Sáng sớm hôm sau, Tống Dã giật mình một cái, tỉnh dậy.
Giường bên cạnh hắn trống không, chăn chưa gấp, hắn tự tay sờ một cái, trong chăn không còn độ ấm.
Khúc Liệu Nguyên dậy sớm, chạy xuống sân bóng rổ trong xưởng, chơi bóng rổ 1 tiếng với nhóm công nhân viên trẻ tuổi đang tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng gần đó, rồi về nhà ăn sáng.
Gần 8 giờ, ba mẹ cậu đều phải ra ngoài. Cao Tú Nguyệt cùng mẹ Tiểu Dương dưới tầng đi thành phố dạo phố mua ít đồ gia dụng gì đó, Khúc Đại Giang hôm nay trực ca sáng, nói với cậu “Ở nhà làm bài tập ngoan nhé, đừng chỉ nghĩ đến chơi” rồi vội vã đi.
Cậu nhìn cửa phòng còn đóng, nói: “Sao Tiểu Dã vẫn chưa dậy?”
Cao Tú Nguyệt nói: “Buổi tối ở trường nó có thêm một tiết tự học, chắc chắn thiếu ngủ, con đừng quấy rầy nó, im lặng mà ăn.”
Khúc Liệu Nguyên đi rửa tay, ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành.
Cao Tú Nguyệt chải đầu thay quần áo xong, trước khi đi nói: “Con chờ Tiểu Dã dậy rồi học chung với nó, đừng chạy ra ngoài chơi.”
“Đã rõ.” Khúc Liệu Nguyên ăn một cây bánh quẩy, tiễn bà ra ngoài.
Tống Dã nghe thấy bên ngoài không còn âm thanh, mới vội vàng rời giường, vào nhà vệ sinh, đổ nửa chậu nước, ngồi chồm hổm dưới đất giặt qυầи ɭót của hắn.
Khúc Liệu Nguyên ở dưới tầng nói linh tinh với mẹ Tiểu Dương hai câu rồi quay về, vào cửa nghe thấy tiếng nước, đi đến cửa nhà vệ sinh nhìn nhìn.
Tống Dã nghiêm mặt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu.
Cũng không biết là Khúc Liệu Nguyên không nghĩ đến, hay là không thấy rõ ràng hắn đang giặt cái gì, mà hoàn toàn không chê cười hắn, chỉ nói: “Hả? Giặt xong thì ra ăn bánh quẩy nhé, vẫn còn nóng đấy.” Rồi đi ra khỏi cửa.
Tống Dã cúi đầu tiếp tục chà qυầи ɭót, tâm tình lúc lên lúc xuống, lúc nãy thì sợ bị Khúc Liệu Nguyên trêu, bây giờ Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không để ý tới, hắn lại thấy không vui.
Buổi tối khi Cao Tú Nguyệt lấy quần áo khô trêи ban công mới phát hiện ra “con rùa” bị vẽ trêи đồng phục, đau lòng hết sức, tới hỏi Khúc Liệu Nguyên chuyện gì đã xảy ra, nghe con trai nói là trò đùa dai của bạn cùng lớp, liền sửa lại lời, nói: “Thôi vậy, học sinh cấp 3 đùa giỡn không biết nặng nhẹ, con không cần mâu thuẫn với bạn cùng lớp, trong lớp bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, con phải có lòng bao dung, làm lớp trưởng phải ra dáng lớp trưởng.”
Khúc Liệu Nguyên gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi.”
Tống Dã nghe thấy, bất đắc dĩ một hồi, thực sự là hai mẹ con giống nhau.
Chiều chủ nhật quay lại trường, thời tiết vẫn hơi nóng, hai người khi ngồi xe bus không mặc đồng phục, chỉ mặc áo phông cộc tay.
Khi bước vào cổng trường, trêи bảng đen cạnh phòng bảo vệ viết, học sinh phải mặc đồng phục mới được vào trường.
Hai người lấy đồng phục trong cặp ra, Khúc Liệu Nguyên cầm cái có “con rùa,” đang định mặc, Tống Dã đổi cái của hắn cho cậu.
“Không cần!” Khúc Liệu Nguyên vội vàng cự tuyệt, muốn đổi về, nói, “Tớ không sợ bị người khác cười.”
Tống Dã đã mặc bộ kia lên người, nói: “Khúc lớp trưởng, làm lớp trưởng phải ra dáng lớp trưởng, với lại cậu bị người khác cười thì sao, ai chẳng biết cậu là em tớ, tớ còn mặt mũi chắc?”
Hắn đeo cặp lên lưng, xoay người cho Khúc Liệu Nguyên xem, nói: “Cậu xem, không thấy đúng không?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Tiểu Dã, cậu…”
Tống Dã cười nhìn cậu, chờ cậu nói ra câu kiểu như “Cậu thật tốt với tớ,” trước đây cậu cũng hay nói thế.
Khúc Liệu Nguyên lại nói: “Cậu đừng tốt với tớ như vậy.”
Tống Dã nói: “Thế tớ làm anh cậu làm gì?”
Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn chốc lát, cũng cười, nói: “Tiểu Dã, anh, chúng ta phải làm anh em tốt cả đời.”
Tống Dã thầm nghĩ sao tự nhiên nói lời này? Có điều Khúc Liệu Nguyên thường ngày nghĩ một câu là nói một câu, hắn liền cũng phụ hoạ theo: “Đương nhiên rồi.”
Trước tiết tự học buổi tối, thầy Tào gọi Khúc Liệu Nguyên qua văn phòng một chuyến, bảo cậu sắp xếp chỗ ngồi trong tiết 1. Để phòng ngừa học sinh ngồi cùng một vị trí trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thị lực, mỗi một tuần lớn sẽ điều chỉnh một lần, dựa theo vị trí hiện tại mà xếp theo Càn Khôn Đại Na Di, ví dụ như dãy gần cửa hàng thứ nhất, sẽ đổi sang hàng thứ 2 dãy trong cùng, mà hàng cuối dãy trong cùng, thì đổi sang hàng thứ nhất dãy gần cửa.
Khúc Liệu Nguyên nghe hiểu, quay về chủ trì đổi chỗ ngồi.
Đổi chỗ lần này, cậu và Giang Ba không ngồi cùng bàn với nhau nữa, bạn cùng bàn mới là một nữ sinh hướng nội.
Mọi người dọn dẹp sách vở, kéo bàn kéo ghế, trong phòng học ầm ĩ thành một đoàn. Có một nữ sinh không muốn ngồi chung với bạn cùng bàn mới, tới hỏi Khúc Liệu Nguyên: “Lớp trưởng, cho tớ ngồi chung với XX cùng phòng được không?”
Trong phòng học quá ồn, Khúc Liệu Nguyên ra hiệu nhỏ ra cửa hẵng nói.
Chờ giải quyết xong vấn đề này, nữ sinh quay về phòng học, Khúc Liệu Nguyên không vào, cậu bị ồn ào đau cả đầu, đi ra hành lang phía tây, ngồi trốn trêи cầu thang cho yên tĩnh.
Cậu ngồi cúi mặt xuống, thấy có người từ dưới tầng đi lên.
Đèn cảm biến âm thanh trong hành lang không quá nhạy nên không sáng lên, người nọ mơ hồ thấy có bóng người, liền giẫm chân.
Đèn sáng lên, Khúc Liệu Nguyên thấy rõ, là Diêu Vọng, đây quả thực là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng sau khi trải qua chuyện tuần trước, cậu không muốn căng thẳng với Diêu Vọng nữa, chủ động mở miệng nói: “Mày sao đến muộn thế? Lớp đang đổi chỗ ngồi kìa.”
Diêu Vọng đứng ở dưới nhìn cậu, nói: “Mày sắp xếp à? Đổi tao đến chỗ nào rồi?”
“Chủ nhiệm lớp xếp,” Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ một chút, Diêu Vọng bây giờ đang ngồi hàng cuối cùng trong góc, nói, “Mày phải đổi lên hàng thứ nhất gần cửa.”
Diêu Vọng: “… Đ*t mẹ, vị trí xịn quá.”
“Diêu Vọng,” Khúc Liệu Nguyên cảnh cáo cậu ta, “Ở trường học không được chửi bậy.”
Diêu Vọng từ phía dưới đi lên, Khúc Liệu Nguyên cũng không di chuyển, cậu không ngồi ngay giữa cầu thang, dựa vào một bên nhường đường, đủ cho hai Diêu Vọng đi qua.
Diêu Vọng đi tới bậc trêи cùng lại không đi tiếp nữa, xoay người, cũng ngồi trêи cầu thang.
Khúc Liệu Nguyên liếc mắt nhìn cậu ta, có chút căng thẳng, nói: “Mày lại muốn đánh nhau à?”
Diêu Vọng chống hai tay về phía sau, dáng vẻ ung dung tự tại, nói: “Sao, mày muốn đánh à? Thế thì tao hầu.”
Khúc Liệu Nguyên thấy cậu ta không phải muốn gây phiền phức, nói: “Không muốn. Lần trước nếu không phải vì mày ném điện thoại tao, thì tao cũng chẳng động thủ với mày.”
Diêu Vọng nói: “Thật xin lỗi.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Đèn cảm biến âm thanh tắt, Khúc Liệu Nguyên vỗ tay, đèn lại sáng.
“Gì đấy?” Diêu Vọng cười một cái, nói, “Sao lại nhìn tao như thế? Chưa gặp qua bao giờ à?”
Khúc Liệu Nguyên không dám tin nói: “Mày là Diêu Vọng sao? Có phải người khác đóng giả không?”
Diêu Vọng cười ha ha, nói: “Ngại quá đi, bị mày nhìn ra rồi, tao là Khúc Liệu Nguyên đóng giả.”
Khúc Liệu Nguyên cũng cười, cảm giác chính là cười một cái quên hết thù hận, từ đây hoà giải với Diêu Vọng.
“Ném điện thoại là tao không đúng, lúc đó nhất thời xúc động.” Diêu Vọng ngồi nghiêm chỉnh, nói, “Điện thoại mày sửa xong chưa? Không sửa được thì thôi, tao mua cái mới đền mày.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Không cần, gửi về xưởng sửa rồi, chắc là sửa được thôi, đến lúc anh tao đưa hoá đơn sửa chữa cho mày, mày đừng quỵt nợ là được.”
Diêu Vọng nói: “Tao không phải loại người như vậy. Mày thế mà lại yên tâm anh mày quá, chuyện gì cũng giao cho nó.”
“Đương nhiên rồi.” Khúc Liệu Nguyên nói, “Nếu không thì ảnh đâu phải anh tao.”
Diêu Vọng nói: “Hai đứa mày còn thân nữa… Tao cũng có một anh, gần giống hai đứa mày, là vợ thứ 2 của ba tao mang về, nó coi tao là không khí, tao cũng chẳng thèm quan tâm đến nó.”
Khúc Liệu Nguyên biết một số bạn cùng lớp hiểu lầm quan hệ của cậu và Tống Dã, nhưng giải thích rõ ra là khiến Tống Dã gặp rắc rối, nên cậu cũng chẳng giải thích, nhưng nghe xong tình huống trong nhà Diêu Vọng thấy tò mò và thông cảm, hỏi: “Thế mẹ mày đâu?”
Diêu Vọng sờ lên mái tóc quá ngắn của mình, nói: “Không biết, chắc chết sớm rồi.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Diêu Vọng nói: “Tao về đổi chỗ ngồi đây.”
Nói xong thì dứt khoát đứng dậy, nhấc chân đi nửa bước, lại quay đầu nhìn lưng Khúc Liệu Nguyên, nói: “Đồng phục, giặt sạch rồi à?”
Khúc Liệu Nguyên: “Không, đây là của anh tao, ảnh mặc bộ kia.”
Diêu Vọng không nói tiếp, đi vào phòng học, phòng học nhanh chóng yên tĩnh lại.
Khúc Liệu Nguyên cũng lập tức đi vào, nói các bạn học: “Đổi xong chưa? Làm việc nhanh lên một chút, đừng nhây sang tiết 2.”
Diêu Vọng đi tới chính giữa phòng học, quay đầu nhìn cậu, nở nụ cười.
Giữa giờ học, Khúc Liệu Nguyên cố ý tìm Khang Minh, nói với cậu là mình đã làm hoà với Diêu Vọng, bảo cậu không cần gây khó dễ với Diêu Vọng nữa.
Khang Minh vẫn chưa yên tâm, nói: “Nó thay đổi nhanh thế à? Liệu Nguyên, ông phải cẩn thận, lỡ may nó lén tính kế ông.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Không đâu, nó làm sao tính kế tôi được?”
Khang Minh bộ dạng như thể đã va chạm xã hội, nói: “Ông không biết đâu, loại lăn lộn xã hội như chúng nó, ra ngoài trường tìm một nhóm côn đồ, chờ cuối tuần ông vừa ra khỏi cổng trường liền trùm bao tải lên đầu ông, tha sau lưng ông vào trong góc đánh một trận không chừng.”
Khúc Liệu Nguyên: “… Không thể nào?”
“Trước đây ở cấp 2 tôi có thằng bạn, bị côn đồ chặn lại đòi tiền, lúc đó bọn tôi nhiều người nên gan to, nó không đưa, sau lại có ngày nó tan học về một mình, bị đám người trường nghề kia chặn lại đánh cho một trận.” Khang Minh nói, “Dù sao ông cũng phải cẩn thận.”
Chỗ ngồi của Diêu Vọng đã đổi lên hàng thứ nhất gần cửa, vẫn là một mình ngồi một bàn.
Tiết tự học thứ 2, cậu ta lại trốn học không biết chạy đi đâu.
Sau khi lớp thường tan học, các nam sinh về kí túc xá đều đi qua hành lang phía đông, đi qua cửa lớp 1, thấy Tống Dã cùng một nam sinh lớp hắn đứng đó nói chuyện.
Khúc Liệu Nguyên kêu một tiếng: “Anh!”
Tống Dã cười với cậu, nói: “Về kí túc xá đừng chơi mãi, dành thời gian mà ngủ.”
Khúc Liệu Nguyên đáp ứng, vẫy tay một cái, rời đi cùng bọn Giang Ba.
Tống Dã nhìn cậu đi xa, mới quay về phòng học, tiếp tục tiết tự học thứ 3.
Trêи đường về kí túc xá bên này, Khúc Liệu Nguyên bỗng quay đầu nhìn lại, nhìn không thấy Tống Dã nữa.
Giang Ba nói: “Nhìn gì đấy? Có chuyện quên nói với Tống Dã à?”
Khúc Liệu Nguyên mắt mở hơi to lên, nói: “Không có, không có.”
Đến kí túc xá, Giang Ba hỏi cậu: “Liệu Nguyên, đi tắm đi.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Tôi buổi chiều tắm ở nhà rồi mới đến, không đi đâu.”
Bạn cùng phòng đều đi làm vệ sinh cá nhân, chỉ còn cậu ở lại trong phòng, ngồi bên giường suy nghĩ chuyện gì, nghĩ đến bần thần, trong lòng lúc thì rực rỡ sắc màu, lúc thì u ám nặng nề.
Diêu Vọng đẩy cửa đi vào, thấy chỉ có một mình Khúc Liệu Nguyên, nói: “Vừa đúng lúc, cho mày.”
Cậu ta ném túi ni lông trong tay qua, Khúc Liệu Nguyên vội tiếp lấy, mở ra xem, bên trong là một bộ đồng phục mới!
Diêu Vọng nói: “Hôm thứ sáu tao tìm giáo viên hậu cần mua một bộ, lúc nãy đi lấy, trả lại bộ của anh mày đi, mày mặc bộ này này, đừng lấy bộ kia.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Cậu vẫn chưa từ chối, Diêu Vọng lại nói: “Bộ đấy vốn là của tao, tao cũng không thiếu tiền, nhận tấm lòng của mày thôi, tao không chiếm hời mày đâu.”
Khúc Liệu Nguyên biết cậu ta có tiền, không khách khí nữa, nhận lấy.
Diêu Vọng đi tới bên giường mình, cởi áo khoác, áo phông đen trêи người ướt đẫm phần lưng.
“Mày lấy đồng phục ở đâu vậy?” Khúc Liệu Nguyên nói, “Chạy xa lắm à?”
“Lấy ở phòng hậu cần.” Diêu Vọng cởi luôn áo phông, thả vào chậu muốn giặt, nói, “Tao mới mua một cái chết phi, lúc nãy đi chơi với bạn.”
Khúc Liệu Nguyên hỏi: “Chết phi là gì?”
Diêu Vọng khinh bỉ nói: “Lớp trưởng, sao cái gì mày cũng không biết vậy?”
Khúc Liệu Nguyên không hỏi nữa, xuất ra vẻ lớp trưởng nói: “Giặt quần áo của mày đi, lát nữa tắt đèn mà chưa giặt xong, lại bị giáo viên quản túc viết tên, phòng mình không lấy được cờ đỏ thi đua là vì điểm bị mày trừ hết.”
Diêu Vọng cười, bưng chậu đến bên giường Khúc Liệu Nguyên, dựa vào khung giường, nói: “Không phải cười nhạo mày được chưa? Mai cho mày xem chết phi của tao một chút.”
Chết phi rốt cuộc là cái gì? Nghe ngầu ghê.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, Khúc Liệu Nguyên vẫn còn nhớ thương chuyện này.
Nhưng sau khi ngủ, cậu lại nhớ đến chuyện khác. Cậu mơ thấy sáng sớm hôm qua, hơn 5 giờ cậu đã tỉnh, mồ hôi đầy đầu, mò tay vào trong chăn sờ sờ chính mình, lại nhìn nhìn Tống Dã ngủ say sát vách, lén lút y như ăn trộm vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, giặt sạch qυầи ɭót.
Chạy bộ buổi sáng ngày hôm sau kết thúc, trở về kí túc xá, Khúc Liệu Nguyên cầm bộ đồng phục mới sang phòng 402 đưa cho Tống Dã, nói: “Diêu Vọng mua bộ khác rồi.”
Tống Dã cảm thấy vốn nên xử lý như vậy, nói: “Cái này vốn là chuyện của nó, cậu không cần xen vào.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Ừ.”
Tống Dã thay sang bộ đồng phục mới, hỏi cậu: “Sao đấy? Buồn bã ỉu xìu.”
“Hôm qua ngủ không ngon.” Khúc Liệu Nguyên vươn tay giúp Tống Dã kéo cổ áo bị gập ra, Tống Dã cúi đầu xuống, tay cậu đụng phải cằm Tống Dã, vội vàng thu tay lại.
Tống Dã không phát hiện ra, ngẩng đầu lên nói: “Bảo cậu đi ngủ, cậu lại không nghe. Không ngủ ngon đi học không tập trung tinh thần được, đến lúc đó lại ảnh hưởng thành tích, tuần này thi tháng đấy, biết chưa?”
Khúc Liệu Nguyên đứng đó, nói: “Biết rồi.”
“Biết thì phải nghe lời chứ.” Tống Dã thuyết giáo như thường ngày, đến bên bàn cầm cốc lên uống hai ngụm nước.
Khúc Liệu Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn.
Hai người bình thường không phân ngươi ta, Tống Dã tự nhiên đưa nửa cốc nước còn lại qua.
Khúc Liệu Nguyên nhận lấy.
Tống Dã ngồi xuống thay giày.
Khúc Liệu Nguyên xoay cái cốc trong tay, dán lên vị trí Tống Dã uống lúc nãy, chậm rãi uống một ngụm nước.