Quả Táo Nhỏ - Chương 20: Cậu muốn gì, tớ đều có thể giúp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
254


Quả Táo Nhỏ


Chương 20: Cậu muốn gì, tớ đều có thể giúp


Đóa Miên trước đó cũng đã chơi cùng Cận Xuyên hai lần. Sau, cô đã rút ra được điều: Không dễ chơi, dễ mệt.

Cô còn tổng kết được ở Cận Xuyên thêm một điểm: Anh đối với chơi game, đều khác với mọi người.

Đối với chơi game, anh luôn không bao giờ buông lỏng, vui sướng, mang tính giải trí. Anh rất chăm chỉ, rất chuyên chú, đồng thời lạnh lùng tàn khốc, như cùng một điều bí ẩn nào đó liều chết đọ sức.

Bộ dạng kia, so với anh thường ngày lười nhác tùy tính thì hoàn toàn khác biệt.

Nhìn trên giao diện máy tính đủ phần mềm trò chơi, Đóa Miên ngây ngốc một lúc, trong đầu suy tư đến loạn thất bát tao*.

(Loạn thất bát tao: nghĩa là “Lộn tùng phèo”)

Một lát sau, tiếng bước chân tới gần, bàn bên cạnh có người ngồi xuống.

Đóa Miên quay đầu, cô thấy Cận Xuyên tiện tay dụi tàn thuốc ném vào gạt tàn, anh mở máy, đeo tai nghe, khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc gì.

Cô nhìn phía cửa: “Bạn của cậu đi rồi à?”

“Ừ.”

“… Cậu ấy không phải là đến để mở máy cho tớ chứ?”

Cận Xuyên liếc cô một cái: “Không phải, tới uống trà.”

“…” Đại gia, ngài thật không ngại mang đến cho người khác phiền phức.

“Muốn nói gì thì nói.”

“…” Cô nghĩ cái gì anh đều biết sao?

Cận Xuyên nhìn cô chằm chằm, giọng vô cùng thấp: “Nói.”

“… Không có gì đâu.” Đóa Miên cười miễn cưỡng.

Chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh mà thôi. Cô thế mà lại làm phiền người bạn già của anh lái xe sang trọng đến để mở máy hộ, đãi ngộ cấp đại vương như thế, cô lại không có tài đức gì. Chủ yếu là sợ tổn thọ…

Hôm nay chơi game cũng không khác những lần trước.

Như thường, Đóa Miên một mình đăng nhập PUBG, một mình solo, đơn phương độc mã xông pha chiến trận. Còn Cận Xuyên vẫn thờ ơ ngồi bên cạnh, có lúc lại chỉ cho cô vài kĩ thuật.

Kết thúc ba trận đấu,

Đóa Miên từ top 48 vượt lên top 4. Tiến bộ một cách thần tốc.

“Phản ứng cùng tốc độ tay của cậu đều không tệ lắm.” Cận Xuyên lạnh lùng nhận xét. “Nhưng khuyết điểm là không có chiến thuật cụ thể.”

Cô hơi im lặng, do dự một chút rồi mới nói: “… Lục Dịch thường lập tổ đội cùng tớ.” Thanh âm thấp dần, cuối cùng như thì thào tự nói với bản thân: “Không giống cậu, chơi cũng không thèm chơi.”

Cận Xuyên nghe xong, cười nhẹ: “Cậu muốn cùng tớ lập tổ đội.”

“Đây chính là cùng nhau hợp tác.” Cô lấy dũng khí trả lời.

Anh hẹn cô đi chơi game, lại không muốn lập tổ đội cùng cô, đây là có ý gì? Luôn luôn ngồi bên cạnh, chẳng lẽ chê cô quá cùi bắp, nên không muốn cùng cô lập tổ đội sao?

Tiếng ồn chung quanh chớp mắt liền biến mất.

Một lát, Cận Xuyên nhàn nhạt nhìn cô, rất tỉnh táo: “Với trình độ hiện tại của cậu thì không được.”

“…Tớ thế nào?”

“Không đủ mạnh.”

“Đóa Miên.” Anh bỗng nhiên gọi tên cô. Không biết có phải ảo giác hay không, Đóa Miên cảm thấy giờ phút này, hai chữ “Đóa Miên” được thốt ra từ anh rất ôn nhu.

Tim cô đột nhiên xiết chặt.

Ngữ khí của Cận Xuyên nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Chỉ khi cậu đu mạnh, cả thế giới mới cúi đầu trước cậu.”

… Ý gì?

Đóa Miên nhíu mày. Cô không rõ ý nghĩa của câu này, càng không rõ tại sao nó lại có thể thốt ra từ miệng một thanh niên hai mươi tuổi.

“Chỉ có kẻ yếu mới bị điều khiển, khống chế, bị chi phối nhân sinh. Cậu không phải như thế.”

Có thật không?

Nhưng cô hiện tại…

Mấy giây sau, Đóa Miên thấy Cận Xuyên nhếch miệng lên thành một đường cong rất nhạt. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nhàn nhạt nói: “Tớ có thể giúp cậu. Cậu muốn gì, tớ đều có thể giúp.”

***

Nhớ lại đoạn đối thoại giữa cô cùng Cận Xuyên tại quán game, cô cảm thấy rất xúc động, nhưng khi nghĩ lại, cô lại thấy hơi buồn cười.

Nhất là câu cuối cùng kia.

Thật là dõng dạc. Cô cũng không rõ chính mình muốn cái gì, cho nên, vị đại gia kia định giúp thế nào?

Nghỉ mấy ngày nay, cô ban ngày bù đầu học tập. Ban đêm, thừa dịp bố mẹ chìm vào giấc ngủ, cô bật máy tính chơi game. Có khi thì chơi cùng Lục Dịch, có khi lại chơi một mình.

Cô cũng rất nhiều lần ở thanh tìm kiếm tìm cái ID “MaxPro”, nhưng kết quả đều là không online.

Bất kể là “MaxPro” hay “Broken”, cô vẫn không thấy online.

Ngày nghỉ cuối cùng, Đóa Miên tắm rửa xong, nằm trên giường chơi điện thoại. Mở album ảnh, cô tùy tiện lướt.

Đột nhiên, một hình ảnh hiện ra trước mắt.

Là ảnh huy hiệu của “MYS”. Đóa Miên không khỏi run lên, ngắn ngủy vài giây, dòng chữ Hán ma xui quỷ khiến lại hiện lên trong đầu cô: “Thế giới của chúng ta lực hút mạnh, ngay cả ánh sáng đều sẽ uốn lượn.”*

(Thật ra khi tớ đọc câu này ở bản convert cũng không hiểu hoàn toàn ý nghĩa nên tớ xin phép được để nguyên bản.)

Đây là khẩu hiệu của MYS.

Cô trước đó cũng đã tìm kiếm tư liệu.

Họ nói câu này là của đội trưởng Broken, nguyên bản là: Thế giới kia lực hút mạnh, ngay cả ánh sáng đều sẽ uốn lượn. Sau đó MYS đã cải biên lại, dùng làm khẩu hiệu của chiến đội.

Không biết vị Broken trong truyền thuyết là ai nhỉ?

Đóa Miên ngáp một cái, nhắm mắt lại, lúc nửa tỉnh nửa mê thì mơ màng nghĩ đến.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Chẳng bao lâu, mọi người lại trở lại trường học.

Sân trường lại đông đúc như trước.

Nhưng mà, Đoá Miên lại không ngờ, cái thời gian gió yên sóng lặng ở tháng mười tuần thứ ba lại bị đánh vỡ đến triệt để.

Hôm nay là thứ năm, thật vừa đúng lúc đến phiên Đóa Miên cùng bốn bạn cùng tổ trực nhật.

Sau giờ học buổi tối, mọi người thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.

“Tớ lau cửa sổ, Đóa Miên lau bảng, Trương An Dương quét rác, còn Lục Dịch thì kê bàn nhé.” Trương An Dương phân công phần việc cho từng người.

Đóa Miên nghe xong gật gật đầu.

Hàng phía trước, Lục Dịch ngồi ở bàn của mình, cậu cúi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.

“… Làm sao rồi?” Đóa Miên quơ quơ tay trước mặt cậu. “Hôm nay tớ thấy cậu hơi lạ. Trong nhà xảy ra chuyện sao?”

Lục Dịch lắc đần, cười gượng ép: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Đóa Miên thấy cậu ấp úng cũng khong tiện hỏi nữa, cô nhíu mày đi lau bảng.

Chừng tám giờ bốn mươi, việc trực nhật cơ bản đã xong, Trương An Dương cùng Trương Hiểu Văn cùng đường, liền chào hỏi mọi người rồi cùng nhau đi về.

Trong phòng học chỉ còn lại Đóa Miên và Lục Dịch.

Cô thu dọn xong sách vở, ngẩng đầu một cái, thấy Lục Dịch vaãn ngồi trên bàn không hề động đậy, không khỏi ngờ vực: “Thất thần gì vậy? Cùng đến nhà xe đi.”

Lục Dịch cúi thấp đầu, không lên tiếng.

Đóa Miên ý thức được có gì không đúng: “Đến cùng thì xảy ra chuyện gì? Quan hệ của chúng ta tốt như thế, cậu còn muốn giấu diếm tớ?”

Truy vấn mãi, Lục Dịch rốt cục mới chịu nói. Sắc mặt cậu cực khó coi: “… Tớ gây chuyện rồi. Mấy ngày trước tại tớ tại thành Bắc chơi bóng rổ, cùng người bên đó xảy ra chút chuyện, sau đó mới biết đó là em kết nghĩa của Kê ca.”

Đóa Miên lơ ngơ: “Kê ca là ai?”

“Trùm trường của Thành Bắc, hậu phương vững chắc, nghe nói đều là người có địa vị xã hội.” Lục Dịch nói, mãi mới có thể ổn định cho âm thanh không phát run: “Hắn nói, hôm nay sẽ ở cổng chính đợi tớ.”

Cô giật mình: “Thế còn ở ngây đó làm gì? Nhanh chuồn cửa sau đi.”

Trường Thất Trung của J thị có tiếng tốt, hiếm khi xuất hiện học sinh hay thiếu niên tập trung ẩu đả, đánh nhau. Tuy chưa ăn thịt heo những cũng đã gặp heo chạy, Đóa Miên biết tính nghiêm trọng của vụ việc này.”

“… Không thể chạy.” Lục Dịch vặn vẹo, từ túi quần rút ra một điếu thuốc nhét vào miệng, ép mình bình tĩnh lại: “Gặp chuyện liền chuồn đi, còn gì gọi là nam tử hán. Ai làm nấy chịu, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu mau về nhà đi.”

Nói xong, cậu như hạ quyết tâm, hít sâu một cái. Cậu đốt điếu thuốc, đeo balo ra khỏi lớp.

Tiếng bước chân xa dần.

Đóa Miên lòng nóng như lửa đốt, cô đuứng tại chỗ cắn cắn môi dưới, mấy giây sau liền đuổi theo.

***

Còn chưa đi đến cổng, Đóa Miên đã mơ hồ thấy con phố đối diện đông nghịt một đám người, ít nhất cũng phải hai mươi. Một đám thiếu niên bất lương người thì khoanh ta, kẻ thì ngồi xổm xuống ven đường, tóc đủ thứ màu sặc sỡ. Trận chiến này, giống như “bách quỷ dạ hành”* trong truyền thuyết.

(Bách quỷ dạ hành (百鬼夜行) là một truyền thuyết được lan truyền qua nhiều thế hệ Nhật Bản. Bách quỷ dạ hành có nghĩa là một trăm con quỷ cùng nhau tập hợp lại, đi diễu hành trong đêm thanh vắng nhằm hù dọa con người. Chúng thực hiện cuộc diễu hành này để thu lấy nỗi sợ hãi của con người, nhờ đó mà trở nên hùng mạnh hơn.)

Cầm đầu là một người khôi ngô, mặc áo đen ngắn tay, nguyên cánh tay xăm đầy đủ thứ hình hoa màu, cà lơ phất phơ ngồi tại bồn hoa.

Hẳn là “Kê ca” mà Lục Dịch nói tới.

Lúc này, Lục Dịch đứng tại phòng bảo vệ trước cổng, sắc mặt đơ cứng, tựa hồ còn có chút chần chờ. Nhưng vài giây sau, cậu lại đi ra ngoài.

“…” Đóa Miên muốn ngăn cũng không kịp, cô quýnh lên, chạy theo ra ngoài.

“Lục Dịch, bạn gái mày sao?” Kê ca nhếch môi cười, lộ ra hàm răng ố vàng: “Dáng dấp cũng không tệ nha.”

Lục Dịch quay đầu thấy cô, suýt nữa phun ra máu, thấp giọng khiển trách: “Không phải bảo cậu về nhà sao? Chạy tới đây xem náo nhiệt gì chứ?”

“… Tớ là tới giúp cậu.” Có trời mới biết Đóa Miên sợ đến nhường nào, nhịp tim cũng nhanh lên đáng kể. Nhưng trên mặt cô lại cười cười, cô cố trấn định bản thân, nhìn thanh niên xăm đầy hoa kia nói: “Cậu chính là Kê ca sao? Xin chào, tớ là bạn học của Lục Dịch, xin hỏi cái cậu đến tìm cậu ấy có chuyện gì?”

Lục Dịch túm tay áo cô: “Cậu về đi.”

Đóa Miên tránh cậu, mặt lạnh hướng về phía Kê ca rồi nói tiếp: “Mọi người có hiểu lầm gì thì nói rõ ràng thôi là tốt rồi. Tớ cùng cậu ấy đã nói qua, chỉ cần mười phút sau không báo bình an cho tớ, tớ sẽ lập tức báo cảnh sát.”

“Tiểu muội muội uy hiếp anh sao?” Kê ca nhíu mày. “Cho là anh sợ cô báo cảnh sát sao? Đám người bọn anh, đến cục cảnh sát như là đến nhà bà ngoại. Còn hai người? Học sinh trường trọng điểm, vào một lần coi như xong.”

“…” Nghe vậy, sắc mặt Đóa Miên khẽ biến.

Lục Dịch cắn răng: “Chúng mày muốn làm gì?”

“Đơn giản.” Kê ca cười lên. “Hoặc là mày quỳ xuống xin lỗi tiểu đệ của tao, hoặc là…” Con ngươi hắn đảo một vòng, ánh mắt lưu lại dưới người Đóa Miên. “Để cho bạn học này đi hát cùng bọn tao, chơi một chút. Hai con đường này, mày chọn thế nào cũng được.”

Đóa Miên đứng tại chỗ, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, gió thổi qua liền rùng mình run lên.

Không khí ngưng trệ giây lát.

Đột nhiên, Lục Dịch tung một đấm lên mặt Kê ca, nghiến răng nghiến lợi: “Chơi cái tổ tông nhà mày.”

Kê ca bị bất ngờ, một quyền rắn chắc khiến hắn suýt ngã xuống đất. Hắn che mặt, phút chốc liền nổi trận lôi đình, hung hăng hướng tới Lục Dịch mà đánh. Rồi hắn quát lớn đám người phía dưới: “Mẹ nó chứ. Rươụ mời không uống mà thích uống rượu phạt, đem hai bọn nó kéo đến Lạn Vĩ lâu bên kia đi.”

Học sinh chính là học sinh, cùng bọn lưu manh này giằng co, phần thắng dường như là số không.

Lục Dịch bị mấy người kia ấn xuống, ra sức giãy dụa.

Tay tóc đỏ cười gằn, đưa tay tới muốn bắt Đóa Miên, cô tranh thủ lui về sau.

Đúng lúc này.

“Thật náo nhiệt quá!”

Một âm thanh uể oải bất thình lình vang lên phía sau.

Đóa Miên quay đầu lại, đèn đường phản chiếu một thân ảnh cao lên, tư thế tùy ý, người kia mặc bộ đồng phục của Thất Trung J thị, hai cánh tay lỏng lẻo đặt trong túi quần.

Đám lưu manh ngây ngẩn cả người, mơ hồ nhìn về phía trước.

Anh đi tới.

Khoảng cách rút ngắn, tướng mạo người ấy cũng dần hiện ra. Kê ca híp mắt, con ngươi bỗng nhiên co vào.

“… Lão đại.” Một tên xỏ mũi tiến đến thì thầm vào tai Kê ca, khí âm có chút run lên: “Đây không phải là Xuyên ca chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN