Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi - Chương 54: Quẻ Thứ Năm Mươi Tư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi


Chương 54: Quẻ Thứ Năm Mươi Tư


Thật sự sẽ có người đi vào】

o

“Quay lại? Cái nhà chân giò kho ấy ở ngay phía sau hả? Nãy ta vừa từ bên đó qua, sao lại không thấy——“

Chung Hoài Nam quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy tiểu đồ đệ đi về phía mình. Anh ta mặc áo khoác liền mũ màu xám, đôi chân dài, gương mặt cũng rất đẹp trai, chỉ có điều lại lạnh lẽo như đóng băng khiến người ta vô cùng sợ hãi!

Giờ phút này, Chung Hoài Nam cảm thấy cực kỳ may mắn mình bị lạc đường, chưa mua được chân giò kho, không thì đúng là bắt được cả người lẫn tang vật! Ông đứng thẳng lên, trong đầu vẫn đang xoắn xuýt, không đúng, dùng bắt được cả người lẫn tang vật có vẻ không thích hợp thì phải?

“Tiểu đồ đệ, đúng là khéo quá! Chúng ta lại gặp nhau ở đây!” Chung Hoài Nam vẫy tay, cơ mà sợ lạnh nên nhanh chóng đút tay về lại túi, ông cười híp mắt, “Con tới tìm bạn chơi hả? Thế các con chơi đi, ta đi trước ——“

“Con tìm người.” Dư Trường Sinh đứng cách sư phụ mình hai bước rồi chào Lục Hào.

“Tìm ta à, ha ha ha.” Chung Hoài Nam giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, diễn xuất hạng nhất, “Tiểu đồ đệ lớn rồi, đừng dính sư phụ thế, sư phụ cũng rầu lắm.”

“Chân giò kho đầu cầu, ở tiệm hoa người đi qua, rẽ phải, một trăm mét”

“Thế sao ta lại không thấy?” Sau khi thốt ra, phát hiện mình bị bại lộ, Chung Hoài Nam cảm thấy rất đau lòng——tí nữa thôi là mua được rồi!

“Và, người lái xe đi à?” Câu này vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả Lục Hào ở bên cạnh cũng cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ Dư Trường Sinh sắp thực thể hóa, vô thức nhìn về phía Chung Hoài Nam.

“Ôi trời, không thấy xe của con hả? Đừng lo! Sư phụ tìm về cho con!”

“Sư phụ!” Lần đầu tiên Lục Hào nghe thấy giọng nói của Dư Trường Sinh có sự thay đổi cảm xúc rõ ràng như thế, “Người không có bằng, không thể lái xe!” Lại giống như thỏa hiệp, “Người muốn ăn có thể bảo con mua cho người, đừng tự lái xe đi.”

“Ừ.” Chung Hoài Nam cảm thấy lần này có vẻ ông đã làm tiểu đồ đệ tức giận thật rồi. Ông im lặng, một tay cầm kiếm gỗ, “Đi thôi, sư phụ dẫn con về nhà.”

Trường Sinh đi theo phía sau ông giống như khi còn bé.

Kết quả đi được hai bước, Chung Hoài Nam lại vỗ cái mũ của mình, “Không đúng, ta còn có chuyện phải nói cho đồng bọn của con.”

Ông lại quành về, sau đó đuổi Dư Trường Sinh ra xa, “Con qua bên cạnh đi, đứng xa chút, phải tự giác, không được nghe lén đâu đấy!”

Trường Sinh không nói gì, rất nghe lời đứng ở bên đường, nhìn chằm chằm một cái cây ngẩn người.

“Tiền bối Chung ơi, có chuyện gì vậy ạ?” Lục Hào nhìn Dư Trường Sinh đứng dưới hàng cây bên đường, chợt cảm thấy so sánh với nhau, tiền bối Chung sốt ruột trông giống đồ đệ hơn.

“Có việc có việc.” Chung Hoài Nam ngẫm nghĩ, “Ta thề trước đã, ta Chung Hoài Nam, tuyệt đối không có suy nghĩ làm hại Lục Hào, nếu không sẽ gặp phải tai họa bất ngờ.”

Lục Hào lộ biểu cảm kinh ngạc, cậu không ngờ đối phương lại bất thình lình thề, không kịp phản ứng, “Tiền bối ——“

“Bởi vì những gì sắp nói sau đây liên quan đến bí mật của cháu, lời thề của phong thủy sư chúng ta hiệu nghiệm lắm, cháu đừng lo.” Chung Hoài Nam cười, khóe mắt hiện ra nếp nhăn, “Nào nào nào, ta tóm tắt trọng điểm trước đã.”

“Vâng.” Lục Hào cố gắng khiến mình bình tĩnh.

“Sau chuyện của Lục gia, mấy lão bất tử của Ủy ban huyền thuật bọn ta đều đi xem thuật con rối và khắc văn kia”

Thấy Chung Hoài Nam cẩn thận quan sát vẻ mặt của mình, Lục Hào mỉm cười, “Cháu không sao, ngài nói tiếp đi ạ.”

“Thế ta nói tiếp nhé.” Vấn đề nói và không nói, Chung Hoài Nam đã vướng mắc rất lâu, ông sắp xếp tìm từ, “Cái khắc văn ấy đã thất truyền từ rất lâu, đã thế còn có một vài lỗi nhỏ, ta rất tò mò nguyên lý trong đó, bèn tự mình nghiên cứu một phen, kết quả phát hiện ra điều kỳ lạ.”

“Điều kỳ lạ?”

“Đúng vậy, Lục Hào này, cháu biết bao nhiêu về phong ấn ở mắt trái mình?” Vẻ mặt của ông rất nghiêm túc, không hề có dáng vẻ cười ha hả như thường ngày.

“Đáng lẽ cháu sinh ra phải chết, phong ấn là một loại khắc văn, niêm phong tất cả tử khí trên người cháu ở mắt trái, bảo vệ mạng của cháu. Nhưng phong ấn này thực chất là một bước của thuật con rối, có thể khiến cháu bị tử khí ăn mòn không ngừng trong thời gian dài, loại bỏ sinh khí, đạt tới mục đích luyện thể”

Lúc Lục Hào nói ra, phát hiện mình rất thản nhiên.

“Đúng, là vậy đấy.” Chung Hoài Nam vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lục Hào, nhận thấy sự kiên nghị giữa chân mày của đối phương, ông hơi đau lòng, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn, “Nhưng chắc là cháu không biết, muốn phong ấn niêm phong tử khí của cháu thành công, thì nhất định phải lấy tất cả sinh khí của người chí thân với cháu để làm nguồn năng lượng khởi động phong ấn.”

Thấy Lục Hào biến sắc, Chung Hoài Nam thở dài, “Cháu nghĩ ra rồi, đúng không?”

“Vâng.” Lục Hào nhắm hai mắt lại, một lúc lâu mới mở miệng, “Cha mẹ… cháu.”

Chung Hoài Nam phát hiện toàn thân Lục Hào đều đang run rẩy, chợt cảm thấy mình cứ tiếp tục như vậy thực sự là tàn nhẫn, nhưng đứa bé trước mặt này có quyền được biết sự thật, “Mẹ của cháu Tiểu Sênh, ta không biết thực hư việc mẹ cháu khó sinh, nhưng cha cháu tự tử vì tình thì có lẽ là giả. Lục gia chắc chắn đã ra tay,” ông đổi một cách nói tương đối uyển chuyển, “Lấy đi sinh khí của cha cháu.”

Cũng chính là, giết ông ấy.

Lục Hào lập tức nắm thật chặt năm ngón tay, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trong một thoáng không biết phải phản ứng thế nào. Cậu vẫn tưởng, Lục Minh Đức giết Lục Phụ Huyền chẳng qua là sợ Lục Phụ Huyền sẽ cản trở kế hoạch của lão, không ngờ còn có chuyện này.

“Nói tới đây, cha mẹ cháu cực kỳ ân ái, ân ái tới mức độ nào ấy hả? Chính là lúc Lục gia truyền ra tin cha cháu tự tử vì tình, không ai trong chúng ta nghi ngờ thật giả. Cho nên ta cũng không biết rõ tâm trạng của cha cháu khi ấy, có khả năng là cậu ấy tự nguyện nhường cơ hội sống cho cháu, còn mình thì đi theo Tiêu Sênh.”

Mắt Lục Hào hơi đỏ, cậu mấp máy khóe môi, “Vâng, chắc chắn là cha đã đi theo mẹ rồi.”

Lòng Chung Hoài Nam cũng khó chịu theo, ông đúng là nghiệp chướng! Biết trước đã bảo Long Mộc Đường tới nói rồi. Ông nghiêng đầu liếc nhìn Dư Trường Sinh cầm một chiếc lá rụng đứng bên đường, chầm chậm nói tiếp, “Sau đó ta phát hiện một điểm đáng ngờ.”

“Ngài nói đi ạ”

“Ta tìm kiếm rất nhiều bút ký của tổ tiên, tìm được mấy chỗ ghi chép thuật con rối. Giai đoạn luyện thể của thuật con rối là khiến cho cháu thường xuyên bị tử khí ăn mòn”

“Đúng rồi ạ.” Lục Hào kiềm chế cảm xúc, “Nhưng nhờ Ly Hỏa Phù Minh bàn nên tử khí bên trong phong ấn sẽ bị áp chế, có đôi khi lực áp chế của quái bàn không mạnh, tử khí tràn ra một chút, cũng không tạo thành ảnh hưởng to lớn.”

Thế nên trước kia ở Lục gia, tuy thỉnh thoảng mắt cậu lại biến thành màu đỏ nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, chứ không như hai năm gần đây, cậu hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm những gì trong trạng thái mắt đỏ.

“Là vậy đấy, cho nên cháu bị tử khí ăn mòn mười bảy năm, thân thể vẫn chưa suy yếu.” Bụng ngón cái của Chung Hoài Nam vuốt ve chuôi kiếm gỗ, “Nhưng bây giờ thì khác, tác dụng áp chế của quái bàn biến mất, tình huống của cháu cũng không ổn.”

Thấy Lục Hào im lặng, ông nói thêm, “Đừng sợ, lúc ta thấy Huyền Qua lần đầu tiên, đã biết hắn là cái đĩa nhỏ chạy trốn kia rồi.”

Ánh mắt của Chung Hoài Nam hơi thay đổi, “Bởi vì trước đây ta… cũng có một khí linh, em ấy cũng có thể biến thành hình người, nhưng không ngưng thực được như Huyền Qua nhà cháu, ngoài ta ra, người khác đều không nhìn thấy em ấy. Hơn nữa, em ấy bị gió to thổi, sẽ bị thổi bay rất xa, lần nào ta cũng phải chạy rất xa tìm em ấy về.”

Lục Hào rất ngạc nhiên, cậu nhớ Tiểu Thanh Hà đã từng nói đương thời cũng chỉ có hai khí linh, vậy lẽ nào khí linh của tiền bối Chung đã biến mất? Lục Hào liếc nhìn kiếm gỗ Chung Hoài Nam lúc nào cũng mang theo bên mình, không hỏi tiếp.

Chung Hoài Nam đặt kiếm gỗ trên đùi, cười ha hả quay lại chủ đề, “Điểm đáng ngờ mà ta muốn nói ở ngay đây.” Vẻ mặt của ông trở nên nghiêm túc, “Nếu như ta đoán không sai, huyết khế trước đó của cháu và bản thân quái bàn đã bị ngăn cách.”

Ông xua tay, “Cháu cũng không cần phải trả lời ta đoán đúng hay không, ta muốn nói là, tuổi tác của khí linh Ly Hỏa Phù Minh bàn không lớn, biến thành người trưởng thành như hiện tại, khẳng định là phải trả một cái giá đắt. Thế nên tình huống bây giờ của hắn, chắc chắn không có cách giúp cháu áp chế tử khí. Như vậy theo lý mà nói, trong hai năm này, cháu hẳn sẽ bị tử khí ăn mòn, sẽ không hoàn toàn luyện thể thành công, nhưng không có khả năng nhảy nhót tưng bừng như này mà là phải nằm trên giường không dậy nổi mới đúng.”

Lục Hào ngẩn người.

Chung Hoài Nam lại sờ kiếm gỗ ôm trong tay, “Dựa theo bản chép tay nhắc tới thuật con rối của tổ tiên, ‘phong ấn’ là một khắc văn, ban đầu rót sinh khí của người chí thân vào cháu để khởi động nó. Trong quá trình áp chế tử khí sẽ bị mài mòn, vậy nên cần tiếp tục cung cấp sinh khí để duy trì cái khắc văn này.”

Lục Hào gật đầu, hiểu ý của Chung Hoài Nam. Cậu ở Lục gia mười bảy năm, không cần liên tục bổ sung nguồn năng lượng ‘sinh khí’ này cho khắc văn, là bởi vì quái bàn đã áp chế tử khí giúp cậu, thế nên khắc văn của phong ấn không bị mài mòn.

Mà bây giờ, không có quái bàn áp chế tử khí giúp cậu, nên cậu thông qua xem bói có được một ít sinh khí, nhưng kỳ thực là bổ sung vào trong khắc văn.

Thấy cậu suy nghĩ rõ ràng, Chung Hoài Nam tổng kết, “Vậy nên ta mới nghĩ tới một vấn đề, không có quái bàn giúp đỡ áp chế, từ hơn hai năm trước cho tới bây giờ, vì sao cháu không hề bị tử khí ăn mòn?”

Vì sao? Lục Hào nhớ lại, phát hiện từ sau khi đi khỏi Lục gia, đúng là bởi tử khí mà toàn thân cậu sẽ rét run, cảm thấy đau đớn, thậm chí thỉnh thoảng lại biến thành mắt đỏ mất đi ý thức, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục bình thường. Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vẫn cho là nhờ tác dụng của xem bói có được sinh khí.

“Vậy nên Lục Hào à, ở trên người cháu chắc chắn còn có thứ gì đó đang bảo vệ cháu. Mà quan trọng nhất là, ta có thể nghĩ tới, kẻ đứng đằng sau kia chắc chắn cũng có thể nghĩ tới. Nhưng cho đến bây giờ đối phương vẫn chưa ra tay, khẳng định có nguyên nhân”

Lục Hào gật đầu, trịnh trọng nói lời cảm ơn, “Cháu cảm ơn ngài.”

“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn.” Chung Hoài Nam tới gần hơn, giọng cực kỳ nhỏ, “Hôm nào thừa dịp Trường Sinh không biết, cháu mua giúp ta mấy cái chân giò kho là được, ta muốn ngũ vị hương và tê cay! Nhớ chọn cái to chút nhé.”

Lục Hào không nhịn được bật cười, gật đầu, “Vâng, bí mật thứ ba của chúng ta.”

Thấy hai người nói chuyện xong, Dư Trường Sinh đi qua, “Đang mưa bụi.” Rồi anh ta mở lòng bàn tay, lộ ra một con chim nhỏ gấp bằng lá cây, đưa cho Chung Hoài Nam, “Sư phụ, con không có ý trách người, nhưng thật sự đừng, lái xe không bằng.”

Chung Hoài Nam không hề khách sáo cầm lấy con chim bằng lá kia, lật qua lật lại nhìn, “Chẳng phải đây là cái ta dạy cho con hồi nhỏ à? Gấp giỏi hơn ta rồi!” Ông trở nên vui vẻ, “Không ăn chân giò kho, tiểu đồ đệ quan trọng nhất!”

Nghe câu nói này, Lục Hào còn đang tự hỏi bí mật thứ ba vừa đạt thành có tính không, thì thấy Chung Hoài Nam để tay ra sau lưng, làm một số “ba” với cậu.

Nhìn biểu cảm mềm mỏng của Dư Trường Sinh, Lục Hào chợt cảm thấy rất áy náy.

Buổi chiều tính quẻ cho bốn người, Lục Hào luôn mất tập trung, chờ tới lúc Huyền Qua cầm ô đến đón cậu, cậu cũng không phát hiện có người tới.

Huyền Qua giúp đỡ cất giấy, sửa sang áo khoác của Lục Hào, lại cài mấy chiếc cúc áo phía trên cùng cho cậu, “Đang nghĩ gì vậy? Ban nãy cũng không nhìn bậc thang.”

Lục Hào kể lại đại khái suy luận trước đó của Chung Hoài Nam, có hơi chần chừ, “Anh nói xem, trên người em thật sự có thứ đang bảo vệ em sao?”

Huyền Qua không trả lời câu hỏi này, trái lại bảo, “Tôi nhớ em từng nói, em không nghĩ ra vì sao hai năm trước tôi lại đột nhiên rời khỏi bản thể, biến thành hình người bỏ đi.”

“Ý anh là ——“

“ Ừ, liệu có liên quan không?”

“Có khả năng.” Lục Hào gõ trán mình, tâm trạng hơi nặng nề.

Vừa trở về Cẩm Thực, mưa lại to hơn. Huyền Qua đóng cửa quán, gió lạnh bị ngăn ở bên ngoài, trong phòng ấm áp lên nhiều. Lục Hào mở một quyển tạp chí ra xem, nhìn hồi lâu lại thấy chán, chạy vào phòng bếp kề sát bên người đàn ông đang nấu canh, “Nếm thử được không anh?”

Biết là trong lòng cậu bất an, Huyền Qua không vạch trần cũng không nói ra, chỉ múc cho cậu một đĩa nhỏ, “Ngon không?”

Lục Hào cẩn thận uống một hớp, gật đầu, “Ngon lắm, cơ mà hơi nóng!” Xong còn thè lưỡi cho Huyền Qua nhìn, nói không rõ, “Anh xem, nóng đỏ lên rồi nè.”

Vừa dứt lời, Lục Hào đã phát hiện ánh mắt của Huyền Qua bất thường. Cậu vô thức rụt lưỡi về, kết quả động tác của Huyền Qua nhanh hơn cậu, trực tiếp ngậm đầu lưỡi cậu, nút nhẹ một cái, tay cũng luồn vào trong áo cậu.

Lục Hào ăn là nghiện, bị trêu đùa như vậy, người lập tức mềm nhũn, nhưng cậu do dự đang ở trong quán, “Anh đừng lần nào cũng thế mà, nhỡ có người vào…”

Cảm thấy hôn Lục Hào thật sự bị nghiện, Huyền Qua nhỏ giọng, “Không đâu, cửa đóng rồi, người bên ngoài không nhìn rõ bên trong.”

“Thế có người vào thì sao?” Lục Hào cảm giác tay Huyền Qua luồn vào trong áo mình, cậu bị bóp vừa đau vừa ngứa, giọng run rẩy.

“Không có ai vào đâu, yên tâm, mèo con cho tôi hôn cái nữa nào.” Hắn lại đi tìm đầu lưỡi của Lục Hào, song vừa làm cho cậu mềm nhũn người, ở cửa đã truyền tới tiếng động.

Vốn không muốn để ý, kết quả Lục Hào cũng phát hiện ở cửa có người, đưa tay đẩy, Huyền Qua hít sâu một hơi, đành phải buông người trong ngực ra, hai đầu lông mày đều hiện sự gắt gỏng.

“Đệch, ai tới giờ này vậy?”

Lục Hào bật cười, bên chân cảm giác được Huyền Qua có phản ứng, nhưng bây giờ cậu không dám đi chọc, bằng không đối phương thật sự có khả năng đóng cửa quán, vác cậu về.

Lục Hào cắn hầu kết của Huyền Qua, nhanh chóng chạy biến, “Em đi mở cửa.”

Chờ tới lúc thấy rõ người đứng ở cửa, Lục Hào hơi ngạc nhiên, “Tiểu Tráng?” Cậu tìm kiếm theo bản năng, không phát hiện Thanh Hà.

“Là anh là anh chính là anh!” Tâm trạng của Tiết Phi Y rõ ràng cực kỳ xán lạn, nhưng chờ anh phát hiện trong quán không có ai, Huyền Qua đang dựa vào bàn hút thuốc, mà mới nãy lúc mở cửa mặt Lục Hào hơi đỏ. Anh chợt nhận ra, có vẻ như… thời gian mình tới không thích hợp cho lắm thì phải?

Tiết Phi Y yên lặng sám hối trong lòng, giả vờ như không biết gì hết, anh vẫn tìm chỗ ngồi xuống, mặt mày hớn hở, “Bà Long đi điều tra rồi, Triệu Thù thì vẫn cho người trông coi, chưa thả về, chắc là hai ngày này sẽ có kết quả.”

Anh hắng giọng một cái, “Thật ra là anh muốn nói, tối qua anh lại mơ thấy người kia!”

Lục Hào cũng hồi hộp theo, “Thế nào? Có thấy rõ chính diện không?”

“Chưa chưa.” Tiết Phi Y chớp mắt, “Nhưng có phát hiện mới! Lần trước lúc gặp heo vòi ở trường học của Dư địa chủ, anh có nằm mơ.” Ánh mắt anh hơi dao động, “Đại khái là, anh mơ thấy Tiểu Thanh Hà nhà anh biến thành người.”

Anh mập mờ dừng lại một lúc, lỗ tai nóng lên, “Lòng bàn tay của người trong mơ có vẽ hình Cửu Tinh (1).”

Lục Hào gật đầu, “Là hình vẽ chín ngôi sao bên ngoài tinh bàn đúng không?”

“Đúng, tối qua anh nhìn kỹ, phát hiện lòng bàn tay của người đàn ông trong giấc mơ kia cũng có.” Thấy Lục Hào muốn nói gì đấy, anh giải thích, “Anh biết em muốn nói có phải anh ngày nghĩ đêm mơ không, nhưng lần này anh khẳng định thật sự không phải mơ, mà giống như ý thức của anh và Thanh Hà kết nối hơn, thời gian không dài, nhưng cảm giác ấy không giống như nằm mơ.”

Huyền Qua ở bên cạnh tiếp lời, “Đúng là có tình huống như vậy, tôi và mèo con cũng từng xuất hiện, nhưng có vẻ là một chiều.”

“Chúng ta cũng từng có ạ?” Lục Hào hơi ngạc nhiên.

“Ừ, từng có.” Trên người Huyền Qua có mùi bạc hà, tùy ý khoác tay lên vai Lục Hào, “Nhưng tình huống của họ khác chúng ta.”

“Hai người cũng từng kết nối rồi?” Có được đáp án khẳng định, Tiết Phi Y đứng dậy, “Không được không được, anh phải về đây, anh muốn đi ngủ!” Nói xong vội vội vàng vàng chạy đi, còn tiện tay đóng cửa lại.

Lục Hào cảm giác tay Huyền Qua xoa nhẹ vai mình, ngửa đầu hỏi, “Nếu Thanh Hà biến thành người thì sẽ trông như thế nào nhỉ?”

“Anh ta xuất hiện trên đời trước tôi, lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, nếu như quả thật có thể hóa thành hình người thì chắc chắn là người trưởng thành”

Tay Huyền Qua lại trượt vào trong cổ áo của Lục Hào, nghiêng người xuống, cắn môi Lục Hào, “Em ngửa đầu nhìn tôi như thế sẽ khiến tôi không nhịn được.” Hắn hoàn toàn không khống chế lực, giọng nói dịu dàng, nhưng lực hôn rất mạnh. Lục Hào bị hôn đến đầu lưỡi cũng run lên, nhưng sự tê dại này chậm rãi biến thành dễ chịu, cậu ôm hông Huyền Qua để giữ thăng bằng.

Một lát sau, phát hiện Huyền Qua bỗng thẳng người dậy, Lục Hào mở mắt ra, hơi nghi ngờ nhìn đối phương. Đuôi mắt của cậu bị Huyền Qua hôn đến đỏ lên, trong mắt như ngậm nước, bờ môi cũng ửng đỏ.

Vốn Huyền Qua sợ mình không nhịn được, nghĩ tạm thời thế đã, tối về lại nói. Kết quả bị Lục Hào nhìn như vậy, quần càng chặt đến khó chịu hơn. Hắn ôm Lục Hào, giọng khàn ghê gớm, “Hôm nay trời mưa, mình đóng quán nhé?”

“Không được, còn phải kinh doanh.” Đã có rất nhiều thực khách hỏi tại sao thường xuyên đóng cửa rồi.

Nghe Lục Hào từ chối, Huyền Qua “Ừ” một tiếng, dứt khoát ôm cậu, tắt hết đèn trong quán. Bên ngoài trời mưa, ánh sáng rất tối, sau khi đèn cũng tắt, trong quán tối đen, chỉ thấy được hình dáng mơ hồ.

Huyền Qua thuận tiện đè Lục Hào lên tường, hôn ấn đường cậu, tiếng hít thở trong bóng tối cực kỳ rõ ràng, hết sức quyến rũ, “Rồi, như này thì không phải sợ nữa, nào, há mồm, để anh giai hôn.”

Tầm một tiếng sau, Huyền Qua mới bật đèn lên. Lục Hào ngồi trên ghế, ánh mắt di chuyển theo người đàn ông kia. Tuy chưa làm thật nhưng trên lồng ngực và cổ cậu toàn là dấu đỏ lấm tấm, bờ môi cũng hơi sưng, còn rách cả da. Lần này cậu mới biết hóa ra còn có thể như thế.

Lục Hào duỗi tay kéo áo Huyền Qua, không dùng sức, “Em muốn một cái khẩu trang.” Cậu thực sự không biết phải làm sao để giải thích môi mình lại bị rách.

Huyền Qua vuốt ngón tay cậu, “Ừ, tôi đi mua cho em.”

Thế là, thực khách tới Cẩm Thực ăn cơm phát hiện, Lục Hào đeo khẩu trang kín mít, cổ còn quấn khăn, rối rít quan tâm hỏi thăm có phải bị bệnh không.

Giọng Lục Hào hơi khàn, căn bản cũng chẳng cần giả vờ, “Vâng, em bị cảm nên đi mua khẩu trang đeo vào, tránh lây bệnh.”

Chờ cậu vào phòng bếp thì nghe thấy giọng của Huyền Qua, “Tôi không sợ lây bệnh, buổi tối em có muốn thử lây cho tôi không?”

Lục Hào rất là hung dữ trợn mắt nhìn đối phương, song dường như không hề có tác dụng.

Qua bảy giờ, điện thoại của Lục Hào reo lên, là Giang Phóng.

“Lục đại sư, tôi đã hỏi bố tôi và ông chú kia rồi, bọn họ nhớ lại, bảo rằng trong một buổi tụ họp kín, quả thực Triệu Thù có từng nói chồng bà ta Chúc Xương Lâm lấy được một bình đựng rượu bằng đồng, về sau lại trò chuyện rất lâu xoay quanh đề tài này.”

Lục Hào gật đầu, “Được rồi, cảm ơn anh.”

Cậu cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Tiết Phi Y, “Triệu Thù quả thực có vấn đề.”

o

Chú thích:

(1)Cửu tinh: Khi thiên địa sơ khai, khí hóa thành cửu tinh (chín ngôi sao), cai quản sự vận hành của trời đất. Chín ngôi sao này lần lượt là Tham lang (Thiên khu), Cự môn (Thiên toàn), Lộc tồn (Thiên cơ), Văn khúc (Thiên quyền), Liêm trinh (Ngọc hành), Vũ khúc (Khai dương), Phá quân (Dao quang), Tả phù ( Động minh), Hữu bật ( Ẩn quang).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN