Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi - Chương 36: Quẻ Thứ Ba Mươi Sáu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi


Chương 36: Quẻ Thứ Ba Mươi Sáu


【Là người đàn ông của em ấy】

o

Lúc Huyền Qua che ô tới đón thì thấy Lục Hào đang xem bói cho một nữ sinh.

Lục Hào nhìn tượng quẻ, nữ sinh nhìn Lục Hào, mắt như đang tỏa sáng. Huyền Qua đứng tại chỗ nhịn một lúc, khoan dung rộng lượng không trực tiếp đi qua.

“Lần này bạn trốn học không có chuyện gì to tát, sau đấy cũng sẽ không bị phạt.” Lục Hào nhìn khách hàng ngồi ở đối diện mình, cảm thấy vẻ mặt đối phương hơi kỳ nhưng cũng không để trong lòng, “Coi xong rồi.”

“Em cảm ơn!” Nữ sinh cắn môi, “Có thể cho em hỏi, anh học trường nào vậy ạ?”

“Tôi không đi học”

“Ôi em xin lỗi! Sớm vậy mà đã đi làm rồi, giỏi thiệt đó!”

Cái tay gom tiền xu dừng lại, Lục Hào không biết đáp lại câu này như nào, bèn đổi đề tài, “Ngại quá, giờ tôi phải chờ người tiếp theo.”

Lục Hào xem bói về cơ bản đều là hữu duyên, thế nên lúc nữ sinh kia đi tới hỏi có thể bói không, Lục Hào liền đậy nắp bình giữ nhiệt, tỏ vẻ có thể. Hiện tại đã bói xong, quả thật nên chờ người kế tiếp.

“Chẳng phải bây giờ vẫn chưa có người tiếp theo tới ư, em có thể hỏi anh——”

“Người tới rồi.” Huyền Qua che chiếc ô cán dài lại gần, một tay đút trong túi áo khoác, trên tóc dính vài hạt mưa lất phất, mặt mũi đẹp trai, nhàn nhã đứng bên cạnh bàn đá, hỏi, “Có thể bói một quẻ không?”

Rõ ràng cách không quá gần nhưng Lục Hào đã cảm thấy khoảnh khắc đối phương xuất hiện, hơi thở đặc thù thuộc về Huyền Qua nháy mắt bao quanh, gió thổi không lọt.

Cậu gật đầu, “Có thể.”

Huyền Qua nhìn về phía nữ sinh hãy còn đang ngồi kia, phát hiện đối phương thành khẩn nhìn mình, làm khẩu hình “Anh làm ơn”.

Nếu như đổi thành nam sinh khác có lẽ sẽ giúp người làm niềm vui, song Huyền Qua hoàn toàn không có khuynh hướng này, hỏi thẳng, “Cô muốn theo đuổi em ấy đúng không?”

Nữ sinh kia không ngờ Huyền Qua trực tiếp như vậy, xấu hổ nhưng vẫn gật đầu.

Chuyển đề tài, Huyền Qua rút tay ra khỏi áo khoác, ngón tay cái xoay bật lửa một vòng, “Vậy thì xin lỗi, tôi cũng muốn theo đuổi em ấy, không thì ——giúp đỡ tôi nhé?”

Nữ sinh kia nhìn người đàn ông đẹp trai cao to trước mặt, lại nhìn Lục Hào cúi đầu đếm đi đếm lại ba đồng xu, chợt bừng tỉnh, nhanh chóng đứng lên, còn nhỏ giọng nói một câu, “Chúc anh ước gì được nấy nhé.”

Chờ người thứ ba ở đây đi rồi, Huyền Qua ngồi xuống băng ghế đá, giạng đôi chân dài, giọng điệu đứng đắn, “Có thể xem cho tôi một quẻ không?”

Lục Hào không nhìn hắn, nhưng chỉ nghe ngữ điệu có thể bổ não ra vẻ mặt Huyền Qua, một lúc lâu, cậu mới phối hợp hỏi, “Anh muốn xem gì?”

“Tôi muốn xem, cuối cùng tôi có thể ước gì được nấy không”

Lục Hào không nhịn được ngẩng đầu lườm hắn một cái.

Có điều vẻ mặt Huyền Qua bạnh ra, vô cùng nghi hoặc hỏi, “Cái này không bói được hả?”

“Bói không ra!”

Phát hiện mèo con xù lông, Huyền Qua bật cười, vẻ sắc bén trên gương mặt đều bị nụ cười làm dịu đi, “Được rồi được rồi, vậy tôi không bói, ba ngày sau lại tới hỏi.”

Hai người giống như giữ lời hứa ngày ấy, một ngày kia cho đối phương một câu trả lời nghiêm túc.

Huyền Qua thay đổi giọng điệu một cách tự nhiên, “Lục Tiểu Miêu à, hay là về nhé?” Còn cẩn thận nói thêm, “Nấu ức bò kho tàu, sườn xào chua ngọt, còn có canh trứng rong biển, về là ăn được ngay.”

Căn bản chẳng cần nói gì thêm, Lục Hào cực kỳ không có tiền đồ cấp tốc thu dọn đồ đạc, theo Huyền Qua về.

Hôm sau, Lục Hào bưng bánh trôi tửu nhưỡng Huyền Qua làm, vừa ăn vừa tính sổ sách. Hơn mười giờ sáng là thời điểm ít người nhất, thế là Lục Hào không nhịn được lấy túi chườm nóng heo con mua trước đó ra, nhẹ nhàng đặt ở trên đùi.

Lúc Huyền Qua đi ngang qua thì thấy nhưng không cười cậu ——hắn ước gì nuông chiều Lục Hào thành người yếu ớt làm nũng ăn vạ đuôi vểnh lên trời.

Có điều độ khả thi rất nhỏ.

Cửa quán mở ra, Lục Hào theo bản năng ngẩng đầu, thấy ông Dương đi vào, phía sau còn có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt đối phương chẳng tốt đẹp gì, lộ ra mấy phần thiếu kiên nhẫn và nôn nóng.

“Ông Dương?” Lục Hào nhìn cảnh này, trong lòng suy đoán bảy tám phần.

“Tiểu ——Lục đại sư, đây là thằng con không nên thân của ông, Dương Hồng Trình”

Mười giây trước trong miệng Lục Hào còn ngậm một cái thìa sứ, bánh trôi tửu nhưỡng cũng còn lại nửa bát. Cậu chớp mắt mấy cái, cảm thấy có lẽ không giữ được hình tượng cao nhân rồi, bèn đổi sang đi con đường bình dị gần gũi, chủ động chào hỏi, “Chào anh Dương, tôi là Lục Hào.”

Dương Hồng Trình vốn phiền lòng bởi sự việc trên công trường, kết quả bố anh cứ nhất quyết phải kéo anh đi gặp cao nhân nào đó. Ban đầu anh cảm thấy, nếu mà bói đúng thật thì gặp mặt cũng chẳng sao. Nhưng một cái ngõ nhỏ tồi tàn, một quán ăn cũ kỹ, còn có một “cao nhân” nhìn cái là biết không đáng tin, giọng điệu của anh càng phiền muộn hơn.

“Bố à, cao nhân mà bố bảo bói rất đúng, chính là cậu ta?” Hoàn toàn không đáp lại Lục Hào.

“Không được nói chuyện như vậy với đại sư Tiểu Lục!” Ông Dương thấp giọng mắng, sau đó nhìn về phía Lục Hào, ý cười rõ ràng, “Chẳng phải trước đó bói ra công việc của Hồng Trình không như ý, có tiểu nhân quấy phá sao? Quả thực, hôm qua cũng tầm thời gian đó, trên công trường của nó lại xảy ra tai nạn liên quan đến mạng người.”

Lục Hào gật đầu, tỏ ra đã biết, “Vậy ý của ông và anh Dương đây, là mời cháu qua xem tình hình ạ?”

“Bố, bố đừng để bị lừa, cái loại ——”

“Con đừng có lèo nhèo nữa!” Với Lục Hào, giọng điệu của ông Dương lại ôn hòa, “Phải phải phải, đúng là thế, cháu thấy có được không?”

“Được thì được ạ, nhưng mà phải thu tiền.” Lục Hào gãi đầu, đã quên con số nhìn thấy trước đó trên app của Ủy ban huyền thuật, vội vàng mở điện thoại ra.

Vì quy phạm ngành nghề, Ủy ban huyền thuật căn cứ vào mức độ vật giá mà đặt ra một tiêu chuẩn thu phí đẳng cấp khác nhau. Trước đó Lục Hào xem bói hầu như vẫn luôn không lấy tiền, cũng chưa từng định giá. Cậu không có kinh nghiệm gì với kiểu tình huống như vậy, thế là dứt khoát mở tiêu chuẩn, tìm hiểu giá trị thị trường.

Thấy hành động này của cậu, Dương Hồng Trình càng cảm thấy có vấn đề.

Nhìn lệ phí của Giáp Mộc, tự Lục Hào cũng kinh ngạc trước, “Sao lại mắc thế?” Cậu ngẩng đầu nhìn ông Dương, biểu cảm buồn rầu, “Cháu thu phí đắt lắm, nếu ông cảm thấy không thích hợp thì thôi.”

Dương Hồng Trình tranh hỏi: “Nói thử xem, bao nhiêu?” Anh cũng muốn nhìn coi, cái tên lừa đảo này giở công phu sư tử ngoạm định đòi bao nhiêu.

“Chỉ đi xem, mười nghìn đến năm mươi nghìn, nếu như muốn giải quyết sự việc, thì là năm mươi nghìn đến một trăm nghìn.” Chính cậu nói ra cũng cảm thấy không tin được. Có điều ngẫm lại, nếu như cấp Giáp Mộc chỉ thu phí một ngàn, vậy cấp thấp nhất kia phải tính thế nào?

Có điều Lục Hào vẫn chưa biết, phía trước tiêu chuẩn thu phí này thật ra còn có hai chữ “Thấp nhất”.

Dương Hồng Trình đập bàn định đứng dậy, cảm thấy quả nhiên là lừa đảo. Ông Dương lại giải quyết dứt khoát, “Được, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề, năm mươi nghìn một trăm nghìn đều được!”

Hẹn sau bữa trưa thì xuất phát, chờ đến khi người đi rồi, Lục Hào lấy mấy cây cỏ thi từ trong túi ra, nghiêm túc rửa tay rồi tính cho mình một quẻ.

Tượng quẻ hiển thị, vẫn phải đi.

“Lo lắng à?” Huyền Qua không chịu nổi vẻ mặt ủ mày chau trong lòng có chuyện của cậu, đi qua ngồi.

“Ừm, em cứ cảm thấy chuyện này đột nhiên tìm tới em, trong đó có mấy phần cố ý.” Lục Hào ngậm miếng táo Huyền Qua đưa tới, “Không phải Lục Trạch Lâm từng xuất hiện ở thị trấn gần đây ư?”

“Lo đấy là chỗ ẩn nấp của Lục Trạch Lâm?”

“Vâng, khả năng rất lớn.” Lục Hào gật đầu, “Nhưng mà em bói mấy quẻ, thử cả tiền xu cỏ thi, tượng quẻ đều bảo em phải đi. Kết quả mấy lần đều giống nhau. Song em xem bói cho mình, thường không đúng.”

“Không dám xác định có nên đi hay không?”

“Ừm”

Giọng mũi còn chưa tiêu tan, Lục Hào đã nhận ra mình bị hôn. Bàn tay nóng bỏng của Huyền Qua đỡ sau gáy cậu, trực tiếp nghiêng người qua hôn. Lục Hào không hề phòng bị, mắt đột nhiên trợn tròn.

Huyền Qua hôn môi từ trước đến giờ đều thô bạo, lực rất lớn, trằn trọc giữa răng môi Lục Hào. Trong chốc lát, Lục Hào cảm giác môi mình đau xót, sau đó đối phương lại ngậm lấy môi dưới của cậu không ngừng mút vào, cực kỳ tập trung.

Tim Lục Hào đập nhanh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Sau đó cậu nghe thấy tiếng Huyền Qua mang theo giọng mũi, “Mèo con, bói đi.”

Trì trệ vài giây, Lục Hào mới phản ứng, Huyền Qua hôn cậu là để liếm máu trên môi.

Trong lòng có sự thất vọng nhè nhẹ, nhưng động tác trên tay cậu rất nhanh, cỏ thi nhẹ nhàng rơi trên mặt bàn, tượng quẻ vô cùng rõ ràng, “Nhất định phải đi, sẽ tìm được đáp án em vẫn luôn muốn biết, quá trình quanh co, kết quả trọn vẹn.”

“Bói xong rồi?” Tay Huyền Qua đi xuống một chút, xoa gáy Lục Hào, cậu thoải mái vô thức nheo mắt lại. Thấy dáng vẻ kia của cậu, giọng Huyền Qua cũng nhẹ đi.

“Ừm, xong rồi.” Lục Hào vừa đáp lại thấy Huyền Qua sán tới, nhưng mà động tác lần này hết sức dịu dàng, chỉ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm môi dưới của cậu.

Lục Hào cứng còng không dám nhúc nhích, rất lo cửa lại đột nhiên mở ra, có người đi vào. Loại kích thích chưa trải nghiệm bao giờ này làm cho hô hấp của cậu đều đình trệ, nhưng lại cực kỳ kích động.

Huyền Qua liếm sạch máu ở môi trên môi dưới mới buông cằm Lục Hào ra, ngồi về lại chỗ, “Vậy thì đừng lo, chiều tôi đi với em qua đó nhìn.”

Đề tài nháy mắt quay lại chính sự, nhưng tầm mắt Lục Hào vẫn còn hơi lâng lâng. Cậu không nhịn được liếm môi mình, liếm xong mới kịp phản ứng——Mình đây có tính là hôn Huyền Qua gián tiếp không?

Bị động tác nhỏ của Lục Hào vô ý trêu chọc bốc hỏa, Huyền Qua tiện tay đốt điếu thuốc, hương vị lành lạnh ngăn chặn hơi nóng. Hắn đứng dậy, “Tôi ra ngoài hóng gió một lát.”

Tầm mắt Lục Hào vô tình hay cố ý liếc nhìn quần Huyền Qua, đáp một tiếng thật thấp.

Một rưỡi chiều, Dương Hồng Trình đã đến, Huyền Qua đóng cửa tiệm, hai người ngồi lên xe.

Cả quá trình Dương Hồng Trình không nói với Lục Hào một câu, rõ ràng trong lòng đã coi cậu thành tên lừa đảo. Nếu không phải để bố anh đừng tiếp tục cằn nhằn nữa, anh còn lâu mới uất ức chạy đi một chuyến này.

Lục Hào cũng không biết mở miệng làm sao, ngón tay sờ viên đá nhỏ trên cổ tay, nghĩ đến sự việc.

Lái xe rất lâu mới đến công trường của làng du lịch nọ.

Chỉnh thể làng du lịch xây ở dưới chân núi, đã có thể nhìn ra mô hình đại khái, song công nhân đều tụm năm tụm ba cùng một chỗ, không làm việc.

Lục Hào vừa xuống xe liền thuận tay gieo một quẻ, “Anh Dương, chỗ này của anh, có phải khu vực góc đông bắc thường gặp sự cố không?”

Dương Hồng Trình nhìn sang theo hướng cậu chỉ, tim đập nhanh hơn. Từ khi khởi công tới nay, bên kia đúng là thường có chuyện, không phải ghi đông đè dây điện thì là rò nước, sự việc không to tát nhưng phiền.

Có điều trong lòng đã nhận định Lục Hào là tên lừa đảo nên anh chỉ đáp một tiếng “Ừ” qua loa, rồi tiếp tục đi vào trong.

Đi chưa được bao xa, Lục Hào đột nhiên dừng lại, chỉ chỉ chỗ cách đó mấy mét, cau mày, “Có phải người… ở đó không?” Lời chưa nói hết nhưng đều hiểu.

Dương Hồng Trình cũng dừng lại theo, há miệng, “Sao… sao cậu biết?” Anh làm công trình, kiêng kỵ nhất chính là trên công trường có người chết, chớ nói chi là nguyên nhân cái chết còn quỷ dị.

“Tử khí chỗ đó rất nặng, vẫn chưa tan”

Nghe xong câu này, Dương Hồng Trình nhíu chặt mày, anh biết nhiều tên lừa đảo rất biết quan sát tình huống chung quanh, ví dụ như công nhân công trường đều sẽ chủ động tránh quanh đây. Thế nên Lục Hào có thể đưa ra kết luận này anh cũng không lấy làm lạ.

Sau khi nghĩ thông, anh cố gắng quên những gì Lục Hào nói, định đi tiếp vào trong, nhưng lòng lại loạn tùng phèo, vẫn thấp thỏm không yên.

“Đừng đi vào trong.” Lục Hào nhìn một vòng, giọng điệu chắc chắn, “Anh đi thêm năm bước về phía trước sẽ xảy ra chuyện.”

Tất nhiên Dương Hồng Trình không tin mấy lời thần thần bí bí này, đang định bước chân ra, đột nhiên, nổ ầm một tiếng ——một bó thép lớn rơi từ trên cao xuống đất, cát đá bắn lên tung tóe, còn nện thành hố trên đất.

Tiếng động rất lớn, sự tình lại bất thình lình, người chung quanh đều hoảng sợ. Ai cũng biết nếu như bị nện phải, vậy chắc chắn không còn hình người.

Mãi sau Dương Hồng Trình mới phản ứng được, anh chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, cổ họng khô rát đau nhức, mồ hôi lạnh chảy xuống theo thái dương, quần áo cũng ướt đẫm, lúc nói chuyện môi cũng run rẩy, “Làm… làm thế nào mà cậu biết?”

Lục Hào tung ba đồng xu trong lòng bàn tay, ý cười khóe miệng hời hợt, “Bói.”

Huyền Qua vẫn đi theo bên cạnh không lên tiếng, thấy Lục Hào hả hê nhưng vẫn muốn giả vờ cao thâm khó dò thì quay lưng lại mỉm cười.

Sau đó, Dương Hồng Trình cẩn thận không ít, tự giác kể lại chuyện xảy ra hôm qua.

Có một công nhân không có dấu hiệu nào đột nhiên gào một tiếng kỳ lạ như bị điên, giở khùng giở dại khắp nơi, sau đó cắn xé cánh tay mình, thịt cũng bị kéo xuống, máu chảy đầm đìa.

Chờ đến khi người bên cạnh phản ứng lại, lôi kéo không cho tự làm hại mình thì công nhân đó giãy ra, đụng đầu vào giá thép tắt thở ngay tức thì, tử trạng cực kỳ kinh khủng. Sau đó các công nhân khác không làm việc, vẫn bàn tán về việc này suốt, nói công trường tà ma.

Lục Hào đang muốn hỏi lúc ấy người kia có chỗ nào đặc biệt không, chợt trông thấy có ba người đi về phía họ, mà biểu cảm của Huyền Qua nháy mắt lạnh đi.

Nhìn kỹ, đúng là gặp được một người quen, chính là cái kẻ lúc Lục Hào đi thi bất bình cho Lục gia, sau đó bị Huyền Qua đạp xuống đất, nói gặp một lần đánh một lần.

Hình như đối phương đi theo trưởng bối, thấy Huyền Qua và Lục Hào thì cũng rất kinh ngạc, vô thức trốn ra phía sau người khác. Nhưng cũng có thể là cảm thấy có chỗ dựa nên lại đứng ra, còn nhìn Lục Hào và Huyền Qua khiêu khích, làm khẩu hình.

Chẳng qua cái tay quấn băng luôn để ra sau, không dám đứng ở gần.

Hai ngày nay phó quản đốc vẫn luôn trông coi ở công trường bước nhanh tới, nói luôn mồm, “Quản lý Dương đi đâu thế? Đây là nhân vật lợi hại bạn bè tôi giới thiệu cho, nói là công trường của chúng ta trêu chọc thứ không tốt, phải mất sức trừ khử, không thì chuyện như vậy sợ là không để yên!”

Nói rồi nhìn về phía Lục Hào và Huyền Qua, “Hai người này là?”

Dương Hồng Trình hơi lúng túng, anh bị bố gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, không ngờ bên phó quản đốc cũng tìm người tới. Nhưng giới thiệu thì vẫn phải giới thiệu, dù sao cũng đúng lúc, biết đâu lại có bản lĩnh thật, không đắc tội được, “Là người tôi tìm tới để giải quyết chuyện này.”

Phó quản đốc đánh giá Lục Hào từ trên xuống dưới, “Cậu nhóc à, cậu vẫn còn đang đi học nhỉ?” Rõ ràng là rất xem thường.

Mà lúc này, Huyền Qua đã trực tiếp đi tới, chẳng nói chẳng rằng đấm người ngã ra đất. Hắn ngồi xổm xuống, giọng điệu lạnh nhạt, chân mày khóe mắt đều là vẻ sắc bén dữ tợn, “Lần trước đã bảo là đi vòng, không thì gặp một lần đánh một lần cơ mà? Quên rồi à?”

Trương Huống bị đấm vào bụng, đau đến cuộn tròn trên đất, căm hận mở miệng, “Thằng mắt quỷ Lục Hào có cha sinh không có mẹ dạy! Hai câu tao nói sai à…?”

Còn chưa dứt lời, Huyền Qua đã bẻ bàn tay chưa tháo băng của gã, ánh mắt như lưỡi dao, giọng rất khẽ nhưng rơi vào tai lại khiến người ta run rẩy.

“Nói một tiếng nữa xem?”

Trương Huống đau đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, nằm trên đất thở hổn hển, “Mụ nội mày che chở nó như thế… Một ngày nào đó cũng sẽ giống cha mẹ nó… bị khắc chết! Bị nó hại chết!”

Huyền Qua duỗi tay dí đầu đối phương xuống đất, tính kiên nhẫn của hắn rất tốt, vẫn không quên trả lời câu hỏi, song cố ý nhỏ giọng.

“Nói cho nó vuông, tao là người đàn ông của em ấy”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN