PUBG Thế Kỷ Võng Luyến
Chương 100
Mãi đến lúc tắt Trực tiếp, vẫn còn viewer đang spam khung chat, nói không nhìn thấy món quà kia mà lòng cứ ngứa ngáy, đêm nay khó mà ngủ ngon.
“Đúng dịp mai là cuối tuần, đêm nay không ngủ được thì ngày mai còn ngủ bù được.” Dụ Diên tắt game, cái răng khểnh như ẩn như hiện, “Vậy mình nghỉ đây, tạm biệt mọi người.”
Tắt Trực tiếp, Dụ Diên thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới chậm rãi tắt hết các phần mềm trò chuyện: “Chờ có chán lắm không?”
“Không chán.” Dịch Sâm đứng dậy, rất tự nhiên khom lưng hôn cậu một cái, “Đi, ra ngoài.”
Dụ Diên ngẩn người: “Đi đâu anh?”
“Đi ăn cơm.”
Hai người chạy xe đến một nhà hàng, phòng ăn yên tĩnh xa hoa, nằm ở đoạn đường trung tâm thành phố, bên ngoài trang trí rất giản dị vậy mà khi vào bên trong mới thấy xa hoa đẳng cấp cỡ nào.
Nhân viên phục vụ nhận ra Dịch Sâm, vừa thấy anh liền tiến lên đón.
“Chào sếp Dịch.” Nhân viên phục vụ cười nói, “Để tôi cầm áo khoác treo lên giúp anh cùng vị tiên sinh này.”
Dịch Sâm đang định cởi áo khoác, thì phát hiện Dụ Diên đang nhìn ngó xung quanh, xem ra không được tự nhiên lắm.
Động tác cởi áo cũng chậm lại.
Dụ Diên không nhận ra anh đang nhìn mình, mím môi đang định cởi áo thì cánh tay bị người nắm lại.
Dịch Sâm mở miệng ngăn cậu: “Không cần cởi.”
Dụ Diên chết lặng nhìn cậu dẫn ra khỏi phòng ăn.
Trong thang máy, Dụ Diên hỏi: “Sao vậy? Quên cái gì sao?”
“Không có.” Dịch Sâm nói, “Không ăn ở nhà hàng này.”
Dụ Diên a lên: “Sao lại…”
“Anh thấy em không thích nhà hàng này cho lắm.”
Dụ Diên nhất thời câm miệng.
Không ngờ anh lại nhìn ra được.
Nhà hàng này đúng là tốt thật, nhưng từ cách bài trí sắp xếp cậu có thể nhìn ra…nhà hàng này không gian rất thoáng, không có bình phong.
Bất cứ vị khách nào tới đều phải đi qua phòng khách.
Khác với lúc ăn ở nhà, không có phục vụ đứng nhìn ở bên cạnh, sẽ thoải mái hơn.
Nếu ăn ở đây thì thích hợp với hội họp, hoặc nói chuyện làm ăn hơn, nhưng không phù hợp cho hẹn hò lắm.
Dụ Diên nói: “Cũng không phải…”
Cửa thang máy mở ra, gió lạnh lùa vào, Dịch Sâm bước qua đứng chắn trước mặt cậu, đang định hỏi gì đó, đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“A Sâm?”
Cách gọi tên này rất mới mẻ, Dụ Diên theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, thấy ở ngoài tháng máy là một người phụ nữ trung tuổi, cách ăn mặc khéo léo gọn gàng, nét mặt thì đang kinh ngạc.
Dịch Sâm nhíu mày, chào hỏi: “Bác gái.”
Người phụ nữ đó chính là mẹ ruột Dịch Nhiễm, bà lơ đãng đánh giá Dụ Diên một lượt, rồi mới cười gật đầu: “Cháu đến ăn cơm với bạn à?”
“Vâng.” Dịch Sâm nói, “Giờ chúng cháu đi rồi, bác lên đi, bảo quản lý Tần ký vào tên cháu.”
“Không cần đâu, bác đến không phải để ăn cơm.” Nói tới đây, người phụ nữ do dự, “Bác đến đặt cơm tất niên. A Sâm, đêm 30 cháu…”
“Cháu còn chút việc.” Dịch Sâm ngắt lời bà, giúp bà ấn chọn thang máy, mau chóng bước chân ra ngoài, cười một cái có lệ, “Để nói sau đi, chào bác ạ.”
Dụ Diên từ đầu đến cuối chỉ đứng bên cạnh chờ, không xen mồm vào, lúc đối diện với người phụ nữ trung tuổi thì lễ phép gật đầu một cái mà thôi.
Chờ cho cửa thang máy đóng lại, bọn họ mới đi đến bãi đậu xe.
“Em muốn ăn gì?” Lên xe, sắc mặt Dịch Sâm như thường đeo đai an toàn.
“À.” Dụ Diên cả đường đang suy nghĩ, lúc này mới hoàn hồn. Cậu lấy điện thoại ra, nói, “Vậy…em tra thử?”
“Được.”
Sau mười phút, hai người xuất hiện ở một đường phố ăn vặt náo nhiệt nhất Tấn Thành.
Dịch Sâm mặc áo len xanh sẫm cao cổ, bên ngoài khoác nguyên bộ vest, đứng ở đầu đường nhốn nháo này có vẻ hơi hơi đột ngột. Vì nay là thứ sáu, nên đường xá rất nhiều người, thỉnh thoảng anh còn bị người lạ đụng phải.
Nhưng anh không để ý, chỉ đi theo nam sinh.
“Bánh cuốn kiểu Quảng!” Hai mắt Dụ Diên sáng lên, bàn tay theo phản xạ đưa về sau lần mò, nắm được đầu ngón tay Dịch Sâm lung lay hai lần, “Anh ăn không?”
Dịch Sâm nhìn cửa hàng nhỏ trước mặt không được sạch sẽ cho lắm, khẽ gật: “Ăn.”
Anh rất ít khi ăn cơm ở mấy loại cửa hàng nhỏ thế này, không phải vì anh chê bé, mà vì cảm thấy không được sạch sẽ, mấy kiểu cửa hàng này dầu mỡ đa số đều có vấn đề, bình thường không đụng tới thì sẽ không đụng.
Đã nghe tên con đường này nhiều năm ở Tấn Thành, thân anh là người Tấn Thành, lại là lần đầu tiên tới đây, trước đây chỉ có Dịch Nhiễm đi chơi với đám bạn bè tới mà thôi.
Vì là phố ăn vặt, các món trong cửa hàng đều không đắt, lượng bán ra cũng không nhiều. Bà chủ hỏi bọn họ: “Muốn ăn cái gì?”
Dịch Sâm đang định mở miệng, Dụ Diên liền giơ một ngón tay: “Cho cháu một phần bánh cuốn trên biển, bà chủ.”
Bà chủ cũng không thấy kinh ngạc, chỉ gật đầu: “Được.”
Dịch Sâm nhíu mày, “Một phần?”
“Đúng vậy.” Dụ Diên cười, “Phố ăn vặt này dài thế này, chúng ta mới chỉ đứng ở đầu phố, ăn nhiều thì mấy món tiếp theo nhét vào đâu?”
Dịch Sâm gật đầu, mới đầu anh còn tưởng họ ăn xong bát bánh cuốn này xong là về.
Một bát bánh cuốn này rất nhỏ, hai người ăn xong thì tính tiền, sau đó tiếp tục đi đến giữa phố.
Sau một lúc, Dụ Diên đứng ở một cửa hàng bán kem.
Không có gì ngon bằng ăn kem mùa đông.
Cậu quay đầu lại: “Dịch Sâm…”
“Không được.” Dịch Sâm nói, “Lạnh thế này, muốn bị cảm?”
Bọn họ đứng cách cửa hàng không xa, lời Dịch Sâm bị ông chủ hàng kem nghe thấy, nhịn không được hét lên: “Vị phụ huynh này, cậu ấy ăn sẽ không bị cảm đâu, còn trẻ đề kháng cao!”
Phụ huynh?
Hai mắt Dịch Sâm híp lại.
Dụ Diên nhanh tay lẹ mắt cướp lời anh, kéo nhẹ tay anh một cái.
“Ông chủ! Ảnh không phải người lớn trong nhà cháu!”
Bỏ lại câu này, Dụ Diên mau chóng lôi Dịch Sâm rời đi.
Dịch Sâm liếc nhìn, phát hiện khóe miệng nam sinh mang ý cười.
“Em còn cười?” Dịch Sâm tức phát cười.
“Em không có cười.” Dụ Diên nói xong lại cảm thấy mình nói chưa đủ sức thuyết phục cho lắm, lại nói thêm, “Chắc trông em nhỏ tuổi nên ông chủ mới hiểu lầm.”
“Anh không già, không một tí nào, thật đó.”
Dịch Sâm cũng không vì thế mà xuôi.
Hai người dắt tay nhau đi dạo, bước vào một cửa hàng đồ nướng. Dụ Diên gọi liền một lúc cả giỏ đồ ăn, đến quầy tính tiền, tròn 60 tệ.
Nếu ở nhà hàng kia, 60 tệ chỉ được một góc đĩa rau xào.
Dụ Diên vừa ăn vừa nói gần đây lúc Trực tiếp cậu gặp được chuyện rất thú vị, tuy Dịch Sâm ít đáp lại, nhưng trước sau vẻ mặt vẫn tươi.
Mãi đến khi anh phát hiện mấy ánh mắt nóng bỏng ở bàn bên cạnh.
Thứ sáu, học sinh được nhỉ học sớm. Bàn kê cạnh họ là đám nữ sinh cấp ba, tuổi thanh xuân phơi phới, có một cô gái trong đó rất nổi bật, buộc tóc đuôi ngựa, đang ngước mặt nhìn trời, tổng thể rất sạch sẽ gọn gàng.
Tầm tuổi thiếu nữ này khó nhất là che giấu tâm tư – mà các cô cũng chẳng có ý định che giấu, tầm mắt cứ lia hết lên người Dụ Diên, ánh mắt vui sướng thẹn thùng, nhỏ giọng thảo luận sôi nổi.
Dụ Diên không hề phát hiện, cậu vùi đầu gắp rau hẹ trên bếp nướng ra, thả xuống đĩa ăn của Dịch Sâm.
Tầm mắt Dịch Sâm vẫn rơi trên đầu các cô gái, vẻ mặt lại không chút biến sắc.
Quả nhiên, mấy phút sau, cô gái nổi bật thanh tú nhất trong đám đứng lên.
Anh còn nghe loáng thoáng cô gái nói: “Chắc chắn không phải ở trường mình, cũng không mặc đồng phục học sinh…xuỵt, để tôi qua.”
Cô gái ôm điện thoại, vẻ mặt sốt sắng bước qua hướng bọn họ, vừa nhìn biết ngay là muốn làm gì.
Dịch Sâm thu hồi tầm mắt: “Diên Diên.”
Dụ Diên ngừng tay, ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Dịch Sâm thấy cậu đang gắp dở đồ ăn: “Anh muốn ăn tôm viên.”
Dụ Diên đang gắp chính là miếng cuối cùng, mà cậu còn mới cắn được một nửa.
“Được, em đi gọi.”
“Không cần đâu.” Dịch Sâm nói, “Ăn một nửa cũng được.”
Cô gái đi tới trước bàn bọn họ, váy cùng đầu gối đong đưa theo động tác của cô, trông rất đẹp.
Cô gái hít một hơi, cố lấy dũng khí nói: “À ừm…”
Cô gái đang định mở miệng nói, thì thấy người nam sinh trước mặt đột nhiên giơ đũa đưa tới phía trước.
Mà người đàn ông ngồi đối diện cũng vô cùng tự nhiên mở miệng ăn nửa tôm viên còn lại.
Cô gái nhìn ra nhíu chặt mày.
…Tuy đám nam sinh ăn chung với nhau, mày ăn của tao tao ăn của mày, chả phải chuyện gì lạ.
Nhưng có ai ăn lại miếng cắn dở thế này không?
Người đàn ông biết cô gái đang nghi ngờ cái gì, mau chóng nuốt nửa viên tôm vào, sau đó cười ra tiếng, giọng nói ám muội: “Ăn xong tiệm này thì về đi…về nhà anh?”
Dụ Diên bối rối một lát, không phải cậu đang ở nhà anh đó sao?
“…Được.”
Cậu thu tay về, lúc này mới phát hiện bên người có người đứng, cậu thoáng liếc nhìn, “Có chuyện gì sao?”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ là không phân biệt tuổi tác.
Cô gái cười ngượng, từ từ bỏ điện thoại vào túi áo: “À không, tôi qua lấy ớt thôi.”
_ _
Đến chín giờ tối, họ mới về đến nhà.
Dịch Sâm ném chìa khóa lên mặt bàn, xoa nắn cổ Dụ Diên:” Đi tắm đi.”
Dụ Diên cởi áo khoác, mặc anh xoa nắn: “Anh tắm trước đi, không sẽ bị ảm mùi, rất khó chịu.”
trên người ai cũng bị ảm mùi, Dịch Sâm hỏi ngược: “Không thì tắm chung?”
Dụ Diên từng bị trêu rồi, vậy mà gật đầu theo ý anh: “Được, cùng tắm chung.”
Sau năm phút, Dụ Diên đứng ở trong phòng tắm, đầu phát nóng.
Dịch Sâm thử nước ấm, giục cậu: “Sao vậy, anh cởi giúp em nhé?”
“…” Dụ Diên xấu hổ, “Đừng, em tự cởi.”
Trước đó Dịch Sâm có nói phòng tắm hơi nhỏ, thật ra không phải vậy, tuy không to như ở phòng khách, nhưng cũng đủ để đặt một bồn tắm cùng vòi sen.
Nước ấm đã được xả đầy bồn tắm, Dịch Sâm ngồi ở bên trong, tư thế tùy tiện, tuy Dụ Diên đã nhìn nhiều rồi nhưng với vóc dáng của người này…xem bao nhiêu lần cũng chịu không nổi.
Dụ Diên nói:”Anh ngâm đi, em tắm sơ qua là được.”
Nói xong, xoay người định chạy.
Chẳng ngờ đùi bị một bàn tay ấm nóng kéo lại.
Dịch Sâm ngồi trong bồn tắm, tùy ý cong cánh tay giữ người lại: “Bước vào đi.”
Thiết kế trong nhà được Dịch Sâm tự mình đưa ra. Lúc anh bố trí phòng ngủ, căn bản không nghĩ tới sau này sẽ có người vào ở.
Chọn giường lớn vì muốn ngủ thoải mái. Cũng không cần bốn tắm quá lớn làm gì, nhỏ vừa để kê tay cho tiện.
Dụ Diên ngồi ở giữa hai chân Dịch Sâm, không dám nhúc nhích tẹo nào, cảm thấy bản thân như nằm trong chảo, qua hai phút là có thể vớt ra ăn nóng.
Dịch Sâm mở lớn chân, cười nhìn sống lưng cậu, giơ cánh tay ra kéo người vào lòng.
Nước nóng lượn như sóng, da thịt chạm vào nhau, ấm áp xen lẫn hồi hộp.
Dụ Diên sợ hết hồn, đang muốn giơ tay vịn lấy mép bồn, lại bị Dịch Sâm bắt được cái đùi.
“Được rồi.” Dịch Sâm giữ tay cậu lại, không cho cậu rời đi, gò má kề sát trên vai cậu, “Đừng nhúc nhích…anh ôm ngủ một lát.”
Dụ Diên không nhúc nhích, con tim đập nhanh khủng khiếp: “Ngủ trong bồn tắm?”
“Một lát thôi.”
Phòng tắm trở lên yên tĩnh, không gian khiến Dụ Diên cảm thấy an lòng chưa từng có. Mặc dù biết bản thân không nặng bao nhiêu, nhưng cậu vẫn không dám đặt hết trọng tâm lên người Dịch Sâm, cố gắng giữ cơ thể không bị chìm.
Cậu mơ màng ngồi lúc lâu, mãi đến khi thấy người sau lưng hình như ngủ rồi mới có ý từ từ ngồi dậy.
Ấy vậy mà cậu còn chưa kịp nhúc nhích, thì người phía sau đã động trước.
Chính là cái tay.
Cảm thấy có gì đó sai sai dưới người, Dụ Diên sợ hết hồn: “Không phải anh ngủ rồi sao?”
Dịch Sâm ngừng tay, mỉm cười: “…Bị phát hiện rồi.”
Bị phát hiện mà có ý dừng lại đâu.
Lúc vào tắm Dụ Diên quá căng thẳng, nên không thấy rõ trên giá phía trên bồn tắm đã thả một hộp ba con sâu cùng KY từ lúc nào.
Phòng tắm đầy khí nóng vây quanh, làm người Dụ Diên nóng thêm, lúc bình thường thì hay tắt đèn, hoặc mở đèn ngủ, nên cái gì cũng mơ hồ không rõ cậu mới dám thả lỏng.
Giờ bật điện sáng choang thế này, mà bên phải phía trước còn một chiếc gương.
Dụ Diên da trắng, mỗi lần lúc làm cả người đều ửng hồng, mà hiện giờ còn đang ở trong môi trường thế này càng dễ thấy hơn, cổ họng Dịch Sâm phát khô, làm được nửa đường còn nhịn không được cúi người xuống gặm mạnh cậu một cái.
Làm Dụ Diên đau tới rên lên.
Do hoàn cảnh nên chỉ làm một lần, Dụ Diên cũng không chịu được nữa. Dịch Sâm cũng không ép cậu, xả thêm nước ấm mới, ôm lấy Dụ Diên ngâm thêm chút nữa.
Lúc này Dụ Diên cũng không còn sức mà đau lòng cho anh nữa, thả toàn bộ trọng lượng cơ thể trên người anh.
Vì đang ngâm trong nước, nên Dịch Sâm cũng không cảm thấy nặng.
Dụ Diên nằm gọn trong lòng anh, thoải mái cả người, thiêm thiếp muốn ngủ lại đột nhiên nhớ tới gì đó, mau chóng lấy lại tinh thần: “Đúng rồi, Dịch Sâm…em có chuyện muốn nói anh biết.”
“Chuyện gì?”
“Tết năm nay, chắc em sẽ về Mãn Dương ăn tết.”
Dịch Sâm xoa tóc cậu: “Ừm, vậy anh về với em.”
:…” Dụ Diên di chuyển, cậu ngẩng đầu, nói, “Không phải, ý em là chắc em sẽ về ăn tết cùng chú em. Bên chú thím em còn người thân về đoàn tụ, chắc là…không có thời gian cùng với anh.”
Dịch Sâm cúi đầu đối diện với cậu, không lên tiếng, cũng không biết là anh đang suy nghĩ cái gì.
Dụ Diên nói: “Nên chắc là năm nay không thể đón tết cùng nhau rồi, chờ qua năm mới, em lại tới tìm anh, được không?”
Dịch Sâm im lặng một lát mới nói: “Không được.”
“…”
Dịch Sâm thở dài, đột nhiên hỏi: “Em không muốn đón tết cùng anh sao?”
Dụ Diên ngẩn người, vội nói: “Không có…”
Dịch Sâm hỏi tiếp: “Vậy sao lại lừa anh.”
Dụ Diên câm miệng, mờ mịt nháy mắt mấy cái, không hiểu ý anh đang nói.
“Hôm bữa em gọi điện cho chú, anh có nghe thấy.” Dịch Sâm nói.
Dụ Diên:”…”
Đúng là mấy ngày trước Dụ Mẫn Dương có gọi điện cho cậu, bảo cậu năm nay nhớ về ăn tết. Lúc đó Dụ Diên đã từ chối.
Bị bắt nói dối tại trận, Dụ Diên không biết phải làm sao, vội nói: “Không phải, em không cố ý lừa anh.”
Dịch Sâm im lặng nhìn cậu.
Qua lúc lâu Dụ Diên mới nói: “…Em nghe nói năm nay ba mẹ anh sẽ về ăn tết.”
Dịch Sâm nghe vậy, cũng không thấy bất ngờ, thật ra anh cũng đoán sơ sơ rồi.
“Hai chuyện này thì liên quan gì nhau?” Anh hỏi.
Dụ Diên ngẩn cả người: “Nếu họ về ăn tết với anh, đương nhiên em phải…”
“Không đúng.” Dịch Sâm ngắt ngang lời cậu.
“…Hả.”
Dịch Sâm nhíu mày, giọng nói vẫn vậy: “Lần này họ về là vì chuyện khác, anh có đón tết chung với họ không cũng không phải chuyện quá quan trọng.”
“Sao lại thế được.” Dụ Diên khó hiểu, “Bác gái còn lén gọi cho Dịch Nhiễm hỏi…”
“Gọi cho có thôi.”
Trong phòng tắm chỉ có hai người họ, Dịch Sâm ôm cậu không buông, như điểm tựa có thể dựa vào.
Trước đây, đám thân thích khinh khỉnh kia quay xung quanh anh, chuyện làm ăn cũng bị không ít kẻ nhòm ngó, làm anh không muốn tâm sự hay chia sẻ nhược điểm cùng ai, sợ rằng sẽ bị bắt lấy gây khó dễ.
Nhưng ở trước mặt Dụ Diên, anh hoàn toàn thả lỏng.
Anh dùng giọng bình thường nhất có thể, nói với cậu: “Lần này họ trở về là định nuôi thêm một đứa trẻ. Dựa vào tết cho có lý do mà thôi.”
Dụ Diên sửng sốt.
Dịch Sâm cười ra tiếng, không rõ là ý gì: “Diên Diên, chắc anh sẽ có thêm một em trai…hay em gái gì đó.”1
Anh muốn dùng cách thoải mái nhất chia sẻ chuyện này với cậu bạn trai nhỏ nhà mình, sau này nếu nhảy ra một em trai hay em gái gì đó, đỡ phải giải thích thêm.
Nhưng anh lại không ngờ, Dụ Diên nghe xong lại đột ngột ngẩng đầu, mày chau lại, hầu kết cũng lăn lên lăn xuống mấy lần.
Trong mắt tràn đầy đau lòng cùng mơ hồ.
Dịch Sâm ngẩn ra, đang định nói gì đó thì thấy người trong lòng còn đang uể oải bỗng dưng mở hai tay ra ôm chặt lấy mình.
“Dịch Sâm.”
Cậu không có ngốc, hiểu rõ ý định nhận nuôi thêm là thế nào, vốn giữa ba mẹ và Dịch Sâm đã không thân thiết rồi, giờ lại thêm một đứa bé…
Mặc dù Dịch Sâm tỏ ra hời hợt, nhưng cậu vẫn nhìn ra.
Anh cảm thấy oan ức chưa từng có.
Tâm trạng thế này, lúc cậu vị viewer nhục mạ, bị luật sư bên Phùng Hùng kiện cậu cũng không như vậy.
Cái lúc cậu nghe Dịch Nhiễm kể về đám thân thích hút máu kia, cậu đã tức giận không thôi.
Cậu có thể chịu thiệt, chịu được oan ức, nhưng không thể nhìn Dịch Sâm chịu thiệt, chịu oan ức được.
Vẻ phức tạp xẹt qua nhanh chóng, Dịch Sâm hồi phục nét mặt rất nhanh, anh giơ tay xoa tóc Dụ Diên, bật cười: “Sao thế này?”
“Không sao hết.”
Dụ Diên ôm lấy anh, im lặng lúc lâu mới mở miệng nói.
“Em muốn nói là…”
“Dịch Sâm. em ở đây, em vẫn bên anh.”
–
Edit chương nay muốn ná thở, mất bao nhiêu thời gian, >.<
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!