Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 150: Khôi Phục Chân Thân
Đúng lúc này, có người từ nơi xa đi tới.
Không, không phải người, bởi vì đó là Tất Bắc!
Tất Bắc mặc một thân y phục Quỷ Soái, cầm gông xiềng, đi tới.
Ca Lâu La vẫn không nhúc nhích, quỳ trên mặt đất, vẫn cứ nâng thi thể chim sẻ không có hơi thở trong tay.
Tất Bắc nhìn rất trẻ, tựa hồ cảm thấy bọn họ không nhìn thấy mình, cho nên cũng không nói gì, chỉ là dùng gông xiềng trói hồn Chim Sẻ Nhỏ mang đi.
Ca Lâu La trước sau không nói gì, nâng thi thể chim sẻ trong tay.
Ở dưới ánh nắng, thân thể chim sẻ càng ngày càng cứng đờ……
Tạ Nhất có chút nhìn không được, xoay người đi tới phía trước vài bước, tựa hồ phải rời khỏi, vừa đi vưa nhàn nhạt nói:
“Yên tâm đi, hắn đã nuốt trái tim Ca Lâu La, kiếp sau sẽ không lại là tam âm mạch.”
Ca Lâu La vẫn không nói một chữ, chỉ là nâng lên một tay khác, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể chim sẻ đã cứng đờ.
“Vậy là tốt rồi……”
Tạ Nhất cởi bỏ Chuông Phục Quỷ, Thương Khâu cũng lấy được trường cung, liền chuẩn bị đi trở về hiện tại.
Bọn họ chỉ có hai dụng cụ dịch chuyển thời không, nhưng Thiên Ất Quý Nhân còn muốn mang theo Bàng Trạm về.
Dù sao Bàng Trạm ở hiện đại chỉ là một bàn tay, làm chuyện gì cũng không tiện.
Thiên Ất Quý Nhân cũng không thể luôn ôm một bàn tay đi ra ngoài chơi, sẽ dọa người.
Tuy rằng Tạ Nhất hiện tại khôi phục ý thức, nhưng còn chưa có khôi phục chân thân, cũng không thể vận dụng năng lực lông chim vàng.
Bất quá chuyện này không làm khó được Thiên Ất Quý Nhân, bởi vì hắn là tự mình tới đây.
Thiên Ất Quý Nhân tuy rằng không có sức chiến đấu gì, nhưng linh lực vẫn có.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu dùng dụng cụ dịch chuyển trở về.
Thiên Ất Quý Nhân tự mình mang theo Bàng Trạm trở về.
“Đã trở về! Đã trở về!”
Tạ Nhất ấn nút khởi động.
Nghe được có người hô to, Tạ Nhất liền cảm thấy trời đất quay cuồng, đặc biệt choáng váng, thiếu chút nữa sặc chết.
Giống như ở trong nước, khó chịu nói không nên lời.
“Mau mau! Giúp một tay!”
Không biết Mạnh Bà đã cải tiến thiết bị như thế nào, tóm lại thời điểm trở về vẫn là ở trong xoáy nước.
Tạ Nhất thiếu chút nữa bị sặc chết, cố quẩy đạp vẫn chìm xuồng, cuối cùng vẫn là nhờ người túm lên.
Tạ Nhất dùng sức ho khan, phun ra vài ngụm nước.
Tất Bắc vội vàng nói:
“Tạ Nhất không có việc gì chứ! Cậu sao nhảy vào súc sinh, hù chết chúng tôi.”
Tạ Nhất:
“……”
Đừng nói nữa, nói ra chỉ là nước mắt!
Tạ Nhất nói:
“Thương Khâu đâu?”
Mạnh Bà chỉ vào xoáy nước, nói:
“Tới kìa.”
Liền thấy trong xoáy nước tựa hồ có người, lại còn có ánh sáng phát ra.
Ánh sáng màu đỏ trong nháy mắt bùng phát, mọi người vội vàng che hai mắt của mình, cảm giác sẽ bị lóa mắt.
Trong phút chốc, đột nhiên cột sáng phóng lên cao, có người từ trong xoáy nước nhảy ra.
“Ào!”
Một người đứng vững vàng trên bờ.
Tạ Nhất trừng mắt.
Quả nhiên là Thương Khâu.
Cách thức Thương Khâu xuất hiện cũng không giống bình thường.
Dù sao Tạ Nhất là chim sợ nước, mà Thương Khâu không sợ nước.
Thương Khâu một thân giáp đen, tay cầm trường cung, từ trong nước nhảy lên, vững vàng đáp xuống mặt đất.
Màn xuất hiện ấn tượng miễn bàn.
Hắn còn nâng tay lên, đem tóc ướt vuốt hết ra sau, lộ ra đường nét góc cạnh mạnh mẽ.
Tạ Nhất thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Tạ Nhất vội vàng lau cái mũi của mình.
Còn may không chảy máu mũi, bằng không quá mất mặt.
Thương Khâu nhanh đi tới nâng Tạ Nhất, nói:
“Không có việc gì chứ?”
Tất Bắc nhìn thấy Thương Khâu mang theo trường cung, tức khắc kinh ngạc nói:
“Thật là đại nhân!?”
Bọn họ mang về trường cung Tư Nghệ, đã có mũi tên Tư Nghệ.
Cái này tốt rồi hoàn toàn có thể dùng trường cung cùng mũi tên khôi phục chân thân cho Thương Khâu.
Tất Bắc nhanh chóng bận rộn.
Dù sao rất nhiều năm trước, đại nhân phủi tay chạy lấy người, vẫn luôn không có xuất hiện, âm tào địa phủ phải để bọn họ chống đỡ, hiện tại tốt rồi.
Tất Bắc tự mình đi khôi phục chân thân cho Thương Khâu.
Pho tượng còn ở trong đại điện, chẳng qua đã vỡ nát bất kham, chỉ cần dùng trường cung cùng mũi tên là có thể khôi phục pho tượng, liền có thể khôi phục thần cách cho Thương Khâu.
Thương Khâu đối với việc khôi phục thần cách, kỳ thật không có nhiều chờ mong.
Dù sao Thương Khâu có thể trở thành Tông Bố Thần kỳ thật đều là ngoài ý muốn, cũng không phải thứ hắn kỳ vọng.
Bất quá khôi phục thần cách cũng không tồi, bởi vì Tông Bố Thần là thần minh, cũng không phải quỷ quái, cho nên trong thân thể âm khí sẽ hạ thấp.
Cứ như vậy…… ở cùng Tạ Nhất là tốt nhất, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến Tạ Nhất.
Tất Bắc động tác thực mau, đã bắt đầu công tác khôi phục thần cách Tông Bố Thần.
“Đã đầy đủ, quá trình cần mấy ngày.”
Đã bắt đầu quá trình khôi phục chân thân, Tạ Nhất cùng Thương Khâu không cần ở âm tào địa phủ, liền chuẩn bị về nhà.
Con của bọn họ còn ở nhà, không chỉ là Trứng Vàng và Tiểu Mao Mao, còn có một Tiểu Điểu Điểu, cùng chín cái trứng!
Tạ Nhất đã gấp không chờ nổi về nhà xem mấy đứa con.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu trở về nhà, đẩy cửa ra tức khắc có chút há hốc mồm, trong nháy mắt phát ngốc……
Bọn họ rời đi mấy ngày, không biết trong nhà đã xảy ra sự cố gì, chẳng lẽ… nuôi mấy con Husky?
Bởi vì trong nhà hiện tại rất kỳ quái.
Phòng rất to đã trang trí hoàn thiện, nhưng sơn tường đều rớt, sô pha cũng bị rách, trên sàn nhà đều là dấu vết bị cào.
Màn cửa sổ, giày, khăn trải, chăn, còn có ngăn tủ, tất cả đều bị gặm!
Tạ Nhất còn tưởng rằng mình đi nhầm nhà.
Kết quả liền nghe được âm thanh “chíp chíp”.
Đột nhiên từ dưới sô pha, dưới bàn, còn có phía dưới tủ chạy ra rất nhiều “cục bông vàng”.
Đương nhiên không phải cục bông, mà là một đống chim non!
Tạ Nhất tức khắc hoa mắt:
Một… Hai… Ba… Bốn… quá nhiều!Trứng thế nhưng đã nở!
Nhóm chim non vừa thấy Tạ Nhất cùng Thương Khâu, tựa hồ tự quen thuộc, lập tức chạy tới.
Mỗi đứa kích thích lớn nhỏ không đồng đều, tất cả đều xúm lại vây quanh Tạ Nhất cùng Thương Khâu kêu chíp chíp.
Tạ Nhất tức khắc cảm giác sợ hãi.
Đương nhiên không phải những chim non hình thù đáng sợ.
Mà là bọn chúng quá đáng yêu, hơn nữa siêu mini, Tạ Nhất sợ không cẩn thận liền giẫm đạp.
Tạ Nhất cũng không dám động, đứng im như tượng.
Mà nhóm chim non tựa hồ muốn ba ba ôm, một đám nhảy nhảy kêu chíp chíp, như là sóng biển màu vàng óng ánh, đầy kích động.
Lúc này Tạ Nhất liền nhìn thấy một chim non lớn hơn những đứa khác, có đường kính khoảng tám centimet đang giẫm lên một quả đào to.
Quả đào lớn hơn chim non một chút, lộc cộc liền lăn tới.
Tạ Nhất liếc mắt một cái liền nhận ra đó là đứa con thứ ba nhà bọn họ.
Bởi vì đứa nhỏ này đặc biệt thích giẫm lên con của Đào Hoa chơi, giống như cưỡi xe.
Một đống chim non, Tạ Nhất cũng ngây ra.
Tuy rằng trong nhà bị gặm đến lung tung rối loạn, sức công phá rất lớn nhưng Tạ Nhất vẫn cảm thấy bọn chúng siêu đáng yêu, dù sao cũng là con của mình.
Tạ Nhất thật cẩn thận bế những đứa ở gần lên.
Nhóm chim non thực dính Tạ Nhất.
Liên kết huyết thống quả thực rất mạnh.
Những đứa còn phía sau tiến lên trước để Tạ Nhất ôm.
Tạ Nhất không có biện pháp, đành phải bế lên tất cả.
Nhưng chim non quá nhỏ, Tạ Nhất sợ không cẩn thận, liền làm rơi xuống, vậy thì không xong.
Thương Khâu hỗ trợ Tạ Nhất ôm những chim non về phòng ngủ.
Tiến vào phòng ngủ, Tạ Nhất tức khắc có chút hối hận, hay là nên ở phòng khách.
Phòng ngủ cũng bị phá hoại, khăn trải giường bị xé thành bảy tám phần, từng mảnh từng mảnh như Cái Bang.
Tủ cũng lung tung rối loạn.
Quần áo bên trong đều bị bới tung.
Không biết nhóm chim non có phải dùng làm tổ hay không.
Tạ Nhất tức khắc đau đầu không thôi.
Thương Khâu còn cười nói:
“Xem ra mấy đứa con nhà mình năng lực thật không tồi.”
Tạ Nhất:
“……”
Thật không tồi?
Tạ Nhất chỉ có thể thu dọn một chút.
Thương Khâu cũng hỗ trợ thu dọn.
Kết quả liền nhìn thấy mấy chim non chạy tới, lại bắt đầu bới tung lên chơi.
Một chim non ngậm trong miệng cái gì đó, vài con liền chạy lại tranh giành tiếng chíp chíp ồn ào.
Tạ Nhất vừa thấy vật kia, tức khắc liền đỏ mặt.
Bao cao su!
Mấy chim non thế nhưng ngậm bao cao su chơi.
Bởi vì hình thể quá nhỏ có một con chui đầu vào bao cao su rồi chạy khắp nhà, còn vỗ cánh nhỏ, ngẫu nhiên bay là đà……
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất thiếu chút nữa hóa ngốc, trừng mắt nhìn Thương Khâu, còn chưa có kịp nói chuyện, kết quả liền nghe được tiếng va chạm.
Một chim non đụng vào một cái tủ.
Cửa tủ mở ra, mấy chim non đang líu lo ngã lăn trên mặt đất.
Có đồ vật bên trong tủ rơi ra, thế nhưng là những hộp bao cao su còn nguyên.
Mấy chim non thất điên bát đảo, nhìn thấy mấy cái hộp tức khắc chạy tới.
Rõ ràng là chim non lại như là mèo con thích nghịch phá.
Mặt Tạ Nhất tức khắc đen thui.
Thương Khâu chạy nhanh qua, cười nói:
“Ngoan, mấy đứa con làm ba ba tức giận rồi, mau tới đây.”
Nhóm chim non tựa hồ đặc biệt có linh tính, có thể nghe hiểu ba ba lớn nói gì, lập tức nhảy nhảy xếp thành một hàng, vừa xếp hạng vừa líu lo nói chuyện với nhau, bộ dáng rất hoạt bát.
Tạ Nhất đau đầu không thôi, cảm thấy mấy đứa con này của mình không có đứa nào là tiểu thiên sứ, đều là tiểu ác ma, cuộc sống về sau sẽ không buồn tẻ.
Mấy chim non xếp hàng.
Thương Khâu cầm một cái hộp lớn đến cho từng đứa bước vào.
Đám chim non ngửa đầu nhìn ba ba kêu “chíp chíp”.
Tạ Nhất lúc này bắt đầu đếm số lượng.
Bởi vì quá nhiều, hơn nữa vẻ ngoài siêu giống nhau, cho nên phải đánh số, miễn cho lại nhầm lẫn.
Tất cả đều tụ tập ở bên nhau, Tạ Nhất bắt đầu đếm.
Một, hai, ba,… mười, mười một!
Tạ Nhất đếm xong, vỗ vỗ tay, chuẩn bị đứng dậy, kết quả sửng sốt.
Từ từ…… mười một?!
Tạ Nhất lại đếm thêm một lần, quả nhiên vẫn là mười một.
Kỳ quái, rõ ràng số lượng phải mười chim non, chẳng lẽ có một cái trứng nở ra hai chim non?
Tạ Nhất lúc này mới chú ý tới bên trong nhóm chim non màu vàng thế nhưng có một con màu nâu.
Tạ Nhất đem chim non màu nâu ra khỏi nhóm, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận xem.
Quả nhiên không phải Tiểu Kim Ô.
Lông màu nâu còn có điểm lấm tấm.
Đây là… chim sẻ!?
Tạ Nhất sửng sốt, nhìn trong tay.
Chim sẻ kêu vài tiếng, nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay Tạ Nhất.
Lúc này có người đã trở về, là Trứng Vàng và Tiểu Mao Mao.
Lương Khí dẫn mọi người đi siêu thị, mới trở về.
Tiểu Mao Mao vừa thấy các ba ba đã trở về, lập tức giống tiểu thiên sứ chạy tới, chui vào lòng Tạ Nhất, ngọt ngào nói:
“Ba ba!”
Tạ Nhất thiếu chút nữa bị sự đáng yêu làm ngất rồi.
Tiểu Mao Mao đã bộ dáng thiếu niên, nhưng ngoan ngoãn, nói chuyện rất ngọt, cho nên vẫn là đáng yêu nhất, là thiên sứ duy nhất trong mấy đứa con.
Tạ Nhất nháy mắt được chữa khỏi mệt mỏi, vội vàng hôn lên mặt Tiểu Mao Mao.
Kết quả liền thu được “ánh mắt” Lương Khí, Tạ Nhất vẫn không có sợ hãi.
Sợ cái gì, tôi hôn con tôi nha!
Tiểu Mao Mao cũng thích ba ba hôn mình, ôm Tạ Nhất, nói:
“Ba ba, đây là chim sẻ non, con nhặt về!”
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
“Con nhặt về sao?”
Vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng mình thêm một đứa con!
Tiểu Mao Mao nói:
“Đúng rồi, chim sẻ non này từ trong ổ rớt ra.
Con vốn dĩ muốn đem trả về trong ổ, nhưng trong ổ trống không.
Chim sẻ ba mẹ không biết đi nơi nào.
Con đợi thật lâu cũng không thấy.
Chim sẻ này rất đáng thương, con liền mang về nhà.
Mấy em trai đều thích nó!”
Thoạt nhìn cũng phải, bởi vì chim sẻ non chơi với mọi người khá tốt.
Tạ Nhất nhìn kỹ chim sẻ.
Mắt nhỏ tròn xoe quá giống…… Cảm giác đặc biệt giống……
Tạ Nhất nhìn xong nhóm con nhỏ, mới chú ý tới đứa con lớn, đương nhiên là Trứng Vàng.
Tạ Nhất vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa bị dọa giật mình.
Bởi vì Trứng Vàng thế nhưng đã cao lớn, còn cao hơn cả Tạ Nhất.
Trứng Vàng nhìn giống học sinh cấp ba, rất đẹp trai.
Tạ Nhất còn tưởng rằng Trứng Vàng lại ở hình thức chiến đấu.
Bất quá không phải, mà là Trứng Vàng đã lớn lên.
Quả thực chính là chuyển từ số lượng sang chất lượng.
Tuy rằng chưa có cao bằng Thương Khâu, nhưng Trứng Vàng đã rất cao, có vẻ đẹp trai sáng sủa, còn là loại đẹp ngời ngời.
Bất quá ngàn vạn lần đừng nhìn bề ngoài nổi bật, kỳ thật đó là ác ma.
Xấu xa đến thích dạy hư các em, còn thích bắt nạt quạ đen Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc quả thực không chịu nổi.
Trước kia Trứng Vàng là đứa trẻ con còn đỡ một chút, hiện tại biến thành một thanh niên cao lớn, quả thực tức chết Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc thích nhất ăn khoai nướng, Trứng Vàng luôn đi đoạt khoai nướng với Tiểu Hắc.
Lúc này Tạ Nhất đang ở trong phòng bếp nướng khoai.
Thấy Tiểu Hắc thèm không chịu được, liền đem một củ vừa nướng xong cho Tiểu Hắc ăn trước.
Kết quả Tiểu Hắc mới vừa đi ra khỏi phòng bếp, đã bị Trứng Vàng cướp.
Tạ Nhất ở trong phòng bếp nghe được Tiểu Hắc rống to, Trứng Vàng còn cười khiêu khích.
Tạ Nhất bất đắc dĩ, xoa xoa thái dương HunhHn786.
Tiểu Hắc thấp hơn Trứng Vàng, căn bản với không tới củ khoai nướng.
Trứng Vàng cầm khoai nướng giơ lên cao, Tiểu Hắc nhảy nhảy cũng với không tới, tức giận muốn cắn người.
Tiểu Hắc dùng sức nhảy, Trứng Vàng còn nói.
“Anh không lấy đi, tôi sẽ ăn.”
Trứng Vàng nói, thật sự bẻ một phần, trực tiếp ném vào trong miệng.
Hắn thoạt nhìn không câu nệ tiểu tiết, ăn cả vỏ.
Tiểu Hắc vừa thấy, tức khắc nổi trận lôi đình.
Đoạt đồ ăn, thù không đội trời chung!
Trứng Vàng còn khiêu khích, lại bẻ thêm một phần ném vào trong miệng.
Cái này hay rồi, Tiểu Hắc khó thở, đột nhiên như mãnh hổ chụp mồi.
Hai người trực tiếp ngã xuống sàn nhà.
Bên cạnh có rất nhiều chim non, thiếu chút nữa bị đè bẹp.
Bất quá nhóm chim non phản ứng thực mau, tất cả đều tránh được, còn vây quanh Tiểu Hắc cùng Trứng Vàng.
Một đám vừa nhảy nhót vừa vẫy cánh, quả thực chính là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Một đám chíp chíp reo hò, tựa hồ muốn cỗ vũ anh Tiểu Hắc cố lên, anh cả cố lên.
Tiểu Hắc khó thở, xô ngã Trứng Vàng, nảy sinh ác độc cúi đầu, không chút suy nghĩ trực tiếp há mồm ngậm miệng Trứng Vàng.
Đầu lưỡi chui vào khoang miệng Trứng Vàng cuốn khoai nướng đem về miệng mình.
Trứng Vàng sửng sốt, có điểm ngốc, nhưng ngay sau đó ôm lấy Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cho rằng hắn muốn cướp lại khoai nướng, tức khắc hai người tranh giành kịch liệt, lăn ở trên sàn nhà, thở hổn hển.
Tạ Nhất còn nướng khoai, liền nghe được Tiểu Mao Mao thực sốt ruột nói:
“Anh, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Tạ Nhất vừa nghe.
Không phải thực sự đánh nhau chứ? Bởi vì một củ khoai nướng?
Tạ Nhất cầm củ khoai thứ hai đã nướng xong chạy ra ngoài.
Kết quả vừa ra phòng bếp liền nhìn thấy Trứng Vàng cùng Tiểu Hắc ở trên sàn nhà, hai người hôn đến thở hồng hộc.
Tiểu Hắc mặt đỏ bừng áo quần không xộc xệch.
Tiểu Mao Mao ngây thơ cho rằng bọn họ đánh nhau, vẻ mặt sốt ruột khuyên can.
Nhóm chim nhỏ thì nhảy nhót, kêu to, tựa hồ cổ vũ.
“Chíp chíp chíp….”
Cố lên! Cố lên! Cố lên!
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất yên lặng kéo Tiểu Mao Mao lại gần, đem củ khoai đưa cho Tiểu Mao Mao, nói:
“Mao Mao ngoan, đừng để ý đến bọn họ.”
Tiểu Mao Mao rất là lo lắng.
Anh cả cùng anh Tiểu Hắc đánh nhau, sẽ không có việc gì chứ?
Tạ Nhất trong lòng cũng thực lo lắng.
.
Truyện Cung Đấu
Không phải lo lắng Trứng Vàng, mà là Tiểu Mao Mao đơn thuần, đáng yêu như vậy, ở cùng Lương Khí gừng già có thể yên tâm sao?
Thương Khâu hôm nay tan tầm trễ một chút, trở về liền nhìn thấy con trai lớn cùng Tiểu Hắc đánh nhau, hơn nữa đánh đến vui vẻ vô cùng.
Thương Khâu thực bình tĩnh, trực tiếp đi vòng qua, sau đó đem nhóm chim non đang xem náo nhiệt về phòng em bé, không cho bọn họ xem nữa.
Tiểu Hắc nhìn thấy có người vào nhà, lúc này mặt đỏ bừng, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Tiểu Hắc dù ngây ngô, lúc này da mặt cũng sắp cháy sạch, nhanh bỏ chạy.
Trứng Vàng ngồi dậy, liếm liếm miệng mình.
Bộ dạng chưa đã thèm, hắn cầm lấy khoai nướng trên mặt đất thổi thổi tiếp tục ăn.
Trứng Vàng cầm khoai nướng, đuổi theo, nói:
“Khoai nướng nè, anh không ăn sao? Không ăn tôi ăn hết?”
Tiểu Hắc lần này không thèm để ý.
“Rầm!”
Hắn đóng cửa phòng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Trứng Vàng nháy mắt có chút há hốc mồm.
Tiểu Hắc thích nhất khoai lang nướng mà không ăn, thế nhưng đóng cửa không để ý tới, chẳng lẽ thật giận rồi?
Trứng Vàng nghĩ một chút, thấy hẳn là sẽ không thật sự giận đâu.
Trước kia hắn cũng trêu đùa rất nhiều lần rồi.
Tỷ như đem sâu lông ném vào chăn của Tiểu Hắc, kết quả Tiểu Hắc còn ăn luôn sâu lông.
Trứng Vàng thiếu chút nữa đã quên Tiểu Hắc cũng ăn sâu.
Có lần đem đũa muỗng của Tiểu Hắc tẩm sa tế, cho giấm trắng vào ly nước, đổi thuốc mỡ bạc hà thành mù tạc vân vân…!
Trứng Vàng đếm không hết số lần mình làm điều xấu.
Mỗi lần Tiểu Hắc đều nổi giận nhưng không có phớt lờ Trứng Vàng, chưa từng có đóng sập cửa.
Trứng Vàng có chút khó chịu, lần đầu tiên cảm thấy không yên.
Kết quả Trứng Vàng phát hiện, Tiểu Hắc thật sự phớt lờ hắn.
Ngày hôm sau, Tiểu Hắc gặp Trứng Vàng, trực tiếp nhìn thẳng đi qua.
Thời điểm ăn cơm phát hiện cái muỗng có sa tế, Tiểu Hắc trực tiếp đi đổi một cái muỗng khác, mà không có nói gì.
Trứng Vàng muốn nói chuyện, Tiểu Hắc nói ăn no, sau đó liền rời đi.
Trứng Vàng tức khắc ý thức có chút nguy cơ, gấp đến không chịu được, còn tìm Tạ Nhất dò hỏi.
Kỳ thật Tạ Nhất cũng đã nhìn ra, hẳn là Tiểu Hắc cũng thích Trứng Vàng.
Có lẽ từ lần trước như mãnh hổ chụp mồi.
Bất quá Tiểu Hắc phỏng chừng phản ứng chậm, cũng không biết do ngượng ngùng hay còn đang giằng co, cho nên tránh mặt Trứng Vàng.
Trứng Vàng ngày thường nghịch ngợm gây sự, giống tiểu ác ma, kỳ thật phương diện tình cảm cũng thực chậm chạp, còn tưởng rằng Tiểu Hắc giận hắn.
Bất quá Tạ Nhất thân là cha lại không muốn nói sự thật cho Trứng Vàng.
Bởi vì Trứng Vàng thật sự quá nghịch ngợm, cho nên Tạ Nhất tính toán cho hắn chịu khổ một chút.
Tưởng tượng đến bộ dạng ỉu xìu của Trứng Vàng, Tạ Nhất lại thấy hả hê.
Đặc biệt là Trứng Vàng lớn lên càng giống Thương Khâu, như vậy giống như nhìn thấy Thương Khâu chịu khổ.
Trứng Vàng cũng không biết mình bị ba ruột lừa gạt.
Một phần nguyên nhân còn do mình giống một người ba khác.
Tuy rằng nguyên nhân phần lớn do bản thân hắn…
Thương Khâu đang trong giai đoạn khôi phục lại chân thân, âm khí cũng giảm dần, liền dọn về phòng Tạ Nhất, bắt đầu quang minh chính đại dính lấy Tạ Nhất.
Tạ Nhất tức khắc có chút không chịu nổi, cảm giác Thương Khâu càng ngày càng buồn nôn.
Thương Khâu cùng Tạ Nhất hôm nay đi làm.
Hai người ăn sáng xong, đếm số chim non, mười Tiểu Kim Ô, còn có một chim sẻ, tất cả đều đủ, lúc này mới vui vẻ đi làm.
Nói thật ra, mỗi ngày không đếm con mấy lần, cả người đều không thoải mái.
Thương Khâu lái xe, mang theo Tạ Nhất đến công ty.
Bọn họ căn bản không biết sau khi đếm xong nhóm chim non, có một con nhảy vào túi áo Tạ Nhất.
Tới công ty, Thương Khâu đi đậu xe, Tạ Nhất liền tự mình lên lầu.
Bởi vì đếm con, cho nên hôm nay Tạ Nhất tới có chút trễ, bất quá không có muộn, lúc này các đồng nghiệp đã tới đủ rồi.
Nhìn thấy Tạ Nhất đi vào, lập tức một đám ân cần.
Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền chưa có chào hỏi, vài người không quá quen thuộc, đặc biệt ân cần vây quanh Tạ Nhất.
Đồng nghiệp A:
“Tạ ca, ăn sáng chưa? Tôi mua rất nhiều, anh không chê ăn một chút đi!”
Đồng nghiệp B:
“Tạ ca, uống cà phê không! Tôi pha cho anh một ly?”
Đồng nghiệp C:
“Tạ ca, tôi giúp anh cầm túi cho, nhìn có vẻ nặng!”
Tạ Nhất:
“……”
Tình huống gì đây?!
Tạ Nhất về tới chỗ ngồi, mở máy tính, lập tức nhìn thấy thông báo trên hệ thống.
Thì ra Tạ Nhất thăng chức.
Bởi vì Hồng trưởng phòng đã “không còn nữa”, cho nên ban quản lý công ty quyết định để Tạ Nhất tiếp nhận vị trí.
Trách không được……
Về sau Tạ Nhất chính là cấp trên trực tiếp của phòng bọn họ, hơn nữa không phải hư danh, thật sự là người đứng đầu.
Trước kia mọi người đều cảm thấy Tạ Nhất là bạn trai của ông chủ, sớm hay muộn cũng sẽ chia tay.
Rất nhiều người đều chờ tin tức chia tay này, dù sao tình yêu nơi công sở không ổn định.
Kết quả hiện tại hay rồi, chẳng những không chia tay, Tạ Nhất còn thăng chức, làm cấp trên bọn họ.
Nhân viên trong bộ phận chính là dựa vào thành tích mà kiếm cơm.
Cho nên ai dám chọc trưởng phòng.
Vạn nhất không có chấm công, vậy chẳng phải là giống mặt trăng, ăn rồi liền phải phun ra?
Tạ Nhất tức khắc được vây quanh nịnh bợ.
Phải dọn đến văn phòng riêng, thật nhiều người đặc biệt ân cần muốn hỗ trợ Tạ Nhất dọn đồ.
Tạ Nhất từ chối tất cả.
Nhìn bọn họ một đám giả mù sa mưa tươi cười, đặc biệt không thành thật, run rớt đầy gai ốc.
Tạ Nhất dọn đồ vào trong văn phòng.
Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền cũng giúp một tay.
Trần Tư cười nói:
“Tạ ca, anh nha! Thành sếp rồi! Về sau cần phải chống lưng cho tổ chúng tôi!”
Tạ Nhất bất đắc dĩ nhìn Trần Tư, nói:
“Mau đi làm việc.
Đừng tưởng rằng giúp cấp trên dọn đồ liền có thể không làm việc.”
Trần Tư lập tức kêu.
“Chu pa pi mô nha nhố!”
(“Chu pa pi mô nha nhố” là cụm từ phổ biến trên Tiktok và Facebook của bạn trẻ Âu Mỹ.
Được sử dụng khi muốn đánh trống lảng.
Khi một người nào đó tạo một trò đùa và bị mọi người phát hiện, họ sẽ nói “chu pa pi mô nha nhố” để đánh lạc hướng mọi người đi kèm với khuôn mặt vô tội của mình.
Khiến mọi người tin bạn vô tội, bạn không biết chuyện gì đang xảy ra.)
Hắn nói, đem áo khoác ném cho Tạ Nhất, nói:
“Tôi đi về.”
Tạ Nhất tiếp áo khoác, liền nghe được tiếng kêu.
“Chíp!”
Tưởng ảo giác, Tạ Nhất liền không có chú ý.
Kỳ thật trong túi áo khoác Tạ Nhất có một con chim sẻ non.
Áo bị ném chim sẻ ở trong túi lăn lộn, phát ra một tiếng kêu.
Tạ Nhất đem áo khoác treo lên, chuông điện thoại liền reo, là máy bàn.
Tạ Nhất nhanh đi qua tiếp, liền nghe được bên trong có tiếng cười, nói.
“Tạ trưởng phòng, tới văn phòng Tổng giám đốc một chuyến.”
Giỏi lắm Thương Khâu, còn giả giọng!
Không khỏi trợn trắng mắt, Tạ Nhất nói:
“Không đi.”
Thương Khâu cười nói:
“Hử? Tạ trưởng phòng từ chối Tổng giám đốc, không sợ bị trách phạt sao?”
“Em đang bận, văn phòng còn chưa có thu dọn xong, anh đừng quấy rối.”
“Ồ… anh đến giúp em thu dọn văn phòng được không?”
“Anh đừng tới đây quấy rối, hôm nay không bận sao?”
Thương Khâu cười nói:
“Ừ, đúng là không bận, rất nhàn rỗi.
Vốn dĩ muốn tới xem văn phòng mới của Tạ trưởng phòng, không ngờ Tạ trưởng phòng còn từ chối.”
Tạ Nhất nghe mà da đầu tê dại, cảm thấy Thương Khâu sẽ không làm việc tốt.
“Em không nói chuyện với anh nữa, thật sự rất bận.
Anh ở một mình đi!”
Thương Khâu cười nói:
“Vâng, ông xã.”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất ngày đầu nhậm chức cho nên đương nhiên bận rộn.
Phải sắp xếp phòng, xem tài liệu, còn cần làm quen rất nhiều thứ.
Tạ Nhất đang bận rộn, liền nghe được tiếng mở cửa.
Không phải cửa văn phòng bị đẩy ra, mà là cửa sổ!
Tạ Nhất quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Thương Khâu từ phía bên ngoài cửa sổ nhảy vào, thong thả ung dung.
Tạ Nhất bị sốc, trừng mắt nói:
“Nơi này là tầng cao!”
Thương Khâu từ cửa sổ tiến vào, vỗ vỗ tay, thong thả ung dung, nói:
“Em không tới văn phòng anh, anh chỉ có thể tới văn phòng em.”
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
“Anh lại không phải chưa có tới qua văn phòng của trưởng bộ phận.”
Thương Khâu đi tới, ngồi ở trên bàn.
Một chân đặt trên bàn, một chân khác thả xuống nhiên, động tác rất soái khí.
Hắn cúi đầu nhìn Tạ Nhất ngồi ở ghế trưởng phòng, nói:
“Đã từng tới, nhưng chưa có thử làm tình.”
Tạ Nhất tức khắc trợn mắt há hốc mồm, nói:
“Làm……”
Thương Khâu thật là không biết xấu hổ, nói trắng ra như vậy!
Thương Khâu nhướng mày, nói:
“Thế nào, Tạ trưởng phòng?”
Tạ Nhất tức khắc đỏ thẫm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cút.”
“Không!”
Tạ Nhất thật là không có cách đuổi người, nhưng tuyệt đối không muốn cùng hắn chơi đùa.
Hôm nay Thương Khâu thực rảnh rỗi, liền đi đến ngồi trên sô pha.
Qua một lát, không có gì làm, hắn liền bắt đầu động tay động chân.
Tạ Nhất không chịu nổi quấy nhiễu, bất quá bởi vì Thương Khâu giá trị nhan sắc quá cao, cho nên cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Hai người làm chuyện xấu hổ ở văn phòng.
Không chỉ như vậy, còn có thể nghe được tiếng người đi lại bên ngoài, có vẻ phòng cách âm không tốt lắm.
Trong chốc lát, có người đến gõ cửa, ân cần nói:
“Tạ trưởng phòng, tôi mang cà phê cho ngài.”
Tạ Nhất lúc này đã không có sức lực, gắt gao che lại miệng mình, không dám nói chuyện.
Thương Khâu lại là cười tủm tỉm dán bên tai Tạ Nhất, nói:
“Xem ra Tạ trưởng phòng rất được quan tâm.
Tôi đây phải chút ý mới được.”
Người bên ngoài gõ cửa thật lâu, Tạ Nhất cũng không dám nói chuyện.
Thương Khâu thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Tạ Nhất, nhịn không được muốn ức hiếp.
May mắn người nọ gõ cửa một lát liền đi rồi, còn tưởng rằng Tạ Nhất không ở trong văn phòng.
Bọn họ xong chuyện đã đến giờ ăn trưa, còn làm dơ bàn.
Tạ Nhất chỉ uy Thương Khâu lau bàn.
Thương Khâu liền cần cù chăm chỉ xử lý một phen, sau đó liền chuẩn bị cùng Tạ Nhất đi ăn trưa.
Tạ Nhất không cho hắn từ cửa văn phòng đi ra ngoài, nhất định bắt Thương Khâu vào lối nào ra lối đó.
Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn là đi lối cửa sổ.
Tạ Nhất lúc này mới chống eo, mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Trần Tư nhìn thấy Tạ Nhất, nói:
“Ồ, Tạ ca, anh làm sao vậy? Lên chức làm việc mệt như vậy sao? Xem anh mặt đen thui.”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất eo đau, cho nên không muốn đi ra ngoài ăn cơm, liền tính toán đi căn tin trong tòa nhà ăn.
Bọn họ mới đi ra, liền gặp Thương Khâu.
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
“Tạ trưởng phòng, thật trùng hợp.”
Tạ Nhất:
“……”
Dối trá!
Thức ăn ở căn tin không tính ngon, bởi vậy không có nhiều người đến.
Bất quá hôm nay căn tin đặc biệt đông, thật nhiều nữ đồng nghiệp đến đây, ríu rít tụ tập bàn luận.
Tạ Nhất chuẩn bị xếp hàng lấy cơm.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất mệt, nói Tạ Nhất tìm chỗ ngồi, hắn đi lấy cơm.
Tạ Nhất ngồi vào một bàn.
Bàn bên cạnh có vài nữ đồng nghiệp, đang thảo luận đặc biệt hưng phấn.
Nữ đồng nghiệp D nói:
“Các chị biết chưa, hôm nay có quản lý mới tới, là một giám đốc rất đẹp trai.
Nữ đồng nghiệp E nói:
“Đương nhiên đã biết! Bằng không sao hôm nay căn tin nhiều người như vậy.
Đều là tới xem mặt giám đốc kia! Nghe nói rất đẹp trai đó!”
Nữ đồng nghiệp G nói:
“Đúng vậy, đúng vậy.
Tôi đã thấy.
Buổi sáng gặp mặt, tôi còn tưởng rằng là người tới công ty nói chuyện hợp tác.
Thì ra là giám đốc mới.
Thật sự rất đẹp trai!”
Nữ đồng nghiệp H nói:
“Còn ai có thể hơn Thương tổng của chúng ta sao?”
Nữ đồng nghiệp E nói:
“Không giống nha.
Thương tổng không phải đã có bạn trai sao? Giám đốc mới này, tôi đã hỏi thăm, không có bạn gái, càng không có bạn trai.
Đây không phải là may mắn cho chúng ta sao!”
Tạ Nhất:
“……”
Thì ra là thế!
Hôm nay đúng là có nhân viên mới, nghe nói là nhân viên cấp cao, có mấy năm kinh nghiệm, thành tích không tồi, được mời đến làm quản lý.
Tạ Nhất nhận thông báo thăng chức.
Đồng thời hệ thống cũng đã phát ra thông báo về giám đốc mới, chẳng qua Tạ Nhất buổi sáng thật sự bận quá, cho nên chưa kịp xem cái này.
Hôm nay căn tin người rất nhiều, hơn nữa nữ nhiều nam ít, thực mau liền tốp năm tốp ba ngồi đầy.
Liền nghe có người nói:
“Tới rồi! Tới rồi! Nhìn xem bên kia!”
“Chính là người đó.
Bạn tôi làm ở phòng nhân sự, đã cho tôi xem ảnh chụp!”
“Oa! Quá đẹp đi!”
“Tinh anh a!”
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, tức khắc sửng sốt.
Người này… quá quen mặt! Không phải Ca Lâu La sao!?
Người kia mặc âu phục, dáng người cao lớn, cũng không gầy, rất rắn chắc cường tráng.
Khuôn mặt có chút lạnh lùng, toát lên vẻ chuyên nghiệp, thoạt nhìn rất có bản lĩnh.
Là loại thu hút nơi công sở.
Tạ Nhất kinh ngạc không thôi.
Người này giống như đúc Ca Lâu La.
Giám đốc mới đi tới, thật nhiều nữ đồng nghiệp nhìn theo, muốn mời hắn ngồi cùng bàn.
Bất quá giám đốc mới cũng không có nhìn nơi khác, đi thẳng đến chỗ Tạ Nhất, nói:
“Xin hỏi có ai ngồi đây không?”
Tạ Nhất sửng sốt, vội vàng nói:
“Không có.”
Bọn họ tổng cộng bốn người ăn cơm: Tạ Nhất, Thương Khâu, Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền.
Cái bàn này là sáu ghế, cho nên hoàn toàn chưa ngồi đầy, đối phương có thể ngồi xuống.
Tạ Nhất nhìn thẻ nhân viên trên ngực hắn.
Mặt trên viết chức vị, còn có tên họ.
La Cổn Dục!
La Cổn Dục ngồi xuống.
Tạ Nhất liếc nhìn hắn vài lần, dù sao rất giống.
Nhưng không biết hắn có phải là Ca Lâu La thật sự hay là đã đầu thai, cũng không biết đối phương có nhớ mình hay không.
Hơn nữa Ca Lâu La mất đi trái tim, không biết có thể sống đến bây giờ hay không.
Khi Tạ Nhất còn chần chừ, La Cổn Dục mở miệng nói:
“Không nghĩ tới có thể gặp nhau ở chỗ này.”
Tạ Nhất vừa nghe, ngẩng đầu lên nhìn La Cổn Dục.
La Cổn Dục cũng nhìn Tạ Nhất.
Trong nháy mắt Tạ Nhất liền minh bạch, quả nhiên là Ca Lâu La.
Bất quá Ca Lâu La mất đi trái tim, cho nên không khác gì người bình thường.
Lúc này mấy người Thương Khâu đã trở lại.
Trần Tư nói:
“Nè, tôi nghe nói giám đốc mới tới siêu đẹp trai, tên là La Cổn Dục……”
Hắn đang nói, liền thấy được người ngồi đối diện Tạ Nhất chính là La giám đốc siêu đẹp trai.
Trần Tư:
“……”
Quá mất mặt, chính chủ ở chỗ này!
Thương Khâu nhìn thấy La Cổn Dục tựa hồ không kinh ngạc.
Nghĩ cũng phải, bởi vì La Cổn Dục vào công ty phải được Thương tổng chấp thuận.
Thương Khâu ngồi xuống, đưa cho Tạ Nhất một phần cơm trưa.
Là mì cà ri nóng hổi, vừa lúc Tạ Nhất muốn ăn, hơn nữa còn một ly Coca, quả thực là phối hợp tuyệt vời.
Tạ Nhất đói bụng, ăn thật mau.
Đầu tiên là nóng miệng một chút, ngay sau đó cảm thấy quá nóng, ra mồ hôi.
Tạ Nhất liền cởi áo khoác, miễn cho ra mồ hôi lại cảm lạnh.
Tạ Nhất đem áo khoác ném một bên.
Kết quả liền nghe được tiếng kêu, có thứ gì rơi vào trong chén.
Cúi đầu nhìn, Tạ Nhất tức khắc kinh ngạc không thôi.
Bởi vì kia căn bản không phải thứ gì, mà là một con chim sẻ non!
Một con chim sẻ non từ túi áo Tạ Nhất trực tiếp rơi vào trong chén mì cà ri.
Chim sẻ non nháy mắt bị nhuộm vàng, rốt cuộc biến thành Tiểu Kim Ô.
Cái này thiếu chút nữa hù chết Tạ Nhất.
Tạ Nhất nhanh dùng muỗng vớt nó ra.
Chim sẻ non ở trong chén cà ri vùng vẫy, mở miệng kêu chíp chíp, uống hai ngụm canh cà ri.
Tạ Nhất dùng cái muỗng đem chim sẻ non ra.
La Cổn Dục vừa thấy, tức khắc sửng sốt, liền nhìn chăm chú vào con chim sẻ dơ hề hề.
Chim sẻ cũng nhìn chăm chú vào La Cổn Dục, còn kêu vài tiếng, dùng sức vùng vẫy cánh nhỏ.
Cà ri nháy mắt bắn lên, Tạ Nhất dùng tay che lại tránh cho bay đến trên người mình.
Bất quá vẫn có một chút cà ri bắn tới người La Cổn Dục.
Áo sơ mi trắng tức khắc bắn dính những chấm cà ri vàng, nhìn rất kỳ quái.
Bất quá La Cổn Dục không có ghét bỏ, còn vươn tay tới nhẹ nhàng vuốt ve chim sẻ.
Đôi mắt đen sáng ngời của chim sẻ nhìn La Cổn Dục, kêu vài tiếng.
Nó dùng cái đầu nhỏ đi cọ cọn ngón tay La Cổn Dục làm dính đầy cà ri.
Ánh mắt La Cổn Dục trong nháy mắt thực phức tạp.
Thương Khâu yên lặng ăn, lúc này nói:
“Bởi vì đã nuốt trái tim của cậu, tam âm mạch đã chữa khỏi, đời này hắn sẽ không lại chịu khổ.”
La Cổn Dục vừa nghe, trên mặt rốt cuộc lộ ra thoải mái, nói:
“Vậy tốt quá.”
Chim Sẻ Nhỏ dơ hề hề, cần phải đi tắm rửa.
La Cổn Dục cũng không ăn trưa, mang theo Chim Sẻ Nhỏ đi toilet tắm sạch.
Tạ Nhất không thể tiếp tục ăn mì cà ri bị Chim Sẻ Nhỏ rơi vào.
Khẳng định không thể ăn, không thể ăn nước tắm của Chim Sẻ Nhỏ.
Tạ Nhất đành phải đi mua một phần mì mới.
Bất quá mì cà ri đã bán hết, chỉ còn lại mì tương cay, may mắn cũng là món Tạ Nhất thích ăn.
Trong thời gian chờ đợi khôi phục chân thân cho Thương Khâu, mọi người cũng không có nhàn rỗi.
Lúc trước bọn họ từ một câu lạc bộ tư nhân có được một danh sách hội viên, hơn nữa tất cả đều là người giàu có.
Tạ Nhất tính toán bắt đầu từ chỗ này, không chừng có thể tìm hiểu được manh mối gì, có lẽ dẫn đến hang ổ Bồng Mông giáo.
Thương Khâu gửi danh sách cho Phùng Tam xem qua.
Phùng Tam giao tiếp rộng, tin tức nhanh.
Phùng Tam nói với Thương Khâu, người trong danh sách đã qua đời hơn một nửa, số còn lại sống chết không rõ, có thể nói danh sách này rất quỷ dị.
Tạ Nhất mấy ngày nay liền sàng lọc chọn lựa, định điều tra người chưa chết, xem có kết quả gì hay không.
Nghiên cứu mấy ngày, thật ra có một phát hiện không nhỏ.
Đó chính là có một người thường đến câu lạc bộ.
Người này gia nhập rất sớm, có thể xem như nhóm đầu tiên nhập, làm ngành y dược.
Nói trắng ra là một trình dược viên.
Đừng thấy trình dược viên không được yêu thích, rất nhiều bệnh viện ở trên cửa lớn đều dán bảng cấm trình dược viên đi vào, nhưng kỳ thật nếu làm tốt rất có tiền, thu lợi nhuận kếch xù.
Người trình dược viên này nhập hội rất sớm, nhưng Tạ Nhất phát hiện lại rời hội.
Tạ Nhất cảm thấy chuyện này không đơn giản, liền tìm hiểu người này.
Tìm hiểu mới biết được, người này căn bản không chỉ là hội viên, hơn nữa còn là nhân viên câu lạc bộ.
Mới đầu chỉ là một hội viên, sau đó thành nhân viên, cuối cùng đột nhiên từ chức không làm, cũng thôi việc trình dược viên ở công ty và bỏ trốn.
Theo Phùng Tam điều tra, người này danh tiếng không tốt lắm, đặc biệt gian dối.
Dù sao cũng làm trình dược viên, có người nói hắn là gặp báo ứng, bị bệnh tâm thần, đã điên rồi, không biết đi đâu.
Tạ Nhất muốn tìm hiểu về người này, nhưng người này giống như là bốc hơi khỏi thế gian, sống hay chết cũng không ai biết.
Tạ Nhất tức khắc có chút buồn rầu.
Hôm nay Tạ Nhất đến quán ăn đêm khuya trông cửa hàng.
Đã sắp đến 12 giờ đêm, thời điểm không có người, quỷ đến.
Bất quá Tạ Nhất không có tinh lực quản cái này, còn đang nghiên cứu danh sách.
Lúc này Thanh Cốt nhảy nhót đi tới, nói:
“Tạ Nhất, Tạ Nhất! Đang làm gì đó!?”
Tạ Nhất liền đem việc mình buồn rầu nói ra, Thanh Cốt vừa nghe, vỗ tay nói:
“Cái này dễ mà, hỏi Tất Bắc cho xem Sổ Sinh Tử, liền biết người kia còn sống không.”
Tạ Nhất nghe xong đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Sổ Sinh Tử quả nhiên là thứ tốt!
Bất quá nghĩ lại, Tạ Nhất nói:
“Không được, Sổ Sinh Tử là thứ ai cũng có thể tùy tiện xem sao?”
Thanh Cốt cười tủm tỉm nói:
“Có cái gì khó chứ!”
Hắn nói, chỉ ngón tay trỏ vào người vừa mới từ sau bếp ra tới, chính là Thương Khâu đang bưng mâm đồ ăn.
“Tất Bắc khẳng định nghe lời cấp trên.”
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu, ánh mắt tức khắc sáng ngời.
Thương Khâu nhướng mày, cảm thấy mình nháy mắt biến thành món ngon.
Tất Bắc hôm nay tới quán ăn đêm khuya dùng bữa.
Bởi vì đói, hắn đi nhanh vào ngồi xuống xem thực đơn.
Kết quả có người đến bên cạnh ngồi xuống, Tất Bắc ngẩng đầu thấy là Tạ Nhất.
Tất Bắc cười nói:
“Ồ, ông chủ, hôm nay có đề cử gì?”
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
“Đương nhiên là có.
Tôm tít hôm nay đặc biệt mới, một lát tôi tự mình làm món tôm tít sốt tiêu đen được chứ? Tôi nhớ rõ anh không ăn quá cay, sốt tiêu là tốt nhất.”
Tất Bắc nhìn Tạ Nhất tươi cười, tức khắc lạnh gáy, hồ nghi nói:
“Tôi sẽ không trúng mỹ nhân kế.”
Tạ Nhất cười, nói:
“Nói bậy cái gì vậy, là đồ ăn mà.”
Tất Bắc:
“……”
Tất Bắc hồ nghi nói:
“Cậu muốn làm gì, nói thẳng đi.”
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
“Tôi muốn mượn Sổ Sinh Tử xem.”
Tất Bắc tức khắc trừng to hai mắt, nói:
“Cậu điên rồi, Sổ Sinh Tử là pháp khí địa phủ, tuyệt đối không thể cho người ngoài xem!”
“Sao là người ngoài? Tôi là chồng cấp trên các người.”
Tất Bắc:
“……”
Tất Bắc ngẩng đầu nhìn qua Thương Khâu.
Thương Khâu còn đang cần cù chăm chỉ ghi món ăn cho khách, còn tặng thẻ ưu đãi.
Gần đây quán ăn đêm khuya đang tổ chức chương trình khuyến mãi cuối năm.
Tất Bắc khó xử nói:
“Như vậy… thật sự không tốt lắm đâu.”
Tạ Nhất duỗi tay câu lấy cổ Tất Bắc, kề vai sát cánh, nói:
“Tôi chỉ là xem một cái tên mà thôi.
Anh nên lấy lòng người nhà cấp trên, miễn cho đến Tết còn phải tăng ca, có phải hay không.”
Tất Bắc:
“……”
Thật âm hiểm!
Tất Bắc cuối cùng không có cách nào, nói:
“Không nói cho người khác.”
Tạ Nhất nói:
“Đương nhiên.”
Tất Bắc rơi vào đường cùng, đành phải đem Sổ Sinh Tử đưa ra.
Tạ Nhất lật tìm, đã thấy được trình dược viên kia, họ Mã, viết dương thọ chưa hết.
Tạ Nhất vỗ tay một cái.
Thật sự là quá tốt, người này còn sống!
Tạ Nhất nhanh đem Sổ Sinh Tử ném lại cho Tất Bắc, cười nói:
“Thật quý quá, anh đã giúp rất nhiều.”
Vừa lúc này Thương Khâu bưng một mâm tôm tít lại đây.
“Cạch!”
Mâm đặt lên bàn, thái độ ác liệt, hắn lạnh lùng nói:
“Quý quá?”
Tất Bắc tức khắc cảm giác áp lực núi đè, nhanh giải thích.
“Không không không, đại nhân nghe lầm rồi!”
Trình dược viên họ Mã còn sống, dương thọ chưa hết, lại là nhân viên câu lạc bộ kia.
Cái này tốt rồi, Tạ Nhất tính toán tìm hiểu cặn kẽ về người họ Mã này.
Người họ Mã này cũng không có rời khỏi thành phố, chỉ là đột nhiên mai danh ẩn tích, cả nhà cũng bán, cũng không thôi việc ở công ty, biến mất tăm mà thôi.
Bất quá cái này cũng không làm khó được Tạ Nhất.
Tạ Nhất đi nhờ Phùng Tam hỗ trợ.
Phùng Tam nói bọn họ chờ mấy ngày, hẳn là thực nhanh sẽ có tin tức.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu từ chỗ Phùng Tam trở về, thiên sứ Mao Mao lập tức liền chạy tới, nôn nóng nói:
“Hai ba ba, anh trai lại cùng anh Tiểu Hắc đánh nhau! Các người mau đi xem một chút nha!”
Chú Lương Khí đi làm còn chưa có trở về, cho nên Tiểu Mao Mao chỉ có một mình.
Nhìn thấy anh trai cùng anh Tiểu Hắc đánh nhau, Tiểu Mao Mao thực sốt ruột.
Hai người kia vào phòng đóng cửa, bên trong còn truyền ra âm thanh kịch liệt.
Tiểu Mao Mao khuyên can bọn họ cũng không nghe.
Tiểu Mao Mao ủy khuất nói:
“Anh trai đánh anh Tiểu Hắc khóc, thật hung dữ.”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất an ủi Tiểu Mao Mao, nói đừng lo lắng.
Lúc này Lương Khí đã trở về, Tiểu Mao Mao liền chạy tới, Lương Khí dỗ dành Tiểu Mao Mao.
Tiểu Mao Mao thực sốt ruột, Lương Khí đem người bế lên mang trở về phòng.
Tạ Nhất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng rất tò mò, vì thế Tạ Nhất liền chạy đến cửa phòng con trai lớn, dán tai vào cửa nghe trộm.
Kết quả không chỉ là Tạ Nhất, một đám chim non thế nhưng cũng bu lại cửa nghe trộm.
Còn có đứa bởi vì hình thể nhỏ muốn chui qua khe hở phía dưới đi vào trong, bị Tạ Nhất giữ chặt, túm trở về.
Từ bên ngoài cửa có thể nghe thấy “tiếng đánh nhau” bên trong kịch liệt.
Tiểu Hắc nghẹn ngào, giọng đặc biệt nức nở khàn khàn.
Nghe ra không phải thực tự nguyện.
Tạ Nhất có chút không đành lòng, vừa định gõ cửa, kết quả liền nghe được Tiểu Hắc nói thoải mái.
Tạ Nhất:
“……”
Bỏ đi, vẫn là đi nấu cơm thôi!
Thời điểm ăn tối, Tiểu Hắc cũng không có ra khỏi phòng.
Trứng Vàng vẻ mặt sảng khoái, đặc biệt khoe khoang, đi lấy cơm, chuẩn bị mang về phòng ăn cùng Tiểu Hắc.
Kết quả Tiểu Mao Mao giữ lấy Trứng Vàng.
Tiểu Mao Mao giống anh lớn khuyên nhủ Trứng Vàng, nói ức hiếp người khác không phải tốt, nếu cứ đánh anh Tiểu Hắc, anh Tiểu Hắc sẽ không để ý tới Trứng Vàng, vân vân..
Trứng Vàng nghe Tiểu Mao Mao nói, cho Lương Khí một ánh mắt thương hại, sau đó bưng cơm đi vào phòng.
“Rầm!”
Cửa phòng đóng lại.
Qua hai ngày, Phùng Tam gửi đến cho bọn họ một cái địa chỉ, nói người họ Mã hẳn là ở tại chỗ này.
Tạ Nhất thấy cũng khá gần khu nhà bọn họ ở, nhưng không phải chỗ cao cấp, mà là một chung cư bình dân.
Khu chung cư kia chủ yếu cho lao động nhập cư thuê trọ, một căn hộ chia thật nhiều phòng cho thuê, không bảo đảm an toàn.
Tạ Nhất không dám chậm trễ, có được địa chỉ liền chuẩn bị cùng Thương Khâu đi một chuyến.
Hai người tan ca trực tiếp lái xe đi.
Khi xe chạy đến gần khu nhà kia thì bị ùn tắc không qua được.
HunhHn786 Chờ hơn nửa giờ mới biết được bởi vì phía trước đã xảy ra hoả hoạn, có xe cứu hỏa đến đây, cho nên mới kẹt xe.
Mà chỗ phát sinh hoả hoạn chính là nơi bọn họ muốn đến.
Tạ Nhất hoảng sợ.
Thương Khâu dừng xe.
Hai người xuống xe chạy tới.
Tiểu khu bị kéo dây, rất nhiều người ở bên ngoài, lửa đã dập tắt, nhưng là có một tòa nhà cháy đen thui.
Vừa đúng là tòa nhà trình dược viên họ Mã ở.
Đặc biệt là lầu 14 cháy trụi lủi.
Mấy người bên cạnh đang bàn tán:
“Hình như là lửa phát ra từ lầu 14, thật thảm, cháy hết.”
Tạ Nhất trong lòng lộp bộp.
Quá rõ ràng, những người đó cũng nhận được tin tức.
Mà trình dược viên họ Mã thật sự là nhân vật quan trọng.
Quan trọng đến cần giết người diệt khẩu!
Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi một chuyến không thu hoạch, hơn nữa đã tới chậm, cháy không còn gì.
Bọn họ đi hỏi Tất Bắc.
Người họ Mã rõ ràng dương thọ vẫn còn, đây khẳng định không phải ngoài ý muốn.
Hơn nữa hồn phách của hắn không có đến âm tào địa phủ.
Nói cách khác, rất có thể hồn phi phách tán.
Có người không hy vọng hắn mở miệng.
Cái này hay rồi, manh mối nháy mắt bị chặt đứt.
Tạ Nhất có chút buồn rầu.
Thương Khâu nói:
“Chứng minh chúng ta tìm đúng hướng rồi.”
Tạ Nhất gật đầu nói:
“Đúng như thế, nhưng Bồng Mông tai mắt cũng thực rộng khắp.
Manh mối bị đứt, chúng ta nên tìm từ đâu?”
Thương Khâu nghĩ nghĩ, nói:
“Có lẽ cũng không có đứt hẳn.
Chúng ta lại tiếp tục điều tra người này đã tiếp xúc với ai, không chừng sẽ có manh mối.”
Trước mắt cũng chỉ như thế.
Loại chuyện này vẫn là giao cho Phùng Tam tìm hiểu.
Phùng Tam vốn là mua bán tin tức, bởi vậy tìm hiểu cái này thực dễ dàng.
Đặc biệt lần này cháy ảnh hưởng rất lớn, mọi người đều bàn luận vấn đề này.
Cho nên Phùng Tam điều tra cũng không có khó, ngược lại thật nhiều người muốn cung cấp thông tin.
Trình dược viên họ Mã trước kia rất có tiền, nhưng đột nhiên từ chức, ẩn cư tại nơi thấp kém này.
Phùng Tam đã thăm do qua, hắn không đi làm, cũng không ra cửa, cơ bản không có tiếp xúc ai.
Thật sự giống người ở ẩn, nửa tháng mới ra cửa một lần.
Ra ngoài chủ yếu đi mua nhu yếu phẩm, lại không ra khỏi nhà, vẫn luôn ở trong nhà.
Bất quá người họ Mã này rất kỳ quái, hắn mỗi nửa tháng đi ra siêu thị mua sắm một lần, còn sẽ đi một chỗ không hợp với điều kiện sống hiện tại.
Đó là hắn đi đến phòng khám của một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng.
Tạ Nhất có chút kinh ngạc, nói:
“Hắn đi gặp bác sĩ tâm lý?”
Phùng Tam gật gật đầu, nói:
“Nửa tháng một lần, thực đúng giờ.
Tôi có thông tin của bác sĩ này, có thể cho các người.
Bất quá bác sĩ này rất nổi tiếng, hiện tại đã kín lịch hẹn, muốn gặp phải đặt chỗ chờ, nghe nói chờ ít nhất một năm.”
Phùng Tam đem một bì thư giao cho bọn họ.
Bác sĩ tâm lý này là từ nước ngoài về, còn rất trẻ, chỉ 30 tuổi, họ Thẩm.
Bác sĩ Thẩm rất nổi tiếng trong ngành, đạt rất nhiều giải thưởng, có vô số bài viết đăng trên các tạp chí chuyên khoa, cũng xuất bản sách.
Trừ văn bằng bác sĩ tâm lý, bác sĩ Thẩm còn là chuyên gia ngoại khoa, rất giàu có.
Có thể nói bác sĩ Thẩm là người đàn ông hội đủ 5 yếu tố: gia đình giàu có, tài năng hơn người, ngoại hình xuất sắc, danh tiếng tốt, còn độc thân.
Phòng khám của bác dĩ Thẩm hợp tác với tất cả các chuyên gia tâm lý đứng đầu trong và ngoài nước, đương nhiên giá không hề thấp.
Phòng khám hoạt động theo lịch hẹn, với số lượng hạn chế.
Không có hẹn trước, căn bản không gặp được bác sĩ Thẩm.
Phùng Tam cười nói:
“Bất quá các người rất may mắn.”
Tạ Nhất nói:
“May mắn như thế nào?”
Phùng Tam nói:
“Tôi nghe nói bác sĩ Thẩm được mời đến một bữa tiệc sinh nhật, là một vũ hội hóa trang.
Đến lúc đó bác sĩ Thẩm cũng sẽ tham gia.
Tiệc sinh nhật này là của……”
Hắn nói, cười tủm tỉm nhìn qua Thương Khâu.
“Là kẻ ái mộ cậu.
Nếu chồng cậu mở miệng, các người có thể nhận thiệp mời.”
Tạ Nhất vừa nghe, nhướng mày, nhìn Thương Khâu, nói:
“Là người nào ái mộ anh muốn ăn sinh nhật?”
Thương Khâu cười một tiếng, hôn trán Tạ Nhất, nói:
“À… người ái mộ anh quá nhiều, nhớ không nổi.”
Tạ Nhất:
“……”
Còn khoe khoang!
Người ái mộ Thương Khâu này là đàn ông, một người giàu mới nổi, chủ một công ty nhỏ.
Trước kia ở một tiệc rượu gặp qua Thương Khâu, bởi vì Thương Khâu quá nổi bật, tất nhiên hắn liền ái mộ Thương Khâu.
Bất quá Thương Khâu cũng không phải là người bình thường.
Người đàn ông kia rất có tiền, nhưng Thương Khâu còn có nhiều tiền hơn hắn.
Thương Khâu làm lơ, hắn cũng không có cách nào.
Thương Khâu đột nhiên muốn tham gia tiệc sinh nhật, người kia thiếu chút nữa mừng chết, đương nhiên đồng ý, một ngàn lần đồng ý.
Tiệc sinh nhật này kỳ thật chính là vũ hội hóa trang sôi động, bởi vì khách đa số là người trẻ tuổi.
Ở trong mắt người trẻ tuổi, Tạ Nhất đã không còn trẻ, sắp bước lên hàng ngũ đại thúc.
Tuy rằng nói đàn ông độ tuổi 30 rất sung sức, Tạ Nhất vẫn bị xem là đại thúc.
Tạ Nhất trước kia đã từng tham gia vũ hội hóa trang, đương nhiên là từ thời đại học, giả ma giả quỷ dọa người.
Tạ Nhất chưa nghĩ ra hiện tại đã biến thành bộ dáng gì.
Thương Khâu liền đi mua quần áo mang về.
Tạ Nhất mở ra, vừa thấy, tức khắc ném xuống đất giẫm vài cái.
Không phải cái gì khác, thế nhưng là một bộ trang phục tình thú!
Tai mèo, quần áo mèo có đuôi cử động được, còn có một cái vòng cổ thật sự là đáng sợ.
Tạ Nhất thừa dịp Thương Khâu không chú ý, trực tiếp đem trang phục ra ngoài ném vào thùng rác.
Để cho Thương Khâu mất công đi mua, phải hối hận chết đi!
Thương Khâu thực hối hận vì không có tự mình thay cho Tạ Nhất.
Trang phục mèo đáng yêu như vậy liền không còn.
Thương Khâu rất thích mèo, nếu Tạ Nhất có thể mặc vào trang phục mèo, nghĩ thôi đã cảm thấy đáng yêu.
Tạ Nhất đánh chết cũng sẽ không mặc trang phục mèo kia, vẫn là tự mình chuẩn bị sẽ đáng tin cậy hơn.
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, liền chuẩn bị một bộ ma cà rồng, thoạt nhìn không phải thực thái quá.
Hơn nữa ngẫm lại xem, Thương Khâu trang điểm thành quỷ hút máu tuyệt đối càng phù hợp, lại gợi cảm, chính mình còn có phúc lợi.
Tạ Nhất đặt hàng trên mạng, qua hai ngày liền gửi về đến nhà.
Mở ra xem thấy quần áo kích cỡ vừa vặn, chất lượng khá tốt.
Vừa lúc Thương Khâu trở về, Tạ Nhất liền đem quần áo đưa cho hắn đi thử, chính mình cũng đi thử.
Bọn họ mua cùng một kiểu dáng, chỉ là kích cỡ lớn nhỏ mà thôi.
Một bộ lễ phục áo cổ đứng màu đen, giống như là bá tước Dracula.
Tạ Nhất thay quần áo, là bộ size nhỏ, đặc biệt bó sát không quá thoải mái.
Nhưng mặc vào cảm thấy vóc dáng rất đẹp.
Quả nhiên muốn mặc đẹp phải biết chịu đựng.
Tạ Nhất thay xong đi ra liền nhìn thấy Thương Khâu đã xong rồi.
Hắn ngồi ở trên sô pha, chéo chân, bộ dáng rất quý phái.
Trong tay là một ly rượu vang đỏ, hắn nhẹ nhàng đong đưa cái ly.
Thương Khâu mặc lễ phục, tóc vuốt hết ra sau, nhìn giống như quý tộc phương tây.
Hơn nữa trong tay hắn cầm cái ly chân dài, quả thực y hệt mấy diễn viên đóng vai ma cà rồng trong phim chiếu trên TV.
Thương Khâu cười tủm tỉm nhìn Tạ Nhất, nhướng mày, nói:
“Thế nào?”
Tạ Nhất nói:
“Cũng được đó.”
Trong lòng Tạ Nhất lại phát run, nghĩ thầm.
Quả thực đẹp trai chết người.
Nhan sắc này đã vô giá rồi!
Thương Khâu cười, đem ly rượu đặt xuống, mở vòng tay, ý bảo Tạ Nhất lại gần.
Tạ Nhất bĩu môi, bất quá vẫn là đi qua.
Thương Khâu túm lấy để cho Tạ Nhất ngồi ở trên đùi hắn, nghiêng đầu ngửi ngửi bên gáy, thấp giọng khẽ nói:
“Thật thơm… cắn xuống để em hoàn toàn biến thành người của tôi, được chứ?”
Tạ Nhất tức khắc da đầu tê rần.
Thương Khâu lại nhập vai, còn rất chuyên nghiệp.
Tạ Nhất liếc xéo.
Thương Khâu cười nói.
“Không tốt sao?”
Tạ Nhất hét lớn.
“Phải thu phục yêu tinh này!”
Tạ Nhất đẩy mạnh, Thương Khâu liền ngã xuống sô pha.
Tạ Nhất đi cắn Thương Khâu.
Thương Khâu rất vui lòng phối hợp ôm Tạ Nhất không cho rớt xuống sô pha.
Khi hai người đang “nóng hừng hực”, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tiểu Mao Mao vui sướng chạy tới, kinh ngạc nói:
“Các ba ba đã về rồi!”
Tạ Nhất tức khắc cảm thấy thẹn muốn chết.
Bị tiểu thiên sứ thấy được quá thẹn, Tạ Nhất nhanh ngồi dậy, ngẩng đầu vừa thấy thiếu chút nữa ngất xỉu rồi.
Bởi vì… Tiểu Mao Mao trên đầu mang tai mèo, trên cổ mang vòng cổ, trên người ăn mặc bộ đồ mèo ngày đó đã ném vào thùng rác.
Phía sau còn có cái đuôi mèo quơ qua quơ lại.
Thái dương Tạ Nhất nổi gân xanh.
Tiểu Mao Mao nhảy nhót lại gần, mắt to chớp chớp, ngây thơ nói:
“Ba ba nhìn xem quần áo của con! Chú chú sẽ khen con đáng yêu chứ! Ba ba, con đáng yêu không!”
Tiểu Mao Mao nói, còn dùng tay sờ sờ tai mèo trên đỉnh đầu, mắt to trong veo như thủy tinh HunhHn786.
Tạ Nhất:
“……”
Lúc này cửa mở ra, Lương Khí từ bên ngoài trở về, liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Mao Mao mặc trang phục mèo.
Tiểu Mao Mao đặc biệt nhiệt tình nhào tới, nói:
“Chú chú!”
Lương Khí nhanh tiếp được mèo con, căng da đầu đón ánh mắt “như nhìn cầm thú” của Tạ Nhất.
Ánh mắt Thương Khâu có thâm ý khác.
Tiểu Mao Mao vẫn cứ là vẻ mặt tiểu thiên sứ, ngồi ở trên cánh tay Lương Khí.
Cái đuôi mèo quét tới quét lui, vẻ mặt Tiểu Mao Mao ngây thơ nói:
“Chú chú sao ra mồ hôi?”
Nói, Tiểu Mao Mao còn lau mồ hôi giúp Lương Khí.
Lương Khí cười, mặt không đổi sắc nói:
“Trong nhà có chút nóng!”
Hắn nói, liền ôm Tiểu Mao Mao chuẩn bị về phòng.
“Mao Mao, sao mặc như thế này?”
Tiểu Mao Mao nói.
“Chú chú lần trước nói thích con mặc như vậy, cho nên Mao Mao liền mặc vào.
Muốn cho chú chú bất ngờ!”
Lương Khí:
“……”
Dưới loại tình huống này, sợ hãi nhiều hơn!
Lương Khí mặt vẫn không đổi sắc nói:
“Lần sau không cần mặc quần áo này chạy ra ngoài.”
Tiểu Mao Mao không hiểu:
“Vì sao?”
Lương Khí mỉm cười nói:
“Bởi vì Tiểu Mao Mao mặc áo quần này quá đáng yêu, chú chỉ muốn nhìn một mình.”
Tiểu Mao Mao vừa nghe, nở nụ cười, còn có chút ngượng ngùng, bất quá thực ngoan ngoãn đồng ý.
Tạ Nhất:
“……”
Lương Khí cáo già!
Thương Khâu:
“……”
Quả nhiên quần áo không tồi, lại mua một bộ đưa cho Tạ Nhất!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!