Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh
Chương 62
Edit + Beta: Vịt
Hiệu ứng đương nhiên là công ty nước ngoài làm tốt hơn, bọn họ có kinh nghiệm làm hiệu ứng, thường xuyên lộ mặt ở các giải thưởng quan trọng, hiệu ứng phim khoa học viễn tưởng đạt được toàn bộ đồng ý nhất trí của thế giới, nội tình như vậy không phải công ty trong nước có thể so sánh được.
Dù Hàn Huấn hỏi nhà sản xuất Lưu hay hỏi Văn lão, cho ra đáp án đều rất thống nhất.
Dựa theo danh sách đoạt giải của các giải thưởng lớn quốc tế để tìm công ty nhất định không sai, dù là công ty Mỹ hay công ty Anh, chỉ cần có thể nắm được hiệu ứng tốt, đã coi như không cô phụ bộ phim đã chờ đợi nhiều năm này.
Có đầu tư Roth làm núi dựa, tiền không là vấn đề.
Văn Hạc Sơn thậm chí hỗ trợ liên lạc đạo diễn nổi tiếng trong giới, cho một danh sách đề cử.
Ông nói: “Đây là 3 công ty hiệu ứng mà Tiểu Triệu đề cử, Quỷ Đỏ là của Ý, đã làm《Nơi sâu đáy biển》, Chakri là của Mỹ, phim mới《Bầu trời lãng mạn》của bọn họ được đề cử của Oscar, Wolfson là của Hàn Quốc…… ừm, thật ra ta không thích, nhưng hiệu ứng coi như không tệ.”
“Sau đó Tiểu Tưởng đề cử 2 công ty hiệu ứng của Mỹ, đều từng cầm giải hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất của Oscar, hơn nữa phim công ty bọn họ làm là khách quen của giải thưởng này, cho nên đợt này rất khó hẹn, nghe nói đã xếp hẹn đến 3 năm sau.”
“Còn có của Tiểu Chu đề cử, tiểu Trương đề cử, cháu xem từ từ, ta không hiểu về tạo hiệu ứng lắm, phía sau đều viết tác phẩm của công ty bọn họ, căn bản đều từng nhận giải.”
Văn Hạc Sơn kết bạn rộng, Hàn Huấn cầm lấy danh sách mà Tiểu Triệu, Tiểu Tưởng vừa ý cảm thấy kinh ngạc, các đạo diễn ở bên ngoài nổi tiếng, ở trước mặt Văn lão cũng chỉ là bạn nhỏ, giống như hoàn thành bài tập của thầy giáo, lễ độ cung kính viết lên công ty hiệu ứng mà mình cảm thấy không tệ, ngay cả lý do đề cử cũng viết rõ ràng.
Tác phẩm tiêu biểu của công ty, căn bản là phim điện ảnh nổi tiếng toàn cầu, nhìn thấy tên cũng có thể nghĩ ra cảnh hiệu ứng lay động lòng người, lưu loát bày ra thế giới quan lộng lẫy của điện ảnh.
Hàn Huấn xem từng cái, phát hiện phần lớn là công ty nổi tiếng quốc tế, duy nhất một công ty hiệu ứng do đạo diễn Lâm Khang đề cử tên là Painting, cái tên giống như tranh thuỷ mặc, dẫn tới Hàn Huấn nhìn thêm mấy cái.
Tác phẩm tiêu biểu của nó là một bộ phim trong nước mọi người đều biết —《Sơn hải đại chiến》.
Trong một rừng phim xuất sắc nhất, tác phẩm tiêu biểu này đột nhiên tách biệt.
Đó là một bộ phim điện ảnh nhìn thấy tên đã biết rất tệ, cho dù Hàn Huấn chưa xem qua, cũng có thể nhớ tới bình luận phim: Toàn bộ IQ logout rỗng tuếch, tui giết ai, ai giết tui, bộ phim phá hủy kinh điển này, nhất định đừng xem, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!
Ham muốn cầu sinh của cậu rất mạnh, đương nhiên chưa từng xem, chỉ nhớ nó dở tệ có phong cách.
Thế là, Painting dựa vào sức mạnh cá nhân tôn các công ty khác lên đến là cao quý đẹp đẽ, không thể theo kịp.
Hàn Huấn vô cùng tò mò hỏi, “Văn lão, đạo diễn Lâm sao lại đề cử công ty này ạ?”
Văn Hạc Sơn à một tiếng, nói: “Ta đã nói, Tiểu Lâm nói dù sao cũng là đề cử hiệu ứng, nó cảm thấy tình tiết phim mặc dù dở tệ, nhưng dù là nhà bình luận điện ảnh chuyên nghiệp hay là người xem, đều cho rằng hiệu ứng rất lay động, vượt xa kỳ vọng, thậm chí đánh giá nói chi phí 100 triệu đều tiêu vào hiệu ứng. Hơn nữa……”
Ông suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói: “Tiểu Lâm nghe nói là kịch bản cháu viết, lại là đầu tư Roth và Ảnh thị Angus liên hiệp xuất phẩm, cho nên muốn cho công ty trong nước một cơ hội. Dù sao, lần này cần là hiệu ứng, trình độ kỹ thuật trong nước quả thực rất kém, nhưng có tiền có cơ hội, không chừng đuổi kịp công ty uy tín lâu năm của nước ngoài, chỉ tiếc, nhận ít, ừm, kiểu phim này, chửi cũng phải là khán giả chửi chết, hoàn toàn là tuần hoàn ác tính.”
Hàn Huấn hoàn toàn không hiểu về lĩnh vực hiệu ứng, làm biên kịch phim, đương nhiên hi vọng hiệu quả phim làm ra giống như phim đoạt giải, hoặc là làm được tốt hơn, cậu có thể hiểu phim trong nước đều có xu hướng lựa chọn công ty uy tín lâu năm của nước ngoài, bởi vì hàm lượng vàng của kiệt tác ở đó, đồng thời nhận được chứng thực của phòng vé và giải thưởng, đương nhiên tạo cho bên A lòng tin vô hạn.
Nhưng, cậu hiểu suy nghĩ của đạo diễn Lâm.
Phim trong nước muốn theo kịp trình độ quốc tế, không phải dựa vào mấy đạo diễn, biên kịch là có thể thực hiện.
Trong thế giới càng ngày càng sùng bái xem hiệu ứng hình ảnh, sự phát triển của công ty hiệu ứng càng quan trọng.
Hàn Huấn cũng muốn tìm công ty trong nước, Trâu Xuân Sinh dùng quân nhân Trung Quốc làm nhân vật chính, giảng đạo lý thuộc về khí phách kiểu Trung Quốc, cả bộ phim mặc dù lộ ra hơi thở quốc tế mà khán giả quen thuộc, từ nguồn gốc, nó đầu tiên là tình cảm cuồng hoan của người trong nước, sau đó mới hướng đến thị trường quốc tế.
Cậu rất khó thoát khỏi tình cảm của người trong nước, đúng như《Trái tim mỹ vị》, kể đều là câu chuyện của người Trung Quốc.
“Ngài cảm thấy công ty này thế nào?”
“Khà khà, ta cảm thấy không tốt.” Văn Hạc Sơn cười cười, “Công ty không có kinh nghiệm, muốn làm hiệu ứng tốt, sẽ tốn nhiều thời gian hơn, Painting làm《Sơn hải đại chiến》tốn 3 năm, giữa lúc đó bởi vì hệ thống và màn chiếu phim thay đổi, để lỡ không ít thời gian, nếu không phải giá phim thấp, không mời nổi công ty hiệu ứng của nước ngoài, chắc là công ty Painting này đã biến mất. Phim điện ảnh phần lớn cảnh thật như《Sơn hải đại chiến》, đã làm lâu như vậy,《Cứu viện có một không hai》có khả năng…… sẽ tốn lâu hơn. Tiểu Hàn à, tổ phim còn có thể đợi thêm nữa sao?”
Tổ phim có thể đợi, Trâu Xuân Sinh không thể đợi.
Cho dù ung thư dạ dày là ung thư tỷ lệ chữa khỏi cao nhất, Hàn Huấn cũng hy vọng có thể quay xong phim chiếu phim sớm chút, để Trâu Xuân Sinh đặt xuống gánh nặng tâm lý.
Cho dù trong lòng cậu có nước nhà, muốn cho công ty trong nước cơ hội, cũng không dám mạo hiểm tùy tiện.
Hiệu ứng có thể làm xong trong nửa năm, cậu không thể vì cho ai cơ hội, mà kéo dài đến 3-4 năm.
Hàn Huấn lần đầu tiên tiếp xúc thứ này, trong lòng bất đắc dĩ nhưng không có biện pháp, “Thôi vậy, cháu đưa list đề cử cho nhà làm phim, tự bọn họ nghiên cứu.”
Cậu lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là một biên kịch.
Mình có thể làm được đều đã làm.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và WordPress humat170893.wordpress)
Tạ Thành Nghiệp cầm danh sách đề cử, ánh mắt nhìn Hàn Huấn giống như đang nhìn thần tiên.
“Thầy Hàn, mấy đạo diễn này có phải rất quen với mấy công ty này không?”
“Thầy Hàn, mấy công ty này chúng ta có thể liên hệ tùy ý sao?”
“Thầy Hàn, tôi đi tìm bọn họ sẽ không bị từ chối chứ?”
3 câu hỏi liền tù tì bày trước mặt Hàn Huấn, cho dù là Hàn Huấn tốt tính, cũng vẻ mặt nghiêm túc giơ kịch bản lên ngữ khí trịnh trọng nói: “Nhà sản xuất Tạ, tôi chỉ phụ trách kịch bản, tôi không phụ trách hậu kỳ bộ phim, nếu anh không quyết định được, thì đi tìm nhà sản xuất Lưu Dã, ổng có thể cho anh kiến nghị chuyên nghiệp hơn.”
Cậu mặc kệ, producer là Ảnh thị Angus và đầu tư Roth, tìm ai cũng được, không được tìm cậu!
Có chỉ hướng rõ ràng, nhà sản xuất Tạ ngu ngốc rốt cục gật gật đầu, nhưng hắn vẫn hỏi vấn đề cuối cùng: “Thầy Hàn, anh thích công ty nào hơn?”
“Painting.” Hàn Huấn liếc nhẹ danh sách đề cử, “Bởi vì tên của nó hay nhất.”
Tạ Thành Nghiệp:……
Tên hay là lý do gì?!
Đây cũng là công ty hiệu ứng hả, thầy Hàn không nói mình thích hiệu ứng của công ty nào hơn, nhỡ đâu Lưu Dã hỏi, hắn không cách nào truyền đạt chính xác ý tứ của thầy Hàn, sẽ lộ vẻ hắn vượt quyền đoạt vị không?
Đây nhưng là nơi thầy Hàn làm chủ, nhà sản xuất Lưu nói, nếu thầy Hàn không vui, tất cả xuống cương vị chờ việc!
Trong lòng Tạ Thành Nghiệp ánh chớp lập lòe, toàn là căn dặn thẳng thắn của Lưu Dã, do dự lên tiếng, “Thầy Hàn……”
Hàn Huấn đập kịch bản, “Đi hỏi nhà sản xuất Lưu!”
Quay phim bạt xanh, chỉ cần diễn viên và đạo diễn trí tưởng tượng đủ phong phú, tham khảo cảnh đủ hơn, sẽ không khó đến mức nhìn trời ăn cơm.
Hàn Huấn ngoài xem diễn, thích xem bản thiết kế cảnh nhất.
Những cảnh đó trải qua tưởng tượng của Trâu Xuân Sinh, do nhân viên thiết kế chuyên nghiệp vẽ ra, lộ ra cảm giác quạnh quẽ và cứng rắn của khoa học kỹ thuật tương lai.
Bầu trời xanh thăm thẳm của thành phố nổi, nơi gần mặt đất có thể nhìn thấy cánh tay chống đỡ màu gỉ sét, tất cả đều là hình ảnh hư cấu do màn hình hiển thị mô phỏng ra., nhưng lộ ra phong cảnh quen thuộc.
Thế giới của《Cứu viện có một không hai》, số lượng nhân dân đông đảo, vẫn như cũ sống trong thành phố nổi ấm áp thoải mái, không khác gì hiện tại, hạnh phúc, bình thường, sẽ vì cái Tết đơn thuần mà về nhà phiền não, bởi vì bọn họ phải thông qua con đường ngầm khá dài, chịu đựng trạm giao nhau dưới đất không khí nhơ bẩn, mới có thể đi tới thành phố nổi mà mình sinh ra, cả nhà đoàn tụ.
Nhân dân sùng bái vẫn là siêu cấp anh hùng và phù thủy ma pháp trong phim, mấy năng lực phất tay là có thể giải cứu thế giới kia, khiến cuộc sống đơn điệu của bọn họ, tràn đầy kinh hỉ.
Cho đến một ngày, hệ thống khống chế chủ khống chế thành phố nổi toàn cầu, ban bố báo động hạn chế đi ra ngoài, đóng đường ngầm vô thời hạn, phong tỏa quyền di chuyển của dân.
(Tự dưng thấy chỗ này giống TQ đợt dịch vc @@)
Lúc này, quân nhân Trung Quốc Trương Nghị, dẫn theo tiểu đội tinh nhuệ của hắn từ trụ sở lên đường, bắt đầu một cuộc cứu viện mục đích rõ ràng, hi vọng mong manh.
Tiến độ quay mỗi ngày rất nhanh, mọi người đều đang đuổi kịp 5 năm bỏ lỡ, chủ yếu cảnh không có thay đổi, nhưng nội dung râu ria quan trọng, để phù hợp với kết thúc viên mãn Hàn Huấn viết, toàn bộ quay lại, để đảm bảo phong cách trước sau, trạng thái diễn viên đồng đều, bọn họ phải quay lại tất cả lời thoại một lần.
Diễn viên mẫn cảm nhất với lời thoại.
Đối thoại Hàn Huấn mới sửa, ở trong bối cảnh bi thương, tâm trạng của các nhân vật chính đều bởi vì mấy câu ngắn ngủi, xảy ra thay đổi cực lớn.
“Đầu đã rơi bát đã mẻ, 18 năm sau lại là hảo hán!”
“18 năm sau thành phố cũng không còn, anh làm hảo hán cái quái gì.”
Không chỉ những thương binh thê thảm không nỡ nhìn nằm trên mặt đất đang cười, ngay cả nhân viên quan sát cảnh quay này cũng đang cười.
Bọn họ theo bộ phim này quá lâu, lâu đến mức con đường ngầm này phong tỏa, diễn viên sẽ nói gì cũng nhớ rõ ràng, nhưng, bi thương tràn ngập, ở trong tuyên ngôn vào thổ tào hào khí ngất trời cũng im bặt, khôi phục phong cách trong khổ mua vui cả các nhân vật chính.
Các nhân vật chính tổn tất nghiêm trọng, không còn là máy móc thi hành nhiệm vụ, mà là người sống có máu có thịt.
Trương Nghị nụ cười nhiều hơn vẻ mặt chết lặng, nghiêm túc đứng đắn, vẫn sẽ mặt không biểu tình nói: “Con tôi rất thích xem thánh Phật chiến đấu, siêu anh hùng vô địch, muốn bọn họ thật sự tồn tại là được, chúng tôi khóc 2 tiếng, bọn họ có thể cứu chúng tôi ra từ nơi quỷ quái này.”
Câu chuyện vẫn là câu chuyện thương vong vô số kia, nhưng không khí nhẹ nhàng rất nhiều.
Các nhân viên cả người tập trung vào quay phim, tỏng lòng không có lo lắng và bi thương, mà là kích động.
— Còn có gì vui hơn tận mắt thấy kịch bản của thầy Hàn thành hình từng chút một chứ!
— Bộ phim đầy hài hước, cuối cùng vẫn kết cục đại đoàn viên này quá đỉnh!
Sùng bái mù quáng của bọn họ, cũng không một chút truyền đến trong lòng Hàn Huấn.
Cậu mỗi lần nhìn thấy bridge plot hài hước cậu viết trong cảnh, liền sẽ vô cùng thấp thỏm, sau đó dùng điện thoại ghi lại biểu diễn của các diễn viên.
Cơ hồ mỗi tuần, Hàn Huấn đều sẽ đi thăm Trâu Xuân Sinh.
Bọn họ nói chuyện kịch bản, đồng thời còn sẽ nói về hiện trường quay phim.
Hàn Huấn sợ hài hước nhàm chán không chút kiêng kỵ của mình, phá hỏng mong đợi của Trâu Xuân Sinh.
Nhưng mà, Trâu Xuân Sinh lại vô cùng hưng phấn!
“Quả nhiên vẫn là truyện hài hước chút thú vị hơn, thầy Hàn, tôi chỉ xem mấy diễn xuất sơ lược này, đã có thể tượng tượng được vẻ mặt của khán giả, bọn họ khẳng định rất vui.”
Vui vẻ trong một bộ phim bi thương, còn có không ít tình tiết nhẹ nhàng, khiến bọn họ thả lỏng thần kinh.
Mà không phải khiêu chiến tuyến lệ từ đầu đến cuối, không nhận được chút xả hơi.
“Thật ra…… tôi không cách nào viết ra cái gì ngoài phim hài.” Hàn Huấn thành khẩn đối mặt với vị biên kịch bi kịch hưng phấn này, “Nếu tình tiết tôi sửa quá đột ngột, anh có thể nói thẳng, dù sao đây cũng là kịch bản của anh.”
“Không phải đâu, thầy Hàn.” Đôi mắt hốc mắt sâu hoắm của Trâu Xuân Sinh lộ ra vẻ vui sướng, “Tôi rất thích truyện cậu viết, thậm chính rất muốn cậu sửa《Cứu viện có một không hai》, sửa thành phim giống như《Trái tim mỹ vị》. Dí dỏm, hài hước, rõ ràng không giảng bất kỳ đạo lý nào, cũng làm cho khán giả cảm thấy kiêu ngạo về nơi mình sinh ra, ngay cả đề cử với người khác, cũng có thể tự hào nói, bộ phim này đặc sắc lại buồn cười.”
“Nhưng tôi không viết được.” Ánh mắt Trâu Xuân Sinh lộ ra mất mát bình tĩnh, “Tôi ngoài dùng cái chết để nói với khán giả, quý giá và yếu ớt của sinh mạng, không làm được gì cả. Hi sinh của bi thương, đã xé nát tin tưởng và hi vọng của người ta, khiến người ta thống khổ không chút ý nghĩa.”
“Không có ý nghĩa, sao anh lại viết nó?”
Hàn Huấn hiếm thấy nghiêm túc chất vấn bệnh nhân, tiếp xúc Trâu Xuân Sinh lâu như vậy, cậu không cách nào chấp nhận nguyên tác giả của kịch bản không ngừng chối bỏ sự tồn tại của kịch bản nguyên tác.
Trâu Xuân Sinh rũ mắt, không trả lời.
Hàn Huấn tiếp tục nói: “Đúng, tôi là một biên kịch từng nhận được phòng vé cao và đánh giá cao, nhưng tôi đối với thêm thắt và sửa đổi kịch bản, không nhất định phù hợp với câu chuyện anh muốn biểu đạt. Nghiêm khắc mà nói, tôi không phải biên kịch của《Cứu viện có một không hai》, tôi là bác sĩ kịch bản của nó, làm theo câu chuyện anh muốn, tư tưởng anh muốn biểu đạt, giúp anh bày ra thế giới chân thật nhất trong lòng, mới là công việc của tôi.”
“Trâu Xuân Sinh, bi kịch sẽ không có chút ý nghĩa.” Hàn Huấn nói, “Tôi quay tất cả sửa đổi thành phẩm cho anh xem, chính là muốn anh đề xuất ý kiến phản đối và kiến nghị hợp lý, mà không phải vì khoe mình sửa bi kịch thành hài kịch.《Cứu viện có một không hai》 không thể nào biến thành《Trái tim mỹ vị》, bởi vì nó từ đầu đến cuối đều là câu chuyện thuộc về anh.”
Trâu Xuân Sinh ngây ra trong nháy mắt, hắn nhát gan phân tích vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Huấn, rốt cuộc sau khi suy nghĩ sâu xa, do dự nói: “Thầy Hàn, vậy cậu làm ơn giữ lại kết cục của Trương Nghị nhé. Hắn ở trong lòng tôi, ban đầu đã nhất định chạy về phía cái chết.”
Hắn tự giễu cười cười, “Hắn chỉ là một người bình thường cố chấp, cũng không phải siêu cấp anh hùng, không thể nào sống sót.”
Rõ ràng là bảo Hàn Huấn từ bỏ đại đoàn viên mà người xem mong đợi, giữ lại bi thương của《Cứu viện có một không hai》, Hàn Huấn lại cười.
“Truyện của anh, nghe lời anh.”
=====================
Chương này tuy không có sự xuất hiện của Miểu ca nhưng đoạn cuối chương giống vả mặt mấy bà đạo văn vc =)))
Như đã đọc văn án thì chúng ta đều biết tác giả sẽ buff thụ rồi nên đừng dùng não để suy nghĩ logic trong bộ này =))))) Thật ra tui làm bộ này là vì tính cách công á, mà cũng thích mấy chi tiết buff để giải trí sau những giờ quát học sinh =)))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!