PUBG Thế Kỷ Võng Luyến - Chương 104
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


PUBG Thế Kỷ Võng Luyến


Chương 104


Đầu tháng hai, luật sư gửi tin nhắn tới nói là đã nói chuyện với bên Phùng Hùng.

“Bên dó không tính mời luật sư, hẳn là đã từ bỏ, tỷ lệ thắng bên chúng ta rất lớn, em không cần lo lắng.”

Lúc đó Dụ Diên mới vừa bắt đầu một trận game, cậu đang di chuyển nhân vật: “Vâng, vất vả cho anh rồi.”

“Cầm tiền làm việc, không vất vả gì.” Luật sư dừng lúc lại nói, “Nhưng bên đó tìm tôi rất nhiều lần, nói là muốn gặp mặt cậu. Tôi nghe nói cùng một lúc hắn bị dính mấy đơn kiện, ăn đủ mệt.”

Dụ Diên ngẩng đầu nhìn sơ qua Dịch Sâm, thấy anh vẫn đang nhìn balo, như đang suy nghĩ nên tìm khẩu súng nào.

Nhận ra tầm nhìn của cậu, Dịch Sâm giương mắt: “Sao vậy?”

Dụ Diên lắc đầu một cái, nói với người đang nghe đầu dây bên kia: “Lúc cần ký tên em sẽ về.”

Y là không muốn gặp mặt, luật sư gật đầu: “Đã hiểu.”

Sau khi tắt livestreams, hai người chỉnh trang lại một lượt rồi ra ngoài.

Từ khi Dịch Sâm nghỉ đông, hầu như ngày nào họ cũng ra ngoài, không tới phòng gym thì cũng là đi ăn ăn ăn, sau một thời gian, tuy Dụ Diên không tăng được tí cân nào, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng sức đề kháng của mình tốt hơn trước rất nhiều.

Cụ thể là biểu hiện ở chỗ dù có cởi quần áo ở đâu đi nữa cũng sẽ không bị cảm…

“Đến phòng gym hả?” Dụ Diên cài đai an toàn, hỏi.

“Hôm nay không đi.” Dịch Sâm nói.

Thời điểm tan tầm, xe cộ nhiều khiến cho kẹt đường, ngồi chờ lâu cũng phiền lòng, hai người mở cửa sổ ra hóng mát.

Ở một điểm đèn đỏ nào đó, lúc dừng lại thì Dụ Diên nghe được ở bên trái có tiếng huýt gió.

Cậu liếc mắt nhìn, đỗ cạnh họ là một chiếc xe con màu trắng, cửa sổ ghế phó lái mở xuống, người phụ nữ bên trong chớp mắt nhìn Dịch Sâm.

Dịch Sâm liếc chéo qua ô cửa sổ xe, rồi mau chóng thu hồi tầm mắt.

Người phụ nữ kia vừa nhìn là biết có tình trường lão luyện, ra tay không hề xấu hổ e dè tí nào, lại nhìn qua thì cô ta đã giơ điện thoại trong tay, bấm bấm mấy chữ, trên màn hình hiện mấy chữ to: Anh đẹp trai thêm wechat nhes~.

Dụ Diên còn chưa kịp nhìn rõ chữ trên đó, tay đã bị người nắm lấy.

Dịch Sâm nắm lấy tay cậu giơ lên cao qua đầu quơ quơ, trên cổ tay Dụ Diên còn đeo đồng họ mà anh dụ dỗ mang vào, trông thế nào cũng là tay hai người đàn ông.

Sau đó trong vẻ mặt đầy kinh ngạc của người phụ nữ, đạp ga chạy thẳng.

Mặc dù Dụ Diên biết Dịch Sâm sẽ không cho wechat, nhưng nhìn thấy những vệ tinh khác muốn đến gần bạn trai mình, đương nhiên không thoải mái trong lòng.

Cậu nói với anh: “Chúng ta trắng trợn như thế…có bị người ta nhận ra không.”

Dịch Sâm nói: “Sao vậy, sợ fans biết rồi thoát fans? Vẫn có fans thần tượng vẻ bề ngoài.”

“Em nào phải thần tượng, thần tượng bề ngoài gì cơ chứ.” Dụ Diên bật cười, cậu nắm chặt tay anh hơn, “…Em chỉ sợ ảnh hưởng tới công ty anh thôi.”

“Công ty anh mở là công ty chính quy, không phải nghề phục vụ hội họp gì.” Dịch Sâm nói, “Anh ở cùng ai, là nam hay nữ, đều là chuyện cá nhân của anh, không có quan hệ gì với công ty.”

Dụ Diên há miệng rồi lại khép miệng, như muốn nói gì đó, quanh người tối lại, lúc này mới phát hiện xe đã chạy vào trong hầm gửi xe.

Cậu nhìn xung quanh, ngẩn người, “Sao lại tới siêu thị, anh muốn mua gì sao?”

“Ừm.” Giọng Dịch Sâm như bình thường, “Bcs trong nhà gần dùng hết rồi.”

“?!” Lỗ tai Dụ Diên chớp mắt đỏ hết lên, “Vậy cứ phải đến siêu thị mua mới được sao?”

Dịch Sâm nhịn cười đỗ xe đâu ra đó xong, mới giơ tay xoa nhéo lỗ tai cậu: “Đùa em thôi…đến mua hàng tết.”

Tết sắp đến gần, hàng hóa liên quan tới tết đã được bày bán đầy ắp, dòng người chen chúc mua sắm trong siêu thị có thể so với xuân vận, đẩy cái xe đựng hàng nhích mãi mới lết được một tí.

Hai người bị kẹt trong biển người, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, không nhích nổi chân.

Dụ Diên hỏi: “Chúng ta cần mua đồ tết gì anh?”

Dịch Sâm nói: “Anh không biết.”

Cho nên họ chỉ nhằm mua mỗi khu treo “đồ cần thiết cho tết”, thứ gì cũng mua một ít. Mãi về sau mới phát hiện ở hành lang xếp nhiều giá đựng hàng tết, trên đó bày biện nào là câu đối, nào là bao lì xì, gi gỉ gì gi gì cũng có.

Trông vẻ mặt thành thật của Dụ Diên chọn bao lì xì, Dịch Sâm nói: “Em còn nhỏ, không cần mua bao lì xì.”

“Em…” Dụ Diên ngập ngừng, “Nhà em có em trai họ còn nhỏ, em mua lì xì nó. Quanh nhà cũng có nhiều bạn nhỏ hàng xóm, cũng phải cho.”

Dịch Sâm nhíu mày, không nói gì thêm, anh tiến tới cẩn thận gạt tới gạt lui trên giá đựng bao lì xì, cuối cùng chọn được một kiểu dáng đơn giản, bỏ vào giỏ hàng.

Về đến nhà, Dụ Diên mau chóng dán câu đối.

Khi còn nhỏ cậu từng xem ba mẹ dán rồi, còn tự mình ra trận thì vẫn là lần đầu tiên. Nhà Dịch Sâm là kiểu biệt thự có kết cấu hai tầng, dán trong nhà thì không được đẹp lắm, thương lượng một lúc, hai người quyết định dán trước cửa lớn.

Dụ Diên đang dán, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu tách tách.

Cậu quay đầu lại, thấy Dịch Sâm đang giơ điện thoại: “…Anh chụp gì vậy?”

“Không có gì.” Dịch Sâm cất điện thoại đi, tự nhiên như ruồi, “Anh chụp làm kỷ niệm.”

_ _

Đến đêm 30, hai người dọn thức ăn ra trước bàn TV, Dụ Diên khoanh chân lại, ôm ipad lướt vòng bạn bè weibo.

Dịch Sâm tắm rửa xong đi ra, lau khô mái tóc, ngồi vào bên cạnh cậu: “Từ lúc tắt livestreams là cứ cầm khư khư cái điện thoại, em xem cái gì vậy?”

Đúng vậy, đến đêm 30 rồi Dụ Diên còn giữ vững chức trách, hai giờ trước mới tắt live, bị đám fan khen ngợi là chiến sĩ gương mẫu.

Dụ Diên cũng không nhúc nhích đầu, nhìn điện thoại chăm chú, miệng còn mang ý cười: “Đang xem tin nhắn của fans.”

Từ sau chuyện Phùng Hùng gây ầm ĩ, weibo của cậu tiếp thêm rất nhiều fan mẹ, thậm chí còn có những người chẳng biết gì về game, nhưng ngày nào cũng gửi bình luận quan tâm tới weibo cậu.

Tuy chỉ bình luận trên bài weibo của cậu, nhưng sau khi xem xong cậu sẽ cảm thấy rất vui và hạnh phúc, số lần xem weibo cũng dần dần tăng lên.

“Năm mới tới, thật lòng chúc con trai cưng khoẻ mạnh, thật vui vẻ, kiếm được thật nhiều tiền, và chúc con cùng bạn gái 99 (bất đắc dĩ)”

“Diên Diên có về nhà không? Tết đến xuân về rất nhiều kẻ xấu, cậu thân trai mười hai bến nước ở ngoài thế này quá nguy hiểm, phải chú ý an toàn đó hu hu hu!”

“Yanxyan phải tỉnh táo đó! Cậu mới 20 tuổi thôi! Tuyệt đối đừng có treo cổ trên một cái cây!! Thiên hạ này nơi nào mà không có cỏ thơm, biết đâu tiếp theo sẽ còn tốt hơn!!! Nhìn tôi nè!! [hình ảnh]”

Bình thường thì fans đều thích dùng icon khôi hài rep với cậu, nên mỗi khi nhìn thấy link hình ảnh bình luận, đều theo bản năng mở ra.

Một tấm hình hiện ra, trong hình là một cô gái có mái tóc màu đen đang chu miệng, nét mặt đáng yêu.

Dụ Diên hết hồn, theo phản xạ muốn tắt hình, nhưng còn chưa kịp tắt thì cổ đã bị ôm lấy, cả người thì bị kéo lôi lên.

“Em được lắm, Ngôn tiểu Ngôn.” Dịch Sâm cười rất chi là từ ái, “Còn dám mở ảnh….em nói thử anh nghe, em muốn treo trên cây gì.”

“Không có, em tưởng đó là icon.” Dụ Diên la lên, “Em đã nghĩ chỉ treo trên cái cây là anh…”

Dịch Sâm mặc kệ cậu có bị oan hay không, cũng không thèm quan tâm nồi lẩu trên bàn, anh đè chặt người nào đó xuống ghế sofa hôn một lúc lâu. Ghế sofa dài nhưng chiều rộng hơi ngắn, cả người anh xem như đè trên người Dụ Diên, lăn qua lăn lại một lúc thì cả hai có phản ứng.

Nước bọt từ miệng Dịch Sâm có vài giọt nhỏ lên người Dụ Diên, làm cậu giật mình: “Đừng anh, còn phải đón giao thừa chứ.”

“Đón giao thừa xong là được?” Dịch Sâm dùng mu bàn tay lau khô vệt nước trên cổ cậu, giọng khàn hỏi dò…

Dụ Diên nói:”…Còn phải gửi tin nhắn chúc mừng cho bạn bè cùng người lớn trong nhà.”

Đây là thói quen của cậu, hàng năm vào đêm 30 sẽ một mình ngồi trước TV, tự tay soạn tin nhắn gửi cho từng người một.

Trên TV, các tiết mục cuối năm đang phát rồi, điện thoại của Dịch Sâm cũng phát không ngừng các tiếng thông báo tin nhắn tới. Anh chỉ có một số điện thoại, tết năm nào cũng bị đống tin nhắn làm phiền, lâu lâu còn tiện tay tắt máy luôn. Nhưng nghe Dụ Diên nói vậy xong, anh không cảm thấy phiền nữa, còn cầm điện thoại lên xem mấy lần.

Mạc Nam Thành: “Năm con heo tới, Thành Thành chúc bạn vạn sự như ý, vạn sự đại cát.”

Dịch Sâm: “Cảm ơn.”

Mạc Nam Thành: “?”

Mạc Nam Thành: “Cẩu tặc, đến máy của anh em tao mà mày cũng dám trộm à? Biết chủ nhân của điện thoại đó là ai không? Không muốn sống qua năm nay nữa phải không?”

Dịch Sâm cầm điện thoại, thầm nghĩ cuối năm không nên mắng người mới phải.

Nồi lẩu tối nay ăn rất chậm, mắt thấy TV phát rất nhiều chương trình hay khó quên, và trên bàn ăn của họ còn rất nhiều nguyên liệu chưa được vào nồi.

Hai người ăn không nổi, Dụ Diên gối lên cánh tay Dịch Sâm, nói: “Nam nay thay đổi vài mc tiết mục cuối năm, trước đây là mc nữ giờ không có mặt.”

“Năm nào em cũng xem?” Dịch Sâm hỏi.

“Hả à, cũng không có chuyện gì giết thời gian nên xem vậy.” Dụ Diên nói, “Anh không xem à?”

“Có mở TV, không xem, chỉ nghe tiếng.”

Lúc này, ngoài trời truyền tới tiếng pháo hoa.

Hai người đều ngẩn ra, Dụ Diên đột nhiên ngẩng đầu quay qua hướng cửa sổ, đúng lúc thấy được vệt màu cuối của pháo hoa.

Cậu ngẩn người: “…Không phải chỗ này cấm bắn pháo hoa sao?”

“Đúng là có.” Dịch Sâm cười ra tiếng, “Nhưng đa số là người không sợ bị phạt tiền…nếu em còn muốn xem, ngày mai anh cũng mua cho em.”

“Đừng.”

Dụ Diên vừa mới nói đừng, ngoài trời lại có một vệt sáng màu bay lên trời, rồi bùng ra giữa bầu trời đen.

“Chúng ta phải tuân thủ luật pháp…cọ xem pháo hoa của người khác cũng được.”

Dịch Sâm vẫn là lần đầu tiên cọ đồ của người khác, cảm giác này rất mới mẻ.

Trên TV bắt đầu đếm ngược, anh đang định ôm lấy người, thì thấy Dụ Diên đứng phắt dậy, như nhớ ra cái gì đó, đến dép cũng không xỏ chạy một mạch về phòng.

Chỉ ngắn ngửi mấy giây, cậu lại hấp tấp chạy ra.

Vẻ mặt của mc dịu dàng đếm: “3,2,1…”

“Dịch Sâm! Chúc mừng năm mới!”

Dụ Diên chạy đến ngồi xuống trước mặt anh, lấy thứ vừa để trong túi ra.

“Chúc mừng năm mới.” Dịch Sâm nhanh trước cậu một bước, lấy tiền lì xì ra, bật cười, “Chạy cái gì vậy? Dép cũng không xỏ.”

Dịch Sâm nhìn lì xì trong tay anh: “Năm nay em cũng hai mươi rồi, không nhận tiền lì xì.”1

“Năm nay em có tám mươi thì anh vẫn lì xì em.”

Dịch Sâm lì xì rất nhiều, bao căng hết ra, trên mặt trái lì xì còn viết tên Dụ Diên, chữ viết mạnh mẽ đẹp đẽ.

Tiền cũng không phải vấn đề quan trọng, Dụ Diên chỉ muốn gom tiền lì xì thế này cả đời.

“Được.” Cậu nhận lấy, sau đó lấy bao lì xì từ trong túi đã chuẩn bị từ trước ra, “…Vậy chúng ta trao đổi đi.”

Dịch Sâm nhíu mày, đang định từ chối lại phát hiện bao lì xì trên tay anh hình như hơi khác.

Không dày, vì bị chủ nhân giấu lâu, nên bị gập nếp nhiều, giống như trong đó đựng vật cứng gì đó.

Dịch Sâm nhận lấy mở ra, thấy rõ thứ bên trong xong, trong lòng nảy lên một cái.

Bên trong để hai tờ một trăm đồng, ở giữa còn có một chiếc nhẫn.

“Trước đó đi chọn đồng hồ em có nhìn thấy….nó đẹp nên mua một chiếc.” Thấy anh không nói gì, Dụ Diên ho nhẹ một tiếng, hơi xấu hổ, “Mua đồng hồ giá hơi cao, nên mua cái này không được tốt lắm…”

Dịch Sâm ngắt ngang lời cậu: “Chỉ mua một chiếc này?”

Dụ Diên lập tức hiểu ý anh, cậu lấy từ túi áo ra một chiếc khác: “Kiểu dáng tương tự, em…em một thêm một chiếc. Còn khắc chữ bên trong, sẽ không thấy được.”

“Thật sự không đắt, nếu anh không thích, không đeo cũng được…”

“Anh rất thích.”

Một cỗ cẩm giác phức tạp dâng lên trong lòng, Dịch Sâm lại lặp lại, “Anh rất thích.”

Dụ Diên thở ra một hơi: “Vậy là được rồi.”

Hai người đều không có tế bào lãng mạn, không có đeo nhẫn cho nhau, mà tự đeo vào cho mình, giống như một giây cũng không thể chờ được.

“Chiếc nhẫn này…” Dụ Diên đeo nhẫn xong, đột nhiên nói, “

“Lúc live em cũng không tháo ra.”

Dịch Sâm mải nhìn, nghe cậu nói vậy, nhướng mày: “Hả?”

“Ý em là…” Dụ Diên liếm môi, trịnh trọng nói, “Dịch Sâm, em cũng không giấu anh.”

Dịch Sâm ngẩn ra, thoáng như lại nghe thấy tiếng pháo hoa nổ.

Như tiếng pháo hoa đang nổ trong lòng anh, đầy màu sắc tươi đẹp.

——

Đồng hồ chạy qua 12 giờ, nghênh đón một năm mới, vào lúc 23 giờ 59 phút 59 giây, nhân dân cả nước đều mang tâm trạng đón chờ hào hứng, nhưng qua 3 phút sau, mọi thứ lại yên tĩnh.

Năm mới tới, năm cũ qua đi, cũng may mắn có người yêu bên cạnh. Có rất nhiều bạn bè người thân gửi lời chúc, lại mở app chat, tiếp tục lướt mạng.

Mùng 1, vào lúc 2 giờ 39 phút, Dịch Sâm bất ngờ cập nhật stt trăm năm chưa động tới tròn vòng bạn bè.

Không có nội dung, chỉ có một tấm hình. Là một bóng lưng nam sinh đang nhón chân vuốt thẳng câu đối đang bị nhăn nếp.

Cùng lúc đó, các viewer theo dõi Trực tiếp của Dụ Diên làm mới thấy một stt.

“Yanxyan: Năm mới đại cát. [ hình ảnh ]”

Hình như nền trong ảnh là chụp tiết mục cuối năm trên TV, tay Dụ Diên giơ kiểu chữ V, mà chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út hiện lên rất là bắt mắt.

Nếu như nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ở bên trái tấm hình, mơ hồ chụp dính một bàn tay giống của nam, trên tay cũng đeo một chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự.+

Hoàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN