Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 42: Tâm ý
Phó Dư Sâm vẫn nằm nghiêng trên đệm như cũ, chỉ có khóe miệng dẫn theo ý
cười lạnh lùng. Chàng không phải là một người hiền lành, trong cung chưa sinh ra nam anh nào, cho dù có cũng sẽ không sống quá một tuổi!
– Đại Lý tự khanh Đổng Tồn Phú nói ngài ngồi xe kim lộ là không đúng quy chế.
Phó Dư Sâm nằm nghiêng trên tháp, tay mở hộp trang sức mà hiệu vàng bạc
vừa đưa tới, cầm lấy vòng tay vàng khảm ngọc bích hình lá bạc hà lên
xem, nói:
– Trước hết cứ làm theo hắn đi thôi!
Trên mặt chàng mang ý cười nhàn nhạt, đúng là biểu hiện thường gặp lúc
chàng muốn giết người. Phó Liễu nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn nữa,
cúi đầu tiếp tục bẩm báo:
– Thánh thượng đã hạ chỉ ý, lệnh Thái tử thiếu sư Lam Thiếu Kỳ, Thái tử thiếu phó Đinh Tu Bình và Thái tử thiếu bảo Sướng Tử Anh đến điện Sùng
Chính yết kiến! Hoàng Lang lệnh tiểu thái giám truyền một chữ!
Hắn dừng một chút, lúc này mới nói:
– Chữ kia đó là “Hỉ” ạ!
Mặt Phó Dư Sâm không biểu tình, Phó Liễu tiếp tục bẩm báo:
– Phó Bích vừa truyền đến tin tức, sáng sớm Thư tứ chặn xe ngựa Từ cô
nương biểu lộ tâm ý, buổi sáng Thư phủ cũng không cố kỵ triều đình đã
ban chiếu lệnh nội trong ba tháng không được đón dâu, tìm người làm mai
đến Từ phủ xin lấy Từ Tứ cô nương!
Phó Dư Sâm vốn đang nằm nghiêng trên tháp, nghe Phó Liễu bẩm báo xong, lập tức ngồi thẳng, mắt phượng tinh xảo híp lại:
– Bảo Phó Bích và Phó Tùng tiếp tục quan sát, nếu Thư tứ có ý đồ gì với Từ cô nương, lập tức bẩm báo!
Nếu Thư tứ còn mơ ước Từ Xán Xán, vậy thì xem hắn còn mệnh hay không đã!
– Vâng ạ!
Phó Liễu bẩm báo xong, thấy công tử giống như không có ý định gì nữa,
cũng chuẩn bị rời đi. Hắn đang muốn hành lễ cáo từ, lại nghe được công
tử hỏi:
– Lâu Thế Huân có đi bồi Từ đại phu chơi cờ không?
Phó Liễu đáp:
– Lâu Thế Huân vẫn bồi Từ đại phu chơi cờ ngắm hoa uống rượu như công tử phân phó ạ.
Phó Dư Sâm thản nhiên nói:
– Sắp xếp cuộc sống hàng ngày của Từ đại phu cho tốt!
– Vâng ạ.
Phó Liễu trả lời. Cho dù Từ đại phu không phải là ân nhân cứu mạng của
công tử, nhưng xem ở mặt mũi Từ cô nương, những người đi theo công tử
như bọn họ này cũng sẽ kính có thừa đối với Từ đại phu! Phó Dư Sâm nhớ
lại Từ Thuận Hòa lừa gạt bạc của mình khi còn ở Uyển Châu, nhân tiện
nói:
– Phần thưởng Thánh thượng ban cho ngoại trừ lưu lại một ít cho ông ấy
thưởng thức, còn lại đều đổi thành ngân phiếu Hưng Nguyên đi!
Vàng bạc để bên người cũng hơi nguy hiểm.
– Vâng ạ!
– Đưa những thứ này cho Từ đại phu làm lễ tạ ơn đi!
Ngón tay thon dài của Phó Dư Sâm chỉ bốn hộp nữ trang màu đỏ để trên
kháng tử đàn. Mấy món trang sức này chàng thiết kế riêng cho Từ Xán Xán, mượn tay Từ Thuận Hòa đưa cho nàng vậy! Phó Dư Sâm không thích nói
nhiều, lại thường hay suy tư một mình, chàng biết mình muốn chiếm Từ Xán Xán làm của riêng rất mạnh, nhưng bất kể suy tư như thế nào, lại tìm
không được lý do tại sao. Chàng luôn nghĩ Từ Xán Xán ấu trĩ ngây thơ cực kỳ, quả thực là một kẻ ngu si, nếu chàng không trông nom nàng, quan tâm nàng, sợ là nàng bị người ta ăn cũng không biết. Thấy công tử như có
điều suy nghĩ, Phó Liễu cầm hộp trang sức lui xuống.
Trong viện dành cho khách tại Trúc Thanh viện ngoại trừ Từ Thuận Hòa,
còn có một ít môn khách của Phó Dư Sâm. Từ Thuận Hòa ở khách viện Trúc
Thanh viện rất là thích ý, với ông mà nói việc trị liệu cho Phó Dư Sâm
cũng không phải quá khó khăn, phần lớn thời gian một ngày ông đều ở đây
nhàn rỗi cũng hơi nhàm chán, may mà môn khách của Phó Đoàn luyện là Lâu
Thế Huân thường tới tìm ông chơi cờ. Sau đó cùng Lâu Thế Huân ngắm hoa
uống rượu rất hợp ý. Từ Thuận Hòa cảm thán: Thì ra làm môn khách của Phó Đoàn luyện lại thư thái như vậy! Ông cũng muốn trở thành môn khách của
Phó Dư Sâm, bởi vậy càng thêm chú ý Phó Dư Sâm, sợ chén thuốc quá đắng,
khi sắc thuốc cho Phó Dư Sâm ông cũng cho thêm ít đường phèn để nịnh bợ
lưu lại ấn tượng tốt cho Phó Dư Sâm.
Phó Liễu và Phó Quế cùng nhau đưa ngân phiếu, vàng nén và hộp trang sức
đến khách viện giao cho Từ Thuận Hòa. Từ Thuận Hòa thấy vàng nén và ngân phiếu còn giả vờ dè dặt, làm ra bộ dáng thanh cao. Phó Liễu ân cần mở
bốn hộp trang sức ra, đặt trên trường kỷ, cung kính mời Từ Thuận Hòa đến xem. Từ Thuận Hòa vô tình nhìn lướt qua, cuối cùng mắt cũng không dời
ra được nữa, nhìn kỹ lại một lần, phát hiện theo thứ tự là trâm cài tóc
bằng vàng hình hoa sen khảm ngọc, vòng tay vàng khảm ngọc bích hình lá
bạc hà, vòng tay bằng vàng khảm ngọc bích hình hoa lê chạm rỗng và chuỗi hạt bảo thạch xanh biếc, đều là trang sức cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ quý
giá, không khỏi cảm thán: Đây không phải là đồ trang sức mà trong lòng
Xán Xán muốn nhất sao? Mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng ông vẫn khiêm
tốn nói:
– Từ mỗ thật sự là xấu hổ quá!
Phó Liễu mỉm cười:
– Phó Liễu nghe nói lệnh ái vừa cập kê, những đồ trang sức này vừa lúc dùng tới mà!
Nghe thấy hắn nói tới con gái mình, lại nghĩ đến khuôn mặt đẹp của con
gái, trong lòng Từ Thuận Hòa lập tức cảnh giác, dẫn dắt rời đi đề tài
nói:
– Quý thể Đoàn luyện đại nhân hôm nay sao rồi?
Phó Liễu nghe vậy, lập tức kính cẩn nghiêm túc:
– Công tử nhà ta đã có thể miệng nói chuyện được rồi, nhờ có Từ đại phu đấy!
Từ Thuận Hòa ấm áp cười:
– Quá khen quá khen!
Khi trời tối Từ Xán Xán mới về đến nhà. Nàng vừa mới vào nhà chính, Từ Nghi Xuân đã bưng nửa miếng dưa hấu tiến lên đón:
– Tỷ tỷ, ăn dưa hấu đi!
Dưa hấu biện kinh rất nổi danh, vừa mềm vừa ngọt, Từ Xán Xán vội nhận
lấy, rút thìa bạc ra ăn. Từ Vương thị đeo tạp dề đi vào nhà chính, thấy
Từ Xán Xán đang ăn một miếng dưa hấu to nên nhắc nhở nàng:
– Xán Xán à, tối nay nương làm thịt bò nấu cay, còn làm bánh rán nhân
rau hẹ đấy, con mà ăn nhiều dưa hấu rồi tí nữa không nuốt trôi được đâu!
Từ Xán Xán tranh thủ lúc rảnh rỗi:
– Nương yên tâm đi, dưa hấu tiêu hóa nhanh lắm!
Cuối cùng, Từ Xán Xán ăn xong rồi, nhưng lại no đến độ không đi nhanh
được! Thấy nàng thực sự không thể ăn nữa, Từ Vương thị vừa bực mình vừa
buồn cười, đành phải nói:
– Con đi tản bộ chút đi! Tản bộ về thì xem có thể ăn được cơm tối nữa không!
Từ Xán Xán bảo Bích Vân Tiểu Hương ăn cơm trước, còn mình đi hậu viện.
Hậu viện Từ gia không lớn, nhưng Ma Tước tuy nhỏ cũng có đầy đủ ngũ
tạng, ngoại trừ hoa hoa cỏ cỏ, còn xây một chiếc đình dùng cây dương mộc làm trụ, trong đình bày một chiếc bàn tròn và bốn chiếc ghế. Trước
tiên, Từ Xán Xán múc nước từ trong thùng chứa nước ở góc sân để tưới
hoa, tưới xong lại đi lấy một chiếc kéo bạc, đến bên bụi hoa bên cạnh
đường nhỏ đi qua đi lại, chọn một ít cắt xuống. Từ Xán Xán cắt không ít
hoa hồng, sau đó cắm vào một bình hoa đưa đên cho mẫu thân. Khi dưa hấu
trong dạ dày đã tiêu hóa gần hết, cuối cùng Từ Xán Xán cũng thèm nhỏ dãi thịt bò nấu cay và bánh rán nhân rau hẹ. Bên trong canh thịt bò nấu cay có thịt bò nhừ, rong biển, đậu phộng và bột mì, rất thơm rất cay, Từ
Xán Xán uống liền hai chén, lại ăn một khối bánh rán nhân rau hẹ. Bánh
rán nhân rau hẹ mang theo mùi thơm của rau hẹ và bột mì, cắn một cái quả thực ăn ngon đên nỗi đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào trong!
Ăn cơm tối muộn, lần thứ hai Từ Xán Xán lại khó chịu, bị đệ đệ pha trò
một trận, không thể làm gì khác hơn là kêu Bích Vân và Tiểu Hương cùng
đi hậu viện tản bộ. Nàng mới ra nhà chính đã nghe thấy đệ đệ nói với mẫu thân ở trong phòng:
– Nương à, tỷ của con sao lại ngu như vậy, dù là thích ăn cũng không thể ăn đến mức no như thế mà!
Từ Xán Xán quay đầu quơ quơ nắm tay về phía đệ đệ, lúc này mới xoay
người rời đi. Trong hậu viện Từ gia, gió đêm mát mẻ mang theo hương thơm của hoa hồng, làm ngươi ta như muốn say, thân thể Từ Xán Xán tựa trên
cây cột bằng gỗ dương trong đình, hưởng thụ sự mát mẻ trong lành tuyệt
vời của buổi tối. Thế nhưng, cho dù ban đêm yên tĩnh như vậy, Từ Xán Xán vẫn nhớ tới Phó Dư Sâm. Nàng thích Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm bị bệnh cũng
giống như nàng bị đau, nhưng nàng không thể vì thích Phó Dư Sâm mà làm
cho gia tộc rơi vào nguy hiểm. Nàng cũng không muốn bởi vì mình mà mang
đến áp lực cho Phó Dư Sâm. Vậy thì, mình chỉ âm thầm thích chàng thôi,
giấu chàng ở trong lòng, sau đó phải đi theo con đường của chính mình.
Đêm đã khuya, Bích Vân vội vàng nhắc nhở Từ Xán Xán trở về phòng. Ba
người cùng nhau đến tiền viện. Trên hành lang tiền viện treo một đèn
lồng màu trắng, vô số con muỗi anh anh ong ong bay tới bay lui ở bốn
phía đèn lồng. Từ Xán Xán vừa mới đi tới khúc quanh thì thấy ngoài cửa
phía Tây nhà chính có một gã sai vặt mặc quần áo màu đen đứng thẳng. Từ
Xán Xán dừng bước, lẳng lặng lắng nghe tiếng nói chuyện truyền tới từ
nhà chính. Trong phòng truyền ra một giọng nam xa lạ đang nói lời từ
biệt. Từ Xán Xán vội vàng lui về phía sau, nàng thấy một người thanh
niên mặc y phục màu đen từ nhà chính đi ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!