Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi - Chương 25: Tây Thi điện thoại di động & Lớp trưởng chính thức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi


Chương 25: Tây Thi điện thoại di động & Lớp trưởng chính thức


Edit: Bàn

Sáng hôm sau, đại hội tổng kết nghiệm thu kết quả huấn luyện quân sự và tuyên dương.

Giám khảo ngồi trêи đài, ngoại trừ các sĩ quan huấn luyện, còn có 2 vị lãnh đạo của Bộ Giáo ɖu͙ƈ, cùng lãnh đạo trường Nhất Trung, trong đó có người mấy ngày nay chỉ nghe thấy tiếng trêи loa phát thanh, nhưng thuỷ chung mãi không thấy người, chủ nhiệm phòng giáo ɖu͙ƈ Triệu Trường Lâm – chính là vị Triệu chủ nhiệm bụ bẫm, cười híp mắt đến Khúc gia chiêu sinh kia.

Cuối cùng, đội ngũ nam sinh của Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã thu được tổng điểm xếp thứ 2. Giả sĩ quan của bọn họ và hai vị sĩ quan huấn luyện đội ngũ khác, cùng được bầu làm “Sĩ quan huấn luyện quân sự đẹp nhất của Nhất Trung khoá 2006.”

Khúc Liệu Nguyên vì là cán bộ lớp trong đội ngũ lớp 7, nên bị chỉ định làm đại diện học sinh, lên đài tặng hoa cho Giả sĩ quan.

Cậu luôn bị điểm trung bình còn nghịch ngợm, trong 9 năm giáo ɖu͙ƈ bắt buộc căn bản chưa từng làm loại chuyện này, đầu óc choáng váng lên đài, chỉ biết làm theo các học sinh khác tặng hoa.

Triệu chủ nhiệm phát giấy chứng nhận thành tích cho Giả sĩ quan, nhận ra Khúc Liệu Nguyên đang ôm hoa đứng bên cạnh, vẫn nhớ rõ tên cậu, chờ trao thưởng xong thì chụp chung một bức, còn đùa cậu nói: “Khúc Liệu Nguyên? Không phải em chỉ thi được hơn 400 điểm sao? Làm sao trà trộn được vào trường bọn thầy rồi? Úi dời, còn được làm lớp trưởng luôn?”

Khúc Liệu Nguyên tưởng là ông không nhớ thật, tức giận nói: “Không phải hơn 400, em thi được 521!”

Triệu chủ nhiệm: “Há há há há há, đi xuống mau lên, phải học cho giỏi đấy.”

Đến lúc này, hoạt động huấn luyện quân sự của tân sinh kết thúc toàn bộ.

Đại hội tổng kết tuyên dương vừa kết thúc, bọn học sinh liền giải tán, rất nhiều nữ sinh cầm theo sổ vây quanh người sĩ quan huấn luyện, để sĩ quan huấn luyện viết lời chia tay. Đây có vẻ là hoạt động mà các nữ sinh nhiệt tình yêu thích nhất.

Tống Dã đến văn phòng giáo viên.

Khúc Liệu Nguyên ở sân tập, cũng muốn nói lời chia tay với Giả sĩ quan, nhưng sĩ quan huấn luyện bị các nữ sinh vây xung quanh, cậu ở bên ngoài kêu la: “Mấy cậu không có sĩ quan huấn luyện à? Đây là sĩ quan huấn luyện của nam sinh bọn tớ mà!”

Các nữ sinh không để ý cậu, cậu không thể làm gì khác là cách đám nữ sinh hô với sĩ quan huấn luyện một câu: “Giả sĩ quan! Em sẽ nhớ thầy!” Coi như là lời từ biệt.

Phòng tài vụ trường đưa 20000 tệ tiền trợ cấp cho Tống Dã. Buổi trưa, Tống Dã liền dẫn Khúc Liệu Nguyên đi một chuyến ra ngoài trường mua điện thoại, hắn lúc trước đã so sánh chọn lựa một cái trêи mạng, là cục gạch Sony Ericsson, có thể chụp ảnh, còn có thể lên mạng, nghe nói là cũng nghe nhạc được, pin rất trâu.

Khúc Liệu Nguyên nhìn một chút, kiểu dáng thật thích, những cái khác thì không hiểu lắm, hỏi nữ nhân viên cửa hàng: “Chị, cái này bao tiền ạ?”

Nữ nhân viên không quá 20 tuổi, cười nói: “Cái này 930. Mấy em học trường nào? Vừa huấn luyện quân sự xong hả?”

“Bọn em học Nhất Trung, huấn luyện quân sự vừa xong sáng nay ạ.” Khúc Liệu Nguyên lại nói với Tống Dã, “Tiểu Dã, đắt quá, bọn mình xem cái khác.”

Tống Dã không trả lời cậu, học cách gọi của cậu, nói với nữ nhân viên kia: “Chị, có thể giảm giá cho bọn em được không ạ?”

Hắn dáng dấp tinh xảo đẹp đẽ, bình thường thích đứng đắn nên khí chất có vẻ trưởng thành, lúc này bắt đầu lộ ra nụ cười có phần lấy lòng, miệng lại ngọt hẳn lên, chính là dáng dấp thiếu nam trẻ tuổi vô cùng được người ta yêu thích.

Nữ nhân viên thoáng có chút đỏ mặt, khổ sở nói: “Không bớt được nữa, đều là giá chết cả, chị nói cũng không tính đâu.”

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy đắt, ở bên cạnh nói: “Thôi, anh, đi xem chỗ khác.”

Tống Dã chống khuỷu tay, nửa người trêи dựa lên quầy, thương lượng nói: “Chị, em được học bổng nên mới mua cho em trai em cái điện thoại, thưởng nó thi đậu Nhất Trung. Trường cho học bổng cũng chẳng được bao nhiêu, chị giúp em hỏi quản lí một chút, xem có bán được giá gốc không, được không ạ?”

Nữ nhân viên nhìn hắn, lại nhìn Khúc Liệu Nguyên, nói: “Chị đi hỏi một chút.”

Chị gái đi tìm quản lí.

Khúc Liệu Nguyên cũng nằm trêи quầy, quay mặt nhìn Tống Dã, nhỏ giọng nói: “Chỉ giảm phần lẻ thôi, vẫn phải 900 đấy, đắt quá, mình đừng mua cái này.”

Tống Dã nói: “Biết là đắt thì khi dùng sẽ trân trọng, 3 năm cấp 3 tớ không mua cái mới cho cậu đâu, bây giờ mua thì cậu phải dùng đến khi lên đại học, điểm thi đại học tốt tớ mới mua cho cậu, không tốt thì cứ dùng tiếp, biết chưa?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Cậu nói gì cơ? Tớ vẫn có thể để cậu mua đồ cho tớ sao?”

Tống Dã cười một cái, nói: “Sao lại không? Tớ có làm anh cậu cho vui đâu.”

Khúc Liệu Nguyên có chút cảm động, nói: “Về sau chờ tớ kiếm tiền, cậu muốn gì tớ cũng đều mua cho cậu.”

Tống Dã nói: “Tốt, chờ đây.”

Nữ nhân viên trở về, nói cho hai người bọn hắn: “705.”

Hai người Tống Khúc không ngờ có thể giảm giá gần 200, Khúc Liệu Nguyên vui vẻ nói: “Sao lại được giảm nhiều vậy ạ?”

Nữ nhân viên có chút ngượng ngùng, nói: “Chị nói với quản lý hai em là người nhà, tính theo giá nhân viên cho các em.”

Khúc Liệu Nguyên cảm kϊƈɦ nói: “Chị, chị tốt quá ạ!”

Chị gái nhân viên nhập phiếu trả tiền, Tống Dã đi quẹt thẻ.

“Hai em phải học thật giỏi nha.” Chị gái nhân viên bỏ hộp điện thoại và sạc điện vào trong túi, đưa cho Khúc Liệu Nguyên, tự giễu nói, “Thực ra nếu đậu được Nhất Trung thì hai em chắc chắn thành tích tốt lắm, chị học không giỏi, không thi nổi trường cấp 3 tốt, nên mới ra ngoài bán điện thoại.”

Khúc Liệu Nguyên nói với chị gái: “Chị, chị đừng nản lòng, 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, bán điện thoại di động thì có sao, dựa vào lao động kiếm tiền không mất mặt, hơn nữa chị còn xinh đẹp, lại tốt bụng, em thấy chị đúng là Tây Thi điện thoại di động…”

Tống Dã cầm hoá đơn trở về, thấy chứng lèm bèm của cậu lại tái phát, giơ tay chọc lưng cậu, nói: “Cậu bớt nói một tí đi, cả trung tâm thương mại nghe được tiếng cậu lảm nhảm ở đây đấy.”

Nữ nhân viên bị câu “Tây Thi điện thoại di động” của Khúc Liệu Nguyên chọc cho cười không ngừng, cầm hoá đơn rồi vẫn chưa ngừng được, vừa cười vừa nói: “Mau về đi, bao giờ mua điện thoại tiếp thì tìm chị ha.”

Mua xong điện thoại, sang hàng điện thoại bên cạnh làm cho Khúc Liệu Nguyên thẻ điện thoại, hai người mới đi ăn, Tống Dã hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Ngoại trừ hôm mới báo danh, hai người sau đó chưa từng đi ăn ngoài, mỗi ngày đều quy củ ăn ở căng tin, Khúc Liệu Nguyên rất là nhung nhớ thực phẩm rác, nói: “McDonald.”

Có một cửa hàng dưới tầng trung tâm thương mại, không cần ra ngoài phơi nắng chuyển xe bus, hai người đi ngay McDonald.

Tống Dã đi chọn món ăn, Khúc Liệu Nguyên chiếm chỗ ngồi tốt rồi cúi đầu chơi điện thoại mới của mình, lưu số điện thoại của Tống Dã và Khúc Đại Giang, cậu chỉ nhớ rõ hai số này, còn số khác thì cậu phải về lật sổ viết tay số điện thoại.

Chờ Tống Dã bưng đồ ăn trở về, lúc đầu muốn ngồi đối diện cậu, cậu lại bắt Tống Dã ngồi bên cạnh mình, giơ cao điện thoại, chụp một bức selfie hai người, đặt thành hình nền.

Buổi chiều, không phải huấn luyện quân sự, cũng không có lớp văn hoá, mỗi lớp tổ chức một buổi sinh hoạt lớp.

Chủ nhiệm lớp 7 toàn bộ thời gian huấn luyện quân sự chỉ lộ mặt đúng một lần, thầy Tào Văn Hoà, ông rốt cuộc cũng xuất hiện lần thứ 2, học sinh cả lớp đều bị phơi đen còn sụt cân hàng loạt, còn thầy Tào mặt mày hồng hào, hình như còn béo lên, vào cửa rất khách khí an ủi: “Các học sinh cực khổ rồi!”

Mọi người mới từ môi trường huấn luyện quân sự đi ra, phản xạ có điều kiện mà đáp lại ông: “Vì nhân dân phục vụ!”

Thầy Tào: “…”

Các học sinh phản ứng kịp, lập tức phá lên cười.

Thầy Tào đi lên bục giảng, tổng kết thành quả huấn luyện quân sự, tuyên dương đội ngũ nam nữ sinh biểu hiện ưu tú.

“Trải qua một tuần làm quen này, các học sinh cũng đã hiểu nhau chút đỉnh, tiết sinh hoạt hôm nay, chúng ta sẽ chọn ra cán bộ lớp.” Thầy Tào vỗ tay một cái, nói, “Trước tiên chọn lớp trưởng và lớp phó, bỏ phiếu kín, mỗi người xé một tờ giấy, viết 2 cái tên, bắt đầu viết nào.”

Viết xong, các bạn học thu giấy từ dưới lên trêи, thầy Tào đọc tên, bảo một nữ sinh ngồi hàng thứ nhất viết số phiếu trêи bảng đen.

Cả lớp 66 người, 2 người bỏ phiếu trắng, 4 người chỉ bỏ phiếu một nửa, chỉ viết một cái tên.

Kết quả kiểm phiếu là: Khúc Liệu Nguyên được 58 phiếu, được bầu làm lớp trưởng, còn một nữ sinh tên là Lưu Hiểu Hiểu chiếm được hơn 30 phiếu, được chọn làm lớp phó.

Thầy Tào cười ha hả: “Được công chúng ủng hộ, mọi người vỗ tay nào!”

Khúc Liệu Nguyên được công chúng ủng hộ mặt đỏ như tôm luộc, muốn nhanh chóng rúc mặt mình dưới gầm bàn, không hiểu tại sao bạn cùng lớp lại tiếp tục chọn cậu làm lớp trưởng, là chơi xấu cậu sao? Số thứ tự trong lớp được xếp theo điểm thi cấp 3, cậu là số 56, là tên thứ 10 đếm ngược trong lớp, còn Lưu Hiểu Hiểu người ta là số 2!

Giang Ba ngồi cùng bàn vừa vỗ tay, vừa vui vẻ nói: “Khúc Liệu Nguyên, tôi biết chắc chắn vẫn là ông mà.”

Khúc Liệu Nguyên khó tin nói: “Ông cũng bầu tôi sao?”

“Đương nhiên, lúc ông làm lớp trưởng cũng tốt mà, hăng hái làm mọi việc, mỗi lần sắp xếp nhiệm vụ với phân chia đồ đạc cũng công bằng, đội ngũ nam sinh bọn tôi đều cảm thấy ông làm lớp trưởng rất được.” Giang Ba chân tâm thật ý mà khen cậu, cuối cùng chua xót một câu, “Nữ sinh thì càng thích ông rồi, cứ đẹp trai là được hết.”

Chọn xong lớp trưởng, thầy Tào lại bảo lớp trưởng chính thức Khúc Liệu Nguyên dẫn người đi nhận sách mới, sau khi khai giảng mỗi môn sẽ dùng sách giáo khoa.

Khúc Liệu Nguyên trêи đường mang sách về mới nghĩ thông suốt, kì thực làm lớp trưởng làm nhiều nhất là việc chân tay, có gì mà làm không được, coi như rèn luyện bản thân đi.

Phát xong sách, thầy Tào liền thả các học sinh tan học, về nhà nghỉ ngơi thật tốt hai ngày. Ngày 1 tháng 9 hai ngày sau, Nhất Trung sẽ chính thức khai giảng.

Khúc Liệu Nguyên đeo cặp, đi theo cầu thang phía đông xuống tầng 1, phòng học lớp 1 vẫn đang đóng kín cửa. Cậu quay về kí túc xá trước, muốn thu dọn đồ đạc trong khi chờ Tống Dã.

Kết quả kéo ngăn tủ ra, thấy túi đựng điện thoại, nhớ ra cái điện thoại mới của cậu, vội vàng lấy ra cho bạn cùng phòng xem, nói: “Mấy ông xem, anh tôi mua cho tôi điện thoại này!”

Bạn cùng phòng có người có điện thoại, có người không, nhao nhao tỏ vẻ: “Tống Dã đối xử với ông tốt quá.” “Lớp trưởng, tôi với ông trao đổi số máy đi!” “Chụp ảnh được à? Cho tôi xem với.” “Lấy tiền trợ cấp mua hả? Nghe nói tiền trợ cấp cho mấy đứa đứng top nhiều lắm.”

Khúc Liệu Nguyên không nói Tống Dã có bao nhiêu tiền trợ cấp, chỉ nói: “Anh tôi đối xử với tôi cực kì tốt.”

Khoe khoang xong điện thoại di động, cậu lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, dọn cặp sách xong, thấy túi đồ siêu thị trong ngăn tủ tận cùng, thuận tay gạt một cái, đột nhiên phát hiện không đúng, Tống Dã mua cho cậu một bịch xúc xích, buổi tối nào đó cậu đói bụng ăn đúng một lần, tại sao giờ trong túi chỉ còn lại có một cây?

Đã có 2 bạn cùng phòng dọn dẹp xong đi rồi, Diêu Vọng tan học xong căn bản sẽ không trở về, trong phòng hiện tại chỉ có Khúc Liệu Nguyên và Giang Ba, và một bạn cùng phòng khác tên Quách Tiểu Thiên, bình thường chung đụng rất tốt.

Khúc Liệu Nguyên liền hỏi một câu: “Ê? Mấy ông có ai lấy xúc xích của tôi ăn không?”

Giang Ba và Quách Tiểu Thiên đều nói: “Không.”

“Đồ ăn vặt của tôi cũng ít đi nhiều,” Giang Ba còn nói, “Hôm đó ở trong phòng tôi cũng hỏi, hình như ông không ở đấy, Dương Thần Quang cũng bảo bánh quy của nó bị thiếu.”

Quách Tiểu Thiên nói: “Sau đó Thần Quang còn bảo là, có một ngày nó quay về thì thấy Diêu Vọng đang động vào ngăn tủ của nó còn gì.”

Giang Ba nói: “Không phải chứ, thế nó có nói gì với Diêu Vọng không?”

“Nó làm sao dám, nó sợ muốn chết,” Quách Tiểu Thiên nói, “Nó nói bình thường ngủ giường trêи cũng chẳng dám động, sợ không cẩn thận chọc Diêu Vọng không vui, sợ bị đánh.”

Giang Ba suy nghĩ một chút, nói với Khúc Liệu Nguyên: “Có thể là Diêu Vọng, đoán là đói bụng, tuỳ tiện lật tủ của bọn mình, thấy cái gì thì ăn. Nó có tiền án mà, lấy chút đồ ăn vặt của bọn mình cũng chẳng tính là gì.”

Khúc Liệu Nguyên buồn bực nói: “Toàn là đồ anh tôi mua cho tôi, tôi còn chưa ăn.”

Họp lớp lớp 1 xong, Tống Dã trở về tìm Khúc Liệu Nguyên. Phòng 411 chỉ còn lại một mình Khúc Liệu Nguyên, nên cậu kể lại chuyện mình được bầu làm lớp trưởng trước.

Tống Dã không muốn cậu làm lớp trưởng, sợ cậu phân tán tinh thần ảnh hưởng thành tích, nhưng ván đã đóng thuyền, không thể làm gì khác là nói: “Trước tiên cứ làm đi, qua một thời gian mọi người quen, có khi lại chọn một lần nữa.”

Khúc Liệu Nguyên vốn còn muốn kể xúc xích của cậu bị Diêu Vọng ăn trộm, nghĩ một chút lại cảm thấy nói ra sẽ khiến hắn cũng sầu não theo, liền nuốt trở vào không nói nữa, nói: “Tiểu Dã, cậu nhanh đi dọn đồ đi, bọn mình về nhà!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN