Quả Táo Nhỏ
Chương 26: Tính đền bù thế nào?
Lúc Cận Xuyên nói câu ấy, cô đã có phản ứng gì? Có vẻ như… Trực tiếp đỏ mặt, lùi ba bước rồi chạy uỳnh uỳnh về phòng học?
Lại hình như không có uỳnh uỳnh… Cô chạy cơ bản không có tiếng động… Nhưng chắc anh sẽ cảm thấy cô rất nặng? Kì thật, chiều cao cùng thể trọng của cô vẫn cân đối, mặc dù có chút thịt nhưng số đo ba vòng cũng không quá tệ…
….
Cô đang nghĩ gì thế cơ chứ?
“…” Đóa Miên gục cuống bàn, xấu hổ gãi gãi đỉnh đầu, lấy quyển sách che mặt lại.
Cho nên tại sao cô lại chạy?… Rõ ràng có thể mạnh dạn nói rằng bạn học chung lớp vốn nên quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, thế mà lại chạy trối đi… Cô gần đây có vẻ không bình thường cho lắm.
Hẳn là do áp lực thi cử?
Ừm! Nhất định là như vậy rồi!
Đóa Miên lấy quyển sách che mặt xuống. Cầm bút lên cùng giấy nháp bắt đầu giải toán. Làm bài hết sức chăm chú.
Cos? Sin? 3+5=?
Đóa Miên mặt ửng hồng, đầu óc hỗn loạn, cứ như đắm chìm trong biển sâu
Buổi chiều bầu trời trong xanh, nắng vàng ấm áp chiếu xuống vạn vật.
Phía sau ngẫu nhiên vang lên tiếng vang.
Âm thanh dịch chuyển ghế, âm thanh lật sách, âm thanh mở khóa điện thoại, còn có âm thanh Cận Xuyên cùng bạn bè gọi điện… Âm sắc hơi thới, ngữ khí rất nhạt, từ bên trong tỏa ra một loại lười bieensg.
Đóa Miên đột nhiên nhận ra trước nay mình đều đã hiểu lầm mọi thứ.
Trước kia, cô cho rằng Cận Xuyên là loại người tùy tâm sở dục*, duy ngã độc tôn*. Cho tới bây giờ, cô mới nhận ra không phải như vậy.
(Tùy tâm sở dục: Không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm)
(Duy ngã độc tôn: Được cho là câu nói đầu tiên khi Phật Thích Ca Mâu Ni đản sinh. Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý. Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn.)
Có lẽ là do nguyên nhân là do chính bản thân Cận Xuyên.
Trên người anh có một loại lực hút trí mạng, mãnh liệt đến đáng sợ.
Trong đầu Đóa Miên nảy ra một suy nghĩ: Con người Cận Xuyên, tựa như ẩn nấp ngàn năm trong mây đen, lúc thầm lặng như không tồn tại, lúc lại phát ra ánh hào quang chói lóa.
Đêm xuống.
Hơn tám giờ tối, giờ tự học kết thúc.
Dãy nhà học trong nháy mắt ồn ào, các lớp học đều vang lên tiếng hò hét ầm ĩ.
“Này.” Lục Dịch quay xuống hỏi Đóa Miên: “Hôm nay bố tớ tới đón, muốn về cùng tớ không?”
“Không cần.” Đóa Miên cười cự tuyệt: “Nhà cậu cũng không tiện đường, không làm phiền cậu đâu.”
“Vậy tớ đi đây.” Lục Dịch đứng dậy, không quên căn dặn: “Gần đây có tin mấy nữ sinh mất tích, tớ không có đi cùng cậu, cậu phải tự bảo vệ bản thân một chút.”
“Tớ đã biết.”
Lục Dịch cùng vài bạn học kề vai sát cánh, cười cười nói nói ra khỏi phòng học. Trương Hiểu Văn cùng Đóa Miên nói gặp lại, cũng theo sát rời đi.
Trương An Dương thấy Đóa Miên vẫn ngồi đó không khỏi nhíu mày: “Tại sao cậu vẫn chưa đi thế?”
Đóa Miên chăm chú nhìn quyển nháp,vẽ ra một trục số: “Đề này tớ vừa nghĩ ra hướng giải, muốn làm xong mới về.”
“Tớ đi trước, cậu cũng về sớm nhé.”
Tiếng bước chân xa dần.
Khoảng hai mươi phút sau, mọi người gần như đã về hết. Đóa Miên cất tờ nháp vào cặp, thở ra một hơi, đóng nắp bút lại.
Cô đưa mắt nhìn quanh lớp, trong phòng học chỉ còn lại cô cùng vài bạn học sinh đang trực nhật.
Đóa Miên bỏ mắt kính vào hộp, xoa xoa con mắt, lúc này mới bắt đầu thu dọn đồ vật. Chỉ hai phút sau, cô đem balo đeo trên lưng tiến đến cửa phòng học.
Thơì gian này tại dãy nhà năm ba sớm đã không còn ai. Bảo vệ đang đi từng tần kiểm tra đèn, ánh đèn cũng dần biến mất, thay vào đó là khoảng không tối mực.
Đóa Miên cúi đầu đi xuống cầu thang, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, còn đang suy tư đề toán lúc nãy.
Cầu thang bỗng nhiên tối mực.
Đèn điều khiển bằng âm thanh có lẽ đã xảy ra vấn đề. Đóa Miên đã dẫm chân mấy lần nhưng đèn không sáng, lại dậm chân, vẫn không lên. Cô đành phải yên lặng lấy điện thoại ra, chuẩn bị dùng đèn pin chiếu sáng.
Bỗng nhiên đèn sáng lên, bóng đêm trong nháy mắt liền biến mất, cô bị dọa kêu lên một tiếng.
Bên dưới có một thân ảnh đang dựa vào vách tường, áo thun màu đen cùng cái quần đồng phục, không rõ tung tích chiếc áo đồng phục đâu. Anh thở ra một hơi thuốc, thần sắc nhàn nhạt, thong dong tự tại, không biết đã nhìn cô bao lâu.
“Mẹ nó hét cái gì?” Người kia cắn thuốc lá, thấp giọng nói.
“…” Đóa Miên chưa tỉnh hồn, vỗ vỗ ngực, bỗng nhiên lại thấy một người khiến cô giật cả mình. Đóa Miên hơi nhíu mày, hắng giọng một cái: “Sao cậu vẫn chưa đi? Đang chờ ai à?”
Cận Xuyên thở một làn khois, trong giọng nói lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Nhanh lên.”
“…” Đóa Miên sửng sốt.
Cái gì?
Lão nhân ngài không phải đang chờ cô chứ?
“Làm gì mà lề mề ở phòng học nửa ngày thế, mò cá à?”
“… Tớ vừa rồi ngồi làm bài.” Đóa Miên nháy nháy mắt, rất kinh ngạc: “Cậu chờ tớ à?”
Cận Xuyên không trả lời.
Không trả lời là ngầm thừa nhận.
Đóa Miên ngờ vực: “Cậu tìm tớ có việc gì à?”
Cận Xuyên phủi bụi, lạnh nhạt nói: “Tớ tiện đường, đi cùng cậu.”
“… Cậu tiện đường với tớ?” Đóa Miên nhíu mày lại, có chút hồ đồ rồi. Cô nhớ rõ ràng, bình thường đi cùng với cô anh đều đi về hướng ngược lại.
Cận Xuyên nói: “Tớ tới bệnh viện.”
“…Ồ.” Thì ra là thế. Đóa Miên gật đầu, nhìn tay anh cầm theo túi thuốc bổ. Suýt thì quên mất bà anh đang nằm viện.
Mấy phút sau, hai người một trước một sau rời khỏi dãy nhà học, đến cổng trường bắt một chiếc taxi.
Lái xe hỏi: “Đi đâu?”
“Bệnh viện thành phố.” Cận Xuyên mặt không đổi đáp.
Bệnh viện thành phố, quả thực cách nhà cô rất gần. Đóa Miên suy tư, ánh mắt không tự chủ nhìn sang bên cạnh. Cận Xuyên anh tuấn, có vài phần mệt mỏi, giây lát, anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Đóa Miên nhìn anh hơi nhăn mày, trong đâù nhớ tới lời nói của Hỏa Xa lúc trưa: “Cậu ấy mấy ngày nay chưa có trở về căn cứ, đều trực tiếp ngủ ở bệnh viện.”
Trong lòng cô nổi lên tia nghi hoặc.
Từ lần trước lúc Chu lão sư và Cận Xuyên nói chuyện với nhau, không khó để nghe ra anh cùng người thân có quan hệ không tốt, hoặc nói là vô cùng xa cách. Nhưng, anh cùng bà ngoại rất thân cận?
Đóa Miên nghiêng đầu, ngồi gần Cận Xuyên một chút, quan sát tỉ mỉ.
Gương mặt của anh thật dễ nhìn.
Dựa theo thẩm mỹ của thiếu nữ tuổi mười tám mà nói, cô cảm thấy nếu anh đổi kiểu tóc thì hẳn càng đẹp mắt. Cô từng nghĩ tới đề nghị anh đổi tóc, nhưng cuối cùng suy nghĩ kĩ lại thì vẫn nên thôi đi.
Nghĩ cũng biết vị đại gia này sẽ phản ứng như thế nào, nhất định là bộ dạng chẳng thèm khó tới, khinh khỉnh liếc cô một cái.
Đóa Mên khẳn định, Cận Xuyên hiện tại vẫn là tốt nhất. Anh tự tin, mạnh mẽ cùng kiêu ngạo, lóa mắt như mặt trời nơi suối nguồn xanh mát.
Người kì lạ như thế, trên đời không biết có người thứ hai hay không. Cô trước kia chưa từng gặp qua, về sau đại khái có lẽ cũng chẳng gặp được.
Đóa Miên nhìn anh, quỷ thần xui khiến nghĩ.
“Cậu lại gần một chút.” Đột nhiên, vị kia bị cô quan sát nửa ngày liền phang ra một câu, ngữ khí rất nhạt: “Ngồi sát lại đây cũng được.”
Đóa Miên: “…”
Làm sao anh biết cô đang nhìn anh? Làm sao biết cô lại gần anh? Không phải đang nhắm mắt sao? Mà “Ngồi sát lại đây cũng được.” Là cái quỷ gì?
Cô cả người đều cứng lại, khuôn mặt trắng bóc nhanh chóng ửng đỏ.
Bên kia, Cận Xuyên mắt cũng không thèm mở, tiếp tục nói: “Lại đỏ mặt?”
“… Không có.” Cô khô cằn ho khan một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, vô ý thức nâng hai tay lên che mặt. Nong nóng, giống như sắp bị nướng chín.
Không có tiền đồ! Đóa Miên ở trong lòng phỉ nhổ chính mình.
Cận Xuyên cười rất nhẹ, không nói gì.
Cũng không lâu lắm liền đến bệnh viện thành phố.
Cận Xuyên trả tiền xong rồi xuống xe, cắn thuốc lá, tiện tay tìm một vài tờ tiền lẻ trong túi quần, nhìn Đóa Miên một chút. Dưới đèn đường, khuôn mặt tiểu cô nương kia vẫn còn đỏ. Cô cúi đầu cắn cắn môi, không nói một lời, không bên đang nghĩ gì.
Anh lạnh nhạt nói: “Cậu về trước đi.”
“…” Cô nương kia ngẩng đầu lên nhìn nah, lại nhìn khu nội trú cách bệnh viện không xa, tựa hồ có điểm nghi hoặc: “Bà ngoại cậu ở đây sao?”
“Ừ.”
“… Tớ có thể đi cùng cậu đến thăm bà được không?” Cô hỏi quanh co, nói xong sợ anh sẽ hiểu lầm, liên tục không ngừng bổ sung: “Tớ cũng đã tới đây, không đến thăm có chút áy náy.”
Cận Xuyên nhìn chằm chằm cô, nhíu mày.
Đóa Miên đứng tại chỗ, thấp thỏm chờ anh trả lời.
Một lát, anh dụi tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh: “Khu nội trú tầng 15, khoa xuất huyết não, phòng bệnh 509.”
***
Hơn chín giờ, toàn bộ bệnh viện đều im ắng.
Đóa Miên ở dưới lầu mua chút hoa quả, theo sau Cận Xuyên đi vào thang máy, đến phòng bệnh của bà anh.
Bà ngoại bị nhồi máu cơ tim cấp tính, lúc đưa đến bệnh viện tình huống đã cực kì nguy cấp, may mắn được các bác cứu giúp kịp thời mới nhặt về được một cái mạng.
Đóa Miên vào phòng.
Chính giữa phòng là giường bệnh, trên giường có một bà lão tóc trắng, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều, bên cạnh là rất nhiều máy móc.
Sợ quấy rầy bà ngủ, Đóa Miên đi rất cẩn thận, đến bên giường bệnh xem xét, chỉ thấy đầu giường dán một tờ thông tin: Trần Tú, giới tính nữ, 68 tuổi.
Đóa Miên hơi nhíu mày.
Bà nội của cô năm nay 72 tuổi, so với bà Cận Xuyên còn lớn hơn 4 tuổi, nhưng tinh thần hoạt bát du lịch bốn phía, nhìn bà trẻ hơn rất nhiều.
Cô kinh ngạc có chút xuất thần, cảm giác được anh vỗ vai cô một cái. Cô quay đầu, người sau rất binhf tĩnh chỉ xuống cái ghế ra hiệu cô ngồi xuống.
“…” Đóa Miên cười với anh, xua xua tay. Nhắm nhìn bốn phía, lại có chút kì quái… Phòng bệnh chỉ có một mình bà ngoại.
Trừ Cận Xuyên ra, không có người thân nào khác sao?
Ngay tại lúc Đóa Miên thắc mắc, cửa phòng được đẩy ra. Cô quay người, nhìn thấy một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi tiến vào.
Người kia ngũ quan xinh đẹp, nhưng màu da ảm đạm, trên thân quần áo cũng mộc mạc, thoạt nhìn không có mảy may một chút khí chất.
Bà trông thấy Cận Xuyên, hơi sững sờ, một hồi lâu mới nở nụ cười mất tự nhiên: “Xuyên tử tới à? Dì lúc chiều vừa tới, còn có Hỏa Xa đến.”
Cận Xuyên sắc mặt lạnh lùng.
“…” Người kia nhất thời càng thêm quẫn bách, ánh mắt chuyển động, chú ý tới Đóa Miên đang đứng cạnh anh: “Tiểu cô nương này là…”
“… Chào cô.” Đóa Miên bị bầu không khí giữa hai người làm cho xấu hổ, gượng cười: “Cháu là bạn học của Cận Xuyên.”
“À, bạn học… Chào cháu, chào cháu.” Bà gật đầu không ngừng, cười nói: “Cô là dì của Xuyên tử. Người phương Nam gọi là dì út. Cháu gọi là dì út được rồi.”
“Chào dì út.”
Hóa ra Cận Xuyên là người phương Bắc, khó trách dáng dấp cao như vậy. Cô có chút không nghĩ đến.
“Ngồi đi.” Bà không chiếm được sắc mặt tốt của Cận Xuyên, liền đối với Đóa Miên rất nhiệt tình, cười hì hì, không nói gì liền cầm lên một quả lê chuẩn bị gọt: “Vừa tan học, chắc cháu chưa ăn gì nhỉ? Đến đây, dì gọt lê cho.”
Đóa Miên định cự tuyệt, lại thấy Cận Xuyên không một lời đi thẳng ra ngoài, mặt lạnh băng.
Dì út thần sắc cứng đờ.
Đóa Miên cũng sững sờ không kém.
Không khí này, tình huống này…
“Quả táo.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, lạnh mà thấp, ngữ khí bất thiện, mang theo tính uy hiếp.
“…” Đóa Miên cười gượng, tranh thủ thời gian đứng lên, nói: “Thật xin lỗi dì. Cháu đi trước, lần sau tới thăm bà ngoại.” Nói xong không đợi người đối diện trả lời, cô đẩy cửa đi ra.
Dì út im lặng nửa ngày, nặng nề thở dài.
***
Ngoài hành lang.
Đóa Miên chạy ra xem xét, Cận Xuyên đang đứng trong góc tối, nhìn cô chằm chằm.
Mấy giây sau, anh quay người nhấn thang máy, mặt không biểu tình.
Cô nhíu mày, đến lại gần.
Đóa Miên hắng giọng một cái, thử mở miệng: “… Tớ nghe nói làm phẫu thuật xong, bà được chuyển đến phòng bệnh thường thì bệnh tình của bà cũng đã ổn định.”
“Ừ.” Anh rất tỉnh táo.
“Vậy là tốt rồi… Kỳ thật loại bệnh này, nghe nói thì nghiêm trọng nhưng nếu chữa bệnh kịp thời, cộng với bảo vệ tốt sức khỏe thì không có vấn đề gì lớn.” Cô an ủi anh vài câu, cắn cắn môi, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cậu với dì út, quan hệ không tốt sao?”
Thang máy mở ra, bên trong không một bóng người.
Cận Xuyên đi vào thang máy, Đóa Miên cũng vào theo.
Anh không trả lời, mặt lạnh tanh.
“…” Đóa Miên cắn môi dưới, lại hỏi: “Bố mẹ cậu hẳn là rất bận, bà ngoại bị bệnh, hiện tại hẳn rất cần người chăm sóc, thế mà họ cũng không tới…”
Lời nói còn chưa dứt, cô đã cảm thấy bản thân bị một lực rất lớn xiết chặt.
Đóa Miên cả kinh, một giây sau, Cận Xuyên nắm lấy cổ tay cô mãnh liệt kéo một cái, cả người mất cân bằng, cô thậm chí chưa kịp phản ứng, liền bị anh ép vào thang máy.
“…” Cô mở to mắt, thậm chí đã quên mất phải lên tiếng.
Cận Xuyên cúi đầu, mắt như biển sâu, ngữ khí lạnh đến cực điểm, tiếng nói lại nhẹ đến đáng sợ: “Quả táo, cậu đối với chuyện của tớ rất có hứng thú?”
“…” Kỳ thật có hứng thú…
Nhưng ở tình cảnh này, có cho Đóa Miên một trăm lá gan, cô cũng không dám trả lời như thế.
Người như anh không biết có bao nhiêu dã tính cùng nguy hiểm.
Đóa Miên hít sâu một hơi, cố tự trấn an, tay đều đang phát run: “Nếu như tớ không nên hỏi thì cho tớ xin lỗi. Thật xin lỗi!”
Từ khi anh quen biết cô, cô đã nói biết bao câu xin lỗi.
Trong trò chơi đâm chết anh, làm xước xe SHEN liên lụy đến anh, thậm chí vào cái ngày kéo bè lũ đi đánh nhau, giữa đường giữa chợ bỏ mặc anh chạy theo người khác. Như vậy, cô có lỗi với anh quả thật cũng rất nhiều.
“Nếu thích xin lỗi…”
Cận Xuyên gần sát Đóa Miên. Trước nay chưa từng gần như thế, gần đến nỗi anh ngửi thấy mùi sữa ấm áp trên người cô, gần đến nỗi môi cùng môi, khoảng cách chỉ như một sợi chỉ.
Mắt anh cực sâu, giọng nói khàn khàn: “Thì cậu nói một chút, có lỗi nhiều lần như thế, tính đền bù thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!