Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau
Chương 7-1
Thị Y Thần cuộn mình trên chiếc ghế làm việc ở văn phòng, trái tim đập thình thịch không thôi. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng khi nãy. Cô bị trêu đùa ngay trước mặt người khác, giây phút đó bản thân cô như bị ai đó bỏ thuốc mê, không hề hay biết bất cứ điều gì. Khi tỉnh táo lại, cái tên thất lễ kia đã sớm cao chạy xa bay không để lại dấu vết gì rồi.
Y Thần đã sớm qua cái tuổi thiếu nữ ngây thơ, không biết kích động, không biết hưng phấn, càng không biết trái tim rung động là như thế nào, thứ duy nhất cảm nhận được chỉ là sự bối rối mà thôi. Cô gần như có thể chắc chắn, lần này người cô gặp phải không những là một kẻ thần kinh, mà còn là một tên ôn thần.
Thấy Sa Sa và Manh Manh nhìn mình với ánh mắt lén la lén lút như kẻ cắp, cô đoán rằng mình sẽ phải chịu đựng ánh mắt như tia X-quang kia của họ quét một cách trần trụi lên cơ thể ít nhất cũng phải trong thời gian một tháng, hơn nữa e rằng đây cũng chính là mục đích của cái tên thần kinh chết tiệt kia, hắn cố ý làm như vậy.
Lần trước cô đã phải mất mười mấy phút giải thích cho mẹ hôm trước đã qua đêm ở đâu, Chu Kiều Na đáng thương còn phải đứng ra làm lá chắn thay cho cô mới lấp liếm được mẹ mà cho qua. Nếu chuyện vừa rồi truyền đến tai mẹ, thì cô nhất định chết không toàn thây. Trời ơi! Cô buồn bực nắm chặt hai tay, thực sự không còn mặt mũi nào đi gặp ai nữa.
Cô điên cuồng dùng tay gõ vào đầu mình, đột nhiên từ máy tính phát ra âm thanh báo hiệu có tin nhắn QQ. Cô dừng việc tra tấn mái tóc mình lại, ngước mắt lên nhìn màn hình, có lời mời kết bạn mới. Cô bấm chuột mở ra, quả nhiên là Chu Tân Vũ. Cô nhanh tay bấm nút đồng ý kết bạn.
Chu Tân Vũ gửi sang một biểu tượng mặt cười: Tối qua cô ổn chứ?
Cô cũng gửi lại một cái mặt cười, sau đó trả lời: Cảm ơn anh, tôi vẫn ổn. Chuyện tối qua thực sự xin lỗi, hôm khác tôi mời anh ăn cơm.
Cô khách sáo quá. Yên tâm đi, chuyện tối qua tôi không hé răng nửa lời với mẹ cô đâu ¬– Chu Tân Vũ lại gửi đến một cái mặt cười nữa.
Cô còn chưa kịp trả lời, Chu Tân Vũ đã lại gửi đến một đoạn chat khác: Thực ra tối qua… sau lúc đó… trong lòng tôi vẫn có một chút mong đợi, có điều “sứ giả hộ hoa” của cô lại xuất hiện.
Chu Tân Vũ liên tiếp gửi đến ba biểu tượng ngón tay: Thì tôi nghĩ tôi hoàn toàn không còn cơ hội rồi, cho nên tôi càng phải cố gắng. Cuối cùng anh ta gửi đến một biểu tượng fighting.
Vừa nhìn thấy bốn chữ “sứ giả hộ hoa” trong đầu cô lại lập tức hiện lên cảnh Lục Thần Hòa nhân lúc cô không để ý mà hôn trộm lên trán cô. Y Thần tức giận trả lời: Cái gì mà sứ giả hộ hoa, tên đó vốn là một ôn thần!
Chu Tân Vũ gửi đến một biểu tượng kinh ngạc.
Anh ta chỉ là… một khách hàng khó hiểu của tôi thôi, tôi và anh ta không có một chút quan hệ nào.
Mặc dù cô không hề nảy sinh tình cảm gì với Chu Tân Vũ, nhưng cô vẫn cần phải giải thích rõ ràng với anh ta, để tránh việc anh ta hiểu lầm.
Chu Tân Vũ lại gửi đến một cái mặt cười: Khẩu khí của cô giống hệt với mấy cô gái đang yêu đương nồng nhiệt mà giận dỗi với bạn trai vậy.
Cô không còn gì để nói đành gửi cho anh ta một loạt dấu ba chấm, quả nhiên càng giải thích càng loạn.
Tôi chỉ đùa thôi.
Không có gì. Hi vọng anh sẽ sớm tìm được bạn gái. Lần sau đi xem mặt, cho dù có căng thẳng đến mức nào cũng không được nhắc đến em gái nhé.
Nhất định, nhất định rồi. Xin lỗi, đồng nghiệp tôi đang gọi, có việc gấp, tôi bận chút nhé, nói chuyện sau.
Chu Tân Vũ gửi một biểu tượng tạm biệt, biểu tượng chat cũng tắt ngay lập tức.
Thị Y Thần rất cảm kích anh ta, nếu không bây giờ có lẽ cô không được yên thân ngồi ở văn phòng như thế này. Có điều cô cảm thấy có chút kì lạ, nếu nói Chu Tân Vũ giúp đỡ cô xuất phát từ quan hệ bạn bè tương trợ lẫn nhau thì có thể hiểu được, nhưng Thị Y Vân vẫn luôn đối đầu với cô thì sao? Chuyện tối qua nó không nhắc đến, khiến cô có chút bất ngờ.
Vừa nghĩ đến Thị Y Vân, cô liền nhớ tới Cao Minh Dương, mà nhớ đến anh ta thì thái dương liền co giật đau đớn. Cô lấy tay ra sức day, cố gắng để đầu óc thư giãn một chút. Ổn định lại tâm tư, cô bắt đầu vùi mình vào công việc, tiếp tục lấy nó để tê liệt bản thân mình.
Chập tối, một cơn giông đột nhiên ập tới, xua tan bầu không khí nóng nực oi bức cả một ngày dài, thay vào đó là không khí mát mẻ với những giọt mưa tí tách. Một cơn gió nhẹ thoáng qua, hòa quyện cùng những giọt mưa bay bay như những ngôi sao nhỏ lơ lửng giữa không trung, mang lại cho người ta cảm giác thư thái dễ chịu đã lâu không được cảm nhận.
Vừa xuống khỏi taxi, Y Thần liền lấy túi xách che lên đầu, chắn những giọt mưa còn đang lác đác, sải bước trên đôi giày cao gót, nhanh chóng trở về nhà.
Có lẽ do trời mưa, nên mặt đường đặc biệt trơn ướt, hơn nữa đôi giày cô mang cao gần mười phân. Y Thần bước từng bước chậm rãi, cẩn thận vô cùng, chỉ sợ nhỡ một cái là sẽ trượt chân ngã.
Tục ngữ nói rất đúng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Sự đời luôn là vậy, phàm là những chuyện càng lo lắng thì sẽ càng có khả năng xảy ra. Hai tay cô cầm túi xách đặt lên đầu che mưa, đột nhiên cô bị trẹo chân, cả người mất đi trọng tâm. Đúng vào lúc cô cho rằng mình sẽ vồ ếch, thì một cánh tay rắn chắc không biết từ đâu xuất hiện đỡ lấy cô, giúp cô đứng trở lại.
Y Thần hoang mang đưa mắt nhìn sang phía người vừa đỡ mình, còn chưa kịp lên tiếng nói cảm ơn thì cơ thể đột nhiên cứng lại.
Cao Minh Dương đỡ cô đứng thẳng lên, cầm ô che cho cô khỏi ướt rồi nói, “Em không sao chứ?”.
Cô lập tức đẩy anh ta ra theo phản xạ, không ngờ nơi mắt cá chân lại truyền đến một cơn đau buốt thấu tim. Nếu không phải có Cao Minh Dương kịp thời đưa tay ra đỡ, e rằng cô thật sự sẽ ngã xuống đất.
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đi giày cao gót thì cũng không thể đi đôi nào thấp thấp chút sao?” Cao Minh Dương trừng mắt nhìn đôi giày cao gót mảnh gần mười phân của cô, hai hàng lông mày vô thức nhíu chặt lại.
“Gót thấp mà cũng gọi là giày cao gót được sao?” Giống hệt như trước đây, Y Thần nói mà không chịu suy nghĩ, cho nên lời vừa thốt ra cô liền hối hận, khuôn mặt đỏ bừng. Đi giày cao gót rồi bị trẹo chân cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần anh ta đều lải nhải tại cô đi giày quá cao, mà lần nào cô cũng cãi lại rằng so với việc đi giày gót thấp một chút, thì thà đi giày bệt còn thoải mái hơn.
Trong phút chốc ánh mắt Cao Minh Dương liền sáng lên như sao, anh ta cảm nhận được sự xấu hổ của cô, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng vui mừng trước phản ứng của cô.
“Điện thoại của em luôn tắt máy. Anh biết, em không muốn nhận điện thoại của anh.”
“Nếu như anh đợi ở đây chỉ để nói với tôi chuyện đã qua, thì tôi không muốn nghe”, Y Thần quay đầu đi thẳng vào màn mưa.
“Y Y…”, anh ta cầm ô chạy theo sau.
Y Thần không buồn đếm xỉa, nhanh chân bước về phía trước, càng đi càng rảo bước, thậm chí bắt đầu tăng tốc thành chạy. Cô quên mất việc mình chạy dưới mưa bằng đôi giày cao gót gần mười phân thì tốc độ cũng không nhanh hơn đi bộ là mấy, cho nên mới được mấy bước đã bị anh ta đuổi kịp, tóm lấy.
Anh ta bắt lấy cổ tay cô, kéo cả người cô đến trước mặt, ép cô phải đối diện, “Hai chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc với nhau một chút không?”.
“Phiền anh buông tay! Tôi không muốn cứ phải lặp đi lặp lại cùng một câu.”
“Hai chúng ta chưa từng nói chuyện rõ ràng với nhau”, anh ta không chịu buông tay, giọng nói vốn ôn hòa giờ cũng cao lên đôi chút.
“Bởi vì không cần thiết. Buông ra!” Y Thần muốn thoát ra, nhưng anh ta rất khỏe, nhưng anh ta rất khỏe, cô không những không giằng ra nổi, mà ngược lại còn tự khiến mình chịu đau.
“Không buông”, anh ta cố chấp với sự kiên trì của mình, “Nếu như em thà mất thời gian đứng đây lôi lôi kéo kéo cũng nhất định không chịu nói chuyện rõ ràng với anh, thì tối nay hai chúng ta cứ ở đây lôi lôi kéo kéo, dù sao thì anh cũng chẳng bận tâm”.
Cuối cùng cô cũng thoát ra được khỏi bàn tay anh ta, tức giận gào lên, “Anh thật sự quá lắm rồi! Anh còn muốn nói gì nữa? Những gì cần nói, những gì nên nói, vào buổi tối lần đầu tiên anh đến nhà tôi cách đây mấy tháng chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?”.
Cao Minh Dương lên tiếng: “Vậy thì coi như tối đó anh chưa nói gì, bây giờ nói lại một lần”.
“Anh có thời gian rảnh rỗi để nhớ lại chuyện cũ nhưng tôi thì không”, ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng trong đầu cô lại không ngừng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm đó.
“Không có cũng có thể có.”
Cô không thể nhịn được nữa, hét lên với anh ta, “Thân làm chị gái còn có thể nói chuyện gì với bạn trai của em họ mình nữa? Nói chuyện trời chuyện bể hay nói chuyện tương lai? Hay nói chuyện hai người đã lén lút sau lưng tôi, còn tôi thì giống hệt như một con ngốc bị các người làm cho mờ mắt, không nhìn ra điều gì? Nếu như vào một buổi sáng sớm khi mà anh còn chưa tỉnh ngủ, đã nhận được bức ảnh giường chiếu của tôi với người đàn ông khác, thì anh nghĩ sao? Liệu có phải tôi có cởi sạch quần áo lên giường với người đàn ông khác, anh cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ đơn giản là ngủ một giấc mà thôi?”.
Vẻ mặt Cao Minh Dương kiên định nói: “Vấn đề đầu tiên, từ trước đến giờ anh chỉ coi mình em là bạn gái, cho nên anh với em nói chuyện là dựa trên mối quan hệ giữa hai người yêu nhau, chứ không phải là quan hệ giữa chịu gái và bạn trai của em họ. Thứ hai, nói chuyện trời chuyện bể hay chuyện tương lai gì cũng được, chỉ cần em chịu nghe. Thứ ba, giữa anh và Y Vân chưa từng xảy ra chuyện gì. Thứ tư, nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ nghe em giải thích, chứ không chọn cách trốn tránh, vì anh coi em là bạn gái của anh”.
Y Vân, Y Vân, gọi nhau cũng thân mật thật.
Y Thần nở nụ cười châm chọc nhìn anh ta, “Coi tôi là bạn gái của anh? Vậy xin hỏi ba tháng nay anh đều đến nhà tôi với thân phận bạn trai của tôi sao? Anh muốn gặp tôi thì nhất định phải gặp với thân phận bạn trai người khác sao? Hơn nữa người khác đó lại chính là em họ tôi? Anh không cảm thấy quá nực cười sao?”.
“Em tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, anh vẫn nói lại câu nói ba tháng trước, chỉ cần gặp được em, có dùng cách gì cũng không quan trọng.”
Nửa năm trước sau khi xảy ra chuyện, ngay cả cơ hội giải thích Y Thần cũng không cho anh ta, luôn luôn tìm cách né tránh. Đúng lúc đó, một dự án do công ty con ở Trung Đông làm chủ thầu xảy ra chút vấn đề, anh ta buộc phải bay sang giải quyết, nhưng thật không ngờ phải ở lại Dubai gần bốn tháng. Đến khi anh ta trở về, cô giống như bốc hơi vậy, gọi di động cho cô không liên lạc được, đến Jessie’s tìm thì nhân viên cửa hàng luôn nói cô không có ở đó, xông vào văn phòng tìm cũng không thấy người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!