Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Chương 35: Bệnh tình nguy kịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu


Chương 35: Bệnh tình nguy kịch


Editor: Buingan1209

Phó phu nhân cắn răng nghiến lợi nói:

– Cực kỳ chính xác!

Thư Liên Vân đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía bà ta, yên lặng suy tư.
Mấy năm nay Hoàng hậu liên tiếp tặng nhiều mỹ nhân cho Vĩnh Yên đế, Vĩnh Yên đế cũng sủng hạnh không ít, nhưng vẫn không có tin tức tốt truyền
đến. Nghĩ tới đây, Thư Liên Vân không khỏi thầm mắng một tiếng: Đúng là
một đám gà mái không biết đẻ trứng! Hắn xoay người nhìn muội muội:

– Trước hết muội không được tùy tiện hành động đấy!

Bệnh tình của Thái tử càng ngày càng nặng thêm, nghe nói nuốt cũng khó
khăn, mỗi ngày đều có Thái y người hầu cho ăn uống để kéo dài tính mạng. Nếu như Thái tử chết, thánh thượng sẽ càng coi trọng Phó Dư Sâm hơn,
trừ phi đầu óc Phó Dư Sâm có vấn đề muốn mưu đồ bí mật bức vua thoái
thoái vị, bằng không thánh thượng sẽ không làm gì hắn! Mắt Phó phu nhân
đầy tơ máu:

– Lẽ nào để Dân Chi chết một cách vô ích thế?

– Rốt cuộc Dân chi làm chuyện gì trong lòng muội rõ hơn ai hết!

Thư Liên Vân không nhịn được nhìn bà ta:

– Sở dĩ Phó Dư Sâm lên làm Kinh kỳ Đoàn luyện sử, cũng là bởi vì hắn nói cho Vĩnh Yên đế chuyện giết Dân Chi đấy!

Trong nháy mắt mặt Phó phu nhân trở nên trắng bệch, chán nản ngồi xuống, đôi tay gầy guộc để trên tay cầm ghế đàn mộc gõ gõ. Thư Liên Vân thở
dài, đi tới bên người Phó phu nhân, tay phải đặt trên vai bà ta, từ trên cao nhìn xuống:

– Phó Dư Sâm thích loại nữ nhân như thế nào?

Phó phu nhân: “…”

Thư Liên Vân híp hai mắt lại:

– Nghĩ biện pháp tìm ra xem hắn thích loại gì, sau đó đưa lên giường của hắn!

Phó phu nhân bừng tỉnh đại ngộ:

– Chỉ cần có nữ nhân sinh con cho hắn, bất kể có phải con vợ cả hay không, thánh thượng cũng sẽ…

Bà ta cười quỷ dị:

– Một đứa bé thì luôn dễ khống chế hơn một người trưởng thành…

Thư Liên Vân gật đầu một cái, nhìn bà ta:

– Vì thế muội phải thêm chút công sức mới được!

Phó phu nhân dung quang toả sáng:

– Vâng, thưa đại ca.

Từ Xán Xán từ Từ phủ về đến nhà, Thường Liễu dừng xe tại cửa, Bích Vân
vừa mở cửa xe, Từ Xán Xán đã phát hiện Tiểu Hương đang ló đầu ra từ
trong cửa chính. Tiểu Hương cũng nhìn thấy Từ Xán Xán, nàng vội vàng
chạy nhào tới, hoang mang rối loạn nói:

– Cô nương, hiện giờ người không thể đi vào được đâu!

Từ Xán Xán sửng sốt. Tiểu Hương sốt ruột nhìn nàng:

– Vương gia nhị lang mang theo lễ vật tới, đang ở nhà chính nói chuyện cùng phu nhân đấy ạ!

Từ Xán Xán suy nghĩ một chút, bảo Tiểu Hương:

– Ngươi hãy ở nhà coi chừng, khi nào khách nhân rời đi thì đến cửa hàng báo tin cho ta biết!

Dưới sự trợ giúp của đại ca Từ Đình Hòa, Từ Thuận Hòa đã khai trương một tiệm thuốc bắc trên phố Mã Đạo cách nhà không xa. Tiểu Hương đáp ứng
một tiếng, vội vàng lui về phía sau vài bước. Lúc này Từ Xán Xán mới nói với Thường Liễu:

– Thường nhị ca, chúng ta đi cửa hàng đi!

Đến khi trời gần tối, Tiểu Hương chạy tới tiệm thuốc, thở hồng hộc báo
cáo tin tức Vương Thanh Du đã cáo từ. Xuống xe ngựa, Từ Xán Xán mang
theo Bích Vân và Tiểu Hương vừa mới vào sân đã thấy đèn lồng treo dưới
mái hiên nhà chính được thắp sáng, Đinh ma ma đang quạt bếp lò nấu nước ở hành lang. Đinh ma ma thấy Từ Xán Xán, vừa muốn đứng dậy hành lễ thì bị Từ Xán Xán ngăn lại. Từ Xán Xán thấp giọng hỏi:

– Đinh ma ma, trong nhà có khách à?

Đinh ma ma lại gần nhỏ giọng nói:

– Là một mẹ mìn họ Tống ạ!

Từ Xán Xán thế mới biết khi Tiểu Hương vừa đi báo tin cho nàng, vị Tống
ma ma này liền tới. Nàng là người đã ghi danh tuyển tú, bởi vậy không
muốn gặp những người loạn thất bát tao này, bèn nhỏ giọng cười nói:

– Ta về phòng mình trước đây!

Ai ngờ nàng mới bước được hai bước đã nghe thấy một giọng nữ nhân xa lạ truyền tới từ nhà chính bên kia:

– Từ phu nhân, đây là lệnh thiên kim à?

Bà ta vừa nói “Cô nương này thật là nho nhã”, vừa xoay người chào hỏi
đối phương. Lúc này Từ Vương thị cũng đi ra. Bà biết vị Tống ma ma này
là một mẹ mìn nên không muốn con gái mình nhiều lời với bà ta, bèn cười
hì hì đưa nhanh Tống ma ma vào nhà chính. Tống ma ma ngồi trong nhà
chính, bưng chén trà nóng mà bà tử Từ gia mới pha lên từ từ uống, trong
bụng thì đang suy nghĩ: Chẳng lẽ vị Từ gia cô nương này chính là người
Thư Tứ công tử yêu cầu? Nghĩ tới đây, bà ta mở miệng hỏi Từ Vương thị:

– Mới vừa rồi thấy thiên kim của phu nhân, lớn lên thật sự là thiên kiều bá mị mà!

Từ Vương thị lặng lẽ không nói gì. Nói vài câu vu vơ xong, Tống ma ma mới hỏi:

– Cô nương nhà phu nhân mấy ngày trước mới ra khỏi thành phải không?

Tống ma ma nói vẻ trưởng giả, Từ Vương thị rất không thích, không muốn để ý tới bà ta, bởi vậy không hề nghĩ ngợi mà thừa nhận:

– Đúng vậy!

Bà ta mừng rỡ trong lòng, lập tức hỏi tới:

– Lệnh thiên kim ở nhà xếp hàng thứ mấy vậy? Có phải đứng thứ tư không?

Từ Vương thị thấy con gái đã trở về, bà sợ Xán Xán ở nhà đại tẩu khát nước bèn bảo Đinh ma ma:

– Đi lấy cho cô nương mấy miếng dưa hấu đi!

Bởi vậy vấn đề Tống ma ma hỏi bà căn bản không nghe rõ đã hàm hồ đáp ứng một tiếng. Từ Vương thị nhiều lần có ý tiễn Tống ma ma ra về nhưng Tống ma ma còn muốn truy hỏi, Từ Vương thị cũng không cho bà ta có cơ hội
nói chuyện.

Rời khỏi Từ gia, Tống ma ma lập tức lệnh gã sai vặt cùng mình đến Thư
phủ báo cáo tin tức tốt cho Thư Tứ công tử. Để sớm ngày thám thính được
tin tức, Thư Tứ sai một thư đồng hầu hạ ngoài thư phòng liên hệ với Tống ma ma. Lúc này Thư tứ không ở nhà, hắn đi tham dự tiệc sinh nhật của
một vị bằng hữu tại Yến lâu ngoài thành, lại vừa lúc gặp Phong Anh ở
đây. Hắn biết nhà Phong Anh và Từ phủ là họ hàng nên khích lệ Phong Anh
uống thêm vài chén rượu. Thừa dịp Phong Anh say bí tỉ, Thư Tứ hỏi hắn:

– Trong phủ Từ Thị lang nhà di mẫu huynh thì vị cô nương nào là đẹp nhất thế?

Đầu óc Phong Anh đang loạn cào cào lại muốn nịnh bợ Thư Tứ, lập tức nói:

– Tứ biểu muội là đẹp nhất!

Tam biểu muội Từ Nghi Liên chỉ là ngũ quan đoan chính mà thôi, Ngũ cô
nương còn nhỏ, Từ Nghi Đồng không phải cô nương đẹp nhất Từ gia thì là
ai?

Ban đêm, Phó Dư Sâm thật vất vả mới tỉnh lại nhưng không tỉnh táo lắm,
ngay cả sức để nói chuyện cũng không có. Phó Liễu tự đút hắn uống thuốc. Lương Khánh Hạ vừa quay về tiền viện nghỉ ngơi lại lập tức chạy tới.
Thấy Phó Dư Sâm nuốt có phần khó khăn, hắn nhịn không được lại nói:

– Công tử ngài phải dưỡng thân thể thật tốt mới được!

Phó Dư Sâm không đáp lại hắn. Lương Khánh Hạ đang muốn nói tiếp, Phó Quế đã đi nhanh đến bẩm báo:

– Bẩm công tử, Hoàng công công tới!

Phó Liễu giương mắt nhìn ra cửa, đúng dịp thấy Hoàng Lang vén rèm đi
vào, một tiểu thái giám đi theo phía sau hắn. Hoàng Lang hành lễ xong
đứng dậy, nhìn về phía Phó Dư Sâm, phát hiện sắc mặt Phó Dư Sâm tái
nhợt, làm cho lông mi hắn càng đậm đôi mắt càng đen hơn, màu môi hồng
nhàn nhạt, mang vẻ mặt của người có bệnh, đúng là một kiểu mỹ nam ốm
yếu. Hắn vội vàng tới gần cẩm tháp, khom người nói rõ ý đồ đến:

– Quan gia mệnh nô tài đến thăm Đoàn luyện!

Phó Dư Sâm không nói gì, cố hết sức nháy mắt một cái, ý bảo Hoàng Lang
ngồi xuống. Hoàng Lang nghiêng người ngồi xuống, kính cẩn nói:

– Quan gia mệnh lão nô truyền lời cho Đoàn luyện, ít ngày nữa Định Quốc công sẽ trở về kinh yết kiến.

Phó Dư Sâm cực kỳ suy yếu, nghe được tin tức này, cũng chỉ khẽ gật đầu.
Hoàng Lang là thái giám thân cận nhất của Vĩnh Yên đế, hắn biết tâm sự
trong lòng Vĩnh Yên đế, bởi vậy nhìn vẻ mặt có bệnh của Phó Dư Sâm,
trong lòng cũng thê lương, ngóng nhìn một lúc lâu mới nói:

– Thưa Đoàn luyện, ba ngày sau nếu ngài không khỏi hẳn, quan gia sẽ ngự giá đích thân tới Quốc công phủ…

Phó Dư Sâm nghe vậy, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Hắn muốn động, nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được, phần lớn thời gian đều mê
man, khi nhắm mắt lại mơ thấy những giấc mộng dài khủng khiếp. Hắn luôn
luôn kiên cường, nhưng bệnh này lại nhanh chóng phá hủy ý chí của hắn.
Hắn cảm thấy cô độc, cảm thấy mình đáng thương, hắn nghĩ tới người mẹ đẻ chưa từng gặp mặt một lần, nhớ đến thân thể thơm mềm của Từ Xán Xán,
nhớ đến khát vọng thống nhất Đông Phương đại lục thành lập nên một Đế
quốc Đại Lương cường đại của mình… Nhưng thân thể yếu đuối như thế này đã hủy đi tất cả hi vọng của hắn…Phó Dư Sâm chưa từng hận mẹ cả Phó
phu nhân của hắn giống như bây giờ. Hận ý nồng đậm như vậy lại làm hắn
rơi vào giấc mộng lần thứ hai. Hình như hắn lại trở về căn phòng vắng vẻ đầy bụi bẩn giam giữ hắn khi còn bé, lại biến thành đứa trẻ rét run lẩy bẩy trong đêm tối kia, thức ăn chứa thuốc độc mãn tính luôn làm hắn sốt nhẹ…

Hoàng Lang thấy khóe mắt hắn chảy nước mắt, không khỏi đau xót, nói:

– Quan gia đã hạ ý chỉ, Phong Viện phán sẽ ở lại đây chăm sóc ngài.

Một ngày đêm sau, Phó Dư Sâm bắt đầu rơi vào hôn mê. Vĩnh Yên đế biết
được bệnh tình của Phó Dư Sâm, thoáng cái ngã ngồi trên ngự tháp, sửng
sốt một hồi mới nhớ tới phân phó Hoàng Lang:

– Nhanh đi chuẩn bị liễn xa, trẫm muốn đi thăm A Sâm!

Nhưng lúc này thân tín thái giám của thái tử là Mã Bất Phàm đã đi vào
theo Tôn Hoài Vũ. Tin tức Hoàng thái tử nôn ra máu đánh bại Vĩnh Yên đế, ông rơi vào tuyệt vọng, qua một lúc lâu sau mới tỉnh táo, phân phó
Hoàng Lang:

– Lệnh Thái y viện hội chẩn cho A Sâm!

Còn bản thân ông đến hoàng cung bồi Thái tử. Có thể đây là khoảng thời gian cuối cùng hai người họ ở cùng nhau.

Phó Liễu ghé vào trên tháp khóc lớn. Công tử đã hôn mê một ngày một đêm rồi, cổ họng sưng đỏ, ngay cả thuốc cũng không nuốt nổi nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN