Quả Táo Nhỏ
Chương 3: Nghĩ kế đâm chết cô!
Yêu thích nhất là chơi game?
Lợi hại!
Phải biết rằng, những học sinh xuất sắc ở trường cao trung J, hai chữ “chơi game” quả thật là một tội ác trong mắt giáo viên.
Bạn học mới ngay trước lớp nói như vậy… Là Lương Tĩnh Như cho hắn dũng khí sao? Đóa Miên nổi lòng tôn kính.
Toàn lớp đều bị Cận Xuyên làm cho kinh ngạc. Mọi người đều há hốc mồm đưa mắt nhìn về phía hắn. Ánh mắt ấy, có lẽ so với nhìn người ngoài hành tinh cũng không có mấy điểm khác biệt.
Thật hiếu kì!
Trong phòng học yên tĩnh, bầu không khí như càng trở nên kì dị.
“Thầy cho em hỏi!” Không quan tâm những lời mình vừa nói, Cận Xuyên hững hờ, nhàn nhạt hỏi: “Em ngồi đâu?”
Chu Khai Đế bây giờ mới hoàn hồn, thầy hắng giọng một cái, tiện tay chỉ xuống hàng cuối cùng, nói: “Chỗ đó có bàn trống, em ngồi đi.”
Trương Hiểu Văn sặc nước, đè thấp âm thanh nói với Đóa Miên: “Hắn ngồi ngay sau cậu đấy!”
… Ngay sau cô?
Đóa Miên hơi nhíu mày, vô ý thức nhìn về phía đằng sau. Bàn học trống trơn, bởi vì lâu không có người ngồi nên mặt bàn còn bị phủ một lớp bụi mỏng.
Hành lang vang lên tiếng bước chân, không chậm cũng không nhẹ, mang theo vẻ lười nhác.
Đóa Miên nhanh chóng quay đầu lại, mở sách ra, cúi đầu xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cận Xuyên đã đi tới.
Đóa Miên cắn môi, có chút chột dạ đưa sách giáo khoa lên cao hơn, che nửa khuôn mặt, mắt thì vụng trộm theo bước đi của anh mà nhìn.
Cô phát hiện người này hoàn toàn khác biệt.
Người ta đeo cặp thì dùng lưng, còn anh thì lại xách tay, mà là một tay xách. Có lẽ do bàn tay to, lại khỏe, nên balo nặng trĩu trong tay anh nhìn ra lại có vẻ nhẹ.
Đóa Miên lại lén lút liếc khuôn mặt của Cận Xuyên. Nhìn khá tuấn tú. Nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là anh cùng cô lại phát sinh tai nạn xe cộ.
… Thật sự là nghiệt duyên quá!
Hi vọng anh ta không nhận ra cô. Đóa Miên cầu nguyện trong lòng, đem đầu của mình vùi thấp hơn.
Nhưng rất nhanh, cô liền phát hiện ra lo lắng của mình là dư thừa. Bởi vì Cận Xuyên mặt hờ hững, trực tiếp đi thẳng không liếc nhìn cô.
Căn bản là chẳng thèm cho cô vào mắt.
Phía sau phát ra tiếng động. Người kia kéo ghế ra ngồi xuống.
Đóa Miên nhắm mắt, thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô bỗng nhiên có loại cảm giác trải qua sóng gió, thế giới mới thật tốt đẹp làm sao!
Chu Khai Đế vừa ra khỏi phòng học, thầy dạy Toán nhanh chóng bước vào.
“Ngày hôm nay ôn tập hình không gian. Mọi người mở sách ra, lật đến trang số 67.”
Trong phòng vang lên tiếng mở sách sột soạt.
Đóa Miên quay người, đem sách Toán học mở ra. Vừa lật, cô liền cảm giác có người dùng ngón tay chọt chọt vào vai của mình, lực không nhẹ cũng không nặng.
Cô quay đầu, nhìn về phía Trương Hiểu Văn: “Làm sao?”
Bạn cùng bàn đang xem sách liền ngẩng đầu: “Ừm?”
“Thế cậu chọt vai tớ làm gì?”
“Tớ không có!”
“Không cậu thì ai?”
Phía sau bất thình lình phát ra một thanh âm lạnh nhạt: “Tớ”
“…” Cô có chút cứng đờ quay xuống.
Cạn Xuyên rút từ trong túi quần ra cái gì đó, tiện tay ném vào ngăn bàn, mắt cũng không thèm nhìn lên, quăng ra một câu: “Có giấy không?”
Vừa rồi hắn lấy ra thuốc lá và bật lửa sao? Đóa Miên mím môi. Nội quy trường học quy định học sinh không được hút thuốc, càng không thể mang bật lửa đến trường, khi bị phát hiện ra liền bị phạt nặng… Cho nên, thân là cán bộ lớp, cô có nên có chút lòng tốt nhắc nhở không?
Đóa Miên suy nghĩ lung tung, không nghe rõ câu hỏi của Cận Xuyên.
Nửa ngày không nhận được câu trả lời, Cận Xuyên nhíu lông mày, cuối cùng mở to mắt nhìn về phía Đóa Miên. Đồng phục được kéo khóa đến phần xương quai xanh, vừa vặn lộ ra một phần cổ trắng tinh tế,
Làn da rất trắng, bộ xương rất nhỏ.
Cận Xuyên nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó hạ đôi mắt xuống.
Anh liền nhớ tới hình ảnh cô sờ sờ túi lì xì…
“Có giấy không?” Cận Xuyên lười nhác nhắc lại câu hỏi.
“Giấy?” Lúc này, Đoá Miên cuối cùng cũng nghe rõ ràng. Cô nâng gọng kính, hắng gọng một cái: “Giấy gì?”
Cận Xuyên gõ tay xuống bàn học: “Có bụi.”
“Ờ.” Cô gật đầu, lấy một túi giấy đưa cho anh.
Bỗng nhiên, trên bục giảng truyền đến tiếng nói tức giận của giáo viên: “Bài này, chúng ta mời bạn học sinh nghiêm túc nhất lớp trả lời. Đóa Miên, em nói đi, ta phải giải thế nào?”
“…”
Đóa Miên đang đưa lưng về phía bục giảng liền hóa đá.
Trương Hiểu Văn thấy thế, liền thấp giọng nhắc nhở: “Trang 68… bài….”
“…” Cậu đang biểu diễn nói nhanh à?
Khóe miệng cô giật giật, chậm chạp đứng lên, thì thầm nói: “Trang 68 bài thứ mấy? Cậu nói nhanh quá, tớ nghe không rõ…”
“Em có biết thầy đang giảng đến bài số mấy không?” Thầy giáo đen mặt đi một nửa.
You have been slained!
Bạn đã bị giết!
Đóa Miên rũ mắt cụp đầu xuống.
Lần này, thầy giáo lại đen nửa mặt còn lại, một hồi lâu mới hừ lạnh: “Ngồi xuống, đừng làm ảnh hưởng người khác học tập.”
“…”
Double kill!
Hai mạng!
Thầy giáo à, thầy có phải hiều lầm gì đó không? Rõ ràng là bạn học kia tìm em nói chuyện, ảnh hưởng đến chuyện học tập của em mới đúng!
Đóa Miên không phản bác lại được. Nghĩ thầm, có lẽ hôm trước cùng cô phát sinh tai nạn, liền cố tình hại cô bị giáo viên phê bình. Bạn học này, có lẽ bát tự* của chúng ta không hợp.
(Bát tự: là một hệ thống kiến thức khoa học phi hình thể rất cổ xưa và cực kỳ chính xác của Tử Vi Trung Hoa. Bazi hay Bát Tự theo nghĩa đen là “Tám chữ” ở Trung Quốc, hay còn được hiểu là từ yếu tố Thiên Can và Địa Chi kết hợp với nhau từ 4 trụ giờ, ngày, tháng và năm sinh)
***
Dù đã là lớp mười hai, nhưng vừa mới khai giảng, mọi người ít nhiều đều có chút mệt mỏi. Trong thời gian giải lao, nam sinh thì trò chuyện về các trận bóng, nữ sinh lại thì thầm truyện phim Hàn. Không mấy ai đem hết tâm tư vào việc học.
Cũng chính lúc này, bạn học Cận Xuyên không ngoài suy đoán trong hai ngày nổi tiếng khắp ban. Trong một tuần nổi tiếng khắp trường.
Đám học sinh trường cao trung J nhanh chóng biết lớp 12-1 có một học sinh mới rất chảnh. Thành tích tốt, dáng dấp đẹp, lại độc lai độc vãng*, hơn hết là còn từng công khai mình yêu thích chơi game.
(Độc lai độc vãng: nghĩa là chưa có người yêu đi đâu cũng chỉ đi 1 mình)
Tóm lại là siêu ngầu lòi!
“Các cậu nghe nói chưa? Ngày hôm nay lại có một nữ sinh tới hỏi số điện thoại của Cận Xuyên!”. Thứ sáu có tiết tự học buổi tối, Trương Hiểu Văn tâm tình tràn đầy phấn khởi, bắt đầu thông báo tin tức bát quái ngày hôm nay.”
Lục Dịch cắn miếng bánh mì, trả lời qua loa: “Cho rồi sao?”
“Không có!”. Trương Hiểu Văn lắc đầu, chẹp miệng nói: “Ai chà, tâm tình thiếu nữ lại vỡ vụn rồi.”
Đóa Miên đeo kính làm bài tập, không tham gia vào cuộc nói chuyện.
Trương Hiểu Văn hiếu kì: “Tại sao cậu không nói gì vậy?”
“Tin tức liên quan đến bạn học mới dạo này quá nhiều, nghe quen rồi!”. Mà lại không quen.
Trương Hiểu Văn kinh ngạc: “Cậu đối với truyện bát quái còn không hứng thú thì hứng thú với việc gì? Học thuộc từ đơn? Viết văn?”
Đóa Miên rất chân thành suy tư: “Ăn!”
Lục Dịch cùng Trương Hiểu Văn đồng thời ho sặc sụa.
***
Trường cao trung J kết thúc tự học vào 8:30. Chuông tan học vang lên, Đóa Miên liền đeo cặp rồi chạy thẳng đến nhà để xe, ráo riết tìm em xe đạp màu đỏ của mình.
Mở khóa xong, cô liền nghe thấy âm thanh Lục Dịch hét lên: “Tối nay nhớ đúng giờ nhé, tớ đưa đi ăn gà*!”
(Ăn gà: hay còn gọi là game PUBG)
“Ừm”. Đóa Miên trả lời, nhanh chóng lấy xe ra về.
Nhưng mãi cô không đẩy xe ra được. Đóa Miên quay lại xem xét, hóa ra là mắc vào chiếc xe đạp màu đen bên cạnh.
“…” Đóa Miên nhíu nhày, tay nắm lấy tay cầm của chiếc xe ấy, lấy hết sức kéo con xe màu đen ra. Nhưng mà đúng lúc này, một đôi giày trắng lọt vào tầm mắt.
Đóa Miên ngây người ra một lúc, ngửa cổ lên. Trước mặt cô là một nam sinh cao lớn, hai tay đút túi quần, mắt cụp xuống, hững hờ đứng nhìn cô.
Quá cao!
Thẳng thắn mà nói, cô có cảm giác hơi bức bách.
“…” Đoá Miên chậm chạp phản ứng, cười cười với người đối diện: “Đây là xe cậu sao?”
Cận Xuyên gật đậu.
Đóa Miên như bị bỏng, đem tay thu về. Chỉ chỉ vào xe giải thích: “Tớ không có ý gì đâu. Chỉ là tay lái của xe tớ bị kẹt, tớ muốn bỏ nó ra.”
Cận Xuyên đứng im một lát rồi tiến lên mất bước.
Khoảng cách được rút ngắn, trong nháy mắt, Đóa Miên còn ngửi thấy một mùi bạc hà rất nhạt, còn hơi có mùi của thuốc lá.
Là mùi trên người anh sao?
Cô có chút thất thần, đầu óc cũng có chút choáng váng.
“Tránh ra!”
“… À!” Đóa Miên thấy anh muốn chuyển xe, liền lùi về hai bước.
Cận Xuyên không để ý đến cô. Anh ở khóa, nhanh chóng ngồi lên yên xe, chân đạp đi.
Đóa Miên nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nhắc nhờ: “Cậu không được đạp xe ở trong trường!”
Bóng lưng kia bỗng nhiên dừng laị.
Hóa ra bạn học mới cũng không phải hoàn toàn không tuân thủ quy củ. Trẻ con dễ dạy. Cán bộ lớp Đóa Miên khá vui mừng.
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến, Cận Xuyên sau khi dừng lại, chỉ là anh vẫn ngồi im trên xe. Một chút ý tứ muốn dắt xe cũng không có. Anh quay đầu lại nhìn cô, mấy giây sau liền lên tiếng: “Cậu chơi game sao?”
Đóa Miên hoàn toàn không nghĩ tới cậu bạn sẽ hỏi một câu như vậy, cô ngẩn người, mãi mới phản ứng: “Cậu nói vừa rồi Lục Dịch gọi tớ chơi PUBG?”. Gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Cận Xuyên nghe thế, khóe miệng nhếch lên. Anh không nói gì, trực tiếp đạp xe đi.
Cô đã nói quy định trong trường không được đạp xe. Cái cậu này! Đúng là không xem nội quy trường học ra gì. Mà cái điệu cười vừa nãy có ý gì? Trào phúng sao?
Đóa Miên xoa trán oán thầm.
Hơn chín giờ tối, Đóa Miên rửa mặt xong, trở lại phòng đóng kín cửa. Lục Dịch đang gọi đăng nhập PUBG.
Hai người rất nhanh lập thành một tổ đội.
Lục Dịch: “Chỉ hai người à? Ta xem có bạn bè online không?” Cậu xem một lúc, liền nói: “Không còn ai.”
Đóa Miên nghĩ nghĩ, trong đầu nảy ra một ý định: “Nếu không ta mời đại thần lần trước? Không thể bỏ qua cơ hội ôm đùi vàng được!”
Lục Dịch phun ra máu: “Cậu đâm chết người ta, còn không biết xấu hổ mà đòi ôm đùi.”
“Thử một chút đi!”
Nói xong, cô liền mở giao diện ra lục soát. Tìm một phen, ở ID người chơi MaxPro có đèn xanh. Thế mà online?
Đóa Miên mắt sáng lên, ôm thử tâm tình nhấn vào ô: Mời ra nhập tổ đội.
Mấy giây sau, tổ đội trong nháy mắt hiện ra thêm một người.
Lục Dịch xem xét ID, kích động đến thanh âm cũng biến dạng: “Cậu đúng là mời được Đại thần sao?”
Đóa Miên cũng rất kích động, tranh thủ thời gian đang tán gẫu trong phòng, đánh chữ: Lần trước thật sự rất xin lỗi, tạ ơn Đại thần tiếp nhận lập tổ đội! Vô cùng cảm kích O(∩_∩) O!
Đại thần quả nhiên thật vĩ đại!
Lúc này, tổ đội lại hiện ra thêm một người.
Đóa Miên ngẩn ngơ, quét mắt nhìn ID kia: Dentist Z? Đây là ai? Bạn của đại thần sao?
Dentist Z bỗng nhiên mở Microphone.
Sau đó, Đóa Miên chỉ nghe thấy một tiếng cười từ trong tai nghe truyền ra, tiếp đến là một giọng nam với ngữ khí chế nhạo: “Khó có được ngày này nha. Cậu còn chủ động mời tớ vào tổ đội sao?”
Rất nhanh, phòng đã trở thành một nơi nói chuyện phiếm.
MaxPro: Cậu không phải vẫn đang nghĩ kế để tớ có thể đâm chết cô nàng kia sao? Giờ liền làm luôn đi!
Dentist Z: Là ai vậy?
MaxPro: Ta là cha ngươi.
Dentist Z:…
Đóa Miên theo dõi từng hàng tin nhắn mà toát hết mồ hôi. Hóa ra đại thần tiếp nhận tổ đội là để sỉ nhục cô sao? Thế nào mà cô lại có cảm giác mình bị xem như người ngoài hành tinh vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!