Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi - Chương 14: Bảng nhãn & Phượng vĩ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi


Chương 14: Bảng nhãn & Phượng vĩ


Edit: Bàn

(Phượng vĩ ở đây là chỉ điều tốt đẹp xảy ra vào lúc sau cùng, không phải hoa phượng)

Còn mấy ngày nữa mới xác định điểm chuẩn, nhưng bảng xếp hạng điểm đã nhanh chóng được công bố. Toàn thành phố có hơn 10000 thí sinh tham gia kì thi cấp 3, cao nhất là 578 điểm, có 2 người, cao thứ nhì là 577 điểm, có 3 người.

Tống Dã xếp đồng vị trí thứ 2 trong toàn thành phố.

Xếp hạng trên Khúc Liệu Nguyên có hơn 6000 người.

Nhưng mà con trai quỷ nghịch ngợm của Khúc Đại Giang lại thi cấp 3 được hơn 500 điểm! Tin tức này lan truyền nhanh chóng trong xưởng, hai vợ chồng mấy ngày nay ra đường đều không tự giác hất cằm lên, vèo vèo mang gió.

Hàng xóm nhìn thấy Khúc Đại Giang, còn muốn trêu chọc ông: “Khúc sư phụ, khi nào đãi khách?”

Tống Dã, con trai cựu xưởng trưởng Tống Chí Quốc, từ nhỏ đã học giỏi, lần này có thể thi được thành tích rất tốt, mọi người thực ra cũng không quá bất ngờ, nhưng khi không có ai lại khó tránh khỏi vì chuyện nhà hắn mà sụt sịt một phen.

Vụ án của Tống Chí Quốc mới bước vào giai đoạn khởi tố, chưa mở phiên toà xét xử, trước khi bị tuyên án ông bị giam giữ ở trại tạm giam, theo quy định không cho phép thăm hỏi.

Sau khi Tống Dã được Khúc gia thu nhận, xưởng đã thông báo chuyện này cho Tống Chí Quốc thông qua luật sư bào chữa của ông. Qua thời gian 2 tháng gần đây, hai bên vẫn chưa gửi thêm tin tức nào.

Hiện giờ kết quả kì thi cấp 3 được công bố, Khúc Đại Giang liền liên lạc với luật sư Tống Chí Quốc, nhờ người ấy truyền đạt tin tốt này cho Tống Chí Quốc. Ngày tiếp theo luật sư gọi lại, nói đã gặp Tống Chí Quốc, ông nghe thấy con trai đạt bảng nhãn toàn thành phố còn khóc một hồi, còn nói tương lai có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ân tình vợ chồng Khúc Đại Giang.

Ngay từ tháng 5, xưởng đã giúp Tống Dã hoàn thành thủ tục thay đổi người giám hộ, hiện giờ Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt chính là người giám hộ hợp pháp của hắn.

Thành tích tốt của Tống Dã lập tức biến hắn thành miếng bánh ngọt thơm ngon trong mắt mọi trường cấp 3.

Vào buổi tối ngày công bố điểm, giáo viên tuyển sinh từ Nhị Trung trong thành phố đã tới Khúc gia, ngỏ ý nhà trường sẽ giảm học phí 3 năm cùng tiền ăn ở, đồng thời còn khen thưởng thêm 50000 tệ, coi đây là điều kiện ưu đãi, hi vọng Tống Dã có thể tới Nhị Trung nhập học.

Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt đều thấy rất tốt, nhưng sẽ không quyết định thay Tống Dã.

Tống Dã có tâm tư của riêng mình, chỉ nói: “Cảm ơn thầy, em sẽ suy nghĩ lại.”

Ngày thứ 2, Tam Trung cùng Điền Gia Bính cũng trước sau đến mấy vị giáo viên. Hai trường học và Nhị Trung đưa ra điều kiện tương tự, Tam Trung còn cố ý bỏ thêm một cái: Trong khi ở trường cam đoan Tống Dã có thể đạt được ít nhất là một đánh giá hạng nhất cấp tỉnh, ví dụ như học sinh 3 tốt cấp tỉnh, cán bộ ưu tú của lớp cấp tỉnh vân vân, điều này sẽ cộng thêm điểm cho kì thi tuyển sinh đại học sau này.

Cao Tú Nguyệt nói: “Rất tốt rất tốt, phải xem chủ ý của đứa nhỏ đã.”

Các giáo viên hỏi: “Tống Dã đâu?”

Cao Tú Nguyệt: “Đi câu cá rồi.”

Cần câu Khúc Liệu Nguyên dùng để câu cá là Khúc Đại Giang làm cho cậu. Trên sào tre quấn dây câu, treo một cái phao câu đơn sơ, phao câu làm bằng lông trắng bên ngoài của con gà ác Cao Tú Nguyệt đã ăn. Khoa học mà nói, trừ phi là thánh câu cá, còn không thì gần như không thể câu được, hoàn toàn chỉ là món đồ chơi đồng chí Khúc Đại Giang đem ra dỗ con trai vui vẻ.

Vì vậy hôm nay lại là một ngày không câu được cá. Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, đào hơn 10 con giun chẳng được việc gì, tay không mà về, cầm theo xô rỗng, quần xắn lên, mỗi người đi một đôi giày thể thao bẩn – giày Tống Dã đi là của Khúc Liệu Nguyên – cùng nhau trở về.

Cao Tú Nguyệt kể lại chuyện hôm nay có thêm 2 người đến, hỏi Tống Dã: “Dì thấy Tam Trung cho thêm cái này rất tốt. Đều là trường cấp 3 trọng điểm, dạy dỗ hẳn là cũng không tệ. Tiểu Dã cháu thấy sao? Nếu đã quyết vào học Nhất Trung rồi, thì đến lúc những trường khác cho người tới, dì trực tiếp không cho người ta vào nhà nữa, đỡ lãng phí thời gian bọn họ.”

Tống Dã nói: “Dì Cao, giáo viên Tam Trung có để lại điện thoại không ạ?”

“Có để, dì sợ làm mất, kẹp thẳng luôn vào sách rồi.” Cao Tú Nguyệt đứng dậy tìm danh thiếp của giáo viên.

Khúc Liệu Nguyên ở bên cạnh quấn dây câu, nói: “Làm sao? Cậu thực sự muốn vào Tam Trung à?”

Tống Dã nói: “Tam Trung không tốt sao?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Không xứng với cậu.”

Tống Dã liền cười, nói: “Tớ hỏi hộ cậu một chút thôi.”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Không cần hỏi, chắc chắn điểm tớ đủ đậu Tam Trung.”

Tống Dã thực ra là muốn hỏi giáo viên tuyển sinh Tam Trung, nếu hắn vào học Tam Trung, thì liệu có thể mang Khúc Liệu Nguyên vào lớp thực nghiệm cùng không.

Vợ chồng Cao Tú Nguyệt cũng không hiểu lắm, cảm thấy dù gì cũng đều là trường cấp 3 trọng điểm, thành tích tương lai tốt xấu chủ yếu vẫn phải xem nỗ lực cá nhân.

Suy nghĩ của bọn họ như vậy liên quan rất nhiều đến môi trường tương đối đơn giản và thuần tuý của xưởng 407.

Nhưng Tống Dã thì đã được Tống Chí Quốc dạy dỗ về phương diện này trong vài năm qua. Nỗ lực đương nhiên là quan trọng nhất, nhưng sự ảnh hưởng của môi trường đối với cá nhân cũng lớn vô cùng.

Học sinh dự thính ở Tam Trung rất nhiều, một lớp 60, 70 người thì đến một nửa là giao tiền mà vào. Lớp thực nghiệm gồm 30 học sinh khá giỏi với những lớp thường khác, không chỉ là sự khác biệt giữa các học sinh, mà đội ngũ giáo viên và môi trường tổng thể cũng khác nhau rất nhiều.

Cũng giống như môi trường tổng thể ở Nhất Trung chắc chắn tốt hơn nhiều so với Tam Trung. Năm rồi điểm chuẩn vào Nhất Trung theo diện dự thính cũng phải chừng 500, điểm thấp, muốn trả phí dự thính kếch xù cũng không thể nào vào được.

Tống Dã không vội gọi số điện thoại này, muốn chờ điểm chuẩn Nhất Trung công bố xong mới quyết định, có thể cùng vào Nhất Trung vẫn là tốt nhất.

Khúc Đại Giang ca sáng không ở nhà. Ba người trong nhà ăn cơm trưa, Tống Dã giành bát đũa đi rửa, Cao Tú Nguyệt xuống sân thu dọn ga trải giường đang phơi, Khúc Liệu Nguyên ngồi trên băng ghế nhỏ xem buổi thử giọng của “Giọng nữ siêu cấp.”

Một cô gái mặc váy cưới đang hát rock and roll, cậu xem đến say sưa.

Có người gõ cửa, cậu đứng dậy đi mở. Ngoài cửa là một ông chú đeo mắt kính bụng bự, vì trời quá nóng, áo sơ mi trên người ướt đẫm, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Bạn học Tống Dã sống ở đây phải không?”

Khúc Liệu Nguyên đoán sơ sơ ông lại là giáo viên tuyển sinh trường nào đó, nghĩ thầm Tiểu Dã muốn vào Nhất Trung rồi, giáo viên mấy người đừng phí công, chơi xấu nói: “Đúng vậy, em là Tống Dã.”

Đối phương nhìn cậu trên dưới, cười cười, dáng vẻ hoà nhã vui mừng, còn mập mạp, giống như phật Di Lặc đeo kính, nói: “Nghỉ hè chơi đến điên rồi sao, cả người bị nắng ăn đen hết, cũng chẳng giống trong ảnh chụp nữa, liếc mắt cái đúng là không nhận ra được.”

Khúc Liệu Nguyên không mời ông đi vào, chặn ở cửa, nói: “Thầy đến tuyển sinh ạ?”

Phật Di Lặc cười nói: “Đúng vậy, thầy đến tuyển sinh.”

“Những người giống thầy ấy à, đã đến nhà em mấy lần rồi,” Khúc Liệu Nguyên một thân côn đồ, rung chân nói, “Loại thành tích này như em, đi trường nào cũng thành học sinh đứng đầu, rất là quý hiếm. Hay thôi thầy nói trước điều kiện đi ạ? Em nghe thử rồi so sánh suy nghĩ xem.”

Phật Di Lặc vẻ mặt bất ngờ, đẩy kính mắt một cái, hỏi: “Vậy người khác đưa ra điều kiện gì?”

Khúc Liệu Nguyên dáng vẻ tuỳ tiện coi thường, khoát khoát tay nói: “Không có gì không có gì, cộng thêm điểm, thưởng ít tiền gì gì đó ạ.”

Phật Di Lặc: “…”

“Tiểu Khúc, cậu nói chuyện với ai đấy?” Tống Dã rửa bát xong, từ trong phòng bếp đi ra.

Vị giáo viên tuyển sinh này thấy được hắn, cũng nhận ra đây mới là “Tống Dã” trong ảnh hồ sơ, lập tức hiểu ra, dở khóc dở cười nói: “Em mới là bạn học Tống Dã à? Chào em, thầy là chủ nhiệm phòng Giáo dục trường Nhất Trung, thầy họ Triệu.”

“Nhất Trung?!” Khúc Liệu Nguyên thất kinh, giật mình lùi về sau, nhây không dám nhây nữa, hận không thể lập tức ẩn hình.

Tống Dã mời Triệu chủ nhiệm vào nhà. Khúc Liệu Nguyên tay chân co cóng, ngồi rất xa.

Triệu chủ nhiệm hỏi Tống Dã: “Em này là?”

“Nó là em trai em.” Tống Dã rót nước, đưa bằng hai tay, nói, “Nó năm nay cũng thi cấp 3.”

Triệu chủ nhiệm lập tức vui vẻ, nói: “Thế à? Em ấy thi được bao nhiêu điểm?”

Tống Dã nói: “521, không biết có vào được Nhất Trung không.”

Triệu chủ nhiệm đẩy kính mắt, khoé mắt quét quét Khúc Liệu Nguyên, nói: “Tuy điểm chuẩn chưa công bố, nhưng số điểm này cũng không bảo đảm lắm.”

Tống Dã nhíu mày lại. Khúc Liệu Nguyên cúi đầu, có điểm xấu hổ.

Triệu chủ nhiệm nói: “Nghe em trai em nói, nhà em có mấy người đến tuyển sinh rồi?”

Tống Dã thực ra lúc nãy không nghe thấy Khúc Liệu Nguyên nói cái gì, bây giờ nghe Triệu chủ nhiệm nhắc tới cũng đoán được đại khái, ngượng ngùng nói: “Cũng không phải… Chỉ là kì thi lần này phát huy tương đối khá.”

Khúc Liệu Nguyên chen vào nói: “Cậu đừng khiêm tốn thế, thi thử cậu còn được hơn 580.”

Triệu chủ nhiệm cười hỏi cậu: “Em bình thường thi được bao nhiêu vậy?”

Khúc Liệu Nguyên đàng hoàng nói: “Hơn 400 ạ.”

Triệu chủ nhiệm nói giọng trêu chọc cậu: “Úi, vậy kì thi lần này em phát huy tốt nhất luôn.”

Khúc Liệu Nguyên nhấn mạnh công lao Tống Dã nói: “Đều là nhờ anh trai em dạy tốt.”

Triệu chủ nhiệm lại cười.

Cao Tú Nguyệt ôm ga giường trở về, thấy khách đến cũng vội vàng bắt chuyện, cầm thuốc lá của Khúc Đại Giang ra mời, Triệu chủ nhiệm vội vàng nói không hút thuốc, bà liền đi rửa mấy quả táo.

Trước khi tới, Triệu chủ nhiệm cũng đã hỏi thăm đại khái tình huống đặc biệt nhà Tống Dã, hiện giờ sẽ không hỏi cái này cái kia, nói ngay vào điểm chính: “Chị đừng vội, tôi tới là vì chuyện học lên của Tống Dã.”

Cao Tú Nguyệt vẫn đáp như trước: “Cái này chủ yếu vẫn là xem ý của Tống Dã.”

Triệu chủ nhiệm lại nói với Tống Dã: “Tống Dã, với thành tích này của em, điểm cộng với học bổng gì gì cũng đều quá tầm thường, đừng nhặt hạt vừng ném quả dưa hấu. Thầy không ở đây nói khoác, nếu giờ Nhất Trung muốn qua đây đặc cách tuyển thẳng em, thì thầy không nói hai lời nữa, đứng dậy đi luôn. Nhiệm vụ tuyển sinh đương nhiên là quan trọng, chúng ta làm công tác giáo dục đều là hi vọng thí sinh có một tương lai tốt hơn. Thầy không nói tỉ lệ thi vào cao đẳng lên lớp gì gì đó của Nhất Trung, đối với thành tích này của em mà nói, không cần nhìn những thứ này, chỉ cần nhìn học sinh khá giỏi thôi. Năm nay lớp thực nghiệm của Nhất Trung 8 người Thanh Hoa 5 người Bắc Đại, Nhị Trung Tam Trung thì sao, 1 người cũng không có. Cái này chứng minh rõ vấn đề rồi, em nói xem đúng không?”

Khúc Liệu Nguyên mạnh mẽ đồng ý nói: “Đúng đúng đúng, đúng là Nhất Trung tốt.”

Cao Tú Nguyệt: “…”

Triệu chủ nhiệm nói: “Em xem em trai em cũng rất hiểu đó.”

Tống Dã nhìn Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên nhận ra mình nói hơi nhiều, ngượng ngùng ngậm miệng.

Tống Dã và Cao Tú Nguyệt cùng nhau tiễn Triệu chủ nhiệm xuống nhà, Gia Chúc Viện không cho xe bên ngoài đi vào, Triệu chủ nhiệm đỗ xe ở cổng.

Tống Dã nói: “Dì Cao, cháu tiễn Triệu chủ nhiệm ra ngoài.”

Cao Tú Nguyệt nói rõ ràng: “Được. Triệu chủ nhiệm thầy đi thong thả.”

Khúc Liệu Nguyên dựa vào cửa sổ tầng 2 nhà cậu nhìn xuống dưới xem Tống Dã cùng phật Di Lặc chậm rãi đi ra cổng lớn, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, hình như nói đến chuyện gì vui, đều nở nụ cười.

Khúc Liệu Nguyên rất vui mừng cho Tống Dã, thi điểm cao như vậy, ngay cả Nhất Trung cũng phải phái chủ nhiệm đi tuyển hắn, Tiểu Dã thật lợi hại! Tương lai thi Thanh Hoa thi Bắc Đại, về sau có thể làm người có ích với xã hội với đất nước.

Khúc Liệu Nguyên lại tiu nghỉu đứng dậy, nếu như trước khi thi cậu có thể cố gắng hơn một chút, khi thi cậu nghiêm túc hơn một chút, nếu như cậu có thể thi được nhiều điểm hơn, thì có lẽ cậu có thể cùng học Nhất Trung với Tống Dã rồi.

Cao Tú Nguyệt vén rèm nhìn một chút, thấy con trai mắt trông mong mà nhìn Triệu chủ nhiệm đi xa, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, về phòng lật sổ tiết kiệm.

Kì vọng trước kia của bà đối với Khúc Liệu Nguyên là ít nhất có một bằng đại học, cho dù là bằng cao đẳng cũng phải có. Hiện tại Khúc Liệu Nguyên được Tống Dã dìu dắt, có thể thi được hơn 500 điểm, vào Nhất Trung rồi lại học hành chăm chỉ 3 năm, tương lai còn sợ không thi nổi đại học tốt sao? Nếu Nhất Trung tốt, không bằng cũng vào Nhất Trung.

10000 tệ phí dự thính, trả.

Vài ngày sau, điểm chuẩn các trường cấp 3 lần lượt được công bố.

Tam Trung điểm chuẩn thấp nhất 480 điểm, lớp thường 500 điểm, lớp thực nghiệm 530 điểm.

Văn Thông phát huy vượt xa ngày thường thi được 414 điểm, vốn là không thể vào Tam Trung, nhưng ba hắn có người quen ở Tam Trung, chạy chạy quan hệ, cho hắn làm học sinh năng khiếu thể dục, kiên quyết nhét hắn vào.

Nhất Trung công bố điểm chuẩn trễ nhất, điểm chuẩn thấp nhất 505 điểm, lớp thường 519 điểm, lớp thực nghiệm 568 điểm.

Khúc Liệu Nguyên: “…”

Khúc Đại Giang nhất thời không phản ứng kịp, nói: “Là… đậu sao?”

Tống Dã cười nói: “Vâng, đậu rồi, Tiểu Khúc có thể vào Nhất Trung.”

Ngày đó Triệu chủ nhiệm lúc đi, buồn cười nói cho hắn biết: “Thầy lừa em trai em thôi, năm nay đề khó, điểm trúng tuyển sẽ không vượt quá 520 đâu. Em về đừng nói cho em ấy, doạ em ấy mấy ngày, ai bảo em ấy lừa thầy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN