Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về... - Chương 30:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về...


Chương 30:


“Còn định đợi đến lúc cô ta chết khô mới đưa đi cấp cứu sao?”

Một nam sinh tóc nhuộm nâu đỏ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Sunny, sau đó nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, mùi nước hoa Dior dìu dịu mà nam tính khiến Sunny giật mình yếu ớt mở mắt nhìn. Một thoáng, cô ngây ra như con rối đứt dây. Chu Thảo trông thấy cảnh tượng nam sinh đó bế bổng Sunny lên, giống như người chết đuối vớ được một cái phao cứu nạn, khấp khởi vui mừng, rối rít giục cậu ta đưa Sunny đến phòng y tế.

Shine nghẹn cả cổ họng, ở đâu xuất hiện trai đẹp mỹ miều, lại còn tốt bụng mang Sunny đến phòng y tế giúp cô vậy? Cũng thật khâm phục cậu ta, có thể nhẹ nhàng nhấc bổng một đứa con gái nặng hơn 50kg, chắc chắn cậu ta ngày nào cũng đến phòng gym chăm chỉ tập tạ mà.

Sunny khẽ nhíu mày, kéo nhẹ vạt áo tên lạ hoắc đang bế mình rời đi trước con mắt kinh ngạc của bao nhiêu người, giọng nói mệt mỏi khản đặc, “Cậu… sao lại bế tôi?”

“Cảm thấy rất ngứa mắt, muốn đem cô ném vào một cái thùng rác, vậy được chưa?” Giọng cậu ta khẽ gắt.

Cô cũng không muốn nói nhiều, dù sao cũng là cậu ta đang bế cô, lỡ may khiến thể loại cục cằn một cây này nổi giận, không biết chừng cậu ta sẽ quăng cô xuống đất lúc nào.

***

Phòng học nhạc, vẫn như thường khi, vắng vẻ yên tĩnh.

Huy Nam đứng bên ô cửa kính phủ một lớp bụi mờ, sắc mặt không tốt, ánh mắt lạnh lùng, khí chất ưu nhã chuyển thành một tảng băng lạnh đến đáng sợ.

Anh mím môi nhìn nam sinh đầu đỏ đang bế Sunny đi về phía phòng y tế, lại nhìn tới Sunny đang ngoan ngoãn nằm trong ngực áo sơ mi để ngỏ hai cúc cậu ta, trong lòng không khỏi ghen tức khó chịu, đầu ngón tay trắng bệch siết lại thành một nắm đấm, binh một tiếng đấm mạnh vào ô cửa sổ đã cũ, tấm kính chấn động run lên, thiếu chút nữa thì bể vụn.

“Anh tức giận như vậy để làm cái gì?”

Tường Uyên xoa xoa cổ tay vừa bị anh kéo đỏ tấy lên, đứng sau lưng anh chỉnh lại đầu tóc đã rối bù.

“Cô vừa xuống máy bay, không phải nên an phận ở nhà nghỉ ngơi đi sao, lại còn tìm đến đây gây rối ?”

Anh không quay đầu lại, giọng nói lộ vẻ mất kiên nhẫn.

“Nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy anh tức giận.” Tường Uyên cười nhẹ một tiếng, bước đến chỗ Huy Nam, ôm anh từ phía sau, giọng điệu vô cùng dịu dàng, “Chỉ tiếc là, người có thể khiến anh tức điên lên lại không phải là em.”

“Không là cô, vậy là ai? Không phải cô cố tình kiếm chuyện với cô ấy để chọc tôi phát tiết lên sao? Mau bỏ tay ra đi!”

“Phải, là em gây chuyện khiến anh nổi đóa, nhưng đặt trường hợp, người bị em đẩy ngã là một con nhỏ khác, người bế con nhỏ đó đi cấp cứu là một thằng nhãi khác, vậy anh có đến mức nổi điên lên hay không?”

Tường Uyên ngoan cố ôm chặt Huy Nam, “Em biết, cô ta đối với anh có vị trí rất quan trọng.”

“Đã biết như vậy còn muốn làm hại cô ấy?” Huy Nam gạt tay Tường Uyên, quay phắt lại đẩy cô ta vào một góc tường, “Nếu như cô ấy xảy ra chuyện, cô cũng chuẩn bị tinh thần hủy bỏ cái hôn ước vớ vẩn với tôi đi!”

“Anh… Quả thực con người thay lòng đổi dạ cũng thật nhanh, chúng ta chỉ mới vài năm không gặp đã thành ra thế này…” Tường Uyên ngẩng đầu nhìn Huy Nam, đáy mắt lộ nét không cam lòng, “Là em sai rồi, em đã nhận lỗi rồi, anh vẫn không chịu tha thứ cho em sao? Anh còn muốn cố chấp không quên chuyện cũ đến bao giờ?”

“Đến khi tôi chết đi!”

Anh lạnh lùng buông một câu ngắn gọn, sau đó quay lưng bỏ đi thật nhanh.

Tường Uyên cắn chặt môi, vịn vào tường đứng dậy, nhưng không hiểu sao lại ngã xuống, rồi lại vịn vào tường đứng dậy, rồi lại ngã quỵ. Từ khóe mắt xinh đẹp khô khốc lặng lẽ chảy ra một dòng nước mắt, chuyện cũ như một cuốn băng tua chậm rề rà quay trong đầu óc cô ta.

Mùa thu mười năm trước, sân trường tiểu học rộn rã những nụ cười thơ trẻ.

Một cậu bé học lớp ba, khí chất hơn người, khóe môi mím thật chặt, cẩn thận khoác áo cho một cô bé để tóc hai bím đang cúi người ho khan, giọng nói ân cần dịu dàng lộ vẻ lo lắng, “Ngốc này, sao trời lạnh mà em không mặc áo khoác, hả?”

Cô bé khẽ lắc đầu, hai bím tóc đậu trên đôi vai nhỏ đang run lên thoáng lúc lắc, “Em đã nói không thích mặc áo khoác cơ mà!”

“Không được, không mặc áo khoác, trời lại lạnh như vậy, em nhất định sẽ bị ốm. Ngoan, nghe lời anh, sau này không được nói là không thích mặc áo khoác, có biết chưa?”

Cô bé ngẩng đầu nhìn nét mặt nghiêm nghị của cậu, sau đó mới lưỡng lự gật đầu. Có điều đó tuyệt đối không phải là gật đầu cho qua, minh chứng rất rõ ràng, rất nhiều năm về sau cô vẫn có thói quen mặc áo khoác từ thu sang xuân, cũng vì vậy nên rất ít khi bị cảm lạnh hay viêm họng. Mỗi lần ra ngoài mà quên khoác áo, nét mặt nghiêm nghị năm nào lại hiện ra hù dọa, thật khiến cô cảm thấy mình có lỗi, không chịu ngoan ngoãn nghe lời anh.

Mùa thu năm năm trước, sân trường cấp hai trải rộng một thảm lá vàng đến chói mắt.

Cậu bé lớp ba năm nào, hiện tại đã vào lớp tám, còn cô bé cứng đầu đó, cũng đã trải qua một năm học ở trường cấp hai.

Vẫn là thứ khí chất cao quý bất phàm đó, vẫn là khóe môi hơi mím lại, vẫn giọng nói dịu dàng xen chút lo lắng, cậu đưa tay lên áp vào trán cô, “Lại bị ốm rồi, em đó, thật không biết giữ gìn sức khỏe gì cả!”

Cô chỉ khẽ cười, hai má đỏ ửng, “Mỗi lần ốm đều có người tận tình chăm sóc, em còn ước mình ngày nào cũng ốm, như vậy ngày nào cũng được ở cạnh anh lâu thật lâu.”

“Nói vớ vẩn, thì ngày nào anh chả gặp em? Đồ ngốc này, đừng nói với anh em bị ốm nên mới nói sảng như vậy. Anh ấy à, cho đến lúc già rồi chết đi vẫn ở bên cạnh lo lắng chăm sóc cho em. Cứ làm anh lo nhiều như vậy, anh sẽ nhanh già nhanh bệnh nhanh chết, tới lúc đó để em ở một mình chơi một mình!”

“Được rồi, được rồi, sau này em nhất định chú ý giữ gìn sức khỏe, không làm cho anh lo lắng nữa, miễn anh không được bỏ rơi em, cho đến lúc già rồi chết đi vẫn là anh của em!”

“Ngoan!”

Nụ cười hài lòng của cậu thật đẹp, rất nhiều năm sau vẫn in trong tâm trí cô, dù một chút cũng chưa từng phai nhạt.

Hai năm trước, sân trường cấp ba sau một cơn mưa trở nên u sầu ảm đạm, không khí dù trong lành tinh khiết nhưng vẫn vương nét buồn thảm đến kỳ lạ.

Cậu học sinh lớp 8, nháy mắt một cái đã trở thành một nam sinh điển trai cao quý, thứ khí chất trên người anh, dù trải qua bao nhiêu năm vẫn nguyên vẹn nét tao nhã dịu dàng, không giận mà uy.

Cô bé cứng đầu hay ốm, nháy mắt một cái đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp cao ngạo, chỉ có ở trước mặt anh mới chịu làm một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, chỉ có ở trước mặt anh mới chịu làm một vị tiểu thư quyền quý mà khí chất dịu dàng không kiêu ngạo, khiến cho bất cứ người nào ở đối diện mình đều khó mà rời mắt.

Anh đứng cách cô không gần cũng không xa, đồng tử co rúm lại, khóe môi vẫn hơi mím giống như rất nhiều năm về trước, chỉ có giọng nói là thay đổi, âm tiết dường như mang theo một nỗi buồn lạnh, khiến cho cô dù đứng không quá gần vẫn bị anh làm cho sởn da gà.

“Em nhất định đi vào lúc này sao?”

Cô cắn môi, gật đầu thật nhẹ.

“Tại sao, không sớm không muộn lại chọn thời điểm này?”

“Em …”

Cô do dự, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của cô có tha thiết nài nỉ, có cả đau thương, có cả nước mắt.

“Em xin lỗi!”

Anh chỉ cười nhạt, quay đầu nhìn sang một hướng khác, “Đã biết anh sẽ không chờ em trở về, vẫn nhất định rời đi hay sao?”

“Chúng ta đã đính hôn, vậy sớm hay muộn, đi hay ở, anh nhất định vẫn sẽ đợi em. Chỉ cần cho em ba năm thôi, em nhất định sẽ trở về. Ba năm đâu có quá dài, anh tại sao lại không chịu nghĩ cho em?”

“Em có nghĩ cho anh hay không?”

Cô cúi đầu, nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má, phải, là cô ích kỉ, nhưng quyết định cũng đã quyết định rồi, cô không thể không rời đi.

Anh khẽ thở dài, “Đã chọn rời đi, vậy tùy em quyết định. Anh đúng là sẽ chờ em, nhưng trái tim có chờ em hay không, anh không thể nói trước!”

“Em hi vọng anh sẽ chờ em, rất nhanh thôi, em sẽ trở về sớm nhất có thể. Ba năm này, dù là chuyện gì xảy ra em cũng không quan tâm. Em chỉ cần biết rằng, đến lúc em trở về, anh vẫn là của em!”

Chuyện cũ, tất cả đều đã là chuyện cũ.

Cô vì anh, ngày đêm học tập, cố gắng hết sức để hoàn thành trước thời hạn, cuối cùng cũng có thể rút ngắn một năm, nhanh chóng trở về.

Chỉ có điều, lúc vừa xuống máy bay chạy đến tìm anh, cô lại trông thấy bên cạnh anh xuất hiện một Hàn Khả Đăng từ trên trời rơi xuống, trông thấy hai người họ vui vẻ bên nhau, trông thấy ánh mắt dịu dàng của anh lộ rõ tình cảm sâu nặng với cô gái đó. Nghe nói Hàn Khả Đăng chỉ vừa mới về nước, thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy cô ta lại có thể làm suy chuyển tình cảm mười mấy năm giữa cô và Huy Nam.

Đã đến nước này rồi, cô còn có cơ hội quay lại với Huy Nam sao?

Lẽ ra, lúc trước cô nên đợi thêm một thời gian cho mọi chuyện lắng xuống rồi mới rời đi. Lẽ ra, cô không nên bỏ đi vào lúc anh cần mình nhất.

Giống như một tấm gương, tình yêu đã vỡ vụn, có cố gắng thế nào cũng không thể hàn gắn lại như cũ.

Nhưng cô nhất định sẽ không buông xuôi, nhất định không để mất người mình yêu nhất.

Cửa phòng nhạc nặng nề mở ra, sau khi bị Huy Nam tức giận đóng sập lại.

“Em gái, trở về là lập tức gây chuyện, xem ra mấy năm qua không gặp, em cũng không thay đổi gì nhiều.”

Vương Uyên đứng tựa người vào cánh cửa, khóe môi chậm rãi cong lên.

Tường Uyên khẽ nhếch mép, “Nghe nói gần đây vận hạn của chị không tốt, mấy tuần trước còn náo loạn một tiết thể dục, khiến cho thầy giáo vì bênh chị mà bị Huy Khánh cho ăn đòn, quá mất mặt phải xin nghỉ việc.”

“Là do ông ta quá ngu muội, không có liên quan đến chị!”

Vương Uyên khẽ cười, đưa tay kéo Tường Uyên đứng dậy, “Em gái, mệt rồi thì nên về nhà nghỉ ngơi đi. Đợi một thời gian nữa sẽ tiến hành đám cưới, em không cần phải lo, Huy Nam dù có yêu đứa con gái đó đến mức nào cũng không thể phản bội hôn ước giữa em và cậu ta.”

“Chỉ sợ, người làm đám cưới với em, không phải là Huy Nam em từng quen biết.”

Tường Uyên vịn vào Vương Uyên, đứng thẳng người chỉnh lại váy áo, nụ cười xinh đẹp lộ nét buồn.

Cô không giống như Vương Uyên, có thể chấp nhận lập hôn ước với người không yêu mình. Người mà cô muốn cưới, chính là Huy Nam của nhiều năm về trước, chính là con người luôn luôn yêu thương bao bọc cô, là người cô yêu nhất, là người yêu cô nhất.

Nắng, chậm rãi tắt.

Buổi chiều, Shine đến bệnh viện thăm Sunny, Huy Khánh và Huy Nam vốn dĩ hành tung bí ẩn đi đâu không biết, cả ngôi nhà lớn chỉ còn lại hai đứa trẻ nít, Shyn từ lúc ở trường về mặt mày bí xị đang ngồi chải lông cho con cún nhỏ của Huy Nam, Kelvil sau khi cùng Chu Thảo ở thư viện đọc sách rất lâu vừa mới về nhà, miệng vẫn lưu lại nụ cười ngố tàu như thằng dở.

Cậu một tay xỏ vào túi áo khoác, một tay quăng chiếc cặp sách xuống ghế sofa, hai mắt đảo quanh căn phòng lớn, một lúc lâu mới nhìn thấy Shyn đang âu yếm con cún lông xù của ông anh già cả trong một góc vườn bên cạnh phòng khách. Ánh mặt trời buổi chiều soi lên khuôn mặt cau có của cô, đột nhiên khiến Kelvil cảm thấy từ trong lòng ngực có vật gì nảy lên khiến cậu khó thở một cách kì lạ.

“Này! Cô hết chuyện để làm rồi hả? Không chơi với người sao lại đi chơi với chó vậy?”

Shyn ngẩng đầu nhìn, thằng ngốc Mặt Dày đang đứng sau ô cửa sổ sát mặt đất, lớn tiếng la lên, lại còn gõ mạnh mấy cái vào cửa. Cô cũng lường trước, cậu ta về nhà nhất định sẽ kiếm cô gây sự, nên đã khóa trái cửa sổ.

“Ê! Bộ cô không nghe tôi nói gì hả?!”

Kelvil khó hiểu nhìn Shyn mặt mũi tỉnh bơ đang xoa đầu con cún, bình thường nếu cậu nói như vậy, không phải phản ứng của cô ta sẽ là tức giận lao tới bóp cổ cậu sao?

Chẳng lẽ cô ta đang giận chuyện cậu rủ Chu Thảo lên thư viện cùng ôn bài?

Kelvil bất giác cười, trong đầu hiện ra vẻ mặt khó coi của Shyn lúc rời khỏi căn tin đi lên phòng y tế. Xem ra Lèm Bèm rõ ràng có quan tâm đến chuyện cậu đi đâu làm gì, vậy mà còn tỏ vẻ “bổn tiểu thư không có bận tâm”.

Cậu thở dài một tiếng, sau đó vịn vào cánh cửa, mặt mũi đột nhiên tái xanh lại, rầm một tiếng ngã xuống đất bất tỉnh.

Shyn nghe tiếng động, đã định làm ngơ nhưng không hiểu sao vẫn quay ra nhìn, đột nhiên trông thấy Mặt Dày nằm chết lâm sàng trong phòng khách, mặt mũi lại còn tái nhợt, liền vội vội vàng vàng mở khóa chạy vào. Cô lay lay đầu cậu mấy cái, vỗ vỗ khuôn mặt đẹp trai đểu cáng mấy cái, giọng nói lo lắng run rẩy, “Này! Cậu bị làm sao vậy hả?!”

Phía Kelvil vẫn bất động, hai mắt nhắm chặt, môi cũng mím chặt, hơn nữa nhịp thở còn rất yếu.

“Này! Mặt Dày! Tỉnh lại! Đừng có làm tôi sợ!”

Shyn cuống cả tay chân, nâng đầu tên khốn đáng ghét lên, cúi người xuống nghe nhịp tim của cậu ta, thình thịch thình thịch, không nhanh không chậm, vậy vấn đề chắc không phải là ở tim mà ra rồi.

Cô đang định ngẩng lên tìm điện thoại để gọi cấp cứu, bất ngờ lại bị cánh tay ai đó ôm chặt làm đứng cả tim, đến lúc định thần lại mới nhìn thấy đối diện mình là cặp mắt màu xám hiếm gặp giống như đang xoáy vào tâm can người khác, Kelvil đốn mạt đang tỉnh táo mở mắt thật to nhìn cô, vẻ mặt không có nét mệt mỏi, nhìn qua cũng biết, cậu ta vốn không ngất xỉu mà chỉ giả vờ để lừa gạt cô.

Kelvil nhe răng cười với Shyn, “Tôi diễn không tệ chứ?”

Cô nhíu mày gạt tay Kelvil ra khỏi người mình, nhưng càng cố đẩy cậu ta ra xa lại càng bị giữ lại thật chặt. Ánh mắt Kelvil rất khó hiểu, nửa thật tâm nửa cười cợt, nửa giống như muốn ôm cô, nửa giống như muốn đùa giỡn, nhưng mặc kệ câu ta nghĩ gì, cô không thích bị chơi khăm như vậy.

“Cậu mau bỏ tôi ra, không tôi la lên đấy!”

“Cô quên đây là nhà của tôi rồi à? Ai bảo cô, về nhà không về lại sang đây làm gì? Nhà của tôi, cô có la lên cũng không ai can thiệp.”

Shyn ngớ người một lúc, chính xác thì cô tới để lấy lại bộ áo dài hôm trước để quên ở nhà Mặt Dày, lúc xuống cầu thang đụng phải con cún nhỏ đang nằm sưởi nắng, thấy cưng quá mới bế nó lên đem ra sau vườn chải lông, rồi đột nhiên lại nghĩ tới khả năng Kelvil về nhà kiếm cô gây chuyện, liền đem chìa khóa khóa trái cửa lại.

Cô quả thật không lường trước được tình huống này, thế nên mới bị lừa, e rằng ở địa bàn của cậu ta, dù muốn dù không cũng không cách nào đối phó được với loại người quỷ quyệt như vậy.

“Cô giận đấy à?” Kelvil nhoẻn miệng cười, tay vẫn kìm chặt Shyn, tư thế gần sát thật khiến người khác đỏ mặt.

Cô vùng vằng một lúc, không thoát được, hai mắt phừng phừng lửa giận trừng lớn nhìn Kelvil, “Phải, tôi cực kỳ giận, cho nên buông tôi ra đi, nếu không sau này tôi với cậu không gặp nhau nữa!”

Cậu khẽ nhíu mày, ánh mắt cương quyết này, có lẽ Lèm Bèm giận thật, hơn nữa hình như cô ta không nói để hù dọa cậu thì phải.

Cánh tay cậu rời khỏi Shyn, cô lập tức đứng dậy đi thẳng ra cửa, một cái ngoái đầu nhìn cậu cũng không có. Kelvil hơi lưỡng lự một chút, sau đó ngồi bật dậy chạy theo.

Đợi đến lúc cô ra đến tận hồ bơi chỉ cách cổng ra khoảng vài mét, bóng người cao gầy của cậu lại đến chắn trước mặt cô.

“Tránh ra!”

Cô bước sang phải né tránh Kelvil, ngữ điệu lạnh lùng mà gắt gỏng.

Cậu cúi đầu nhìn cô, trong lòng có chút hối hận, nhưng vẫn nhất quyết không tránh đường, cũng bước sang phải chặn đầu cô.

Cô cau mày, bước sang bên trái, đã định bước đi, lại bị cậu cản đường.

“Không phải cô đang ghen chứ?”

Cậu cúi sát xuống nhìn cô, mắt mở lớn chớp chớp, ngây thơ vô tội.

Cô tức giận tát cậu một cái, mạnh tay đẩy cậu sang một bên, “Vô liêm sỉ!”

Kelvil ngạc nhiên đến đứng hình, mất một lúc mới tỉnh lại, đuổi theo kéo lấy cánh tay Shyn.

Cô bị cậu kéo lại, vẫn ở trong tư thế vùng vẫy, đột nhiên ùm một tiếng, trượt chân ngã xuống hồ, kéo theo cả Kelvil vì bất ngờ nên chưa kịp phản ứng.

Nước từ dưới bể bơi bắn lên tung tóe, dưới nắng chiều trở nên lấp lánh lạ kỳ.

Bởi vì bất ngờ ngã ngửa xuống hồ, hai người họ phản xạ tự nhiên, ôm chầm lấy nhau, hơn nữa cũng vì quá bất thình lình, Shyn không kịp né tránh Kelvil đang cố ý kéo cô vào lòng, môi chạm môi.

Hai người họ, kẻ đắc chí kẻ nổi đóa, kẻ nhắm mắt kẻ mở mắt thật to, điều gì cũng hoàn toàn trái ngược, chỉ có thời gian, đối với cả hai đều như cứng đọng ngừng trôi.

Cho đến khi Kelvil buông Shyn ra, cô mới kịp phát hiện là mình không biết bơi, cố thế nào cũng không trồi lên mặt nước được.

Quay lại nhìn Kelvil, hình như tên khốn này cũng không biết bơi, tay chân quờ quạng loạn xạ, hai mắt vừa nãy mở to thật to giờ đã nhắm nghiền lại, hoàn toàn bất lực.

Chẳng lẽ, cậu ta hành tẩu giang hồ, vậy mà lại không biết bơi?

Cô núm áo Kelvil lắc lắc mấy cái, cậu ta giống như lúc nãy bất động giống như cái xác chết, chắc lại giả vờ chứ gì?

Thế nhưng, cô có lắc thế nào cũng không thấy Kelvil có biến chuyển, chỉ thấy tay chân cậu ta mềm ra, cả thân người chìm nghỉm xuống đáy hồ.

Tình trạng của cô cũng không khá hơn, khó thở vô cùng nhưng lại không dám mở miệng vì sợ uống nước, lại cộng thêm khoản không biết bơi, chỉ có thể vùng vẫy một lúc rồi mất dần ý thức.

Kelvil thực ra không phải giả bộ, cậu quả thực sợ nước. Không phải bẩm sinh đã sợ nước như vậy, mà là do một vụ tai nạn xảy ra cách đây vài năm.

Cậu vốn dĩ mất đi ký ức từ sau chấn thương của vụ tai nạn đó, nhưng không hiểu sao lúc rớt xuống hồ lại tự nhiên nhớ lại một mảnh ghép thất lạc trong tiềm thức của mình.

“Cứu!!! Cứu con với!!! Chú Vương!!!!!!!!”

Cậu bé vùng vẫy giữa hồ nước lớn, chân bị buộc vào một tảng đá nằm dưới hồ, dù nước không sâu nhưng vẫn không cách nào ngoi lên được, hơn nữa dù có thử cách nào cậu cũng không tháo được sợi dây buộc chân mình ra, chỉ biết la hét tuyệt vọng giữa lòng nước ướt lạnh vô tình, vô tình như tâm địa hiểm ác của người đàn ông đang đứng bên bờ hồ.

“Anh Kelvil!”

Giọng nói ngọt sớt làm cậu như bừng tỉnh, khụ khụ mấy tiếng ho rồi mệt mỏi mở mắt dậy. Nhìn trái nhìn phải, bên cạnh cậu không có Shyn, chỉ có Thụy Uyên váy áo ướt sũng đang ngồi thở dốc.

Cậu không nghĩ ngợi nhiều, dùng chút sức lực còn lại túm áo Thụy Uyên quăng xuống hồ nước, lãnh đạm ra lệnh, “Kéo cô ấy lên!”

Thụy Uyên hai mắt trợn trừng kinh ngạc, đáng ghét, đã cất công cứu mạng cậu lên, lại còn tỏ cái thái độ đó với nhỏ, thật mất nết hết sức mà!

Có điều, nhỏ cũng sợ đắc tội với Kelvil, sợ cậu giận mình không nghe lời, đành ngoan ngoãn cúi xuống nắm tóc Shyn kéo lên. Cô ta cũng thật nặng, với cái thân hình liễu yếu đào tơ của nhỏ, kéo được cô ta lên quả thực tốn không ít công sức.

Đến lúc đã đưa Shyn lên bờ, Thụy Uyên mới phát hiện hình như nhịp thở của cô rất yếu, chắc là bị ngợp thở quá lâu. Nhỏ mất một lúc do dự, mãi mới đặt tay lên ngực Shyn, từng nhịp ấn xuống cấp cứu. Đợi một lát, vẫn không có biến chuyển gì, Thụy Uyên mặt thộn ra như cái bánh tráng nhúng nước, quay sang lay lay Kelvil, “Anh Kelvil, hô hấp nhân tạo cho cô ta đi, không lại uổng công em cứu mạng! Nhanh lên, em không nhìn cũng không để bụng đâu!”

Kelvil thất thần nhìn Shyn, thể trạng cô dường như rất yếu. Cậu lại ngạc nhiên nhìn Thụy Uyên, chưa kịp nói gì đã nghe cô ta phân trần, “Em là con gái, hô hấp nhân tạo môi kề môi, em không làm với cô ta được.”

Cậu bật cười, vịn vào tay Thụy Uyên ngồi dậy, lấy hơi chuẩn bị thổi ngạt cho Shyn.

Thụy Uyên đưa tay lên che mắt, đây chính là cảnh tượng nhỏ không muốn nhìn nhất từ bé tới giờ.

Nhưng mà, Kelvil còn chưa kịp lấy hơi xong, Shyn đã ho khan rồi tỉnh dậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN