Pokemon Du Ký
Chương 92: Nhảy
Để chuẩn bị cho cuộc thi Dũng Giả Du Hí, Zippo đã chuẩn bị không ít. Như lần này nhảy cầu Cycling Road chỉ là một trong các kế hoạch. Dẫn theo Black làm ví dụ tương phản cũng tốt. Như thế càng chứng tỏ sự gan dạ, dũng cảm của anh hơn.
Nói tới tại sao Zippo lại tự tin đến thế. Này là bởi vì quần áo anh đang mặc hiện tại đã được tẩm một loại bột phấn dùng để xua đuổi pokemon. Kể từ đó, đám Tentacruel, Tentacool, …v v chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm cho anh. Còn lại đơn giản là chuyện nhảy Bungy Jumping mà thôi. Trò này anh chơi suốt. Chuyện nhỏ như con thỏ.
Vừa nghĩ đến chuyện tí nữa cả đám Tentacruel, Tentacool … v v bị chọc giận, tấn công Black, trong khi một bên anh hòan mỹ phô bày các tư thế nhảy rơi tự do, Zippo trong lòng lại càng đắc ý về quyết định của mình. Video quay được lần này đảm bảo sẽ cực kì cuốn hút cho mà xem. Nghĩ như vậy, Zippo bắt đầu thúc giục mọi người tăng tốc độ. Trời hoàng hôn nhanh tàn lắm, phải tranh thủ thời gian mới kịp. Cảnh sắc hôm nay đẹp thế này, video thu được tính nghệ thuật đảm bảo cực kì cao. Chẹp, có khi không cần quay dự phòng chỗ khác cũng đủ tiêu chuẩn để anh đoạt giải nhất rồi.
…
Dưới sự thúc giục của Zippo, sự chờ đợi mỏi mòn của Black, đám người rất nhanh hoàn tất mọi thủ tục chuẩn bị. Theo đó, Black và Zippo cũng nối đuôi nhau về vị trí của mình.
…
Xin hãy dành chút giây phút tĩnh lặng tinh thần.
Cảm nhận sự tuyệt diệu đến từ thiên nhiên.
Gió đang vi vu thổi.
Tấm hồn người trôi nổi giữa không gian.
Không khí mùa thu se se lạnh.
Mặt biển xanh giờ lấp lánh ánh vàng.
Nơi cuối đường chân trời, từng ánh mây rực lửa lượn lờ trôi.
Biển rộng vô ngần chân trời đỏ, cảnh sắc hoàng hôn đẹp tuyệt trần.
Black cao cao đứng nơi lan can trên cây cầu khổng lồ.
Ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Sau lưng anh là nền trời xanh ngắt. Trăng đã lên vượt quá đỉnh đầu.
Thời khắc cuối ngày đã đến.
Thả mình chìm đắm trong thiên địa bát ngát bao la.
Anh giờ bỗng muốn cất cao giọng hát.
“Vẫn mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương thiếu nữ
Tôi nhớ những ngày thu đã xa
Ngày chớm lạnh nơi lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
Mùa thu nay đã khác rồi
Tôi đứng đây ngay giữa đất trời.
Gió thổi lòng ai phấp phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết tha!
Trời xanh kia là của chúng ta
Biển vàng đây là của chúng ta
Những buổi chiều thơm mát
Những cánh rừng bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Ôi nắng dội chan hoà nao nao trời biếc
Nhuộm đẫm hương tình người con gái tôi yêu.
Tháp Rùa lim dim nhìn nắng
Kìa cánh chim non ai ánh mắt ngóng chờ.
– Xuống!!! (thằng nào đẩy anh!)
– AAAAAAAAA……. (… thơ chế của ta!!!!!)
…
Đang rơi…
Một cảm giác rất Yomost!!!
…
Máy shock điện đã được bật, đám pokemon dưới nước bắt đầu ngoi đầu lên, không biết đã tụ tập với nhau từ bao giờ. Lúc này cả đám mắt đỏ ngầu nhìn về phía hai kẻ đang lao về chỗ mình.
…
Mei và đám pokemon của Black lo lắng nhìn xuống phía dưới. Đám thanh niên thì đủ mọi loại cảm xúc quan sát hai người trong cuộc. Vang vọng nơi đây là tiếng thét chói tai của hai người.
…
– Đám pokemon tấn công rồi. Mau nhìn, đám pokemon tấn công rồi.
– Ngầu v~….!!!
– %^$#^&*^$&*@
…
– Vèo!!!
Black không ngừng la hét, cơ thể cậu giờ bắt đầu bị kéo bay lên lần thứ nhất.
Thật sướng!!!
…
Anh đang tại đỉnh.
– AAAAAAAAAA….!!!!!!
Và giờ đang rơi…
…
Lên là … lên là lên!
– AAAAAA….!!!!! (rơi rồi…)
…
Hoàng hôn tắt nắng. Black lúc này ngồi thở hổn hển trên cầu Cycling Road.
Thật sự rất sảng khoái rồi. Chep. Có khi lần sau cậu lại nhờ đám thanh niên này cho chơi thêm một phát mới được. Có điều, liếc nhìn người cùng nhảy với mình, Black lắc lắc đầu. Khả năng cậu có thể đề nghị nó vào lần sau.
Khi nãy chỉ tập trung cảm nhận cảm giác rơi tự do trong không trung, cũng không biết được tình hình bên cạnh xảy ra như thế nào. Trở lại trên cầu, nhìn sắc mặt khó coi của cả đám thanh niên là Black biết có chuyện xảy ra. Cuối cùng nhờ vào Mei kể lại thì cậu mới rõ ràng mọi thứ. May mà mang em nó đi theo, không thì cậu chẳng thể hỏi được ai.
…
Zippo rất xui xẻo.
Người ta vẫn nói rồi đấy “Lý tưởng là đầy đặn, hiện thực đầy cốt cảm.”
Zippo không thể hiểu nổi. Tại sao anh mặc đầy đủ áo có tẩm bột phấn xua đuổi pokemon mà vẫn bị chúng tấn công. Trong khi tên nhóc bên cạnh không có phòng hộ lại không hề hấn gì. Chả lẽ này không phải tẩm bột xua đuổi pokemon mà là bột thu hút pokemon. Nếu mà thật như vậy anh chắc chắn sẽ băm vằm cái thằng chuẩn bị quần áo ra cho hả giận.
Thu hồi quần áo trên người, Zippo giao nó cho thằng đàn em thân tín bên cạnh. Này là vật chứng, khi trở về anh sẽ cho người điều tra rõ ràng. Nhìn sang Black nơi đó. Chỉ liếc mắt thôi là anh biết tâm lí của Black bây giờ.
– Xxx^%&^#^&. “thanh niên nói tục”
Anh không cam tâm. Này thật sự rất uất ức rồi. Giờ không còn là riêng việc thay người giải quyết ân oán hộ nữa. Này đã lên cao tới tầm lung lay uy vọng của anh với đám đàn em rồi. Thử hỏi chúng nó nghĩ thế nào khi đại ca của mình dở sống thiếu chết trong khi thằng nhóc cùng nhảy lại vui thích hưởng thụ trò chơi. Nói chung vấp ngã ở đâu, đứng lên ở đó. Giờ anh phải bằng mọi cách nhanh nhất lấy lại uy tín mới được.
Cần chứng minh rằng.
Anh vẫn là Zippo vùng Celadon.
Tương lai ông vua không ngai của thế giới ngầm.
Nghĩ như vậy, vuốt vuốt tóc, nhỏ nước miếng đánh toẹt. Zippo lững thững bước đến gần chỗ Black. Sau lưng anh là đám đàm em tập hợp đông đủ theo chân.
…
Đang ngồi thở trên mặt đất, thấy đối phương đến gần mình, Black lập tức nâng lên cảnh giác. Cậu cũng không biết được suy nghĩ của đối phương. Có điều vừa rồi thi đấu đối thủ thua mất mặt như vậy không hẳn sẽ không giận cá chém thớt. Nói không giữ lời. Black đứng dậy, ánh mắt lạnh nhìn về phía Zippo. Cậu cũng muốn biết xem giờ chúng định xử lý cậu thế nào.
Trời đã nhá nhem tối.
Trên cầu thắp ánh sáng điện đỏ lòm rất khó nhìn.
Cả đám người lặng bước tới gần.
Không khí hết sức ngột ngạt.
…
Zippo mở miệng phá vỡ yên lặng.
– Nhóc rất khá. …
– Biểu hiện không tồi.
Lặng đi trong chốc lát như chần chờ điều gì, cuối cùng, hắn ta tiếp tục nói chuyện.
– Làm thêm một lần nữa không?
– Ừ?…. Là sao?
Suy nghĩ đã rõ ràng, giọng điệu của Zippo cũng trôi chảy hẳn.
– Ta nói là chúng ta thi thêm một lần nữa.
– Lại tiếp tục thi.
– Đúng vậy!
– Tôi có ích lợi gì?
– Tiền. Chúng ta đánh cược tiền mặt.
– Làm sao? Túng rồi?
– Nếu thua xong các người không chịu nhận nợ thì sao.
– Ha ha ha ha…
Zippo cười to. Thấy vậy đám thanh niên bên cạnh cũng cười theo.
Ngừng lại, Zippo giọng nói khinh miệt.
– Như vậy đem tiền tập trung hết cho cô bé cạnh nhóc. Vậy được chưa?
– Này…
– Làm sao nữa? “giọng khó chịu”
– Được rồi. Nhưng đây là lần cuối cùng.
– Oke boy! Lên xe đi theo bọn ta.
Nói rồi hắn ta dẫn đầu đoàn người lên xe. Cả đám nhanh chóng rú ga rồi nhìn về phía Black. Lần này thì không ai trêu chọc gì cậu nữa. Thấy vậy, Black áy náy nhìn về phía bên cạnh Mei.
– Xin lỗi. Lại làm phiền em phải về muộn như vậy.
– Không sao.
Cô bé trả lời lạnh băng băng. Có điều đoán chừng này là tính cách vốn có mà thôi. Thấy này Black cũng không chậm trễ nữa. Cậu phi lên xe, Mei ngoan ngoãn trèo lên sau xe ôm lấy eo cậu.
Rú Ga, Black ra hiệu về phía đám người.
Cứ thế đoàn xe theo Zippo dẫn đầu, Black bị kèm cặp ở giữa, sau đuôi là một loạt xe khác. Tất cả rú ga, phóng mạnh xe rời khỏi câu cầu lớn.
Một ván đấu mới lại chuẩn bị bắt đầu.
…
Kết thúc chương 92.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!