Quận Chúa Cùng Hoà Thượng - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Quận Chúa Cùng Hoà Thượng


Chương 5


Không được tự nhiên xoay người ôm ngực, nàng hừ nói: “Như vậy đi, ngươi theo giúp ta tìm một người.” Người Cơ Nhã Tự muốn tìm là bằng hữu của đệ đệ nàng, chuyện này cũng là trùng hợp, nàng nhớ rõ đối phương có một ngôi nhà ở ngoại ô trong này. Đối phương là tứ công tử của thế tộc Vệ gia, mượn chút lộ phí vẫn là không thành vấn đề, bây giờ nàng còn không thể trở về, ít nhất làm ra vẻ bỏ trốn này cũng phải lâu một chút.

Cơ Nhã Tự cùng Văn Tịnh một trước một sau dùng nửa ngày thời gian đi tới dưới chân một ngọn núi ở ngoại ô, trên núi có một thôn trang gọi Bách Hiểu trang, người Cơ Nhã Tự muốn tìm liền tạm thời ở bên trên.

Thiếu niên tuổi rất nhỏ mặc y phục thật dày, mặt không có chút máu, môi đều là tái nhợt, ngồi trên xe lăn được hạ nhân đẩy ra, đôi mắt đen nhánh mà ôn nhuận, trầm tĩnh không giống những đứa trẻ cùng tuổi, trong suốt giống như tranh thuỷ mặc vậy.

“Tiêu Phục truyền tin cho đệ, nhờ đệ chú ý tin tức của quận chúa giúp hắn, không biết quận chúa có muốn cho Tiêu Phục biết được hành tung của quận chúa hay không?” Hắn bưng một ly trà nóng còn hiển khói nhẹ, khuôn mặt giữa khí trời đầy sương mù này có chút phiêu miểu, nhìn kĩ lại có loại hương vị yên tĩnh bình yên.

Thấy Cơ Nhã Tự lắc đầu, hắn không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, thực nhanh chóng đồng ý yêu cầu mượn lộ phí của Cơ Nhã Tự, lại tự mình tiễn hai người xuống núi.

“Hoà thượng, tuy rằng vấn đề lộ phí giải quyết, nhưng mà ngươi còn thiếu ta đâu. Như vậy đi, hiện tại ta cũng không thể về nhà, ngươi không phải đi tu hành khắp nơi sao, ta liền đi theo ngươi, ngươi cần phải chăm sóc ta.”

“Nhưng mà….”

“Không được nhưng mà, ngươi nghĩ rằng hiện tại ta nghèo túng như vậy là nhờ ai ban tặng?” Cơ Nhã Tự càn quấy, nói được đúng lý hợp tình. Bánh bao mềm Văn Tịnh tính tình tốt chỉ có thể cam bái hạ phong, lại cảm thấy trụ trì sư huynh nói đúng, thế giới bên ngoài cực kỳ hiểm ác.

Sau đó, là một đoạn thời gian hai người đi khắp nơi, tuy nói ăn ngủ ngoài trời, nhưng đây là đoạn thời gian mà Cơ Nhã Tự cảm thấy thú vị nhất từ khi chào đời cho đến nay. Nàng thấy được rất nhiều phong cảnh mà lúc trước chưa bao giờ gặp qua, thấy được đủ loại người đa dạng, trải qua rất nhiều chuyện.

Lúc đi ngang qua thành trấn, nàng luôn thích chạy khắp nơi, vừa chui vào những quán ăn vặt liền không ra được. Văn Tịnh không bị ngoại vật quấy nhiễu, tự nhiên sẽ không bị mấy thứ này hấp dẫn dừng chân lại, chẳng qua hắn thường xuyên cần ngừng lại tìm kiếm Cơ Nhã Tự không biết đã chạy đi đâu. Thường thường chỉ chớp mắt Cơ Nhã Tự đã không thấy tăm hơi, Văn Tịnh liền dùng cái đầu bóng lưỡng sáng chói nơi nơi hỏi người qua đường tìm nàng, sau khi tìm được nàng liền đi tiếp, sau đó vẫn tuần hoàn tình huống Cơ Nhã Tự biến mất Văn Tịnh đi tìm.

Cơ Nhã Tự tò mò hỏi hắn, lúc trước không muốn mang nàng cùng đi, vì sao không thừa cơ hội này lén lút bỏ lại người phiền toái là nàng này, kết quả Văn Tịnh rất là chính trực tỏ vẻ, nếu đã đồng ý chăm sóc nàng trong khoảng thời gian này để đền bù, thì lại không thể bỏ dở nửa chừng.

Ngẫu nhiên cũng sẽ đi qua núi rừng, Văn Tịnh gác đêm, Cơ Nhã Tự ngủ. Tuy rằng lần nào Cơ Nhã Tự đều nhớ rõ lúc đi qua thành trấn mang theo một chút lương khô cho Văn Tịnh, nhưng buổi sáng nàng vẫn là đi tìm trái cây ném cho hắn như trước.

Hai người cũng sẽ gặp phiền toái, giống như lần nào đó bọn họ gặp sơn tặc, lần đó Cơ Nhã Tự mới giật mình phát hiện, nguyên lai võ công của Văn Tịnh tốt lắm, một mình hắn đã chế trụ được mười mấy tên sơn tặc cao lớn, trói lại toàn bộ giao cho quan phủ. Cho nên trước kia lúc hắn bị nàng nhốt lại cũng không phản kháng, lại bị nàng lôi kéo lên ngựa chạy, ngay cả giãy dụa một chút cũng không, thật là một kỳ tích.

Lâu ngày sinh tình, này đối với Cơ Nhã Tự mà nói thật bình thường, lúc nàng phát hiện ánh mắt của nàng dừng lại trên người Văn Tịnh càng ngày càng nhiều, hơn nữa thường xuyên muốn đến gần trêu chọc hắn, nàng hiểu được. Đồng thời nàng cũng cảm giác được, Văn Tịnh đối với nàng, cũng có loại cảm giác này.

Bọn họ cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, gặp bất kỳ nữ tử nào, hắn luôn kính nhi viễn chi, cho dù tiếp xúc cũng không có phản ứng đặc biệt gì, giống như hắn nói đối với hắn nam nữ không có gì khác nhau. Nhưng lúc đối mặt nàng, hắn lại thường xuyên mặt đỏ tai hồng cả người cứng ngắc, nàng vừa tới gần trêu chọc hắn, hắn liền biến thành một thiếu niên kích động, một chút cũng không nhìn thấy bình tĩnh lúc trước.

Có lẽ sau lại, hắn cũng phát hiện. Cơ Nhã Tự ngẫu nhiên sẽ thấy hắn ngẩn người, lộ ra ánh mắt có chút mê mang, sau khi tiếp xúc đến ánh mắt nàng sẽ mau chóng dời đi.

Nên chia tay, Cơ Nhã Tự nghĩ. Ngày nào đó, Văn Tịnh nói hắn phải trở về Tịnh Sơn tự, Cơ Nhã Tự gật gật đầu nhìn trời nói chính mình cũng nên trở về. Hai người không lại nhiều lời một câu, chia tay không có gì đặc biệt.

Cơ Nhã Tự không biết sau khi Văn Tịnh trở về như thế nào, nàng chỉ biết rằng rời xa hắn hai ngày, nàng bắt đầu ngẩn người hoảng hốt, thường xuyên nhớ tới hắn. Vừa nghĩ đến bộ dạng ngơ ngác của hắn liền không nhịn được cười, cười xong liền không hiểu sao ánh mắt lại chua xót, nói khóc liền khóc. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình cũng có biểu hiện của những nữ nhi bình thường, yếu đuối như vậy làm cho nàng sợ hãi.

Nàng về tới Nhữ Dương vương phủ, quả nhiên có không ít người lén lút nghị luận ầm ĩ về nàng, chỉ là nàng đều xem như không nghe thấy.

Phụ mẫu thấy nàng liền than thở nói uỷ khuất nàng, đệ đệ cũng đến nói riêng với nàng, sau này nhất định sẽ càng thêm cố gắng bảo vệ nàng, sẽ không lại để cho nàng làm ra loại hy sinh này.

“Nương biết uỷ khuất Nhã Tự, nhưng mà tất nhiên hoàng đế sẽ không dễ dàng buông tha cho, Nhã Tự vẫn là chọn một người hôn phu…”

“Nương, con thích một người.”

“Phải không, một khi đã như vậy chúng ta lập tức chuẩn bị hôn sự cho con, chỉ cần Nhã Tự thích là tốt rồi!” Vương phi mừng rỡ đuôi lông mày nhếch lên, nhưng nghe câu tiếp theo của nữ nhi nụ cười trên mặt liền cứng lại rồi.

“Nhưng hắn là một tên hoà thượng.”

Cơ Nhã Tự thân thể luôn luôn tốt lắm lại bị bệnh, bệnh tình thế tới rào rạt, hai ngày vẫn chưa tỉnh, sốt đến hồ đồ cũng chỉ kêu xú hoà thượng con lừa ngốc chết tiệt, một bên kêu một bên khóc. Toàn bộ đại phu của Nhữ Dương đều đến trong vương phủ, khẩn trương trị liệu ba ngày rốt cục đã cứu Cơ Nhã Tự tỉnh lại.

Nàng vừa tỉnh liền thấy phụ thân mẫu thân đệ đệ vây quanh trước giường, nương vuốt ve hai má đã gầy không ít của nàng, đau lòng nước mắt rơi liên tục. Phụ thân vỗ đùi nói: “Nữ nhi con thích tên hoà thượng kia tên gọi là gì, mặc kệ hắn có phải hoà thượng hay không, phụ thân nhất định sẽ làm cho hắn hoàn tục cưới nữ nhi bảo bối của ta.” Đệ đệ không nói chuyện, nhưng cố định đứng ở phía sau phụ thân, tỏ vẻ hắn cũng đồng ý.

Trong mắt Cơ Nhã Tự giống như có chất gì trong suốt, nàng nhìn xem thân nhân của mình, mỉm cười cổ họng khàn khàn nói: “Phụ thân mẫu thân còn có đệ đệ, con đi xuất gia làm ni cô như thế nào, trước khi chúng ta bắt đầu chiến tranh, con sẽ đi làm một ni cô.”

Văn Tịnh đứng bên cạnh tường vây của vương phủ, nghe người ta thảo luận nói rốt cục quận chúa đã tỉnh lại, vẻ mặt của hắn cũng thả lỏng, xoay người rời khỏi Nhữ Dương. Phong trần mệt mỏi chạy về Tịnh Sơn tự, Văn Tịnh trở lại viện tử của mình, một lão hoà thượng mặt mày hiền lành ngồi dưới tàng cây ngoắc tay với hắn.

“Trụ trì sư huynh.” Văn Tịnh cúi đầu đi qua ngồi đối diện hắn.

“Văn Tịnh có gì khó hiểu sao?”

“Ta… dường như đã phạm giới động tâm.” Khoé mắt đuôi lông mày của Văn Tịnh đều là tự trách, nhìn rất là chật vật, kém xa bộ dạng bình tĩnh hồn nhiên vô tà lúc trước.

“Văn Tịnh, nếu muốn xuất thế liền phải nhập thế, nếu muốn khám phá hết thảy trước tiên phải xem vào trong mắt.”

“Dạ, trụ trì sư huynh. Chỉ là ta có chấp niệm cùng vọng niệm, nhìn không ra… không, là ta không muốn khám phá.” Hắn nói xong, tự trách trên mặt càng thêm rõ ràng.

Lão hoà thượng cũng không lộ ra biểu tình gì khác, vẫn hiền lành như trước, tay cầm phật châu nhẹ xoa trán Văn Tịnh, “Người sở dĩ làm người, đó là bởi vì sống mà có tình, đệ muốn vứt bỏ, tự nhiên là không làm được. Lấy tiểu yêu dẫn đại yêu, luôn có một ngày đệ sẽ hiểu rõ. Văn Tịnh, năm đó sư phụ cũng nói, đệ có tấm lòng son, nay liền làm những gì đệ cảm thấy hài lòng đi.”

“Trước khi phật tổ thành phật, cũng là phàm nhân. Đệ có hiểu được.”

Văn Tịnh ngồi trên tảng đá lớn dưới tàng cây rất lâu, sau đó, trong mắt dần dần kiên định lên.

Không bao lâu sau, Văn Tịnh bỗng nhiên phát hiện, dưới núi mới xây lên một toà am ni cô, bên trong lại chỉ có một chủ nhân.

“Yêu, hoà thượng, toà Tịnh Thuỷ am mới xây kia là của ta, từ hôm nay trở đi ta sẽ tu hành trong này, ni cô cùng hoà thượng, này không phải là trời sinh một đôi sao.” Nữ tử mà hắn ngay cả khi tụng kinh cũng đều không nhịn được nhớ đến, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn nói như vậy. Trong nháy mắt đó, vui sướng tràn ngập trái tim hắn. Văn Tịnh nghĩ, hắn sẽ rơi vào địa ngục, nhưng mà vì sao hắn lại vui mừng như vậy đâu.

Rõ ràng trong lòng các loại cảm xúc đang lẫn lộn, hắn lại cái gì cũng không nói được, cuối cùng kinh ngạc nhìn nàng nhẹ giọng nói một câu: “A di đà phật.”

Nàng có thể đến, ta thật vui mừng.

Sau đó, lại nói về ở chung, nàng thường xuyên chạy đến trong viện phía sau núi của hắn tìm hắn. Uống rượu động tay động chân với hắn cũng là bình thường, như thật như giả nói muốn hắn hoàn tục cưới nàng, trong chốc lát lại nói đó chỉ là đùa với hắn. Ngẫu nhiên nàng cũng sẽ lẳng lặng ngồi một bên nghe hắn niệm kinh, suốt một ngày cái gì cũng không làm, liền như vậy mà nhìn hắn. Vì thế hắn yên lặng niệm kinh phật, không biết khi nào thì biến thành đang niệm tên nàng, đến lúc bỗng nhiên phát hiện lại đây mới thu liễm tâm tư.

Nếu có thể vẫn như vậy đi xuống cũng tốt lắm, hắn thực thoả mãn.

Một ngày kia chiến báo truyền đến, nàng bỏ đi váy thay một thân áo giáp bạc sáng chói, cả người giống như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, rửa sạch một thân mềm mại lười biếng, biến thành sát khí sắc bén đầy người. Nàng mỉm cười nói với hắn: “Ta muốn đi tạo ra sát nghiệp, hoà thượng, chàng không ngăn cản ta sao?”

Hắn lắc đầu, cái gì cũng chưa nói nhìn theo nàng đi xa.

Sau khi nàng rời đi, mỗi ngày hắn dùng càng nhiều thời gian lễ phật tụng kinh, hắn là tụng kinh vì nữ tử trong lòng, nguyện nàng bình an trở về. Từ một tăng nhân chân thành không có tư tâm, biến thành một tăng nhân tiều tuỵ quỳ gối trước phật khẩn cầu một người bình an. Hắn nguyện sau khi chết rơi vào địa ngục, chịu vô tận đau khổ, chỉ mong người kia có thể bình an vui vẻ.

Lúc tin Cơ Nhã Tự chết truyền đến, thân hình Văn Tịnh không xong té ngã trên đất, sau khi tăng nhân ngồi xuống nhìn chính mình một thân bụi đất thật lâu không hề động đậy.

Đó là một loại cảm giác gì đâu, đại khái giống như là hắn đi trong bóng tối, hướng về một ngọn đèn, cho dù không biết nó còn xa lắm không nhưng cũng có thể đạt được yên lòng, nhưng ngọn đèn này bỗng nhiên vụt tắt, rốt cục hắn không còn nhìn thấy đường nữa.

Môi khẽ động vài cái, niệm ra vài câu hướng sinh chú vụn vỡ, nhưng mà chỉ mới niệm hai câu hắn đã sợ đến chẳng thể nói ra chữ nào nữa. Tiếng tụng kinh nhỏ bé giờ phút này lại không thể thành câu, có thể hô lên cũng chỉ còn một cái tên giấu tận sâu trong tim vụng trộm gọi vô số lần vẫn không dám nói ra.

Sau đó lại nhớ đến cảm xúc của mình khi đó, Văn Tịnh vẫn là cảm thấy trái tim có loại đau đến muốn vỡ vụn, không thể suy nghĩ gì nữa.

“Tên hoà thượng con lừa ngốc kia chàng đang làm gì thế, ta đói bụng rồi mau đi lấy thức ăn cho ta.”

Quay người lại thấy nữ tử ngồi trên xe lăn, Văn Tịnh từ trong trí nhớ thoát ra, phụ giúp nàng về phòng. “Vì sao không để cho thị nữ chăm sóc nàng?”

“Ta sẽ không chăm sóc cho ta được sao? Ta cửu tử nhất sinh từ trên chiến trường trở về, còn nhớ thương chàng, hiện tại quả nhiên chàng ghét bỏ ta chân tật sao!” Cơ Nhã Tự làm ra bộ dạng bi thương.

Biết rõ là nàng cố ý, Văn Tịnh vẫn là vội vàng xua tay giải thích: “Không, không phải như thế, nàng, nàng có thể bình an trở về, ta thật vui mừng, thật sự, không có không nguyện ý…”

Nhìn đến bộ dạng kích động này của hắn, Cơ Nhã Tự cười không thấy mắt, sờ soạng tay hắn một phen, nhìn bộ dạng cứng ngắc mặt đỏ của hắn cảm thấy càng vui vẻ. Như vậy là được rồi, mỗi ngày có thể thấy được hắn, có thể nói chuyện với hắn là đủ rồi.

Nàng còn nhớ rõ khi đó cả người đều là vết thương liền chỉ còn một hơi nằm trên chiến trường, nhìn trời xanh, bỗng nhiên cảm thấy thật không cam lòng, một ý niệm mãnh liệt trong đầu chính là, còn muốn gặp lại người này một lần, hắn nhất định đang đợi nàng. Cũng may, nàng không có làm cho hắn chờ đợi cả đời.

Tuy rằng cái người nam nhân kỳ quái bỗng xuất hiện trên chiến trường, nói là bởi vì một đôi phu thê nhờ đến cứu nàng có vẻ hung dữ, nhưng mà lại kỳ tích cứu nàng trở về, miễn cho nàng một hồi sinh tử xa cách.

Ân, còn có một bí mật nhỏ, y thuật của cái người nam nhân gọi Âm Trì kia rất tốt, thương tật trên chân nàng đã sớm được trị lành, nhưng mà vì có thể dễ dàng chiếm tiện nghi, vẫn là giả vờ như vậy tương đối tốt.

Sau này Nhã Ninh quận chúa, cũng chính là Vĩnh Lạc trưởng công chúa không còn được nhân thế nhớ đến nữa, liền chỉ còn lại một nữ nhân hỗn đản có thể khiến cho phật tổ động phàm tâm, tuỳ tâm sở dục làm chuyện mà chính mình thích.Hoàn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN