Phượng Hoàng Lửa - Chương 46: Không phải là người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Phượng Hoàng Lửa


Chương 46: Không phải là người


Bạch Tử Du nói không điêu, Lâm Ngọc có thể nhìn rõ được nguồn sức mạnh của Bạch Tử Du không sử dụng chí bảo đã bằng lúc Mạc Tâm sử dụng chí bảo rồi.
Lúc này Trần Tuấn cùng với đối thủ đang đánh nhau kịch liệt, cả hai phóng xuất những nguồn năng lượng tấn công tới tấp từ mọi phía, họ né cũng nhanh nhưng cứ né hai cái thì lại trúng một cái, cả hai đều bị thương.
– Phế vật, mày cũng chỉ có như thế
Đối thủ nhìn Trần Tuấn, hắn khinh thường Trần Tuấn vì hiện tại Trần Tuấn cũng đang yếu thế
– Mày nói ai phế vật
Trần Tuấn mạnh mẽ tiến lên lúc này năng lượng lửa đã bao trùm khắp không gian ở đây, nhưng năng lượng kim cũng to lớn tương tự, cả hai bên giằng co nhau. Phía bên này, Bạch Tử Du đột phá vòng vậy, dùng thân của mình vào bảo vật của Mạc Tâm, bộ giáp xuất hiện vết nức
– Ngươi cái tên này lại có thể dùng tay phá đi bảo vật sao?
Mọi người sững sờ, riêng Lâm Ngọc đã từng chứng kiến Bạch Tử Du dùng cơ thể của mình để đốn gỗ, đập đá, chẽ củi. Phải nói sức mạnh thân thể của Bạch Tử Du cực kì cao cường, còn bảo vật của Mạc Tâm cũng chỉ cho những người đồng cấp còn thân thể của Bạch Tử Du thì người đồng cấp không ai có thể đả thương hắn. Đây chính là sức mạnh của thân thể cường lực.
– Tốt, hay lắm Bạch Tử Du, không bằng phế vật, đúng là không bằng phế vật
Tử Dạ phía bên này hoan hô cực lớn khiến mọi người chú ý giờ phút này Bạch Tử Du đã áp đảo Mạc Tâm, cậu dùng chính sức mạnh ngọn lửa của mình bắt đầu tiến đến một đợt công kích nữa, Mạc Tâm giáp hiện tại đã bị phá vỡ, cô lo lắng ngược lên nhìn ngọn lửa đồ sộ
– Tiểu bối luận bàn với nhau, mày cần gì phải đả thương nó
Một tên tóc vàng năm 6 cũng tiến ra hóa giải sức mạnh này. Hắn cũng là màu cam, sức mạnh có phần hơn Bạch Tử Du một tí
– Nếu như hồi nãy Mạc Tâm có cơ hội đả thương Bạch Tử Du thì ngươi sẽ đứng ra như thế chứ
Lúc này Âu Dương Vân thiên cũng đã đứng ra dùng sức mạnh của mình để chống đỡ người thanh niên tóc vàng đó. Hắn cười lớn:
– Bọn mày biết đả thương Mạc Tâm là tội cỡ nào lớn không, tao chỉ đứng ra giúp đỡ bọn mày mà thôi.
Nói rồi tên thanh niên tóc vàng cùng Âu Dương Vân Thiên chiến đấu, cả hai triệu hoán nguồn sức mạnh cực lớn, nhưng vẫn ngang sức ngang tài. Cái này gọi là triệt để đánh nhau rồi, Mạc Tâm ở góc đó cười gằn không nói không rằng lại dùng sức mạnh hướng đến phía Lâm Ngọc, đích thị là đánh lén, vì Lâm Ngọc hiện tại đang theo dõi Âu Dương Vân Thiên và tên tóc vàng đó đánh nhau. Nhưng sức mạnh cảm ứng của cô há để cho một tên nhãi nhép có thể đánh lén. Lâm Ngọc bất chợt biến mất sau đó xuất hiện đằng sau Mạc Tâm, một ngọn lửa vô hình phóng ra khiến cả đại địa nóng lên bất thường.
– Tại, tại sao có thể như vậy, tại sao mày hồi nãy vẫn còn đang đứng ở đó mà giờ có thể đứng sau lưng tao, á nóng quá
Mạc Tâm bắt đầu giãy dụa, Lâm Ngọc đôi mắt sắc lạnh nhìn:
– Cỡ mày mà cũng đánh lén tao, mày đến phế vật cũng không bằng, tính cách thì càng thua xa phế vật
Mạc Tâm mặc dù đau đớn nhưng gằn giọng:
– Mày có biết đụng phải Mạc Gia tao sẽ thế nào không?
Lâm Ngọc giờ phút này nguy hiểm hơn bao giờ hết:
– Tao nếu không đụng thì Mạc Gia mày sẽ tha cho tao sao, tao đến giờ vẫn còn sống ở đây thì mày nên biết như thế nào rồi chứ.
Mạc Tâm bây giờ mới lạnh người tức giận:
– Những người đó truy sát không thành, mày mày lại có thể đứng ở đây
Lâm Ngọc cười to:
– Chính xác, thế giờ tao giết mày nhé
Giờ đây đôi mắt Lâm Ngọc rực lửa, mặc dù nói thế để hù nhưng ngọn lửa kia đang điên cuồng đốt cháy
– Điên cuồng, mày còn dám đối với đồng học như thế
Lúc này tên thanh niên tóc vàng nhanh chóng lao ra khỏi Âu Dương Vân Thiên, tiến công về phía Lâm Ngọc, nhưng lao đến Lâm Ngọc đã biến mất, hắn tiếp tục phóng ra rất nhiều kim nhỏ thẳng tiến đến Lâm Ngọc nhưng Lâm Ngọc nhanh chóng xuất hiện rồi biến mất, đột nhiên đến đằng sau lưng của thanh niên tóc vàng. Ngọn lửa tiếp tục thiêu đốt thanh niên tóc vàng, giờ cả hai bắt đầu ngã gục ra đó điên cuồng gào thét.
– Cả gan đụng đến tao thì tao sẽ không tha nữa đâu
Nói rồi Lâm Ngọc phóng ra một ngọn lửa khổng lồ, không còn là vô hình, ngọn lửa có thể thiêu đốt tất cả, ngọn lửa lao nhanh về phía thanh niên đang đấu với Trần Tuấn.
– Oanh
Thanh niên đang đấu bỗng dưng có một nguồn lức đánh bay thẳng ra vách đá, giờ phút này mọi người kinh hãi nhìn Lâm Ngọc
– Phế vật đều tựa như thế.
Nói rồi cô cùng mọi người tiền đi để lại những đôi mắt không tin sự thật ở trước mặt, cái này có còn là con người nữa không?


Lời nói của tác giả: dạo này các đạo hữu lại lười comment nữa rồi, phải comment và đề cử, share giúp tác giả nhé <3 Hôm nay 3 chương xem như giải khát cho mọi người <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN