Phương Thức Trả Thù Lao Đơn Giản - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Phương Thức Trả Thù Lao Đơn Giản


Chương 7


Tề Duệ choáng váng.

Đến khi hắn phản ứng lại Hạ Cảnh đã làm gì, cả người bối rối: “Cậu cậu cậu cậu cậu —— ”

Hạ Cảnh dùng sức vỗ bàn một cái: “Tôi biết tôi đang làm gì! Tôi tuyệt đối sẽ không bị lừa!”

Chính cậu nói xong cũng hơi sợ — — — vị nào có thể lấy được nhiều hợp đồng một lúc này, không cần nghĩ cũng biết nhất định là kiểu người chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ đóng băng cậu!

Thế nhưng…

Hạ Cảnh suy nghĩ đến khoản để dành của bản thân, rồi suy nghĩ đến chuyện quý ngài cao cấp đang ở nhà chờ cậu, cảm thấy đóng băng cũng không có gì quá đáng.

Cuộc đời cậu chỉ có một lý tưởng to lớn nhất —— mỗi ngày đều có anh đẹp trai ngủ cùng —— xem như sắp thành thực hiện.

Vì vậy Hạ Cảnh rất nghiêm túc, không chút do dự mà quay người rời đi.

Tề Duệ sững sờ một lúc, Hạ Cảnh đã đi ra khỏi phòng hội nghị. Người đại diện khổ nhọc vội vàng đuổi theo: “Tổ tông cậu chờ một chút —— ”

Hạ Cảnh càng đi nhanh hơn.

Cậu vừa đi vào thang máy, đột nhiên chân mềm nhũn.

Tề Duệ vội luồn vào trước khi cửa thang máy khép lại: “Cậu điên rồi hay gì mà không kí? Tốt xấu gì cậu cũng phải kí một vài cái chứ!”

Hạ Cảnh đỡ thanh vịn bên cạnh thang máy, mặt mày ủ rũ: “Anh Tề!”

“Hả?”

“Chân em run.”

“Vậy bây giờ chúng ta nhanh đi về đổi ý.”

“Vậy anh nói xem vị nào đó mà em chưa từng thấy có thể thẹn quá hóa giận hay không, giống như trong mấy tiểu thuyết, tìm một đám xã hội đen thừa dịp đêm đen vắng người sẽ đến bắt cóc em, sau đó sai người đưa em đi thế này thế kia —— ”

“Cậu im miệng!!!!”

Hạ Cảnh dẹt dẹt miệng.

Hạ Cảnh buồn bã nói: “Từ chối cũng đã từ chối rồi, anh đừng nóng giận mà.”

Tề Duệ đau cả não.

Điện thoại di động của Hạ Cảnh liên tục rung lên mấy lần.

Hạ tiểu thịt tươi lấy điện thoại di động ra nhìn, hoá ra chân trước cậu mới vừa đi ra khỏi phòng hội nghị, chân sau truyền ra chuyện bát quái khắp giới.

Vài người bạn quen biết đều nhắn tin tới hỏi tình hình của cậu.

Lục Viễn Tinh: 【 Nghe nói cậu từ chối đống hợp đồng dày hơn ba mươi centimet? 】

Nghiêm Thanh: 【 Cái chuyện hợp đồng hơn ba mươi centimet trong truyền thuyết là vụ gì vậy? Cần tôi giúp không? 】

Hoa Tìm: 【 Chuyện hợp đồng có thật không? 】

Hạ Cảnh đọc hết từng cái tin nhắn một, cuối cùng không nói thêm gì.

Bên này mới vừa từ chối hợp đồng, giống như cũng không xảy ra chuyện gì, cậu vẫn phải cẩn thận xem vị lão đại sau lưng định làm gì. Thực sự không được nữa thì dùng khoản để dành của cậu đi du lịch quanh thế giới cùng quý ngài cao cấp thôi!

Hoàn toàn không sợ.

Đầu kia, Chu Thừa dùng tốc độ cực nhanh để xử lý xong chuyện của công ty, sau đó anh về nhà một chuyến —— cũng chính là nơi bắt gặp Hạ Cảnh lần trước, định đích thân quan sát mọi người thu dọn nơi này một chút, chờ Hạ Cảnh ký xong hợp đồng sẽ đi đón Hạ Cảnh lại đây ở.

Về phần hợp đồng, anh trực tiếp nói người tìm Hạ Cảnh ký tên.

Dù sao Hạ Cảnh vốn là vì những chuyện này mà tiếp cận anh, bây giờ anh đã cho Hạ Cảnh tất cả, không cần bàn giao linh tinh thì Hạ Cảnh cũng sẽ rõ ràng.

Lần trước chẳng phải tặng bó hoa tiền sao? Hạ Cảnh nhận được cũng biết là anh.

Chu Thừa chuẩn bị sẵn sàng về nhà, nói với quản gia quyết định của mình: “Chọn một căn có phòng ngủ rộng lớn cho tôi và người yêu ở. Còn nữa, giúp tôi tra xem ông chủ đứng sau cậu ấy là ai, dùng thủ đoạn thương mại, khiến ông chủ đứng sau của ấy phải phá sản.”

Như vậy thì người yêu nhỏ bé của anh sẽ không bao giờ bị người khác đe doạ, có thể thoải mái ôm kim chủ như anh đây.

Quản gia gật gật đầu: “Vâng. Thưa ngài, người tình của ngài có sở thích gì không? Cần sắp xếp cho cậu ấy bao nhiêu người hầu?”

Bước chân Chu Thừa dừng lại.

Anh đột nhiên nghĩ đến lúc thanh niên nghỉ ngơi, luôn tự thân làm hết tất cả.

Lập tức dẫn Hạ Cảnh đến trang viên… Hạ Cảnh có thể sẽ bối rối bỡ ngỡ không?

Chu Thừa thay đổi ý nghĩ: “Thôi, trước mắt chú cứ chuẩn bị cho ít quần áo, tôi đến ở nhà em ấy trước.”

“Vâng, thưa ngài.”

Đám người hầu được đào tạo bài bản qua có tốc độ làm việc rất nhanh, một lúc sau đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cho Chu Thừa. Chu bá tổng còn chưa kịp dặn dò đặt mua xe các thứ, điện thoại cấp dưới đã gọi đến.

“Sao vậy? Hợp đồng ký xong chưa?”

“Thưa ngài, là như vậy…” Giọng nói cấp dưới run run rẩy rẩy, “Ngài Hạ, ngài Hạ cậu ấy…”

“Hả?”

“Từ chối hợp đồng…”

Chu Thừa sững sờ.

Cấp dưới đang tại nơm nớp lo sợ: “Thưa ngài, xin hỏi bây giờ tôi nên, nên làm gì? Đe doạ dụ dỗ hay là…”

Chu Thừa cúp điện thoại.

Anh quay người lại, cầm vali trong tay người hầu, thuận tiện cách theo chiếc điện thoại thông minh và máy vi tính xa cách hai ngày nay, trực tiếp nói địa chỉ nhà Hạ Cảnh với quản gia, “Đưa tôi quay lại.”

“Vâng thưa ngài.”

Khi Hạ Cảnh về nhà, Chu Thừa đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách.

Anh đã thay một bộ quần áo bình thường, là loại không có bất kỳ logo nhãn hiệu nào, vải vóc nhìn qua lại rất tinh xảo, cảm xúc rất tốt.

Ánh nắng chiều hạ lẻn vào trong căn phòng khách nhỏ hẹp, chiếu vào những hạt bụi trong không khí.

Bên cạnh người đàn ông còn có một chiếc vali không lớn, còn có một máy vi tính và điện thoại di động.

Hoá ra cầm tiền hôm qua cậu cho để đi mua đồ.

Thật là, cậu còn muốn tự mình trải nghiệm cảm giác thích thú khi đi dạo phố mua sắm với tiểu bạch kiểm mới bao dưỡng đây.

Đáng tiếc Chu Thừa tự đi rồi, cậu cũng không nỡ lòng trách Chu Thừa, cười cười đi lên trước, nhào tới lồng ngực Chu Thừa: “Tôi đã về rồi!”

Một giây sau, anh trầm mặt đột nhiên dùng một tay nắm chặt eo cậu, một tay ấn vai, lập tức xoay người qua, đè cậu xuống ghế sô pha.

Thành niên bị hơi thở nam tính phả vào mặt, có vẻ còn kèm theo một chút nước hoa thoang thoảng.

Hai má Hạ Cảnh dần đỏ lên.

Hoá ra Chu Thừa xịt nước hoa, còn thay một bộ quần áo mới đẹp mắt như vậy, là vì đợi cậu về nhà liền câu dẫn cậu sao?

Thật là một tiểu bạch kiểm tận trách.

Cậu theo bản năng nhát gan hơi hoảng loạn, giọng nói cũng run theo: “Anh, anh phải ở chỗ này luôn hả?”

Người đàn ông nheo mắt nhìn cậu, giọng điệu trầm thấp: “Tôi nghe nói cậu từ chối tất cả hợp đồng.”

Hạ Cảnh sững sờ.

“Anh biết?” Tề Duệ nói sao?

Chu Thừa vẫn còn không vui, anh nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ chuyện này tôi được biết?”

“Cũng đúng…” Đương nhiên tiểu bạch kiểm sẽ quan tâm đến sự nghiệp của kim chủ.

Cậu bị Chu Thừa đè xuống ghế sô pha, cảm giác mình chỉ cần cúi đầu xuống, toàn thân đều có thể vùi trong lồng ngực đối phương. Hạ Cảnh nhịn không được, cậu cuộn tròn cơ thể, dựa sát vào trong ngực Chu Thừa: “Anh…”

“Tại sao không kí?” Chu Thừa ngắt lời cậu, “Cậu không thích những thứ đó?”

Hạ Cảnh đỏ mặt cười cười, khuôn mặt bé con phúng phính khiến người khác muốn nhéo một cái.

Cậu chớp chớp mắt: “Tất nhiên là em rất thích. Thế nhưng chúng nó…” Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy mình đúng là buồn nôn, “Không quan trọng bằng anh mà…”

Cậu cũng không muốn vì danh tiếng vì tiền tài mà phải ngủ với một người không quen biết.

Hiện tại cậu đã có Chu Thừa, tất cả đều thỏa mãn rồi!

Cậu nói xong câu đó, hơi hơi tránh ra khỏi lồng ngực Chu Thừa một ít, ngước mắt nhìn người đàn ông toả ra khí chất cấm dục.

Đúng như dự đoán, thấy vẻ mặt cảm động của đối phương.

“Cậu nói…” Chu Thừa vốn đang có tâm trạng không tốt, ngay bây giờ dần dần bị dịu dàng và cảm động bao trùm, anh nhìn thẳng vào mắt cậu, “So với những hợp đồng kia, cậu càng thích con người của tôi hơn?”

“Ừ!”

Chu Thừa ngơ ngác, chốc lát, người đàn ông hơi hơi nhích cằm, để sát vào trán của cậu, khẽ lưu lại một cái hôn nhẹ nhàng.

Hạ Cảnh tiếp tục thổ lộ: “Em thích anh từ con người, thích mặt của anh, càng thích bắp thịt của anh, vóc người của anh nữa…”

—— sau một tiếng.

Chu Thừa tìm tòi trên điện thoại di động, dẫn Hạ Cảnh đi tới một phòng tập thể hình cách tiểu khu cũ nát này gần nhất.

Chu đại thiếu liếc nhìn Hạ Cảnh đang mở to đôi mắt vô tội nghi hoặc nhìn mình, rồi lại quét mắt đến phòng tập thể hình trước mặt, so với phòng tập riêng của anh mà nói, thực ra không đáng nhắc tới, yên lặng thầm thở dài trong lòng.

Thật sự bây giờ anh vẫn còn thấy người tình của anh còn khá dè dặt, nếu không anh trực tiếp dẫn người về nhà.

Thôi thì bây giờ cứ dùng tạm một chút

Anh dắt tay Hạ Cảnh đi về phía trước.

“Chu Thừa,” Hạ Cảnh đeo khẩu trang dùng ánh mắt càng nghi hoặc nhìn anh, “Chúng ta tới đây làm gì?”

Bước chân Chu Thừa dừng lại, nghiêng mặt sang nhìn về phía Hạ Cảnh.

Anh giơ tay, đốt ngón tay hơi cong lên, nhéo sống mũi Hạ Cảnh giống như dỗ trẻ con.

Anh dịu dàng nói: “Chẳng phải em nói mình thích cơ bắp trên người anh mà? Anh dẫn em đến đây tập, như vậy em cũng có thể được như anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN