Phượng Hoàng Lửa - Chương 40: Rèn luyện thiên nhãn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Phượng Hoàng Lửa


Chương 40: Rèn luyện thiên nhãn


Vị tiền bối vừa nói xong, lập tức một ánh sáng phát ra khiến cho cả hai lau mắt mà nhìn, ngay lập tực cả hai rơi ra một địa phương khác nhau.
– Ngươi tên là gì
Vị tiền bối nhìn Lâm Ngọc:
– Dạ, cháu tên Lâm Ngọc
– Nhớ, hôm nay người truyền thụ truyền thừa cho người là Lãnh Cơ Tuyết – Lãnh Cơ Nhất Tộc, đầu tiên ta sẽ giúp ngươi rèn luyện thiên nhãn, đây là một truyền thừa khó đòi hỏi thứ nhất phải có hạt giống của avada thuộc huyết thống đặc trưng của Lãnh Cơ Nhất Tộc, thứ hai phải có lửa của phượng hoàng luyện chế. Năm đó tiểu tử Avada chỉ thông qua hai lần khảo hạch nhưng không có thực sự đạt được truyền thừa nhưng ta đã cho hắn một cơ hội, hắn có thể dung nhập vào hạt giống Avada của ta, nhưng bây giờ người đã có hai yếu tố cần và vượt qua 3 cửa của ta là yếu tố đủ, người tuyệt kỹ này thiên nhãn chớ nói một ai vì có thể khi ngươi nói ra sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Lâm Ngọc gật đầu, khẽ run người khi trước mắt xuất hiện trước mặt của cô là một hố lửa, trong đây những ngọn lửa đang cháy rực, phải nói rất kinh hoàng.
– Kêu phượng hoàng lửa của ngươi thổi lửa vào đây
Lâm Ngọc lập tức ra hiệu cho tiểu phượng hoàng, tiểu phượng hoàng gào thét và một ngọn lửa từ trong phượng hoàng lửa tách ra và dung nhập vào trong hố lửa, hố lửa lúc này bừng lên dữ dội.
– Nhảy vào đi, nó sẽ không hại chết ngươi nhưng mà không dễ chịu đâu
Cái gì mà không dễ chịu đâu chứ, khi nhìn thấy biển lửa này Lâm Ngọc đã không muốn nhảy vào vì phải sợ đau đớn rồi, nhưng khi cô nghĩ đến bọn hắn đang chờ cô ở ngoài nên cô không thể cứ yếu như thế được. Cô lập tức lao vào vòng lửa. Ngọn lửa giờ đây không chỉ thiêu đốt thân thể cô mà ngay cả tinh thần đang đau đớn không thể chịu được.
– Không, không đau á
Lâm Ngọc dùng hết sức bình sinh của mình để chịu đựng nhưng kết quả không như cô mong muốn, cô đã đau đến nỗi không nói thành lời, ngọn lửa cứ thế thiêu đốt những đau đớn trong cô, nhưng bây giờ lực lượng nóng đó đã không còn ngoài thân thể mà nó đang tiền vào mắt của Lâm Ngọc, Lâm Ngọc thét lên vì đau đớn, đối với cô chuyện này quá kinh khủng nhưng cô vẫn tiếp tục kiên nhẫn. Sau nửa tiếng cuối cùng ngọn lửa cũng bắt đầu tiêu tán, Lâm Ngọc giờ phút này như một người hỏa, khắp nơi thân thể của cô bốc ra nhiệt độ vô cùng kinh khủng, hai mắt của cô không còn thấy đường nữa. Một cỗ lực nhu hòa bắt đầu đưa cô vào trong một hồ nước, lúc này cô nhanh chóng hồi phục lại nguyên bản, tuy nhiên mắt cô vẫn không thấy đường. Lâm Ngọc hơi hoảng sợ nhưng ngay lập tức Lãnh Cơ Tuyết trấn tỉnh, bảo cô không phải lo lắng. Sau khi nói xong tiếp tục một cổ lực lại đẩy cô vào biển lửa
– Trời ạ, lại tiếp tục sao
Nhưng dường như tiếng nói của cô chỉ nói cho một mình cô nghe thôi, Lãnh Cơ Tuyết không phản ứng gì mà tiếp tục đưa Lâm Ngọc luyện biển lửa. Mặc dù cảm giác đau đớn không cường đại như lúc nãy vì thân thể cô bắt đầu quen nhưng nó không dễ chịu lúc nào. Tiếp tục cứ thế cho đến 3 năm trôi qua. Lần này cuối cùng cô không phải luyện cái gọi là biển lửa nữa. Ban đầu khi Lâm Ngọc nghe nói đến phải mất nhiều năm luyện thành, cô liền lo sợ bản thân sẽ mất tích khiến trường học và người nhà lo lắng nhưng từ đây cô cũng được biết hang động này thực chất là Lãnh Cơ Tuyết tái tạo trái ngược hoàn toàn thời gian với bên ngoài. Trong đây 1 năm chỉ bằng một phút ở ngoài kia nên Lâm Ngọc không cần lo lắng. Cô thấy điều này vô cùng thần kì.
– Ngươi đã luyện xong cái biển lửa này, nhưng nó chỉ là bước đầu tiên của thiên nhãn, tiếp theo ngươi phải đảo đao
Đảo đao chính là biển đao lúc trước Lâm Ngọc vượt qua, khi tiến nhập vào trong đây, bây giờ Lâm Ngọc vô cùng mất bình tĩnh vì thân thể của cô không bị tổn thường gì vì tất cả đao tập trung vào mắt cô mà oanh kích, cô cảm thấy cứ như cái gì đó đâm thẳng vào mắt rồi biến mất rồi lại đến một cái, khiến cô đau đớn muốn chết không thôi, người Lâm Ngọc đã đổ đầy mô hôi, cô run run quỳ xuống trước mặt vì không chống đỡ nôi. Cứ thế cô lại phải mất 3 năm để rèn luyện trong biển đao. Lúc này cô phi thường khổ sở, 6 năm qua Lâm Ngọc như sống trong địa ngục, nhưng cô biết để đạt được lực lượng, điều cần nhất là phải trả đại giới, trả càng nhiều thì mới có thể thu thật nhiều lực lượng, con đường này không phải chỉ đơn giản cô học tập và triển khai phép thuật mà nó đối với cô vô cùng nguy hiểm, những kẻ bên ngoài có thể giết cô bất cứ lúc nào. Nên nếu không để họ giết, cô phải mạnh hơn họ, nếu không thể mạnh về phép thuật thì cô cũng phải có những lá bài tẩy, cô là một bông hồng, đúng thế nhưng bông hồng cũng có gai để phản kháng kẻ thù,
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN