PUBG Thế Kỷ Võng Luyến - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


PUBG Thế Kỷ Võng Luyến


Chương 20


Dụ Diên biết tại sao ông chủ mới muốn đổi tên thành 2.

Thầm giật mình, còn đang mê muội trong ba chữ “streamer nhỏ”, theo phản xạ giơ tay, chỉnh nấc âm thanh tai nghe đến lớn nhất: “Nhảy, nhảy…”

“Nhảy sân bay!”

Dịch Nhiễm lấy cớ “để dễ nói chuyện” thành công dời trận địa vào thư phòng Dịch Sâm, thuận lợi kết nối được Wifi trong nhà.

Thường thì cậu ta chơi game hay ở APP tìm bạn chơi cùng, là khách quen Trực tiếp, bỏ tiền chính là Thượng Đế, nên cậu ta đã quen làm chỉ huy trong team.

Dụ Diên “à” lên, hỏi: “1, ngài muốn nhảy chỗ nào?”

Dịch Sâm: “Theo cậu.”

“Vậy nhảy sân bay.” Dụ Diên chấm tiêu, “Nhảy nhà C đi.”

Lô Tu Hòa hỏi: “Nhà C mấy?”

“C1”

Dịch Nhiễm rơi xuống đất nhìn quanh, nhịn không được than thở: “Anh à, không ngờ anh biết nhảy dù!”

Mí mắt Dịch Sâm giật nhẹ: “Tắt micro tự do của em đi.”

Đáng tiếc quá muộn rồi, đối thoại giữa hai người thông qua micro tai nghe Dịch Nhiễm truyền hết vào trong Trực tiếp.

“Thì ra hai ông chủ là anh em!!”

“Ha ha ha ha xem ra ông chủ 1 đúng là người mới chơi.”

“Chuyện này nói cho chúng ta biết, tiền không phải vạn năng, dù người có tiền cũng phải học nhảy dù.”2

“Chờ ông chủ “nằm” ăn gà, bạn sẽ biết ngay tiền có phải vạn năng hay không.”

Dụ Diên thu hồi sự chú ý, mau chóng xoay người nhảy qua cửa sổ vào nhà số 1.

“Tiểu Diên, cậu có súng chưa?” Lô Tu Hòa nói, “Mịa nó, cả cái nóc nhà này tôi chỉ nhặt được mỗi cái liềm, là muốn tôi về nông thôn làm ruộng à?”

Dịch Nhiễm: “Ha ha ha ha, làm ruộng…rất thú vị đó anh bạn.”

“Tất nhiên rồi, ông chủ, chờ ngài hiểu rõ tôi hơn rồi, ngài sẽ phát hiện ra tôi còn thú vị hơn rất nhiều.”

“Có súng, M16A4.” Dụ Diên nhặt súng lên, liếc nhìn bản đồ, chạy một mạch lên lầu.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy một khẩu 98K nằm đó.

Cậu cũng không nhặt luôn, mà đến chỗ cửa sổ, bắn ra mấy viên hạ một tên địch đang chạy dưới lầu.

“1, ngài qua phòng bên, chỗ tôi có 98K.”

Dịch Sâm liếc nhìn bản đồ, phát hiện streamer nhỏ không biết đã đến cạnh phòng anh từ lúc nào rồi.

Anh nhặt khẩu tiểu liên tommy lên, nói: “Cậu lấy đi.”

“Ngài cầm đi.” Dụ Diên nói, “…Ngài bắn tỉa hay hơn tôi.”

“???”

“Streamer giờ vì tiền đúng là cái gì cũng nói ra được…”

“Một tràng rắm tôi gửi tới nè!”

Dịch Nhiễm nói: “Anh nè, anh không muốn lấy thì em tới lấy ngay!”

Dịch Sâm đi tới trước mặt Dụ Diên, nhặt 98K lên: “Cút.”

Dịch Nhiễm vừa chạy vào phòng “hứ” một cái, định nói gì đó, thì nghe thấy một đống tiếng bước chân vang lên tứ phía.

“Anh, có người! Anh chạy mau!”

Vừa dứt lời, Dụ Diên vẫn im lặng đứng ở bên cạnh bọn họ đột nhiên xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Chừng mười giây sau, tiếng súng vang lên dữ dội, Dịch Nhiễm còn chưa rõ gì, thì thế giới yên tĩnh lại rồi —

“Người nhảy nhà này chết.” Dụ Diên loot xác, nạp đạn, “Trong xác này còn ít đồ, các ngài loot nhà đó xong thì đến đây loot. Tôi đi thanh lý nhà C2, cẩn thận chút, trên nóc nhà C đối diện có người.”

Lô Tu Hòa nói: “Tôi đi với cậu!”

Dịch Nhiễm tặc lưỡi, cài voice thành ấn phím nói chuyện, sau đó hỏi người ngồi đối diện: “Anh, anh thấy streamer này chơi đến 6…không phải là bật hack chứ?”

Dịch Sâm như nhớ ra gì đó, bật cười ra tiếng.

“Lần trước nói cậu ta mở hack, bị cậu ta đè xuống đất bắn bốn mươi phát, đến đầu cũng bị bạo mất.”

“……”

“Có gì mà không thể từ từ nói, em đừng có nói sặc mùi như vậy…”

Dịch Sâm giương mắt, lúc này mới nhớ ra hỏi: “Sao em biết anh đang xem Trực tiếp cậu ta?”

Dịch Nhiễm vội vàng giải thích: “Cũng bất ngờ thôi, điện thoại của anh đẩy tin trong app lên, em không cẩn thận nhìn thấy.”

Dịch Sâm mở điện thoại ra, quả nhiên thấy một thông báo.

Đoàng- –

“Đậu xanh!!” Dịch Nhiễm quát khẽ, còn chưa kịp làm gì, liền bị người ở nhà C đối diện bắn hạ, “Em vẫn đang di chuyển, sao có thể trúng đầu?? Anh, mau tới cứu em…”

Dịch Sâm ngồi xuống cứu người dậy.

“Để em xem thằng nào — ”

Dịch Nhiễm còn chưa mắng xong, ở đối diện lại bắn qua, lần thứ hai cậu ta bị headshot, trúng đạn bò đất.

“…Anh”

Dịch Sâm nhìn chằm chằm người đang bò rạp ở dưới chân mình, nghĩ tới gì đó, cũng không vội cứu. Anh chuyển đề tài: “Khăn quàng màu đỏ trên cổ kia của em bao nhiêu tiền?”

“Lúc em mua là 6 hay 7 ngàn gì đó.” Dịch Nhiễm phát hiện ra gì đó sai sai, “Sao vậy?”

“Cứu em cũng được, một cái khăn quàng cổ.”

“…”

“Xin lỗi, anh à, nếu anh muốn thì nói với em, em mua cho anh, anh cứu em đi đã.”

Dịch Sâm: “Bò qua đây.”

Được cứu lần hai, Dịch Nhiễm mau chóng nấp qua góc chết, cũng không dám nói bắn gì người ta: “Anh, anh có máu không…”

Người ở bên cạnh đã quay đầu ra khỏi phòng.

“Em đã trưởng thành, hiểu chuyện một chút, đừng nghĩ cái gì cũng muốn.”

“???”

Clear sân bay, Dụ Diên nhìn thấy Dịch Nhiễm đang thủ ở một góc gần mười phút, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Số 2 mất kết nối?”

“Không, tôi đang bị ke, không dám động.” Dịch Nhiễm như là nhìn thấy cứu tinh, “Cậu giết cái thằng trên nóc nhà chưa?”

“Lô Tu Hòa giết chết rồi, sân bay clear.”

“Khá lắm.” Dịch Nhiễm giờ mới đứng lên, “Vậy cậu có máu không?”

Dụ Diên mở balo nhìn.

2 bộ sơ cứu, 2 bình nước, 10 bandage.

“Chỉ có băng vải, có muốn không?”

“???”

“Ông chủ, cậu ta lừa ngài!!”

Đưa bandage cho Dịch Nhiễm, mấy người chạy vào bo.

Đi qua hai cây cầu, Dụ Diên tìm nhà giữa bo để thủ.

Dịch Sâm mím môi, chấm vào điểm nào đó không rõ góc nhìn trong game: “Tôi vừa nhìn thấy hòm thính chỗ nào đó.”

Dụ Diên lái xe giấu vào giữa hai căn nhà: “Ở đâu?”

Dịch Sâm: “Chấm vàng đỉnh núi, không có khói đỏ.”

Vừa dứt lời, anh liền nhìn thấy ba đồng đội của mình đang chạy tới chấm vàng, bước tiến rất là chỉnh tề.

Dụ Diên quay đầu lại liếc nhìn hai người chạy phía sau, cũng không dừng bước.

Lô Tu Hòa nhịn không được: “Đậu xanh, cậu lấy súng thì thôi, mà năng lượng đầy từ lúc nào?! Chạy nhanh vậy hả??”

Thanh năng lượng trong game, không chỉ để khôi phục HP, mà còn có tác dụng tăng tốc.

Dụ Diên không đáp lại, chạy thêm vài bước, rồi đột nhiên móc súng ra, chỉ qua bên trái: “Đợi đã, hình như bên kia có người.”

Hai người còn đang chạy phía sau không hề nghi ngờ gì, lập tức dừng bước, bật ống ngắm nhìn chằm chằm vào cánh đồng bên trái.

Lô Tu Hòa: “Sao? Có thấy đâu.”

Dịch Nhiễm: “Tôi cũng không thấy.”

Dịch Sâm nín cười, đeo súng chạy theo phía sau hai người, chạy theo thẳng hướng streamer nhỏ đang đi.

Dụ Diên thuận lợi chạy đến hòm thính, mở hòm, vài giây loot xong đồ 3.

“Ồ? Chắc do tôi nhìn lầm.”

“Lòng thật xấu!”

“Nếu đây không phải bắp đùi, đã sớm ăn đạn từ đồng đội.”

Dịch Sâm vừa chạy đến trước hòm thính, thì nghe thấy âm thanh đồ vật được ném ra.

Trên đất hiện ra một mũ 3.

“1 mang đi…để tí bắn tỉa với địch.” Như là che giấu gì đó, ngay cả giọng nói cũng nén xuống mấy phần.

Dịch Nhiễm giờ mới rõ, chạy tới: “Chừa cho tôi chút!”

Lúc hai người chạy tới, chỉ còn dư lại giáp 2 nát Dụ Diên vừa đổi.

“Xin lỗi chứ, sao streamer này không chuyên nghiệp thế nhỉ? Thứ tốt phải cho ông chủ, quy củ này mà cậu ta không biết sao?” Dịch Nhiễm lầm bầm oán giận, nhưng vẫn chăm chú theo sát sau Dụ Diên, “Anh, anh có thấy cậu ta có quá…hả?”

“Sao trên đầu anh có mũ 3???”

Dịch Sâm nhìn mũ 3 đen ngòm trên dầu, khóe miệng khẽ cong.

Streamer nhỏ này không hề tỏ ra là đang lấy lòng, mà anh lại tự nhiên được lợi: “Cậu ấy cho.”

“??”

Dịch Nhiễm bị đối xử không công bằng mà tức giận, thở phì phì mở balo, định nhặt mũ 2 bọn họ đổi trước đó lên.

Ai mà ngờ Lô Tu Hòa còn nhanh hơn cậu ta, vọt qua cậu nhặt lên trước, kịch, mũ 2 trên đất biến thành mũ 1.

Nhìn bóng lưng Lô Tu Hòa rời đi, Dịch Nhiễm càng thấy oan ức hơn: “Sao đây, ông chủ cũng chia thành năm bảy loại thật sao?”

“Em tặng quà ít hơn anh, nên anh được dùng mũ 3, còn em thì chỉ có thể dùng mũ 1 xanh mượt này sao?”5

Dịch Sâm nói: “Đúng thế.”

“…”

Dụ Diên hồn nhiên không biết cuộc đối thoại giữa hai ông chủ, trở lại căn nhà trước đó chọn tốt.

Lô Tu Hòa: “Tiểu Diên, ông xem trong phòng còn mũ 2 nào không, mũ 2 của tôi nát quá rồi.”

Đến rồi!

Dịch Nhiễm nắm đúng thời cơ, lên tiếng: “Cậu còn tốt đó, tôi còn đang đeo mũ 1, còn là màu xanh lục.”*

*[màu lục còn ám chỉ là đội mũ xanh = bị căm sừng.]

“Vậy à?” Dụ Diên im lát lại nói, “Ông chủ, vậy ngài lấy của tôi đi.”

Vậy còn tạm được.

Dịch Nhiễm mau chóng ôm súng chạy tới: “Đến rồi đến rồi.”

Vào nhà, thì thấy Dụ Diên điều khiển súng, chỉ đầu súng vào mũ trên đất: “Đây có mũ 1 màu đen.”3

???

Hóa ra tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới, chỉ vì đổi màu sắc???2

Kịch.

Dịch Nhiễm khom người nhặt mũ đen trên đất: “…Được rồi, cảm ơn.”

_ _

Một trận game kết thúc, Dụ Diên giết 11, ăn được mông gà.

Trong tình huống mang theo một người mới chơi, có thể ăn mông gà cũng là hay lắm rồi.

“Nhặt ít bom khói quá, không là ăn gà rồi.” Dụ Diên nói xong, hỏi: “Còn chơi không?”

Dịch Sâm: “Không chơi, có chút việc, không phải cậu cũng nên tắt live?”

“À…đúng.” Dụ Diên dừng chút lại nói, “Vậy lần sau chơi tiếp?”

“Ừm.” Dịch Sâm nói, “Cậu đừng thoát game vội.”

Dụ Diên sững sờ: “Sao vậy?”

“Chờ đã.”

“Được.”

Cậu đợi hồi lâu, mãi đến khi người xem spam một đống chấm hỏi, người nọ mới lên tiếng.

Dịch Nhiễm: “Khụ, là vầy. Tôi vừa đánh cược với anh, thua cái khăn quàng cổ. Cậu đưa tài khoản cho tôi, tôi vào cửa hàng mua cho cậu.”

“…”

“Không cần, tôi không để ý mấy cái này lắm.”

Dịch Sâm: “Cho cậu, yên tâm, nó không dám trộm nick cậu.”

Dụ Diên vội nói: “Không phải, không phải tôi lo cái này…”

“Cậu chat riêng với nó.” Giọng điệu người đàn ông tùy ý, không nhanh không chậm, “Đưa, thật vất vả tôi mới chiếm được chỗ tốt cho cậu.”

Chiếm cho cậu?

Tại sao 1 phải chiếm cho cậu?

Dụ Diên bị câu nói này làm cho choáng váng, theo phản xạ nhắn qua tài khoản của mình.

Sau năm phút, nhân vật game của Dụ Diên vốn đang mặc bộ trang phục lính mới, lúc này đã đeo thêm một khăn quàng cổ đỏ.

“Tôi cũng nghỉ, tiểu Diên.” Dịch Nhiễm học theo Lô Tu Hòa, kêu cậu, “Chúng ta thêm wechat nhé? Tiện cho sau này vào team.”

“Được.” Dụ Diên đáp ứng, một suy nghĩ lóe qua trong đầu, theo phản xạ thốt lên, “Vậy 1 muốn thêm không? Sau này có chơi thì nói trước với tôi một tiếng…tôi sẽ để chỗ cho ngài.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN