Nhà họ Dung và nhà họ Lạc chính thức giải trừ hôn ước, dẫn ra một trận phong ba không lớn không nhỏ trong giới nhưng rất mau đã bị đè x uống.
Sau khi Dung Trân về nhà, tôi lại tiếp tục dấn thân vào công tác bận rộn.
Bởi vì có dự án Thụy Lâm nên tôi và nhà họ Dung hợp tác nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy Dung Trân. Ở trên bàn ăn em vẫn ưu nhã thong dong như xưa, nhưng đôi khi cũng sẽ lên wechat oán giận với tôi rằng thức ăn ở nhà hàng này thật là dở tệ.
Nàng tiểu thư cành vàng lá ngọc dường như đã triệt để bước ra khỏi bóng ma, chỉ là em sẽ không bao giờ nhắc tới Lạc Thừa Hãn trước mặt tôi.
Thỉnh thoảng Trình Thiên Tường còn sẽ nhớ nhung Dung Trân, hỏi đại tiểu thư của tôi khi nào mới lại tới nhà tôi chơi, cậu ta muốn đại tiểu thư dẫn mình leo rank.
Tôi hỏi cậu ta: “Lẽ nào anh không thể dẫn cậu leo rank sao?”
“Anh có bao giờ để em chơi “Yao” đâu.” Trình Thiên Tường buồn bã nhìn tôi: “Anh chỉ thích “Pha Pha*” và “Ngưu Ngưu*” thôi, anh chính là kẻ nô lệ điểm số lạnh lùng vô tình, nào tốt bằng đại tiểu thư. Đại tiểu thư không chỉ cho em chơi phụ trợ, còn sẽ giúp “Thái Văn Cơ” của em đánh bùa xanh nữa.”
[* Pha Pha: Tướng Liêm Pha; Ngưu Ngưu: Tướng Ngưu Ma Vương trong Vương giả vinh diệu]
Tôi hết lời trong chốc lát, dùng một loại ánh mắt sâu xa nhìn cậu ta: “Trình Thiên Tường, cậu đây là hoàn toàn phản chiến?”
“Cái gì kêu là phản chiến.” Trình Thiên Tường nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Sau này cô ấy có thể là chị dâu của em, đại ca, anh nên chấn chỉnh lại tư tưởng của mình đi.”
Tôi có lệ cậu ta: “Anh đi làm việc đã.”
Không phải là không muốn tới gần em, trên thực tế ngay ở lần thứ ba nhìn thấy em khóc tôi cũng đã sắp không khắc chế nổi bản thân mình rồi. Chỉ là em mới vừa hủy hôn, một tên đàn ông thối như Lạc Thừa Hãn có thể không biết xấu hổ, càng sẽ không có nhiều lời đồn đãi, nhưng Dung Trân không giống vậy.
Tôi có thể không để tâ m đến bản thân, nhưng không thể không để bụng thanh danh của em.
– –Mãi đến khi Ninh Hi tới tìm tôi, tôi vẫn còn đang giữ sự cân nhắc bình tĩnh như thế.
Tháng mười hai, tiết trời chuyển lạnh, hôm nay là thứ bảy, bầu trời đã liên tục trút xuống từng cơn mưa bụi.
Lúc tôi được đối tác làm ăn là phó tổng giám đốc Ninh Thịnh của Sâm Tượng hẹn ra ngoài uống cà phê, Dung Trân vừa lúc cũng đăng một bài trong vòng bạn bè.
Một tấm ảnh chụp biển, rất đẹp.
Tôi không để ý nhiều, còn tưởng rằng đó là wallpaper mới của em, bấm một nút like xong liền cất điện thoại.
Tuy rằng ngày mưa chẳng muốn ra khỏi nhà nhưng quán cà phê Ninh Thịnh hẹn gặp cách nhà tôi không xa, vậy nên tôi cũng không từ chối, sửa sang một lượt liền ra cửa.
Nhưng khi vào quán, trong quán cà phê không thấy bóng dáng của Ninh Thịnh đâu, chỉ có Ninh Hi.
Nhìn thấy cô ta tôi có hơi kinh ngạc, vốn chỉ nghĩ rằng trùng hợp nhưng cô ta lại gọi tôi: “Anh Tạ.”
Tôi nhướng mày, đứng cách đó không xa cho cô ta một ánh mắt nghi hoặc.
Ninh Hi rũ bỏ vẻ điềm đạm đáng yêu mà ngày ấy tôi thấy lúc ở bên cạnh Lạc Thừa Hãn, nhìn tôi bằng một vẻ mặt không có cảm xúc: “Xin bỏ qua cho, là tôi mượn tên tuổi của anh họ để hẹn anh ra đây, bởi vì tôi không có phương thức liên lạc của anh Tạ, hoặc nếu như tôi tự mình mời thì có lẽ anh Tạ cũng sẽ không để ý tới lời của tôi.”
Tôi tự nhận không có liên quan gì đến cô ta, thấy cô ta vừa vào đã nói một đống, tôi chỉ lộ ra một nụ cười lãnh đạm: “Ninh tiểu thư phí công tốn sức hẹn tôi ra đây, nếu như chỉ để tôi biết rằng Sâm Tượng là một đối tượng hợp tác không quá có thành tín thì mục đích của Ninh tiểu thư đã thành công rồi đấy.”
“Anh hiểu lầm rồi.” Cô ta bình thản nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh họ của tôi, là tôi cầm điện thoại của anh ấy lén gửi tin nhắn.”
Dừng một chút, Ninh Hi còn nói: “Tôi chỉ muốn nói một vài chuyện về Dung tiểu thư với anh thôi.”
Tôi dừng lại bước chân đang muốn rời đi, quay đầu, thu hồi nụ cười trên môi: “Ninh tiểu thư có ý gì?”
“Tôi không có ý gì.” Ninh Hi cũng không né tránh: “Mời anh Tạ ngồi.”
Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ngồi vào phía đối diện cô ta.
“Tuy rằng không có tư cách gì, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu xin lỗi với Dung tiểu thư.” Ninh Hi nói: “Tôi cũng không muốn cướp đi vị hôn phu của cô ấy, vốn từ đầu cũng chẳng có ý muốn chen chân vào chuyện tình cảm của hai người bọn họ.”
Tôi không nói gì.
“Tôi biết anh Tạ không muốn nghe mấy lời này.” Ninh Hi lộ ra một nụ cười có chút tự giễu cợt bản thân: “Tôi và Lạc tổng sắp đính hôn, ngay vào ngày 8 tháng 12, ngày mai sẽ bắt đầu phát thiệp mời.”
Tôi yên lặng nhìn cô ta, cảm giác như trong đầu có một tiếng nổ ầm ầm vang dội: “Có ý gì?”
“Tôi biết, ngày 8 tháng 12 là sinh nhật của Dung tiểu thư, cũng là ngày mà trước đây bọn họ định tổ chức nghi thức đính hôn.” Ninh Hi nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Thậm chí tôi cũng biết buổi lễ đính hôn này đã được chuẩn bị từ trước, khác chỉ là từ Dung tiểu thư đổi thành tôi mà thôi.”
“Không phải Lạc Thừa Hãn thích cô sao?” Tôi cảm thấy sự bình tĩnh ngày thường đã hóa thành tro bụi ngay tại thời khắc này: “Bản thân cô không cảm thấy đây là một loại sỉ nhục à?”
“Thích?” Ninh Hi có hơi nghi hoặc nhìn về phía tôi, lát sau mới khẽ cười: “Thứ này tôi mới chỉ từng thấy trên người anh Tạ thôi….Lần đó Lạc tổng cố ý dẫn tôi đi gặp Dung tiểu thư, anh ta nói với tôi rằng muốn Dung tiểu thư chủ động hủy bỏ hôn ước, như vậy chúng tôi mới bị tổn hại ít nhất….Cũng là lần đó anh Tạ đã đưa Dung tiểu thư đi đúng không?”
Tôi mở điện thoại ra bắt đầu gọi cho Dung Trân.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được….”
Gọi lại.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được….”
“Lớn lên trong kiểu gia tộc như chúng ta, sao có thể có thứ gọi là thích?” Ninh Hi không nhìn tôi, chỉ hờ hững tháo bông hoa hồng trắng trên đầu xuống: “Tôi chẳng qua là một kỹ nữ cao cấp được gia tộc nuôi lớn, là lễ vật tặng cho Lạc tổng mà thôi.”
Cô ta nhìn đóa hoa hồng chói mắt lộng lẫy trong lòng bàn tay: “Nói đến cùng Lạc tổng cũng chỉ thích vẻ ngoan ngoãn và nhỏ yếu mà tôi thể hiện ra, nó nhắc nhở rằng anh ta đã không bị ai kiềm chế nữa, đã trở thành một người thành công có thể tự khống chế cuộc đời của mình. Dung tiểu thư thích hoa hồng, cho nên ngay cả kẹp tóc anh ta cũng chọn hoa hồng trắng, sinh nhật của Dung tiểu thư vào ngày 8 tháng 12 nên anh ta càng muốn đính hôn vào đúng ngày hôm đó. Chiều hôm nay Dung tiểu thư tới tìm anh ta, anh ta khăng khăng muốn nói cho Dung tiểu thư biết tôi và anh ta đính hôn vào ngày nào.”
Tôi lướt lại cuộc nói chuyện của tôi với Dung Trân vào sáng nay.
Dung Trân: Hôm nay muốn làm một chuyện khá quan trọng.
Tôi: Đi một mình sao?
Dung Trân: Tất nhiên rồi.
Tôi: Là chuyện gì vậy, Dung tiểu thư có thể nói cho tôi biết không?
Dung Trân: Tối nay nói anh nghe.
Em gửi một voice chat qua, vẫn là giọng nói tràn đầy sức sống: “Tôi muốn gọi món!”
Tôi vô cùng phối hợp mà trả lời: “Được, vậy chiều tôi qua đón em.”
Em còn nói: “Gọi cả Trình Thiên Tường nữa, dạo này tôi đang luyện “Công Tôn Ly”.”
Tôi tha thiết hỏi em: “Để cho Trình Thiên Tường đi đường đối kháng chơi “Hạng Vũ”, tôi có thể làm “Công chúa Yao Yao” của quốc phục “Công Tôn Ly” không?”
Rõ ràng Dung Trân đã bị tôi lấy lòng, vô cùng rụt rè nói có thể.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa lớn.
Tôi không rõ, Lạc Thừa Hãn ghét bỏ chính bản thân mình trong quá khứ đến vậy sao? Ghét đến nỗi muốn đem tất cả bất mãn của mình trút lên người Dung Trân, đến nỗi phải dùng cách thức ghê tởm này mà đối xử với em ấy?
Chẳng lẽ hắn không nhớ rằng là ai ra tay giúp hắn ngồi vững vàng vị trí người thừa kế, là ai không cần lý do mà che chở hắn, là ai chưa từng làm bất cứ một chuyện gì có lỗi với hắn, thậm chí vẫn y như mong muốn của hắn mà chủ động hủy hôn?
Câu hỏi của tôi đã định trước là không có đáp án, tôi chỉ từ từng tiếng “Thuê bao không liên lạc được” mà bắt đầu luống cuống chân tay.
Không thể đợi thêm được nữa.
“Cảm ơn cô đã cho tôi biết những điều này.” Tôi đưa cho Ninh Hi một tờ giấy note, “Tôi nợ cô một ân tình, nếu cô cần giúp đỡ thì có thể gọi vào số điện thoại này, bạn của tôi tên là Trình Thiên Tường, cậu ta sẽ giúp cô.”
“Tôi nghe Lạc tổng từng nói…” Ninh Hi không nhìn tôi: “Sinh nhật năm nào Dung tiểu thư cũng muốn đi Bắc Đảo ngắm biển, nhưng lần nào anh ta cũng cự tuyệt.”
Giọng nói của cô ta rất nhỏ: “Tôi vừa tra…Đêm nay chỉ có một chuyến máy bay đi Bắc Hải.”
Tôi đã chạy khỏi quán cà phê.
Lúc lái xe tới sân bay tôi có trong thoáng chốc hoảng hốt, dự báo thời tiết cũng không báo hôm nay trời sẽ mưa to như thác đổ thế này, nhưng tôi vẫn mang theo một chiếc ô, bởi vì tôi biết Dung Trân không có thói quen mang ô theo bên người.
Mỗi lần ra cửa em đều có người trong nhà đón đưa, chưa bao giờ lo lắng sẽ gặp trời mưa, đại tiểu thư không thèm để ý mấy chi tiết như vậy, cũng sẽ chẳng hề để ý mà đưa ô của mình cho tôi mượn.
Nhưng lúc này đây, hình như không có ai đón đưa em cả.
Mưa lớn như vậy, em không mang ô thì phải làm sao bây giờ?
Dung Trân, nếu em lại khóc, thì tôi phải làm sao bây giờ?
Chuyến đi Bắc Hải duy nhất ở đêm nay chỉ có một, cất cánh lúc tám giờ.
Mặc dù tôi đã đi với tốc độ nhanh nhất, nhưng cuối cùng khi đến sân bay cũng đã là tám giờ rưỡi.
Tôi bị ngăn cản ở ngoài sân bay, rốt cuộc mới tỉnh táo lại. Tôi mở điện thoại di động lên, dự tính mua một vé máy bay đi Bắc Hải vào ngày mai, hoặc có lẽ bay tới Quảng Tây trước rồi ngồi xe lửa một đêm để đến Bắc Hải.
Nhưng điện thoại của tôi đột nhiên vang lên.
Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi lùng bùng, nghe tiếng người đến người đi, nghe được tiếng còi xe inh ỏi, và còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của Dung Trân.
Giọng nói của em rầu rĩ, nghe không nhận ra là có khóc hay không: “Tạ Chiêu Nam.”
Tôi nói: “Anh đây.”
“Em muốn ăn cháo.” Em nói: “Gần đây công việc của anh có rảnh hơn chưa? Hình như em lại sắp bị cảm.”
Tôi đứng ở cửa số một, vừa quay đầu liền thấy được hình bóng quen thuộc đang đứng trước cửa số hai.
Tôi để điện thoại bên tai, đi về phía em, giọng nói khàn khàn: “Lần trước anh lừa em đấy, công việc của anh không bận rộn thế đâu.”
“Sao đến anh cũng gạt em!” Hình như em hơi giận: “Em cũng không có ăn chùa uống chùa, lần này anh còn muốn dự án nào, để em nói cha em đầu tư…”
Tôi gọi em: “Dung Trân.”
Dường như em rất sửng sốt, sau đó lập tức quay đầu.
Tiếng mưa rơi róc rách, màn mưa giữa bầu trời rơi không ngừng nghỉ, giọt nước mưa trên mi mắt em vẫn đang rơi xuống, từng giọt từng giọt, giống như cơn bão tuyết rơi vào trái tim tôi, đập mạnh đến nỗi tôi thương tích đầy mình, đau đến hầu như đã mất đi tri giác.
Tôi hiểu rõ, nhưng chẳng biết nên làm như thế nào.
Dung Trân lại chẳng hề nhận ra, em vẫn đang nhìn tôi: “…Sao anh lại ở đây..”
Không chờ tôi trả lời, em lại tự mình nói tiếp: “Sao mỗi lần em chật vật nhất anh đều có mặt vậy, lần trước đi Dực Hiên này, lần uống say trước đó này, lần này cũng vậy, eyeliner của em nhòe mất rồi…”
“Vẫn rất đẹp.” Tôi nói: “Dung tiểu thư là cô gái đẹp nhất anh từng thấy, dù như thế nào cũng xinh đẹp hết.”
“Đúng rồi, lúc em bị cảm đến nhà anh thì ngày nào cũng để mặt mộc….” Dường như em muốn cười, thế nhưng giọt nước ở mi mắt lại rơi càng lúc càng nhiều: “Tạ Chiêu Nam, hôm nay em cố tình trang điểm đầy đủ để đi gặp Lạc Thừa Hãn, mỗi lần gặp anh ta em đều trang điểm đầy đủ hết, em thật sự rất sĩ diện.”
“Anh biết.” Tôi nhẹ nhàng kéo cổ tay em: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Thực ra em cảm thấy em không thích anh ta chút nào.” Em nghẹn ngào nói: “Em chỉ là không hiểu được, em thật sự khiến người ta ghét đến thế sao? Em chỉ đơn giản là đã từng thích anh ta thôi mà, em sai rồi sao?”
Dung Trân chưa bao giờ yếu ớt như vậy.
Đoạn tình cảm này xuyên suốt qua hơn mười năm cuộc đời của em, từ thời thiếu nữ ngây thơ cho tới bây giờ, có lẽ đã từng coi là hồi ức tốt đẹp, nhưng hiện tại lại từng chút từng chút bị phá hủy hầu như không còn dấu vết trước mặt em.
“Dung Trân.” Tôi không mang khăn giấy, chỉ có thể dùng tay bối rối lau nước mắt cho em giữa gió táp mưa giông: “Em nghe anh nói, em không sai, em không khiến người ta ghét, là vì Lạc Thừa Hãn không phải thứ tốt lành gì, anh đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi, ngày mai anh trùm bao tải đánh hắn một trận…”
“Tạ Chiêu Nam.” Dung Trân bị tôi lau khô nước mắt, nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng, cố gắng duy trì dáng vẻ kiêu ngạo: “Em sẽ không bao giờ thích anh ta nữa.”
Một lần cuối.
Em nói.
Rơi lệ vì Lạc Thừa Hãn, cũng là một lần cuối cùng.
“Được.” Tôi cũng nhìn em, hít sâu một hơi: “Dung Trân, vậy em có muốn đổi một sự chọn lựa khác không?”
Em khựng người lại, có chút mờ mịt nhìn tôi.
Biết rõ thời cơ này không đúng, nhưng hình như tôi đã không kiên trì nổi.
Năm mười tám tuổi vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy em rơi nước mắt thì trong đầu đã từng có một ý nghĩ kỳ lạ. Tôi nghĩ, nếu như Lạc Thừa Hãn còn dám làm em phải khóc, tôi sẽ cướp em đi.
Quá tam ba bận, đây là lần thứ tư em khóc trước mặt tôi.
Tôi không thể nhẫn nại nữa, tôi muốn ôm em, an ủi em, nói cho em biết rằng em không hề làm người ta ghét, em là công chúa điện hạ dũng cảm nhất, cũng xinh đẹp nhất trong lòng tôi.
Tôi đã thích em rất nhiều rất nhiều năm rồi.
“Anh không có người thân khác, cũng không có anh chị em lộn xộn rắc rối nào, chưa từng yêu đương, cũng không có bạn khác giới, gia tộc chỉ còn lại ông nội, trùng hợp ông còn rất thích em.” Tôi nói: “Hiện tại anh một thân một mình, có hơn 51% cổ phần ở Tạ thị và Thần Huy, em đổi một lựa chọn, sau đó toàn bộ nhà họ Tạ sẽ coi em là trân bảo.”
“Em là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Dung.” Tôi rũ mắt nhìn em: “Cũng sẽ là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tạ.”
Ánh mắt em chậm rãi mở to, chút ít khổ sở đã bị sự khiếp sợ xua tan, một lát sau mới mang chút giọng mũi mắng tôi: “Có phải anh muốn lừa em không, rõ ràng trước đây anh nói rằng anh không thích em, Tạ Chiêu Nam, sao đến anh cũng như vậy…”
“Anh nói không thích em khi nào?” Tôi ngẫm nghĩ, không nhịn được cười lên: “Dung Trân, những lời say rượu ngày đó ở bờ sông Thanh Tùng thì ra em vẫn còn nhớ à.”
Dung Trân giống như đã bị vạch trần bí mật: “Em—“
“Hôm ấy anh nói, lý do anh không thích một người chỉ có một, đó chính là em ấy không thích anh.” Tôi khẽ hạ giọng: “Nhưng lý do anh thích một người cũng chỉ có một, bởi vì em ấy tên là Dung Trân.”
Em hít mũi một cái, tóc còn ướt dính vào gò má, chỉ lộ ra hơn nửa khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, rầu rĩ nói: “Anh đây là thừa cơ mà vào.”
“Đúng vậy.” Tôi thừa nhận rất thản nhiên: “Cho nên em có bị anh đả động không?”
“Anh cũng chưa có theo đuổi em.” Em nhìn tôi, gương mặt có vẻ rất cảnh giác: “Sao em biết anh có thích em thật hay không.”
“Là do anh suy nghĩ không chu toàn.” Tôi do dự một chút, cầm cổ tay của em: “Vậy anh có thể theo đuổi Dung tiểu thư không?”
“…Em muốn ăn bánh đậu xanh ở Bách Vị Trai.” Dung Trân không nhìn tôi, nhưng cũng không rụt tay lại: “Còn muốn ăn cơm anh nấu nữa.”
Tiếng mưa rơi róc rách, nghe giống như tiếng nước chảy bên dòng suối.
Thời gian bị cắt đứt ở dưới chiếc ô này, thiếu niên trong quá khứ chật vật nhếch nhác mà rũ mắt nhìn em, cho rằng giờ khắc này là sự lãng mạn độc nhất vô nhị không ai hay biết. Vậy mà hôm nay hình ảnh đó lại tái diễn, nước mưa phủ xuống khiến hoa hồng bị rơi tan tác, nhưng tôi lại thà rằng em vẫn giống như bảy năm trước, đưa lưng về phía tôi, rực rỡ lại kiêu ngạo, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Tôi nói: “Được.”