Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh
Chương 9
Đám Ngao Phương Phỉ và Nhạc Lan Hân bị người của《Hảo hán Lục Lâm》đuổi ra ngoài.
Trợ lý vẫn tức không chịu được, “Du khách cái gì chứ, quả nhiên là người của tổ phim nhỏ chưa gặp qua việc đời, chị Lan Hân và chị Phương Phỉ cũng không nhận ra!”
Không nhận ra Nhạc Lan Hân còn có thể, nhưng không nhận ra Ngao Phương Phỉ, tuyệt đối là tên quê mùa từ nông thôn đến.
Phim điện ảnh và phim truyền hình của Ngao Phương Phỉ từng bộ nối tiếp nhau, bá chiếm hot của các website điện ảnh lớn, ngay cả giờ vàng truyền hình vệ tinh CCTV cũng có bóng dáng cô, cô tuổi còn trẻ đã có kỹ thuật diễn có nhân mạch có thực lực, nếu không cũng sẽ không trở thành nữ chính mà đạo diễn Văn Hạc Sơn đích thân chọn lựa.
《Giọt nước》là bộ phim điện ảnh dự tính sẽ đạt giải, nói không chừng Ngao Phương Phỉ sẽ trở thành ảnh hậu thế hệ mới.
Nhạc Lan Hân cũng tức giận bất bình, “Tôi thấy hắn cố ý, bởi vì chúng ta phê bình tổ phim bọn họ, liền cố ý làm bộ như không nhận ra chúng ta. Không tiếp thu ý kiến như vậy, sau này quay ra, cứ chờ toàn internet chế giễu đi.”
Người bên cạnh cũng đang tức giận thanh niên lên án công khai đuổi bọn họ ra cửa có mắt không tròng.
Ngao Phương Phỉ lại cảm thấy thanh niên kia rất quen, cô hỏi: “Người lúc nãy có phải diễn viên nào không? Tôi luôn cảm thấy hơi quen, không giống stage manager với chạy việc vặt.”
Hơn nữa tướng mạo người kia tuấn mỹ, mắt hẹp dài, nhìn người lộ ra ngạo mạn và lạnh lẽo, khí chất cả người cũng không phải người thường.
Cô tuyệt đối đã từng gặp người này ở đâu, nhưng không nghĩ ra là gặp ở bộ phim nào.
Trợ lý bĩu môi, “Hắn mặc áo gió đó, còn trẻ như vậy nhất định là staff phim trường, cùng lắm là vai phụ, không phải diễn viên gì đâu.”
Nhạc Lan Hân cười xấu xa, “Nói không chừng, vai chính《Lục Lâm》chính là mặc áo gió ra sân, dù sao cũng là phim nát không logic, thiết lập được cái gì cũng nhét vào trong.”
Đám trợ lý và Nhạc Lan Hân nói xấu《Hảo hán Lục Lâm》, một đường đi đến phim trường《Giọt nước》.
Đi tới ngoài cửa tiểu dương lâu (*) dân quốc, Ngao Phương Phỉ chợt nghĩ ra, kinh ngạc nói: “Cậu ta hình như chính là biên kịch đó!”
((*) tiểu dương lâu: nhà tầng kiểu phương Tây mô hình nhỏ)
“Huh, biên kịch gì thế?” Âm thanh hiền từ mang theo cười từ trong dương lâu truyền đến, các diễn viên vừa ngẩng đầu, liền thấy đạo diễn của bọn họ.
“Văn lão.”
“Ông Văn.”
Văn Hạc Sơn cười híp mắt nhìn bọn họ, đạo diễn đẳng cấp Thái Đẩu 60 tuổi, là người hết sức thân thiết, còn rất thời trang.
(thái đẩu: chỉ người được mọi người kính trọng)
Ông nuôi một chòm râu hoa râm, còn tết sam, lộ ra sức sống giống như lão ngoan đồng (*).
((*) Lão ngoan đồng: ngoan đồng để chỉ bọn trẻ con nghịch ngợm, thêm từ “lão” thì dùng cho người lớn tuổi)
Ngao Phương Phỉ thái độ cung kính trả lời vấn đề của Văn Hạc Sơn, “Ông Văn, vừa nãy lúc ngài chưa đến, bọn cháu đến cách vách đi dạo, phim mới《Hảo hán Lục Lâm》của Ảnh Nghiệp Áo Pháp đang quay trên đường Bắc Tống, bọn cháu đang nói biên kịch đó.”
“À, là biên kịch tên Hàn Huấn phải không?” Văn Hạc Sơn vậy mà biết biên kịch tên gì, nói xong nở nụ cười, “Tôi từng xem kịch bản của cậu ấy, rất thú vị.”
Nhạc Lan Hân kinh hãi, “Văn lão, ngài từng xem kịch bản của cậu ta?”
Cô còn tưởng Hàn Huấn là dựa vào quan hệ của Từ đại thiếu, quay vớ vẩn bộ phim đốt tiền chơi đùa tiểu tình nhân chứ, vậy mà cũng dám đưa cho Thái Đẩu giới điện ảnh!
Khóe mắt Văn Hạc Sơn cũng cười nổi lên nếp nhăn, chòm râu hoa râm rung rinh nói: “Xem qua, nhà làm phim tìm Lưu Dã mà, tôi với hắn rất quen. Lưu Dã lúc đó đang tìm đạo diễn. Tôi vừa nhìn, kịch bản như vậy phải đạo diễn chuyên sitcom mới thích hợp, liền từ chối, không nghĩ trùng hợp như vậy, bọn họ ở cách vách.”
Các diễn viên yên lặng như tờ, ý này của Văn lão rốt cuộc là cảm thấy kịch bản hay, hay là cảm thấy kịch bản dở?
Vừa nói, Văn Hạc Sơn liền nhớ tới một đoạn buồn cười bên trong, cười sảng khoái, sờ sờ đuôi sam chòm râu của mình thở dài nói: “Người tuổi trẻ bây giờ thật là thú vị, nào nào nào, hành động hết thôi, bộ điện ảnh này của chúng ta, phải dựa vào người trẻ tuổi các cô cậu chống đỡ đấy.”
Đạo diễn có mặt rồi, tổ phim liền có người chủ chốt, một nhóm người vây quanh ông, vội vàng chuẩn bị khai máy.
Vừa sửa lại kịch bản《Giọt nước》, phần diễn của vai nữ chính tạm thời thay đổi, Văn Hạc Sơn kiên nhẫn giảng cảnh với Ngao Phương Phỉ.
“Lúc ở cảnh này, nhân sinh của Thúy nhi từ đây phát sinh chấn động khổng lồ, ánh mắt cô ấy nhất định phải phức tạp, từ u mê đơn thuần biến thành tuyệt vọng nặng nề, cháu lĩnh hội chút.”
Văn Hạc Sơn giảng giải, còn bắt đầu làm mẫu, “Phương Phỉ à, cháu xem ánh mắt của ta.”
Ánh mắt trong suốt của ngoan đồng nhất thời biến thành tuyệt vọng khó có thể tin, chỉ là một ánh mắt, trong lòng Ngao Phương Phỉ căng thẳng, dường như nhìn thấy Thúy nhi của《Giọt nước》, trong nháy mắt từ thiếu nữ hạnh phúc biến thành người phụ nữ bi thảm.
Văn Hạc Sơn từng là diễn viên, từng cầm giải ảnh đế, sau khi đổi nghề làm đạo diễn, nhiều lần cho ra phim hay, đạt liền 3 chiếc cúp đạo diễn xuất sắc nhất, phim tung ra đều là hàng tinh phẩm, ngay cả ảnh đế ảnh hậu lớp trẻ hiện tại gặp ông, cũng phải gọi cung kính một tiếng Văn lão.
Ông quay phim cần tinh, cần chậm, từ từ suy nghĩ từng nhân vật, khai thác ra câu chuyện sự thật đằng sau.
Văn Hạc Sơn chọn diễn viên coi trọng kỹ thuật diễn và tính phối hợp của nhân vật, tính cách ông đã tốt muốn tốt hơn, lây nhiễm đến đạo diễn từng lứa một, ngay cả cháu ruột ông Tử Văn Hàng, cũng là ở trong mưa dầm thấm đất, đối với điện ảnh yêu cầu vô cùng cao.
Kết thúc ngày quay《Giọt nước》, Văn Hạc Sơn thấy sắc trời vẫn sớm, chậm rãi đi tới đường Bắc Tống.
《Hảo hán Lục Lâm》là kịch bản theo chương hồi, tùy tiện mang ra một đoạn, cũng có thể quay thuận lợi.
Diễn viên đều là diễn viên gạo cội của sitcom, hiện trường quay chụp vừa nhanh vừa thuận lợi, thỉnh thoảng quay lại đều là bởi vì diễn viên cười.
Lời thoại quá buồn cười cũng là một lỗi, biên kịch lại lỗi càng thêm lỗi, viết không ít trở ngại liên hoàn, khiến các diễn viên gạo cội đều nói sai.
Hàn Huấn cả quá trình theo dõi quay chụp, cảm thấy phản ứng của các diễn viên sau khi lâm thời nói sai, vậy mà buồn cười hơn nguyên bản cậu viết.
Cậu một bên khen một bên note lên kịch bản nói: “Đoạn này nhất định phải giữ lại, diễn viên của chúng ta lợi hại đó.”
Chu Dịch Khôn cũng xem phì cười, “Bằng không làm sao đều nói cao thủ ở dân gian chứ, chúng ta bây giờ là tìm được một nhóm cao thủ.”
Kết thúc cảnh trong công đường, câu chuyện rốt cục tiến triển đến cảnh thứ 10, đang định chuyển hướng ra bên ngoài, đến Lương Sơn làm hoạt động khởi nghĩa hoành tráng, bởi vì khởi nghĩa trái pháp luật, các nhân vật chính đặt tên là: Hoạt động nghệ thuật.
Chu Dịch Khôn chọn nhân số, nói với Hàn Huấn: “Thầy Hàn, vai quần chúng mà cậu viết rất đặc sắc kia không tìm được người thích hợp.”
Hàn Huấn vừa nghe Chu Dịch Khôn nói cau mày lại, “Thiếu ai?”
“Thiếu lão đầu đụng phải đồ sứ.” Chu Dịch Khôn chỉ chỉ kịch bản, chỉ vào câu thoại của lão đầu, “Lược đi câu thoại này thì tiếc lắm, bằng không đợi mai lại quay cảnh này.”
Hàn Huấn thấy sắc trời vẫn sớm, hỏi: “Trong số du khách xem náo nhiệt có thể tìm được người thích hợp không?”
“Nếu như cậu không yêu cầu kỹ thuật diễn……” Chu Dịch Khôn nhìn nhìn du khách người tới người lui bên ngoài tổ phim, “Diễn viên lâm thời đọc tốt, chắc là có.”
Đọc thoại tốt thì không có gì, nhưng hình tượng yêu cầu rất cao, tuổi tác phải khá lớn, tạo hình phải đủ độc đáo, thợ trang điểm và tóc giả đều chuẩn bị xong, chỉ thiếu một cụ ông.
Hàn Huấn suy nghĩ chốc lát, bên ngoài đi đến một vị khán giả thoải mái nhàn nhã.
Ông mặt mũi hiền hậu tuổi rất lớn, chòm râu còn tết sam, cả người lộ ra cảm giác nghệ thuật.
Ánh mắt Hàn Huấn sáng lên, đi tới.
Văn Hạc Sơn đi đến cổng lớn《Hảo hán Lục Lâm》, còn chưa kịp thưởng thức bối cảnh bên trong, chạm mặt là thanh niên vẻ mặt tươi cười.
“Cụ ơi.” Người trẻ tuổi thân thiết khách khí nói, “Cụ có hứng làm một nhân vật khách mời không?”
Văn Hạc Sơn đánh giá cậu, dáng vẻ tươi cười thuận mắt, thái độ khẩn thiết, không ai sẽ không thích.
Thế là, Văn Hạc Sơn cười híp mắt hỏi: “Vậy khách mời ta đây có cơm hộp không?”
Hiện trường quay chụp từ công đường chuyển tới ngoài trường quay, các nhân vật chính bắt đầu lên Lương Sơn triển khai hành động nghệ thuật lần đầu tiên.
Các diễn viên quần chúng lộ thần uy, trong số mênh mông khán giả khắp nơi, ẩn giấu vô số đại lão thâm tàng bất lộ.
Có bà cô nghiện bậc nhất giang hồ mặc tạp dề vải thô gai, có người phương Tây một thân hồng y cực kỳ xinh đẹp không quên được, còn có thiếu hiệp giang hồ tại chỗ lộn vòng đang bán nghệ có tiền xuất tiền có lực xuất lực.
Lúc này, một ông cụ cao điệu đi ngang qua, trong nháy mắt bị các diễn viên chính chặn lại, mắt ông trợn trừng, chải chòm râu hoa râm tết sam cằm giương lên, lẽ thẳng khí hùng nói: “Cản cái gì mà cản, đường này là các người làm à, có tin ta nằm ra đây, các người phải bồi thường tiền không!”
Diễn cực kỳ giống dân chuyên đụng vào đồ sứ, tư thế kia, nếu không phải các diễn viên chính cúi đầu khom lưng nhận lỗi, lập tức đã muốn ngã xuống đất không đứng lên, lừa bịp bọn họ.
Chu Dịch Khôn cười ha ha nói: “Thầy Hàn, cậu tìm đâu được vua diễn vậy, đây phải là diễn xuất đẳng cấp ảnh đế!”
Hàn Huấn nói: “Tôi chỉ là thấy tuổi ông ấy thích hợp, không nghĩ tới biết diễn như vậy.”
Chu Dịch Khôn cảm thấy đây chính là cao nhân, “Bằng không chúng ta hỏi ông ấy có muốn hợp tác lâu dài hay không? Cậu xem kỹ thuật diễn kia, hoàn toàn phù hợp với đại lão giả heo ăn thịt hổ, ẩn nấp khắp chợ trong kịch bản của chúng ta mà.”
Đạo diễn nói như vậy, Hàn Huấn liền để ý.
Ông cụ quay xong phần diễn người qua đường của mình, cởi đồ hóa trang xuống, còn cười ha ha đứng một xem cảnh bọn họ quay tiếp theo.
Mỗi lúc đến lời thoại hài hước khó mở miệng, ông còn lén cười, sau đó gật gật đầu, giống như lão lãnh đạo thị sát hiện trường.
Kết thúc quay chụp, Hàn Huấn đích thân đưa cơm hộp cho ông cụ, còn hỏi: “Ông có hứng vào tổ phim chúng cháu quay phim lâu dài không?”
Văn Hạc Sơn nhận hộp cơm, cười khoát tay, “Không được không được, ta bình thường ở cách vách quay phim, không rút ra được thời gian rảnh. Ta thật sự diễn tốt như vậy?”
“Ông ơi ông diễn thật sự tốt.” Hàn Huấn chân tâm thật ý cảm thán.
“Đương nhiên, ta hồi trẻ cũng từng diễn không ít phim.” Nói xong, Văn Hạc Sơn mở hộp cơm ra một chút cũng không khách khí ăn, món ăn vừa vào miệng, ông đã ăn ra được, “Đây phải là cơm hộp của khách sạn Sa Hoàng đi, còn phải là tiêu chuẩn 100 đồng!”
“Ông lợi hại quá, cái này cũng có thể ăn ra được.” Hàn Huấn cười bồi ông ăn cơm.
Trợ lý đứng bên cạnh viết tên diễn xuất hữu nghị, hỏi: “Ông ơi, ông tên gì, chúng cháu gõ vào phần diễn hữu nghị cho ông.”
“Văn Hạc Sơn, Văn của văn chương, Hạc của tiên hạc, Sơn của sơn phong (đỉnh núi).”
Trợ lý nhất thời sửng sốt, “Văn Hạc Sơn……”
Hắn nhìn chằm chằm tên, sắc mặt cả kinh, “Văn lão! Ngài là Văn lão Văn Hạc Sơn sao!”
Văn lão cười ha ha ăn cơm hộp, vểnh râu đáp: “Ầy, đúng là tôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!