Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau - Chương 12: Yêu em là điều hạnh phúc nhất đối với anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau


Chương 12: Yêu em là điều hạnh phúc nhất đối với anh


Tiệm cơm ở đây trong
mắt Y Thần chẳng khác nào một văn phòng làm việc với bố cục cực kì rộng
lớn, ở đó không khí buôn bán vô cùng náo nhiệt. Từng chiếc đèn lồng đỏ
rực được treo thành dãy men theo bức tường gốm sứ trắng muốt, kéo dài vô tận đến nỗi không nhìn thấy điểm cuối. Ở mỗi điểm khúc khuỷu của dãy
bậc thang bằng đá là một gian phòng độc lập, gian nọ kế tiếp gian kia,
nhưng mỗi gian đều được tách bạch rõ ràng, đó là những căn phòng riêng
tư mà thực khách đặt để dùng cơm. Khách khứa đến đây đều đi theo từng
tốp một, nên cả khu nhà hàng lúc này rộn rã tiếng nói cười vui vẻ, hoàn
toàn khác biệt so với vẻ tĩnh mịch nghiêm nghị của khu văn phòng.

Chu Kiều Na, Điểm Điểm cùng với mọi người từ vườn trái cây trở về, vừa hay cũng đến đây.

Lục Thần Hòa tỏ ý rằng bữa cơm này anh sẽ mời, đoàn người ai nấy đều hết
sức vui vẻ, liền đó quay sang dặn dò nhân viên phục vụ sắp xếp phòng.

Cả đoàn lần lượt bước lên bậc thầm đá để vào phòng, bọn trẻ hưng phấn đùa
giỡn cười nói náo nhiệt trên tầng hai. Trên tầng hai bày mấy bộ bàn ghế
mây, từng tốt hai ba khách tụ lại một chỗ uống trà tán chuyện.

Thị Y Thần và Chu Kiều Na tựa vào lan can, vừa thưởng thức phong cảnh hữu tình bên dưới vừa tán dóc.

Chu Kiều Na tinh mắt phát hiện ra khóe môi Y Thần sưng rộp lên, người từng
trải chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết, đó chính là dấu vết do một nụ hôn
nóng bỏng để lại. Hơn nữa, trên đầu Y Thần vẫn còn dính mấy cọng rơm,
Kiều Na nở nụ cười đầy gian tà rồi thấp giọng nói, “Ai yo, nha đầu chết
tiệt kia, chỉ mấy tiếng đồng hồ không gặp, ngay cả ruộng lúa nhà người
ta cậu cũng lăn xuống rồi hả?”.

Hồn phách Thị Y Thần sững lại, lập tức căng thẳng đưa tay lên vuốt tóc, “Đâu… đâu có?”.

Chu Kiều Na vốn cũng chưa chắc chắn cho lắm, nhưng hành động cùng biểu cảm
vừa rồi của Y Thần đã bán đứng cô. Bây giờ Kiều Na lại càng thêm khẳng
định. Cô ấy đưa tay giúp Y Thần gỡ mấy cọng rơm trên đầu xuống rồi nói,
“Còn oan à, chứng cứ đây”.

Y Thần đỏ bừng mặt vì xấu hổ, “Thì
đúng là có đi thăm cánh đồng lúa, cho nên dính một hai cọng rơm cũng là
chuyện bình thường mà?”.

“Chậc chậc chậc, nếu như chỉ đi ‘thăm’
ruộng lúa như cậu nói, thì sao lại trưng ra bộ dạng như vừa làm việc xấu thế kìa? Yên tâm, mọi người đều trưởng thành cả rồi. Chị đây sẽ không
cười đâu mà sợ. Ha ha ha…”

“Mình đi đây! Cậu thật vô vị.”

“Nhìn cái bộ dạng chống chế của cậu kìa, ha ha ha…”, tiếng cười của Kiều Na phát ra từ tận đáy lòng.

Chu Kiều Na còn nhớ lúc trước vẫn luôn khuyên Thị Y Thần rằng, lời xin lỗi
của Cao Minh Dương là thật lòng, cho dù là ai đi chăng nữa cũng đều nhìn ra. Mọi người dẫu sao cũng là bạn học cũ, biết rõ căn nguyên mọi
chuyện, bản chất anh ta không phải người xấu, hơn nữa con người cũng đâu phải là thánh nhân, ắt sẽ có lúc phạm sai lầm, huống hồ chuyện lần đó
là do Thị Y Vân giở trò quỷ. Kiều Na còn khuyên cô nên cho anh ta một cơ hội, hai người bình tĩnh ngồi lại nói chuyện nghiêm túc với nhau. Nhưng Thị Y Thần đã nói, “Đó không đơn giản chỉ là chuyện mắc sai lầm hay
không. Mình thừa nhận mục đích của anh ta có lẽ là để gặp được mình, cho nên mới nghĩ đến việc xuất hiện với danh nghĩa là bạn trai của Thị Y
Vân. Nhưng làm như vậy thì chẳng khác nào tuyên cáo với cả gia đình,
tuyên cáo với bạn bè với tất cả những người mình quen biết rằng, anh ta
không phải bạn trai của mình mà là của Thị Y Vân. Rồi sau đó nếu đột
nhiên nói anh ta là bạn trai mình, thì những người trong nhà sẽ cho rằng mình lá đứa con gái xấu xa, đi cướp bạn trai của em gái mình. Thực ra
trong lòng mình cũng đã giằng co rất lâu, không phải là chưa từng cảm
thấy mâu thuẫn, cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc cho anh ta cơ
hội. Nhưng quả thực mình không cách nào chấp nhận nổi cái cớ mà anh ta
đã đưa ra”. Nghĩ kĩ ra thì mối quan hệ giữa Cao Minh Dương và Thị Y Vân
cũng đã duy trì được nửa năm, với tính cách biến thái của Thị Y Vân, thì thời gian nửa năm liệu có thể không xảy ra chuyện gì kì quái không?
Cũng chẳng hiểu đầu óc Cao Minh Dương nghĩ gì nữa, Kiều Na thậm chí còn
nghi ngờ đầu óc của mấy người dân iT có chút không bình thường, trong
đầu ngoài số 1 ra thì cũng chỉ có số 0 mà thôi. Thực ra việc Y Thần có
thể hoàn toàn buông bỏ Cao Minh Dương quả thực cũng là chuyện tốt, nếu
có thể đơm hoa kết trái với anh chàng Lục Thần Hòa này, thì gánh nặng
trong lòng cô cũng được giải tỏa.

“Mình sẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa cậu đến ngày hôn lễ sẽ béo quay không mặc nổi váy cưới.”

Chu Kiều Na thờ ơ đáp lại, “Không sao, cùng lắm những chỗ bị bục ra cậu lấy mấy cọng rơm vá lại giúp mình là được, mình không bận tâm đâu, ha ha
ha”.

Y Thần trừng mắt lườm Chu Kiều Na, không buồn bận tâm đến cô ấy nữa.

Lúc này, lại thấy một đoàn người nữa bước vào tiệm cơm, đi đầu là một vị
trưởng bối đã có tuổi trông rất uy nghiêm, nhân viên phục vụ đón tiếp
một cách vô cùng cẩn thận, dè dặt.

“Các người đẹp, chúng ta chuẩn bị ăn cơm nào”, Lục Thần Hòa mỉm cười, nhẹ nhàng tao nhã sải bước đến
bên cạnh Thị Y Thần, nhưng lúc nhìn thấy bố mình vừa hay ngang qua chỗ
bồn hoa bên dưới, vẻ mặt anh chợt trở nên u ám.

Sau khi nhìn thấy anh, Lục Trường Kính vốn đang rạng rỡ chuyện trò cùng với đồng nghiệp cũng đột nhiên trầm hẳn xuống.

Thị Y Thần để ý đến một màn này, đang mải suy đoán xem quan hệ giữa hai
người là như thế nào, liền thấy một bóng dáng rất quen thuộc đi ngay
theo sau vị trưởng bối đó. Nếu như cô nhớ không nhầm, thì cô gái xinh
đẹp trang điểm tinh tế, ăn vận sang trọng đó chính là chị gái Lục Thần
Hòa mà cô đã có duyên gặp mặt lúc ở biệt thự của anh – Lục Giai Ngưng.
Vẻ mặt u ám của Lục Thần Hòa và ánh mắt đầy cảnh cáo của Lục Giai Ngưng
lúc này khiến cô ít nhiều cũng đoán ra được thân phận của vị trưởng bối
đang đứng trước mặt mình.

Y Thần vô thức xoay người lại, định cùng Chu Kiều Na đi vào phòng ăn nhưng lại bị Lục Thần Hòa kéo giật lại.

Y Thần khó hiểu nhếch mày nhìn anh, thấp giọng nói, “Em cảm thấy nên lặng lẽ rời đi là tốt nhất”.

“Lần trước anh dã chiến ddasud lại với mưa bom bão đạn, sao giờ em lại định
bỏ chạy thế?” Anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, đôi mắt hẹp dài đen
láy như mực.

“…” Y Thần chán nản, ai mà ngờ được chuyện này lại đến vào lúc cô chưa hề có chút chuẩn bị nào.

Anh nắm tay cô bước xuống, đứng ngay ngắn trước mặt Lục Trường Kính, “Bố,
chị, đây là bạn gái của con, Thị Y Thần. Chữ Thị trong từ ‘thị vệ’, chữ Y trong từ ‘con sóng’, chữ Thần trong từ ‘sáng sớm’. Y Y, còn đây là bố
và chị gái anh”.

Thị Y Thần có chút ngượng ngùng, cung kính cúi người hành lễ chào hỏi.

Lục Trường Kính khinh miệt lướt mắt nhìn qua Thị Y Thần một cái, cất giọng
lạnh lùng, “Chẳng phải anh nói anh rất bận sao? Là bận rộn công việc hay bận thứ khác?”

Thị Y Thần âm thầm vuốt mồ hôi lạnh thay anh,
nhưng ai ngờ anh chỉ nhẹ nhàng thong dong đáp lại, “Bình thường rất bận, nhưng hôm nay là cuối tuần, vừa hay con được nghỉ”.

Dây thần
kinh trên mặt Lục Trường Kính đều như đang giật giật, ông quay sang nhìn chàng trai trẻ tuổi vóc dáng gầy guộc, ăn mặc tây trang, giày da thẳng
thớm bên cạnh mình, “Hựu Thông, dự án làng nghỉ dưỡng cần nhiều người
rảnh rỗi tham gia như vậy sao? Nếu không cần thiết, chúng ta nên ăn cơm
thì ăn đi, nên làm gì thì làm đi, đừng để mọi người đã bận rộn mệt mỏi
cả mấy tiếng đồng hồ rồi mà giờ này vẫn còn phải đứng ở đây”.

Trương Hựu Thông là bạn và cũng là đối tác của Lục Thần Hòa, vừa nghe Lục
Trường Kính nói vậy liền âm thầm hít sâu một hơi, “Giai đoạn sau của dự
án vẫn còn rất nhiều việc cần đến sự tham gia của Thần Hòa, trước mắt
tạm thời không cần. Hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ của cậu ấy, cho nên bữa cơm này cậu ấy không cần phải tham dự.” Anh ta chỉ đành thuận theo lời
hai bố con họ mà đối đáp. Nói xong những lời đó anh ta còn nháy mắt với
Lục Thần Hòa. Anh ta biết mối quan hệ giữa cậu bạn học cũ này với bố
mình gay gắt đến nhường nào. Nhưng cho dù có tệ đến mức nào thì cũng
phải nhường nhịn người lớn vài phàn chứ.

Lục Thần Hòa nhận được tín hiệu, cũng tự giác đứng sang một bên nhường đường.

Lục Trường Kính hừ lạnh một tiếng, “Vậy chúng ta mau đi ăn cơm thôi”.

“Mời qua bên này ạ”, Trương Hựu Thông quả thực thấy thấp thỏm trong lòng.

Lục Giai Ngưng thoáng khựng lại, đi đến trước mặt hai người, cẩn thận đánh
giá Thị Y Thần một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu cũng có chút
lạnh lùng thờ ơ, “Tôi nhớ lần trước cô nói em trai tôi là đồ thần kinh,
toi còn tưởng cô sẽ không hẹn hò với một người đầu óc có vấn đề cơ đấy.
Thật không ngờ vẫn không tránh được cám dỗ mà lao vào. Thực đúng là đời
không thể nói trước được điều gì?.

Thị Y Thần vừa định lên tiếng
nói gì đó, thì Lục Thần Hòa đã vội vàng kéo cô sang bên cạnh che chắn,
cất giọng đầy sắc bén với Lục Giai Ngưng, “Chị nên đi ăn cơm cùng ông
chủ đi, trong lúc làm việc không nên buôn chuyện.”.

“Đừng có mang cái giọng điệu tư bản Mỹ ra mà nói với chị. Chẳng qua cũng chỉ nói một
câu thôi, cũng đâu có làm gì ghê gớm? Em có nhất thiết phải như thế này
không?” Lục Giai Ngưng tức giận lườm em trai.

“Em chẳng qua chỉ
nghĩ cho chị mà thôi. Tránh việc lát nữa ông chủ không thấy chị, lại bắt đầu cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi”, Lục Thần Hòa gian xảo nở nụ cười.

“Em tự lo cho cái thân mình trước đi. Biết rõ chiều nay bố đến đây họp bàn
mấy chuyện liên quan đến dự án mà còn mất tích cả buổi, di động cũng tắt máy. Em cố tình làm vậy đúng không?” Lục Giai Ngưng lại liếc mắt lườm
Thị Y Thần.

“Chị và Hựu Thông phụ trách giai đoạn đầu của dự án
là được rồi, chi tiết cụ thể, em đã đưa ra báo cáo cặn kẽ rồi, cũng đã
nói với Hựu Thông, cho nên không cần phải tham gia vào cả quá trình của
dự án. Chị biết đấy, em mà ở cùng một phòng với bố thì không trụ nổi quá ba phút. Nếu không phải là bố đập bàn quát tháo thì sẽ là em bỏ đi”, rõ ràng là một chuyện hết sức nghiêm trọng, nhưng từ miệng Lục Thần Hòa
thốt ra lại nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

“Nếu như giật tung
nóc mà có thể giải quyết vấn đề, thì chị khuyên em hôm nào đấy về nhà
giật tung nóc ở nhà đi, một lần giải quyết dứt khoát vấn đề. Để tránh
việc mỗi lần chứng kiến em và bố đấu khẩu chị không đành lòng”, Lục Giai Ngưng bật cười thành tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Lục Giai Ngưng vừa đi, Thị Y Thần liền giằng tay Lục Thần Hòa ra.

Lục Thần Hòa mơ hồ cảm nhận được cô đang tức giận, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Y Thần hứng thú, “Giận sao?”.

“Đâu có”, Y Thần xoay người bước lên bậc cầu thang.

“Nhưng mà vẻ mặt của em lúc này nói cho anh biết rằng hình như không phải như vậy.”

“Em đã nói không có là không có mà.”

“Nếu như lời nói hoặc thái độ của bố và chị anh có gì không phải, anh thay
mặt họ xin lỗi em. Lần sau anh nhất định sẽ báo trước cho em biết, để em chuẩn bị tâm lí.”

“Vốn dĩ anh nên báo trước cho em biết. Cho dù
có đóng giả một kẻ ngốc, thì cũng phải biết là ngốc đến mức quay về phía nào mà cười chứ.”

Những chuyện có liên quan đến Lục Thần Hòa,
vừa rồi từ miệng của bố và chị gái, thậm chí là thái độ quan tâm của anh bạn học Trương Hựu Thông đã đủ để cô nhìn ra, bố anh không phải là một
người nông dân bình thường, mà anh cũng không chỉ đơn thuần là một kĩ sư nghiên cứu nông nghiệp. Y Thần không phải kẻ ngốc, chỉ cần quan sát nơi ở của anh, chiếc xe anh lái, thậm chí là trang phục cùng phụ kiện trên
người anh, xét theo góc độ nghề nghiệp của cô mà nói, thì từ áo sơ mi
quần tây, giày, dây lưng, đồng hồ… ngay cả mấy chiếc cúc trên áo sơ mi
kia đều không phải hàng xoàng, tất cả đều là hàng xa xỉ với giá đắt đỏ.
Cho nên ngay từ đầu cô đã biết anh là người có tiền, còn việc trồng trọt nghiên cứu cây giống gì gì đó chẳng qua chỉ là sở thích mà thôi.

Anh là người giàu hay nghèo, hay anh đang giấu giếm thân phận của mình cũng chẳng sao, những điều đó đều không quan trọng. Y Thần sở dĩ nổi giận
không phải vì những điều đó, cũng không phải bởi sự lạnh lùng thờ ơ của
bố anh, cũng không phải là do thái độ khinh bỉ của Lục Giai Ngưng, mà
chính vì anh. Nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô không thể không thừa
nhận, chiều hôm nay cô đã chơi rất vui vẻ, cô hệt như một đứa trẻ hiếu
kì được nhìn thấy và được tìm hiểu về rất nhiều thứ mà trước đây chưa
từng được biết. Một sự vui vẻ đến mức khó mà hình dung được bằng lời
nói, mà sự vui vẻ đó lại là do anh mang đến. Y Thần còn tưởng rằng tất
cả những điều đó là xuất phát từ sự chân thành của anh, nhưng cho đến
vừa rồi, cô mới nhận ra rằng sự vui vẻ đó chẳng qua chỉ bởi vì anh muốn
trốn tránh bố mình, lợi dụng cô tạo ra một tấm bình phong mà thôi.

Bình phong… hôm nay là lần đầu tiên Y Thần biết được thì ra làm một tấm bình phong cũng đủ khiến người ta chán ghét đến vậy.

Y Thần nhíu chặt mày, trong lòng rối loạn như mớ bòng bong.

Lục Thần Hòa bước tới, ép cô phải đối diện với mình, “Nếu đã đóng kịch thì
cũng nên chuyện nghiệp như anh đã làm chứ, chỉ cần có một khán giả thôi
cũng phải diễn cho xong”, ánh mắt anh ám chỉ những người đang ở trong
phòng ăn.

Y Thần nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy sâu thẳm đó.
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Cô đang nghĩ lung tung thứ gì chứ? Vốn dĩ
chỉ là một vở kịch, thì sao lại phải bận tâm đến việc anh theo cô vì mục đích gì? Cho dù có là diễn kịch, thì nên vui vẻ hãy cứ vui vẻ thôi, vui vẻ chẳng phải là chuyện tốt sao? Hà cớ gì phải xem mọi chuyện như thật. Nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại trào dâng một nỗi đau mơ hồ.

Y Thần ra sức cắn chặt môi, cơn đau truyền đi từ đôi môi kéo lí trí cô
quay trở lại. Cô hít một hơi thật sâu rồi lật tay nắm chặt lấy bàn tay
anh, miễn cưỡng nở một nụ cười thật rạng rỡ rồi cùng anh bước vào phòng.

Chu Kiều Na quả không hổ danh là người làm công tác tuyên truyền, không khí trong bàn ăn từ đầu đến cuối đều vô cùng náo nhiệt.

Dù cho không khí có sôi nổi đến đâu, thì từ đầu chí cuối Y Thần vẫn giữ
nguyên nụ cười tao nhã trên khóe môi, nhưng giữa cô và Lục Thần Hòa lúc
này dường như đã được dựng lên một bức vách vô hình.

Bữa tối kết thúc, các thầy cô giáo trong đoàn thay nhau cảm ơn sự khoản đãi của Lục Thần Hòa rồi lần lượt chào tạm biệt.

Thị Y Thần đang chuẩn bị lên xe, Lục Thần Hòa liền đột ngột kéo cô lại, “Để anh đưa em và Điểm Điểm và”.

Y Thần có chút sững người, khẽ hất tay anh ra rồi lạnh nhạt nói, “Không cần đâu, bọn em có xe mà”

“Tối nay anh về thành phố”, Lục Thần Hòa cau mày nói.

Chu Kiều Na là người tinh tế, vừa liếc mắt nhìn đã biết hai người họ chắc
chắn cãi nhau, cho nên cô ấy ra sức tạo cơ hội cho Y Thần và Lục Thần
Hòa, “Để anh ấy đưa cậu và Điểm Điểm về cũng được, đỡ phiền thầy Mã phải đi một vòng đưa mọi người về rồi mới được về, vậy sẽ rất mệt”.

Thị Y Thần vẫn mím môi, làm ra vẻ từ chối như cũ.

“Cậu đừng có mà làm nũng nữa, những kẻ quái gở nhất của cung Xử Nữ cũng
không khó khăn như cậu. Mau về đi, cậu xem Điểm Điểm ngáp từ nãy đến giờ kìa”, Chu Kiều Na đẩy cô về phía Lục Thần Hòa rồi ngồi vào xe, vẫy tay
chào tạm biệt sau đó ra hiệu cho thầy Mã nhanh chóng nổ máy lái xe đi.

Nhìn chiếc xe lao vút đi chỉ để lại làn khói bụi, Y Thần đành bất đắc dĩ ngồi vào xe Lục Thần Hòa.

Điểm Điểm lên xe, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ thiếp đi.

Chiếc xe lao vút trên đường quốc lộ. Trong xe không khí vô cùng tĩnh mịch,
hai người chẳng ai nói lời nào, cả hai đều tự đắm chìm vào trong những
suy nghĩ riêng khiến không khí càng thêm kì quái. Lục Thần Hòa mở một
chiếc CD ra, một ca khúc theo phong cách Bắc Âu với giai điệu êm dịu
được phát ra từ loa trong xe.

Y Thần đã từng nghe qua ca khúc
này, nó có tên là Liekkas, dịch sang tiếng Trung có nghĩa là luồng sáng
Bắc cực. Ca từ đơn giản, giai điệu êm dịu ấm áp, thanh âm thuần khiết.
Việc nghe không hiểu ca từ ngược lại có thể khiến trái tim cô dần dần
bình ổn.

Không khí tĩnh mịch như vậy kéo dài mãi tới khi đến trước cửa nhà Thị Y Thần.

Sau khi xe được đỗ hẳn lại, Thị Y Thần liền tháo dây an toàn, nhưng bỗng bị Lục Thần Hòa ấn ngược trở lại.

Y Thần cau mày, lạnh nhạt nói, “Làm gì vậy? Kịch đã hạ màn rồi, đâu còn khán giả nữa”.

“Tâm trạng anh bây giờ đang rất tồi tệ”, hai hàng lông mày anh khẽ nhíu lại, đôi mắt u tói mang theo vẻ lạnh lẽo.

“Tâm trạng anh không vui thì liên quan gì đến em chứ?” Cô mới là người đang không vui đây này.

Lục Thần Hòa trầm mặc không nói gì, cứ lặng lẽ nhìn khuôn mặt không vui của cô, dường như đang cố gắng đọc xem rốt cuộc cô tức giận vì cái gì.

Y Thần không nhìn anh, mặt mũi lạnh lùng cứng ngắc nói, “Cảm ơn anh dù
bận rộn trăm công nghìn việc nhưng vẫn bớt chút thời gian vàng ngọc để
tiếp đãi kẻ hèn đây”.

Lục Thần Hòa khẽ nheo mắt lại, đôi mắt đen
láy dưới sự phản chiếu của ánh đèn neon khiến nó càng thêm lấp lánh,
khóe môi anh cũng khẽ cong lên để lộ ý cười ôn hòa.

Thấy anh cười, Y Thần lại càng thêm phiền não, “Em có thể xuống xe được chưa?”.

Anh bá đạo nói, “Nghe anh nói xong thì hẵng xuống”.

Y Thần bị ép ngồi lại chỗ cũ.

“Như những gì em đã thấy, mối quan hệ giữa anh và bố vô cùng tồi tệ. Năm anh mười bảy tuổi mẹ qua đời vì chứng trầm cảm. Trước khi qua đời, mẹ vẫn
luôn cùng anh sống ở căn biệt thự tại khu Hà Kê, còn bố và chị gái anh
dọn ra sống ở một nơi khác. Sau khi mẹ qua đời, anh liền bị ném sang Mỹ, mới chỉ về nước được khoảng ba năm. Mẹ anh qua đời chưa được bao lâu
thì bố đã cưới ngay cô thư kí của ông ấy, sau đó sinh ra em trai anh”,
giọng điệu anh vẫn bình thản đến kì lạ, không hề mang theo một chút cảm
xúc nào. Kể về chuyện gia cảnh phức tạp của mình mà cứ như đang kể
chuyện của gia đình người khác vậy, hệt như không hề liên quan đến mình.

Y Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, thật không ngờ anh lại đột ngột
kể chuyện của mình như vậy. Trước đây, dù cô có hỏi thế nào anh cũng
không chịu nói, chỉ nói duy nhất một câu là khi nào tâm trạng không tốt
thì sẽ nói cho cô biết. Cô còn tưởng đó chẳng qua là anh đang đùa mà
thôi, thật không ngờ một câu nói đùa đó của anh lại là thật. Ngoài việc
mẹ qua đời từ sớm, thì dường như mọi chuyện anh trải qua cũng không khác cô là mấy. Cô cũng bị ném ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp xong cấp ba, học xong đại học lại phải ở lại một hai năm mới được gọi về nước.

Đọc được sự kinh ngạc, thương hại cùng suy đoán trong ánh mắt của Y Thần,
Lục Thần Hòa chỉ khẽ cười rồi bổ sung thêm một câu, “Không có chuyện cẩu huyết người thứ ba xen ngang như trong phim truyền hình đâu, loại
chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra ở gia đình anh được. Mẹ kế của anh cũng giống hệt như mẹ anh vậy, là một người phụ nữ dịu dàng lương
thiện, có đức tính tốt đẹp truyền thống, một lòng một dạ yêu thương
chồng mình. Nhưng anh thấy đáng tiếc thay cho dì ấy, đáng ra không nên
chọn bố anh thì hơn”.

Đôi hàng lông mày cô khẽ nhướng lên, khóe
miệng cũng có chút giật giật. Quả thực thật khó mà tin nổi, rốt cuộc
phải oán hận bố mình đến mức nào mới hình dung về người bố của mình như
vậy, lại còn khen ngợi mẹ kế nữa.

“Anh sở dĩ không hòa hợp được
với bố mình là bởi anh không thể chấp nhận nổi ông. Ông là người gia
trưởng với quan điểm bảo thủ, trong mắt ông phụ nữ chẳng qua chỉ là kẻ
hầu người hạ, nên đi theo phục dịch đàn ông cả cuộc đời mà thôi. Phụ nữ
phụ thuộc tất cả vào đàn ông, ở trong nhà chỉ cần lo nấu cơm ngon canh
ngọt, chăm sóc tốt con cái, phục vụ tốt cho đàn ông… làm tốt mọi thứ đó
là được, những chuyện khác không được phép lắm lời. Phụ nữ nhất định
phải khiến cho người đàn ông của mình không phải lo lắng bất cứ điều
gì.”

“Đàn ông các anh chẳng phải đều suy nghĩ như vậy sao? Muốn
phụ nữ cả đời như người hầu kẻ hạ bên cạnh mình, cả đời không được phép
oán thán cũng không được hối hận”, nếu không thì cô cũng không gặp phải
cả gia đình cực phẩm đó.

“Đúng, không sai. Nhưng phụ nữ bọn em có bằng lòng không? Tình yêu gì đó chỉ là phù du thôi, nếu như vậy bọn em
có bằng lòng không?”

“… Trừ khi yêu người đàn ông đó đến mức khắc cốt ghi tâm, nguy cấm như bệnh nan y, thiếu người đó là không thể sống
nổi. Nhưng em cảm thấy người đàn ông như vậy vốn không đáng để yêu, thứ
anh ta cần chí là một người hầu. Nếu như thứ anh ta cần chỉ là chuyện
đó, thì đi tìm dịch vụ giải quyết cho xong.”

Anh cụp mắt xuống,
hàng lông mi dài dày cong vút khẽ chớp chớp rồi phủ xuống như chiếc quạt giấy, dưới luồng ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu hình thành nên chiếc
bóng mờ ảo, khóe môi để lộ ra nụ cười ảm đạm. Anh cười một lúc mới dừng
lại được, nhưng nụ cười đó tan biến rất nhanh, “Cho nên, cuộc sống mà
không có tình yêu thì khắp nơi chỉ là gượng ép. Mẹ anh dần dần mắc chứng trầm cảm, cuối cùng đột tử vì uống thuốc quá liều. Con người suy cho
cùng là loài động vật cảm tính, cho dù có là ai đi chăng nữa, một khi
mất đi cột đỡ tinh thần như vậy, thì dù có là bông hoa kiều diễm rực rỡ
nhất cũng sẽ khô héo tàn lụi nhanh thôi”.

Mặc dù vẻ mặt anh rất
bình thản, nhưng trước bữa tối được chứng kiến cuộc chạm trán giữa hai
bố con anh, Y Thần có thể tưởng tượng được thực ra anh không hề vui vẻ.
Lúc mới gặp anh, Y Thần luôn cảm nhận được sự lạnh lùng cùng cô độc một
cách đầy mơ hồ khó nắm bắt từ ánh mắt cũng như lời nói của anh. Ánh mắt Y Thần mang theo vẻ thương xót, cô kìm lòng không được, khẽ đưa tay đặt
lên mu bàn tay có chút lạnh của anh.

Lục Thần Hòa ngước mắt lên,
ánh mắt anh đượm ý cười, giọng điệu dịu dàng cất lên, “Phụ nữ đúng là
thích nghe mấy chuyện tán dóc, vừa nghe được mấy chuyện tán dóc là đã có thể quên sạch mọi thứ không vui”.

Thật đáng ghét, lần nào cũng
như vậy. Cô vốn dĩ còn định an ủi anh thêm chút nữa cơ đấy, vậy mà chỉ
một giây sau thôi miệng lưỡi đã độc địa ngay được rồi, anh vốn không cần đến sự an ủi của người khác.

“Em đau có muốn nghe, là anh tự nói ra đấy chứ”, cô muốn rút tay lại, nhưng anh liền lật tay nắm lấy tay cô càng chặt hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN