Quân Bản Giai Nhân - Vịt Béo Bội Thực
Chương 3: Bê đá đập chân mình
Nhân gian gọi đó là máu chó.
Mà một trong những tình tiết máu chó kinh điển nhất là gì? Chính là hai người đang yêu nhau sâu sắc, yêu đến thiên địa vô tâm cũng cảm động, yêu đến núi đổi sông dời vẫn còn yêu. Và rồi, đoàng một cái, tác giả cuốn thoại bản đó đầu bị kẹp cửa, hoa lệ vung bút cho nữ chính gặp bất trắc, nam chính đau khổ tìm mọi cách cứu chữa cùng chờ đợi, cuối cùng cũng chờ đến ngày nàng ta tỉnh lại. Cứ tưởng sẽ có một hồi vui mừng đoàn tụ, chàng chàng thiếp thiếp, vận động rung giường, ai ngờ được câu đầu tiên mà nàng ta nói lúc tỉnh lại là:
“Ngươi là ai?”
Câu tiếp theo là:
“Đây là đâu?”
Câu cuối cùng là:
“Ta là ai?”
Cho dù tình huống có khác đi một chút, nhưng Cầm Du Huyền hiện tại đã cảm nhận được sâu sắc tâm trạng của nam chính lúc đó rồi.
Hắn muốn hộc máu!
Ba trăm năm của hắn, linh lực của hắn, sự kiên nhẫn của hắn, hiện tại đã theo trí nhớ nữ nhân trước mắt tan vào cát bụi.
Nàng ta như vậy, hắn làm sao “trả hàng”?!
Vốn định sau khi hồi sinh nàng, hắn sẽ gặp nàng trong hình dáng nam nhân, dùng mỹ nam kế giúp nàng bình ổn tâm tình sẽ giải thích mọi chuyện dưới hình dáng nữ nhân, sau đó đưa nàng ta về Cửu Trọng Thiên. Mặt khác nếu nàng không biết điều cứ muốn cùng hắn vạch rõ ân oán, hắn sẽ hủy đi đoạn trí nhớ năm ấy, sau đó trả hàng.
Nhưng mà, hàng này bị va đập hơi mạnh, bên trong đã bị biến đổi hoàn toàn rồi.
Trí nhớ cũng không cần hủy nữa, nàng ta đã mất sạch rồi còn đâu.
Nếu nói nàng ta giả vờ mất trí… Cầm Du Huyền lặng lẽ dùng nhãn pháp lên người Dao Linh, kinh ngạc phát hiện, trong cơ thể do tuyết liên tạo thành này lại thiếu một tia phách.
Ra là vậy, kết hồn trận không thể thu hết tất cả hồn phách, ba hồn bảy phách thiếu mất một tia phách, chưa trở nên điên loạn đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến việc mất trí nhớ.
Hoa Tâm thấy Cầm Du Huyền ngồi im không tiếng động, lại liếc thấy mảnh sứ của chén trà rải rác hỗn độn dưới đất, khẽ khàng nuốt nước bọt một cái.
“Hồ quân, nàng ta hình như…mất trí rồi.”
Cầm Du Huyền lúc này mới bị giọng nói của Hoa Tâm gọi tỉnh, hắn di dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt.
Sau đó, lại lãnh đạm hạ mí mắt xuống.
“Hoa Tâm, đi kiểm tra xem.”
Cầm Du Huyền thờ ơ ra lệnh.
Dù hiện thực như một cái tát đôm đốp vào mặt, nhưng hắn vẫn không muốn tin.
“…”
Hoa Tâm âm thầm thở dài, Hồ quân thật sự biến thái một cách không bình thường, rõ ràng bị chấn động mạnh như vậy, lại vẫn có thể tỏ ra lạnh lùng cấm dục, tao nhã xuất trần.
Chẹp chẹp!
Hoa Tâm tới trước mặt Dao Linh, bắt đầu công cuộc truy xét. Hắn hướng nàng nói giọng lễ độ vừa phải, ôn nhu chân thành:
“Vị đang ngồi bên kia là trưởng tộc của cửu vĩ hồ tộc, hồ quân Cầm Du Huyền, còn ta là tâm phúc của ngài, tên gọi Hoa Tâm. Còn về phần cô là ai…trước tiên có thể trả lời ta một câu hỏi?”
Dao Linh vẫn giữ vẻ phòng bị xa cách, nhưng rốt cuộc vẫn từ tốn đáp lời: “Tâm hoa tinh linh muốn hỏi ta chuyện gì?”
Hoa Tâm nghe xong toát mồ hôi, Cầm Du Huyền cũng không nhịn được nhìn thoáng qua nàng. Thân thể là giả, trí nhớ bị mất, vậy mà vẫn có thể nhìn ra được nguyên thần của Hoa Tâm hắn, phải biết hắn là do chính pháp lực cùng linh lực Hồ quân tạo thành, hơn nữa nguyên thần của hắn chỉ là cái tâm mờ ảo, thần tiên bình thường không dễ nhìn ra.
Người này, thần thức và linh lực phải mạnh mẽ đến thế nào?!
Hoa Tâm lau qua mồ hôi, thái độ cũng cung kính hơn trước:
“Chuyện ta muốn hỏi chính là, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Choang!” Chén trà thứ hai trên tay Cầm Du Huyền lại hoa hoa lệ lệ rơi xuống đất.
Dao Linh ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Hoa Tâm, khiến hắn lại toát thêm mấy đợt mồ hôi.
Hoa Tâm nghĩ, hôm nay mồ hôi toát nhiều như vậy, phải tắm mấy canh giờ mới sạch sẽ đây.
“Ta…có lẽ là hai mươi?”
Dao Linh nghi hoặc hỏi, nàng nhìn bàn tay mềm mềm của mình, thành thật trả lời. Da tay thế này, chắc là chưa quá già đi.
“Sai!”
Hoa Tâm lắc đầu phủ nhận, đưa ngón trỏ ra trước mặt Dao Linh lắc lắc.
“Vậy thì là hai mươi hai.”
“Sai!”
“…”
Chẳng lẽ bản thân nàng già đến vậy sao? Thân hình hài tử dung mạo lão bà?
Hoa Tâm thấy nàng vẫn đang suy nghĩ, xoay người sang phía bệ đá có Cầm Du Huyền đang ngồi, cung kính cúi người.
“Hồ quân, ta đã hỏi xong, nàng ta quả thực bị mất trí nhớ.”
“…”
“Đáp án ta cũng không biết, chắc ít hơn ngài vài trăm đi.”
“…”
Cầm Du Huyền bấy giờ trên gương mặt tuấn mĩ lạnh nhạt cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Dao Linh khóe miệng cũng giật giật, vị áo tím này nhìn trẻ trung xinh đẹp như vậy nhưng hơn nàng vài trăm tuổi, hắn lại là cửu vĩ hồ ly tu luyện ngàn năm, nói đúng ra thì tuổi của nàng không phải vạn cũng là ngàn.
“Những chuyện khác ta cũng không muốn hỏi nhiều nữa. Ta chỉ muốn biết một chuyện, hai vị có quan hệ gì với ta hay không?”
Dao Linh vẫn bảo trì khoảng cách hai bên, thái độ khách sáo nhưng không sợ hãi, trực tiếp thẳng thắn hỏi hai người trước mắt. Nàng tỉnh lại tại nơi này, cảm giác như vừa trải qua một kiếp người, đối với thế giới này vừa xa lạ vừa phòng bị, mà đáng nói là, đây là hai người đầu tiên mà nàng gặp, tựa như cọng rơm cứu vớt cần phải bắt lấy.
Dao Linh quên mất bản thân là ai, đã từng ở tại nơi nào, trong người luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, lại nhiều hơn một cái gì đó, nhưng kì lạ thay, những điều bình thường cơ bản nhất như tôn xưng hay nhận biết đối với sự vật lại vô cùng quen thuộc, những kí ức về chú thuật, trận đồ vẫn hiện hữu trong đầu nàng, thần thức của nàng luôn sáng rõ, nhưng những thứ này lại không biết từ đâu mà có.
Nhưng hai người này, nhìn thế nào cũng không đáng tin cho lắm.
Một tinh linh thiếu niên mồm mép nhanh nhẹn có vẻ hơi nhút nhát.
Một kẻ yêu nghiệt nhàn nhã phởn phơ bắt nạt con nít còn tạo dáng hấp hối sắp chết.
Hai con người, hai hình ảnh vô hình chung đã xuất hiện trước mắt Dao Linh như vậy.
Cầm Du Huyền lạnh nhạt nhìn nàng, đương lúc Hoa Tâm vẫn nghĩ hắn sẽ mãi giữ thái độ trầm mặc thì giọng nói khàn khàn, không nhanh không chậm của Cầm Du Huyền lại cất lên, vang vọng khắp sơn động:
“Có thể xem như là có chút quan hệ.”
Hoa Tâm kinh ngạc nhìn Cầm Du Huyền, vị quý nhân kiêu ngạo này vậy mà đối với người lạ trả lời, hơn nữa còn trả lời rõ ràng mạch lạc, không có chút thái độ ra lệnh của bề trên nào cả sao? Không cần Hoa Tâm trả lời thay nữa sao?
Nếu không phải Cầm Du Huyền luôn tỏ ra cung kính trước mặt Hồ quân tiền nhiệm cùng thủy tổ Hồ quân, hỏi câu nào trả lời câu đó, Hoa Tâm còn tưởng hắn bị chuột rút miệng vào những lúc bị người ta hỏi chuyện.
Cái con người này, ỷ mình là Hồ quân liền biến Hoa Tâm hắn thành cái miệng thứ hai của mình. Nhiều lúc khiến Hoa Tâm cảm thấy, bản thân không đơn thuần chỉ là một tâm phúc phục vụ hầu hạ nữa rồi.
Hồ quân này, quá bất lương! Quá vô nhân tính!
Mặt khác, Dao Linh nghe thấy Cầm Du Huyền nói vậy, vẫn trầm ổn hỏi chuyện, thái độ giữ nguyên vẻ khách sáo:
“Chẳng hay có thể cho ta biết một chút quan hệ đó là gì không?”
“Có thể.” Cầm Du Huyền lạnh nhạt đáp lời.
Hắn nâng chiếc chén cuối cùng đặt lên miệng, động tác tao nhã xuất trần:
“Bổn quân đã làm ngươi mất đi thứ vô cùng quan trọng của nữ nhân.”
Hắn nhấp một ngụm trà, cánh môi nhợt nhạt đã lấy lại một tia huyết sắc.
Ừm, tình yêu và cuộc sống – thứ quan trọng của nữ nhân, ý hắn chính là vậy.
Cầm Du Huyền tự cho rằng câu trả lời này không tồi, vẫn còn hơn nói thẳng rằng hắn xiên nàng như xiên thịt, làm lỡ dở nhân duyên của nàng với tên thái tử dâm tục gì đó, sau đó dựng nàng sống lại chuẩn bị “trả hàng”.
Cầm Du Huyền tự cho rằng bản thân nói chuyện khôn khéo, đắc ý nhấp thêm vài ngụm trà nữa.
“Rầm!”
Tiếng động đủ lớn khiến Cầm Du Huyền chú ý, hắn thản nhiên nâng mắt liếc qua, lại thấy Hoa Tâm đã ngã chổng vó xuống đất từ khi nào, ánh mắt kinh hoảng nhìn hắn.
Sao, kinh ngạc vì chủ nhân không chỉ mĩ mạo phong hoa tuyệt đại, mà lời nói còn như phun châu nhả ngọc à?
Cầm Du Huyền trong mắt hiển hiện ý cười, uống thêm vài ngụm trà nữa.
Hắn cảm thấy, bụng sắp bị nước trà làm nứt ra rồi. Nhưng ai bảo tư thế uống trà là một tư thế đẹp.
Lại đưa mắt nhìn qua Dao Linh, Cầm Du Huyền thấy vẻ mặt nàng hỗn loạn, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh lúc đầu.
Bất cứ nữ nhân nào khi vừa mới tỉnh dậy, phát hiện bản thân bị mất trí nhớ, vừa hay lại có một tên nam nhân không biết từ đâu đến ở ngay trước mặt, dõng dạc nói ta đã cướp đi thứ quan trọng nhất của nữ nhân trong ngươi, cảm nghĩ đầu tiên của nữ nhân đó là gì? Tất nhiên là khói bốc lên đầu, muốn xông tới băm vằm nam nhân trước mặt làm trăm mảnh.
Dao Linh ban đầu rất sốc, sau đó cũng muốn làm như thế với con hồ li khốn nạn nào đó, nhưng nàng thần thức mạnh mẽ, nội tâm vì vậy cũng ít nhiều bình tĩnh hơn nữ tử bình thường. Nàng hiểu rõ một câu nói có thể hàm chứa nhiều ý nghĩa, Cầm Du Huyền cũng không nói rõ thứ quan trọng đó là gì, câu nói này của hắn quá tối nghĩa, bản thân cũng nên rõ ràng lại, hỏi cho ra lẽ, không nên vồ vập tự mình hiểu sai mà gây ra mâu thuẫn, chuyện bé xé to, cuối cùng khiến kẻ trước mặt tức giận mà quay lại đối phó với mình.
Nhưng dù đã hiểu như vậy, cảm xúc của nàng vẫn không tốt được lên chút nào.
Nàng cười yếu ớt với Cầm Du Huyền:
“Ta và ngài phải hay không có giao tình gì đặc biệt?”
Cầm Du Huyền bị nàng hỏi bất ngờ như thế, không khỏi ngơ ngẩn.
Giao tình đặc biệt sao? Hắn giúp nàng chết có tính là giao tình không nhỉ?
Cầm Du Huyền nhìn Dao Linh trước mặt, thấy người con gái này ánh mắt kiên định như núi, nhưng đằng sau đó lại là một sự kìm nén chuyện gì.
Cầm Du Huyền suy nghĩ một hồi, rốt cục cũng tự cho là mình hiểu vấn đề.
Hắn nhớ lại ngày còn nhỏ, đường tỷ Cầm Du Tuyết giành với hắn một miếng lưu ly liên ngọc có sức mạnh tạo kết giới hộ thân rất đẹp, cuối cùng ngoại tổ mẫu đã đưa ngọc này cho Cầm Du Nguyệt. Hắn lúc đó trước mặt cố tỏ ra không có chuyện gì, mặt khác lại về nhà soi gương, thấy ánh mắt của bản thân giống hệt với Dao Linh hiện tại.
Ẩn nhẫn giận dữ nhưng phải kìm nén.
Ai cũng như vậy, bị cướp đi thứ mình thích cùng quan trọng đều hận không thể một phát xông lên bóp cổ kẻ cướp mà la lên: “Mẹ! Khốn nạn! Trả đồ lại cho ta!”
Nhưng vấn đề ở chỗ, đối tượng cướp giật là ai. Nếu là người lạ thì hay rồi, thẳng tay đập phát chết luôn. Còn nếu là người thân, a ha, vậy thì chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vì vậy, câu của Dao Linh có thể hiểu là: ta có quan hệ gì với ngài mà ngài có thể ngang nhiên cướp giật.
Nếu là người lạ…Cầm Du Huyền thật không muốn nghĩ.
Vì vậy, hắn lại lâm vào trạng thái ngơ ngẩn.
Ngơ ngẩn cũng phải đẹp, bàn tay với những ngón thon dài của hắn vuốt lại vạt Áo, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một vẻ mông lung mờ nhạt, lạnh lùng cách xa thế tục.
Nên là cái gì đây? Là cái gì không phải thân nhân cũng không phải người lạ?
Chợt, hắn nhớ về hai mươi năm khổ sở của mình, khóe miệng hơi nâng lên.
Dao Linh công chúa, đành để cô chịu ủy khuất rồi.
Cũng may lần này Cầm Du Huyền có thể hiểu đúng vấn đề, Dao Linh xác thực cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là nàng đủ bình tĩnh để đặt câu hỏi mà thôi.
Cầm Du Huyền đặt chén trà xuống bàn, nhìn Dao Linh nói giọng lành lạnh:
“Ngươi là nô tì của bổn quân.”
“Rầm!”
Hoa Tâm vừa mới đứng dậy liền bị trượt ngã lần nữa, hai mắt như thể bị rớt ra ngoài.
Hồ quân, có thể khốn nạn hơn nữa được hay không?!
Nghe xong câu này, Dao Linh vẫn thái độ điềm nhiên, nàng hỏi tiếp:
“Làm sao biết ta có phải là nô tì của ngài hay không?”
Nàng không phải đa nghi, mà là thận trọng. Chuyện nàng mất trí nhất định không dưng mà có, người này nhìn qua chắc chắn đã ở đây từ trước, tuy nói là hi vọng nhỏ nhoi, nhưng cũng có thể là nguy hiểm không lường được.
Cầm Du Huyền nghe xong, trong lòng hơi nhột, thế nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh lùng như nước:
“Cổ tay của ngươi và Hoa Tâm đều có một ấn kí hình hồ li chứng minh thân phận.”
Giọng của hắn không nhanh không chậm, xa cách vô cùng.
Hừm, đều là do hắn dùng chính linh lực cùng pháp lực tạo thành, trên cơ thể sao có thể không lưu giữ ấn ký của riêng một mình Cầm Du Huyền hắn chứ?
Nàng quá thận trọng, hắn lại quá nhạy bén.
Dao Linh nghe vậy, khuôn mặt trắng bệch hẳn đi, sau đó là ngỡ ngàng. Nàng giơ cổ tay của mình lên xem, lại nhìn về phía cổ tay Hoa Tâm, thần sắc ngỡ ngàng càng sâu thêm, quả đúng là cả hai đều có chung một ấn kí hình con hồ ly cuộn mình thành một hình tròn màu đỏ sậm.
Dao Linh chăm chú nhìn Cầm Du Huyền, lại thấy khuôn mặt của bản thân phản chiếu trên mặt đá viên mã não trong suốt đeo trước trán hắn, trong lòng nhẹ nhõm, mọi chuyện rõ ràng rồi, nào có ai hứng thú với một nữ nhân dung mạo so với mình giống như cát sỏi so với vàng ngọc, thần sắc ngỡ ngàng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cầm Du Huyền liếc nhìn Hoa Tâm ngã lăn trên đất, lạnh nhạt hỏi:
“Nền đất trơn lắm sao?”
“…”
Não ngài mới trơn đó!
Dao Linh nhìn Cầm Du Huyền vẫn chưa bớt một tia phòng bị, trong giọng nói vẫn chứa đựng sự tĩnh lặng từ tốn.
“Vậy Hồ quân có thể nói cho ta biết ta tên là gì, và vì sao ta lại quên hết mọi chuyện được không?”
Cầm Du Huyền nghĩ nghĩ một hồi, rất nhanh đưa ra câu trả lời:
“Ngươi tên là A Linh.”
Đôi lông mày lá liễu của Dao Linh nhíu chặt lại.
Hoa Tâm cứng đơ miệng lưỡi.
Dao Linh?! A Linh?!
Trình độ đặt tên đúng là…không dám khen tặng!
“Về phần ngươi vì sao mất trí…có thể do bổn quân dùng sức quá chăng?”
Cầm Du Huyền dựa theo hiện thực mà nói, hắn cho rằng vì bản thân dùng quá nhiều pháp lực cho kết hồn trận, trong lúc phá trận xảy ra sơ suất nên mới có thể dẫn đến chuyện này, cũng không phải là lời nói dối.
Nhưng hắn lại không ngờ được, người nói vô tình người nghe hữu ý.
Trên đời này đúng là có rất nhiều loại chuyện không ngờ được.
Dao Linh công chúa cũng không ngờ được, nàng không phải bị đập đầu, không phải gặp tai nạn ngoài ý muốn, mà là bị người ta…dùng sức quá đà làm cho mất trí nhớ.
Hoa Tâm lại càng không ngờ được, trình độ “một câu làm nên biển máu” của Hồ quân nhà mình đã vượt cấp thượng thừa, khóe miệng không ngừng co rút.
Không khí trong động bỗng chốc yên tĩnh quỷ dị.
Hoa Tâm tự thấy không khí có chút không đúng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc toàn thân, vì vậy chạy đến trước mặt Dao Linh đang trầm mặc, nuốt nuốt vài ngụm nước bọt.
“Dao…A Linh, không phải như cô nghĩ đâu!”
Dao Linh lúc này mới định thần trở lại, phải rồi, nàng lại bị Cầm Du Huyền làm cho suy nghĩ lệch lạc, còn câu hỏi chủ chốt nàng vẫn chưa kịp hỏi. Nàng nhìn sang Hoa Tâm, rút kinh nghiệm hai lần trước, hỏi vị áo tím kia không chừng tinh thần còn bị khủng bố nặng hơn, vị thiếu niên tâm hoa trước mắt hiện tại xem chừng mới là người đáng tin cậy nhất.
“Câu này ta muốn hỏi tâm hoa tinh linh, làm phiền tinh linh cho ta biết thứ quan trọng đó là gì?”
Hoa Tâm thấy nàng như vậy, lặng lẽ đồng tình. Hắn nhìn Cầm Du Huyền ngồi trên bệ đá, trong lòng âm thầm giơ ngón giữa, tại sao lại có người khốn nạn từ trong ra ngoài thế này.
Đến hít thở thôi cũng khiến người ta muốn xông lên đánh cho một trận.
Hoa Tâm thở dài một tiếng, sau đó đồng cảm nhìn Dao Linh, chân thành giải thích:
“A Linh đừng nghĩ nhiều quá. Hồ quân thường ngày ít nói chuyện, vốn từ bị bào mòn biến chất là điều dễ hiểu.”
Tay cầm chén trà của Cầm Du Huyền có chút run, đây đã là chén cuối cùng rồi. Tên tiểu tử này, không ngờ dám nghĩ về hắn như vậy.
Hoa Tâm không để ý đến biểu hiện này của Cầm Du Huyền, hồn nhiên nói tiếp.
“Chuyện thứ vô cùng quan trọng bị Hồ quân cướp mất ấy à, chính là một…một cái đùi gà.”
Cái thứ quan trọng củ chuối gì thế này!
Dao Linh nhíu mày, rèm mi rung rung.
Hoa Tâm hận không thể tự tát mình một cái, không chú ý đến bàn tay cầm chén của người nào đó đang rung với tần suất ngày một mạnh hơn, lại liếc thấy Dao Linh vẻ mặt không chút nghi ngờ, sau đó tiếp tục vung nước bọt, mặc cho trí ảo tưởng bay xa.
“Cô và ta đều là tâm phúc của Hồ quân, theo chủ nghĩa chủ đâu tớ đấy. Trong một lần chơi lạc trên nhân gian, Hồ quân tự phong ấn pháp lực tránh làm bị thương người phàm, lại vung tiền quá trán khiến ba chúng ta bỗng chốc không xu dính túi, bơ vơ bất vất, cũng may cô cướp được một cái đùi gà ven đường. Lúc đó, đùi gà tất nhiên trở thành thứ vô cùng quan trọng.”
“Nữ nhân mà, bị đói thì sẽ gầy, mà gầy thì ngực sẽ nhỏ đi, dáng người xấu lại. Đùi gà bấy giờ đã trở thành thứ vô cùng quan trọng với nữ nhân.”
“Không ngờ Hồ quân nổi tà tâm, ha ha, hồ ly mà, thích nhất thịt gà. Ngài ta không phân biệt đông tây nam bắc, ra tay cướp thịt.”
Hắn tự cảm phục sâu sắc khả năng bịa chuyện của mình.
“Rắc!”
Lần này Cầm Du Huyền không làm rơi chén nữa mà trực tiếp ra tay bóp vỡ, gân xanh trên trán hắn thi nhau nhảy múa.
Cầm Du Huyền tự nhủ, phải giữ hình tượng, phải giữ hình tượng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm nhưng hàn khí trên người vẫn liên tục tỏa ra.
Hắn thực sự không biết ngay từ đầu bản thân đã không có một mảnh hình tượng nào rồi.
Hừ hừ, Hoa Tâm tên tiểu tử này, lên trên kia Cầm Du Huyền hắn sẽ khiến tiểu tử Hoa Tâm sống không bằng chết.
Hoa Tâm cảm nhận được khí lạnh đánh đến, rùng mình một cái, ánh mắt trở nên kiên định.
Hồ quân, ta là vì người tạo phúc, người ngàn vạn lần đừng oán hận ta nha!
Đương lúc Cầm Du Huyền khẽ mấp máy môi định lên tiếng, Hoa Tâm lại rất hợp thời chính khí lẫm liệt cắt ngang: “Hồ quân lúc đó đã bị đói đến cả người biến thái, ra tay giành giật, dùng sức quá đà, không cẩn thận làm cô bị trọng thương.”
Vẻ mặt của Cầm Du Huyền lúc này có thể sánh ngang với cái gì đó trong nhà xí.
Biến thái?!
Hắn thật sự muốn biến thái một lần, trói Hoa Tâm tên tiểu tử kia trên ghế rồi dùng roi gai quất mấy phát, lại không ý thức được từ lâu bản thân đã là một kẻ biến thái bán nam bán nữ.
Dao Linh ngược lại nhìn xuống ngực mình, giống như thông suốt, cảm thấy đã trút bỏ được cả một núi đá lớn trong lòng, ánh mắt u tối bỗng chốc sáng bừng lên, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi:
“Ra là vậy! Đa tạ tâm hoa tinh linh.”
Lí do này tuy khá kì dị, nhưng nhìn vào thực cảnh lại không có sai lầm. Hồ quân đúng là hơi có vấn đề, mà ngực nàng quả thực là hơi nhỏ.
Sau đó, nàng ngoảnh sang Cầm Du Huyền, cúi người xuống, nói giọng rõ ràng:
“Hồ quân, lúc trước là ta hiểu lầm ngài, mong hồ quân thứ tội. Đùi gà là do ta sai, không biết tôn ti phép tắc chủ tớ khác biệt, khiến ngài dụng tâm lương khổ.”
Lời vừa nói ra chứng thực nàng đã nhận Cầm Du Huyền là chủ nhân, Dao Linh trong đầu suy tính rất nhanh, mặc kệ là vì mục đích gì, nàng phải lo cho bản thân trước đã, tìm được một nơi trú ngụ, những chuyện sau này rồi sẽ tính tiếp.
Cầm Du Huyền: “…”
Hắn cảm thấy vết thương khi phá kết hồn trận lại nặng thêm một chút.
Đây có thể gọi là bê đá đập chân mình hay không?
Hoa Tâm cảm thấy đã hủy hoại tối đa bộ mặt của hồ quân, mặc dù bộ mặt lúc đầu cũng không lành lặn gì cho lắm, trong lòng nổi lên một tia ăn năn hiếm hoi: “Ta nói này A Linh, sau khi làm cô bị thương, Hồ quân đã cảm thấy day dứt vô cùng.” Mặc dù day dứt này là lo sợ phụ thân đại nhân của cô sẽ đến đốt nhà hắn. “Vì vậy đã rất vất vả cứu cô sống lại. Không tin thì cô xem, ngài ấy hiện tại chỉ còn lại nửa cái mạng.”
Hoa Tâm chỉ chỉ Cầm Du Huyền đang ngồi trên bệ đá.
Dao Linh nghe vậy, lặng người một hồi, sau đó theo lời Hoa Tâm nhìn chăm chú Cầm Du Huyền.
“Là như vậy sao? Ta còn tưởng Hồ quân tới đây uống trà nghỉ dưỡng.”
Nàng rất thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
Cho dù lúc đầu trông Cầm Du Huyền tạo dáng giống như hấp hối sắp chết, nhưng về sau hắn càng nhàn nhã phởn phơ, uống trà sai vặt, tuyệt đối không có nửa điểm giống người bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Cầm Du Huyền: “…”
Hoa Tâm: “…”
Dao Linh biết mình lỡ lời, vội chân thành hướng hồ quân nào đó nói lời cảm tạ.
“Dù sao A Linh cũng rất cảm kích Hồ quân.”
Phận là nô tì, dù có bị chủ nhân đánh đập là điều đương nhiên, đằng này Cầm Du Huyền còn dốc sức cứu nàng một mạng, lời cảm ơn này coi như không quá.
Cầm Du Huyền nghe nàng nói vậy, vẻ mặt lãnh đạm dịu đi ít nhiều. Nàng ta cũng biết điều lắm.
Hoa Tâm một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặc dù hành động hèn hạ đánh nữ nhân là của ngài ấy.”
Nếu không muốn nói thẳng là xiên chết con gái nhà người ta.
Cầm Du Huyền cảm thấy, hắn nhất định khi trở về Thanh Khâu sẽ dùng bách đại khổ hình lên người tên tiểu tử Hoa Tâm này!
Phải, bách đại khổ hình!
Cầm Du Huyền chống tay lên bệ đá, lạnh lùng ra lệnh:
“Hoa Tâm, mau tới đỡ ta. Chúng ta trở về!”
Hoa Tâm tội nghiệp thật không biết, hắn vừa thoát khỏi miệng hổ đã tự mình đóng gói buộc nơ đặt bản thân vào lưỡi hổ rồi.
Hoa Tâm tự cho là mình đã lập công lớn, hóa giải hiểu lầm giữa hai người, hăng hái chạy tới đỡ tay Cầm Du Huyền:
“Hồ quân, có cần phải đỡ sao cho đẹp không ạ?”
“…”
Lần này đến lượt Dao Linh cứng lưỡi.
Hồ quân này, tưởng rằng biến thái, không ngờ biến thái thật.
Cầm Du Huyền thờ ơ gật đầu, sau đó hướng Dao Linh chỉ chỉ cái ấm trà trơ trọi trên bệ đá, lạnh nhạt:
“Đập vỡ nó!”
“?!”
Thật thứ cho A Linh nàng không theo kịp suy nghĩ khác người của hồ quân.
“Tại sao ạ?!”
Dao Linh cùng Hoa Tâm đồng thanh hỏi.
Cầm Du Huyền không nhìn hai người, giọng điệu nhàn nhạt mang theo một tia khó chịu:
“Một mình nó, xấu.”
Hắn không chịu được thứ gì thiếu tính thẩm mĩ.
“…”
Lần này cả Dao Linh và Hoa Tâm cùng nhau câm nín.
Đập xong ấm trà, Cầm Du Huyền thi triển pháp lực, đưa cả ba người ra khỏi mật thất sơn động. Dù hắn vì huyết trận tổn hao pháp lực, nhưng việc này đối với hắn không có vấn đề gì.
Bên ngoài sơn động chính là nội địa Thanh Khâu, ánh nắng chan hoà như phiêu tán khắp nơi, mang theo hương đồng cỏ nội, nhẹ nhàng lướt qua những bông hoa rực rỡ sắc hương. Cách một tầng trời, đàn chim sải cánh tự do bay lượn, không khí thanh khiết dễ chịu. Xa xa còn thấy núi xanh mờ nhạt, ẩn hiện sau những dải mây trắng mềm như tơ.
Thanh Khâu giản dị mà thánh khiết hiện lên trước mắt.
Dao Linh bị khung cảnh này làm cho choáng ngợp.
Không ngờ lại có một nơi tươi đẹp thế này.
Nhưng nàng còn chưa kịp thưởng thức xong cảnh đẹp đã bị hình ảnh trước mặt dọa cho suýt ngất.
Hồ quân, sao lại biến thành nữ nhân rồi?!
Cầm Du Huyền về tới Thanh Khâu, không nói hai lời lập tức biến thành nữ nhân, tính phòng bị của hắn vốn luôn rất cao.
Hoa Tâm thấy Dao Linh như vậy thở dài, chưa kịp lên tiếng giải thích đã thấy nàng tiến lại gần Cầm Du Huyền.
Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng vô thức đặt lên hai quả dưa hấu cũng mềm mại trắng nõn không kém.
Sau đó…bóp.
“Hả?! Là thật!”
Dao Linh cả kinh, ánh mắt dại đi, không tin nổi bóp thêm vài cái nữa.
“…”
Không khí lại lâm vào trầm mặc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!