Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi - Chương 84: 84: Không Hiểu Phong Tình Mudmaster
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi


Chương 84: 84: Không Hiểu Phong Tình Mudmaster


Edit: Bàn
Không cần thắc mắc, Tống Dã trời sinh là đồng chí, lúc ý thức được bản thân sinh ra suy nghĩ vượt trên tình bạn với Khúc Liệu Nguyên, điều muốn làm chính là làm bên đi vào.
Hắn cũng không rõ lắm, cái tên ngơ ngơ ngốc ngốc Khúc Liệu Nguyên này rốt cuộc là xuất phát từ suy nghĩ gì mà sẵn lòng nhượng lại quyền lợi làm chồng.

Nhưng kết quả này rõ ràng chính là điều hắn mong muốn, cực kỳ vui nhưng tạm thời không hỏi lại, lỡ may hỏi hỏi Khúc Liệu Nguyên xong lại đổi ý thì lại được một mất mười.

Khúc Liệu Nguyên rất lúc thế này lúc thế kia trong nhiều chuyện, mọi thứ đều tuỳ tâm trạng.
Nhân lúc các học sinh chạy bộ sáng sớm chưa về, Khúc Liệu Nguyên muốn về phòng, lén giặt cái quần lót bị cậu giấu đi.
“Cãi nhau với tớ xong cậu về vẫn đái dầm à?” Tống Dã vừa buồn cười vừa tò mò, hỏi cậu, “Mơ thấy gì? Mơ thấy tớ hả?”
“Không mơ thấy cậu.” Khúc Liệu Nguyên ngại nói, sau khi tỉnh nhớ lại cảnh bị rồng phương tây đè xuống đất trong mơ, cứ cảm thấy nhục nhã khó tả, nói, “Tớ quên là mơ thấy gì rồi.”
“Thế tớ giặt cho.” Tống Dã không biết nội tình, không hỏi lại nữa, nhận lấy chìa khoá của Khúc Liệu Nguyên, “Cậu đi ngủ bù đi.”
Hắn bình thường giúp Khúc Liệu Nguyên giặt quần áo, kể cả quần lót và tất, nhưng Khúc Liệu Nguyên hơi ngại để hắn giặt quần lót sau khi đái dầm, vội nói: “Đừng, tớ tự giặt, ở trên…!đều là cái đó.”
Tống Dã cười, nói: “Làm sao? Ăn cũng ăn rồi, em còn sợ anh không bỏ tay xuống giặt được à?”
Khúc Liệu Nguyên: “…!Thế cậu giặt đi.”
Tống Dã nâng tay trái của cậu lên, nhìn thời gian trên cái đồng hồ mới kia, nói: “Cách tiết 1 vẫn còn nhiều thời gian, cậu ở lại chỗ tớ mà ngủ, phòng bên tớ yên tĩnh hơn bên cậu.”
Mấy nam sinh phòng 401 đều là trùm học đỉnh cao hàng chuẩn giá thật, là nhóm nam sinh dự bị cho Thanh Bắc của khoá này.

Cứ đến đêm trước khi thi, cả phòng đều tràn ngập không khí áp suất thấp giương cung bạt kiếm, điều này dẫn đến giữa mấy người ngoại trừ thỉnh thoảng thảo luận câu hỏi khó ra, thì bình thường cũng không hay nói chuyện với bạn cùng phòng.

Thỉnh thoảng Khúc Liệu Nguyên đến 401 chơi, cảm thấy phòng này yên lặng đến mức như không có người ở.
Với tính nết không thích để ý đến người bên cạnh từ sáng đến tối như Tống Dã cũng được coi như nói khá nhiều trong phòng 401 này.
Khúc Liệu Nguyên quả đúng là ngủ không đủ, rất động lòng với đề nghị này, lại hỏi Tống Dã: “Cậu không buồn ngủ à? Cậu cũng ngủ muộn mà.”
Tống Dã nói: “Tớ vẫn ổn, vốn không ngủ nhiều như cậu, cậu đi ngủ nhanh lên.”

Hắn nói thật, tinh thần thể lực của hắn như thể dồi dào hơn người khác rất nhiều.

Phần lớn các học sinh cấp 3 xung quanh đều ngủ không đủ, kể cả Khúc Liệu Nguyên, ban ngày trong giờ hay nhịn không được, muốn lười biếng nằm xuống ngủ gật, nhưng Tống Dã thì rất ít khi buồn ngủ, ngay cả ngáp cũng rất ít.
Khúc Liệu Nguyên liền nằm xuống giường Tống Dã, đầu vừa chạm gối, cơn buồn ngủ liền kéo tới.
Tống Dã thích sạch sẽ, chăn đệm gối đều có mùi hương rất nhẹ nhàng mát mẻ, Khúc Liệu Nguyên được bao bọc trong mùi hương thuộc về Tống Dã này, khoan khoái dễ chịu mà ngủ bù.
Cậu không ăn sáng, nghỉ tiết 1 mới ăn bánh mì và sữa Tống Dã mua ở siêu thị trong trường cho cậu.
Tống Dã còn mua thêm 3 túi kẹo mút Alpenliebe, có mấy chục que, bảo Khúc Liệu Nguyên mang ra mời bạn học, coi như là quà mừng sinh nhật.

Bản thân hắn không làm chuyện này trong ngày sinh nhật, nhưng hắn nghĩ Khúc Liệu Nguyên làm lớp trưởng phải “mua chuộc lòng người,” Khúc Liệu Nguyên thì coi chuyện này thành “lòng nhiệt tình phóng khoáng” của Tống Dã.
Trước khi tập thể dục giờ ra chơi, Khang Minh từ tầng dưới chạy lên, tặng Khúc Liệu Nguyên một bộ đồng phục của Los Angeles Lakers, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Mùa giải 2007 – 2008, Los Angeles Lakers vô địch liên tiếp hai lần, dạo này Khúc Liệu Nguyên đang thích Kobe và Pau Gasol, thấy cái áo cầu thủ này cũng thích, nhưng sau khi nhìn lại thấy rất giống hàng xịn, vội từ chối nói: “Đừng đừng, cái này đắt quá, ông cầm về đi.”
“Bản cho fan cũng không đắt lắm.” Khang Minh cười ha ha nói thật, “Thực ra cái này tôi mua năm ngoài, mua xong không nỡ mặc, năm nay mặc thì hơi nhỏ rồi, nên cho ông mặc đó, ông mặc có khi vẫn hơi to, nhưng mà áo thi đấu phải to chút mới đẹp.”
Khang Minh sắp cao 1m9 rồi!
“Cảm ơn Tiểu Minh.” Khúc Liệu Nguyên trúng đòn chiều cao, vừa vui mừng vừa đau xót nhận quà.
Vào ngày này, cậu liên tục nhận được không ít món quà nhỏ.
Có mấy bạn học tặng cậu các loại văn phòng phẩm như vở hoặc bút, cậu nhận hết, sau đó lấy ra kẹo mút Tống Dã mua mời mọi người ăn, trong phòng học cả ngày hôm đó đều tràn ngập mùi hương kẹo mút ngọt ngào.
Giáo viên tiếng Anh phát hiện, vì nhìn thấy trong sọt rác sau lớp đều là vỏ kẹo mút, cười hỏi: “Hôm nay lớp chúng ta có chuyện gì vui à? Có phần của cô không?”
Học sinh lớp 1 hiếm khi có dịp ồn ào một lần, Khúc Liệu Nguyên lại đưa cho giáo viên tiếng Anh hai que kẹo.

Tiết tiếp theo là Toán, thầy Thôi chủ nhiệm lớp vừa vào cửa đã khoa trương hỏi: “Sinh nhật ai vậy? Nghe nói có kẹo ăn?”
Trưa tan học, Khúc Liệu Nguyên đang được Tống Dã dạy làm một câu hỏi lớn môn Lý không quen lắm, lớp bên cạnh có một nữ sinh lớp 10 tới tìm cậu.
Tống Dã nhìn nhìn cửa, là một nữ sinh để tóc mái, mắt to mặt tròn nhỏ.

Hắn đã từng để ý đến nữ sinh này, bình thường hay thảo luận về Khúc Liệu Nguyên với những nữ sinh khác ở cửa sau.
Khúc Liệu Nguyên lại không biết cô bé này, nhưng có lẽ là có dự cảm, căng thẳng nói: “Vậy, tớ đi nhé?”
Tống Dã không nói chuyện, lộ ra vẻ mặt “cậu xem thế nào mà làm”.
Khúc Liệu Nguyên một mình đi ra khỏi phòng học, đàn em cẩn thận nhét cho cậu một cái hộp, mặt đỏ bừng lên, nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ.” Rồi xoay người chạy.
Khúc Liệu Nguyên mờ mịt mở cái hộp kia ra, bên trong là một cái lọ thuỷ tinh chứa đầy sao gấp origami, đủ mọi màu sắc, đẹp cực kỳ, những ngôi sao kia có ít nhất mấy trăm cái, từng cái đều là trái tim của thiếu nữ.
Cái này?! Cậu nào dám nhận? Càng không muốn mang về cho Tống Dã thấy, sải chân liền đuổi sang lớp 10 – 15 sát vách, ngay cả hộp lẫn bình sao cũng trả lại hết cho đàn em, lúng túng nói cảm ơn và xin lỗi: “Cảm ơn em, cái này quý quá, anh không nhận được, cảm ơn cảm ơn…!Xin lỗi, xin lỗi.”
Đàn em ôm cái hộp kia, mắt chực khóc.
Khúc Liệu Nguyên càng hoảng hốt, luống cuống tay chân lấy từ trong túi ra hai cái kẹo que, nói: “Mời em ăn kẹo.”
Đàn em nhịn xuống nước mắt, nhận kẹo.
“Thực sự cảm ơn em.” Khúc Liệu Nguyên xấu hổ cực kỳ, học theo giọng điệu Tống Dã lúc trước nói cậu chỉ biết chơi không thích học, nói, “Sau này đừng gấp sao nữa, em tính xem, gấp thế kia mất bao nhiêu thời gian? Có thời gian kia thì làm được bao nhiêu đề, học thuộc được bao nhiêu từ vựng?”
Đàn em: “…”
Khúc Liệu Nguyên rất có bộ dạng lớp trưởng lớp thực nghiệm, nói: “Sau này đừng làm những thứ này, phải học cho giỏi, biết chưa?”
“Biết rồi ạ.” Đàn em bày tỏ không thành còn bị thuyết giáo một trận, ôm chặt hộp, chết lặng xoay người đi.
Ngoại hình, khí chất bản thân, và tác phong trước sau như một của Khúc Liệu Nguyên đều rất giống một người con trai biết chọc ghẹo người, các nữ sinh không quen cậu ít nhiều đều có hiểu lầm như vậy, tưởng là cậu nhất định rất biết cách làm nữ sinh thích, trong yêu đương nhất định sẽ là kiểu bạn trai ấm áp như trong phim Hàn.
Đối với đại soái ca hệ băng sơn như Tống Dã, các cô gái đương nhiên là thích, nhưng thiên về kiểu thích mang tính sùng bái có khoảng cách hơn, còn với tiểu soái ca thích nói thích cười, bình dị gần gũi như Khúc Liệu Nguyên thì dễ sinh ra sự yêu mến trực tiếp hơn.
Chờ đến lúc tiếp xúc chân thực thực tế là biết, lúc Khúc Liệu Nguyên ở chung với con gái, hoàn toàn không phải như vậy, cậu chính là một tên đầu gỗ không hiểu phong tình.
Trong loa trường buổi chiều, nhóm bạn học cũ từ lớp 10 – 7 đặt cho Khúc Liệu Nguyên liên tiếp 5 6 bài hát, kể cả phát thanh viên cũng không nhịn được mà nói trên đài: “Mục đặt bài hát ngày hôm nay nhất định chính là tiết mục dành riêng cho sinh nhật của Khúc Liệu Nguyên…”
Khúc Liệu Nguyên vừa vui vừa cảm động, nhưng lúc cậu chia kẹo mút không tiết chế, cũng không đếm, đã chia hết mấy chục que chỉ còn lại vài que, không thể làm gì khác là lại xin Tống Dã tiền tiêu vặt.

Thực ra Tống Dã muốn nói cậu như vậy không hay lắm, nhưng thấy cậu vui vẻ, huống hồ bạn học đặt bài hát cũng đúng là mang theo ý tốt đối với cậu, liền lại phát cho cậu 10 tệ.
“Cậu đi cùng tớ đi,” Khúc Liệu Nguyên sợ làm mất tiền, nhét trong túi xong còn đè đè lên, hỏi, “Bọn họ cũng không ở cùng một lớp, coi như là cậu đi chơi cùng tớ, đi không?”
Tống Dã nhìn cậu cười, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa kết hôn mà đã vội dẫn người nhà đi phát bánh kẹo cưới rồi?”

“…” Khúc Liệu Nguyên ca ngợi nói, “Đầu cậu kinh thật, lời thế này sao cứ mở miệng là ra được vậy? Còn nhanh hơn làm đề Lý nữa.”
Tống Dã nói: “Em không thích à? Thế sau này anh không nói nữa.”
“Thích thích,” Khúc Liệu Nguyên nói, “Sau này cậu nói nhiều thêm chút đi, tớ nghe cái là vui.”
Tống Dã cố tình hỏi: “Là vui kiểu gì?”
“Dù sao thì cũng là vui.” Khúc Liệu Nguyên không biết cách hình dung kiểu ngứa ngáy trong lòng này lắm, cậu đi ra từ chỗ ngồi định đi mua kẹo, trước khi đứng dậy lại xoay người, khom lưng nằm sấp bên bàn Tống Dã, kề sát Tống Dã, vui vẻ nói thầm, “Tớ đi một lúc là về, chờ tớ về, bọn mình tìm chỗ hôn nhau đi.”
Trước mặt Tống Dã bày bài tập Vật lý, vẻ mặt đứng đắn xoay bút, nói: “Được, cậu mau đi đi.”
Khúc Liệu Nguyên nhanh như chớp chạy đi.
Đầu tiên cậu tới siêu thị trường mua một bịch kẹo mút, rồi mang đi đến phòng học của những bạn học đặt bài hát cho cậu, mời kẹo những bạn học này, và nói vài lời cảm ơn.
Chạy tầng trên tầng dưới một vòng, người cần tặng đều đã tặng rồi, lúc từ tầng 4 đi xuống, thấy Diêu Vọng đừng ở hành lang tầng 3, hai tay nhét túi, giống như đang chờ người.
“Diêu Vọng!” Khúc Liệu Nguyên lúc này tâm tình vui vẻ, từ trên bậc cầu thang ba bước gộp làm hai mà nhảy cà tưng xuống, nói, “Mời mày ăn kẹo!”
Cậu lấy ra mấy cây kẹo còn thừa trong túi, bảo Diêu Vọng chọn: “Tao mua loại thập cẩm, nhiều vị lắm, mày ăn cái nào?”
Diêu Vọng rất tuỳ tiện chọn ra một cái cầm lên, cười với Khúc Liệu Nguyên, lộ ra hai cái răng nanh, nói: “Khúc Liệu Nguyên, sinh nhật vui vẻ.”
Khúc Liệu Nguyên thoáng kinh ngạc, lập tức hiểu ngay, nói: “Mày nghe thấy loa trường à?”
“Nghe thấy,” Nhưng Diêu Vọng lại nói, “Cho dù không nghe thấy tao cũng biết, tao nhớ hôm nay là sinh nhật mày.”
Khúc Liệu Nguyên nghe thành lời khách sáo, cười nói: “Cảm ơn mày, thế mày chơi đi, tao đi trước đây.”
Diêu Vọng nói: “Chơi cái gì? Lúc nãy tao thấy mày chạy lên tầng, bỏ công ra đứng đây chờ mày đấy.”
“???” Khúc Liệu Nguyên nói, “Chờ tao làm gì?”
Diêu Vọng xé kẹo mút ngậm vào miệng, nói: “Tặng mày món quà.”
Khúc Liệu Nguyên vội nói: “Không cần đâu, không cần để ý mấy thứ này.”
“Mày đi Tây An còn nhớ mang quà lưu niệm về cho tao, sinh nhật mày tao tặng đồ cho mày thì sao?” Diêu Vọng lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, một cái hộp nhỏ bằng nhung đỏ sẫm, hình chữ nhật, dẹp dẹp.
“Gì đây?” Khúc Liệu Nguyên sợ bên trong là món đồ rất đắt tiền, không dám nhận, nói, “Đắt quá tao không nhận được.”
Diêu Vọng nói: “Không đắt, đồ cũ, với cả người khác cho không tao.”
Khúc Liệu Nguyên nửa tin nửa ngờ nhận lấy mở ra, bên trong là một cái cầu vai quân hàm màu xanh lục, bên trên có hai đường gấp khúc – quân hàm của lính nghĩa vụ 2 năm.
“Đây là?!” Hai mắt Khúc Liệu Nguyên toả sáng, kinh ngạc nói, “Đây là thật à? Từ đâu ra đây?”
Diêu Vọng cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, tao là ai? Sẽ tặng mày hàng fake chắc? Mày đừng quan tâm lấy từ đâu ra, dù sao cũng là đồ tao đặc biệt đưa đến cho mày.

Mày không thích à? Không muốn?”

Khúc Liệu Nguyên đương nhiên thích cái này, do dự nói: “Nhưng có đúng quy định không? Cái này đều không được mang ra ngoài mà?”
“Quy định không thay đổi.” Diêu Vọng nói, “Mày không muốn thì cứ trả tao.”
“Tao muốn tao muốn,” Khúc Liệu Nguyên phản xạ có điều kiện mà siết chặt cái hộp, lập tức thấy ngại, nói, “Muốn đưa tao thật à? Cái này có giá trị sưu tầm lắm.”
Diêu Vọng không quan tâm lắm nói: “Tao sưu tầm cái này làm gì? Tao có thích đâu, nếu không phải vì tặng mày, có cho không tao cũng chẳng cần.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Cậu lại mở hộp ra nhìn một chút, có thể nhìn ra cái cầu vai quân hàm này không mới, nhưng rất sạch sẽ, hộp hẳn là đặc biệt dành riêng để cất giữ, tuy cậu thích nhất là đồ kiểu này, nhưng…
“Thôi tao không cần đâu,” Cậu đóng kín nắp hộp, lại đưa trả Diêu Vọng, nói, “Nếu mày không thích không muốn giữ thì cầm về trả lại cho chủ cũ đi.”
Diêu Vọng: “…”
Khúc Liệu Nguyên vẫn rất cảm ơn cậu ta, thành khẩn nói: “Cảm ơn nha, tao nhận tấm lòng.”
Cậu còn vươn tay ra định đưa hộp cho Diêu Vọng, Diêu Vọng rõ ràng là bực dọc, chộp lấy như là cướp về, giọng điệu mang theo tức giận: “Khang Minh tặng áo thi đấu mấy trăm tệ mày cũng muốn, một cái đồ này thì mày không muốn, có phải mày vốn không coi nhau là bạn bè không?”
Khúc Liệu Nguyên giải thích với cậu ta: “Ý tao không phải vậy.

Dù là ai đưa mày cái cầu vai quân hàm này thì người ta cũng phải rất quý trọng, tặng mày là tặng mày, là tấm lòng đối với mày, người lại lấy ra tặng tao, thế không tốt.”
Diêu Vọng: “…”
“Mày nhớ sinh nhật tao, nghĩ tao thích cái này nên đặc biệt tặng tao, tao thật sự rất cảm động, tao đương nhiên cũng coi mày là bạn tao.” Khúc Liệu Nguyên nói, “Có quà không có quà không quan trọng, quân tử chi giao nhạt như nước, mày đã nghe bao giờ chưa? Biết nghĩa là gì không?”
Diêu Vọng nổi giận mắng cậu: “Đm mày khỏi phải vờ vịt với ông đây, ra vẻ mày học giỏi đúng không? Muốn đánh mày thật đấy!”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
“Thôi thôi, không muốn thì dẹp.” Diêu Vọng vẻ mặt cáu kỉnh, cất lại hộp vào túi áo, không muốn nói chuyện này nữa, hỏi cậu như để chuyển chủ đề, “Cái đồng hồ này của…!của mày? Vừa mua à?”
Khúc Liệu Nguyên nâng tay trái lên, hơi không nhịn được khoe khoang, nói: “Là quà anh tao tặng! Đẹp không? Chỉnh được báo thức, còn chống thấm, còn…” Nói ra một đống điều tốt.
Diêu Vọng khinh thường nói: “Xời, nó tặng mày? Còn không phải là tiêu tiền ba mày à?”
“Còn lâu,” Khúc Liệu Nguyên nói, “Ảnh nhiều tiền hơn ba tao, năm ngoái ảnh đầu cơ chứng khoán…!Mày đừng nói chuyện này với người khác.”
Diêu Vọng khó nén giật mình, nói: “Gì? Nó tự tiêu tiền nó mà còn mua cái đồng hồ đắt thế này tặng mày?”
Khúc Liệu Nguyên nghi ngờ nói: “Cái đồng hồ này? Đắt lắm à? Không phải hơn 100 hả?”
Lúc cậu chơi bóng cùng nhóm Khang Minh đã từng gặp một nam sinh lớp 12 cũng đeo sport watch, nghe người ta nói là mua hơn 100 tệ, trông kiểu dáng không khác nhau lắm.
“Hơn 100? Thế tao đưa mày 200, mày bán cho tao nhé?” Diêu Vọng nhìn cậu như đứa ngốc, nói, “Đây là Casio Mudmaster, cái mày đeo ít nhất cũng phải 2000.”
Khúc Liệu Nguyên: “!!!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN