Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi - Chương 100: 100: Vẫn Học Thêm Lx
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi


Chương 100: 100: Vẫn Học Thêm Lx


Edit: Bàn
Vì vấn đề làm lạnh của điều hoà, Khúc Liệu Nguyên còn nhân lúc nghỉ giữa tiết để chạy mấy chuyến đến phòng hậu cần, muốn mời nhân viên trường xem giúp là có chuyện gì.

Vì trong thời gian học thêm, một hai nhân viên trường được sắp xếp trực ban cũng làm việc bữa đực bữa cái, đi mấy lần đều không có người.
Điều hoà lớp 10 ban xã hội đối diện cũng có vấn đề.

Lớp trưởng lớp bọn họ ban đầu nghe nói Khúc Liệu Nguyên đi tìm nhân viên trường thì cũng đi với cậu đến phòng hậu cần tìm nhân viên.

Kết quả đi mấy lần mà không được, người ta ngại phơi nắng cũng ngại phiền, không đi nữa, dù sao điều hoà cũng không phải hoàn toàn không thổi được gió lạnh.
Chỉ còn lại Khúc Liệu Nguyên tiếp tục kiên nhẫn, vừa hết tiết là tới phòng hậu cần tìm người.
“Có ai không?” Tống Dã nhìn cậu đầu đầy mồ hôi chạy về, đưa cốc nước cho cậu, đã đổi thành nước ấm.
“Không có.” Khúc Liệu Nguyên uống nước xong, thất vọng nói, “Cho dù là đi trực cũng không thể ngày nào cũng vắng mặt đúng không? Trường học đâu phải không trả tiền trực ban cho bọn họ, đúng là bực mình.”
Cậu vén áo phông đồng phục lên, định lau mồ hôi trên mặt thì nhớ lại lúc nào Tống Dã giặt đồng phục cũng chê cậu làm đồng phục bẩn quá, lại bỏ xuống, lấy khăn giấy trong ngăn bàn của Tống Dã ra lau lau.
Tống Dã nói: “Hay cậu bảo lão Thôi đi hỏi thử xem? Bọn họ đều là đồng nghiệp mà, phải rất quen nhau chứ.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Tớ nói với ổng rồi, nhưng ổng nói ông với mấy nhân viên trường đều không quen, cũng không có phương thức liên lạc của người ta, bảo tớ tự đi tìm.”

Tống Dã hiểu rồi, trời mùa hè 38.9 độ, bảo người ta đến làm việc rõ ràng là đang gây khó dễ cho nhân viên trường, lão Thôi không muốn gánh chuyện phiền toái này.
Lại một lần nghỉ giữa giờ, Khúc Liệu Nguyên không đến phòng hậu cần, tiết trước có một số ghi chép tóm tắt không viết rõ ràng nên mượn ghi chép môn Hoá của Tống Dã để xem và bổ sung, Tống Dã đưa vở cho cậu, mình thì đến văn phòng của lão Thôi.
Trong lúc học thêm, nhà trường chấm công nhân viên trường không nghiêm, trong thời khoá biểu buổi chiều không có lớp Toán, Tống Dã đoán chừng là lão Thôi tám phần mười không đi làm.

Đến văn phòng nhìn một cái, trong văn phòng môn Toán chỉ có một giáo viên trẻ đang soạn bài ghi giáo án — những giáo viên Toán còn lại không tới đều là lão làng đã dạy mấy khoá tốt nghiệp, chỉ có người này là lần đầu tiên dạy lớp tốt nghiệp.

Giáo viên kia đương nhiên cũng biết Tống Dã, còn cười chào hắn.
Tống Dã đến bên cạnh bàn lão Thôi, liếc nhìn một vòng, trên mặt bàn không có thứ hắn muốn tìm, cũng không tiện mở ngăn kéo ra tìm, liền hỏi giáo viên kia: “Thầy Tôn, chỗ thầy có danh bạ nhân viên của trường mình không ạ?”
Thầy Tôn có ấn tượng tốt với hắn, nhiệt tình nói: “Có đó, thầy tìm cho em.

Em tìm cái này làm gì?”
Tống Dã vốn định quen miệng bịa ra lý do tìm một giáo viên bộ môn nào đó có việc, lời đến miệng lại đột nhiên ngừng lại, đổi thành lời nói thật: “Điều hoà lớp bọn em hỏng rồi, muốn tìm nhân viên trường xem giúp là có vấn đề gì ạ.”
Hắn chép lại số điện thoại của hai nhân viên trường phụ trách, chào tạm biệt thầy Tôn, trở về phòng học, đưa số cho Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên mang tâm thái thử xem sao, dùng điện thoại của Tống Dã gọi cho nhân viên trường, kết nối được, đối phương đồng ý giúp bọn họ kiểm tra điều hoà trong thời gian hoạt động ngoại khoá.
Khúc Liệu Nguyên xác nhận thời gian đã hẹn hai lần rồi mới vui vẻ cảm ơn với đối phương, sau khi tắt máy thì ngạc nhiên nói với Tống Dã: “Cậu giỏi quá! Sao tớ không biết trường học có cả danh bạ?”
“Tớ thấy nhiều lần ở văn phòng rồi, các giáo viên chắc là mỗi người một quyển.” Tống Dã thuyết giáo nói, “Ai bảo cậu cứ hấp ta hấp tấp, không cẩn thận tỉ mỉ chút nào, phải quan sát nhiều, động não nhiều, suy nghĩ nhiều…”

“Tớ biết rồi biết rồi,” Khúc Liệu Nguyên bịt tai nói, “Sư phụ, chớ niệm kinh nữa.”
Tống Dã giả vờ trở mặt, làm bộ muốn cù lét cậu, hai người lại hi hi ha ha đùa giỡn một hồi.
Bốn phía có mấy bạn học quăng ánh mắt hâm mộ đến chỗ hai người họ.

Cả lớp đều ôn tập một cách buồn tẻ, người có ý nghĩ nói đùa hoặc vui chơi càng ngày càng ít, giờ nghỉ giữa tiết trong lớp cũng tràn ngập bầu không khí ngột ngạt, mà đây mới chỉ là bắt đầu lớp 12.
Nhân viên trường vội đến gỡ đá trên dàn nóng điều hoà, đổ đầy Flo, rồi bật lại, hiệu quả làm mát tốt hơn nhiều.

Khúc Liệu Nguyên nói với nhân viên trường là điều hoà lớp 10 đối diện cũng có vấn đề, nhân viên trường đã đến rồi thì nhân tiện sang lớp 10, làm y như vậy với điều hoà bên kia, cũng tốt lên.
Lớp 10 có mấy học sinh biết là nhân viên trường do Khúc Liệu Nguyên tìm về, nhìn thấy cậu trong hành lang, nói với cậu: “May mà có cậu, cái điều hoà đó ngày nào cũng kêu ù ù ù làm người ta đau cả đầu, lại còn không lạnh nhanh, giờ thì ổn rồi, cuối cùng cũng vượt qua được mấy ngày học thêm này.”
Mà lớp trưởng lớp 10 không biết xuất phát từ tâm lý gì, suốt thời gian học thêm, trong hành lang kín gặp nhau thường xuyên mà lại không chủ động nói chuyện với Khúc Liệu Nguyên câu nào, cho đến sau này vào học chính thức, có lẽ thời gian dài nên quên mất, mới chậm rãi trở lại bình thường.
Bỏng nắng của giáo viên tiếng Anh sau mấy ngày đã khỏi hẳn, không đeo kính râm và khẩu trang như ngày đầu tiên, cũng không mang loa phóng thanh nữa, đi giày cao gót cộc cộc cộc mà ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng học, còn chưa mở miệng, Khúc Liệu Nguyên đã mở đầu nói: “Cô! Cô còn đẹp hơn lúc trước nữa!”
Học sinh lớp 1, nhất là mấy nữ sinh hướng ngoại, cũng cùng trêu đùa với Khúc lớp trưởng, không biết làm sao lại chọc vào điểm nước mắt của cô giáo, cô giáo tiếng Anh trang điểm nhẹ bật khóc ngay tại chỗ, ngay cả mascara cũng không còn.
Việc này nhanh chóng truyền bậy truyền bạ đến tai lão Thôi, lão Thôi gọi Khúc Liệu Nguyên vào phòng làm việc, kín đáo dạy dỗ một trận, còn bảo cậu “lần sau không được thế này nữa.”
Khúc Liệu Nguyên ngơ ngác bị quở mắng kiểu chỉ cây dâu mắng cây hoè một trận, rất không hiểu, trở về nói với Tống Dã, Tống Dã vừa nghe là biết có ý gì: Người khác hiểu lầm Khúc Liệu Nguyên “đùa giỡn” giáo viên tiếng Anh rồi?!
Cũng may sau đó giáo viên tiếng Anh đặc biệt đến tìm lão Thôi giải thích một chút, lão Thôi sau giờ học lại xin lỗi Khúc Liệu Nguyên, nhưng vẫn càu nhàu ngược lại cậu: “Không phải chuyện đó, sao em không giải thích rõ với thầy?”
Khúc Liệu Nguyên:…!Vì vốn em nghe không hiểu.

Tháng 7, tháng 8…!Thời gian học thêm một tháng trôi đi như dòng nước, chầm chậm nhưng lại không thể đuổi theo.
Trong thời gian này, ngày 8 tháng 8, thế vận hội Olympic Bắc Kinh khai mạc.

Tối đó, học sinh lớp thường tổ chức một nhóm cùng xem lễ khai mạc Olympic trên TV.

Trong phòng học “mới” của lớp thực nghiệm không có TV, cả 4 lớp không thể làm gì khác là đến hội trường, xem khai mạc trên màn chiếu lớn.
Thế vận hội Olympic lần này là sự khẳng định của thế giới đối với Trung Quốc, cũng là Trung Quốc đang chứng tỏ bản thân với thế giới, có ý nghĩa đột phá chưa từng có.
Lớp 1 lớp 2 ban tự nhiên mang theo cảm giác tự hào dân tộc đi hóng hớt.
Lớp 9 lớp 10 ban xã hội, lòng vẫn hướng đến kiến thức kỳ thi đại học, có rất nhiều người vừa xem vừa điên cuồng ghi chép.
Giữa tháng 8, học thêm kết thúc, Khúc Liệu Nguyên về nhà trong kỳ nghỉ, cuộc sống vừa phong phú vừa có ý nghĩa.
Buổi sáng ôn tập làm bài cùng Tống Dã, buổi chiều hoặc buổi tối xem Olympic đã bước vào giai đoạn thi đấu quyết liệt.
Bọn họ không xem hết tất cả mọi trận.

Bắn súng và bóng rổ sẽ xem khá nhiều, cầu lông và bóng bàn thì đều định chỉ xem vòng bán kết và trận chung kết, điền kinh và thể dục dụng cụ chỉ chọn xem vài hạng mục, chèo thuyền kayak và đua thuyền các loại thì tuỳ lúc bật TV, nếu đúng lúc đang thi đấu thì sẽ hóng hớt.
Khúc Liệu Nguyên khi xem thi đấu còn phấn khích hơn cả khán giả, mỗi khi đến match point sẽ nhảy lên ghế sô pha điên cuồng gào thét cố gắng lên đến khàn cả giọng, cuối cùng cho dù là bên nào thắng, cậu sẽ vỗ tay nhiệt tình ngoài TV.

Lúc thấy bật quốc ca kéo quốc kỳ khi nhận giải, vận động viên còn chưa khóc, cậu đã khóc đến mắt mũi tèm lem, lắc lắc Tống Dã nói: “Không dễ đâu! Vận động viên Trung Quốc giỏi quá!”
Cậu có sự kính nể tự nhiên xuất phát từ nội tâm đối với các môn thể thao cạnh tranh và vận động viên.

Điều này không giới hạn ở dân tộc và quốc gia, nên không quá để ý tới kết quả, nếu vận động viên Trung Quốc thắng lợi, cậu sẽ vui vẻ, nếu là vận động viên nước khác, cậu cũng không hề keo kiệt trong việc dành những tiếng hoan hô và lòng cảm động chân thành.
Tống Dã thực ra không quá hứng thú với hoạt động thể dục và thi đấu thể thao.

Bây giờ hắn thích tham gia rèn luyện thể thao là vì mong muốn cải thiện sức khoẻ của mình.

Nhưng hắn và Khúc Liệu Nguyên xem mấy trận thi đấu trực tiếp cùng nhau, hình như bị cảm xúc của Khúc Liệu Nguyên cảm hoá, vô tình cũng sinh ra sự tôn sùng mạnh mẽ với các cuộc thi đấu thể thao.
Sáng sớm ngày 18 tháng 8, hai người bọn họ thức dậy rất sớm, cùng chạy bộ và học thuộc từ đơn.

Sau khi về nhà, ăn xong bữa sáng, định làm mấy bài đọc hiểu văn cổ, thì hai người đều nhận được tin nhắn của Văn Thông:【Hôm nay chạy vượt rào 100m! Nhớ cổ vũ cho anh Tường của tôi! Chúng ta hãy cùng xem người bay [1] bay thêm một lần nữa! 11 giờ trưa!】
[1]: Ở bển hay gọi những vận động viên chạy 100m xếp hạng đầu thế giới là người bay (百米飞人).
Văn Thông luyện tập hạng mục này.

Năm lớp 10 còn khá thờ ơ với môn chạy vượt rào, năm lớp 11 đánh bậy đánh bạ giành huy chương bạc nhóm học sinh cấp 3 ở đại hội thể thao thành phố, bỗng nhiên không biết vì sao lại được khai sáng mà yêu môn vận động này, huấn luyện không kêu khổ nữa, còn si mê vận động viên chạy vượt rào Lưu Tường, đổi ảnh nền không gian QQ thành bức ảnh Lưu Tường giành chức vô địch ở Athens, tên account cũng từ “Anh Thông thật đẹp trai” viết bằng ký tự sao hoả đổi thành “Anh Thông yêu LX.”
Cái này còn dẫn tới hiểu lầm, rất nhiều người tưởng tên viết tắt “LX” cậu ta đổi là của bạn gái mới, gặp Tinh Tinh còn nói xa nói gần an ủi nhỏ, làm Tinh Tinh dở khóc dở cười, gần như gặp ai cũng sẽ giải thích: LX là Lưu Hướng! Không phải là người thứ 3 giữa nhỏ và Văn Thông!
Buổi sáng, Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã cũng đúng giờ chờ xem thi đấu chạy vượt rào.
Điều xảy ra tiếp theo chính là chuyện mà ai ai cũng biết, LX bỏ thi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN