Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi - Chương 92: 92: Nhờ Xe Sát Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi


Chương 92: 92: Nhờ Xe Sát Nhân


Ngoài việc về nhà xem xem Tống Dã có ở đó hay không, hiện tại Khúc Liệu Nguyên cũng không còn cách nào khác.

Nhưng cậu không muốn làm phiền Diêu Vọng, đồng thời còn nghi ngờ ngồi xe Diêu Vọng lái sẽ không an toàn, dù sao Diêu Vọng cũng chỉ là một học sinh cấp 3.
Cậu nói với Diêu Vọng: “Mày cứ cho tao vay ít tiền đi, mai tao trả mày.”
“Còn mai à? Nãy nói với mày rồi còn gì? Mai tao đi Bắc Kinh rồi.” Ý của Diêu Vọng là, mày định nợ tiền tao hết cả một mùa hè à?
Khúc Liệu Nguyên cũng thấy nợ lâu vậy không tốt, cậu chỉ có thẻ ăn cơm, một xu tiền mặt cũng không có, tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt đều được Tống Dã bảo quản, lại muốn tìm bạn học khác mượn một chút, trễ nhất đến trưa mai sau khi tan học đến siêu thị tìm ba mẹ xin tiền là vẫn trả được người ta.
Diêu Vọng đoán được ý đồ của cậu, nói: “Buổi tối bắt xe đắt lắm đấy, nhà mày lại còn xa như kia, tài xế chắc chắn không chịu dùng đồng hồ tính tiền, sẽ hỏi mày 80 100, là giá cố định.”
“Đắt được đến thế à?” Khúc Liệu Nguyên không tin, nghi ngờ nói, “Mày bớt lừa tao đi.”
Diêu Vọng nói: “Không tin thì mày bắt thử xem.”
Khúc Liệu Nguyên vẫn chưa có kinh nghiệm bắt xe một mình, đi cùng Tống Dã hai ba lần, xuống xe nhìn Tống Dã trả tiền tài xế taxi mười mấy hai mươi tệ, đều là khoản tiền lớn đối với cậu, trong ấn tượng thấy rằng bắt xe taxi rất đắt, liền hơi tin lời Diêu Vọng.
Diêu Vọng lại nói: “Tao đến để lấy hành lý, xe đỗ ngay cổng trường, đi nhé?”
“Tao…!tao hỏi xem ai có thẻ ngoại trú.” Khúc Liệu Nguyên lo lắng không ra cổng trường được.
“Không cần,” Diêu Vọng rõ ràng rất vui vẻ, một tay kéo vali, một tay đẩy Khúc Liệu Nguyên ra ngoài, nói, “Anh quen với bảo vệ cổng lắm, nhìn mặt là đưa được mày ra ngoài.”
Bảo vệ cổng trường đúng là rất quen với Diêu Vọng, không kiểm tra thẻ học ngoại trú hay giấy ra cổng, thấy cậu ta dẫn bạn học theo cùng, còn nói đùa vài câu với cậu ta.
Xe Diêu Vọng đỗ ở bãi đỗ xéo đối diện cổng trường, là chiếc Ford trắng.
“Ba tao bảo tao lái con này luyện tay trước đã,” Diêu Vọng cất vali xong, bảo Khúc Liệu Nguyên ngồi ghế phụ, “Nói chờ lên đại học đổi sang con khác đàng hoàng hơn, tao thích Jaguar XF, mày biết xe đấy không?”
“Không biết.” Khúc Liệu Nguyên chỉ biết mấy logo xe, hoàn toàn không biết gì về xe, nếu bình thường có thể còn hỏi Diêu Vọng xe này thế nào, bây giờ trong lòng có chuyện, không hỏi gì.
Diêu Vọng nói: “Đồ gà mờ này.

Cài dây an toàn, có biết không?”

Khúc Liệu Nguyên cài chặt dây an toàn, hơi căng thẳng, lo Diêu Vọng làm tài xế không đáng tin cậy.
Nhưng Diêu Vọng lái xe rất ổn, không như làm những chuyện khác, động chút là bùng nổ, chờ đèn xanh đèn đỏ đúng luật, lăn bánh cũng đều đặn, rất có dáng vẻ người lớn một cách bất ngờ.
Yên lặng đi được một đoạn ngắn, Khúc Liệu Nguyên nghĩ, nếu về đến nhà, Tống Dã không ở đó thì sao bây giờ? Nhưng hắn đi đâu được? Cái nhà mới hắn mua phải đầu năm sau mới giao chìa khoá.
Diêu Vọng hỏi: “Nghe nói Tống Dã lần này thi không ổn hả?”
Sao cả nó cũng nghe nói? Nghe giọng điệu kiểu gì cũng thấy hơi có ý hả hê.
“Hai ngày này ảnh không khoẻ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phong độ,” Khúc Liệu Nguyên nói, “Đây không phải thực lực của ảnh.”
Chủ ý của Diêu Vọng không phải để cười nhạo Tống Dã, nói: “Thế mày đừng lo nữa, giờ chắc chắn nó đang ngủ ở nhà, bị ốm đương nhiên phải buồn ngủ.

Nó lớn thế rồi, mày vẫn sợ nó không tự chăm sóc bản thân được à?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Tao là sợ ảnh không về nhà.”
Diêu Vọng nói: “Thế đi đâu? Đi tìm mẹ ruột nó? Bọn họ vẫn còn qua lại à?”
“Không, mẹ ảnh qua đời lâu rồi.” Khúc Liệu Nguyên lơ đãng trả lời, mới đột nhiên nhận ra, Tống Dã vốn không đi được đâu, không tìm được ai.

Cậu lập tức càng buồn hơn, chỉ vì Tống Dã đã lâu không thể hiện sự cô đơn và tự hại mình, cậu liền bỏ qua việc Tống Dã thực chất là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, luôn nghĩ Tống Dã cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu, đã quên Tống Dã thực ra từ nhỏ đã thích giả vờ làm người lớn, ra vẻ trưởng thành.
“Mẹ tao cũng mất lâu rồi,” Diêu Vọng bỗng nói, “Anh đã nói với mày chưa?”
“Nói rồi, tao không nói với người khác.” Khúc Liệu Nguyên nhớ cậu ta từng nhắc tới, lại nhớ rằng cậu ta cũng như các bạn học khác, tưởng mình và Tống Dã là anh em cùng cha khác mẹ, nên mới có thể đưa ra phỏng đoán “có thể Tống Dã đi tìm mẹ ruột” này.
Diêu Vọng cười một tiếng, nói: “Mày xem, người có mẹ chết nhiều lắm, chẳng có gì to tát.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
“Tao biết mày kín miệng,” Diêu Vọng vẻ mặt không quan tâm, nói, “Đừng nói chuyện này với người khác, kể cả với họ Tống cũng đừng nói, mất mặt.”
“Được, tao sẽ không nói.” Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ một chút, nói, “Tao cũng nói với mày một bí mật, mày cũng không được nói với người khác.”

Diêu Vọng vừa lái xe, vừa lườm cậu một cái, nói: “Có phải mày thích nữ sinh nào không? Bí mật vớ vẩn thế này, anh còn lâu mới hứng thú.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Mày đừng cứ làm anh tao thế.”
Diêu Vọng nói: “Mày gọi anh có lỗ đâu, anh lớn hơn mày mấy tháng.”
“Tao có anh.” Khúc Liệu Nguyên nhấn mạnh một lần.
“Được rồi được rồi, mày muốn nói bí mật gì?” Diêu Vọng không kiên trì nữa, nói, “Nói nhanh.”
Khúc Liệu Nguyên dừng một hồi, mới nói: “Anh tao, thực ra không phải anh ruột tao.”
“Không phải ruột thịt?” Diêu Vọng thực ra không bất ngờ lắm, chính nhà cậu ta là gia đình hỗn hợp, biết tình huống thế này kiểu gì cũng có, nói, “Vậy mà mày vẫn tốt với nó thế? Nó không thể nào thật lòng tốt với mày được, mày vốn chẳng hiểu.”
Khúc Liệu Nguyên nghi ngờ nói: “Sao không thể nào thật lòng tốt với tao?”
Diêu Vọng nói: “Mày có ba mẹ gia đình hạnh phúc, nó thì sao? Thấy một nhà ba người vui vẻ, có khi hận mày lắm, đối xử với mày tốt cũng đều là giả vờ thôi.

Mày cũng bớt lấy thật lòng đổi cái hư tình giả ý của nó đi, đần.”
Khúc Liệu Nguyên đần thật thì mới tin được mấy lời nói dối của cậu ta, nhưng bỗng nghĩ tới tình huống bản thân mình: “Tao hiểu rồi, có phải mày đối xử với anh mày như vậy không? Trước đây mày không quan tâm đ ến ổng mà? Giờ giả vờ tốt với ổng rồi? Muốn lừa ổng hả?”
“…” Diêu Vọng cuối cùng vẫn mất bình tĩnh, nói, “Mày đần à? Đm bớt ra vẻ hiểu biết ở đây đi!”
Khúc Liệu Nguyên khuyên cậu ta: “Đừng như vậy, lừa người ta không tốt.”
“Đừng xen vào chuyện người khác,” Diêu Vọng hù doạ cậu, “Nói nữa bố mày ném mày khỏi xe.”
Khúc Liệu Nguyên: “…!Không nói thì không nói.”
Trong khi nói chuyện đã đi vào xưởng 407 quốc doanh cũ, từ trường chạy xe về chỉ mất 15 phút.

Vì đã dừng sản xuất nên lối vào xưởng thậm chí còn không bật đèn pha.

Diêu Vọng chưa tới bao giờ, nói: “Tối đen như mực thế này, không đi nhầm đúng không?”
“Không nhầm, tao biết đường.” Khúc Liệu Nguyên nói, “Rẽ phải, nhà tao ở Gia Chúc Viện bên kia.”
Dưới sự hướng dẫn của cậu, Diêu Vọng lái xe vào Gia Chúc Viện, thẳng đến dưới tầng nhà cậu, Gia Chúc Viện này rất cũ, không có chỗ đậu xe, mấy cái xe điện đỗ ở đầu hành lang.
“Tao phải lùi về sau một tí,” Diêu Vọng nhìn trước sau, nói, “Nếu không lát nữa sẽ bị va vào xe.”
Khúc Liệu Nguyên nhìn lên trên tầng qua cửa sổ xe, cửa sổ tầng 2 nhà cậu đang mở đèn!
Cậu vội nói: “Thế mày cứ từ từ đỗ xe, tao lên trước, anh tao hình như ở nhà!”
Diêu Vọng nói: “Tầng mấy? Tao đỗ xe xong thì lên tìm mày.”
“Nhà hướng đông tầng 2!” Khúc Liệu Nguyên nhảy xuống xe, chạy vào hành lang lên tầng.
Cậu không có chìa khoá cửa, sợ vứt bừa bãi ở trường rồi không tìm được, đi lên rồi tưởng phải gõ cửa, kết quả đẩy một cái, cửa không khoá.

An ninh trật tự trong xưởng cực kỳ tốt, Gia Chúc Viện không có người ngoài vào, các nhà đã quen thường xuyên để mở cửa, đến trước khi ngủ mới khoá.
Nhưng trong nhà là Tống Dã sao? Hay là Cao Tú Nguyệt hoặc Khúc Đại Giang?
Khúc Liệu Nguyên sợ là ba mẹ, bị bắt được thì phiền, cậu trốn chạy về từ trường, cũng không có cách nào giải thích với ba mẹ, Tống Dã đã xin nghỉ ốm nhưng không thấy người đâu.

Cậu thích kêu gào phải bảo vệ Tống Dã từ bé, kêu gào bao nhiêu năm, cuối cùng đánh mất người được bảo vệ.
Cậu cẩn thận đẩy cửa vào, trong nhà tối đen, chỉ có phòng cậu và Tống Dã là đang sáng, không đóng cửa, cách tấm màn cửa hoa nhí màu xanh, bên trong yên lặng không tiếng động.
Khúc Liệu Nguyên không thấy được mặt hắn, không biết hắn đang ngủ hay đang tỉnh, vừa đi vào vừa gọi một tiếng: “Tiểu Dã?”
Người Tống Dã trên giường động đậy một cái rất rõ ràng, quay đầu lại rất từ từ.
Khúc Liệu Nguyên: “…”.

????ìm‎ đọc‎ ????hêm‎ ????ại‎ [‎ ????????ùm????‎ ????????????ện﹒VN‎ ]
Vẻ mặt Tống Dã giống như đang nằm mơ, chậm rãi ngồi dậy trên giường, hơi ngây ngốc nhìn Khúc Liệu Nguyên, nửa bên mặt áp lên gối bị đè ra dấu đỏ, nhưng mắt còn đỏ hơn, mũi cũng vậy.

Là dáng vẻ vừa khóc nức nở một trận.

“Cậu?” Sau khi Khúc Liệu Nguyên phát hiện hắn đã khóc, trong tai ùng một tiếng, nói, “Đang làm gì đấy? Cậu thi kém thế kia, còn có mặt mũi khóc, cậu vẫn còn lý sự đúng không?”
Tống Dã: “…”
Khúc Liệu Nguyên đi qua, muốn đánh nhau nhưng không được, trực tiếp đẩy Tống Dã một cái, Tống Dã bị đẩy lắc lư một chút, giương mắt nhìn cậu, lông mi bị ướt trông càng đen càng dày, vẻ mặt và ánh mắt đều mang sự tan nát tuyệt vọng, giống như đang hỏi: Vì sao đối xử với tớ như vậy?
Khúc Liệu Nguyên bị hắn nhìn một cái như vậy, sắp phát điên rồi, cũng muốn khóc, nói: “Xin nghỉ về nhà sao không nói với tớ? Biết tớ lo cho cậu lắm không? Cậu…!Tớ thi được 684 điểm, vẫn chờ cậu khen tớ.”
Tống Dã hơi hơi há miệng, giống như chưa nghĩ ra nên nói gì, cuối cùng vẫn không nói ra lời, nhưng vẻ mặt lại dịu đi.
Khúc Liệu Nguyên nghĩ lại tâm trạng bản thân hai ngày này, mắt sưng lên, mũi chua xót, cũng có phần tủi thân, nói: “Là tớ quá đáng ghét à? Có phải cậu không yêu tớ nữa rồi không?”
Cậu nói như vậy, nhưng thật ra hiểu rất rõ, sao Tống Dã có thể không yêu cậu? Giống như lúc cậu nói với Tống Dã những lời như “không muốn yêu đương với cậu nữa,” trong lòng cũng biết rõ, cậu không hề không muốn yêu đương với Tống Dã.
Nhưng những lời này lại chọc phải Tống Dã, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, đi chân trần xuống giường, đứng trước mặt Khúc Liệu Nguyên.

Hắn cao hơn Khúc Liệu nguyên, nhìn xuống từ một góc độ rất gần, vẻ mặt tràn đầy sự xâm lược.
“Nói lời thế này nữa,” Hắn nói một câu rất nhẹ nhàng, “Anh sẽ giết em luôn, em tin không.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Cậu không sợ hãi trước những cảm xúc đen tối trong câu nói này, vẫn nghĩ lời này tràn đầy sự ngọt ngào kiểu Tống Dã.
Trước đây cậu luôn tưởng Tống Dã trưởng thành và vững vàng hơn mình, điều này thể hiện trong việc học tập và những chuyện khác trong cuộc sống của hắn, kể cả yêu đương.

Lúc này cậu chợt mơ hồ nhận ra, có lẽ trong việc tình cảm, Tống Dã còn giống trẻ con hơn cậu, nhiệt tình, vô lý, tuỳ hứng, không lùi bước.
Bên ngoài có người gõ cánh cửa chống trộm nửa mở, không chắc chắn mà hỏi: “Có ai không? Đây là nhà Khúc Liệu Nguyên à?”
Là Diêu Vọng.
“Là nhà tao!” Khúc Liệu Nguyên nói, “Cửa không khoá, mày vào đi.”
Tống Dã khó hiểu nhìn Khúc Liệu Nguyên.
“Nó lái xe đưa tớ về, tớ không có tiền bắt xe.” Khúc Liệu Nguyên giải thích xong, nhắc nhở, “Cậu đi giày nhanh lên.”
Tống Dã cúi đầu tìm giày đi vào, cáu kỉnh thấp giọng nói: “Tớ lại muốn giết người rồi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN