Phượng Hoàng Lửa
Chương 33: Bí mật của những bức tranh
Cô bắt đầu bỏ cuốn sách xuống, nhìn các anh chị xem cuốn sách nhưng cô thì không. Cô đến với bức tranh thứ nhất. Đó là hình ảnh của một chòm sao xử nữ, cô bất chợt nhớ đến việc ông chỉ suy nghĩ những hình vẽ trong đầu. Thấy thế, Lâm Ngọc liền ngồi xuống, nhắm mắt lại và nhớ lại vị trí của các chòm sao xử nữ. Bỗng chốc cô thấy mình đang lạc vào một khung cảnh hết sức hoành tráng, cô lo lắng nghĩ rằng mình đang mơ hay thật. Bỗng chốc cô thấy một ông lão vẽ một vòng tròn trên khoảng không kèm theo đó là chòm sao xử nữ. Ngay lập tực ông lão đang bị thương liền được chữa trị một cách nhanh chóng. Đây chắc chắn là tác dụng của chòm sao xử nữ, nó dùng để hồi phục sức khỏe. Hình ảnh phút chốc biến mất.
Lâm Ngọc tiếp tục qua bức tranh thứ 2, đây là một bức tranh về cung bò cạp,cô nhắm mắt lại kết nối ngay lập tức ông già lúc này đã nhanh chóng dùng kết giới khiến mình tàng hình, đội quân yêu thú nhanh chóng không còn thấy ông nữa, vô cùng thần kì. Tác dụng của chòm sao này để tàng hình.
Bức tranh thứ 3 là cung bạch dương siêu tốc độ. Khi tạo ra cung bạch dương, cô nhìn thấy ông lão tạo ra một vòng tròn vô cùng lớn. Ngay lập tức tốc độ của ông nhanh hơn hẵn so với tất cả mọi người
Bức tranh thứ 4 là cung cự giải có thể khiển thời tiết. Bức tranh thứ 5 là Thiên Bình có thể vô hiệu hóa sức mạnh của người khác. Bức tranh thứ 6 là Cung Nhân Mã có thể dịch chuyển xuyên không gian. Bức tranh thứ 7 là Cung Song ngư có thể tạo ra một vòng tròn tiên tri.
Đến bức tranh thứ 7, Lâm Ngọc mới bắt đầu đứng lại vì cái này cô chẵng hiểu nó là gì cả. Nó là một bức tranh với những kí tự kì lạ. Bức tranh này không đại biểu cho các nút thắt phép thuật, cùng không phải là chòm sao nhưng những chữ này giúp chúng ta làm gì chứ. Lâm Ngọc vấn ngơ ngác nhìn bức tranh này. Những khi cô ngồi xuống nhắm mắt lại và suy nghĩ đến các kí tự đó, bỗng chốc cô cảm thấy nơi mình đang có một cảm giác gì đó rất thần kì. Tuy nhiên cô vẫn chưa hiểu được cảm giác đó là gì. Cô bỗng nhớ một câu trong cuốn sách cô từng đọc: “ Mọi vật hiện hữu sẽ mất đi. Mọi vật có rồi cũng sẽ không có, nhìn nó chắc chắn có nhưng thực chất nó không có”. Cô bắt đầu suy nghĩ, tại sao điều này lại quan trọng đến như thế, tại sao đây là kinh nghiệm của thầy hiệu trưởng đời đầu, nó có cái gì huyền cơ trong đây. Cô nhớ lại những lời ông lão trong giấc mơ nói về nguyên tố, ám chỉ ngôn ngữ chỉ là tên gọi để nêu lên bản chất chứ nó không là bản chất, nguyên tố mình cố tách ra khỏi nguồn năng lượng và gắn cho nó một cái tên là lửa. Nhưng thực chất nó là nguồn năng lượng, nó là một với thiên nhiên và bất cứ cái gì của thiên nhiên tất nhiên là của vũ trụ. Nếu như thế những chòm sao lúc này nói đúng hơn cũng là hình dáng của một nguồn năng lượng, vậy chòm sao đó thuộc về cái gì, thuộc về vũ trụ. Vậy vũ trụ thuộc về cái gì đây ? Có một thế giới nào khác đối với vụ trụ, nếu như vậy phải chăng cuộc sống hiện hữu đang có cũng như là không có. Phải chăng chúng ta sống một cuộc đời như một hạt cát nhỏ, chẵng thấm vào đâu với sức mạnh rộng lớn của vũ trụ. Phải chăng, những cái chúng ta đang hiện hữu cũng là không có.
Chúng ta mua một cái nhà, nghĩ rằng căn nhà còn hoài nhưng nó bị hủy hoải theo thời gian và biến mất. Chúng ta mua một cái bàn rồi chúng cũng sẽ bị hư hoại, làm gì có cái gì có thể tồn tại vĩnh viễn chứ. Vì vậy sức mạnh của chúng ta mặc dù nghĩ rằng chúng ta đang có sức mạnh nhưng thực chất chúng ta cũng chẵng có sức mạnh gì cả. Chúng ta chỉ đang trộm vặt một nguồn năng lượng của vũ trụ to lớn và nghĩ rằng chúng ta lớn mạnh. Nếu muốn tạo ra kết giới, chúng ta phải biết được chúng ta phải nhận biết sức mạnh chúng ta đang có tất cả là của vũ trụ. Vũ trụ như một người bạn của chúng ta và vũ trụ sẽ cho chúng ta sức mạnh như những nguyên tố. Vũ trụ sẽ cho chúng ta những linh kiến, những hình ảnh để kích hoạt những sức mạnh đó. Nhưng làm sao chúng ta có thể kích hoạt nó, phải chăng không phải chỉ nhìn vào sức mạnh bên ngoài đơn thuần mà phải suy nghĩ về những rung động bên trọng tâm thức.
Khi cô đang mơ màng suy nghĩ về điều đó, bỗng chốc trong đầu cô tĩnh lặng lạ thường, cô bắt đầu cảm nhận được những dao động từ nội tâm đang trả lời những câu hỏi của cô. Thì ra bức tranh vẽ trên tường với những chủng tự ngoằn ngoèo này không phải chỉ để trang trí mà nó còn mang một ý nghĩa cao siêu màu nhiệm xuất phát từ kinh nghiệm của thầy hiệu trường, nói đúng là của vũ trụ nhưng do thầy hiệu trưởng cảm nhận được và vẽ ra. Ông đã vẽ một cách chính xác những rung động của làn sóng quan minh trong tâm thức.
Nếu như thế, cô thữ suy nghĩ về lửa, bỗng chốc cô cảm nhận được dao động từ màn đêm đó các lúc càng lớn, càng ngày càng hiển thị như một chủng tử nào đó. Điều này còn thần kì hơn cả trận pháp mà ông lão giao cho cô. Nó là cái tự mình chứng nghiệm được thông qua phương pháp thực hành này. Cô ghi nhớ rõ kí tự lửa, bỗng chốc cô thử suy nghĩ về kí tự đó một vòng tròn tạo ra nhưng chưa kịp thì một lão đã vội vàng xuất hiện
– Khá lắm cô bé, nhưng đừng thực hành trong đây, cháu sẽ đốt hết những thứ ta dày công chuẩn bị cho đời sau đấy.
Một giọng nói phát ra khiến Lâm Ngọc bỗng chốc giật mình, cô thấy mình đang lạc vào một căn phòng và trước mặt cô là một người giống như ông lão lúc nãy chiến đấu cùng đám yêu vật. Không phải là hiệu trưởng đời thứ 1 hay sao.
– Người là thầy hiệu trưởng
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!