Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi - Chương 76: Hoàn Chính Văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi


Chương 76: Hoàn Chính Văn


Nghe thấy tiếng động, bên ngoài vẫn chưa tạnh mưa, Huyền Qua mặc quần áo tử tế xuống giường, lấy đèn pin chiếu sáng chuẩn bị trước đó trong ba lô rồi đưa áo mưa cho Lục Hào.

Lục Hào nhận lấy, nhanh nhẹn mặc lên người, “Lúc thanh toán đèn tiện tay lấy hai chiếc, không ngờ chất lượng cũng ổn phết.”

Thấy Huyền Qua lấy một chiếc áo mưa màu đen từ trong túi ra mặc, Lục Hào giật mình rồi nhìn hắn, “Vì sao cùng kiểu dáng kích cỡ, em thì đến mắt cá chân mà anh thì chỉ mới tới dưới đầu gối?”

Huyền Qua biết điểm chú ý của Lục Hào, “Em mới mười chín, sẽ còn cao nữa.” Hắn vuốt tóc cậu, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Lát ra ngoài không biết tình huống ra sao, nhất định phải chú ý an toàn, có gì thì gọi tôi ngay, chỉ cần em gọi tôi, tôi nhất định sẽ tới bên em.”

Lục Hào gật đầu, lại hơi thấp thỏm nắm ngón tay Huyền Qua, “Anh đừng nói thế, làm em thấy bất an lắm.”

Nhưng Lục Hào cũng biết, có thể khiến cho cả hai người đồng thời cảm giác được sự khác thường, tất nhiên không phải thứ thưa thớt tầm thường. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu nói một câu, “Anh cũng phải chú ý an toàn nhé.”

Chuẩn bị ổn thỏa, hai người lặng lẽ mở cửa ra ngoài, đi tới con đường nhỏ đắp bằng đá xanh. Mưa to hơn trước, một khi mất đi nguồn sáng trên tay thì đưa tay không thấy được năm ngón. Kỳ quái nhất chính là, trên đỉnh đầu còn lóe lên ánh chớp bất thường nhưng lại không có tiếng sấm.

Huyền Qua nhìn về hướng sông Thương, cẩn thận đội mũ trùm của áo mưa cho Lục Hào, “Đường đêm không an toàn, đi chậm thôi, tôi mang em qua thẳng đó.”

Lục Hào còn chưa kịp phản ứng đã được Huyền Qua ôm vào lòng, sau đó tiếng gió gào thét bên tai, chờ cậu đứng trên đất một lần nữa thì đã sang bờ sông.

Trước mắt chẳng thấy gì, nhưng tiếng vang xung quanh rất hỗn tạp, có tiếng nước mưa rơi xuống lá cây “bộp bộp”, cũng có gợn sóng cuồn cuộn như sấm rền.

Huyền Qua rọi đèn vào mặt sông, dưới chùm sáng nhỏ có thể trông thấy nước sông đã biến thành màu xanh đậm, hoàn toàn không còn khung cảnh xanh biếc ban ngày.

Tiếp đó cúi đầu nhìn xuống, chỉ vừa mới hít vài hơi nước ẩm ướt, Lục Hào đã sờ ngay lên mắt mình, “Tử khí nồng quá, mắt trái đau.” Bây giờ cậu cũng cảm thấy mắt trái của mình chính là một chiếc máy dò tử khí, một khi vượt chỉ tiêu thì sẽ sưng đau.

Vừa mới dứt lời, tiếng nước sông dâng trào bên tai bỗng lớn hơn, như thể có thứ gì đó đang khuấy động trong nước.

“Có cái gì đó trong nước!” Lục Hào để tay xuống, nhíu lông mày, “Thế này không ổn rồi, nếu kẻ địch thật sự trốn trong sông Thương, định tìm thời cơ tấn công chúng ta, chúng ta lại không nhìn thấy thì sẽ rất thiệt.”

Một đoạn sông Thương này bởi vì mấy chục năm sẽ có một trận lũ lụt nên thôn xóm đều cách bờ sông rất xa. Lục Hào do dự, “Hay là… mình lấy nguồn sáng ra?”

Khi nói lời này, Lục Hào im lặng nghĩ thầm, cuộc thi tư cách huyền thuật sư có đề cập tới, trong lúc thực hiện hoạt động huyền thuật, tốt nhất là đừng làm quần chúng nhân dân hoảng sợ, nhưng tình huống đặc biệt sẽ có cách xử lý đặc biệt.

Tình huống này của cậu có tính là đặc biệt không?

Huyền Qua gật đầu, trực tiếp hành động, mở năm ngón tay, một ngọn lửa bùng lên trên lòng bàn tay, nước mưa rơi xuống liên tiếp cũng không dập tắt được nó. Hắn giơ bàn tay, ngọn lửa màu đỏ vàng kia vọt lên, cuối cùng lơ lửng đáp xuống đỉnh của cây cầu bắc qua sông, chiếu sáng mặt sông hai bên cầu như ngọn hải đăng.

Bây giờ Lục Hào mới thấy rõ, mặt sông đã biến thành màu xanh đậm, lộ điềm xấu, như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi đáy nước cắn người.

Cũng không lâu lắm, mặt sông lại nổi sóng to, Lục Hào nhìn chằm chằm nước sông, con ngươi co lại, “Cái đuôi!” Cậu chỉ xuống đầu sóng, “Mới nãy trong gợn sóng có một cái đuôi màu đen vụt qua!”

Hơn nữa trông cực kỳ to lớn.

Lục Hào nhanh chóng lấy ba đồng tiền xu từ túi áo, chập trong lòng bàn tay lắc mấy cái sau đó thảy xuống mặt đất, tiền xu rơi xuống bắn lên bọt nước nhỏ.

Lục Hào lau nước mưa trên mặt, sau khi nhận biết rõ ràng tượng quẻ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Qua, “Linh tủy ở trên người nó!”

Giờ cậu mới hiểu vì sao tượng quẻ buổi chiều lại hiển thị vị trí của linh tủy không phải một điểm xác định, mà là từ đầu tới cuối đều cách xa nhau. Rất có thể là bởi sinh vật trong nước có cái đuôi đen kia mang theo linh tuy không ngừng bơi lội.

Huyền Qua nghe xong, trong tay lại tụ một ngọn lửa ném thẳng vào nước sông. Ngọn lửa bùng lên như bắt xăng, vây thành một vòng lửa lớn trên mặt sông xanh sẫm, ánh lửa chiếu đỏ mặt Lục Hào.

Quái vật dưới nước không thể rời khỏi phạm vi bị giới hạn của vòng lửa, lại cảm nhận được uy hiếp của Ly Hỏa, động tĩnh trở nên lớn hơn, có thể loáng thoáng trông thấy thân hình khổng lồ màu đen.

Đứng ở bờ sông nhìn không rõ lắm, Huyền Qua ôm Lục Hào trực tiếp nhảy lên, nhoáng cái đã đáp xuống cầu lớn bắc qua sông, tầm nhìn nơi đây tốt hơn. Lục Hào nhoài người trên lan can, cúi đầu nhìn kỹ bóng đen ở giữa vòng lửa, cố gắng nhận diện, “Hơi giống rắn… không đúng, một cặp móng vuốt, còn có râu, rắn không có…”

“Có vuốt, vậy thì không phải rắn.” Huyền Qua trầm giọng nói, “Nhìn rất giống rồng trong truyền thuyết, nhưng không có sừng rồng, giống giao trong truyện cổ tích hơn.”

Vừa dứt lời, một đoạn đuôi lộ ra khỏi mặt nước đập mạnh, bọt nước bắn lên vòng lửa nhưng Ly Hỏa không mảy may bị ảnh hưởng.

Lần này Lục Hào thấy rõ, chóp đuôi lộ ra ngoài màu đen tuyền, phía trên có gai thịt nhọn, gắn đầy vảy cá cực kỳ sắc bén.

Lục Hào vừa nhìn trung tâm vòng lửa chằm chằm, động tác trên tay cũng không hề chậm. Giấy khăc văn trên tay cậu lơ lửng, dồn dập bay về phía lòng sông như bị sức mạnh nào đó khống chế, cuối cùng kết thành một hình tam giác trên ngọn lửa. Trong phút chốc ánh sáng trắng sáng choang, khí thế cực kỳ hung hãn.

Bóng đen nhạy cảm nhận ra, giống như bị chọc giận, bỗng khuấy nước sông, một con sóng lớn đánh về phía cây cầu bắc qua sông.

Huyền Qua mang Lục Hào nhảy lên, đứng trên tháp chính của cầu. Nước sông đánh tới tràn qua rồi lại chảy ngược về từ hai bên mặt cầu.

“Coi bộ sắp bị khích ra”

Huyền Qua giơ tay lên, nước mưa tụ trên mu bàn tay của hắn rồi chảy qua khẽ tay, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới động tác của hắn. Chỉ thấy năm ngón tay của hắn khép lại, tương ứng, vòng lửa trên sông cũng thu lại theo.

Lục Hào lập tức phối hợp, phía trên vòng lửa, giấy khắc văn tạo thành hình tam giác nhanh chóng khép vào nhau, một lần nữa tụ thành hình nón, mũi khoan nhọn nhắm thẳng vào trung tâm ngọn lửa.

Bóng đen bị vòng lửa bao vây càng thêm nóng nảy, nhưng ngoài việc thi thoảng thò đuôi ra khỏi mặt nước thì vẫn không có dấu hiệu ngoi lên.

Nếu như thật sự muốn chống lại, vậy thì nhất định phải chờ đối phương ra khỏi nước, không thì vô cùng bất lợi cho Huyền Qua và Lục Hào.

Hai đầu lông mày Huyền Qua dồn nén sự thiếu kiên nhẫn, hắn dứt khoát thu tay về, một lần nữa nhóm lửa ở lòng bàn tay trái, duỗi năm ngón tay phải “kéo” ngọn lửa ra, mãi đến khi hình dáng gần giống mũi tên dài mới dừng tay.

“Mèo con”

Lục Hào nhìn sang, thấy Huyền Qua đưa mũi tiên làm từ lửa qua, “Em hà hơi vào đầu mũi tên đi.”

Lục Hào hà hơi, nhưng không hiểu hành động này, “Hà hơi có tác dụng gì vậy anh?”

Thì nghe Huyền Qua trả lời, “Có thể tăng độ chính xác.”

Lục Hào còn chưa kịp thể hiện sự nghi ngờ với cách nói này thì đã thấy Huyền Qua nâng cánh tay lên, nhìn chằm chằm vào bóng đen ở giữa vòng lửa, dùng sức ném mũi tên trong tay ra ngoài.

Ngọn lửa trên tên bổ mưa gió, lao thẳng về phía lòng sông, mang theo khí thế vô cùng dũng mãnh xuyên vào nước.

Mặt nước yên ả, sau khi mũi tên vào nước thì không thấy tăm hơi, cũng chẳng có động tĩnh gì.

Lục Hào nhìn chằm chằm nơi mũi tên vào nước, vô thức nín thở chờ đợi. Chỉ qua mười mấy giây, mặt sông bỗng tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, dòng nước chảy xiết như thể muốn hút tất cả mọi thứ xung quanh. Mà bóng đen ở giữa càng lúc càng rõ ràng.

Cuối cùng, một con quái vật khổng lồ vọt ra khỏi mặt nước, lượn vòng trên sông.

Đối phương dài khoảng mười mét, toàn thân phủ kín vảy đen dày đặc, râu dài như dây cương, đôi mắt đỏ màu máu giống quạ đen.

Nước sông đột nhiên chảy xiết, vô số bọt nước bắn tung tóe rơi xuống cầu, mưa cũng càng lúc càng to, đập vào áo mưa phát ra tiếng “lộp bộp”.

Lục Hào sờ lên gương mặt sắp lạnh cóng của mình, đồng thời chú ý con mắt của hắc giao thì phát hiện có gì đó không đúng, “Thứ này với quạ đen trước đó… có giống nhau không anh?”

Không chờ Huyền Qua trả lời, hắc giao bay lơ lửng trên mặt sông đột nhiên vẫy cái đuôi dài, vội vàng đánh tới tựa chớp giật.

Động tác tay của Lục Hào biến đổi, hình nón tạo từ khắc văn giấy trước đó chuyển hướng, mũi khoan đâm chính xác về phía hắc giao.

Lúc này, toàn bộ cơ thể và góc độ của hắc giao thay đổi, Lục Hào mới thấy rõ, mũi tên Huyền Qua tạo ra từ Ly Hỏa trước đó đang cắm thật sâu ở bụng hắc giao, ngọn lửa vẫn đang bốc cháy, xung quanh miệng vết thương đều đã biến thành than cốc, phạm vi than hóa vẫn đang không ngừng mở rộng.

Mà lúc hắc giao tập kích, Huyền Qua mang Lục Hào nhảy lên giữa không trung, vuốt sắc của đối phương đánh vào tháp chính của cầu, một dây kéo có đường kính bốn mươi centimet đứt theo, phát ra tiếng “phựt” trầm.

Một kích không thành, cái đuôi của hắc giao xoay một vòng, tiếng gió vù vù. Nó lùi về sau một khoảng, tạm thời không có hành động gì tiếp theo mà dửng lại ở một khoảng cách an toàn, hai mắt đỏ như máu như đang xác định vị trí của Lục Hào và Huyền Qua, sau đó chờ thời cơ để hành động.

Sau khi rơi từ trên cao xuống, hai người đứng ở phía dưới mặt cầu, quan sát hắc giao từ dưới lên trên.

“Nó có ý thức giống quạ đen.” Lục Hào chỉnh lại mũ áo mưa, nhíu lông mày, “Rốt cuộc Kỷ Đông Ca làm ra thứ gì vậy?”

Lúc này, hắc giao bảo vệ miệng vết thương theo bản năng, mũi tên tạo từ Ly Hỏa chậm rãi lụi tàn. Huyền Qua duỗi ngón tay ngoắc một cái, mũi tên lập tức rút khỏi bụng nó, chớp mắt đã ở trước mặt Lục Hào và Huyền Qua.

Trên đầu mũi tên vậy mà móc một ít máu thịt.

Lục Hào ngẩn ra mấy giây mới mở miệng, “Nó là vật sống?”

Nhưng trên đời này hoàn toàn không có khả năng có sinh vật như vậy tồn tại.

Vài sợi tóc của Huyền Qua lộ ra ngoài mép mũ bị nước mưa làm ướt nhẹp. Hắn nhìn con hắc giao kia chăm chú, “Có thể chúng ta đã phát hiện, Kỷ Đông Ca thu thập nhiều sinh khí như vậy rốt cuộc dùng vào đâu rồi.”

Lục Hào lập tức hiểu ý của Huyền Qua, cậu nghiêng đầu nhìn hắc giao phía trên sông, ánh mắt khiếp sợ.

Cậu nghĩ, dứt khoát lấy điện thoại gọi video cho Tiết Phi Y. Không để ý câu hỏi “Alo alo alo em ở đâu thế Tiểu Lục Hào” của đối phương, trực tiếp quay camera về phía hắc giao vẫn lơ lửng giữa sông.

Quả nhiên, giọng Tiết Phi Y im bặt, tiếp theo kêu to uầy uầy.

Lục Hào ở một bên giải thích ngắn gọn, “Bọn em đang ở sông Thương ——” Cậu nhớ lại cái tên thoáng thấy treo trên cầu tháp, tiếp đó nói, “Ở cầu Húc Lĩnh, trong con sông này nuôi một con hắc giao, ban đầu bọn em tưởng là sản phẩm của thuật con rối. Nhưng vừa mới phát hiện, thứ này đã hình thành máu thịt.”

Cậu nhấn mạnh, “Là máu thịt thật. Em và Huyền Qua cho rằng, Kỷ Đông Ca thu thập lượng lớn sinh khí nhiều năm như vậy, có lẽ đều dùng cho hắc giao.”

Nói xong, Lục Hào xoay màn hình về thì thấy Tiết Phi Y bị chèn ở bên cạnh, bà Long và Chung Hoài Nam ở giữa, trên mặt đều có vẻ kinh hãi.

Lục Hào lau nước mưa trên lông mày và lông mi, thở ra một hơi ——hành động và thủ đoạn chưa nghe thấy bao giờ này, quả nhiên không chỉ một mình cậu thấy sợ. Hiểu rõ về kế hoạch của Kỷ Đông Ca, Lục Hào cũng cảm thấy hão huyền.

Nhưng Kỷ Đông Ca thật sự làm được.

Song hiển nhiên Tiết Phi Y không nắm được trọng điểm, anh vẫn duy trì vẻ mặt kinh ngạc, điểm quan tâm lại rơi xuống người Lục Hào, “Bây giờ em ăn mặc kiểu gì mà ngầu đét thế hả Tiểu Lục Hào?” Xong còn dí sát lại gần camera, khuôn mặt tức khắc to tướng.

Bà Long không để ý đến Tiết Phi Y, chậm rãi nói với camera, “Lục Hào à, nếu như thật sự có máu thịt vậy thì con rối này đã vượt khỏi phạm vi bình thường, cực kỳ nguy hiểm, không thể đánh giá được sức phá hoại. Vì an toàn, cháu và Huyền Qua trước hết đừng ra tay, bọn ta lập tức lên đường ngay đây, nhiều người sẽ thêm phần thắng.”

Lục Hào liếc nhìn Huyền Qua, một lần nữa đặt ánh mắt lên màn hình, kiên định lắc đầu, “Linh tủy của Huyền Qua đang ở trên người hắc giao.”

Thế nên cậu không dám tùy tiện từ bỏ. Bởi vì nếu như bỏ qua lần này, vậy thì chẳng biết phải mất bao lâu mới có cơ hội tìm lại linh tủy.

Thấy thái độ kiên quyết của cậu, bà Long không tiếp tục khuyên nữa, chỉ thở dài, “Bọn ta đang trên đường hội hợp với ông nội của Tiểu Tráng, cháu và Huyền Qua chú ý an toàn, xin lỗi, hiện tại ta không có cách nào kịp thời chạy tới giúp cháu.”

“Không sao đâu ạ.” Lục Hào lại lắc đầu, “Bà và tiền bối Chung cũng chú ý an toàn nhé, anh Tiểu Tráng và anh Trường Sinh cũng thế.”

Tắt video, Lục Hào phát hiện trên tay Huyền Qua đã tụ ra từng ngọn Ly Hỏa, để chúng lơ lửng quanh người hắn, lần lượt “nặn” thành vòng tròn rỗng ruột to bằng bàn tay, cuối cùng lồng từng vòng vào nhau.

Không chờ bao lâu, một chuỗi xiềng xích đã hình thành trên tay hắn.

Lục Hào ở bên cạnh nhìn một lúc, bỗng gọi tất cả giấy khắc văn trở về, đầu ngón tay đập lên giấy, khắc văn phía trên chầm chậm rời khỏi mặt giấy. Theo sự chỉ dẫn của cậu, cuối cùng dung hợp toàn bộ vào xiềng xích làm từ Ly Hỏa của Huyền Qua.

Nhờ huyết khế, hai sức mạnh trực tiếp dung hòa mà không có bất cứ trở ngại nào, ánh lửa của xiềng xích màu đỏ vàng càng hừng hực hơn.

Huyền Qua cầm “xích” trong tay nhìn về phía hắc giao. Trong khoảng thời gian này, vết thương ở bụng đối phương đã khép lại hơn nửa, chỉ còn một lỗ máu to xấp xỉ mũi tên là không có cách nào khép lại.

“Tôi đi trước”

Không nhiều lời, Huyền Qua nhảy lên, áo mưa màu đen thùng thình hứng đầy gió. Cơ thể hắn tập kích bất ngờ như điện, nước mưa không ngừng rơi xuống đập về phía hắn, lúc đụng phải xiềng xích làm từ Ly Hỏa thì nhanh chóng bốc hơi, biến thành hơi nước màu trắng. Thế là quanh người Huyền Qua, sương mù lượn lờ như thật như ảo.

Thấy đối thủ xuất hiện, hắc giao nhanh chóng đong đưa đuôi dài, chóp đuôi mang theo sức mạnh va chạm với không khí, phát ra tiếng “bồm bộp” rõ rệt. Toàn thân nó thẳng băng, đón đầu đụng vào Huyền Qua.

Cơ thể Huyền Qua gần như biến thành dư ảnh, chỉ thấy hắn di chuyển cực nhanh trong mưa, chớp mắt mấy cái, xiềng xích đã giăng giữa không trung. Chẳng mấy chốc, Huyền Qua dừng ở trên không, búng tay một cái, xiềng xích tức thì siết lại, quấn chặt hắc giao ở trong, mạnh đến mức lún vào trong máu thịt của đối phương.

Có máu màu xanh đậm tanh hôi trào ra từ vết thương, lại nháy mắt bị ngọn lửa màu đỏ vàng trên xích thiêu cháy bốc hơi, hóa thành từng luồng khí đen.

Hắc giao bị nhốt phát ra tiếng rít gào trầm, không ngừng giãy giụa. Vảy màu đen trên người nó đột ngột dựng thẳng lên như lưỡi dao, bắt đầu cắt chém lên xích.

Lục Hào vẫn luôn ở phía dưới chú ý tình huống, nhanh chóng vẽ giấy khắc văn.

Đột nhiên, chỉ nghe “pặc” một tiếng, xiềng xích lún ở lưng hắc giao bị vảy cắt đứt. Chắc là biết như thế có thể thoát khỏi sự trói buộc của xích, hắc giao càng giãy giụa kinh hơn.

Mắt thấy hắc giao sắp thoát khỏi trói buộc, mười ngón tay của Lục Hào hoạt động nhanh chóng, mấy chục tấm giấy khắc văn cấp tốc bay lên trên, giữa chừng hợp thành một lưới ánh sáng màu trắng to lớn, lao thẳng tới hắc giao.

Xiềng xích một lần nữa siết chặt, hắc giao không né kịp, bị lưới ánh sáng bao lại.

Sóng nước bị ảnh hưởng bởi lực tác động, cuồn cuộn không ngừng, từng con sóng lớn đánh liên tiếp vào cầu Húc Lĩnh, Ly Hỏa trên đỉnh cầu tháp vẫn đang bùng cháy, chiếu sáng mặt sông.

Ủy ban huyền thuật.

Màn đêm không còn tĩnh lặng, trong đại sảnh của Ủy ban huyền thuật đèn đuốc sáng trưng, mặt tường bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo phản chiếu từng bóng người. Trong phòng có rất nhiều người nhưng không hề ồn ào.

Chung Hoài Nam ôm kiếm gỗ của mình, nhìn về phía Kỷ Đông Ca nhàn nhã ngồi trên ghế, “Quạ đen và những thứ còn lại nuôi dưới tòa nhà của Ủy ban huyền thuật, bây giờ đâu rồi?”

Kỷ Đông Ca chỉ hờ hững gõ mặt bàn, nụ cười bên khóe miệng vẫn y nguyên, “Sao tôi biết được, mấy người hỏi nhầm người rồi.”

Trong đại sảnh tụ tập gần trăm người, đều là những người trung thành với Ủy ban huyền thuật, trừ một số nhỏ huyền thuật sư Giáp Mộc ở bên ngoài thì cấp bậc cơ bản đều ở Ất Mộc. Bọn họ bị triệu tập khẩn cấp trong đêm vào trụ sở chính ở Giang Thành, không ngờ lại gặp phải tình cảnh giằng co giữa tiền bối Long Mộc Đường và hội trưởng Kỷ Đông Ca.

Trước khi làm rõ chuyện gì đang xảy ra, hầu hết mọi người đều lựa chọn im lặng, chú ý diễn biến.

“Tất nhiên là cậu biết.” Long Mộc Đường hiếm khi lấy ra gậy chống, hai mắt bình thường hiền hòa mà giờ phút này cực kỳ sắc bén, “Những thứ kia, đều là cậu mang ra từ trong mộ, nuôi hai mươi năm dưới các tòa nhà của Ủy ban huyền thuật, nếu cậu cũng không biết thì còn ai biết nữa?”

“Bà Long à, bà cung cúc tận tụy vì Ủy ban huyền thuật, tôi vẫn tôn trọng gọi một tiếng bà. Nhưng tôi không dám gánh lời vu khống này.” Kỷ Đông Ca nghiêm mặt, ông ta đứng dậy nhìn về phía đám người tụ tập trong đại sảnh rồi lại dời mắt về, vẫn vô cùng lịch sự, “Tôi dám thề, tôi thật sự không biết chuyện gì, càng không tham dự, thậm chí làm chủ như những gì mà bà, tiền bối Chung, tiền bối Tiết và tiền bối Vũ nói.”

Ông ta thật sự thề.

Nhìn Kỷ Đông Ca thản nhiên như thế, những người trong đám đông đóng vai trò hòa giải liên tiếp mở miệng.

“Bà Long à, có phải trong này có hiểu lầm gì không?”

“Đúng thế, tuy hội trưởng không hay quản lý sự vụ, không giúp được gì nhưng cũng không gây cản trở, bà nói vậy khiến người ta ghê lòng quá, hai bên đều giải thích rõ ràng, chuyện này cứ thế mà cho qua”

Ủy ban huyền thuật trừ mấy người cốt cán nhất, còn đâu thường ngày quản lý đó giờ đều vô cùng lỏng lẻo, nhân số quá nhiều nên hoàn toàn là nói chuyện bằng thực lực. Quyền lực của Giáp Mộc cao hơn Ất Mộc, Ất Mộc thì lại cao hơn cấp dưới.

Toàn là những người vô kỷ luật, thế nên cảm thấy hội trưởng Kỷ Đông Ca này tuy không hay ra mặt, còn rất khép kín nhưng thiên phú cực cao, năng lực tuyệt vời, do đó cũng chả có vấn đề gì to tát. Giờ thấy Long Mộc Đường dẫn người làm khó dễ Kỷ Đông Ca thì nhao nhao khuyên giải.

Thấy rõ thái độ của người chung quanh, lại để ý tay chống gậy của bà Long đang run rẩy, Tiết Phi Y không nhìn nổi, lửa giận trong lòng bùng lên.

Anh đi về phía trước một bước, đứng bên cạnh bà Long, nói, “Hội trưởng Kỷ này, tôi thấp cổ bé họng, nhưng cũng chỉ hỏi một câu, ông có dám cởi khăn quàng trên cổ mình xuống cho bọn tôi xem, trên gáy ông có vết máu tượng trưng cho con rối hay không không?”

Vẻ mặt của Kỷ Đông Ca không có gì thay đổi, nhưng Tiết Phi Y nháy mắt cảm giác được phía sau lưng trở nên lạnh lẽo.

Sông Thương.

Lưới ánh sáng khổng lồ hợp với xiềng xích, vây hắc giao trên mặt sông.

Lục Hào đưa tay xoa nước mưa trên mặt mình, hiện tại cậu không phân biệt được mặt và tay, rốt cuộc thì cái nào lạnh hơn.

Nước trên lông mày và lông mi được lau khô, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn, nhưng mà không ngờ, hắc giao đột nhiên chìm xuống, lặn vào trong sông Thương, bọt nước bắn lên mấy chục mét!

Lục Hào thất thanh, “Hỏng rồi!” Một khi hắc giao vào nước, bọn họ sẽ biến thành thế yếu.

Huyền Qua mang cậu nhẹ nhàng nhảy lên, một lần nữa lui về đỉnh tháp của cầu, “Có thể hắc giao đang ở đáy nước, nó bị trói, chắc chắn không thể nào bơi được.”

Lục Hào nhìn chằm chằm nước sông gần như đen kịt, suy nghĩ quay cuồng, cậu bỗng ngẩng đầu lên, “Dùng roi! Roi dài!” Hai mắt cậu như phát sáng, “Như vũ khí của cô giáo Tống ấy anh.”

Lục Hào bắt chước động tác vung roi, “Nếu hắc giao ở dưới đáy nước, tụi mình không thể xuống nước, vậy thì tách nước!”

Suy nghĩ của cậu có vẻ không thực tế, nhưng Huyền Qua đã hiểu ý cậu. Hắn mang người xuống dưới mặt cầu, mưa gió đều bị cản ở bên ngoài.

Mũ trùm của Lục Hào bị Huyền Qua vạch ra, để lộ khuôn mặt trắng nõn nà.

“Tôi hiểu ý em, nhưng cần em phối hợp”

Lục Hào gật đầu, lập tức phát hiện Huyền Qua cởi áo mưa của cậu, tiếp đó lại cởi áo khoác, cuối cùng đưa tay kéo áo ở vai cậu xuống.

Gió vẫn đang thổi, vai Lục Hào cảm giác được cơn lạnh, hơi co quắp.

“Anh muốn cắn em à?”

“Ừ.” Một tay Huyền Qua nắm áo Lục Hào, tay kia vịn vai cậu từ phía sau, phủ môi lên.

Cơn đau nhói truyền tới, huyết khế được đánh thức, liên hệ giữa hai người càng thêm rõ ràng. Lục Hào có thể cảm nhận được khí thế trên người Huyền Qua tăng lên rất nhiều.

Lục Hào bật ra giọng mũi, rất khẽ, cảm thấy lần này Huyền Qua hút nhiều máu hơn trước đó, nhưng vết thương chỉ hơi đau lúc đầu, về sau thì không còn cảm giác. Lục Hào hít hà, cảm giác cánh tay không bị lạnh vì thiếu máu mà lại nóng lên.

“Được chưa anh?”

Lại qua gần mười giây, Huyền Qua mới ngẩng đầu lên, liếm máu dính ở khóe miệng, “Được rồi, mèo con đau không?”

Lục Hào lắc đầu, “Không đau.” Cậu vừa nói vừa không chắc, “Có tác dụng không?”

“Đương nhiên.” Huyền Qua hôn khóe miệng Lục Hào, ngồi dậy, cẩn thận mặc áo khoác và áo mưa cho cậu.

Hắn hoạt động cổ tay, mở năm ngón tay phải làm động tác tóm, không khí quanh đó trở nên xao động. Lục Hào thậm chí cảm giác được một cách rõ rệt nhiệt độ xung quanh đang không ngừng giảm xuống, như thể tất cả hơi nóng đều bị cướp đi.

Ánh sáng chói lọi đột nhiên hiện ra, trên lòng bàn tay phải của Huyền Qua xuất hiện một ngọn lửa, rất nhanh, ngọn lửa dần dần mở rộng, kéo dài, biến thành một cây roi màu đỏ vàng.

Một đầu roi men theo trụ cầu rơi vào nước sông, rất nhanh, nước sông gần trụ cầu nhanh chóng sôi sùng sục, thậm chí nổi bọt khí.

Huyền Qua tập trung cao độ, nhấc roi lên, cơ bắp trên cánh tay căng cứng.

Mười mấy giây kế tiếp, trong mắt Lục Hào như nhấn nhanh về phía trước, khi cậu lấy lại tinh thần, hơi thở vô cùng dũng mãnh nhanh nhẹn đã càn quét bốn bề xung quanh, cây roi màu đỏ vàng để lại vài dư ảnh, cuối cùng đánh vào mặt sông.

Nước sông màu xanh đậm và roi đỏ vàng tiếp xúc, gần như là trong nháy mắt đã bốc lên sương trắng. Cây roi cắt ngang sông Thương như tách biển!

Roi dài bổ đôi nước sông, cuối cùng vụt thẳng xuống sống lưng hắc giao. Hắc giao hứng một roi đó, máu thịt trên lưng tỏa ra mùi khét lẹt. Nó trở mình rồi lại nổi lên mặt sông.

Nước sông một lần nữa khép lại, ngoài sương trắng mù mịt, cảnh tượng một roi tách sông trước đó như ảo giác.

Xiềng xích phủ kín khắc văn lần nữa được nắm chặt, lưới lớn tỏa ánh sáng trắng cũng không nới lỏng, hắc giao bị trói chặt phát ra một tiếng rít, con mắt màu đó nháy cái sáng lên.

Cùng lúc đó, trong đại sảnh Ủy ban huyền thuật.

Kỷ Đông Ca chậm rãi cởi khăn quàng cổ của mình xuống, quay lưng về phía đám đông, lộ ra phần gáy trơn bóng. Mười mấy giây sau, ông ta lại đứng ngay ngắn, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng hiện trường lại có rất nhiều người cảm thấy bất bình vì ông ta.

“Đây rõ ràng là làm nhục và vu khống! Bà Long à, bà và ông Vũ, ông Tiết đều là tiền bối có lai lịch nhất của Ủy ban huyền thuật, bà muốn đoạt quyền thì cứ việc nói thẳng, tôi nghĩ hội trưởng chắc chắn chẳng hề do dự nhường lại vị trí này, bà cần gì phải đi đường vòng nhiều thế?”

Kỷ Đông Ca không nói gì.

Một người khác tiếp lời, “Thời điểm tôi thi tư cách huyền thuật sư, bà Long là giám khảo của tôi, nhoáng cái đã qua mười năm, trong lòng tôi vẫn luôn kính trọng bà, nhưng mà lần này tôi không thể không đứng ra, nói một câu công bằng cho hội trưởng. Không biết mục đích của bà rốt cuộc là gì, nhưng kiểu vu oan này thật sự khiến chúng tôi thất vọng!”

Có người cầm đầu mở miệng trước, còn lại đều thì thầm thảo luận, thi thoảng xuất hiện những từ “đoạt quyền”, “vu khống”, “lai lịch”.

Tiết Phi Y hơi gấp, “Rõ ràng ——” Anh sẽ không nghi ngờ Lục Hào và Huyền Qua, nhưng bây giờ trên gáy hội trưởng không có vết máu, tình huống này càng thay đổi càng tệ hơn!

Chung Hoài Nam giữ thái độ bình thản, hơi híp mắt, ngữ điệu vẫn đều đều, “Nhất định gã đã có phòng bị, ngụy trang xong xuôi. Bây giờ, trừ phi chính gã nói thật hoặc là chúng ta có thể sử dụng cách khác, chứng minh chân tướng cơ thể của gã là con rối, nếu không lần này chúng ta cũng không có cách trực tiếp vạch trần gã tại trận.”

Tiết Phi Y thấp giọng, “Vậy trước hết chúng ta tạm thời quan sát? Hay là tìm cơ hội khác ạ? Cháu cảm giác lão muốn vu cáo ngược lại chúng ta! Đậu mòe, cháu muốn bùng nổ tại chỗ!”

Quả nhiên.

“Các vị.” Kỷ Đông Ca bỏ khăn quàng sang bên cạnh, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, ông ta nhìn người trong đại sảnh, “Tôi đoán, mấy người bà Long và ông Vũ khẳng định đã bị kẻ khác lừa.”

Tiết Phi Y nghiến răng, thì thầm với Dư Trường Sinh, “Chắc là định bảo tụi mình hoặc Lục Hào là kẻ xấu lừa mấy người bà Long chứ gì? Vô liêm sỉ vô liêm sỉ!”

“… Tôi tin xuất phát điểm của các vị tiền bối đều là tốt, cũng vì lợi ích của Ủy ban huyền thuật, bây giờ đã rõ ràng, bản thân tôi cũng không có tổn thất gì ——”

Một giọng nói trong đám người đột nhiên hét lên, “Chả nhẽ ỷ vào già đời thì có thể thích là vu khống người ta hả? Hôm nay là hội trưởng, vậy mai sẽ là ai?”

Lại có kẻ phụ họa, “Đúng thế, mấy tiền bối già này đáng ra phải về hưu từ lâu rồi, không nên nhúng tay vào những chuyện này!”

Tư tưởng đồng cảm, khiến người vốn không có ý định quan tâm cũng bị kích động.

Bấy giờ Tiết Phi Y mới nhận ra, mục tiêu của Kỷ Đông Ca không hẳn là Lục Hào, cũng không phải là lật lại ván trước mà muốn mượn cơ hội này, trực tiếp đuổi tất cả mấy người Long Mộc Đường và Vũ Trực, những con người nòng cốt nhất ra khỏi Ủy ban huyền thuật!

Tiết Phi Y nhìn tình cảnh trong đại sảnh và mấy kẻ lên tiếng đầu tiên, lại nhìn về phía Kỷ Đông Ca, cảm thấy dưới nét mặt vẫn luôn ôn hòa của đối phương như thể đang giễu cợt Long Mộc Đường —— đây chính là tâm huyết mấy chục năm của bà, đây chính là đám người bà che chở, đây chính là Ủy ban huyền thuật bà dốc cả đời bảo vệ tới chết!

Giờ phút này, Tiết Phi Y bỗng cảm thấy cổ họng đau đớn, khóe mắt trông thấy tay cầm gậy của Long Mộc Đường rõ ràng đang cố gắng dằn cơn run rẩy xuống. Anh chật vật quay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía Dư Trường Sinh, nhỏ giọng nói, “Tụi mình nghĩ cách đi, không thể để cho mấy người bà Long bị Kỷ Đông Ca bắt nạt như thế được!”

Dư Trường Sinh gật đầu, đang định nói thì đó thì chợt nhạy cảm nhìn về phía Kỷ Đông Ca đang xoa dịu cảm xúc của đám người, “Khí tràng trong đại sảnh bất thường.”

Tiết Phi Y là chiêm tinh sư, cảm ứng với khí tràng không nhạy như Dư Trường Sinh, anh cẩn thận cảm nhận, “Sao tôi không phát hiện?”

Nói hết lời chưa được mấy giây, Kỷ Đông Ca đứng đối diện họ đột nhiên rên khẽ một tiếng, tiếng rất nhỏ nhưng Tiết Phi Y vẫn luôn chú ý Kỷ Đông Ca nên lập tức nhìn sang. Sau đó anh phát hiện, vẻ mặt của Kỷ Đông Ca đột nhiên xám ngoét, tròng mắt như được lắp vào, không hề có chút thần thái.

Lần này, Tiết Phi Y phản ứng rất nhanh, anh nhìn thoáng qua Dư Trường Sinh trước, thấy đối phương gật đầu, bấy giờ mới nhanh chóng hô to, “Nhìn hội trưởng kỷ của mấy người kìa, quanh người toàn là tử khí nồng nặc! Người bình thường mà vậy hả? Tất nhiên là không rồi! Thế nên lão không phải người sống mà là một con rối đóng giả, việc này còn gì để ngụy biện nữa? Mấy người đều bị lừa rồi!”

Lúc này, Kỷ Đông Ca quỳ một chân trên đất, gian nan chống người. Ông ta có thể khẳng định, sinh khí trên người mình đang nhanh chóng bị rút sạch.

Lúc đầu cơ thể rối này do chính tay ông ta luyện chế, sinh khí bị rút sạch, ông ta lại chẳng lo sẽ có vấn đề gì. Nhưng tình huống như này chỉ có thể là hắc giao liên kết với ông ta cần nhiều sinh khí, mới có thể rút sạch cả chỗ ông ta.

Chẳng lẽ ông ta đoán không sai, Lục Hào thật sự đi cầu Húc Linh sông Thương, mà Phương Lâm chưa kịp ngăn cản bọn chúng, để bọn chúng làm hắc giao bị thương?

Theo cơ thể nửa quỳ của ông ta, làn da bại lộ trong tầm mắt mọi người xảy ra biến hóa.

“Vết máu! Trên gáy lão có vết máu tượng trưng cho con rối!”

Nghe theo tiếng của Tiết Phi Y, đám người phát hiện, làn da trên gáy Kỷ Đông Ca như bong ra từng mảng. Theo từng miếng da xám ngoét tróc ra, một vết máu đỏ sẫm xuất hiện, vô cùng chói mắt, phía trên còn có tử khí cuồn cuộn, cực kỳ đáng sợ.

Từ lúc bắt đầu hiện trường đã không có ai nói chuyện, không bao lâu toàn trường xôn xao.

Biết mình bị bại lộ, Kỷ Đông Ca gắng gượng đứng dậy, khớp nối tay chân phát ra tiếng ma sát nham nhám, cực kỳ rõ ràng trong đại sảnh yên tĩnh.

Ông ta cố gắng nở nụ cười cứng ngắc với đám đông, tức khắc có người lùi về sau một bước theo bản năng.

“Các ngươi sợ cái gì? Sợ ta à?” Kỷ Đông Ca nhẹ giọng hỏi, lại đi về phía trước nửa bước, cựa cổ, “Tại sao các ngươi phải sợ ta? Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa!” Ông ta đột nhiên chỉ vào trong đám người, giọng the thé, “Sao lúc ở trước mặt ta nịnh bợ bảo sẽ đuổi Long Mộc Đường ra khỏi Ủy ban huyền thuật, nhận ta làm chủ thì không sợ ta? Hả?”

“Lũ các ngươi!” Kỷ Đông Ca cười lạnh, biểu cảm điên cuồng, sau đó, ông ta quay người nhìn về phía Long Mộc Đường, “Nhưng thật là đáng tiếc, các ngươi nhận ra thì cũng quá muộn rồi, muộn hai mươi năm, những kẻ kia —— đều chết hết!”

Nhắc đến “hai mươi năm”, ngay cả Tiết Phi Y cũng phát hiện bất thường, anh vô thức đứng lại gần Dư Trường Sinh.

Vũ Trực là người đầu tiên hỏi, “Những ai?”

“Để ta nhớ lại đã, Thạch Nham, Tưởng Văn Quyền, Trịnh Trúc… Còn ai nữa ta? Ôi trời ta quên rồi, nhưng chắc các ngươi vẫn còn nhớ nhỉ?”

Giọng nói của Kỷ Đông Ca tràn đầy ác ý, “Bọn chúng, kẻ nào kẻ nấy đều nói là vì đại nghĩ, vì lý tưởng, vì truyền thừa huyền thuật mà trực tiếp phá hủy ngôi mộ. Nhưng sau đó thì sao? Trong lòng mỗi kẻ đều có mưu đồ đen tối! Đều có lòng tham không nói ra! Ta chỉ ngụy trang rồi từ đó châm ngòi vài câu thôi mà tất cả bọn chúng đều phát điên! Đều phát điên hết!”

Long Mộc Đường siết chặt gậy chống mới không ngã xuống, gần như là run giọng, “Hai mươi năm trước ——”

“Đúng rồi, là hai mươi năm trước đấy.” Kỷ Đông Ca nhếch mép, “Truyền thừa huyền thuật trong mộ, rõ ràng chính là bảo tàng khổng lồ! Thế nhưng tầm nhìn của cả đám các ngươi đều thiển cận, lại đi quyết định cho nó phủ bụi dưới đất. Các ngươi không đáng chết chắc? Các ngươi mới là tội nhân!”

Ông ta nói khẽ, “Chờ các ngươi cũng chết rồi có thể đi hỏi những kẻ kia, chết trên tay bạn bè mình tin tưởng, viên mãn lắm đúng không? Nghi ngờ lẫn nhau, kết cục tàn sát, tốt quá còn gì!”

Còn chưa nói hết, Kỷ Đông Ca đột nhiên không giữ được trọng tâm, ngã ụp xuống đất, tiếp xúc với mặt đất cẩm thạch kêu “bịch” một tiếng. Cơ thể ông ta vặn vẹo co quắp, da dẻ cũng hoàn toàn mất đi diện mạo của con người, trở nên cứng rắn.

Một bên khác, trên sông Thương, bên trong vết roi trên lưng hắc giao, máu thịt đang không ngừng lúc nhúc, chậm rãi hợp lại với nhau ——vết thương đang nhanh chóng hồi phục như cũ. Cây cối ở Lâm Giang bị rút khô mất đi sức sống, nhanh chóng chết héo, có một luồng sinh khí không rõ cuồn cuộn không ngừng tụ lại quanh hắc giao.

Đúng lúc này Phương Lâm tới bờ hồ. Mụ ta mặc một chiếc áo mưa màu đen, nấp ở chỗ bí mật không hề dễ thấy.

Nhìn thấy quái vật lơ lửng trên không, túi vải trong tay mụ run rẩy theo. Mụ ta ổn định tâm trí, nhớ tới lời dặn dò của Kỷ Đông Ca, lấy bình sứ từ trong túi vải.

Tay mụ run rẩy mở nắp bình rồi ném cực nhanh ra ngoài. Bình sứ vẽ ra một đường vòng cung, cuối cùng chìm vào trong nước sông, không hề bắn lên tí bọt nước nào.

Nhưng chỉ mười giây, nơi bình sứ rơi xuống nước lại xuất hiện bảy xoáy nước!

Sương đen lan ra, nháy mắt che kín mặt sông, còn lan lên trên. Chỉ có Ly Hỏa ở đỉnh tháp kia vẫn sáng ngời.

Huyền Qua cầm roi định cắt ngang quá trình chữa trị vết thương của hắc giao, không ngờ tử khí đột nhiên xuất hiện lan ra quá nhanh. Hắn vô thức nhìn về phía Lục Hào thì thấy cậu đã bị bao phủ trong sương đen!

Không còn lòng dạ để ý đến hắc giao, Huyền Qua đáp xuống, khóe mắt trông thấy một người đàn bà mặc áo mưa màu đen đứng ở bên bờ, xuất hiện vào thời điểm này quá khả nghi, hắn dứt khoát đưa một ngọn Ly Hỏa qua.

Phương Lâm thấy sương đen dày đặc, không còn nhìn thấy xoáy nước nữa, trong nội tâm mụ là sự kích động hưng phấn đến mức lông tóc dựng đứng, đang định mặc kệ rời đi luôn. Không ngờ một vệt đỏ vàng đột nhiên tới gần, mãi đến khi tới gần trước người mụ mới thấy rõ, thứ bay tới là một lưỡi dao làm từ lửa, ánh lửa khiếp người!

Dưới cơn sợ hãi, mụ hét lên, liên tục nói, “Tôi không làm gì hết ——“

Giọng nói truyền vào tai Huyền Qua, hắn gần như nhận ra ngay, đây là giọng của kẻ trong cuộc họp đề xuất muốn đưa Lục Hào ra ngoài làm mồi nhử.

Hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, dao găm trước mặt Phương Lâm hóa thành dây thừng trói cả người mụ lại, cố định ngay tại chỗ.

Đương lúc Phương Lâm giãy giụa, hắc giao đang không ngừng hấp thu sinh khí lân cận, sao có thể bỏ qua cho một con người? Phương Lâm cũng kịp phản ứng, gào về phía hắc giao cuộn tròn, “Tao là thuộc hạ của Kỷ Đông Ca! Tao làm việc cho gã!” Tiếp đó nói câu này hai lần, mụ cảm giác toàn thân đang rét run, không bao lâu đã hoàn toàn mất đi hô hấp.

Huyền Qua tới gần nơi Lục Hào đứng trước đó, la lớn, “Mèo con?”

Không có ai trả lời.

Lòng Huyền Qua nháy mắt chùng xuống, khí thế cuồng bạo vẫn luôn kìm nén không chút trở ngại bùng phát, gần như biến thành thực thể quanh người. Hắn một lần nữa hội tụ roi dài trên tay, bổ mạnh sương đen xung quanh ra.

Nhưng nơi Lục Hào đứng trước đó vậy mà không có một ai.

Huyền Qua cầm roi xoay người, như Sát thần giáng thế, lúc này, phía sau trụ cầu bỗng truyền tới âm thanh, “Huyền Qua ơi? Em ở đây.”

Huyền Qua khựng người, bất thình lình quay lại, nhanh chóng vòng qua phía sau trụ cầu thì thấy Lục Hào ngoan ngoãn đứng ở đó.

Lục Hào đang định mở miệng nói phát hiện của mình, lại trông thấy Huyền Qua cầm roi lao thẳng tới ôm cậu vào lòng, lực tay vòng trên lưng cậu mạnh khủng khiếp.

Cậu nhịn đau, vỗ lưng Huyền Qua xoa dịu, “Không có chuyện gì, em không sao.”

Lại ôm một lúc, Huyền Qua mới nhìn kỹ mắt Lục Hào, “Mắt trái biến thành màu đỏ rồi.”

“Không sao, bây giờ cũng không có cảm giác.” Tốc độ nói của Lục Hào nhanh hơn, “Em phát hiện ra Nguyên Thủy rồi!”

“Nguyên Thủy?”

“Là Nguyên Thủy đó!” Lục Hào gật đầu lia lịa, chỉ nốt ruồi trên mí mắt trái, “Chính là nốt ruồi này, Nguyên Thủy ở ngay đây.”

Lục Hào cảm giác ngón tay Huyền Qua nhẹ nhàng sờ lên nốt ruồi này, cậu giải thích, “Ban nãy sương đen đột nhiên lan rộng, toàn thân em lại bắt đầu lạnh lẽo đau buốt, trong một chốc ý thức cũng không quá rõ ràng. Nhưng em biết rất rõ, Nguyên Thủy trực tiếp hình thành một lớp màng nước, ngăn cách em với sương đen.”

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Hào cảm nhận sự tồn tại của Nguyên Thủy một cách rõ rệt.

Huyền Qua không nói gì, chỉ duỗi tay ôm lấy Lục Hào, trong lòng nghĩ mà sợ.

Thế là tiếp đó, Huyền Qua như có bóng ma tâm lý, lúc nào cũng dắt tay Lục Hào hoặc là ôm trong lòng.

Mà trong một khoảng thời gian ngắn như thế, lấy quạ đen dẫn đầu, bảy thực thể ngưng tụ từ tử khí uốn lượn quanh hắc giao, sương đen dày đặc như thể trời sắp sập.

Vết thương trên người hắc giao đã hoàn toàn khép lại, bởi vì hút đủ sinh khí, cặp mắt màu máu của nó càng đậm hơn.

Lúc Lục Hào nhìn sang, hắc giao đang cắn nuốt quạ đen.

Sức mạnh áp đảo, chẳng mấy chốc quạ đen đã bị cắn nuốt biến mất hơn nửa, mà khí tràng của hắc giao lại nặng nề hơn.

Nhưng sau khi cắn nuốt quạ đen, hắc giao ngừng động tác, lúc này, xung quanh nó còn sáu bóng đen, có lẽ không đủ mạnh, thân hình không ngưng tụ được như quạ đen trước đó.

Suy nghĩ trong đầu Lục Hào xoay chuyển mấy vòng, “Theo anh… có phải vì bản thân quạ đen cũng có ý thức, hắc giao vì nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối và quyền chủ đạo nên cắn nuốt quạ đen trước không?”

“Có khả năng.” Huyền Qua gật đầu, “Bởi vì đối với hắc giao bây giờ, sinh khí có tác dụng hơn tử khí.” Hắn ôm Lục Hào bằng một tay, cầm cây roi màu đỏ vàng trực tiếp xông lên.

Giữa trời đất, ánh sáng đỏ vàng trong bóng đêm cực kỳ chói mắt. Huyền Qua vùng một roi, lập tức đánh cho hai bóng đen trước mặt tàn phế một nửa, giấy khắc văn đã không còn nhiều, Lục Hào dứt khoát vẽ khắc văn từ hư không, nhanh chóng xóa bỏ sương đen đã ngăn cách.

Hắc giao vốn núp sau sáu cái bóng đen, dường như biết sức mạnh chênh lệch quá lớn, nó thét dài một tiếng, thân hình trong lúc đó bành trướng, lớn hơn gấp hai đến ba lần trước đấy. Vảy bao phủ bên ngoài thân hiện ánh sáng lạnh, cực kỳ sắc bén.

Nó trở người cũng mang theo một trận gió mạnh, áo mưa của Lục Hào bị rách một lỗ, nước mưa thấm vào khiến cậu lạnh đến run rẩy.

Lục Hào cầm một tấm khắc văn làm băng dán tạm thời che đi lỗ thủng, nhìn tình cảnh trước mắt, “Mình chia ra, anh giải quyết con to, em giải quyết mấy con nhỏ còn lại nhé?”

Đây là biện pháp tốt nhất, sau khi Huyền Qua do dự vẫn gật đầu, “Chú ý an toàn, có gì thì gọi tôi.”

“Vâng”

Từ khi xác định được vị trí của Nguyên Thủy, liên hệ giữa Lục Hào và nó đã rõ ràng hơn nhiều. Cậu điều động Nguyên Thủy, sau đó thử bước ra —— nháy mắt có một tầng nước trong suốt ngưng tụ dưới chân, khiến Lục Hào cảm giác như đang giẫm trên kính.

Đi mấy bước thì quen, Lục Hào nhìn về phía Huyền Qua, hai người cực kỳ ăn ý, Huyền Qua nhảy lên, dẫn hắc giao tới một bên khác của cầu Húc Lĩnh.

Một mình Lục Hào đối mặt với sáu bóng đen còn lại, cơ thể của chúng đều lờ mờ, không thấy rõ rốt cuộc là gì. Lục Hào suy nghĩ mấy giây, quyết định tách bọn chúng ra trước.

Hai mươi mốt tấm khắc văn nối liền thành một sợi dây, vây ba bóng đen ở mép, Lục Hào chuẩn bị giải quyết ba cái bóng trước mặt.

Nhưng “sợi dây” kia chỉ có thể duy trì gần mười phút, điều này có nghĩa là Lục Hào nhất định phải giải quyết một bóng đen trong ba phút mới được.

Cậu vuốt giấy khắc văn trên tay, trong lòng đột nhiên trào dâng ý chí chiến đấu, tốc độ máu chảy nhanh hơn, huyệt thái dương có cảm giác phồng lên.

Liên tiếp bảy tấm khắc văn được Lục Hào kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái, áo mưa trên người cậu bị cuồng phong thổi phần phật, nhưng trong mưa gió, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, “Khu tà phược mị, phách vô tang khuynh, khứ tà vệ chân, khí thần dẫn tân…”

Tiếng nói của cậu vô cùng yếu ớt so với tiếng mưa to gió lớn trên mặt sông, nhưng theo giấy khắc văn sáng dần lên, lúc giọt mưa rơi xuống đều sẽ bị âm thanh cậu phát ra đánh tan.

Bảy tấm khắc văn được ném ra cùng lúc, cùng biến thành hình dáng bảy chuôi lợi kiếm, bao vây ba bóng đen kia. Lục Hào cắn rách ngón tay, vẽ cực nhanh một khắc văn phức tạp lên giấy khắc văn trắng, sau đó bờ môi mấp máy thần tốc, giấy khắc văn có máu tươi bay lên không.

Xác định vị trí không sai, Lục Hào không thành thạo giẫm lên Nguyên Thủy, nhanh chóng lùi về sau. Mới lùi mười mấy mét, khắc văn lơ lửng trên không đã biến thành một quả cầu ánh sáng, vội vã đáp xuống bảy chuôi “lợi kiếm”. Tám tấm khắc văn hợp lại làm một thể, ánh sáng chói lòa khiến cho mặt sông cũng sáng lên.

Bên trong ánh sáng rực rỡ, ba bóng đen chưa kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào đã bị xoắn thành tro tàn.

Tuy lần này hiệu suất vô cùng cao nhưng Lục Hào có cảm giác bị rút sạch sức mạnh. Cậu hơi lắc lư, không chú ý một cái, Nguyên Thủy cậu giẫm dưới chân bỗng vỡ vụn, cả người cậu rơi xuống.

Lục Hào đã chuẩn bị sẽ rơi xuống sông Thương, nhưng còn chưa kịp cảm nhận hơi nước ở sông thì đã được Huyền Qua bắt lấy.

Huyền Qua ôm người đứng ở bờ sông, quan sát Lục Hào từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Có sao không?”

“Em không sao, chỉ là mới nãy hơi kiệt sức, không tập trung chú ý thôi, nghỉ một lát là ổn”

Cậu tập trung tinh thần, quả nhiên, Nguyên Thủy lại xuất hiện dưới chân.

Đang nói, một cơn gió mạnh thổi qua, Huyền Qua mang Lục Hào nhanh chóng né tránh, sau đó hôn giữa lông mày cậu, “Tôi đi đây, chú ý an toàn.”

Chờ Huyền Qua nghênh đón hắc giao ở một bên khác, Lục Hào hít sâu, xem chừng còn hai ba phút cấm chế cậu bày ra sẽ bị phá. Cậu giẫm lên Nguyên Thủy, một lần nữa trở lại không trung. Mưa đã nhỏ đi, cậu dứt khoát cởi mũ ra, trong lòng suy nghĩ làm sao đối phó ba bóng đen còn lại.

Bởi vì huyết khế với Huyền Qua được đánh thức, bây giờ lại cảm giác được sự tồn tại của Nguyên Thủy, Lục Hào cảm thấy mình cậu giải quyết ba bóng một lần nữa dường như cũng không phải chuyện không thể.

Ngay lúc cậu rối rắm, tiếng gào của hắc giao vang lên, Lục Hào nhìn lại thì thấy sương đen đã hoàn toàn bao phủ bên kia cầu, không thấy rõ tình huống. Trong lòng cậu sốt ruột muốn đi qua nhưng đột nhiên dừng lại ——trong tầng tầng lớp lớp sương đen, một mảng đỏ vàng đang không ngừng lan rộng, tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Lục Hào yên lặng nhìn về hướng đó, tức khắc nhận ra ——đó là Ly Hỏa Phù Minh bàn.

Trong màn sương đen cuồn cuộn, Ly Hỏa Phù Minh bàn xuất hiện như Kim Ô, mặt ngoài quái bàn khắc Cửu Thiên Tinh Thần từ từ bay lên, xoay tròn từ tây sang đông. Một sức mạnh vô cùng thuần khiết bắn ra, phá tan sương đen ngăn trở, ngay cả mây đen trên bầu trời cũng tan đi.

Sau đó, chỉ thấy Ly Hỏa Phù Minh bàn nháy mắt đã lao về phía hắc giao, trấn áp đối phương chìm vào nước sông.

Trong lòng Lục Hào không nỡ, nhưng cậu nhất định phải để ý kỹ phía bên mình, thế là phân tâm ở gần mặt sông Huyền Qua biến mất, hai tay cùng lúc kết thủ ấn.

Ngọn lửa màu đỏ vàng xuất hiện trên tay phải Lục Hào, mà lòng bàn tay trái ngưng tụ ra một giọt nước. Cả hai tương hợp, biến thành một đôi cá âm dương khổng lồ trước mặt cậu, mang theo lực vạn quân, đánh về phía ba bóng đen.

Một tiếng vang trầm phía trên sông Thương, tử khí tụ lại với nhau cùng nổ tung, có một số ít rơi xuống cầu, tức thời ăn mòn một lỗ to.

Lục Hào xác định đối thủ của mình đã bị giải quyết, vội vàng chạy sang phía bên kia cầu Húc Lĩnh. Chẳng qua cậu vừa tới đỉnh tháp của cầu thì dừng bước.

Trong tầm nhìn, mảng lớn nước sông đều hiện màu đỏ vàng, sóng lớn dâng trào, ầm ầm cuộn lại. Cơ thể hắc giao lộ ra khỏi mặt nước một đoạn ngắn, phía trên chồng chất vết thương, da lật lên thấy thịt. Lục Hào càng nhìn càng kinh hãi, nhưng cậu biết mình xuống dưới sẽ chỉ thêm phiền, đành phải thấp thỏm chờ ở trên.

Lại qua mười phút, điện thoại cứ rung mãi mới khiến Lục Hào chú ý, cậu kết nối video, là Tiết Phi Y.

“Bọn em sao rồi Tiểu Lục Hào?”

Lục Hào vẫn luôn nhìn xuống dưới, “Huyền Qua và hắc giao đang ở dưới nước, tình huống vẫn chưa rõ.” Cậu lại hỏi, “Các anh thì sao?”

Giọng Tiết Phi Y khá kích động, “Kỷ Đông Ca bị hút đi tất cả sinh khí trong nháy mắt.” Tiếp đó anh lại miêu tả cảnh tượng khi ấy cực kỳ sinh động.

Lục Hào nhớ tới việc trước đó hắc giao hấp thụ sinh khí chữa trị vết thương, đoán được đại khái vì sao Kỷ Đông Ca lại trực tiếp bị vạch trần mà không hề đề phòng.

“Vết máu ở gáy lão lộ ra, sau lão lại giở trò cũ, muốn chiếm thể xác ông Vũ, chờ thời cơ chuồn đi nhưng bị Dư địa chủ nhìn thấu. Cuối cùng hai mươi mấy trận pháp sư cấp Mộc làm một cái trận nhốt lão lại, chờ hỏi cho ra nhẽ rồi xử lý”

Tiết Phi Y thở dài, “Lần này mấy người bà Long thật sự muốn thanh lý môn hộ.”

“Như vậy cũng tốt.” Lục Hào một lòng hai dạ.

“À đúng rồi, bà Long hỏi chuyện hắc giao, Kỷ Đông Ca nói, sau khi lão biết trên người em có Nguyên Thủy, định lấy cho mình dùng, như thế thì không cần phải lo vấn đề tử khí ăn mòn nữa. Lại bởi vì lão muốn hoàn toàn khống chế hắc giao nên muốn luyện em thành con rối, lão sẽ “nhập” vào thể xác của em. Đồng thời xóa bỏ ý thức của Ly Hỏa Phù Minh bàn, đem khí linh của Ly Hỏa Phù Minh bàn và hắc giao hòa làm một thể, như thế lão có thể mượn huyết khế giữa em và Huyền Qua, hoàn toàn điều khiển hắc giao”

Lục Hào hơi nghi ngờ, nhìn Tiết Phi Y, “Mục đích ông ta làm vậy là gì?”

Tiết Phi Y gãi đầu, “Lão nói, chỉ cần điều khiển hắc giao thì lão có thể nắm giữ sức mạnh lớn nhất thế gian, đứng trên đỉnh cao huyền thuật, đồng thời không còn sợ thời gian trôi. Đương nhiên lão nói, mục đích chính của lão là để chấn chỉnh lại giới huyền thuật.” Anh không tài nào hiểu được ý tưởng của Kỷ Đông Ca, “Nhưng bà Long cũng bảo, Kỷ Đông Ca là thiên tài mấy trăm năm khó gặp, nhưng —— “

Một tiếng “Ầm” thật lớn ngắt lời anh. Lục Hào tiện tay tắt điện thoại, nhìn về phía mặt sông thì thấy nước sông nổ cao mấy trăm mét, hắc giao đụng thẳng vào trụ cầu Húc Lĩnh, lực lớn, toàn bộ trụ cầu đều dời vị trí.

Lúc này, vảy toàn thân của hắc giao đều lật ngược lại, râu dài đã đứt, thậm chí đuôi giao còn bị chém thành hai nửa, cháy khét.

Mấy giây sau, Huyền Qua vọt ra khỏi mặt nước, toàn thân như một ngọn lửa hừng hực lao về phía hắc giao, sau đó tung một cú đấm vào bảy tấc của nó.

Mặt sông dần yên ả trở lại, con mắt đỏ lòm của hắc giao đã hoàn toàn nhắm lại, không còn hơi thở. Mà Huyền Qua đưa tay, cầm một hạt châu trong suốt tìm được trong bảy tấc, mang theo khí thế hung hãn quay trở về bên cạnh Lục Hào.

Lục Hào nhìn hạt châu Huyền Qua nắm trong tay, yết hầu khô ran, “Đây là linh tủy?”

“Ừ.” Huyền Qua đặt hạt châu vào lòng bàn tay Lục Hào, “Nhưng cần em trả về giúp tôi.”

Vừa dứt lời, bên trong ngọn lửa bùng cháy, Huyền Qua thoát khỏi hình người, biến thành Ly Hỏa Phù Minh bàn rơi xuống tay Lục Hào. Cửu Thiên Tinh Thần ở mặt ngoài quái bàn tỏa ra màu vàng kim nhàn nhạt, đường vân ngọn lửa như vẫn đang bốc cháy.

Ngón tay Lục Hào vuốt vẽ hai chữ “Huyền Qua” khắc ở chính giữa, đặt hạt châu trong suốt lên. Hạt châu vừa tiếp xúc với quái bàn, giống như băng, lập tức tan thành nước trong suốt. Ánh sáng màu vàng chậm rãi lan ra, cũng bao bọc Lục Hào ở trong.

Sông Thương biến mất không thấy nữa, cầu Húc Lĩnh cũng biến thành hư ảnh, ngay cả gió cũng ngừng. Lục Hào đứng trong không gian tĩnh lặng, nhìn quái bàn nâng trong tay dần trở nên trong suốt, mà hình người của Huyền Qua chậm rãi ngưng tụ trước mặt cậu, chìa tay ra với cậu.

Lục Hào không chút do dự, đặt tay mình vào tay Huyền Qua.

HOÀN

oSau 650 ngày, cuối cùng thì tui cũng hoàn bộ này, khóc lụt nhà T^T. Tui đã không phụ sự kỳ vọng khi hoàn được bộ này trước khi năm 2020 kết thúc T^T

Tính ra thì đây là bộ thứ 5 trong nhà, nhưng vì cái sự chây lười của tui nên thành bộ hoàn thứ 6 _(:з” ∠)_

Công thụ trong bộ này tui ưng lắm luôn vì hai người ngọt ngào quá, khiến tui lần nào edit cũng bị nhồi cho một đống cơm chó. Tui lại có cái tính thi thoảng lôi ra beta lại, thế là càng bị bội thực, riết rồi cũng mắc bệnh tiểu đường. Nhưng đâu ai chê đường nhiều đâu, nhét cho tui tui vẫn ăn thôi à.

Truyện chưa kết thúc ở đây đâu, vẫn còn những vấn đề chưa được giải quyết như lý do vì sao hai năm trước ông chủ Huyền lại hóa thành hình người rời đi, diễn biến câu chuyện của cặp đôi chiêm tinh sư x tinh bàn như thế nào… Tất cả sẽ có câu trả lời trong 5 phiên ngoại, mọi người hãy cùng đón đọc nhé ~(≧▽≦)/~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN