Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về...
Chương 22:
Shyn không hề để ý đến không khí trên bàn ăn, sau khi tranh
luận khí thế với Mặt Dày về mấy cái đùi gà hảo hạng ở trên bàn thì bữa tối cũng
kết thúc. Sau khi được ăn ké một bữa thịnh soạn, cô cũng giống như Shine buồn
ngủ đến híp cả mắt lại, lúc này chỉ muốn đẩy ghế đứng lên nhanh chóng trở về
phòng ngủ. Huy Khánh chắc chắn không để mắt tới cô, hơn nữa lúc sáng bị tấn
công ở trên đường là chính tay cô lái xe giúp anh ta thoát hiểm, bây giờ cũng
muộn rồi, cô đi ngủ chắc không bị phản đối chứ?
Cô rất tự giác, lịch sự đẩy ghế đứng lên quay người đi. Huy
Khánh không hề có phản ứng gì cả, chứng tỏ anh ta không quan tâm cô đi hay ở,
thực ra Mặt Dày đã đi đâu mất từ 10 phút trước, trên bàn ăn chỉ còn lại Huy
Khánh và cô, hai người vốn không có bất cứ mối liên hệ nào, dĩ nhiên cũng không
rảnh rỗi mà để ý xem đối phương làm gì đi đâu.
Trăng bên ngoài không rực sáng như thường ngày, lúc Shyn đi
ngang dãy hành lang vắng lặng hình chữ U thì trời cũng bắt đầu đổ cơn mưa lớn.
Hai bên hành lang cứ cách một mét lại có một tên vệ sĩ vest đen kính râm đứng
thẳng người canh gác, cô khẽ tặc lưỡi một cái, đúng là thừa tiền, thuê nhiều vệ
sĩ như vậy để làm gì chứ, bộ mấy người đó sợ chết lắm hay sao? Mà cũng phải
thôi, hôm nay cô được tận mắt chứng kiến liền một lúc mấy pha hành động gay
cấn, chứng tỏ cuộc sống của những người trong giới hắc đạo này thật không an
toàn chút nào, tứ phía xung quanh đâu đâu cũng toàn những kẻ, hoặc muốn trừ
khử, hoặc muốn tiêu diệt thế lực của đối phương.
Ông trời ơi, con chưa muốn chết, con còn trẻ còn khỏe tuổi
đời còn dài, hơn nữa tuy không phải kỳ tài địch thủ gì những cũng có thể coi là
nhân tài thể hệ mới của đất nước, tại sao ông lại vô duyên vô cớ đem ghép con
vào mấy cái trò phiêu lưu mạo hiểm này chứ, chẳng lẽ con ăn ở thất đức lắm sao?
“Tắm nhanh lên!” Khi một chiếc khăn tắm bay đến trước mặt
Shyn, theo phản xạ cô lập tức giơ tay ra bắt, mấy cái suy nghĩ vớ vẩn cũng theo
đó mà tắt rụi. Cô cau mày nhìn Mặt Dày vừa ném cái khăn về phía mình đang ngồi
quay lưng ra cửa, tay cầm psp, tai đeo headphone, thoải mái tự nhiên như kiểu
là cô xài ké phòng tắm của hắn.
Chuyện này là thế nào? Chẳng phải đích thân bà quản gia lúc
chiều đã nói đây là phòng ngủ của cô sao? Cô nhớ rất rõ mà, phòng của cô có vẽ
cả Elsa trong phim Frozen, vậy tại sao Mặt Dày lại ở trong phòng của cô?
Cô trừng mắt nhìn hắn một lúc, cuối cùng phải mở miệng nhắc
nhở, “Đi ra ngoài!”
Mặt Dày vẫn mặt dày như bình thường, Mặt Dày vẫn mặt dày
ngồi im trên chiếc ghế sofa hình tròn quay mặt ra phía chiếc cửa sổ lớn sát mặt
đất. Cô hậm hực xông tới nắm tóc hắn, trợn mắt quát lớn, “Đi ra ngoài, cậu ở
đây làm sao tôi tắm được?”
Shyn vừa đặt tay lên đầu Kelvil, cậu theo phản xạ đã định
tung nắm đấm về phía cô, nhưng ngay sau đó lại lập tức thả lỏng bàn tay. Từ nhỏ
tới lớn, chưa một ai dám to gan nắm tóc Kelvil. Đầu, trên cơ thể cậu chính là
bộ phận yếu ớt và nhạy cảm nhất, bởi vì trong đó có chứa một bộ não siêu cấp,
cậu lại có thể chất nhạy cảm trời sinh, bất kỳ ai chạm vào đầu cậu đều có nguy
cơ bị dần cho một trận thừa sống thiếu chết, nhẹ thì bại liệt, nặng thì hôn mê,
nặng hơn nữa thì chết tươi tại chỗ.
Shyn đương nhiên không hề biết hành động rất đỗi bình thường
của mình suýt chút nữa đã hại cô mất mạng. Cũng còn may cho cô, ít nhiều trong
lòng Kelvil cô cũng đã có môt vị trí đặc biệt, nếu không hiện tại chắc chắn hắn
đang tự tay tiễn cô lên đường đi gặp Diêm Vương rồi.
“Lèm Bèm, mau bỏ tay cô ra, đi tắm đi!” Kelvil hất nhẹ tay
Shyn một cái, “Không nhanh lên, tôi bỏ cô ở lại một mình trong biệt thự , ráng
chịu!”
“Hử? Cậu đi đâu à? Mang tôi theo làm gì?” Shyn liếc xéo
Kelvil, “Mà cậu không có ở đây càng tốt, tôi ghét nhất cái bản mặt vênh váo của
cậu!”
“Đi có việc, cô phải làm tài xế cho tôi, mà nói cho cô biết,
biệt thự này có ma đó.” Kelvil đặt chiếc psp xuống, “Anh hai tôi đã giết rất
nhiều người ở đây, kẻ thì bị bắn chết, kẻ thì bị đánh chết, kẻ thì bị bóp chết,
đều là chết không nhắm mắt cả, có kẻ còn bị chặt tay chặt chân nữa kìa, rùng
rợn lắm!”
“Cái gì?” Shyn nghe Kelvil nói xong liền run bần bật, nhưng
ngoài mặt vẫn cố gắng ra vẻ ta đây không sợ mấy chuyện ma quỷ, không thèm để ý
tới lời Kelvil nói, cô hùng hồn chỉ một ngón tay vào mặt Kelvil, “Tên khốn nhà
cậu lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi?”
“Thỏa thuận hôm qua cô quên rồi à?” Kelvil đánh tay cô cái
*đét* đau điếng, “Tôi nhớ là cô đã chấp nhận làm tài xế cho tôi một ngày!”
Shyn nhăn nhó rụt tay lại, đồ biến thái, hắn đúng là kẻ
không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc mà. Ừ thì cô đã đồng ý làm tài xế
cho hắn, nhưng mà bây giờ đã muộn lắm rồi, hắn vẫn còn ác độc bắt cô lái xe
sao?
“Cô còn không nhanh lên, tôi đi thật đấy!” Kelvil xoay người
đứng dậy đi về phía cửa ra, “Òa òa, mấy ngày trước có một tên chuột nhắt ăn cắp
một viên kim cương bạc triệu của Huy Gia, anh hai tôi lập tức cho người xử hắn
chết không toàn thây sống không toàn mạng, chắc bây giờ vẫn chưa lên đường siêu
thoát đâu…”
Trên mặt cậu lộ ra một nụ cười xảo quyệt như địa chủ được
mùa, “… Mà cô yên tâm đi, tôi cũng chẳng có hứng thú với cô đâu, cô xấu chết đi
được!”
“Xớ! Cậu đừng có tự cao, loại Mặt Dày như cậu cho tôi cũng
không thèm!” Shyn bên trong đã hồn bay phách lạc mà bên ngoài vẫn làm bộ nói
cứng, “Tôi cũng chẳng sợ mấy cái chuyện ma quỷ nhảm nhí đó đâu!”
“Tùy cô! Ai bảo cô đầu óc đen tối!” Kelvil xoay người lại đi
thẳng về phía cô, tặng cho cô một cái búng trán thật mạnh, “Được rồi, cho cô 19
phút, phút thứ 20 tôi chưa nhìn thấy cô, búng trán 50 cái liên tiếp!”
Giọng điệu của Kelvil còn pha chút uy hiếp của Huy Khánh, vô
cùng ngông cuồng, nhưng không những không làm cô sợ mà chỉ khiến cô tức đỏ mắt.
Shyn xoa xoa cái trán vừa bị búng sưng đỏ lên, Mặt Dày đáng chết, sao hôm nay
hắn mạnh tay với cô quá vậy, trán của cô bị búng cho một cái đau đến phát khóc
đi được, Mặt Dày cậu được lắm, kiếp sau nhất định tôi là đầu bếp cậu là củ cải,
tôi phải bằm nát cậu đem đi kho thịt!
Cô lẩm bẩm chửi rủa Mặt Dày, đặt đồng hồ đếm giờ rồi đi vào
nhà tắm. Nhìn khuôn mặt bị Mặt Dày đáng chết dọa đến thất kinh của mình trong
gương, Shyn căm hận cúi người vỗ nước lạnh lên mặt rồi đưa mắt chán nản nhìn
vào gương, mấy lời dọa dẫm của Mặt Dày lại hiện lên trong đầu cô, bất giác Shyn
nhíu mày, có khi nào cô soi gương một lúc lại thấy trong gương không phải mình
mà là một ma nữ tóc dài áo trắng mặt toàn máu không?
Ảo tưởng! Shyn lắc lắc đầu xua cái ý nghĩ rùng rợn đó đi,
nhìn vào mình trong gương, Mặt Dày đáng chết, cậu dám bảo tôi xấu chết đi được,
cậu nói xem trên mặt tôi có chỗ nào là xấu, hả???
Cô bực bội cuộn tay thành một nắm đấm, đấm mạnh vào nước
trong bồn rửa mặt. Mặt Dày, tôi chẳng qua quân
tử nhất ngôn mới giữ cái thỏa thuận vớ vẩn với cậu thôi!
18 phút sau, Shyn đúng giờ bước ra khỏi phòng tắm. Cô tự hào
nhìn đồng hồ, khà khà, còn sớm chán, xem lần này Mặt Dày đáng ghét có dám vênh
mặt lên chỉ trích cô hay không?
“Lèm Bèm à! Ra đây! Nhanh lên!” Kelvil đứng ngoài gõ cửa cộc
cộc, cậu tuy không giống Huy Khánh lúc nào cũng phải đúng giờ nhưng cũng không
có nghĩa là cậu thích đi trễ. Lèm Bèm xấu xí, công nhận thủ tục của cô ta lề mề
thật.
Cạch. Cửa phòng bật mở. Shyn lù lù đứng trước mặt Kelvil,
makeup romantic, tóc xõa ngang eo, váy Burberry Prorsum tím lavender, áo khoác Tasse Tasse, giày ballet màu tàn tro nhẹ nhàng tinh
tế, Mặt Dày cậu còn dám ra lệnh cho tôi à, grr…
“Nhìn mặt cô
ghê quá!” Kelvil nhìn Shyn một lượt từ trên xuống dưới từ trái sang phải, “Cất
cái biểu cảm đó đi, chả hợp với cái vẻ yểu điệu thục nữ này chút nào!”
“Kệ tôi!” Shyn
hơi gắt giọng nhưng nét mặt lập tức thay đổi, dù gì cô cũng là con gái, mà con
gái thì chả có ai lại không sợ mình xấu cả. Cô cố tình ăn mặc theo kiểu dịu dàng nữ tính này cũng chỉ là muốn cho cậu ta thấy, cô tuy không phải mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn có thể coi là dễ nhìn, chỉ có mấy tên óc gà như cậu ta mới dám nói cô là xấu xí.
“Đi nào!”
Kelvil huýt sáo hào hứng, mặt mũi Lèm Bèm cũng được phết, không đến nỗi xấu như
cậu vẫn hình dung, đồng hồ sinh học của cô ta cũng rất chuẩn, rất đúng giờ.
Shyn vẫn giữ
nguyên ánh mắt hình viên đạn hằm hằm đi cạnh Kelvil, trong lòng chỉ hận một nỗi
không thể bóp cổ cho cậu ta chết tại chỗ.
Hai chiếc
Mercedes và một chiếc Reventon đỗ thành hàng ở cổng ra. Shyn dáo dác nhìn quanh
một lượt, không có Huy Nam, không có Huy Khánh, không có Sunny, không có Shine,
cũng chẳng có người đàn ông Châu Âu tên King đó. Những người có mặt không
nhiều, hơn nữa… đều là mấy cô gái thân hình nóng bỏng mặc đồ da ôm sát. Cô khẽ
nhíu mày, ở đâu chui ra vây, suốt từ lúc quen Mặt Dày tới giờ cô chưa từng gặp
mấy người này.
Kelvil hai tay đút vào túi quần ung dung bước lên xe, cậu
chẳng cần nhìn cũng biết Lèm Bèm đang tò mò cái gì. Cũng đúng, đám người này
cậu chưa từng giới thiệu cho cô ta, cô ta làm sao mà biết được?
“Này, cậu dắt gái đi bar thì mang theo tôi làm gì?” Shyn
theo Kelvil lên xe, chọn chỗ ngồi ngay cạnh Mặt Dày, “Cho tôi ở nhà đi, bây giờ
tôi mệt lắm!”
“Cô lái xe, không phải ngồi đây!” Kelvil vỗ ngực *bạch
bạch*, “Tôi rất là đàng hoàng, nhìn thế này thôi chứ không thích đến mấy chỗ lố
lăng đó đâu!”
“Chứ cậu mang theo mấy cô em xinh đẹp quyến rũ đó làm gì?”
Shyn nhảy lên ghế lái, Mặt Dày cậu mà đàng hoàng à, chém gió!
“Nói cho cô biết, họ đều nghiện ma túy nặng đó, hơn nữa còn
dùng súng ngắn dao găm rất giỏi, không phải loại cave chỉ biết nhảy nhót uốn éo
rẻ tiền ở vũ trường quán bar đâu!” Kelvil thoải mái dựa đầu vào thành ghế, “Chủ
nhân đi đâu thuộc hạ phải theo đó còn gì!”
Thuộc hạ? Con nghiện? Shyn trợn mắt liếc nhìn đám người
trong chiếc Mercedes, phải rồi, không như cô nghĩ, họ còn đẳng cấp hơn nhiều.
Ớ mà khoan, nếu nói thuộc hạ của Mặt Dày là mấy con nghiện,
vậy không lẽ cậu ta cũng nghiện ma túy?
Shyn đứng hình tại chỗ, mẹ ơi, cho con xuống, con không muốn
đi chung với loại người này đâu. Vậy mà vài phút trước cậu ta còn dám to còi
nói mình đàng hoàng?
Một bàn tay lạnh ngắt vỗ vỗ lên vai Shyn khiến cô lạnh cả
sống lưng. Ghê quá. Không phải là cô đang bị mấy câu dọa nạt của Kelvil ban nãy
ám ảnh chứ?
Quay người lại… aida… không phải ma…
Shyn đưa tay lên ôm ngực, mặt tái mét chăm chăm nhìn cô gái
ngồi ở hàng ghế sau. Đẹp thế! Ngũ quan cân đối hoàn hảo, da cũng trắng, tóc dài
cột cao khỏe khoắn trẻ trung. Hú hồn, tưởng ai, cô ta cũng thật quá đáng đó,
sao không chịu nói năng gì hết vậy, có biết tim của cô rất yếu không?!
Cô gái ngồi cạnh Kelvil không biết đã lên xe từ lúc nào,
nhìn vẻ mặt của Shyn liền bất giác cười nhẹ. Là cô gái cậu ba mang theo từ Đông
Nam Á sao, có vẻ rất nhát gan thì phải.
“Cô mau lái xe đi, cũng muộn rồi.” Cô gái đó mỉm cười nhắc
nhở Shyn.
“Nhưng mà đi đâu?” Shyn gạt tay cô ta ra khỏi vai của mình,
tay gì mà lạnh khiếp, thật rùng rợn quá a~
Cô ta hạ kính xe xuống, thò tay ra ngoài vẫy chiếc xe dẫn
đường phía trước.
Mercedes lập tức lăn bánh, Shyn liền bám theo. Cũng thật kỳ
lạ nha, rốt cuộc cô ta lên xe từ lúc nào, tại sao nãy giờ cô lại không nhìn
thấy cô ta?
“Lèm Bèm, chú ý lái xe đi!” Kelvil khép hờ mắt lại, Lèm Bèm
cô đúng là quả trứng ung, người của tôi vật vã lù lù như vậy mà lại không nhìn
thấy, lại còn giật mình rồi suy nghĩ bậy bạ, thật tình…
“Shit!” Shyn nhấn ga tăng tốc, Mặt Dày hôm nay dám luôn mồm
ra lệnh cho cô, hắn rõ ràng muốn ăn tát của cô mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!