Pokemon Du Ký
Chương 76: Thành phố Celadon
– Chúng ta làm gì bây giờ?
Chị gái xinh đẹp đã đi mất, Hikaru nhỏ giọng hỏi thăm còn đang ở chỗ này Black.
– Tất nhiên là trở về thành phố rồi.
Liếc nhìn hiện trạng thảm hại của cậu ra, Black lòng hơi băn khoăn, bổ sung thêm.
– Tốt lắm. Nhóc, nhà ở đâu? Ta có thể giúp đưa về nhà.
Nghe vậy, cậu bé lắc lắc đầu từ chối.
– Không cần phiền phức như thế đâu. Đưa em tới chỗ em để xe đạp là được.
Nói rồi không biết nghĩ tới điều gì cậu bé lại bổ sung thêm:
– Cảm ơn anh đã cứu em.
– Nếu không, anh đến nhà em ăn bữa cơm coi như làm cảm tạ.
Đến thành phố mới nếu có người quen thuộc bên cạnh vẫn sẽ tốt hơn. Vì vậy Black cũng không từ chối ý tốt. Cứ như vậy, cả hai nhanh chóng chạy tới nơi để xe đạp của cậu bé. Một chiếc xe được cải tạo nhìn rất “phong cách”. Đầu xe có treo mặt nạ đầu Tauros, đuôi xe gắn lông đuôi Pidgeot. Dưới hai bên tay lái là hai mũi giáo kiểu Beedrill… v v. Nói chung rất không ra ngô ra khoai. Khả năng mỗi người mỗi kiểu thẩm mỹ khác nhau. Black cũng không tiện làm thêm nhiều bình luận.
Hai người bắt đầu quay trở về thành phố. Hikaru đạp chiếc xe đạp phong cách của mình. Black thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần ngồi trên lưng Ponyta đi theo Hikaru dẫn đường là được. Nhàn rỗi, cậu bắt đầu suy nghĩ viển vông.
…
Celadon nổi tiếng với việc là cái nôi của các pokemon hệ Grass (thảo). Ngoài ra nó còn được biết đến với việc đứng đầu trong chuyện giữ gìn truyền thống, tập tục văn hóa xa xưa. Các loại hình rối nước, cải lương, tuồng, … v v, ở đây vẫn còn được gìn giữ nguyên vẹn cho tới bây giờ.
Nếu nói tới Vermillion là thành phố công nghiệp thì Celadon chính là thành phố văn hóa, thành phố du lịch. Vì lẽ đó, lễ hội ở đây cũng được tổ chức khá thường xuyên, đồng thời quy mô, hình thức, tính chuyên nghiệp,.. v v cũng lớn hơn nhiều ở những nơi khác rất nhiều. Nơi đây cũng được biết đến là đầu nối cây cầu dài nhất Kanto nối với thành phố Fuchsia. Vì thế lưu lượng người hàng năm tới đây cũng không ít.
…
Trong thành phố Celadon. Nhà của Hikaru…
– Cháu uống thử trà cô mới pha xem.
– Này là trà được pha theo phương pháp bí truyền của gia đình, nó tác dụng tĩnh tâm an thần rất tốt đấy.
– Vâng. Cảm ơn cô. Cô cứ để cháu tự nhiên là được.
Black lễ phép đáp lời đối phương.
Hiện tại cậu đang làm khách trong nhà cậu nhóc Hikaru. Đối diện là mẹ cậu bé, cô Shiori, một bà mẹ rất truyền thống. Uhm, vì bây giờ cô ấy vẫn mặc kimono tiếp khách.
Sau khi nghe kể từ Black về mọi chuyện, mẹ Hikaru rất cảm kích vì vậy rất thịnh tình chiêu đãi Black. Vì vậy mới có chuyện uống trà, pha trà này. Dù cho cái này thật sự Black không thấy hứng thú lắm. Tuy nhiên nhìn ánh mắt quan tâm phía đối diện, Black cũng bắt trước, làm dáng nâng chén nhấp nhấp uống thử vậy.
Một ngụm trà vào miệng. Vị trà có hơi là lạ, có điều ít nhất nó không đắng như nước chè là được rồi. Chỉ chốc lát, hương trà man mác tỏa ra. Đầu lưỡi giờ lại truyền đến dư vị ngòn ngọt. Black chậm rãi cảm nhận cảm giác sảng khoái mà hương trà mang lại.
– Cũng không tệ lắm!
Cậu tự nhủ trong lòng, mở mắt nhìn về phía đối diện.
– Có vẻ như cháu cũng không quen uống trà nhỉ.
Nghe vậy là Black biết việc mình giả vờ giả vịt làm dáng uống không qua được mắt đối phương rồi. Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu tỏ vẻ thật không tiện.
– Này … cháu đúng là cũng không thường xuyên được uống cho lắm!
Cô Shiori thấy vậy cười xua xua tay, nói chuyện:
– Không sao! Bây giờ thanh niên như cháu đúng là không mấy thích thú uống chúng. Này không có gì thật không tiện cả.
Nghe vậy Black cũng tranh thủ phụ họa.
– Tuy cháu không quen uống, có điều cô pha trà rất ngon ạ. Hương trà sau khi uống vẫn còn dư vị mãi.
– Cháu cứ quá khen rồi.
Cô Shiori mặt vui cười trả lời. Nói nói, cô còn tay xoa xoa đầu Hikaru đang ngồi tiếp chuyện bên cạnh. Đón nhận là vẻ mặt đau khổ của cậu bé. Black nhìn mà trộm cười trong lòng. Hẳn là cậu ta giờ đang khó chịu lắm vì bị mẹ mình coi làm trẻ con như thế.
Giọng cô Shiori cắt đứt suy nghĩ của Black.
– Thật sự rất cảm ơn cháu rồi. Nếu không có cháu không biết điều gì tồi tệ sẽ xảy ra với Hikaru nhà cô.
Nói rồi, cô Shiori nước mắt tràn ra, giọng nghẹn ngào.
– Giờ cô cũng chỉ còn có mỗi em nó bên người. Nếu Hikaru xảy ra chuyện gì thì cô thật không biết mình sống làm sao nữa.
– Mẹ….!!! Còn có khách nhân ở đây mà. (Hikaru giọng nhăn nhó, lên tiếng)
Xoa xoa khóe mắt, cô Shiori ổn định lại cảm xúc của mình.
– Đúng đúng, này lại khiến cho cháu chê cười rồi.
– Không sao! … Không có gì đâu ạ.
Black vội thanh minh tỏ vẻ vô sự. Không khí trong phòng cũng trở nên hơi lúng túng. Cô Shiori thấy vậy chủ động thay đổi đề tài.
– Đúng rồi. Nghe Hikaru nói, cháu bây giờ đang ra ngoài lữ hành một mình phải không?
– Đúng vậy ạ. Mục tiêu của cháu là đi thật nhiều nơi để tăng tiến kiến thức, thực lực cá nhân.
– Haizz. Như cháu nhỏ như vậy đi lữ hành chắc hẳn nhiều vất vả lắm nhỉ?
– Cũng không có gì ạ. Đi mãi đi mãi thì quen ấy mà cô. (Black ba phải trả lời lại)
– Cháu cũng không cần khiêm tốn.
– Cô biết chứ.
– Đi lữ hành xa nhà, xa người thân, không ai bên cạnh. Một mình đối mặt mọi chuyện gặp phải, không may gặp chuyện gì nguy hiểm thì biết làm sao. Rồi lúc ốm đau bệnh tật không có ai bên cạnh quan tâm được…@&^&%@$^*($*[email protected]^
Black há hốc mồm nghe đối diện liên tù tì kể một loạt một loạt khó khăn lúc đi lữ hành. Này cậu bắt đầu nghi ngờ không phải mình đang đi lữ hành mà là đối diện cô Shiori đi lữ hành một mình rồi. Liếc nhìn bên cạnh, Hikaru sắc mặt càng ngày càng kém. Sau đó cậu ta đột nhiên đứng vụt dậy hét lớn.
– Mẹ đừng nói thêm nữa! ….Dù thế nào con cũng sẽ ra ngoài đi lữ hành.
– Xin lỗi rồi! (Cậu bé gập người về phía Black xin lỗi rồi chạy thẳng ra ngoài)
Bên cạnh, Cô Shiori cũng ngừng nói chuyện từ bao giờ, nhìn trân trân nơi cửa ra mà Hikaru vừa bỏ đi.
Black nhìn mọi chuyện chuyển biến như vậy cũng cảm thấy thật không tiện. Cậu nhấc nhấc tách trà lên uống để che dấu xấu hổ. Cô Shiori nhìn nhìn cửa ra rồi sụt sịt ngồi khóc.
Black thấy vậy càng tập trung uống trà. Lòng thì suy nghĩ làm sao rời khỏi nơi này. Thật sự là… không ra ngô ra khoai gì cả!
…
– Ngượng ngùng. Lại khiến cháu chê cười.
– Không sao đâu ạ. Nhà ai mà không có chuyện khó khăn hả cô.
Black thiện ý tỏ vẻ. Rất nhanh, qua lời kể của cô Shiori, Black cũng hiểu được thứ đang xảy ra. Vốn gia đình Hikaru có ba người, có điều cha của Hikaru từ khi cậu còn rất nhỏ, trong một lần đi lữ hành xa nhà sau đã không thấy trở lại. Cô Shiori không nói rõ nhưng Black cũng hiểu khả năng cha cậu bé đã gặp bất trắc gì đó mà không trở về đươc rồi.
Thế giới rất nguy hiểm. Không phải ai đi lữ hành cũng có thể còn sống trở về. Hiển nhiên cha cậu bé là một người không may trong số đó. Nói tới, thân thể này của Black không phải cũng đến từ một cậu nhóc vì đi lữ hành mà làm mất sinh mạng đấy thôi.
Quay trở về chuyện của Hikaru, cậu bé từ nhỏ tiếp nhận truyền thống của gia đình. Vì vậy cậu rất khát khao có thể đi lữ hành đó đây. Này tất nhiên khiến cô Shiori rất lo lắng và liên tục khuyên can phản đối. Dù sao cậu còn quá nhỏ rồi.
Chuyệnđáng lẽ vẫn như vậy cho tới gần đây người ta vẫn truyền lưu câu chuyện của Red, Green. Hai cậu bé may mắn được nhận Pokedex từ giáo sư Oak để bắt đầu đi lữ hành thu thập Pokedex. Này làm cho lũ thanh thiếu niên như Hikaru lại càng ham muốn đi lữ hành huấn luyện hơn. Tất nhiên là cô Shiori lại càng khuyên nhủ, phản đối nhiều hơn. Mẹ con vì lẽ đó còn xích mích ít ngày nay. Cho tới tận hôm nay Black đưa Hikaru về nhà mới có vẻ hòa hoãn lại.
Nghe vậy, Black suy nghĩ hành vi của Hikaru, nhớ lại ban đầu cậu nhóc có vẻ cũng không nghĩ mang Black về nhà, sau đó nghĩ lại mới đổi ý. Này khả năng, cậu nhóc muốn dẫn minh chứng thực tế về cho mẹ xem đây mà. Hiểu ra mọi chuyện, Black lắc lắc đầu. Này tóm lại, cậu vẫn không xen vào thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Black bắt đầu tào lao nói chuyện với cô Shiori, cũng không đề cập tới chuyện lữ hành gì hay không.
Sau cùng, tiếng hai người trò chuyện vui vẻ vẫn vang vọng cả buổi chiều. Buổi tối, Black nhận lời mời ở lại ăn bữa cơm cùng gia đình Hikaru. Ban đêm, cậu ngủ tạm một hôm ở nhà cậu nhóc.
Lăn lộn một hồi trên chiếc giường mới trong phòng. Lâu rồi cậu không được nằm giường ngủ, giờ nằm bỗng cảm thấy rất không quen. Black quyết định nhắm mắt lại đếm cừu thử thử xem.
Dần dần cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo tới.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ.
Đêm nay là một đêm thật yên tĩnh.
…
Kết thúc chương 76.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!