Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi - Chương 42: Quẻ Thứ Bốn Mươi Hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi


Chương 42: Quẻ Thứ Bốn Mươi Hai


【Ngon không? Tôi nếm thử xem】

o

Nhưng mà bởi vì ôm chặt quá nên Thanh Hà giãy giụa trong ngực Tiết Phi Y. Tiết Phi Y thuận tay sờ lên mặt ngoài tinh bàn, giọng rất nhỏ, “Tiểu Thanh Hà đừng vứt bỏ tôi mà! Tôi bị nghẹn cơm chó, cần phải hô hấp nhân tạo!”

Đang nói, một chiếc lá vừa khéo rơi xuống ống tay áo anh, vẻ mặt Tiết Phi Y bừng sáng, “Ôi trời ơi, anh xem! Ngay cả lá cây cũng bắt nạt tôi nè!”

Hiếm khi Tiết Phi Y không tự xưng “ba”, Thanh Hà bay ra khỏi tay anh, giúp anh lấy lá cây trên ống tay áo xuống.

Nội tâm đột nhiên cân bằng, Tiết Phi Y nhìn chằm chằm khí mộc tụ lại chỉ vì tinh bàn ngốc nghếch giúp anh gạt lá xuống, sau đó ôm chặt lấy Thanh Hà, nghiêng mặt cọ, “Tiểu Thanh Hà ơi ba yêu con!”

“…”

Tiết Phi Y nhìn tay Huyền Qua ôm eo Lục Hào, đến cả tư thế cũng không đổi, cảm thấy bây giờ mình mà đi qua thì không được tốt cho lắm. Anh dứt khoát làm động tác tay “Tôi đi sang bên cạnh xem xét”, thấy đối phương gật đầu thì mang theo Thanh Hà đi xuống dưới dốc.

Đèn pin chiếu sáng được rất xa, anh đi trong chốc lát thì bỗng dừng lại, còn đưa tay dụi mắt, “Đậu xanh! Đám sương đen kia ——không đúng, trọng điểm là, những tờ giấy khắc văn kia đang phát sáng hả?”

Tiết Phi Y không nhịn được tắt đèn pin đi, nhìn lại lần nữa, phát hiện đúng là thế thật. Mấy chục tờ giấy khắc văn lơ lửng ở giữa không trung, ánh sáng trắng lấp lánh, khắc văn ở trên được vẽ tinh vi vô cùng, nếu như bỏ qua tình huống cụ thể thì hình ảnh còn rất đẹp.

Tiết Phi Y mang vẻ mặt phức tạp lại bật đèn pin lên, nhìn luồng khí đen bị giấy khắc văn ngăn cản kia, một hồi lâu mới mở miệng, “Tiểu Thanh Hà này, tôi không bị hoa mắt đúng không?” Anh hít vào một hơi, “Tiểu Lục Hào ăn cái gì mà lớn thế không biết? Chẳng phải mới trưởng thành à? Nó vẽ khắc văn mượt như này, mấy người bà Long đã thấy chưa?”

Tiết Phi Y cảm thấy, loại trình độ này còn cần kinh nghiệm thí luyện gì nữa, trực tiếp nghiền nát toàn trường ô kê?

Thanh Hà bay tới gần rồi lại lộn về, “Âm mạch bạo động, tất cả ‘khí’ đều thoát ra ngoài. Nhìn tình huống, hẳn là có kẻ muốn lợi dụng âm mạch này tạo âm châu.”

Tiết Phi Y nháy mắt nhíu mày, anh dùng tay áo lót bên trong, vừa xoa mặt ngoài của tinh bàn vừa hỏi, “Âm châu trước đây anh từng kể cho tôi? Cái thứ hút sinh khí của con người cực nhanh ấy hả?”

“Ừ, nhưng mà quá trình đã bị Lục Hào ngăn cản”

Trong giây lát này, hình tượng của Lục Hào trong lòng Tiết Phi Y cao lớn dị thường!

Anh nhớ lại hồi còn bé khi gặp Lục Hào, đối phương trông đặc biệt trắng, rất gầy, nói cũng cực ít, nhưng lúc nào cũng mang theo quà chuẩn bị cho anh, để lần sau gặp mặt thì tặng. Tuy những món quà đó chỉ là viên đá nhỏ nhìn trông đẹp, nhưng mỗi viên đều được đánh bóng tỉ mẩn vô cùng, có lẽ là món quà tốt nhất Lục Hào có thể đưa ra khi ấy.

Tiết Phi Y thở dài, cảm thán bằng giọng điệu đọc diễn cảm, “Ôi trời, đúng là chói mù mắt rồi!”

Chờ đến khi anh quay trở lại dưới gốc đại thụ kia, Lục Hào đã tỉnh, Huyền Qua đang giúp cậu sửa sang đầu tóc rối bù do ngủ, hình ảnh cực kỳ chói mắt.

“Tiểu Lục Hào có nhớ anh không nè?” Tiết Phi Y vẫy tay, đuôi mắt dài mảnh cong lại.

Lục Hào đứng dậy từ dưới đất, “Nhớ”, cũng cười theo, chẳng qua khí sắc vẫn còn hơi tái nhợt.

Nhìn nụ cười của Lục Hào, Tiết Phi Y cứ cảm thấy khác với trước đây, dường như xán lạn rất nhiều, cũng đẹp hơn.

“Còn có người đang trên đường tới, anh gần nhất nên đến đầu tiên, sau đó lo bọn em ở trên núi xảy ra chuyện nên lên trước. Nhưng mà nơi này cũng khó tìm ghê, tốn biết bao công sức lận!”

Lục Hào rất thích nghe Tiết Phi Y nói chuyện, “Cảm ơn anh.”

“Khỏi cảm ơn, quan hệ của tụi mình là thế nào chứ!” Tiết Phi Y vẫn cứ cảm thấy lạnh buốt, như thể có ai đó đang nhìn mình chòng chọc. Anh lại nhìn xung quanh tối đen như mực, lưng run rẩy, vội vội vàng vàng ôm chặt tinh bàn ——trừ tà!

Nói tới sương đen ở phía bên kia dốc, Lục Hào kể lại đại khái tình huống, “Thế nên em chỉ tạm thời khống chế, trong một hai tiếng sẽ không có vấn đề, nhưng thời gian dài quá em cũng không chắc.” Cậu hơi dừng lại, “Hơn nữa Trương Quang Nghĩa và Lục Trạch Lâm vẫn còn ở trong sương đen, không biết đến cùng ——”

“Tỉ lệ sống sót rất nhỏ.” Giọng điệu của Tiết Phi Y bình thản, anh không có cảm tình gì với người của Lục gia, Trương gia cũng chẳng kém cạnh. Hai nhà đều theo bàng môn tà đạo, nhà này thối nát hơn nhà kia, trong đó Trương Quang Nghĩa và Lục Trạch Lâm lại càng là nhân tài kiệt xuất.

Lục Hào không đáp, rất lâu mới “Vâng” một tiếng.

Tiết Phi Y chợt cảm thấy trong đầm lầy Lục gia mọc ra được một Lục Hào sạch sẽ quả thật chẳng dễ dàng, vội vàng đổi chủ đề, “Chuyện này phiền phức quá, bằng trình độ của chúng ta chắc chắn không giải quyết được, phải cần viện trợ từ bên ngoài.”

Anh vừa nói vừa cầm điện thoại bấm chữ, sau khi bấm xong thì nói với tinh bàn, cực kỳ nịnh hót, “Tiểu Thanh Hà ơi làm ơn!”

Tinh bàn chậm rì rì ung dung bay tới đáp lên trên chiếc di động Tiết Phi Y đưa ra, sau đó, chỉ thấy tinh bàn nâng điện thoại bắt đầu tìm tín hiệu khắp núi đồi.

“Còn có thể như này nữa?” Lục Hào kinh ngạc.

“Đúng thế, Thanh Hà nhà anh giỏi lắm!” Giọng điệu của Tiết Phi Y đắc chí vô cùng, chỉ thiếu chống nạnh thôi.

Lục Hào nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhịn được, “Huyền Qua nhà em lợi hại hơn!” Cậu không hề cảm thấy ngây thơ tẹo nào, còn nêu ví dụ, “Thanh Hà biết nấu cơm không?”

Nghe thấy cái từ giới hạn “nhà em” này, Huyền Qua mở to mắt nhìn Lục Hào, ý cười rõ ràng. Lục Hào phát hiện nhưng giả vờ không thấy.

“Em ——” Tiết Phi Y tắc tịt, ngẫm lại có hơi không cam tâm, “Này này này có còn làm đồng bọn được nữa không đây? Bắt nạt Thanh Hà không có tay hả?”

Lục Hào chỉ cười.

Lúc này, Thanh Hà nâng điện thoại bay về, “Nhận được hồi âm rồi.”

Hai người cùng nhìn vào màn hình di động, thấy trên đó viết, “Nhận được, đã sắp xếp. Dư Trường Sinh tới dưới núi rồi.”

Hồi âm này cuối cùng cũng khiến người ta thở phào, Lục Hào hỏi Tiết Phi Y, “Mà Dư Trường Sinh là ai thế anh?”

“Cậu ta ấy hả, là một tên địa chủ nằm trên đỉnh chuỗi khinh bỉ, là thầy phong thủy cấp Giáp Mộc trẻ tuổi nhất, ngày ngày kiếm tiền đếm tới mỏi tay, gần như đã đi tới đỉnh cao nhân sinh.” Tiết Phi Y sờ cằm, “Anh lên núi mất một tiếng, còn có Thanh Hà chỉ đường, Dư Trường Sinh chẳng biết phải mất bao lâu.”

“Vậy… không thì chúng ta gia cố lại đi?” Lục Hào cảm giác mình phải ở lại đây một lúc, vẽ thêm mấy tờ giấy khắc văn chắc là không có vấn đề.

“Em gánh được không?”

“Được ạ.” Lục Hào nói rồi tìm giấy, cầm bút bắt đầu vẽ.

Nhìn cậu dễ dàng đã vẽ xong một tờ, lúc buông tay ra, giấy khắc văn còn tự giác lơ lửng ở bên cạnh, Tiết Phi Y sắp không ngậm được mồm.

“Em em em bình thường vẽ khắc văn như thế này à?”

“Vâng.” Lục Hào lại vẽ xong một tờ, thấy vẻ mặt Tiết Phi Y sai sai, cậu hơi căng thẳng, “Có vấn đề gì sao anh?”

“Không không.” Tiết Phi Y đấu tranh nói, “Bình thường em đều thế.” Tay anh mô phỏng động tác, “’Xoẹt xoẹt xoẹt’ như này là vẽ xong hả?”

“Vâng đúng rồi”

Tiết Phi Y hít sâu một hơi, vẻ mặt đau khổ, “Nói vậy, anh vào nam ra bắc mấy chục năm, à không đúng, mấy năm, cũng gặp rất nhiều người, bọn họ vẽ giấy khắc văn, cơ bản một ngày chỉ có thể vẽ một tờ, nhiều nhất thì một ngày không vượt quá số lượng một bàn tay.”

Tiết Phi Y chợt nhớ tới mấy chục tờ giấy khắc văn nhìn thấy trước đó ở chỗ sương đen, cảm thấy thế giới quan tan vỡ!

“Em… lợi hại thế á?” Lục Hào cũng ngây người, “Em vẽ khắc văn toàn là tự học thôi, mới đầu cũng chẳng biết có vẽ đúng hay không, không ai nói cho em, thế nên bay lên được thì em coi là vẽ đúng, không bay được thì là bị hỏng.”

Tiết Phi Y đỡ trán, “Phán định thô bạo ghê! Nhưng mà đúng, thường thì chỉ có loại cao cấp nhất mới bay lên được thôi. Cả đời một người bình thường có thể vẽ được mấy tờ giấy khắc văn bay lên đã đủ để khoe khoang rồi.”

Đến chỗ Lục Hào, vậy mà chỉ có thể chứng minh vẽ đúng!

Lục Hào chậm rãi gật đầu, cũng xây dựng lại nhận thức. Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cậu, cho tới hôm nay cậu mới biết.

Nhớ tới những gì nhìn thấy trước đó, Tiết Phi Y lại tò mò, “Sao em nhận ra được trụ âm văn và âm châu thế? Là Huyền Qua chỉ à?”

Anh tiện tay nhét tinh bàn vào lại ngực, sờ soạng hai cái, “Lúc đầu anh cũng không nhận ra, là Thanh Hà nói cho anh biết. Nhắc đến đó, ngày bé anh lì lợm lắm, ông nội không chịu nổi anh bèn giao luôn cho Thanh Hà. Khi ấy Thanh Hà dịu dàng cực kỳ, lúc nào cũng ở sau lưng bảo vệ anh, tối còn kể chuyện cổ tích dỗ anh ngủ, anh nhớ mang máng trong truyện cổ tích của ảnh có nói qua về trụ âm văn, nhưng nhìn thấy vật thật cũng không gọi được tên.”

Kể chuyện cổ tích? Lục Hào nhìn Huyền Qua, nhớ lại trước kia, Ly Hỏa Phù Minh bàn mỗi ngày đều im lặng ngủ cùng cậu, chính là để nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ.

Thế nhưng khi ấy Lục Hào cũng chưa từng nghe chuyện gì, để thỏa mãn sự chờ mong của Ly Hỏa Phù Minh bàn, cậu sẽ lặng lẽ chạy tới phòng lưu trữ sách của Lục gia, mở vài quyển sách có chữ viết và hình ảnh để đọc cho quái bàn nghe.

“Em thì là thấy trong một quyển sách, khu vực lưu trữ sách của Lục gia gần như không có ai vào, lúc em lục lọi ở trong góc thì tìm được một bản thảo, khá giống du ký hoặc nhật ký, xem vai vế có lẽ là tổ tiên năm, sáu đời trước viết. Trong quyển sách đó có ghi lại chuyện trụ âm văn và âm châu, còn kèm theo hình vẽ tay”

Đương nhiên, cũng bởi vì có hình vẽ nên cậu mới cầm lên nhìn. Huyền Qua nghe chuyện không xoi mói, chỉ cần là chuyện xưa là được.

Tiết Phi Y nuốt một ngụm nước bọt, “Tiểu Lục Hào này, vậy khắc văn của em… cũng là học được như thế à?”

“Vâng, ở trong đó nhiều sách lắm, còn có đủ loại bản thảo, bút ký chú giải phê bình, dù giấy ố vàng nhưng viết rất cặn kẽ. Cũng chẳng có ai xem, em bèn lẳng lặng cầm về phòng, học vẽ dựa theo sách.” Nói rồi, chính cậu cũng thấy khó tin, “Em vẫn tưởng trình độ của em cùng lắm chỉ đạt tới tiêu chuẩn bình quân thôi, chắc chắn có rất nhiều người vẽ tốt hơn em.”

“Không, em đánh giá quá cao trình độ của mọi người rồi.” Tiết Phi Y đau lòng nhức óc, “Lục gia mù hả? Chắc chắn là mù rồi!”

Cuối cùng, Lục Hào vẽ cả thảy bảy tấm gia cố thêm ở bên ngoài sương đen.

Dư Trường Sinh tới chậm hơn Tiết Phi Y, nhưng mà nhìn đối phương mang theo cái hòm lớn, Tiết Phi Y đã cảm thấy thật là anh hùng.

Mở hòm ra, bên trong đầy đủ các loại đồ vật, có một cái máy thu tín hiệu đặt trong góc, thậm chí còn có cả đèn chiếu sáng dã ngoại chuyên dụng.

“Dư địa chủ lợi hại quá! Tối nay cậu đẹp trai cực kỳ luôn ấy!”

Dư Trường Sinh mặc áo khoác dài, trên mặt không có biểu cảm gì, nghe Tiết Phi Y khen mình thì đáp lại bốn chữ, “Vẫn luôn, đẹp trai.”

Dư Trường Sinh mở máy thu tín hiệu, đèn cũng sáng, kết nối video, chưa tới mấy giây, bà Long và ông Vũ đã xuất hiện trên màn hình.

Hình như hai người đang ở trong một chiếc xe ô tô, bàn bạc kế sách gì đó, bà Long cẩn thận quan sát mấy người, cười tủm tỉm, “Trông thấy bốn người các cháu đều không sao là ta an tâm rồi, nào, giờ dạy các cháu làm thế nào để phá hủy trụ âm văn và âm châu đang hình thành, Lục Hào, cháu nói trước một chút về tình huống đi.”

Quá trình giảng bài này mất hơn nửa tiếng, Lục Hào ghi bút ký không kịp, còn lôi kéo Huyền Qua ghi giúp mình.

Chỉ nói nội dung một lần, ông Vũ đã biểu thị bọn họ nên bắt đầu. Tiết Phi Y và Dư Trường Sinh đều nhìn Lục Hào, rõ ràng là để cậu phân công nhiệm vụ, dù sao Lục Hào cũng quen thuộc tình huống nơi này nhất.

Cảm giác Huyền Qua nắm chặt tay mình, Lục Hào chậm rãi bình tĩnh, “Trụ âm văn liên kết chặt chẽ, chỉ cần hủy trụ chính thì tất cả trụ trên âm mạch đều sẽ vỡ vụn. Đồng thời, tại nơi có trụ âm văn sẽ tạo thành sụt lún ở mức độ nhất định.”

“Ô kê.” Tiết Phi Y gật đầu.

“Lát nữa em khống chế sương đen trước, khi lực lượng của giấy khắc văn yếu đi sương đen sẽ lan ra. Huyền Qua phá mắt trận gốc, hủy trận pháp trước đó. Dư Trường Sinh và anh Tiểu Tráng bố trí trận pháp ông Vũ giảng trước đấy”

Phân công xong nhiệm vụ, Dư Trường Sinh và Tiết Phi Y ở tại chỗ chuẩn bị vật dụng sẽ dùng tới, Lục Hào và Huyền Qua tới mép dốc trước.

Muốn dọn dẹp trận pháp trước đó, đầu tiên Lục Hào cần phải khống chế sương đen lại. Cậu ngồi khoanh chân, dán mắt vào tầng tầng lớp lớp giấy khắc văn, môi mấp máy, theo âm tiết nhanh chóng phát ra, ánh sáng trắng của khắc văn trên giấy càng rõ ràng hơn.

Sau đó, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ, giấy khắc văn tạo thành vòng tròn bỗng thu chặt, bốn phía vang lên tiếng gào thét quỷ dị như là có tiếng kêu khóc, cực kỳ tra tấn lỗ tai, trong gió cũng ngập mùi tanh hôi.

Lúc này, Lục Hào cúi đầu, cắn vết thương vẫn chưa khép lại trên đầu ngón tay, nhanh chóng dùng máu vẽ một khắc văn cực kỳ phức tạp. Cậu đặt tờ giấy khắc văn ở giữa hai tay, vỗ mạnh, lòng bàn tay kề nhau, chỉ thấy sương đen kia như bị ngoại lực bóp chặt, đột nhiên im lặng.

Trên trán Lục Hào rịn mồ hôi, cậu nhìn Tiết Phi Y và Dư Trường Sinh tới bên cạnh, hơi thở dồn dập, “Mười lăm phút, em có thể kiên trì mười lăm phút.”

“Yên tâm!”

Ba người phối hợp lần đầu tiên nhưng cực kỳ ăn ý, Huyền Qua đang loại bỏ trận pháp cũ, hắn có thể bỏ qua khí bảo vệ trận pháp, trực tiếp phá hỏng hạch tâm, động tác rất nhanh. Dư Trường Sinh cực kỳ nhạy cảm với khí, định vị vô cùng chính xác, Tiết Phi Y mặc dù bố trí trận pháp không thuần thục lắm, nhưng không hề có sai sót.

Chỉ mất chưa tới mười hai phút, ba người đã bố trí xong trận pháp mới, nhanh chóng trở lên trên dốc, Lục Hào chậm rãi thả lỏng lòng bàn tay nắm chặt.

Giấy khắc văn lấp lánh ánh sáng trắng trong bàn tay đã hóa thành tro, Lục Hào buông tay, giấy khắc văn giam cầm sương đen trước đó dồn dập biến mất. Đương lúc sương đen đi kèm với tiếng rít muốn xông lên trên, một thứ giống như lồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện, cô lập trong ngoài cực kỳ chặt chẽ, dường như có ánh chớp.

Cũng không lâu lắm liền truyền tới tiếng đá nứt “Rắc”, Lục Hào nhìn về phía trụ âm văn, quả nhiên bên trên xuất hiện vô số vết nứt.

Ngay sau đó, mặt đất chấn động, tiếng sụp đổ liên tục vang lên, quanh quẩn trước núi, hồi lâu mới lắng xuống.

Tiếng bà Long truyền tới từ trong điện thoại, “Các cháu làm tốt lắm, những trụ khác đã bị hủy, âm mạch bị áp chế, âm châu cũng không thể kết thành. Còn trụ chính này, các cháu có thể không cần để ý tới, Trương Quang Nghĩa và Lục Trạch Lâm vẫn ở trong sương đen, sẽ có người tới xử lý và khắc phục hậu quả.”

Xuống núi nhanh hơn nhiều, xe của Tiết Phi Y đỗ ở chân núi, nhưng mà nhiệt độ trong xe anh còn thấp hơn bên ngoài hai độ.

“Điều hòa hỏng, cứ phả gió lạnh miết.” Tiết Phi Y cũng rất bất đắc dĩ, hỏi Dư Trường Sinh, “Cậu lái xe à?”

“Không, đi nhờ xe.” Dư Trường Sinh còn duỗi tay thử nhiệt độ bên trong, “Lạnh.”

Đang chuẩn bị dùng ý chí chống lại gió lạnh, chín bỏ làm mười trở về nội thành, Huyền Qua đứng cạnh Lục Hào bỗng mở miệng, “Để tôi xem xem có sửa được không.”

Lục Hào nhìn sang thì cảm giác ngón tay Huyền Qua vẽ hai cái trong lòng bàn tay mình, lộ vẻ mập mờ bí ẩn, khiến cậu cảm thấy lòng bàn tay ngứa thẳng vào tim.

Huyền Qua kiểm tra tình huống, mất nửa tiếng đã sửa xong. Tiết Phi Y nhanh chóng liếc nhìn biểu cảm của Lục Hào, cảm thấy đối phương chắc chắn đắc ý đủ đường trong lòng.

Lần nữa ôm lấy tinh bàn ——lại bắt nạt Thanh Hà không có tay!

Xe vẫn là Tiết Phi Y lái, tâm trạng của anh rất tốt, lao băng băng trên đường cao tốc, mặt mày hớn hở, “Lần này chắc chắn có thể nhận tiền thưởng!”

“Tiền thưởng?”

“Đúng thế, lần này tụi mình xem như cống hiến vì thế giới, nếu âm châu được tạo ra vậy mới thật sự là chết một mảng, không êm thấm cỡ nào. Cho nên loại nhiệm vụ này được tính là do nhà nước ban bố, đều có tiền thưởng.” Anh nhìn Lục Hào qua kính chiếu hậu, “Em lấy phần chính, còn lại anh với Dư Trường Sinh chia đôi, vui không?”

Lục Hào gật đầu, đang định hỏi vấn đề liên quan thì thấy giọng điệu của Tiết Phi Y hết sức kinh ngạc, “Ấy, nắm tay rồi? Ôi trời ơi, hai người thực sự đến với nhau rồi đấy hả?”

Từ lúc xe bắt đầu chạy, tay Lục Hào vẫn bị Huyền Qua cầm. Cậu hơi ngượng ngùng, gật đầu nói, “Ừm, đến với nhau rồi.”

“Anh đã bảo mà, đáng lẽ phải ở bên nhau từ lâu rồi, hai đứa như này là phải giữ khoảng cách với đám cún FA tụi anh đó.” Anh nhìn về phía trước, ngẫm nghĩ đoạn nhanh chóng bày tỏ thái độ, “Em lo anh sẽ cảm thấy hai người con trai ở bên nhau kỳ quái hả? Bây giờ quốc tế cũng công nhận đồng tính luyến ái, dị tính luyến ái không khác gì nhiều, như nhau cả thôi.”

Tiếp đó còn nói, “Mà giới huyền thuật ấy mà, ai ai cũng thần thần bí bí, trước còn có người thích kiếm gỗ của mình cơ.”

Lục Hào khá ngạc nhiên.

Bấy giờ Dư Trường Sinh vẫn luôn im lặng đáp lời, “Chính là gia sư.” Xong còn bổ sung tình huống cặn kẽ, “Cử hành hôn lễ long trọng, bọn tôi gọi thanh kiếm đó, là sư mẫu, nhưng thực không dám giấu, sư mẫu chỉ là cây kiếm gỗ.”

Dư Trường Sinh ngày bé cà lăm, tuy về sau chữa khỏi nhưng nói chuyện cực kỳ ngắn gọn, có thể dùng một chữ thì tuyệt đối sẽ không dùng đến chữ thứ hai.

Tiết Phi Y chở Lục Hào và Huyền Qua tới dưới nhà rồi tạm biệt.

Vào cửa lúc trời đã sáng, Lục Hào mất mười phút tắm rửa thay quần áo. Cậu kiểm tra vết thương trên lưng Huyền Qua, phát hiện đúng là đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn vết sẹo sẫm màu mới giục Huyền Qua đi tắm.

Chờ hắn vào phòng tắm, cậu dạo qua một vòng trong phòng ——rõ ràng không lâu lắm nhưng lại rất nhớ.

Nơi này là nhà của cậu.

Cậu ra ban công xem cây bạc hà, tưới ít nước rồi quét nhà, còn lau bàn.

Lúc này, Lục Hào phát hiện góc bàn đặt mấy viên kẹo, vị táo xanh thì bóc một viên ngậm trong miệng, tiếp tục quét dọn.

Huyền Qua tắm rửa xong mang theo hơi nước đi ra khỏi phòng tắm. Tóc hắn nhỏ nước, tay trái cầm khăn lau tóc cực kỳ tùy ý.

Hắn đánh giá gian phòng, phát hiện Lục Hào nhìn mình chờ mong bằng đôi mắt hạnh nhân thì duỗi tay vuốt tóc đối phương, giọng mang ý cười, “Mèo con giỏi lắm.”

Thấy một bên má Lục Hào phồng lên, Huyền Qua chìa tay chọt, thấp giọng hỏi cậu, “Ăn gì thế?”

Huyền Qua cách rất gần, Lục Hào phát hiện trên người cả hai dùng cùng loại sữa tắm, mùi hương chậm rãi hòa vào nhau. Chi tiết vốn bình thường đều bị phóng đại vô hạn, cậu cảm thấy tim đập rộn cả lên, trả lời không rõ, “Kẹo anh để trên bàn, vị táo xanh.”

Huyền Qua nhìn chằm chằm bờ môi Lục Hào, tiện tay bỏ khăn mặt qua một bên, nói nhẹ nhàng chậm rãi, “Ngon không? Tôi nếm thử xem.”

Lục Hào đang định bóc cho Huyền Qua một cái, lại phát hiện đối phương vậy mà trực tiếp hôn lên. Đầu lưỡi mềm mại luồn vào khoang miệng, liếm qua hàm trên mẫn cảm, cảm giác tê dại giống như bị điện giật, mắt Lục Hào lập tức mở to.

Tay Huyền Qua bóp vòng eo gầy nhỏ của Lục Hào, hắn dùng sức, bế người lên trên mặt bàn, môi dán môi, dụ dỗ nói.

“Ngoan, nhắm mắt, tôi nếm thử vị kẹo”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN