Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 18: Không đề
Trầm Ngôn trên người mang theo thương tích, tuy không nặng nhưng vẫn cần nghỉ ngơi. Song, Trầm Tường vẫn ép hắn phải theo ông dự tiệc mà ông thiết đãi để ăn mừng với đám quan lại bằng hữu của mình, bởi vì Trầm Ngôn vừa được sắc phong, đây là một trợ lực lớn cho Trầm quốc công phủ.
Bất cứ thứ gì có thể đem lại lợi ích cho Trầm gia, Trầm Tường làm sao có thể từ bỏ.
Trầm Thư Kính vận một thân váy dài màu lục, càng xuống dần làn váy, màu sắc càng đậm hơn. Trên búi tóc nhỏ cắm hai cây trâm hoa chi tử làm từ dương chi bạch ngọc. Nàng ngồi trên hàng ghế bên dưới tay phải Trầm Tường, cau mày nhìn “hảo phụ thân” lôi kéo Trầm Ngôn.
Hôm nay trùng hợp Tô gia có đại sự, cần Tô Tịch trở về gấp nên từ sớm bà đã ly khai phủ, hứa hoàng hôn sẽ trở về.
Lại nhìn An thị diễu võ giương oai ngồi trên hàng ghế vốn phải là của mẫu thân, Trầm Thư Kính mày nhăn càng thêm sâu. Thấy vậy, Hỷ Tình ở phía sau mới nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tiểu thư, nhịn chút. Nếu ở đây người lớn tiếng với An thị, chẳng khác nào nói cho lão gia biết người là đứa con không tôn trọng di nương sao?”.
Rốt cuộc chịu hết nổi lôi kéo, Trầm Ngôn thật sự phát hoả. Tay áo đang bị Trầm Tường giữ chặt, Trầm Ngôn dùng sức một chút, liền vang lên tiếng xé rách của y phục.
“Trầm Ngôn, con giờ đã trưởng thành, mọc cánh liền muốn bay sao? Phi Vũ tướng quân chưa phải là chức vụ lớn, trên tướng quân còn có đại tướng quân, thượng tướng quân, ai ai cũng áp trên con một đầu. Bản quốc công chỉ là muốn mở đường cho con, cho con sau này thuận lợi hơn. Là Đích trưởng tử của Trầm gia, con sao có thế chỉ bằng lòng là một tướng quân nhỏ bé?”, Trầm Tường mặt đỏ tía tai, ném ống tay áo Trầm Ngôn còn đang giữ chặt trong tay xuống đất, tức giận mắng.
Trầm Ngôn vốn đã khó chịu từ lâu, hắn không hề muốn làm trò hề cho mẹ con An thị, cũng ngang ngạnh mà đáp trả:
“Con muốn thăng tiến thì sẽ tự đi lên bằng thanh gươm mũi kiếm, bằng máu của chính mình, không nhọc phụ thân lo lắng. Lôi kéo quan hệ? Phụ thân, người tưởng hoàng đế là con hổ giấy sao? Quyền thần ở dưới mi mắt người cấu kết, phụ thân là muốn đem đầu cả Trầm gia ra treo thưởng phải không? Con không có gì để nói với phụ thân nữa, con đưa Kính nhi về viện tử trước, tự phụ thân ở lại mà suy nghĩ thấu triệt”.
Bị nói đến á khẩu, tuy vậy nhưng từng lời Trầm Ngôn nói lại chẳng sai ở đâu. Mấy năm nay Trầm Tường hăng hái liên kết đồng minh, bởi ông biết danh vị Quốc công này truyền đến đời ông đã sớm hết thực quyền, còn lại từ lâu chỉ là cái vỏ bọc hư danh.
Ông cứ nghĩ bản thân vô năng, nào ngờ nay lại bị trưởng tử gõ tỉnh.
Phải, là do mấy năm nay, ông ở dưới mắt hoàng đế tác oai tác oái, cứ ngỡ thiên tử không thấu, nào ngờ nhất cử nhất động của ông đều nằm trong tay thánh thượng.
Nghĩ đến người ngày đêm đầu ắp chăn gối, thủ thỉ khuyên ông nên vì Trầm gia mà lôi kéo thần tử, Trầm Tường liền âm trầm nhìn An thị đang vui vẻ nói chuyện với Trầm Ánh Cầm. Đáy lòng thanh tỉnh lại vang lên câu nói hai năm trước của Tôn Vu- đại nha hoàn bên người Tô Tịch, luôn mắc lại trong lòng ông, sớm đã hoá thành cái gai: “Hay là An di nương muốn Tô phủ ngã để kéo theo Trầm gia, cuối cùng dọn sạch đường chào đón An gia đấu với Giả gia sao?”
Là An Trúc! Nhất định là ả tiện nhân bạch nhãn lang* này. Là ả ở bên tai thổi gió, khuyên ông nên đi lôi kéo quan hệ, ông vốn nghĩ ả là muốn tốt cho mình. Nào ngờ thì ra là một kẻ ăn cây táo rào cây sung*.
Trầm Tường ánh mắt phẫn hận nhìn về phía An thị. Cùng lúc đó, như cảm nhận được ánh mắt Trầm Tường, An thị ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt lão luyện kia tràn ngập hận ý, cái thứ ái tình mà khiến cho bà ta chìm đắm đã sớm hôi phi yên diệt*, còn lại chỉ có hận.
Ngồi bên cạnh An thị, Trầm Ánh Cầm làm sao có thể không trông thấy ánh mắt của phụ thân. Nàng ta không rõ, nhưng cũng cảm giác được nếu ánh mắt có thể hoá thành đao, thì di nương của nàng ta đã sớm thành con nhím rồi.
Trầm Ánh Cầm lo sợ đứng bật dậy, như có như không thay An thị cản lại ánh mắt của Trầm Tường:
“Phụ thân, người sao vậy? Người không khoẻ sao?”.
Ở bên kia một hồi tiểu đánh tiểu nháo, bên đây của Trầm Thư Kính cùng Trầm Ngôn lại an tĩnh đến lạ.
Trầm Ngôn đưa Trầm Thư Kính về Hoà Kính viên, xong rồi cũng không có ý định trở về, ngồi lại uống một tách trà.
Nhìn tay áo của Trầm Ngôn bên dài bên ngắn, Trầm Thư Kính rốt cuộc là nhịn không nổi vẫn bật cười:
“Ca ca, nhìn bộ dáng của huynh, thật là cười chết muội mà”.
“Muội đó, đồ vô tâm vô phế*. Như vậy mà vẫn còn cười được. May là phụ thân vẫn có chút thông minh, nếu không thì ông ta sẽ không bị lời huynh nói tác động đến”.
Nhận lấy tách trà Hỷ Tình mang lên, lại cho phép Hỷ Tình Túc Tình hai nàng lui xuống tự làm việc của mình, xong Trầm Thư Kính mới nói:
“Hai năm qua, phụ thân chở che An thị không ngừng, hại mẫu thân mấy lần khóc đến nghẹn. Lần này ca ca mượn việc này để châm ngòi quan hệ của hai người kia, muội thấy quả thật là thống khoái. Không phải luôn chàng chàng thiếp thiếp sao? Thế thì để xem khi “thiếp” đụng đến lợi ích gia phủ rồi, “chàng” liệu có còn để yên?”.
Nhìn thân muội năm nào còn chưa hiểu chuyện, nay đã trưởng thành không ít, lại nhớ đến ba tháng nữa là lễ cập kê của nàng, đáy lòng Trầm Ngôn cơ hồ tràn ngập tiếc nuối.
Muội muội cập kê, chính là đại biểu nàng đã là đại cô nương, có thể cầu thân. Nghĩ đến việc phải cõng Trầm Thư Kính lên kiệu hoa tiến vào phủ muội phu tương lai, răng cùng lòng của Trầm Ngôn đều ê ẩm.
Hắn chính là không nỡ, thật sự không nỡ. Mẫu thân chỉ có hai người huynh muội của hắn, nếu Trầm Thư Kính xuất giá, mẫu thân nhất định là cô độc chết mất.
Không được, hắn nhất định phải bắt rể a.
Đáng thương cho Trầm Đại thiếu gia, ý tưởng không những không thành, mà ngày sau còn bị muội phu áp trên đầu mấy phân. Bất quá, chuyện là của sau này.
Thấy Trầm Ngôn thân nơi này nhưng hồn đã sớm du đãng, Trầm Thư Kính bất mãn đặt mạnh tách trà xuống bàn, thanh âm chói tai kéo Trầm Ngôn vốn đã bay xa vạn dặm lập tức hồi hồn. Trầm Ngôn cảm giác muội muội bất hảo, thanh âm cũng có phần nịnh nọt:
“Kính nhi, muội đừng tức giận. Tiểu tổ tông của ta a, đừng tức giận, tức giận sẽ xấu đi đó nha”.
“Trầm Ngôn, huynh nói ai xấu?”, vốn đã muốn cười nhưng lại bị câu cuối của Trầm Ngôn cắt ngang, khuôn mặt Trầm Thư Kính càng thêm âm trầm.
Không phải Trầm Thư Kính nàng tự tin, thế nhưng luận về nhan sắc, khó có người nào qua được nàng. Thế nên kiếp trước, trước khi bị huỷ dung, dân chúng Đế thành đều gọi nàng là “bao da” là bởi vì nàng thật sự rất đẹp, song trí tuệ thì chẳng bằng một nửa nhan sắc.
Trầm Thư Kính hoàn toàn thừa hưởng nhan sắc từ Trầm Tường và Tô Tịch. Một đôi mắt to tròn lúng liếng, khi cười lên quả thật là thiên chân khả ái. Cánh mũi nho nhỏ thẳng tắp, nhân trung sâu hoắm. Đôi môi không tô mà đỏ, diễm lệ mỹ miều. Cằm nhỏ, mặt thon, da trắng như bạch ngọc, lại phấn nộn đáng yêu. Thế nên năm đó Trác Thiếu Kình chọn nàng, chính bởi vì một bộ “bao da” này “may” thật sự quá tốt.
—Chú thích—
*Bạch nhãn lang- Ăn cây táo rào cây sung: ý chỉ con người phản bội.
*Hôi phi yên diệt: biến mất hoàn toàn.
*Vô tâm vô phế: không tim không phổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!