Quả Táo Nhỏ - Chương 29: Thích không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Quả Táo Nhỏ


Chương 29: Thích không?


Editor: Apple

Người báo danh rất nhiều. Đóa Miên nhìn lên phía trước, hơi sốt ruột.

“Này.” Lục Dịch vỗ vai cô, nói nhỏ: “Cậu thật sự muốn tham gia à?”

Đóa Miên gật gật đầu.

Lục Dịch nhíu mày, giọng hơi lo lắng: “Mặc dù trận đấu này trên danh nghĩa chỉ là do quán tổ chức, nhưng cậu phải biết, phần thưởng là cùng Broken lập tổ đội trực tiếp, đây là cơ hội ngàn năm có một, dùng đầu ngón chân cũng biết khẳng định sẽ có rất nhiều cao thủ tới đây.”

Đóa Miên tiếp tục gật đầu: “Ồ.”

Lúc này, một người lạ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ghé mắt nhìn về phía thiếu nữ da trắng nhỏ nhắn xinh xắn, kinh ngạc cười một tiếng: “Cái gì? Tiểu muội muội muốn tham gia sao?”

Đóa Miên bị người này cười làm cho có chút mơ hồ: “Đúng thế. Có vấn đề gì sao?”

Người kia buồn cười cực kì: “Anh khuyên em nên quên đi, chỗ này không phải chỗ chơi đây. Anh nghe nhân viên công tác nơi này nói, SHEN tổ chức trận đấy này, mục đích là để chiêu mộ đội viên dự bị… Này, em thấy cái người cao cao mặc áo jacket kia không, trước kia nổi danh đệ nhất LOL? Nhìn người mặc quần áo trắng kia nữa. Đó là cao thủ PUBG nhưng cũng không có báo danh, em góp náo nhiệt gì chứ?”

Không báo, là vì sợ chứ sao!

Đóa Miên có chút im lặng, nhưng không chờ cô mở miệng, Lục Dịch đã nổi trận lôi đình phản bác: “Đây là tất cả mọi người đều có thể báo danh, dựa vào cái gì mà cô ấy không thể? Anh là ai mà ở đây nói…”

“Không sao.” Đóa Miên cười, nhìn người kia nói: “Tôi không phải là nhân vật to lớn gì, đến dự thi cũng chỉ là đơn thuần thích PUBG thôi. Bất quá tôi có chút bồn chồn, tôi báo danh thì liên quan gì đến anh?”

Hắn lại tiếp tục: “Anh chỉ là muốn khuyên em hai câu, không nên góp náo nhiệt.”

“Ừ, ý tốt của anh tôi xin nhận.” Đoá Miên ngữ khí lạnh nhạt lại tùy ý, vẫn cười, ánh mắt lại rất lạnh: “Không muốn báo danh thì đứng ra xa một chút, đừng có ngăn lối đi.”

Người kia nghe thấy mặt lúc đỏ lúc trắng, liếc mắt, đi ra chỗ khác.

“Cái quái gì vậy?” Lục Dịch hùng hùng hổ hổ.

“Được rồi.” Đóa Miên cười với cậu, tiếp tục đứng xếp hàng.

“Người chơi nữ, một ngàn người thì trong đó chín trăm chín mươi chín đều là tép riu, còn lại một người kia, cũng không khác cẩu là mấy. E-sport là thế giới của đàn ông. Thật không hiểu mấy cô gái lấy đâu dũng khí mà chơi trò chơi này.”

“Chính là còn muốn tham gia báo danh, còn không sợ bị ngược.”

“Khả năng càng ngu ngốc thì càng tự tin?”

“Đoán là vậy.”

Phía sau có người thấp giọng bàn tán, ngẫu nhiên cười vài tiếng, ngữ khí trào phúng.

Đóa Miên vẫn bình tĩnh, không thèm để ý.

Rốt cục cũng tới lượt cô.

Quầy lễ tân rất to, cũng rất nhiều nhân viên, có nam, có nữ khá vẻ khá bận rộn. Trong đó, người phụ trách đăng kí là một nam nhân da trắng ăn mặc thời thượng. Anh nhìn màn hình, buồn bực gõ phím, mắt cũng không thèm nhìn lên, hỏi: “Báo danh sao? Phải hội viên không?”

“Không phải ạ.” Đối diện truyền đến một âm thanh ngọt ngào, mềm mại rất lễ phép: “Em lần đầu đến đây, cho nên phiền anh giúp em nạp tiền.”

“…” Tiểu ca ca có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhíu mày.

Đóa Miên đem thẻ cho anh, cười cười: “Cảm ơn, em tham gia báo danh trận đấu.”

Anh cầm thẻ của cô, nhìn một lát rồi nói: “Em chờ một chút.”

Đóa Miên gật đầu.

Xoạt xoạt vài tiếng, tiểu ca kia gõ phím cực nhanh.

MYS-dự bị GoFly: Lão đại, mau nhìn mau nhìn, anh nói tiểu cô nương này phải không?

Rất nhanh, đối phương liền trả lời.

MYS- đội trưởng Broken: Ừ.

MYS-dự bị GoFly: Tên là Đóa Miên phải không?

MYS- đội trưởng Broken: Ừ.

MYS-dự bị GoFly: Oa oa oa, cho nên đây là bạn gái của lão đại sao? Dáng dấp thật đáng yêu.

Qua ba giây, Broken: Rảnh?

GoFly ho hai tiếng. Được thôi, việc tư của lão đại quả nhiên không phải là tùy tiện liền có thể biết được. Suy nghĩ một lát, GoFly tắt khung chat, ngẩng đầu lên, thay đổi biểu cảm phi thường hòa ái dễ gần nhìn Đóa Miên, nói: “Chờ một lát, anh liền lập tức tạo thẻ hội viên cho em.”

“Ồ.” Đóa Miên vừa nói vừa lấy từ túi áo năm tờ một trăm tệ: “Nơi này của các anh nạp tiền hội viên là 500 tệ đúng không?”

GoFly lập tức xua tay: “Không cần tiền không cần tiền.”

Đóa Miên cả người sửng sốt, ngờ vực: “… Hả?”

“Ồ… Ừ thì.” GoFly đưa tay gãi đầu, ho hai tiếng: “Là thế này. Hôm nay chỗ bọn anh làm hoạt động bán hạ giá, nữ sinh mở thẻ hội viên đều miễn phí.”

“Ồ.” Đóa Miên làm như đã hiểu, gật gật đầu: “Nhưng dù sao cũng phải nạp tiền mà.”

“Nạp tiền sao?… Không cần đâu, bọn anh nạp trước cho em năm trăm tệ.”

Đóa Miên viết dấu hỏi chấm lên mặt: “Không cần tiền, ngược lại nạp cho em năm trăm?” Là ảo giác sao? Vì sao lại thấy lạ như thế?

“Đúng vậy, đưa em.” Nội tâm của GoFly chảy ra một hàng nước mắt, đã không chịu nổi nữa, vội nói: “Giải đấu bốn giờ chiều thì bắt đầu, em tìm máy tính luyện tay một chút trước đi. Cố lên!”

“… Cảm ơn anh.”

Đóa Miên mờ mịt rời khỏi quầy.

***

Bốn giờ chiều, giải đấu chính thức bắt đầu.

Bởi vì là hình thức solo, tất cả tuyển thủ dự thi đều sử dụng khu máy tính có phần che riêng biệt, cách âm tốt, không hề can thiệp lẫn nhau.

Đóa Miên mở một chai nước, uống một hớp.

Tất cả tuyển thủ vào chỗ, sau đó đăng nhập game.

Trong PUBG, trò chơi có hai địa hình, một là bản đồ cảnh biển, một là bản đồ sa mạc. Đóa Miên thành thạo bản đồ cảnh biển hơn.

Nhưng không may mắn chính là, trận đấu này là bản đồ sa mạc.

“…” Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, nhíu mày lại, hít sâu, nắm chặt con chuột, tập trung cao độ. Nhanh chóng căn cứ vào máy bay, xem xét khu vực nào tụ tập nhiều địch.

Cô không quá am hiểu bản đồ này, trang bị trước đó cũng không thích hợp để giao chiến.

Suy nghĩ một lát, Đóa Miên lựa chọn đáp xuống một điểm xoát xe.

Trò chơi bắt đầu.

Khu diễn ra giải đấy không có bất kỳ ai nói chuyển, chỉ có tiếng gõ bàn phím máy móc cùng tiếng bấm chuột.

Rốt cục, Đóa Miên giết được 7 tên, an toàn tiến đến vào chung kết.

Cô nhìn bản ô, khu vực an toàn trước mắt cách cô 400m, mà thời gian vòng bo thu lại lần kế tiếp còn nửa phút nữa.

Đóa Miên nhíu mày.

Căn cứ vào tiếng súng, hiện tại, chung quanh cô đều có địch. Nếu như cô chạy đến khu vực an toàn kia, khả năng lớn sẽ bị mai phục đánh chết, nếu như đợi một thời gian mới xuất phát, lại đứng trước bị về sau tiến khu vực an toàn người đào thải khả năng*.

(Sorry but mình không hiểu nên để nguyên bản gốc:v)

Đây chính là phía trước có sói, đằng sau có hổ.

Phải làm gì đây?

Nếu là Broken, anh sẽ làm thế nào? Nếu là Cận Xuyên, anh sẽ làm thế nào? Đóa Miên có chút do dự, tay cầm chuột vô thức nắm chặt.

Xiết chặt quá, lại thành nhấn chuột trái.

“Ầm!”

Một tiếng súng xé rách yên tĩnh.

“…” Đóa Miên mặt biến sắc. Chết mẹ, vị trí đã bị bại lộ.

Cô ảo não nhéo mi tâm, hít sâu, cấp tốc nhảy từ trong phòng ra cửa sổ, chạy đến khu an toàn.

Đột nhiên, một trận mưa đạn từ bên trái truyền đến. Cùng lúc đó, máu của Đóa Miên đã cấp tốc biến đỏ. Co nhíu mày, nghe ra một thanh SKS, nơi phát ra đại khái là 60 độ hướng Tây Bắc, vừa quay người, trên sườn núi đối diện quả nhiên có địch.

“…” Đóa Miên hít sâu, đổi một thanh K98, nhắm chuẩn đầu đối phương.

Cơ mà chỉ trúng thân, không trúng đầu…

“…” Đóa Miên cắn môi. Cô am hiểu đột kích, nhưng vẫn không tốt lắm.

Lúc này, đối diện lại truyền đến tiếng súng.

Hệ thống nhắc nhở: “Stinger” sử dụng SKS đào thải bạn.

Đóa Miên: “@#$%…”

Cuối cùng, cô chỉ đứng top 10.

Đặc sắc nhất của cả trận là vòng chung kết, sao khi bị giết, cũng không lâu lắm, giải đấu liền kết thúc.

Top 1 là một ID tên là “Wei dục”… Trước đó người qua đường kia nói đây là đệ nhất LOL, mới chuyển sang đánh PUBG không lâu.

Đóa Miên ủ rũ cúi đầu đi ra.

Toàn bộ sân hò hét ầm ĩ.

Lục Dịch tìm thấy Đóa Miên, hỏi: “Thế nào?”

“… Top 10.”

“Cậu được đấy!” Lục Dịch tươi cười chụp đầu cô: “Nhiều người như vậy, thế mà cậu cũng được top 10, không vừa nha!”

… Trận vừa rồi, cô mắc thật nhiều sai lầm.

Đóa Miên nói: “Tớ đến là vì Broken. Chỉ có top 1 mới được cùng anh ấy lập tổ đội, tớ có chút khổ sở.”

“Cái này có là gì, về sau vẫn còn cơ hội. Có thể đạt top 10, cũng rất lợi hại.”

“…” Đóa Miên chẹp miệng. Cô kì vọng kết quả của mình hơi cao, không tránh được tự nhiên có chút tủi thân, nhất thời không còn tâm tình chơi game, nhân tiện nói: “Tớ muốn về nhà. Cậu ở đây chơi tiếp sao?”

Lục Dịch nói: “Vậy thì cậu chú ý an toàn.”

Đóa Miên gật đầu, đi ra cửa.

Nhưng cô cũng không nghĩ tới, chính là lúc đi qua quầy, một tiểu tỷ tỷ đồng phục xinh đẹp gọi cô lại, nói: “Tiểu thư, phiền cô đợi một chút.”

Đóa Miên đứng lại, có chút không hiểu.

Tiểu tỷ tỷ xinh đẹ vẻ mặt tươi cười đi đến, nói: “Chào cô, tôi là nhân viên công tác ở đây. Xin hỏi cô bây giờ có thời gian không?”

“Làm sao vậy?”

“Là thế này, bởi vì biểu hiện của cô trong giải đấu rất tốt, lại vạn năm khó gặp được nữ tuyển thủ, cho nên chúng tôi phá lệ mời cô cùng thành viên của MYS lập tổ đội, phát trực tiếp trên Weibo, xin hỏi cô có thời gian không?”

…???

……!!!

Cô là ai cô đang ở đâu, cô còn đang ở trong mộng sao?

Đóa Miên sửng sốt trọn vẹn năm giây, mới nhẹ giọng, rất không xác định hỏi lại: “… Mời tôi? Cùng đội viên của MYS, lập tổ đội? Phát lên mạng?”

“Đúng thế.”

“… CÙng Broken, lập tổ đội?”

“Đúng thế.”

“!!!” Nghe vậy, Đóa Miên vui vẻ suýt thì nhảy dựng lên, liền vội vàng gật đầu: “Tôi đương nhiên có thể, không vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt quá.” Phó quản lý chiến đội nhìn cô cong cong môi: “Tất cả mọi người đang ở lầu ba, tôi đưa cô lên.”

***

Hạnh phúc tới quá đột ngột, Đóa Miên nhất thời chưa phản ứng kịp, lúc lên cầu thang có hơi chóng mặt.

Cùng Broken lập tổ đội… Trực tiếp trên mạng… Chẳng phải là cô đã gặp được anh rồi sao? Trời ạ… Sống mười tám năm lại được nhìn thấy đại thần! Aaaaaaa!

Đúng rồi, kí tên chụp ảnh cái gì đó không thể thiếu được.

Bất quá…

Chờ một chút.

Đóa Miên nhớ tới cái gì đó, tranh thủ móc móc túi áo… Xng, cô không mang giấy bút… Đến lúc đó mượn tạm bút để anh kí trên tay cũng được, cùng lắm thì mười năm cô không rửa tay.

Cứ như vậy, suy nghĩ lung tung vài phút, người dẫn đường phía trước đã dừng lại, nói: “Chính là ở đây.”

“…” Đóa Miên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, trước mặt là một chiếc cửa kính mờ, có mật mã khóa. Trên tường có vài chữ to thình lình: Khu thi đấy chuyên dụng của MYS.

Xuống chút nữa còn có một dòng chữ đỏ: Không hải nhân viên công tác cấm đi vào.

…. Khẩn trương.

Thật khẩn trương thật khẩn trương thật khẩn trương.

Đóa Miên cắn cắn môi, tim đã nhảy lên đến cổ.

Tiểu tỷ tỷ dẫn dường gõ cửa một cái.

Vài phút sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến, cửa mở ra.

Đóa Miên từ phía sau tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nhìn vào, người mở cửa là một nam sinh cao ráo, mặc đội phục MYS, tóc nhuộc bạch kim.

…. Ai? Broken? Có chút không giống…

Đóa Miên mở to mắt nhìn.

Đại Sơn nhìn tiểu nữ sinh từ trên xuống dưới, nhíu mày: “Cậu chính là Ta là cha ngươi?”

“…”

Đóa Miên bị sặc ho khan một tiếng. Sớm biết có ngày hôm nay, nên đem cái biệt danh này thay đi, ấn tượng đầu tiên xem như đã bị hủy hoại rồi…

Cô gượng cười: “Là tớ. Xin chào.”

“Vào đi.” Đại Sơn bưng ly cà phê đứng tránh ra, nói: “8 giờ tối sẽ chính thức phát sóng trực tiếp, đến lúc đó sẽ có rất nhiều fan, cậu cùng chúng tớ tập luyện một chút trước.”

Đóa Miên đi vào.

Phòng rất lớn, màu sắc đơn giản, nhìn rất sạch sẽ. Chính giữa phòng có bốn bộ máy tính cùng thiết bị, ghế dựa in hình MYS. Chung quanh còn có một số đồ dùng trong nhà bình thường.

Cô ghé mắt, phát hiện ngoại trừ mình cùng nam sinh mở cửa còn có một nam sinh khác. Dáng người thon ài, ngồi chên ghế salon chơi điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn cô: “Hello!”

“Chào.” Đóa Miên vẫn cười tươi.

Cho nên…

Ai là Broken?

Nam sinh trên ghế cười nhẹ, nói: “Tớ là Sâm, đây là Đại Sơn. Cậu cứ tùy tiện ngồi. Broken đi vệ sinh, sẽ ra ngay.”

Hóa ra là đi vệ sinh…

Đóa Miên gật gật đầu, xoay người ngồi cẩn thận trên ghế, chờ đợi.

Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến một giọng nói, ngữ khí nhàn nhạt: “Tới?”

“…” Đóa Miên đột nhiên cứng đờ.

Giọng nói này…

Sau đó lại nghe thấy Đại Sơn trả lời: “Ừm, cậu ấy vừa tới.”

Một loạt tiếng bước chân truyền tới, đồng thời còn vang lên một giọng nói trầm thấp, uể oải, nghe tản mạn lại tùy ý: “Vẫn được. Tiến bộ khá lớn so với tớ tưởng tượng.”

Đóa Miên ngồi trên ghế trừng lớn hai mắt, đưa tay che miệng lại.

Cô không dám để cho mình phát ra âm thanh.

Cô sợ mình vừa nói, lại chính là âm thanh hét lên kinh hãi.

Sao lại thế?

Làm sao có thể?

Một giây sau, trong lòng cô tạo thành vũ bão cấp mười, người kia hai tay để trong túi quần, hững hờ đứng trước mặt cô. Sau đó tiện tay kéo ghế phía đối diện cô, mở chân ngồi xuống.

“…” Đóa Miên như cuồng loạn, toàn thân máu như chảy ngược dòng.

Anh giương mắt, nhìn chằm chằm cô, cười khẽ: “Không nhận ra?”

Đóa Miên vẫn che miệng lại, không lên tiếng, chỉ nhìn anh chằm chằm.

Cô sắp nổ tung.

Giằng co vài giây,

Đại Sơn cùng Um Tùm ở bên cạnh cũng nhận ra có chút không đúng.

Đột nhiên, Broken nhíu mày, cầm tay đang che miệng của cô xuống, hơi nghiêng người, môi sát gần tai trái, dùng âm lượng chỉ cô nghe thấy được, nói: “Tiểu thư Quả Táo, tớ đưa cậu phần lễ vật này, thích không?”

Đôi lời của Editor:

Viết thêm để tạ lỗi với các cậu do lâu ngày không Edit!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN