Phượng Hoàng Hoa
Chương 87
Tiêu Ngân Phong sợ Kỷ An ngồi ngốc ở nhà lại chạy đi tìm việc làm, cho nên ở nhà chơi với Kỷ An hai ngày rồi kéo nàng đi làm theo. Thân thể Kỷ An còn trong thời kỳ khôi phục, để nàng ở gần cũng có thể yên tâm hơn một chút. Nàng thấy thật may là lúc trước Kỷ An tìm không được việc làm thích hợp, nếu Kỷ An tìm được thì nàng thật sự có chút xoắn xuýt, là để Kỷ An ra ngoài làm việc hay là để nàng ở bên cạnh hỗ trợ mình? Tiêu Ngân Phong cân nhắc một chút, mặc kệ là việc công hay việc tư, nàng cũng không muốn cho Kỷ An đi làm ở công ty khác, nhất định sẽ bắt Kỷ An về. Kỷ An có tiềm lực rất lớn, tuy rằng tính cách có chút hạn chế, không thể làm chủ, nhưng nếu được bồi dưỡng tốt thì có thể sẽ trở thành CEO nổi tiếng sau vài năm, nêu không thì vẫn có thể quản lý một nhà máy mấy vạn công nhân được. Tiêu Ngân Phong tin rằng cường tướng thì không thể có nhược binh, nàng đích thân ra tay bồi dưỡng, Kỷ An dám không thành tài sao!
Kỷ An sau khi trải qua đả kích ở trung tâm môi giới việc làm thì đối với bản thân cực kỳ không hài lòng, cũng không muốn làm cho Tiêu Ngân Phong xem thường, nên dốc hết sức làm việc, làm việc rất nhiều, liều mạng ra sức học hỏi.
Tiêu Ngân Phong dùng Kỷ An thật sự rất thuận tay, nàng giao việc gì cho Kỷ An thì nàng nhất định hoàn thành một cách xuất sắc, nếu gặp việc gì khó khăn Kỷ An sẽ tự bản thân mình nghĩ cách trước, nếu như thật sự xử lý không được thì Kỷ An sẽ không giấu diếm mà tìm nàng, sau đó Tiêu Ngân Phong sẽ dạy cho Kỷ An, mà Kỷ An sẽ chú tâm học hỏi thậm chí còn tự suy luận, trên cơ bản sẽ không bao giờ hỏi nàng hai lần cho cùng một vấn đề.
Nhưng mà nói tới cuộc sống cá nhân thì làm cho Tiêu Ngân Phong buồn bực. Bình thường nàng ăn hiếp Kỷ An một chút thì Kỷ An chiều chuộng nàng, chịu đựng nàng khi dễ, khiến cho nàng chẳng có chút cảm giác thành tựu nào, chẳng thú vị gì cả. Nhưng mà khi nàng đụng tới điểm mấu chốt của Kỷ An, Kỷ An sẽ cho nàng thấy cái gì gọi là tiểu lão hổ ra oai. Kỷ An không nỡ đánh nàng, nhưng sẽ hung hăng đè nàng trên giường mà dạy dỗ, mỗi lần như vậy đều khiến cho cơ thể nàng cảm thấy thoải mái nhưng xương sống và thắt lưng thật đau giống chết đi sống lại vậy. Nhưng mà sau đó Tiêu Ngân Phong học được chiêu mới, vừa nghe Kỷ An hét lên cả họ lẫn tên nàng thì nàng liền trốn đi xa ngay lập tức, thuận tiện lôi kéo mẹ chồng của nàng đi dạo phố, hoặc đi làm đẹp v.v…, ở bên ngoài trốn mấy tiếng đồng hồ rồi mới trở về. Bình thường sau khi nàng trở về sẽ thấy bộ dáng kìm nén và ai oán của Kỷ An, đáng yêu tới mức làm cho nàng muốn bắt Kỷ An lại chà đạp một hồi.
Phòng tân hôn đã sắp xếp xong, Lý Vân Cẩm liền chuẩn bị đi phát thiệp mời nên tìm Tiêu Ngân Phong bảo đưa cho nàng danh sách. Thân thích bằng hữu phía bên Kỷ An thì Lý Vân Cẩm đã chuẩn bị xong hết rồi, mà bên Tiêu Ngân Phong chỉ mới đưa danh sách mấy người bằng hữu thân thiết, còn danh sách người thân thì một cái tên cũng không có. Lý Vân Cẩm cảm thấy thật kì lạ, Tiêu Ngân Phong giải thích là do quan hệ với người nhà không tốt nên không mời cũng không sao cả.
“Nói như vậy sao được, tốt xấu gì cũng là người thân”. Lý Vân Cẩm nghiêm mặt, “Dù sao cũng vẫn phải đúng lễ phép”.
Tiêu Ngân Phong không có lên tiếng, nhưng vẻ mặt trở nên lạnh lùng, lại hơi lộ ra một chút cô đơn.
“Ngân Phong, có chuyện gì thì cứ nói với mẹ, nếu có chuyện thì mẹ ra mặt cho ngươi”. Lý Vân Cẩm nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Ngân Phong như vậy cũng có chút đau lòng.
Tiêu Ngân Phong nhìn vào trong nhà bếp chỗ Kỷ An đang đứng để pha trà, khẽ ậm ừ, thở dài một cái rồi mới nói, “Mẹ, không có gì đâu”. Nàng lắc đầu, “Không cần mời bọn họ”.
“Lại đây nói cho mẹ nghe, ngươi với người nhà rốt cuộc là có chuyện gì?” Tiêu Ngân Phong lúc Tết âm lịch cũng ở lại đây, ngay cả người nhà của cũng chưa hề mở miệng nhắc tới, điện thoại cũng không có gọi thì nàng liền cảm thấy có vấn đề. Hiện tại kết hôn là chuyện lớn như vậy cũng không muốn thông báo, có thể đoán được mối quan hệ này có bao nhiêu căng thẳng.
“Mẹ!” Tiêu Ngân Phong nhíu mày, nàng không muốn nói tới vấn đề này, nhớ lại quá khứ làm cho ánh mắt của nàng càng lúc càng lạnh, trên người cũng giống như đang phủ một tầng băng tuyết vậy.
Lý Vân Cẩm nắm lấy tay Tiêu Ngân Phong, “Ngân Phong, mẹ hi vọng ngươi có thể sống thật vui vẻ hạnh phúc. Thực sự có chuyện gì thì nói cho mẹ biết để mẹ thay mặt ngươi giải quyết. Mẹ hi vọng ngươi có thể trải qua cuộc sống gia đình yên ổn với Kỷ An mà không phải băn khoăn suy nghĩ gì”.
Kỷ An vừa mới trở ra, đem trà đặt lên bàn, chợt nghe Lý Vân Cẩm nói với nàng, “An An, ngươi trở về phòng đi, mẹ có chuyện riêng muốn nói với Ngân Phong”.
“A?” Kỷ An sửng sốt, có chuyện gì mà không thể nói cho nàng nghe, còn muốn hai người nói chuyện riêng.
Tiêu Ngân Phong quay mặt sang một bên hướng về phía Kỷ An nói, “An An, ngươi về phòng trước đi”. Đối với mẹ chồng bà tám thích xen vào chuyện người khác như thế này nàng cũng không có cách nào khác. Lý Vân Cẩm muốn biết chuyện gì thì nhất định phải biết, nếu bản thân mình không nói thì nàng cũng sẽ điều tra cho ra.
Kỷ An mếu máo, mẹ chồng nhà người ta có chuyện gì thì đều gạt con dâu sang một bên, chỉ nói chuyện riêng với con gái, nhà này thì ngược lại, gạt con gái sang một bên, cùng con dâu nói chuyện riêng. Nhưng cả nữ vương bệ hạ và Lý đại nhân đều đuổi nàng, nàng cũng không dám ở lại trong này, đem trà đặt trước mặt hai người rồi trở về phòng. Nàng đi về tới trước cửa phòng liền quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt của Tiêu Ngân Phong rất khó coi, liền lo lắng nói, “Mẹ, ngươi đừng có ăn hiếp Ngân Phong quá a”.
Lý Vân Cẩm nghe vậy hận không thể lấy cái bình trà đang ở trên bàn mà ném về phía Kỷ An, đồ con gái bất hiếu chân ngoài dài hơn chân trong. Nàng đã sắp biến thành người mẹ nhị thập tứ hiếu với mẹ chồng nhị thập tứ hiếu rồi, mà con gái nàng còn muốn đem cái danh mẹ chồng độc ác đổ đên đầu nàng nữa.
Kỷ An nhìn thấy Lý Vân Cẩm thay đổi sắc mặt, liền bỏ lại một câu rồi nhanh chóng trốn mất, “Ngân Phong, ngươi cũng đừng có khi dễ mẹ ta nha”. Chui vào phòng thiệt lẹ.
Tiêu Ngân Phong thoáng nhìn về phía Kỷ An vừa đi, nàng không bị mẹ chồng khôn khéo với bà tám này ăn hiếp là may lắm rồi.
Lý Vân Cẩm thổi cho trà nguội bớt, uống một ngụm mới nói, “Nói cho mẹ nghe, sao lại thế này? Có thể làm cho con uỷ khuất tới như vậy”.
Tiêu Ngân Phong gục đầu xuống, cắn môi, hốc mắt đột nhiên lại dâng lên một chút hơi nước, nàng cố gắng nén nước mắt đang muốn trào ra ngoài, sau đó ra vẻ thoải mái mà nói, “Không có gì, chỉ là lúc ông nội để lại di chúc phân chia tài sản làm cho bọn họ cảm thấy không vừa ý”.
Lý Vân Cẩm nhíu mày, nếu như thế thì cũng không thể nào căng thẳng đến mức như vậy được đi? Có lẽ còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn xảy ra sau đó. Lý Vân Cẩm nhìn bộ dạng của Tiêu Ngân Phong thì cũng không muốn hỏi tiếp, nắm lấy tay nàng vỗ vỗ rồi nói, “Được rồi, chuyện người nhà ngươi thì mẹ nghe theo lời ngươi nói, nếu có việc gì thì mẹ chống đỡ giúp ngươi. Về sau ngươi là con dâu trong nhà, có chuyện gì mẹ đều ngăn chặn cho ngươi”.
Về sau Lý Vân Cẩm tìm A Quân hỏi về chuyện của Tiêu Ngân Phong. A Quân cũng biết Lý Vân Cẩm đối với Tiêu Ngân Phong như thế nào nên không có nói dối nàng: Tiêu gia từng thuê sát thủ đi ám sát Tiêu Ngân Phong, tuy rằng tình cờ may mắn được A Quân và A Sinh cứu, nhưng vẫn để lại bóng ma trong lòng. Cho dù sát thủ về sau đã được A Sinh xử lý, nhưng sau đó Tiêu Ngân Phong vẫn tìm A Sinh và Lý gia trong sáng ngoài tối bảo vệ, Tiêu gia không dám ra tay với Tiêu Ngân Phong nữa nhưng vẫn không thể làm cho nỗi sợ hãi của Tiêu Ngân Phong biến mất, phải nói rằng nàng cần được vệ sĩ bảo hộ suốt hai mươi bốn giờ thì mới yên tâm được.
Lý Vân Cẩm sau đó vẫn mang rất nhiều thiệp mời gởi cho Tiêu gia, bất quá nàng đi tìm Kỷ Bằng, bắt Kỷ Bằng tự mình đem thiệp mời qua bên đó. Nguyên nhân thì nàng không nói cho Kỷ Bằng biết, nhưng muốn Kỷ Bằng cho Tiêu gia thấy một thái độ, cho họ biết Tiêu Ngân Phong từ nay là người nhà Kỷ gia, nếu như làm khó Tiêu Ngân Phong là động chạm tới Kỷ gia.
Kỷ Bằng ngoài ý muốn theo lời Lý Vân Cẩm làm xong rồi trở về Kỷ gia, vừa định nói vài câu đã bị Lý Vân Cẩm nói hai ba câu chặn họng hắn.
Công ty của Kỷ Bằng xuất hiện một số nguy cơ tài chính nghiêm trọng, Tiêu Ngân Phong cung cấp cho Kỷ Bằng tài chính để giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn. Kỷ Bằng cho Tiêu Ngân Phong ba mươi phần trăm cổ phần công ty, sau khi Tiêu Ngân Phong cùng Kỷ An kết hôn, Kỷ Bằng lại thêm vào mười phần trăm cổ phần nữa để đưa cho Tiêu Ngân Phong.
Ở chung với Lý Vân Cẩm một thời gian thì Tiêu Ngân Phong càng lúc càng thích mẹ chồng khôn khéo, nhiều chuyện, thích xen vào chuyện người khác và bao che khuyết điểm một cách quá đáng này, bởi vì có người mẹ chồng này làm cho nàng cảm thấy nàng càng lúc càng lười biếng và ỷ lại giống Kỷ An. Cũng có thể hiểu được vì sao Kỷ An lại như vậy, hoàn toàn là do mẹ chồng nhị thập tứ hiếu kia mà ra cả.
Tiêu Ngân Phong và Kỷ An hết giờ làm đi về nhà ngồi ở trên sô pha, lấy chút hoa quả ăn ngồi xem TV rồi chờ ăn cơm. Cơm nước xong các nàng có thể đi dạo mát đâu đó hoặc làm gì đó để giải trí. Có đôi khi thấy một mình Lý đại nhân vội vã nên áy náy muốn giúp đỡ, Lý đại nhân liền cầm chảo cầm xẻng hoặc dùng cây lau nhà đuổi người, đến một thì đuổi một, tới hai thì đuổi cả đôi. Lý đại nhân chỉ có yêu cầu duy nhất với các nàng đó chính là nếu công việc không có phải phát sinh chuyện đi xã giao thì nhất định phải về nhà ăn cơm chiều với nàng. Hai người cũng biết là do Lý Vân Cẩm sợ tịch mịch nhưng lại không muốn tìm kiếm tình yêu mới, cho nên cũng cố gắng hết mức để về nhà ăn cơm chung với Lý Vân Cẩm. Ăn cơm chung một thời gian Tiêu Ngân Phong phát hiện trong lúc ăn cơm cũng có được nhiều kết quả. Lý Vân Cẩm trong lúc ăn cơm sẽ tuỳ ý hỏi thăm một số vấn đề gặp phải hằng ngày, hỏi xong Lý đại nhân không nói gì, lén nhìn xem hai người có gặp rắc rối gì thì sẽ ung dung thản nhiên mà xử lý. Đương nhiên chuyện ở công ty của Tiêu Ngân Phong thì Lý Vân Cẩm chưa bao giờ hỏi đến, có hỏi cũng chỉ hỏi cuộc sống của hai người. Giống như ngày đó Lý Vân Cẩm hỏi chuyện sắp xếp bố trí phòng tân hôn, Tiêu Ngân Phong nói còn chưa chuẩn bị xong thì bị Lý Vân Cẩm trách móc hai câu. Sau một tuần Lý Vân Cẩm liền đưa hơn mười bản thiết kế để cho Tiêu Ngân Phong chọn lựa, vội đến mức cuối cùng chuyện kết hôn của hai người, ngoại trừ phần áo cưới là do Tiêu Ngân Phong mời nhà thiết kế ở Paris làm cho thì tất cả mọi chuyện còn lại đều do mình Lý Vân Cẩm xử lý.
Tiêu Ngân Phong đôi khi vì muốn cảm ơn mẹ chồng nên hay mua quà cho Lý Vân Cẩm, hoặc cùng Lý Vân Cẩm đi dạo phố, làm đẹp v.v… làm cho Lý Vân Cẩm vui vẻ khoa trương nói rằng Tiêu Ngân Phong còn thân thiết hiểu chuyện hơn cả Kỷ An.
Kỷ An có đôi khi rất phiền lòng chuyện mẹ chồng nàng dâu này, không phải Tiêu Ngân Phong giành mẹ với nàng, mà Lý Vân Cẩm giành vợ của nàng. Làm cho nàng điên đầu nhất là mỗi khi hai người kia ra khỏi nhà, chờ hai người thay quần áo, make up thì chờ muốn chết. Trước kia hai người không ở chung thì còn đỡ, chờ một hai tiếng thì có thể ra khỏi cửa, bây giờ thì ngược lại, hai người này mỗi lần đi ra ngoài liền chui vào cùng một chỗ thay đồ, thảo luận đổi tới đổi lui, còn nói chuyện phiếm, nàng ngồi chờ ba bốn tiếng là bình thường. Nếu nàng oán giận đi hối thúc một chút thì sẽ bị cả nữ vương bệ hạ và Lý đại nhân dạy dỗ. Ở phương diện ăn mặt và bảo dưỡng sắc đẹp, Tiêu Ngân Phong tuyệt đối sẽ đứng chung chiến tuyến với Lý Vân Cẩm, Kỷ An sẽ bị ép tới đừng nói muốn trở mình, ngay cả quyền lợi hừ một tiếng cũng bị tước đoạt. Sau đó nàng thông minh lên một chút, chỉ cần hai người này nói tới chuyện ăn mặc hay là làm đẹp thì Kỷ An liền lập tức trốn mất, nàng thà quay về phòng lên mạng chơi trò chơi hoặc đọc tác phẩm văn học nổi tiếng cho hết thời gian còn hơn.
Kỷ An kết hôn, giả vờ giả vịt viết đơn xin nghỉ phép đem đi nộp, La Thánh Minh vừa thấy xin nghỉ để kết hôn nửa tháng thì xem lại chế độ công ty, quy định cho phép là bảy ngày nên sẽ phải cắt một nửa số ngày nghỉ của Kỷ An, Tiêu Ngân Phong vừa đúng lúc đang ở đó, trừng mắt liếc La Thánh Minh một cái, sau đó tuyệt bút vung lên, cho Kỷ An nghỉ phép một tháng rồi nói, “Thêm cho ngươi một tháng nghỉ phép để đi nước ngoài kết hôn, sau khi trở về thì làm việc cho tốt”. Làm cho người người trong công ty đỏ mắt vì Tiêu Ngân Phong đối với Kỷ An đặc biệt ưu đãi. Kỷ An cầm đơn xin nghỉ phép buồn bực nhìn Tiêu Ngân Phong, nữ vương bệ hạ, tạ ơn ân tình to lớn của ngài. Nàng mếu máo, cũng không biết ai muốn đi Australia chơi nên mới cho nàng nghỉ phép dài hạn nữa!
Buổi tối trước ngày kết hôn, Kỷ An và Tiêu Ngân Phong bị Lý Vân Cẩm cưỡng chế tách ra, hai người đều tự quay về nhà riêng của mình ở, nói là phải đợi ngày mai sau khi trang điểm đến chỗ biệt thự để thành hôn thì mới có thể gặp mặt.
Ngày đó buổi tối hai người không ngủ cùng nhau, liền gọi điện thoại nấu cháo tới ba giờ mới chịu buông đi thoại đi ngủ. Kết quả chưa tới sáu giờ đã bị người kéo ra khỏi ổ chăn để trang điểm thay đồ v.v… Tiêu Ngân Phong ở bên kia cùng với A Quân, Kỷ An thì ở bên này cùng với Lý Vân Cẩm. Là bạn thân của Tiêu Ngân Phong nên Tô Bối Nhi cũng tới dự. Phía Kỷ An thì có Kỷ lão gia, cả nhà Kỷ Bằng, còn có Tô gia và Lí Minh Tuấn, bạn trai người nước ngoại của Lí Minh Tuấn cũng tới dự.
Kỷ An còn chưa tỉnh ngủ, vẫn nhắm mắt ngủ gật làm cho người bên cạnh trêu ghẹo mãi, ngay cả khi lên xe hoa nàng vẫn còn nhắm mắt thì bị Lý Vân Cẩm khiêng lên xe.
Mợ Kỷ An ở một bên thấy buồn cười, nên cùng với Lý Vân Cẩm trêu ghẹo Kỷ An không ngừng.
Xe vừa đi vào trong biệt thự, Kỷ An nghe Lý Vân Cẩm nói, “Tới rồi”. Ánh mắt liền mở thật lớn, trợn tròn nhìn ngó xung quanh.
Lý Vân Cẩm tức giận xem thường liếc Kỷ An một cái, “Ngân Phong còn đang trên đường tới!”. Tức giận tới mức nàng muốn đạp Kỷ An hai cái. Từ khi chui ra khỏi giường sáng giờ chưa thấy Kỷ An hé một con mắt, vừa tới biệt thự, bóng dáng Tiêu Ngân Phong còn chưa thấy đâu Kỷ An liền vội vã tìm người.
“À”. Kỷ An lười biếng trả lời, cúi đầu thì thấy sao nàng lại đang mặc áo cưới. Ách, hình như kết hôn là phải mặc áo cưới.
Nhưng mà Kỷ An chưa từng mặc váy, áo cưới người ta mang đến nàng cũng chưa thử qua, cô gái này lớn tới như vậy mà đây là lần đầu mặc váy… Ách, áo cưới, thật không được tự nhiên. Nàng lén lút lôi tay áo của Lý Vân Cẩm, “Mẹ, ta có thể đi đổi thành tây trang hoặc lễ phục được không?”
Lý Vân Cẩm tức giận nói, “Đi đi”. Sau đó lại nói thêm “Chỉ cần ngươi có khả năng nói với Tiêu Ngân Phong thì ta không có ý kiến”.
Kỷ An nhanh chóng cười gượng hai tiếng, “Ta nói giỡn thôi mà”. Nữ vương bệ hạ bỏ nhiều công sức tìm người may áo cưới như vậy, nàng mà không chịu mặc chắc sẽ bị nữ vương bệ hạ rút gân lột da quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!