PUBG Thế Kỷ Võng Luyến
Chương 97
Cuộc sống tốt đẹp, sao ngày nào cậu ta cũng tự biến nó thành địa ngục, giống như chơi vượt ải game khủng bố vậy, một con đường sống một con đường chết.
Phải làm sao để yên lành tự nhiên kết thúc cuộc gặp mặt đem khuya này?
Cuộc sống không như mong muốn, lúc thi đại học đầu óc Dịch Nhiễm cũng không xoay chuyển nhanh thế được.
“Anh…”
Mà cậu mới chỉ nói được một chữ, Dịch Sâm đã động trước.
Dịch Nhiễm sợ hết hồn, theo phản xạ lùi về sau, trơ mắt nhìn anh đi thẳng tới chỗ mình, sau đó, rút thứ đồ không hợp với nhi đồng bên tay phải của cậu, đi ngang qua cậu vào nhà bếp.
Giọng Dịch Sâm rất bình thường, chỉ hơi khàn chút: “Lần sau còn về muộn, ngủ ở gara.”
“Vâng….vâng.” Dịch Nhiễm mơ màng, đáp lại một câu.
Trong phòng bếp truyền tới tiếng nước, sau một lát, còn thoang thoảng bay ra mùi thơm của cafe.
Vậy là xong rồi?
Dịch Nhiễm không dám tin, rõ ràng vừa nãy cậu còn khiếp gần chết, giờ lại dễ dàng tránh được một kiếp nhẹ nhàng như lông hồng. Cậu ta đứng tại chỗ một lát cho bình tĩnh, rồi mới chạy vèo tới cửa bếp.
Bạo mồm hỏi Dịch Sâm: “Anh, có phải Dụ Diên đến không?”
Dịch Sâm cũng không quay đầu lại, tiếp tục pha cafe. Hôm nay anh về hơi gấp, còn rất nhiều tài liệu còn chưa được xử lý, dù sao cũng không thể ngủ được, định dùng máy tính xem qua một ít: “Ừm, hỏi làm gì?”
“Không có gì, trước đó cậu ấy gửi tin nhắn cho em, nói hôm qua là sinh nhật anh.” Dịch Nhiễm mở tủ lạnh ra xem, thật sự bên trong có một chiếc bánh gatô to đùng, lại nhìn kĩ, thế này ăn kiểu gì, “Anh nè, lẽ nào anh không nhắc nhở cậu ấy…hai người cứ vậy cắt bánh hả?”
Rốt cục lúc này Dịch Sâm mới quay đầu nhìn cậu: “Là em nói với em ấy, hôm qua không phải sinh nhật anh?”
“Thì đúng vậy…” Dịch Nhiễm ngập ngừng: “Sao thế anh, em không nên nói hả? Lúc đó em chỉ theo phản xạ tiện tay trả lời thôi, anh sẽ không trách em chứ?”
Dịch Sâm không trả lời mà hỏi lại: “Em biết sinh nhật anh là lúc nào à?”
“Sao mà em không biết cho được, không phải năm nào em cũng tặng quà cho anh đó sao?”
“Quà?” Dịch Sâm hơi bất ngờ, “Tặng để đâu rồi?”
“Ở công ty đó. Hai năm trước vào tháng năm em đều nhân dịp ngày lễ mà đi du lịch mà, nhưng cũng không quên bảo người mua mang đến công ty cho anh, sợ anh không có ở nhà, không tiện ký nhận…ể, đừng nói là anh chưa nhận nha?” Dịch Nhiễm trợn to mắt, “Bị bên lễ tân nuốt?”
Đương nhiên bên lễ tân không dám nuốt đồ cá nhân.
Cậu em nhắc tới, thì Dịch Sâm mới nghĩ lại.
Quả thật hai năm trước có món quà đưa đến văn phòng của anh, trên đó không có thông tin người gửi, gọi qua số bưu kiện chỉ là người bên bán hàng nghe, do lai lịch không rõ nên anh không bóc, tiện tay để ở góc nào đó trong văn phòng.
“Không.” Anh hoàn hông, đáp lại, “Có nhận được.”
Dịch Nhiễm lúc này mới yên tâm. Cậu cầm lấy dĩa, ăn hai góc bánh gatô, sau mới đóng tủ lạnh lại: “Vậy anh nè em ngủ đây. Mai anh tới công ty chứ? Có muốn em ăn sáng cùng Diên Diên cho đỡ buồn không?”
“Không cần.”
Dịch Nhiễm “dạ” lên một tiếng, đang muốn ra nhà bếp thì
“Chờ đã.” Dịch Sâm gọi cậu lại.
Anh dùng thìa quấy cafe trong tay, nói, “Bỏ đồng hồ trong tay ra.”
“…”
Dịch Nhiễm chỉ muốn ngắm chiếc đồng hồ này cho kỹ thôi mà, bi thương trong lòng, ngậm ngùi đặt lại bàn.
“Anh bảo người mua cho em cái mới nhất theo mùa.” Dịch Sâm cầm lấy chiếc đồng hồ, cầm lấy ly nước ra khỏi nhà bếp, “Đến lúc đó em liên hệ với trợ lý Mã.”1
Dịch Nhiễm ngẩn cả người: “Gì hả anh?”
“Anh ơi? Ý anh là?” Dịch Nhiễm trợn mắt lên, vội đuổi theo, “Anh anh, là như em đang nghĩ đó sao? Anh ơi! Anh là anh họ thân nhất trên đời của em! Anh ạ!!”
Dịch Sâm nói: “Em còn nói to nữa, thì cái gì cũng đừng đòi.”
Dịch Nhiễm lập tức ngậm miệng, khoảng không hôn gió với Dịch Sâm vài cái.
Dịch Sâm không để ý tới cậu ta, sợ ồn tới người trong phòng, trở về là đóng khóa luôn cửa phòng.
_ _
Lúc Dụ Diên tỉnh lại, nghe thấy tiếng gõ phím bên cạnh.
Có thể nghe thấy người nọ đã cố gắng để tiếng gõ nhỏ nhất có thể, nhưng cậu rất mẫn cảm với loại âm thanh này, vừa nghe là tỉnh.
Cậu mới ngọ nguậy, tiếng gõ phím cũng ngừng theo. Ngay sau đó là một bàn tay lớn lần tới cổ cậu, khẽ xoa nắn: “Tỉnh rồi à? Có thoải mái không?”
“Ừm.” Dụ Diên không mở mắt, chân hai người dán sát vào nhau một thời gian dài nên rất ấm, “Chưa muốn tỉnh, còn muốn ngủ nữa…”
Dịch Sâm tùy theo cậu. “Ừm.”
Giống như Dịch Sâm sợ đánh thức cậu vậy, không gõ phím nữa, chỉ dùng đầu ngón tay di chuyển.
Lại rơi vào yên tĩnh, khiến Dụ Diên không thể ngủ được, mắt khép hờ, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh dậy sớm vậy?”
“Quen rồi.” Laptop phả hơi lạnh, sợ không cẩn thận quệt phải người bên cạnh, Dịch Sâm dứt khoát đóng laptop lại, để qua một bên, “Còn sớm, ngủ tí nữa.”
(Có ai dùng điện thoại với laptop vào mùa đông chắc biết, lạnh quá trời luôn.)
Dụ Diên đang định nói gì đó, thì nghe thấy máy tính Dịch Sâm đột nhiên kêu “keng”.
“Dịch Sâm, laptop anh kêu kìa.” Dụ Diên chui vào chăn, nhắm mắt lại, “Giống như tiếng thông báo ấy.”
“Không cần để ý tới.” Dịch Sâm nói.
Đầu kia như cảm ứng được, lại vang lên một tiếng.
Dụ Diên: “Xem thử xem, có chuyện gì gấp thì sao?”
Dịch Sâm nghe theo cậu, lại mở laptop ra.
Mới đầu Anh còn tưởng là chuyện của công ty, không ngờ là tin nhắn của ba mẹ anh gửi tới.
“Mẹ với ba con đột ngột có việc, có thể về nước trước tết.”
“Ăn tết cùng nhau chứ?”
“Đó là…mẹ anh à?” Dụ Diên buột miệng hỏi, sau mới nhớ ra mà giải thích, “Không phải em cố ý nhìn lén đâu, vừa mở mắt lại không cẩn thận nhìn thấy.”
Dịch Sâm ừ một tiếng, gõ phím liên tục.
Không cần đâu.
Ba chữ này còn chưa gửi đi, thì bị Dụ Diên bắt tay dừng lại.
Dụ Diên tỉnh táo không ít, hỏi anh: “Tại sao lại từ chối vậy?”
Dịch Sâm liếc mắt: “Không phải chúng ta đã nói trước rồi, năm nay đón tết cùng nhau?”
“Đó là do em tưởng ba mẹ anh không về nước được…” Giọng Dụ Diên hơi khàn khàn, cậu ho vài cái, “Đón giao thừa phải đón cùng người nhà mới tốt.”
Dịch Sâm bất giấc nhíu mày: “Vậy còn em.”
“Em á?” Dụ Diên ngẩn người, “Em không sao, tết cũng chỉ có mấy ngày….qua năm chúng ta có thể gặp lại.”
“Không cần, dựa theo kế hoạch trước kia, chúng ta cùng nhau đón tết.” Dịch Sâm nói, “Yên tâm, họ sẽ không nói gì.”
“Không nói gì là sao?” Dụ Diên cảm thấy kỳ quái.
Chẳng có bao nhiêu chuyện đủ để ba mẹ anh bỏ lại nước ngoài mà về nước đột xuất.
Nhớ tới chuyện nghe được ở văn phòng, Dịch Sâm chớp chớp mắt.
“Nói sau đi.” Anh nói lơ mơ cho qua chuyện, lại giơ tay nhéo nhéo vành tai Dụ Diên, “Còn ngủ nữa không? Không ngủ thì dậy ăn sáng.”
“Ăn sáng?” Dụ Diên hỏi, “Anh không đi làm hả?”
“Có, ăn ở nhà xong rồi tới.” Dịch Sâm cúi đầu hôn chóp mũi cậu một cái, nếu không phải do việc cuối năm quá nhiều, thì anh cũng chẳng muốn đến công ty hôm nay làm gì.
Mới đầu Dụ Diên còn muốn ngủ nướng thêm tí nữa, nghe anh nói vậy, ngồi dậy luôn.
Dụ Diên tới đột ngột, nhưng Dịch Sâm đã chuẩn bị kỹ càng các đồ dùng sinh hoạt, không thiếu cái gì, đến cả dao cạo râu chạy bằng điện đều là cái mới.
Vì buổi sáng còn cuộc họp lớn, không trì hoãn được, nên Dịch Sâm đã gọi dì giúp việc đến sớm, trước đó còn nghĩ để dì chờ ở đây, đợi Dụ Diên tỉnh rồi làm đồ ăn sáng cho cậu, lại không ngờ cả hai rời giường cùng lúc, nên mới có thể ăn sáng chung với nhau.
mà Dụ Diên mới vừa ngồi xuống uống ngụm sữa bò, thì bên ngoài truyền tới tiếng động cơ, ra là tài xế Dịch Sâm đã tới.
Dịch Sâm đứng lên, rút giấy lâu miệng: “Phòng kia vẫn là phòng máy tính, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vậy mà đã đi rồi? Anh còn chưa ăn được gì nhiều.” Dụ Diên nhìn thức ăn trên bàn, “Hay là anh mang bánh mì đến công ty ăn đi, em lấy túi ni lông gói lại cho anh?”
Tài xế vừa đến thì nghe thấy câu này.
Quan hệ giữa hắn cùng trợ lý sinh hoạt rất tốt, nửa đêm hôm qua quản lý đặc biệt dặn dò hắn kỹ càng, nói là ông chủ đang tiếp đón một vị khách quý, bảo hắn hãy cẩn thận đừng có đắc tội với người ta. Tài xế còn đang nghĩ là ai mà quý đến vậy, khiến ông chủ hắn tự mình tiếp đón.
Thế mà vị khách kia, bảo sếp Dịch…gói bánh mì mang tới công ty??
Dịch Sâm nhìn bánh mì, sắc mặt như thường, gật đầu: “Được.”
Tài xế: “…”
Chân trước Dịch Sâm vừa đi, chân sau Dịch Nhiễm đã từ phòng chạy ra.
Thấy rõ người ngồi ở phòng khách, buồn ngủ trong chớp mắt bay mất không còn tăm hơi: “Chị dâu, sao cậu dậy sớm thế?”
Dụ Diên nghe vậy quay đầu, thấy rõ người tới xong thì lên tiếng chào hỏi trước, sau mới hỏi: “…Cậu đừng gọi tôi là chị dâu, tôi cũng không phải con gái.”
“Cùng một ý cả mà.” Dịch Nhiễm ngồi xuống, cầm lấy chiếc bánh báo gặm gặm, “Anh tôi đâu.”
“Đến công ty rồi.”
“Các người hôm qua mới…” Nói tới đây, Dịch Nhiễm ngập ngừng, sửa miệng ngay, “…mới gặp, mà nay anh đã chạy tới công ty rồi?”
Dụ Diên không cảm thấy gì kỳ lạ: “Đương nhiên là công việc quan trọng rồi.”
“…Ừm. Vậy hôm nay cậu định làm gì rồi? Hay là tôi dẫn cậu ra ngoài chơi nha, xem phong cảnh chẳng có gì hay, thôi tôi dẫn cậu đi chỗ khác mở mang tầm mắt, cậu thấy thế nào?”
“Không được.” Dụ Diên nói, “Tôi đi Trực tiếp.”
Vừa nói ra, liền mang ý nghĩa hành trình ăn gà hôm nay chắc chắn phải gánh theo con ghẻ rồi.
Hai giờ chiều, Dụ Diên đúng giở mở Trực tiếp, các viewer vừa tràn vào phòng, thì thấy ngay trong phòng đã có thêm một đồng đội.
Tất nhiên, đây không phải trọng điểm.
“Chờ đã, sao nền Trực tiếp lại biến thành nhà ông chủ 1 rồi? Ơ cmn? Đây là Trực tiếp hay chiếu lại vậy?”
“Tui cũng thấy hoang mang…”
“Không phải chiếu lại Trực tiếp đâu.” Dụ Diên cũng không định giải thích, chào hỏi với mọi người xong thì mở game luôn.
Dịch Nhiễm an vị ở bên cạnh cậu, đang dùng laptop: “Diên Diên, chúng ta nhảy ở đâu?”
Dụ Diên chấm tiêu ở Pochinki: “Nhảy nhà tôi.”
“Người bên cạnh streamer là ai vậy?”
“Nhìn ID này hình như là ông chủ khác, ý của tiểu Diên là đang cùng một ông chủ khác ở nhà ông chủ 1? Cmn sao lại hỗn loạn thế…”
Dụ Diên đang cùng đồng đội bàn nhau nhảy Pochinki, thì nghe thấy một giọng nam hung hãn vang lên.”
“Tất cả người trên máy bay nghe rõ – – nhảy Pochinki, không nhảy Pochinki là không phải đàn ông, có bản lĩnh thì tụi mày nhảy Pochinki giết Lục Diêu Hành ta đi! Không nhảy thì tất cả tụi mày chính là chó cụp đuôi!” (gáy to ăn gì:))
Lại thêm một người nói: “Ơ đệt mịa thằng này, gáy to nhề?”
Rõ là người nọ đang gáy với bạn của hắn, cười rất hớn hở: “Đúng vậy, Lục Diêu Hành tao tay to không sợ bố con thằng nào hết!”
Dụ Diên thầm nghĩ không ổn, đang định bàn với đồng đội nhảy chỗ khác, thì thấy đồng đội nhảy trước mợ nó rồi.
Dụ Diên hết cách rồi, chỉ có thể nhảy xuống theo.
Cậu điều khiển chuột nhìn xung quanh, thấy rõ tình hình xung quanh xong thì trên màn đạn spam một đống số 666 cùng dấu hỏi chấm.
Trên trời một đống người đang nhảy dù, như sủi cảo cơm tối ngày cuối năm, đông như kiến vậy.
“Thanh niên bây giờ quá táo bạo, không nên kích bác bậy bạ.” Một thiếu niên mười chín tuổi cảm khái.
Cả trận này, Dụ Diên gánh theo một em gái, là em gái số 3 có giọng nói mềm mại trong team.
“Trời ạ, thật là nhiều người, làm sao bây giờ?” Số ba vội la lên, “Xung quanh tôi toàn là tiếng súng.”
Dịch Nhiễm nghe vậy, lập tức mở mic: “Không sao đâu em gái nhỏ! Số một là tay to đó, cậu ấy nói nói Pochinki là nhà cậu…”
“Chạy mau!” Dụ Diên mở mic, hỏi, “Sao các người vẫn còn ở Pochinki vậy hả?!”
Dịch Nhiễm ngẩn người, mở bản đồ ra xem ——
Tiêu chấm trên bản đồ của số 1 đã cách bọn họ mười vạn tám ngàn dặm, gần sát khu loot dạo.
Dịch Nhiễm: “Ơ cmn? Không phải cậu nói đây là nhà cậu sao? Con mẹ nó cậu bỏ nhà đi bụi à??”2
Dụ Diên nói: “Người đàn ông, là phải đứng đầu sóng ngọn gió, ra ngoài lập nghiệp.”
Dịch Nhiễm: “…”
Số 3 thấy thế, nhanh chóng chuồn luôn, Dịch Nhiễm cùng số 4 vì chọn nhảy giữa Pochinki, nên không chạy kịp, làm mồi cho hai team, quang vinh hi sinh, đến cuối cùng, team chỉ còn Dụ Diên cùng em gái số ba còn sống.
Vừa lâm trận đã đóng hòm, Dịch Nhiễm chán muốn chết, chọn xem góc nhìn của Dụ Diên, còn tiện thể mở Trực tiếp xem viewer bình luận.
Cũng may là khu loot dạo này khá giàu, Dụ Diên loot vài căn nhà xong cũng được gần đủ đồ.
Lúc này số 3 đột nhiên mở mic: “Thôi xong, chỗ tôi chỉ có một khẩu shotgun, tôi không biết dùng. Anh trai ơi bên chỗ anh có nhiều súng không?”
Dụ Diên mở balo ra xem.
“Lấy súng lục không?”
“???”
“Cậu có một khẩu M416, một khẩu AKM, cậu cho em gái một khẩu thì chết à!!”
Số 3 im lặng một lúc: “Thôi không cần đâu, tôi dùng shotgun cũng được.”
“Nếu cho cổ thì tôi không chơi tiếp được, đạn 5 với đạn 7 tôi chỉ có 30 viên, không đủ dùng.” Dụ Diên nói rất chi là đàng hoàng, “Tôi lại mở bình chọn cho các bạn.”
Lại một lát sau.
“Anh trai ơi anh có máu không?” Số 3 nói xong, vội bổ sung, “Băng vải cũng được, trên người tôi có năm cái rồi, tôi chơi cũng không cần nhiều máu. Yên tâm…”
Dụ Diên liếc nhìn mười mấy cái băng vải trên người mình.
“Tôi cũng không có nhiều.” Giọng điệu cậu hiền hoà, khích lệ đồng đội, “Không sao đâu, bạn phải tin vào mình, loot nhiều sẽ nhanh giàu.”
Số 3: “…”
“… Tôi phục rồi.”
“Diên Diên, biết tại sao cậu đẹp trai nhưng vẫn còn là chó độc thân không?? Cậu có biết em gái wechat vừa rồi, chỉ thua cậu năm cái!!”
“Con trai không được như vậy!! Mẹ rất lo lắng cho tương lai của con!!”
Dịch Nhiễm thấy, ra tiếng cười nhạo, mở mic trong game: “Các bạn nói gì thế? Ai nói với các bạn là tiểu Diên độc thân?”
Màn đạn im lặng trong nháy mắt.
Sau đó nổ rồi.
Nhân khí Dụ Diên cao như thế, tất nhiên là fans loại nào cũng đều có, fans kỹ thuật, fans mẹ, còn có một phần nhỏ fangirls nói phải đợi cậu trưởng thành, tất cả lúc này đều đang nóng cả đầu.
“Ông chủ chớ có nói nhảm, con trai tôi mới 19 tuổi, không quan hệ nam nữ linh tinh gì đâu nha!”
“Ngày nào streamer cũng mở live, thời gian đâu mà yêu đương vậy?”
“Tiểu Diên không yêu đương nha, ông chủ có hiểu lầm chỗ nào phải không? Chồng tui không có miếng quan hệ nào với mấy streamer nữ kia luôn á!!”
“Đừng ở trong Trực tiếp của mình nhắc tới các streamer khác, lần sau thấy sẽ ăn block.”
Dụ Diên xem bình luận, rồi nói tiếp, “Hơn nữa tôi không độc thân. Mọi người văn minh xem trực tiếp, đừng mắng người… Cũng đừng gọi tôi là chồng, tôi sợ người nọ vào trực tiếp của tôi nhìn thấy sẽ hiểu lầm, cảm ơn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!