Quá Mức Cố Chấp
Chương 67: Ngoại truyện
Trong trí nhớ của Cố Thành, mẹ hắn, Bạch Tâm Nhã, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Mỹ lệ, ôn nhu nhưng yếu ớt.
Đa số thời gian bà đều nằm trên giường bệnh, bên giường chưa bao giờ thiếu chai truyền, ngày nào cũng có bác sĩ ra ra vào vào, những lần kiểm tra mãi không dứt.
Khuôn mặt tái nhợt, bờ môi tái nhợt, ngũ quan tái nhợt luôn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Thỉnh thoảng Cố Thành nghe được người ta nói, mẹ hắn là bởi vì khi sinh bị rong huyết, thân thể bị tổn thương mới biến thành thế này.
Khi đó còn nhỏ, hắn không hiểu lắm nên chạy tới hỏi Cố Đình.
Kết quả,
Cố Đình hung hăng đẩy hắn ra, nhìn hắn một cách tàn nhẫn, nói:
“Đều tại mày nên mẹ mới thành như vậy, nếu không phải vì sinh ra đứa con trai như mày thì mẹ cũng không biến thành cái dạng này! Mày cút đi!”
Cố Đình dùng hết sức đẩy Cố Thành, lúc Cố Thành ngã xuống làm vỡ bình hoa, cánh tay đều bị đâm chảy máu.
Hắn rất khổ sở.
Hắn yêu mẹ hắn, cũng không hy vọng vì hắn mà mẹ hắn trở thành thế này.
Cố Thành bắt đầu học cách làm mẹ hắn vui.
Mỗi ngày, hắn đều bồi bà ấy, trước giờ đi ngủ sẽ trộm nói cho bà ấy biết, hắn yêu bà ấy bao nhiêu, chờ tới khi trưởng thành, hắn sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền, mời bác sĩ tốt nhất trên thế giới đến chữa bệnh cho bà.
Hắn sẽ nói với bà ấy những chuyện vui hắn gặp ở trường, hắn sẽ nói với bà ấy thầy thể dục của hắn da rất đen, còn nói tiếng địa phương, sẽ nói với bà ấy về đại hội thể thao trong trường đẹp thế nào, sẽ nói với bà ấy hắn được người ta đề cử là tiểu sóai ca xinh đẹp nhất trường học, sẽ nói với bà ấy…..
Một thời gian dài, Cố Thành tận lực khiến mẹ hắn cao hứng.
Nhưng rất nhanh,
Cố Thành phát hiện, bà ấy lại bắt đầu không vui.
Hắn nghĩ, có thể là do Cố Đình không tới, nếu có cả Cố Đình, hai người bọn họ cùng bồi bà ấy, nhất định bà ấy sẽ vui vẻ hơn bây giờ nhiều.
Hắn lại đi tìm Cố Đình.
Cố Đình không muốn: “Mày thích thì tự đi mà làm, còn bắt tao đi chung làm gì, tao không muốn ở lì trong phòng bệnh, toàn là mùi nước sát trùng, kinh cả lên.”
Cô ta muốn mặc quần áo xinh đẹp, đeo trang sức tinh xảo, xịt nước hoa thơm nức, cùng đi du lịch với bạn bè.
Cố Thành không vui.
Đó là lần đầu tiên hai chị em Cố Đình và Cố Thành đánh nhau, không ai nhường ai.
Cuối cùng, tuy rằng Cố Đình thắng, nhưng trên người cũng bị Cố Thành đấm vài cái, đau đến mức đêm đó liền chạy tới khóc lóc kể lể với Cố Kiến Nghiệp.
Cố Kiến Nghiệp chỉ an ủi Cố Đình vài câu ngoài miệng, cũng không thèm quản, cuối cùng là dì Tưởng an ủi cô ta. Dì Tưởng là chị em tốt của Bạch Tâm Nhã, bình thường rất chiều chuộng Cố Đình.
Cố Đình rất thích bà ta, bà ta mua rất nhiều quà lấy lòng cô ta, còn dỗ dành cô ta, sẽ không mắng cũng không phê bình cô ta, thậm chí còn đi họp phụ huynh cho cô ta.
So với mẹ đẻ thì còn đối xử với cô ta tốt hơn.
Cố Thành không thích.
Hắn không thích người đàn bà Tưởng Hân Nhu, bởi vì bà ta luôn công khai tiến vào nhà hắn, vào phòng của mẹ hắn.
Hắn luôn muốn đuổi bà ta đi.
Cố Thành đi cáo mẹ hắn, nói Cố Đình không muốn đến thăm bà.
Mẹ hắn chỉ cười, không nói gì, bảo mẫu nói với hắn, bảo hắn gọi cha tới, người mẹ hắn muốn gặp nhất là cha hắn.
Cố Thành cảm thấy bảo mẫu nói rất đúng, hắn liền chạy đi tìm Cố Kiến Nghiệp.
Cố Kiến Nghiệp rất thương đứa con trai này, hắn là đứa con giống ông ta nhất.
Thông minh, lại có dã tâm.
Cố Kiến Nghiệp tới rất nhanh, vẫn như thường mà an ủi vợ mình.
Ông ta xây cho bà bệnh viện tốt nhất, mời chuyên gia tốt nhất, giúp bà điều dưỡng thân thể.
Bạch Tâm Nhã quả nhiên cao hứng, Cố Thành cũng cao hứng.
Hắn cảm thấy hắn lập công lớn, là hắn khiến mẹ hắn vui vẻ.
Thân thể bà ấy nhất định sẽ nhanh khỏe lại.
Từ đó về sau,
Chỉ cần Cố Thành thấy mẹ hắn không cao hứng, hắn liền đi tìm Cố Kiến Nghiệp, kéo ông ta đến.
Cố thị rất lớn, Cố Kiến Nghiệp cũng bận rộn, thường xuyên không thấy người đâu, Cố Thành phải gọi rất nhiều cuộc điện thoại, hỏi qua rất nhiều người mới tìm được Cố Kiến Nghiệp, thúc giục ông ta tới bệnh viện thăm mẹ hắn.
Thỉnh thoảng Cố Kiến Nghiệp sẽ tức giận, mắng Cố Thành:
“Mày có thể đừng làm phiền tao nữa không? Trong bệnh viên có cả bác sĩ, cả hộ sĩ, hầu hạ còn tốt hơn tao, tao qua đó làm gì?”
Cố Thành cố chấp, thanh âm non nớt chất vấn ông ta:
“Vì sao ba không qua? Ba phải qua thăm mẹ, mẹ rất nhớ ba, ba nhất định phải về đây.”
Cố Kiến Nghiệp cúp điện thoại, không muốn đôi co với hắn.
Cố Thành liền chạy tới căn phòng Cố Kiến Nghiệp, đem vài cái bình hoa cổ của ông ta đập hết, từ trong xương cốt là sự cường thế mà cố chấp, chỉ thẳng vào mũi Cố Kiến Nghiệp.
“Bây giờ ba về ngày, con đưa ba về, nhất định phải về.”
Cố Kiến Nghiệp bị hắn chọc cho vui vẻ: “Tính tình y đúc với lão tử.”
Rất mau,
Ngày tháng lại khôi phục như trước, Cố Đình vẫn thích đi du lịch với bạn bè, Cố Thành vẫn bồi Bạch Tâm Nhã, Cố Kiến Nghiệp vẫn thỉnh thoảng tới thăm sau khi Cố Thành ba phen bốn bân gọi điện giục ông ta đến.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy khổ sở chính là,
Thân thể mẹ hắn không những không chuyển biến tốt đẹp, mà càng ngày càng tệ hơn.
Bà ấy không còn thích nói chuyện, không thích cười, chỉ nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ rồi rơi nước mắt.
Cố Thành không biết vì sao, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân.
Tối thứ sáu, hắn từ bệnh viện về nhà, Cố Đình còn chưa về, Cố Thành lên lầu, khi đi ngang qua phòng mẹ hắn thì nghe được một âm thanh kì quái, đến gần hơn một chút, cẩn thận nghe ngóng, là tiếng đàn ông đàn bà nói chuyện.
“A…… Lần này anh….. về bao lâu?”
“Hô…..Ngày mai, ngày mai đi rồi.”
“…. Ư a, anh, anh chừng nào thì….. ư ư a, chừng nào thì thăm Tiểu Vũ, nó…..A…Hô, nó nhớ anh.”
“Để nói sau,” giọng nói thô nặng của người đàn ông không hề đè nén, “Ngày mai anh phải đi thăm….. thăm Tâm Nhã.”
Không thì tiểu tử Cố Thành kia nhất định lại gọi đến mắng ông ta.
“Anh….Anh lại muốn”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bật mở.
Thiếu niên đứng ngược sáng, lạnh nhạt nhìn hai người trần trụi trên giường.
“Hai người đang làm gì?”
Người đàn ông là cha hắn, Cố Kiến Nghiệp, người đàn bà chính là Tưởng Hinh Nhu.
Sắp đến cao trào thì đột nhiên bị người ta bắt gặp, lại còn là con trai ruột của mình, Cố Kiến Nghiệp không nhịn được.
Sắc mặt hơi cương, biểu tình có chút xấu hổ:
“Hôm nay về sớm vậy à?”
Thứ sáu hàng tuần, hắn sẽ ở lại bệnh viện đến khuya mới về, không nghĩ hôm nay lại về sớm thế, lại còn bị bắt gặp.
Cố Thành cau mày, nhìn hai người bên trong, trong phòng có một mùi khó ngửi, khiến hắn buồn nôn.
“Đây là phòng mẹ tôi,” Cố Thành nhìn Cố Kiến Nghiệp, “Các người đang làm trò gì vậy?”
“Mày ra ngoài trước đi.”
Cố Kiến Nghiệp túm khăn trải giường, che khuất thân mình, làm trò trước mặt con trai, mặt già xấu hổ.
Nếu Cố Thành rống to lên có lẽ còn có thể xử lý dễ hơn so với vẻ mặt lạnh nhạt này của hắn, ông ta thậm chí còn không đoán được rốt cuộc là hắn không biết, hay biết rồi nhưng cố hỏi.
“A Thành, chúng ta….” Tưởng Hinh Nhu che ngực, thử mở miệng khuyên hắn.
Giây tiếp theo,
Cố Thành cầm đèn thủy tinh bên giường, trực tiếp đập lên đầu Tưởng Hinh Nhu, “Rầm” một tiếng, thủy tinh vỡ đầy đất.
“A a a a ____”
Tưởng Hinh Nhu thét chói tai, từ trên giường lăn xuống, máu tươi từ trên đầu ồ ạt chảy xuống, rơi cả vào trong mắt, tầm nhìn chuyển thành màu đỏ tươi.
Ai cũng không phải ứng kịp, càng không đoán được Cố Thành lại có hành động như thế.
“Cố Thành!!!”
Cố Kiến Nghiệp giận dữ, giơ tay tát một cái.
Một cái tát thật mạnh, mạnh đến mức đầu Cố Thành ong ong, nửa sườn mặt nhanh chóng sưng lên.
Cố Thành sờ khóe miệng, môi bị Cố Kiến Nghiệp đánh rách, hắn nhìn Cố Kiến Nghiệp, tay tùy tiện nắm đại một đồ vật bên cạnh ném lên đầu người đàn bà kia.
Tưởng Hinh Nhu thét chói tai, ôm đầu né tránh khắp nơi, thống khổ rêи ɾỉ, tầm mắt là một màu đỏ tươi, căn bản không thể nhìn thấy thứ gì.
“Cố Thành!” Cố Kiến Nghiệp mặc vội quần áo, xuống giường muốn ngăn Cố Thành lại, “Cố Thành, mày buông ra! Đừng hồ nháo! Mau dừng tay! Nghe thấy không!”
Cố Thành tựa như không hề nghe được, trong tầm tay có thứ gì liền lấy thứ đó, cứ nắm được là đánh lên người Tưởng Hinh Nhu.
Tiếng Tưởng Hinh Nhu thét chói tai, tiếng Cố Kiến Nghiệp tức giận mắng chửi, còn có cả tiếng đồ vật rơi vỡ…..
Một đêm, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết.
Cố Kiến Nghiệp vụиɠ ŧяộʍ với Tưởng Hinh Nhu sau lưng Bạch Tâm Nhã.
Tưởng Hinh Nhu còn sinh cho Cố Kiến Nghiệp một đứa con trai, gọi là Cố Vũ.
Đứa con trai này chỉ lớn hơn Cố Thành một tháng.
…..
Ngay sau khi Bạch Tâm Nhã biết chuyện này liền phát điên.
Đó là lần đầu tiên Cố Thành nhìn thấy mẹ hắn gào khóc, mặt đỏ bừng, từng sợi gân xanh nổi lên trên cổ, điên cuồng đấm vào đồ vật xung quanh
Bà ấy điên rồi, chỉ biết thét chói tai.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ ngày xưa.
Bác sĩ chỉ có thể tiêm thuốc an thần thì bà ấy mới an tĩnh lại.
Cố Đình oán trách Cố Thành:
“Đều tại mày, ai cho mày động thủ? Nếu mà không động thủ thì ba cũng sẽ không đánh mày, dì Tưởng cũng sẽ không bị thương, như vậy thì không phải nhập viện, mẹ cũng sẽ không biết. Giờ thì tốt rồi, bà ấy bị chọc điên luôn, mày vui chưa, vừa lòng chưa?”
Cố Thành tức giận, nhìn Cố Đình:
“Là ba không đúng, ông ta nɠɵạı ŧìиɦ, vì sao tôi không thể đánh bà ta chứ?”
“Có cái gì lạ.” Cố Đình trợn trắng mắt, nhà bọn họ giàu như vậy, ba cô ta ở bên ngoài có người đàn bà khác thì có gì kỳ quái, nhà bạn học cô ta cũng thế mà.
“Dù sao chuyện này cũng đều do mày!” Cố Đình khoanh tay lại, nhìn tiểu quỷ trước mặt.
“Tôi không sai!” Cố Thành gân cổ lên cãi, tức giận đến tim cũng đau, “Tôi không sai.”
“Đều tại mày!”
“Tôi không sai!”
“Đều tại mày!”
“Tôi không sai!”
……
Tự tin của Cố Thành khi nhìn thấy Bạch Tâm Nhã nằm trên giường bệnh thì nháy mắt biến mất hoàn toàn.
Hắn hối hận.
Có lẽ, Cố Đình nói đúng.
Hắn không nên làm mọi chuyện bung bét ra.
Ít nhất, trước khi việc này vỡ lở, mẹ hắn vẫn sống rất bình tĩnh, chứ không thống khổ như bây giờ.
“…..Thực xin lỗi,” sau khi Bạch Tâm Nhã yên ổn ngủ bên mép giường, Cố Thành nhìn người phụ nữ đang ngủ say, nhỏ giọng nói, “Con không nghĩ mọi chuyện lại thành thế này.”
Hắn chỉ là tức giận, sau đó không nhịn được mà động thủ.
Nếu sớm biết bà ấy sẽ thành ra như vậy, hắn nhất định sẽ không làm.
Sự hối hận của Cố Thành chỉ duy trì được nửa năm.
Nửa năm sau,
Trong lễ tang Bạch Tâm Nhã, Cố Thành nhìn Cố Đình đang quỳ rạp, khóc thút thít trên đất:
“Tôi hối hận.”
Cố Đình giương mắt, nhìn hắn, khóc lóc kể lể: “Bây giờ mày hối hận thì có ích lợi gì, đã sớm nói với mày rồi, đừng có xen vào, sao mày chẳng hiểu chuyện gì thế, nếu không phải tại mày thì làm sao mẹ ra nông nỗi này?”
“Mày cứ giả vờ như không thấy gì thì có sao?”
Cố Thành cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong ảnh, nụ cười dịu dàng, vẫn như trước kia.
Cố Đình chỉ nói đúng một nửa.
Hắn xác thực không nên làm như thế,
Hắn đúng ra,
Nên trực tiếp gϊếŧ chết bà ta luôn mới phải.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!