Quái Phi Thiên Hạ - Chương 46: Sự Ấm Áp Khiến Người Ta Lưu Luyến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Quái Phi Thiên Hạ


Chương 46: Sự Ấm Áp Khiến Người Ta Lưu Luyến


Dù có không nỡ đến mức nào, có đau lòng, hối hận ra sao, Phục Xung cũng không dám không đưa, trừ khi hắn không muốn sống nữa, chỉ có thể nói thầm trong bụng rằng bản thân gặp xui xẻo, gặp ai không gặp, lại cứ gặp trúng vị này!

Cuối cùng Phục Xung để lại Bồi Nguyên Đan rồi mới rời khỏi, Mạch Khâm hái được hoa quỳnh tím mà hắn đã muốn có từ lâu, sau đó hắn đem hoa quỳnh tím lên núi, trên núi có một căn nhà gỗ nhỏ, cũng là nơi hắn tạm dừng chân để nghỉ ngơi.

“Thiếu gia, chúng ta khi nào sẽ trở về?” Mục đồng canh giữ bên ngoài nhà gỗ, nhìn thấy Mạch Khâm mang hoa quỳnh tím về, gương mặt trẻ con trắng trẻo liền vui mừng.

“Ta có nói là sẽ trở về à?”  Mạch Khâm lườm mục đồng, sau đó đi vào nhà, đi thẳng đến gian phòng chính, bỗng nhiên thấy Dạ Dao Quang gương mặt trắng bệch đang nằm trên giường.

“Thiếu gia, tại sao chúng ta lại không quay trở về?” Mục đồng kêu to giống như đang chịu đả kích to lớn, sau đó vẻ mặt như đưa đám nói: “Thiếu gia, hay là chúng ta quay trở về đi, chẳng lẽ người không nhớ Quân Nguyệt cô nương hay sao?”

“Ngày mai ta cho ngươi về đó.” Mạch Khâm vén áo ngồi xuống mép giường, sau đó bắt mạch lại một lần nữa cho Dạ Dao Quang.

“Thiếu gia không cần tiểu nhân nữa sao? Hức hức hức…”  Mục đồng gương mặt thống khổ.

Mạch Khâm không thèm để ý mục đồng, hắn phát hiện cơ thể Dạ Dao Quang không còn đáng ngại như trước nữa mới quay người lấy từ trong sọt ra một ống trúc.

“Thiếu gia, thiếu gia muốn làm gì?” Mục đồng thấy thiếu gia mình mở ống trúc, hai mắt hắn như muốn lọt ra ngoài nói: “Thiếu gia đây là Tuyết Tâm Thủy, chúng ta phải khó khăn lắm mới kiếm được có chút ít đó, thiếu gia không phải đang muốn cho Dạ cô nương uống đó chứ?”

Mạch Khâm chẳng thèm nhìn đến mục đồng, vừa mở nắp của ống trúc một luồng hàn khí băng lạnh liền phả ra, phảng phất trong không khí, Mạch Khâm lấy ra một ly trúc rót ra một ly Tuyết Tâm Thủy, bỏ thêm vào đó một viên Bồi Nguyên Đan lấy được của Phục Xung, động tác tao nhã lắc nhẹ ly nước, sau đó mới mang chiếc ly đi đến đầu giường, đỡ Dạ Dao Quang dậy, mớm từ từ cho Dạ Dao Quang uống.

Dạ Dao Quang đang ngủ say chỉ cảm thấy được một làn nước mát lạnh chảy vào miệng cô, sự khô khốc đau đớn trong cổ họng được làm dịu đi, mà làn nước ấy chứa một thứ gì đó không giải thích được đã chữa trị vết thương ở lục phủ ngũ tạng của cô, cảm giác dễ chịu ấy làm cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Dạ Dao Quang hôn mê hai ngày, nói là hôn mê, nhưng cô biết rất rõ bản thân đã hôn mê bao lâu. Lúc tỉnh lại tuy là vẫn chưa điều động được khí tức, nhưng đã không có gì khó chịu nữa, nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Kim Tử, Dạ Dao Quang chán ghét đẩy nó ra sau đó ngồi dậy rồi xuống giường rời khỏi phòng, Mạch Khâm và mục đồng đều không có ở nhà.

Dạ Dao Quang tự tìm được nguồn nước, tắm rửa sạch sẽ xong vẫn chưa thấy bóng dáng của Mạch Khâm đâu, cô bắt đầu xem xét căn phòng một lượt, không xem không biết, vừa nhìn kinh ngạc ngay lập tức. Chỉ có căn phòng nhỏ xíu lại bày đến ba trận pháp.

Dạ Dao Quang đột nhiên cảm thấy thú vị, liền mang la bàn xông vào trận pháp, Dạ Dao Quang tính toán, ngày Qúy Sửu, trực phù Thiên Xung tinh ở quẻ Trấn tam cung, vì vậy cô liền bước ba bước về phía đông bắc, Cửu Thiên ở quẻ Tốn tứ cung… Cứ như vậy tính ra từng bước một, trán cô lấm tấm mồ hôi, mới phá được hai trận, trận pháp cuối cùng, mắt của Dạ Dao Quang híp lại, nhìn ánh mặt trời trên cao, liền không đụng đến nữa.

Cây kim trên la bàn đột nhiên chuyển động, Dạ Dao Quang nhìn ánh mặt trời chiếu xuống, khóe miệng cong lên liền đi theo hướng kim chỉ, trận pháp nguyên bản bị phá vỡ, sau đó liền có một luồng gió mạnh ập tới, sức mạnh không thể cản phá nổi như thần long vẫy đuôi, Dạ Dao Quang bị luồng sức mạnh đó đánh văng ra xa.

Sau khi cô văng ra khỏi nhà gỗ, một bóng dáng xanh nhạt chợt bay lướt tới, cánh tay dài nhanh chóng ôm cô vào lòng, cô ngửi thấy một mùi hương thảo dược dễ chịu, nhìn sang bên cạnh liền thấy dung nhan tuấn mỹ của Mạch Khâm.

“Ta đã bố trí cạm bẫy ở bên ngoài trận pháp, cho dù phá được trận của ta thì cũng sẽ bị thương.” Mạch Khâm ôm Dạ Dao Quang từ từ hạ xuống đất, sau đó đưa tay bắt mạch cho cô, phát hiện Dạ Dao Quang không bị chấn thương gì, bất giác cau mày.

“Ta vẫn luôn nghĩ ngươi là một thần y tay trói gà không chặt.” Dạ Dao Quang nhìn Mạch Khâm.

“Ta là một thầy thuốc.” Mạch Khâm gật đầu, còn việc tay trói gà không chặt thì do hắn nén khí tức của mình, trừ khi tu vi cao hơn hắn, nếu không thì không thể nhìn thấu được thực lực của hắn.

Dạ Dao Quang co rút khóe miệng, cô nhớ lại lúc ở khách điếm, cô tặng cho Mạch Khâm một lá bùa, đúng là mất mặt hết sức, dựa vào khả năng của Mạch Khâm, chỉ có chút khí âm sát đó, cơ bản không thể làm hắn bị thương được.

“Sơn Y Mệnh Bốc Tướng (1), ta chỉ tinh thông Sơn Y.” Mạch Khâm là loại người như thế nào, có thể nói là người cực kỳ từng trải cũng không quá đáng, dường như vừa nhìn liền biết được những suy nghĩ của Dạ Dao Quang: “Ngày hôm đó phải đa tạ lá bùa hóa sát của cô.”

Đây không phải là an ủi Dạ Dao Quang, hắn từ nhỏ đã có một loại độc trong cơ thể, không thể bị nhiễm ba thứ đó là sát khí, tử khí và âm khí, nếu như không cẩn thận để bị nhiễm thì hậu họa khôn lường.

Dạ Dao Quang nhếch mép nói: “Ta đã rời khỏi nhà hơn hai ngày rồi, nếu như còn không chịu về, những người trong nhà sẽ rất lo lắng, ta thiếu ngươi một ân tình ta sẽ ghi nhớ, nếu như ngươi cần ta giúp gì thì cứ đến tìm ta.”

“Được.” Mạch Khâm trả lời ngắn gọn.

Dạ Dao Quang cũng không lưu luyến gì nên liền đem Kim Tử rời khỏi, tuy là mỹ nam rất quý, nhưng tiểu tướng công ở nhà vẫn đang lo lắng. Khi Dạ Dao Quang về tới phủ Lý gia thì mặt trời đã xuống núi.

“Cô nương, cuối cùng cô nương cũng đã quay về rồi, thiếu gia rất lo lắng cho người.” Vương Ni Nhi đang canh giữ trước cửa, nhìn thấy Dạ Dao Quang từ xa liền chạy đến nghênh đón.

“Trạm ca đâu?” Dạ Dao Quang cũng có chút lo lắng.

“Thiếu gia đã đến Mạnh gia ở trên trấn, chắc là…”

“Dao Dao!” Vương Ni Nhi vẫn chưa nói hết câu thì một tiếng kêu gọi từ phía xa truyền tới.

Dạ Dao Quang quay đầu, nhìn thấy trên con đường đất vàng ánh chiều tà đã cách chỗ cô rất xa, Ôn Đình Trạm nhảy xuống xe ngựa, chạy về hướng cô, trên mặt của cậu tràn đầy sự vui mừng sau khi đã gỡ bỏ được những lo lắng bất an, vui mừng đến nỗi quên mất xe ngựa sẽ chạy nhanh hơn bước chân của cậu…”

“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm chạy đến trước mặt của Dạ Dao Quang, hai tay liền nắm lấy cánh tay cô: “Dao Dao, nàng không sao chứ, hai ngày nay nàng đã đi đâu? Ta rất lo lắng cho nàng.”

Dạ Dao Quang cảm thấy ấm áp, ở kiếp trước chưa có người nào chờ đợi cô như vậy, cho dù cô nhiều năm không về nhà thì người nhà cũng không hề lo lắng, nói dễ nghe thì đó là tin tưởng năng lực của cô, thật ra đó chỉ là sự vô tình của một gia đình lạnh nhạt thôi. Những người đó không hề biết cô đấu pháp mà chết, người gọi là cha mẹ của cô cũng không vì cô mà rơi một giọt nước mắt nào, hoặc là sau khi nghe tin cô chết, chỉ hừ lạnh, Dạ gia không có đứa con gái vô dụng như vậy.

Ánh sáng chiều tà rất ấm áp, ánh mắt của thiếu niên còn ấm áp hơn ánh chiều tà ấy, từng tia từng tia ấm áp từ ánh tịch dương yếu ớt ấy chiếu rọi vào đáy mắt của Dạ Dao Quang, sau đó lan tràn khắp cơ thể của Dạ Dao Quang, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp khiến con người ta quyến luyến như vậy của thế gian, mà cô là một người rất cần sự ấm áp ấy.

***

(1) Sơn Y Mệnh Bốc Tướng: Ngũ thuật trong huyền học.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN