Phong lạnh lùng nhìn Kỷ An chằm chằm, đột nhiên phát hiện Kỷ An chỉ mặc một cái áo ba lỗ cùng với quần lót, ngay cả dép trong nhà cũng không có mang mà đi chân trần đứng đó, “Ngươi không lạnh sao a?” Sắc mặt lập tức dịu xuống, nàng đoán là Kỷ An lại vừa mới lơ mở để đầu óc đi đâu.

“Lạnh? Hiện tại thời tiết rất ấm áp, không lạnh”.

Tiêu Ngân Phong tức giận nói, “Nhưng như vậy thì cũng phải mang giày vào chứ a”.

“A?” Kỷ An cúi đầu thì thấy mình còn chưa mang giày. Hèn chi dưới bàn chân có cảm giác lạnh lẽo liền chạy nhanh về phòng ngủ mang giày vào.

“Ngươi a, bảo người ta phải làm sao với ngươi mới tốt đây”. Tiêu Ngân Phong ôm lấy Kỷ An từ phía sau, vừa sủng ái vừa thương yêu, “Giống như là tiểu hài tử chưa trưởng thành vậy”.

Kỷ An ngẩn ngơ, ngượng ngùng cười cười, nàng đứng ở đó để cho Tiêu Ngân Phong ôm, cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Nhưng nàng thật không ngờ Tiêu Ngân Phong lại dùng sức đẩy nàng ngã xuống giường, “Ngân Phong!”. Nàng đang làm gì vậy a?

Tiêu Ngân Phong kề môi sát lỗ tai Kỷ An cắn xuống, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng, “Cả đều đều chạy loạn trong giấc mơ của ta, hại ta ngủ cũng không ngon giấc, ngươi phải bồi thường giấc ngủ cho ta”.

Kỷ An vô tội nghĩ thầm rằng, nữ vương ngươi nằm mơ cũng trách tội ta a? Bất quá, hắc hắc, nữ vương nằm mơ cũng thấy nàng, thật đắc ý nói, “Vậy ta nằm ôm ngươi ngủ tiếp một lát nữa được không?”

“Được”, Tiêu Ngân Phong thấp giọng đáp.

Kỷ An rất tự giác đứng lên giúp Tiêu Ngân Phong cởi giày, sau đó giúp nàng cởi bớt quần áo. Cởi áo khoác, rồi bắt đầu không tự chủ có ý muốn cởi nhiều hơn, nàng hơi chột dạ một chút liếc mắt nhìn Tiêu Ngân Phong một cái thì phát hiện nữ vương nhà nàng mặc dù liếc mắt nhìn nàng có vẻ trách cứ nhưng rõ ràng lại không có phản đối, nên Kỷ An liền tự cho phép mình cởi tiếp.

“An An”, mặt Tiêu Ngân Phong đỏ lên, “Được rồi, muốn cởi sạch luôn hay sao a”. Cầm lấy tay Kỷ An, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi ôm nàng vào trong lòng, cùng nhau lăn lên giường. Nàng tựa đầu vào trên gối nhắm mắt lại ngủ.

Kỷ An nằm trong lòng Tiêu Ngân Phong mắt mở thật to, mím môi trộm ngắm nữ vương, sau đó lại nổi lên ý xấu. Nàng thở sâu, mặc kệ, sau đó nhào vào trong lòng Tiêu Ngân Phong hôn lên.

Tiêu Ngân Phong mở mắt ra, gõ Kỷ An một cái thật mạnh mắng, “Tiểu sắc quỷ”.

Kỷ An ‘hừ’ một tiếng, “Ngươi tự mình đưa đến cửa mà”. Sau đó liền hướng tới mấy điểm mẫn cảm của Tiêu Ngân Phong mà công kích.

“An An”. Tiêu Ngân Phong la lên một tiếng sau đó bắt lấy tay của nàng, không cho nàng lộn xộn. Lần trước Kỷ An nói là phải nằm trên, nàng không rõ nằm trên so với nằm dưới có gì khác nhau, bây giờ coi như đã hiểu được rồi. Nằm ở trên chủ động muốn như thế nào liền như thế đó, ở dưới bị động, bị gây sức ép đến mức một chút sức lực cũng không còn. Nàng mỗi lần nhớ lại tiếng rên rỉ của mình đêm hôm trước liền hận tới mức không thể đào cái hầm để chui xuống trốn. Cho nên trước khi bị Kỷ An tiếp tục gây sức ép như vậy nữa thì nàng phải giữ vững trận địa, “Ngủ được không, ta buồn ngủ”. Nàng nhỏ giọng nói.

Kỷ An nhìn thấy quầng thâm xung quanh mắt của Tiêu Ngân Phong thì biết là nàng không có ngủ ngon vì thế nhẹ gật đầu nói, “Được”. Nghiêng người nằm xuống bên cạnh Tiêu Ngân Phong, ôm nàng, cái trán kề sát bên đầu nàng. Nàng cười cười, bướng bỉnh hôn lên mặt Tiêu Ngân Phong, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm Tiêu Ngân Phong nhắm mắt ngủ.

Có lẽ bởi vì bên cạnh có người khiến cho mình an tâm làm bạn nên ngủ rất ngon, thế nên vừa mới cảm giác ngủ được một chút đã tới giữa trưa, cho đến khi Lý đại nhân gọi điện thoại về nhà mới đánh thức Kỷ An dậy.

“Alo”. Kỷ An mơ mơ màng màng sờ lấy điện thoại đưa lên tai.

“An An, ăn cơm chưa hay là mới tỉnh ngủ vậy a? Sao nghe giọng giống như là chưa tỉnh ngủ vậy? Hôm nay cuối tuần nên đi ra ngoài một chút, đừng có suốt ngày ở nhà. Trong tủ lạnh có đồ ăn, tự mình nấu ăn đi, nếu không muốn nấu thì đi ra ngoài nhà hàng ăn cũng được, hoặc đi đến nhà cậu của ngươi ăn cơm cũng tốt, đừng có ăn mì tôm hay mấy thứ linh tinh khác, ta không có ở nhà ngươi phải tự biết chăm sóc bản thân. Ta còn phải ở đây thêm một tuần nữa, ngươi phải tự biết chăm sóc cho mình đó, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta hay tìm anh họ của ngươi đều được…” Lý đại nhân nhắc nhở nửa ngày rồi liền cúp điện thoại.

Kỷ An mơ màng cúp điện thoại kêu lên, “Lần tới có thể đổi được cách nói nào mới mẻ hơn không? Mỗi lần gọi về đều y chang nhau”. Xoay người nằm xuống thì thấy Tiêu Ngân Phong đang mỉm cười nhìn nàng. “Tỉnh rồi sao a?”

“Ân”. Tiêu Ngân Phong trả lời, cảm thấy rất buồn cười. Lý Vân Cẩm mỗi lần gọi điện thoại về đều tự mình nói, nói xong liền cúp máy, không cần biết tới phản ứng của người nghe như thế nào. Kỳ thật trước đây nàng luôn nghi ngờ một gia đình như thế nào mà lại giáo dục được đứa nhỏ như Kỷ An, sau khi gặp được Lý Vân Cẩm xong thì nàng xem như là hiểu được hết thảy. Kỷ An so với Lý Vân Cẩm kia quả thật là gặp sư phụ a. “Mẹ của ngươi thật đáng yêu”.

“Cái gì mà mẹ của ta, nàng không phải mẹ của ngươi sao?” Kỷ An không vui nói.

“Là mẹ vợ của ta”. Tiêu Ngân Phong nghiêm trang sửa lại, “Mẹ vợ với mẹ không có giống nhau”.

“Xì!” Kỷ An khẽ khinh một tiếng ôm lấy Tiêu Ngân Phong, cảm thấy thật vui mừng, như được uống mật ngọt ngào. Nàng cảm thấy cuộc sống có Tiêu Ngân Phong thật tốt, cái gì cũng tốt, nơi nào cũng được lấp đầy, “Ngân Phong, có ngươi thật tốt”.

“Tốt cái gì?” Tiêu Ngân Phong biết rõ còn cố ý hỏi, kỳ thật nàng cũng thấy có Kỷ An thật tốt.

“Rất hạnh phúc”. Kỷ An thì thầm trả lời, sau đó lại hôn lên mặt nàng.

Tiêu Ngân Phong cười ha hả sờ sờ đầu Kỷ An, bộ dạng của đứa nhỏ này xem ra rất thỏa mãn. Khóe miệng của nàng cong lên vui vẻ, kỳ thật người Tiêu Ngân Phong bội phục nhất vẫn là Lý Vân Cẩm, có thể nuôi dưỡng ra một đứa nhỏ như vậy thật sự không phải chuyện đơn giản. Giản dị, biết điều, hiểu chuyện, đáng yêu, còn có ý chí tiến thủ. Tiêu Ngân Phong hiểu được vì sao Tô Bối Nhi cứ mãi quấn quýt Kỷ An như vậy, nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ như thế. Bất quá nàng so với Tô Bối Nhi càng quý trọng hơn nữa.

“Ngân Phong, ta đói bụng. Ta đi nấu một ít đồ cho ngươi ăn được không?” Kỷ An bật dậy ngồi ở bên cạnh Tiêu Ngân Phong hỏi.

Tiêu Ngân Phong bắt lỗi trong lời nói của Kỷ An, “Ngươi đói bụng cùng với việc nấu cho ta ăn có liên quan gì đến nhau đâu? Chẳng lẽ ta ăn thì ngươi có thể no được sao?”

Mặt Kỷ An đỏ lên hỏi, “Vậy ngươi có đói bụng không?” Nàng cũng không tin giờ đã muốn qua nửa buổi chiều rồi mà Tiêu Ngân Phong không thấy đói.

“Đi đi”, Tiêu Ngân Phong đẩy đẩy Kỷ An, không muốn dây dưa vấn đề này với nàng nữa.

“Được, ta đi đây”. Kỷ An hôn lên trán Tiêu Ngân Phong một cái, sau đó mới xoay người mang dép rồi đi vào trong phòng bếp bắt đầu nấu đồ ăn.

Tiêu Ngân Phong cũng rời giường sắp xếp lại một chút, nhàn rỗi không có việc gì làm muốn đi vào trong nhà bếp để giúp Kỷ An, kết quả lại bị Kỷ An xua ra bên ngoài, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, phòng bếp nhiều khói dầu sẽ ám mùi lên người ngươi, không cho phép ngươi vào trong đó quấy rối”. Sau đó ‘binh’ một tiếng đóng cửa phòng bếp lại.

Tiêu Ngân Phong cười cười, học bộ dáng ngốc ngếch của Kỷ An mà sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm rằng phòng bếp nhiều khói dầu với việc nàng quấy rối có liên quan gì tới nhau nhỉ? Nàng quấy rối? Lập tức nhớ lại việc mình rửa chén làm bể hết bị Kỷ An khinh bỉ, thì ra nàng nói vậy là vì việc này sao? Nàng hừ hừ, không cùng Kỷ An so đo, dù sao về sau nàng sẽ để Kỷ An xuống bếp, nàng chờ có đồ để ăn là được rồi. Vì thế nàng đi ra phòng khách ngồi trên ghế sô pha mở TV xem, chờ Kỷ An dọn cơm trưa.

Kết quả Kỷ An chậm rề rề như con ốc sên, ở trong phòng bếp chơi đùa mãi tới hai tiếng sau mới có cơm chín và một ít rau linh tinh gì đó luộc với bột ngọt vào muối. Tiêu Ngân Phong đói tới mức hoa mắt chóng mặt, đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn đồ ăn Kỷ An vất vả làm ra, rất cam chịu mà bỏ nó vào trong miệng, tự an ủi rằng có đồ ăn là tốt lắm rồi, nhưng vì được bỏ bên gia vị tình yêu nên cảm thấy ngọt tận trong lòng. Kỳ thật nàng cũng không muốn phải đi tới nhà hàng để lấp đầy bụng trong nửa tiếng hay một tiếng nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN