Qua Một Đời Chồng - Phần 4: Khi bình yên, người ta thường quên những lời thề trong giông bão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3410


Qua Một Đời Chồng


Phần 4: Khi bình yên, người ta thường quên những lời thề trong giông bão


Sau khi ca mổ thành công tốt đẹp, chồng tôi nằm ở Việt Đức thêm mấy ngày để theo dõi, các bác sĩ bảo máu tụ của anh đã hút ra gần hết, bây giờ phải xem các dây thần kinh bị chèn ép lúc trước có còn hoạt động được nữa không và khuyên anh nên chuyển sang khoa phục hồi chức năng để được điều trị.
Bố mẹ chồng tôi nghe xong lại tức tốc chuyển Tùng qua bệnh viện chuyên về phục hồi chức năng ở bên Thanh Xuân, thuê hẳn cho anh một phòng bệnh VIP ở đó.
Khi nhận phòng xong xuôi đâu vào đấy, mẹ chồng tôi kéo tôi ra một góc, đưa cho tôi một chiếc thẻ ATM rồi bảo:
– Thẻ này có gần hai mươi triệu, mật khẩu là 232691, cô cầm lấy, cần đóng viện phí hay mua đồ ăn uống gì thì mua cho thằng Tùng. Tết nhất tôi phải về nhà bán hàng, không ở đây mãi được.
– Vâng, giờ bố mẹ về quê luôn ạ?
– Không về luôn thì ở đây chờ đói mốc mồm à? Nuôi báo cô cả một đống, không về đi kiếm tiền thì chờ cô nuôi tôi chắc?
Mẹ chồng tôi dân buôn bán nên ăn nói rất cay nghiệt, từ lúc cưới về, tôi đã rất cố gắng để làm vừa lòng bà nhưng có làm cách gì thì bà cũng không thể ưa nổi tôi. Tôi cúi đầu nhìn tấm thẻ, sau rồi cũng phải đưa tay ra nhận lấy:
– Vâng. Thế bố mẹ về ạ, con ở đây sẽ chăm sóc anh Tùng cẩn thận. Bố mẹ không phải lo đâu ạ.
– Cô liệu liệu đấy mà làm. Người ta khôn khéo thì lo chăm chồng, hầu chồng, không để chồng phải nhắc cái này cái kia mới làm đâu. Tôi nhìn mặt cô là tôi đã thấy cô vụng thối vụng nát rồi.
Bà khoanh tay nhìn tôi chằm chằm, sau đó lại tiếp tục chì chiết:
– Tiền đấy cô rút bao nhiêu nó báo về điện thoại tôi đấy. Cô mua gì ăn gì thì ghi vào quyển sổ, khi nào về tôi kiểm tra.
– Vâng, con biết rồi ạ.
– Cô mà dám ăn trộm mang về một đồng cho mẹ cô thì cũng đừng có trách. Tiền này của nhà tôi, để chăm sóc con tôi, không phải để nuôi cái loại đàn bà lô đề cờ bạc, cái loại đàn bà bỏ chồng bán con.
Tôi nghe bà sỉ nhục mẹ tôi như thế, ức đến nỗi cổ họng nghẹn lại mà không dám cãi một câu nào. Tôi không được ra ngoài, không được đi làm nên không có tiền, chi tiêu cái gì đều phụ thuộc vào nhà họ. Mà mẹ tôi cũng vì nợ nần nên mới phải bán tôi. Bà ta nói đúng chứ không nói sai, nhưng mà sao tôi vẫn cảm thấy nhục và uất quá.
Đúng lúc tôi chưa kịp nói gì thì tiếng Tùng bên trong phòng gọi vọng ra:
– Phương ơi.
– Dạ, em đây.
– Làm cái gì đấy? Vào trong đây xem nào.
Tôi quay sang nhìn mẹ chồng, vừa định chào thì bà lên tiếng nói trước:
– Tôi nói thế cô đã nhớ chưa? Hay là phải ghi ra giấy?
– Con nhớ rồi mẹ ạ. Con tiêu gì sẽ ghi hết vào sổ rồi về đưa mẹ ạ.
– Thằng Tùng là con trai vàng con trai bạc của tôi, cô liệu đấy mà chăm nó, nó có làm sao thì cô đừng trách.
– Vâng, con biết rồi ạ.
Bố mẹ chồng tôi vào phòng, dặn dò chồng tôi một lúc rồi mới lên xe ra về. Khi ông bà về rồi, tôi mới thấy tâm trạng mình thoải mái hơn hẳn, mấy ngày ở bệnh viện Việt Đức, vết mổ của tôi vẫn còn đau nhưng vẫn phải chạy đôn chạy đáo làm cái này cái kia, đêm còn không được ngủ để canh chồng, trong khi đó mẹ chồng thì để ý tôi từng ly từng tý.
Tùng thấy tôi có vẻ uể oải nên kéo tay tôi ngồi xuống giường rồi nói:
– Làm sao đấy? Vết mổ vẫn đau à?
– Không, em có sao đâu. Anh đói chưa, em đi mua cơm cho anh ăn nhé.
– Kéo áo lên anh xem nào.
– Thôi, kéo làm gì, lành rồi mà.
– Bảo kéo thì kéo đi, lắm mồm.
Tôi chậm chạp vén áo lên, lúc này mới thấy vết thương có vẻ hơi nhiễm trùng, có cả mủ vàng chảy ra. Tùng cau mày nhìn bụng tôi rồi quát ầm lên:
– Thế mấy hôm nay không uống thuốc à? Nhiễm trùng nó hoại tử ra, chết bây giờ.
– Em có uống mà, chắc tại dùng nước bệnh viện không quen nên thế.
– Tý ra mua nước muối mà rửa đi. Ốm ra đấy thì lấy ai mà chăm tôi.
– Vâng.
Tết năm ấy, tôi với anh đón tết ở bệnh viện phục hồi chức năng trên Hà Nội. Hai vợ chồng tôi ốm đau chăm nhau, ban ngày tôi dìu anh tập đi, ban đêm ôm nhau ngủ.
Có lần, Tùng bảo tôi:
– Này, lấy nhau kiểu này hóa ra lại hay đấy nhỉ?
– Anh thấy hay à?
– Ờ, chứ còn gì nữa. Chả quen chả biết, sống cùng thấy cái quái gì cũng lạ.
– Thế giờ anh quen chưa?
– Hơi quen quen rồi.
– Thế là bén hơi rồi đấy. Mau mau đi lại được đi rồi đưa em đi chơi.
– Thích đi đâu? Hay mai anh dẫn đi sở thú thăm bạn em nhé.
– Em làm gì có bạn ở sở thú?
– Mấy con khỉ ở đấy chả phải bạn em là gì?
Tôi phá lên cười, tự nhiên lại thấy chồng tôi ngoài những lúc cộc cằn ra thì những lúc thế này cũng đáng yêu phết đấy chứ. Chúng tôi lúc đó dù chẳng làm ra tiền, cũng chẳng có gì trong tay, người ngợm thì bệnh tật phải ở bệnh viện để điều trị, thế nhưng quãng thời gian ấy lại là thời gian hạnh phúc nhất trong bốn năm kết hôn của tôi với anh.
Tôi đã từng đọc được ở đâu đó một câu: Khi bình yên người ta thường quên những lời thề trong giông bão.
Qua bốn năm ngẫm lại, tôi mới cảm thấy câu nói đó rất đúng với cuộc đời mình. Khi anh bệnh tật, tôi không rời bỏ anh, nhưng khi chúng tôi khỏe mạnh và tự mình kiếm ra tiền rồi, chúng tôi lại không còn bình yên nữa!!!
Vợ chồng tôi ở bệnh viện phục hồi chức năng ba tháng thì Tùng có thể đi được trở lại. Ban đầu anh vẫn cần tôi dìu, nhưng sau khi chân đã quen với trọng lượng cơ thể rồi, anh đã bắt đầu có thể tự mình bước đi.
Khi Tùng được xuất viện về nhà, cả dòng họ nhà chồng tôi mở tiệc ăn mừng to lắm, làm đến gần chục mâm cỗ mời anh em họ hàng. Tối đó Tùng uống say bí tỉ, lúc lên phòng thấy tôi vừa tắm xong, anh bổ nhào vào người tôi, hít hà tôi một lúc rồi lè nhè nói:
– Mới tắm xong à mà thơm thế.
– Vâng. Anh uống say rồi à? Ngủ đi, em xuống nhà dọn rồi tý em lên.
Tôi vừa định đứng dậy thì anh kéo lại làm tôi ngã xuống giường, Tùng đè lên người tôi, hơi rượu phả vào mặt:
– Thôi để đấy bà Huệ dọn cho. Tối nay làm tý đi.
– Anh mới vừa khỏi ốm, từ từ đã. Mấy hôm nữa khỏe hẳn rồi làm.
– Không, giờ cơ. Để anh nằm trên xem cảm giác thế nào nào.
– Thôi…
Tôi còn chưa nói hết câu, tay anh đã luồn vào áo tôi rồi bóp ngực tôi không thương tiếc. Trước đây Tùng còn bị liệt, tôi chưa thấy anh uống rượu bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy chồng say, mà say rồi lại đòi quan hệ với tôi.
Hôm ấy, anh như biến thành một con người khác chứ không giống người chồng thường ngày luôn nằm dưới để bảo tôi làm cái này cái kia. Tùng giống như một con thú, ngấu nghiến và bạo hành tôi điên cuồng, anh làm mạnh đến mức phần dưới của tôi đau rát phải van xin anh dừng lại.
– Anh ơi, em đau lắm, nhẹ thôi, nhẹ thôi.
– Đang phê, nhẹ cái gì mà nhẹ, rên to lên xem nào.
Tình dục khi có khoái cảm thì sẽ tạo nên sự thăng hoa, nhưng khi không thể tiếp nhận được người kia thì không khác gì bị tra tấn. Tôi cắn răng chịu đau đớn để chiều chồng, mà đau quá nên nước mắt nước mũi không kìm được chảy giàn dụa. Anh làm hơn ba mươi phút mới rút ra, tôi chưa kịp thở phào vì tưởng mình thoát được khỏi cơn hành xác kia thì Tùng lại lật sấp người tôi lại, vỗ mông tôi chan chát:
– Sướng không?
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh làm tình với tôi trong thế chủ động, tôi không muốn Tùng mất hứng ngay trong lần đầu nên đành gật đầu.
– Vâng.
– Sướng thì rên to lên. Đêm nay anh sẽ cho em biết thế nào là tột độ sung sướng.
Nói xong, anh lại thô bạo đâm thẳng vào từ phía sau khiến tôi đau co rúm người lại. Có tý rượu vào, anh làm mãi mà không ra được, còn tôi thì như người sắp chết đến nơi vì rát, người ngợm kiệt sức rũ rượi, tóc tai bết bát mồ hôi.
Hơn một tiếng sau cuối cùng anh cũng mới tha cho tôi, chỉ có điều trước khi lên đỉnh, tự nhiên Tùng lại buột miệng gọi tên một người khác:
– Vy ơi, Vy…. a…
Ban đầu, tôi nghĩ chồng say nên gọi nhầm, nhưng đến mãi sau này mới biết Vy là người yêu cũ của chồng tôi, là người cặp kè với anh lâu nhất, và cũng là người mà Tùng có tình cảm sâu đậm nhất.
Tôi chưa kịp hỏi gì thì Tùng đã nằm lăn ra giường rồi ngủ say như chết. Lúc ấy, người tôi đau rát đến mức đầu váng mắt hoa nên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ ngồi dậy lau rửa qua loa rồi xuống nhà dọn dẹp với mẹ chồng.
Bà vừa thấy mặt tôi đã lên tiếng chửi đổng:
– Đại lãn chờ người khác làm xong rồi mới vác xác xuống đây mà. Đúng là nhà này đã phải bỏ tiền ra mua về rồi lại còn phải hầu từ A tới Z.
Lúc nãy chồng làm mạnh quá nên phần dưới của tôi bị chảy máu, mặt mày tôi vẫn còn tái xanh vì đau nhưng vẫn phải gượng cười với mẹ chồng:
– Nãy anh Tùng say quá, con ở trên phòng với anh ấy một tý nên xuống muộn mẹ ạ. Mẹ đi nghỉ đi, để đấy con dọn cho ạ.
– Thôi không dám. Thằng Tùng con nhà tôi nó có còn què quặt nữa đâu mà cô phải ở trên đó cả tiếng cơ? Cô muốn trốn việc thì nói thẳng ra, đừng có viện cớ này cớ nọ. Tôi già nhưng tôi không ngu đâu.
– Con xin lỗi mẹ ạ. Lần sau con sẽ chú ý hơn. Mẹ cứ đi nghỉ đi, con với bác Huệ dọn tý là xong thôi ạ.
Tôi nói xong, không chờ mẹ chồng trả lời đã vội vàng lao vào dọn dẹp. Gần mười mâm cơm, dọn rửa đến mười hai giờ đêm mới xong, lúc tôi định lên phòng để nghỉ ngơi thì mẹ chồng tôi lại nói:
– Con kia, sàn nhà đã lau sạch chưa?
– Con lau sạch rồi mẹ ạ.
– Tao thấy chưa sạch đâu, lau lại đi.
Rõ ràng lúc nãy tôi với bác Huệ đã lau sạch sẽ lắm rồi, nhưng chắc mẹ chồng không vừa lòng với tôi nên tìm lý do để bắt tôi dọn tiếp.
Tôi không dám cãi, đành “vâng” một tiếng rồi đi lại lau nhà theo ý mẹ chồng. Tôi lấy khăn khô lau, mẹ chồng đứng sau bảo:
– Lau khô thế làm sao sạch được, giặt khăn ướt để lau.
– Mẹ ơi lúc nãy con lau khăn ướt rồi ạ. Giờ con lau khăn khô là sạch thôi ạ.
– Tôi nói cô cãi phải không? Mẹ chồng nói một câu cô cãi một câu, cô sống lâu hơn tôi hay cô giỏi hơn tôi mà tôi nói cô cãi chem chẻm chem chẻm thế. Trứng đòi khôn hơn vịt à?
– Dạ, thế để con lau khăn ướt ạ.
Tôi giặt khăn ướt, vừa lau được mấy cái thì mẹ chồng tôi lại nói:
– Lau khăn ướt xong lấy khăn khô lau lại, dầu mỡ nhơm nhớp dính đầy ra bây giờ.
– Vâng ạ.
– Chỗ kia, lau sạch vào.
– Vâng.
– Chân cầu thang thì lau bằng giẻ khô, lau giẻ ướt cho nó mốc hết gỗ nhà tôi ra à?
Hôm đó, mẹ chồng hành tôi lau đi lau lại sàn nhà không biết bao nhiêu lần, đến hai giờ sáng tôi mới được lên phòng đi ngủ.
Người tôi vừa đau đớn vừa mệt mỏi, giống kiểu như bị ai rút hết cả sức lực, lúc leo lên giường nhìn chồng mình vẫn ngủ chẳng hay biết gì, tự nhiên lại tủi thân, nước mắt trào ra.
Chẳng biết sau này tôi có hạnh phúc với anh không, nhưng mà ở nhà chồng bị khinh rẻ và đối xử thế này tôi mệt mỏi quá. Giá như gia đình anh bình thường như nhà người khác thì tốt biết mấy, giá như chúng tôi được ra ở riêng thì thoải mái biết mấy. Và giá như… mẹ chồng không quá cay nghiệt thì có lẽ hôn nhân của chúng tôi cũng sẽ không rơi vào vực thẳm như ngày hôm nay.
Những ngày sau đó, chồng tôi bắt đầu ra ngoài đi chơi loanh quanh, có lúc bảo ra quán net chơi với bạn, có lúc bảo đi sinh nhật, đám cưới, rồi đi những nơi đâu tôi không rõ.
Mà từ khi Tùng đi lại được, mẹ chồng lại càng ngứa mắt với tôi. Có hôm thấy anh đi chơi về muộn mà tôi vẫn thức chờ, bà còn chọc ngoáy:
– Con trai tôi đẹp trai ngời ngời, chẳng qua lúc không may mới vớ phải loại đầu đường xó chợ như cô. Giờ nó ra ngoài đầy gái theo, có người chăm sóc rồi, cô không phải thức chờ đâu.
– Anh Tùng chưa về thì con không ngủ được mẹ ạ.
– Khéo lại ngủ ở bên ngoài với cô nào rồi ấy chứ. Tôi là đàn bà tôi nhìn cô đang còn chán nữa là con trai tôi.
Thấy tôi không trả lời, bà lại mỉa mai tiếp:
– Mà nhà cô có truyền thống bị chồng bỏ còn gì, mẹ cô cũng chả ra gì nên mới bị bố cô bỏ đó thôi. Thế nên sau con trai tôi mà bỏ cô thì chắc cũng bình thường nhỉ? Mẹ sao con nấy mà.
Mấy hôm nay chồng tôi đi suốt, mà cứ anh không có nhà là mẹ chồng lại tìm cớ hành tôi, giờ đêm rồi mà bà vẫn không cho tôi yên, suốt ngày đay nghiến chuyện bố mẹ tôi li dị. Khi đó bao nhiêu dồn nén, tôi tức quá nên nói:
– Mẹ ạ, con thấy bố mẹ nào cũng mong con cái mình dựng vợ gả chồng được thuận hòa êm ấm. Sao mẹ cứ rủa vợ chồng con bỏ nhau thế ạ?
Lần đầu tiên thấy tôi cãi mình, mẹ chồng tôi lập tức giãy nảy lên:
– Vì sao à? Vì mày là tao bỏ tiền ra mua về chứ không phải dựng vợ gả chồng nhé. Nếu lúc đó thằng Tùng nó không bị liệt, nó thèm vãi vào cái loại con gái như mày. Cái loại nghèo kiết xác, gia đình như rách như cái tổ đỉa, đúng là dột từ nóc dột ra. Bố mẹ mày cũng là cái loại không ra gì mới đẻ ra đứa con không được tích sự gì như mày.
– Mẹ chửi con thì được nhưng mẹ đừng đụng đến bố mẹ con. Đúng là mẹ mua con về, nhưng con ở đây cũng không ăn không ở không của bố mẹ. Con cũng không phải loại lười nhác mất dạy gì, chỉ vì con nghèo mà mẹ lúc nào cũng khó chịu với con.
– Đúng đấy. Vì mày nghèo nên tao khó chịu với mày đấy. Mày ở được thì ở, không ở được thì trả lại tiền cho tao rồi cuốn xéo.
– Vâng ạ. Khi nào anh Tùng bỏ con, con đi ngay ạ.
– Mày không phải thách, con tao kiểu gì cung bỏ mày thôi. Cứ chờ đấy.
Bố chồng tôi đang chốt sổ sách ở bên ngoài cửa hàng, nghe thấy to tiếng thì chạy vào quát:
– Đêm rồi không ngủ thì để cho hàng xóm ngủ. Mẹ chồng con dâu suốt ngày ỏm tỏi, không để cho cái nhà này yên ổn được à?
– Tôi nói nó cãi tôi đấy. Mới cưới được nửa năm đã bắt đầu muốn trèo lên đầu lên cổ nhà chồng rồi. Đúng là cái loại đã không chửa đẻ được lại còn mất dạy.
– Bà chọn nó thì bà im cái mồm đi. Lúc bỏ tiền ra mua sao không nói mà giờ nói lắm thế. Tại bà chứ tại ai.
– Ai mà ngờ được nó như thế. Con này ngày trước giả vờ ngoan ngoãn hiền lành, ai ngờ thâm như rắn độc. Nó tỏ vẻ đáng thương để vào nhà mình, mục đích của nó là nhòm ngó của nả nhà mình đấy chứ chả tốt đẹp gì đâu ông ạ.
Tôi nghe thế, ức quá nên lên tiếng giải thích:
– Con không phải như thế đâu ạ. Bố mẹ đừng nghĩ oan cho con.
Tôi vừa nói xong câu thì Tùng lảo đảo mở cửa vào nhà. Mặt mày anh đỏ lựng vì say rượu, chân nam đá chân chiêu bước vào. Thấy ba người chúng tôi đang đứng cãi nhau, Tùng quát:
– Đêm rồi còn làm cái gì mà ầm ỹ đấy?
Mẹ chồng tôi nhanh nhảu nói:
– Vợ con nó đang chửi bố mẹ vu oan giá họa cho nó đấy. Nó bảo không cần ăn không ở không nhà mình. Mà mẹ có làm gì đâu, mẹ chỉ bảo con về muộn thì nó đi ngủ sớm đi, không cần phải chờ. Thế mà nó sửng cồ lên chửi mẹ.
Sẵn hơi men lại nghe mẹ chồng nói thế, Tùng quắc mắt nhìn tôi:
– Ai bảo cô chửi mẹ tôi đấy? Ai dạy cô?
– Không, em có chửi mẹ đâu. Em…
Không chờ tôi nói hết câu, mẹ chồng tôi đã chen ngang:
– Con nói thế ý là mẹ vu oan cho con à? Mẹ già rồi, mẹ cũng có ghét bỏ gì con mà mẹ vu oan cho con.
– Không phải. Mẹ, con không chửi mẹ.
– Mẹ không đơm đặt bịa chuyện gì đâu, có bố con chứng kiến đấy.
Tùng nghe thấy ỏm tỏi, tức quá nên gào lên:
– Im hết đi, cái nhà hay là cái chợ?
Cả nhà lập tức im phăng phắc. Anh lại chỉ tay vào tôi, hai mắt đỏ ngầu:
– Tôi đã bảo cô không phải thức chờ. Tôi ra ngoài đi với anh em tý, hôm nào cô cũng thức chờ làm quái gì? Mẹ tôi bảo đi ngủ cô còn sửng cồ lên à?
– Không phải. Em không chửi mẹ.
Mẹ chồng tôi nói:
– Thôi, con không nhận thì thôi. Coi như mẹ bịa chuyện cho con. Mẹ xin lỗi con.
Tùng nghe thấy thế tức quá, hùng hùng hổ hổ xông lại tát tôi hai cái nổ đom đóm mắt. Tôi bị tát đến mức choáng váng đầu óc, không kịp đứng vững nên ngã ngửa ra phía sau. Anh thấy thế không đỡ tôi mà còn quát:
– Xin lỗi mẹ tôi mau.
– Em không chửi mẹ, sao anh không tin em?
Tùng nghe thấy thế càng tức, anh lao đến túm lấy tóc tôi định đánh tiếp thì mẹ chồng tôi tự nhiên tốt bụng giữ lấy tay lại, can chồng tôi:
– Thôi, vợ chồng đánh nhau người ta cười cho đấy. Con say rồi lên phòng ngủ đi. Mẹ không trách con Phương đâu.
Mắt Tùng vẫn long sòng sọc, anh nghiến răng chửi:
– Có xin lỗi không?
Tôi ức quá nhưng vì sợ mình cứng đến cùng thì chỉ thiệt thân, thế nên cuối cùng đành ngậm đắng nuốt cay, quay sang xin lỗi mẹ chồng:
– Con xin lỗi mẹ. Con sai rồi ạ.
Mẹ chồng tôi nghe thế thì hả hê lắm nhưng trước mặt chồng tôi vẫn giả vờ nói:
– Thôi, mẹ không trách con đâu. Chẳng qua mẹ lo con mất giấc ngủ thôi.
Từ khi thấy Tùng đi lại được nhưng lại không đả động gì đến chuyện bỏ tôi, mẹ chồng càng ghét tôi như hắt nước đổ đi, thế nhưng trước mặt anh thì lại luôn tỏ ra mình đối xử với con dâu rất tốt.
Tôi biết mẹ chồng làm thế là có tâm địa cả nhưng chẳng có cách gì để nói cho chồng hiểu, nhất là bản tính chồng tôi vốn dĩ đã cộc cằn, lại không thích tham gia vào mấy chuyện đàn bà như thế này. Thành ra dần dần mối quan hệ giữa tôi với anh vì mẹ chồng mà càng lúc càng mâu thuẫn.
Tùng thấy tôi xin lỗi xong cũng xuôi xuôi, anh lảo đảo bước lên lầu rồi quát:
– Lên phòng đi, còn ngồi đấy à?
Tôi gạt nước mắt đứng dậy, cúi đầu chào bố mẹ chồng rồi lên phòng. Lúc nằm trên giường mà tôi vẫn cứ ấm ức khóc mãi, khóc cho bản thân mình, khóc cho cả số phận mình. Sao cứ lận đận mãi, chẳng xuôi chèo mát mái như người ta.
Trên đời này, chẳng có ai được lựa chọn bố mẹ mình sinh ra, cũng chẳng có người con nào mong muốn gia đình mình tan vỡ. Khi chưa đi lấy chồng khổ đã đành, giờ bị gả vào nhà có mẹ chồng cay nghiệt, mà ngay cả chồng cũng không tin tôi, tôi cảm thấy đời mình sao bế tắc quá.
Tôi quay sang nhìn chồng, thấy anh đã ngủ say mà chẳng hề hay biết đã nửa đêm rồi mà tôi không thể nào chợp mắt nổi, tự nhiên tôi lại nghĩ: Có phải anh đã bắt đầu thay đổi rồi không? Có phải anh đã quên đi những lời hứa lúc ở bệnh viện phục hồi chức năng rồi không? Khi đó anh nói: Lúc hoạn nạn tôi không coi thường anh, sau này anh cũng sẽ đối xử tốt với tôi, không phụ bạc tôi.
Bây giờ, Tùng của tôi hình như đã thay đổi thật rồi!!!
***
Lời tác giả: Ngày mai và ngày kia tớ đi chùa nên nghỉ viết nhé mọi người. Hẹn gặp lại vào thứ 2 nhé.
Chúc các chị em của tôi cuối tuần vui vẻ!!!

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN