Phượng Hứa Quân - Chương 1-4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Phượng Hứa Quân


Chương 1-4


Biên tập: Nguyệt Tận

Một năm sau

Tại Phượng Tiềm trong năm gần đây không ngừng xuất hiện những lời đồn đại. Đầu tiên là thái tử phóng túng quá độ tráng niên nên sớm qua đời. Sau là thái tử bất ngờ mất trí nhớ khiến bản tính thay đổi, không còn đắm chìm trong vu thanh <ăn chơi ca hát chăng?> , đối nhân xử thế khiêm tốn lễ độ, thậm chí được toàn thể trong cung từ trên xuống dưới kính yêu. Đương nhiên tiếng đồn cũng có nhiều phiên bản, sự thật đích thực phải từ trong cung mà tra ra.

Niên quá lục tuần <đã ngoài 60> Phượng Tiềm quốc vương Phượng Cửu Thiên yêu thương nhìn ái nhi ngồi trước bàn chuyên tâm đọc điển tịch ,nói: “Hi nhi, ngươi cũng thấy trời đã sáng rồi, nghỉ ngơi một lát cùng tâm sự với phụ hoàng.”

Hứa Hi Diệp đầu đội thái tử kim quan, thân mặc long văn miên bào màu trắng, thần tình nho nhã chậm rãi ngẩng đầu, đạm nhiên cười: “Phụ vương, người ngồi đó. Còn một đoạn cuối cùng, nhi thần xem xong liền bồi phụ hoàng giải sầu.”

“Hảo, hảo, ta chờ.” Phượng Cửu Thiên cười ha ha, không khỏi vui mừng ngồi một bên si ngốc nhìn Hứa Hi Diệp.

Hứa Hi Diệp cũng không để ý, hết thảy đã sớm thành thói quen, tiếp tục miệt mài ngồi đọc. Trong đầu hắn lại hồi tưởng toàn bộ sự tình phát sinh từ một năm trước…

Ngày ấy, vương hậu sai người mang hắn mời về tẩm cung thái tử liền cho tất cả lui ra, trong phòng chỉ còn vương hậu cùng hai người bọn họ. Không chờ hắn mở miệng, vương hậu đã cấp bách xuất ngôn uy hiếp hắn. Hắn ngược lại nhanh chóng phản ứng, giả ngốc sung lăng khiến vương hậu nổi trận lôi đình.

Đương nhiên hắn cũng có chừng có mực, hiểu được vương hậu dụng tâm hiểm ác nhưng trong cung trước mắt phòng giữ nghiêm ngặt, ngay cả ruồi bọ cũng không thể bay ra ngoài, không bằng tạm thời lưu lại, đợi ngày sau tìm được cơ hội hãy rời đi. Vì thế hắn làm ra vẻ như thật sự sợ hãi, vâng vâng dạ dạ đáp ứng vương hậu cải trang thái tử.

Sự việc xảy ra sau đó đã chứng minh lựa chọn của hắn là chính xác. Một năm qua hắn ở trong cung học tập những thứ trong quá khứ chưa từng tiếp xúc qua. Hơn nữa Phượng Cửu Thiên vẫn không phát giác hắn không phải Phượng Nguyệt Hi, cũng vì hắn thay đổi mà vui sướng vạn phần, hắn cũng vui vẻ thoải mái. Thời gian quá lâu, hắn ngược lại không đặc biệt tưởng niệm người thân nào, duy nhất nhớ nhung mỗi Thiện Ngộ. Nhưng hắn luôn có dự cảm —–trong tương lai không xa, bọn họ sẽ gặp lại.

Chỉ có điều phiền lòng là vương hậu cả ngày bức bách truy hỏi.  Mỗi lần hắn tìm cớ xuất cung, bên cạnh đều là tâm phúc vương hậu đã sắp xếp. Chỉ cần hắn có ý đồ muốn chạy trốn, những người này lại xuất hiện trước mắt hắn như ma quỷ, ép buộc mang hắn trở về hoàng cung, hiển nhiên không tránh được nghe vương hậu răn dạy một trận.

Không chỉ như thế, vương hậu còn thường xuyên lệnh hắn cầu Phượng Cửu Thiên phong tước lớn cho Duẫn gia. Hắn làm sao không biết dụng tâm vương hậu. Nàng đây là bồi dưỡng thế lực gia tộc, đợi ngày Phượng Cửu Thiên quy tiên sẽ phù trợ tên thái tử bù nhìn là hắn ngồi trên vương vị, Duẫn gia tức khắc có thể dựa vào thiên tử sai khiến chư hầu, nắm trong tay thế lực thiên hạ.

Đối với loại việc mưu quyền soán vị này hắn ngoài mặt nhận lời, trên thực tế không đề khởi trước mặt Phượng Cửu Thiên. Nhưng Phượng Cửu Thiên cảm giác được hắn gần đây thay đổi rất nhiều, cho rằng vương hậu có cách dạy dỗ, đối Duẫn gia càng thêm tiến tước <phong cho chức tước>. Vương hậu nương nương cũng vô cùng nở mày nở mặt, việc giám thị hắn cũng thả lỏng rất nhiều.

“Hi nhi, Hi nhi.” Thấy hắn nửa ngày không trả lời, Phượng Cửu Thiên đứng lên đi đến bên cạnh hắn, vươn bàn tay rắn chắc lắc lắc.

Hứa Hi Diệp nhanh chóng hoàn hồn, trầm tĩnh hỏi: “Phụ vương, có chuyện gì sao?” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã để lộ chân tướng.

“Vừa rồi thị vệ bẩm báo lại, đặc sứ Quân Diệu quốc Tiêu Dao vương gia lại đi sứ Phượng Tiềm quốc ta, đang ở giữa đại điện đợi bổn vương triệu kiến. Hi nhi cùng phụ vương đi nghênh đón khách quý chứ.”. Phượng Cửu Thiên cũng không để ý thấy hắn thất thần, đơn giản đem sự tình nói rõ ràng một lần, ánh mắt đầy mong đợi nhìn hắn.

“Nga, nếu phụ hoàng đã mở miệng, nhi thần há lại không tuân theo. Cho phép nhi thần chuẩn bị đôi chút liền đi nghênh tiếp khách quý.” Hứa Hi Diệp hơi khom người, đứng dậy hướng Phượng Cửu Thiên cáo từ, vội vàng đi về tẩm cung.

Trên đường đi, trong đầu hắn không hiểu tại sao thoáng hiện lên một đạo thân ảnh vĩ ngạn <to nhớn cao ngạo:”) > , đích thị là nam tử một năm trước trong vương cung cùng hắn đánh cho nan xá nan phân <chắc là bất phân thắng bại +__+ >. Chẳng biết vì sao hiện giờ nghĩ đến lại có chút mong đợi được gặp lại hắn. Đáng tiếc từ sau lần đó không có dịp tương ngộ.

Hắn không biết rằng khách quý sắp được nghênh tiếp tại đại điện chính là kẻ vẫn còn duy trì nguyên vẹn hứng thú với hắn – Quân Thích Ý!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN