Quán Cơm Đêm Khuya - Chương 14: Kim vũ dực 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Quán Cơm Đêm Khuya


Chương 14: Kim vũ dực 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Xuống phía dưới?”

Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, vội vàng níu lại Thương Khâu, nói: “Phía dưới này có tiếng khóc, anh còn muốn xuống phía dưới?”

Trương Long nói: “Đúng vậy, quá tà môn, vị nghĩa sĩ này, chúng ta vẫn thông báo cho Bao đại nhân làm định đoạt thôi!”

Thương Khâu lại khăng khăng muốn xuống phía dưới, đem ba lô đặt xuống đất ở bên cạnh phát ra một tiếng “Coong”, thiếu chút nữa đem đất đập thành một cái lỗ, kéo ra khóa kéo balo cái “Roẹt”, từ bên trong móc ra một dây thừng có đầu khóa, giống như dây thừng leo núi, loại này còn rất tiên tiến.

Động tác Thương Khâu nhanh nhẹn, đem đầu khóa của dây thừng khóa ở trên lưng mình, một đầu khóa khác khóa ở trên cây khô bên cạnh, kéo dây thừng, bảo đảm an toàn.

Tạ Nhất liếc ba lô của anh ta một cái, thứ bên trong thực sự là hỗn tạp, một số tờ giấy xem không hiểu, còn có rất nhiều thứ linh tinh, ví dụ như đủ loại chuông gió, còn có chính là một túi lớn thức ăn cho mèo, phía trên dùng băng dán khuyến mãi màu vàng quấn lại —— mua thức ăn cho mèo tặng đồ hộp! Giá trị khuyến mãi vô cùng lớn!

Tạ Nhất: “…” Thật sự sẽ sống qua ngày…

Thương Khâu thấy Tạ Nhất nhìn chằm chằm thức ăn cho mèo trong balo, ho khan một tiếng, nói: “Tôi xuống phía dưới, các người cẩn thận chút, có việc gọi tôi.”

Anh ta nói xong, đưa tay chống lên, nhanh chóng xoay thân mình vòng qua miệng giếng, sau đó níu lấy móc khóa của sợi dây thừng, theo miệng giếng xuôi đi xuống, sau đó thả lỏng khóa từng chút.

Trương Long và Triệu Hổ đều bối rối, dù sao Thương Khâu mới vừa nói có việc gọi anh ta, lời này hình như là bọn họ phải nói mới đúng, chẳng lẽ không phải là tiếng khóc dưới đáy giếng mới nguy hiểm sao?

Đường kính miệng giếng khoảng chừng bốn mươi lăm cm, Thương Khâu thân hình cao lớn, mặc dù thoạt nhìn cao gầy, thế nhưng kỳ thực trên người anh ta đều là bắp thịt, hơn nữa vai rất rộng, miệng giếng không coi là nhỏ, thế nhưng đối với Thương Khâu mà nói, vẫn hơi nhỏ, muốn tự do hoạt động, căn bản là chuyện không thể nào.

Thương Khâu rất nhanh chìm ngập ở trong giếng tối đen, Tạ Nhất vội vàng vẫy tay, để Trương Long đem đuốc lấy tới, Tạ Nhất nâng bó đuốc lên, soi ở bên trong, tối om, Thương Khâu xuống rất nhanh, ngay cả một cái bóng cũng không thấy, Tạ Nhất càng sốt ruột.

Advertisement / Quảng cáo

Trương Long nói: “Tạ đại ca, đừng có gấp, bằng hữu ngươi xem ra thật gan dạ, sẽ không xảy ra chuyện.”

Triệu Hổ gãi gãi sau ót, nói: “Tạ đại ca, vị nghĩa sĩ này là ai a, sao trước đây không nghe Tạ đại ca từng nhắc tới?”

Tạ Nhất úp úp mở mở một tiếng, nói: “Ờm… Người kia, bằng hữu mới vừa kết giao, bình… Bình thủy tương phùng, nghĩa khí tri giao*…”

[Có duyên gặp gỡ, tình nghĩa tri kỷ]

Trong lòng Tạ Nhất đau khổ, thật sự không cách nào bịa nổi nữa, quả nhiên thời gian dùng sách càng ít càng hận á.

Chẳng qua Trương Long Triệu Hổ thiếu căn cân, cũng không có hoài nghi, Triệu Hổ ngây ngô cười ha ha nói: “Thật sự đừng nói, dáng dấp Tạ đại ca đã đủ tuấn, tướng mạo bằng hữu Tạ đại ca cũng quá tuấn rồi, so với Bạch đại hiệp còn muốn tuấn hơn, đời này ta còn chưa từng thấy người tuấn hơn Bạch đại hiệp đâu, thực sự là mở rộng tầm mắt.”

Tạ Nhất mê man nói: “Bạch… Bạch đại hiệp?”

Trương Long nói khó hiểu: “Đúng vậy, Bạch đại hiệp, một trong năm Hãm Không đảo, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường a!” [Giờ mình mới hiểu hãm không nghĩa là không khuyết điểm, không hố bẫy…]

Tạ Nhất: “…” Tam Hiệp Ngũ Nghĩa của Thạch Ngọc Côn sao, Tạ Nhất biểu thị khi còn bé cực kỳ thích xem, thế nhưng Tam Hiệp Ngũ Nghĩa là ông tổ mở đường của tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc, Tạ Nhất tới giờ vẫn nhớ như nguyên bình luận về dung mạo của Bạch Ngọc Đường như thế nào.

“Chỉ nghe tiếng vang thang lầu, lại thấy một người đi tới, trang phục võ sinh, mi thanh mục tú, niên thiếu rực rỡ. Triển gia không khỏi để chén rượu xuống âm thầm, âm thầm hoan hô…”

Ánh mắt Tạ Nhất cũng sáng lên, Bạch Ngọc Đường, đây chính là nam thần đầu tiên của cậu, không biết có thể gặp mặt hay không, nếu như gặp mặt, tất nhiên phải xin ký tên chẳng hạn, đáng tiếc trên người cậu không có điện thoại di động, không thì nhất định phải chụp ảnh chung rồi ký tên.

Triệu Hổ nói: “Đúng rồi, không phải là hôm nay Bạch đại hiệp còn hẹn Triển đại ca uống rượu đấy sao? Khi nào, mỗi lần Bạch đại hiệp sang đây, cũng sẽ mang nhiều rượu và đồ ăn cho chúng ta bữa ăn ngon, chúng ta ở chỗ này còn chưa có tin tức, cũng không biết có phải bỏ lỡ hay không.”

Trương Long cười nói: “Này, ngươi đây còn không biết sao? Bạch đại hiệp thích tới đầu đêm, chẳng qua giờ Tý tuyệt không tới, giờ mới một canh, còn xa.”

Tạ Nhất nghe hai người bọn họ tán gẫu, thời gian thấm thoát trôi qua không ít, trong miệng giếng càng ngày càng yên tĩnh, ngay cả tiếng khóc cũng không thấy, cũng không biết là tình huống nào, Tạ Nhất bắt đầu khẩn trương, ghé vào bên cạnh miệng giếng, dùng bó đuốc soi vào trong, đồng thời nhẹ giọng hô: “Thương Khâu? Thương Khâu?!”

Bên trong không có tiếng động, thế nhưng tiếng la của Tạ Nhất có thể vọng trở lại, mang theo âm lập lại, nghe cực kỳ quỷ dị.

Tạ Nhất càng ngày càng lo lắng, dùng sức đi vào trong nhìn một chút, nói: “Không được, tôi phải…” Xuống phía dưới…

Cậu còn chưa nói hết, chợt nghe được một tiếng “Vù ——”, từ trong miệng giếng bốc ra một thứ tím bầm đen thui, trong nháy mắt nhô ra, thiếu chút nữa mặt đối mặt miệng đối miệng với Tạ Nhất, Tạ Nhất bị dọa sợ, nhanh chóng lui về sau một bước.

Trương Long và Triệu Hổ là người cao lớn vãm vỡ bên cạnh cũng bị dọa, đều hít một hơi khí lạnh mà “Ôi!” một tiếng, bởi vì nhô ra từ trong miệng giếng bên cạnh, vậy mà là một bộ xác khô!

Xác khô của đứa bé!

Tất cả mọi người bị hù sợ hư rồi, cũng không phải là Tạ Nhất nhát gan, Tạ Nhất mấy năm nay ở một mình, còn là một người thích xem phim kinh di, lá gan tuyệt đối cao hơn mức độ trung bình, nhưng lúc này cũng không thể bình tĩnh.

“Đây… Đây…”

Mọi người mở to hai mắt nhìn, liền thấy xác khô đứa bé lấy một loại trạng thái thân thể cứng ngắc, chậm rãi từ trong giếng nhô ra, nếu cho thêm đặc hiệu giống điện ảnh và truyền hình, còn cực kỳ rất thật.

Lúc mọi người ở đây nhìn há hốc mồm, xác khô đứa bé rốt cuộc từ miệng giếng xông ra toàn bộ, ngay sau đó là Thương Khâu!

Thương Khâu nâng xác khô, một tay đã leo lên từ phía dưới, chân dài rộng đá miệng giếng “cộc cộc cộc”, thoáng cái xoay người nhảy ra ngoài.

Thương Khâu còn đối với xác khô đó ôm công chúa trần đầy tô khí*, sau khi nhảy ra, khẽ đặt ở dưới đất, lập tức đem áo khoác của mình cởi ra, phủ lên trên xác khô. [Tô khí: Tiếng địa phương, gọi là thái độ trang nhã, ăn mặc đẹp.]

Bởi vì là mùa hè, Thương Khâu mặc một áo khoác màu đen, bên trong lại là T – shirt màu đen ngắn tay, T – shirt có khoảng chừng ba phần tay áo, ống tay áo cũng không coi là ngắn, kiểu rất bình thường, chẳng qua ở niên đại này xem ra đó là thật ngắn, cởi áo khoác ra, tất cả bắp thịt trên cánh tay anh ta nhô ra cũng hở ra hết, Trương Long Triệu Hổ nhìn tới líu lưỡi.

Thương Khâu đem xác khô đứa bé đắp kín, nói: “Chính là nó.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói: “Tiếng khóc?”

Trương Long nói: “Đây… Đây cũng tà quá rồi, ta làm quan nhiều năm như vậy, còn chưa gặp được chuyện đáng sợ như vậy, đây không phải là đứa trẻ sao, nhỏ như vậy, sao… Sao biến thành xác khô rồi?”

Thương Khâu híp mắt, nhìn chằm chằm áo khoác màu đen của mình, nói: “Máu trên người của nó cũng đã khô hết, đã chết khoảng chừng nửa tháng, nam giới, nhìn tuổi tác hẳn là ở khoảng năm tuổi.”

Thương Khâu vừa mở miệng, đem công việc khám nghiệm tử thi đều làm xong, Trương Long Triệu Hổ không khỏi lại dâng lên bái phục bằng hữu Tạ Nhất đây.

Trương Long nói: “Nửa tháng? Đó không phải là lúc lần đầu tiên giếng cạn truyền ra tiếng khóc sao?”

Triệu Hổ nói: “Vậy thì kỳ lạ rồi, lúc đó chúng ta cũng đã tới một lần, để người ta xuống giếng đánh vớt, nhưng cũng không vớt lên được thứ gì, sao lúc này đã vớt lên đây rồi?”

Tạ Nhất suy nghĩ một lát, nói: “Đây vẫn không rõ ràng? Gồm có hai loại khả năng, thứ nhất là người xuống giếng có chuyện, thứ hai đó là có người lại vứt xác ở chỗ này sau đó.”

Thương Khâu gật đầu, dường như rất tán thành quan điểm của Tạ Nhất, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói: “Về trước đi.”

Trương Long Triệu Hổ dùng sức gật đầu, nói: “Đúng đúng, đem đứa bé này đưa trở về, cứ ném ở chỗ này, rất đáng thương.”

Thương Khâu trầm ngâm một lát, nói: “Tôi đói bụng.”

Advertisement / Quảng cáo

Tạ Nhất liền có hơi bất đắc dĩ, dung mạo của Thương Khâu như nam thần trắng cao, hào quang tươi sáng phát ra như nam thần, đã vậy còn quá nghiêm trang nói mình đói bụng.

Tạ Nhất vội vàng kêu mọi người đem thi thể vác trở về, nói: “Trở về ăn.”

Mọi người vội vàng từ ngoại ô chạy trở về, Bao đại nhân đã từ trong cung trở về, Hoàng Thượng chẳng qua làm áp lực với bọn họ thời hạn phá án, dù sao Khai Phong phủ đã làm lòng người bàng hoàng, một quốc gia quan trọng nhất đương nhiên là trẻ con, giờ trẻ con bị uy hiếp, các gia các hộ đều sợ vô cùng, ảnh hưởng dư luận rất không tốt.

Nên Bao đại nhân đang lật dở tài liệu, chỉnh lý một vài án kiện có tính liên quan, mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút, mắt thấy canh hai cũng đi qua rất lâu, lập tức muốn canh ba, tất cả mọi người mệt mỏi cực kỳ, liền từ phòng nghị sự đi ra, chuẩn bị đi trở về phòng.

Tạ Nhất và Triển Chiểu cùng Tứ đại môn trụ cũng không cách biệt lắm, đều là hộ vệ, chỉ là thứ bậc mọi người không giống nhau, bởi vậy đều ở cùng một nơi, lại cùng đi về phòng ngủ, vừa vào sân, đã thấy Thương Khâu ngồi ở trước bàn đá trong vườn, đang tự rót tự uống.

Tạ Nhất đi thảo luận án tử trước, tùy tiện làm cho anh ta một cơm xào, mặc dù là làm tùy tiện, thế nhưng tay nghề của Tạ Nhất miễn bàn rồi, so với bác gái phòng bếp làm ăn ngon hơn nhiều rồi.

Cơm xào qua ít dầu, mạ lên một lớp ánh vàng sáng bóng lờ mờ, hơn nữa thịt rau thái hạt lựu, xào vào cùng nhau, thịt và hương vị của phụ liệu nhất thời thấm vào trong cơm, được gọi là mùi thơm lan tỏa.

Không chỉ là thơm, hơn nữa sắc hương vị đều đủ, đưa mắt nhìn lại, còn tưởng rằng là một hạt ngọc trai rơi vào trong khay ngọc, có một loại ảo giác Kim ngọc mãn đường*. [vàng ngọc cả phòng. Cũng là tên một bộ phim của TQ, có nói về ẩm thực. Chi tiết gg.]

Thương Khâu ăn cơm chậm rãi, mặc dù chỉ có một đĩa cơm rang, ngay cả trứng lòng đào Thương Khâu thích nhất cũng không có, thế nhưng Thương Khâu ưu nhã nhã nhặn ăn cơm, hơn nữa ăn tương đối vô cùng nghiêm túc, cơm xào cũng thành tác phẩm nghệ thuật.

Mọi người vừa nhìn Thương Khâu ăn cơm rang, lại ngửi mùi, cũng có chút không chịu nổi, dù sao ngày nay lượng công việc cũng quá lớn rồi, mọi người cần thêm một bữa ăn khuya.

Tạ Nhất cuốn tay áo lên, nói: “Như vậy đi, tôi lại đi rang chút cơm.”

Triển Chiểu lại ngăn cản cậu, cười híp mắt nói: “Tạ hộ vệ, không vội đi, ngươi nghe… Có người đưa bữa ăn khuya tới.”

Tạ Nhất không nghe được, dù sao cho dù cậu là hộ vệ, nhưng là người hiện đại không thể giả được, căn bản sẽ không có võ nghệ cao cường, cũng nghe không ra lá rụng hoa bay, Trương Long và Triệu Hổ hiển nhiên không có công phu lợi hại như Triển gia, Thương Khâu lại ngẩng đầu lên trước tiên, nhìn về phía chỗ mái hiên.

Chợt nghe một tiếng “Rầm ——”, phía trên mái hiên chợt xẹt qua một mảnh bóng trắng, tốc độ kia cực nhanh, phảng phất như cái nhìn thoáng qua, mờ mịt mà bất định, Tạ Nhất căn bản không thấy rõ.

Chợt nghe một tiếng cười lớn trong trẻo, nói: “Ta nói Triển gia, là mũi ngươi đây quá linh, nghe được nữ nhi hồng mười tám năm này, hay là ngươi nhớ Bạch Ngũ gia?”

Một tiếng “Bộp ——”, âm thanh còn chưa rơi xuống đất, bóng trắng lại rơi xuống đất trước, dọa Tạ Nhất giật mình, mở to hai mắt nhìn người bận đồ trắng trước mặt.

Nam thần!

Người mặc đồ trắng toàn thân mặc hoa bào màu trắng viền bạc, cũng là trang phục võ sinh, tay áo dài rút miệng, đầu đội ngọc quan màu trắng, thắt lưng phối thu thủy nhạn linh đao [1], dung mạo hoàn mỹ tinh xảo, da trắng nõn, nhưng đuôi lông mày cao nhếch lên, vừa nhìn chính là nhân vật ở gần không tốt.

Triển Chiểu thấy người tới, liền cười ôm quyền nói: “Bạch huynh, Triển mỗ nhưng không đảm đương nổi câu Triển gia này.”

Bạch Ngọc Đường cười híp mắt nói: “Vậy quên đi, vẫn nên gọi là Miêu nhi thuận miệng hơn.”

Trên mặt Triển Chiểu lộ ra một chút bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không nói thêm gì.

Tứ đại môn trụ thấy Bạch Ngọc Đường, mắt tỏa sáng, giống như thấy được bữa ăn khuya của bọn họ, cũng nhanh chóng đi lên, Bạch Ngọc Đường vô cùng rộng rãi, đem bình rượu mang tới ném cho mọi người, còn có một chút thức ăn đóng gói tới.

Tạ Nhất vội vàng từ dưới nanh vuốt của mọi người cướp đoạt một chút thức ăn, như hiến vật quý đưa cho Thương Khâu, dù sao Thương Khâu ra không ít sức, Tạ Nhất cảm thấy dựa theo khẩu vị của Thương Khâu, cơm rang này chắc là không đủ ăn.

Tạ Nhất đưa tới, Thương Khâu nhìn thoáng qua, nói: “Không cần, tôi ăn cậu làm là được, bởi vì có…”

Tạ Nhất vội vàng đem thức ăn nhét kín miệng của Thương Khâu, tính tình Thương Khâu ngay thẳng, lỡ như ở trước mặt mọi người nói có mùi của mình, vậy thì đùa hỏng rồi!

Bữa ăn khuya tới, Tạ Nhất vội vàng đi phòng bếp cầm vài chén rượu tới, vừa đi vào phòng bếp được một lúc, trở ra một cái, Tạ Nhất liền phát hiện Thương Khâu và nam thần nhà cậu đan thành một đống…

Bạch Ngọc Đường và Thương Khâu chui vào một chỗ, cũng không biết đang làm gì, đến gần nhìn, trong tay Thương Khâu vậy mà cầm một thứ màu đen, đó không phải là điện thoại di động sao!

Phía sau lưng dán sticker mèo con, còn rủ xuống móc khóa kiếm gỗ nào kia nữa, tuyệt đối là điện thoại di động!

Tạ Nhất thò đầu nhìn qua, hay lắm, Thương Khâu đang chơi game giống như game pacman [2], ánh mắt của Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cũng mở lớn, dù sao hắn chính là Đại thiếu gia của Kim Hoa* Bạch gia, sinh ra ngậm thìa vàng, thứ đồ chơi gì chưa từng thấy, điện thoại di động này lại quả thật chưa từng thấy. [thuộc Chiết Giang, Trung Quốc]

Bạch Ngọc Đường nói kích động: “Bên này bên này, ăn cái này, muốn đuổi kịp rồi, mau ăn đó, ăn ăn ăn…”

Thương Khâu dường như cảm thấy hắn rất ồn, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, mặc dù không có biểu tình gì, thế nhưng Tạ Nhất từ ánh mắt kia nhìn thấu khinh bỉ trần trụi.

Đã qua giờ Tý, ngày mai còn phải dậy sớm hơn, tất cả mọi người có việc chung, ăn uống một trận liền muốn ngủ, gian phòng cũng là vừa đúng, Thương Khâu và Bạch Ngọc Đường coi như khách từ bên ngoài đến, nhưng mà trong phủ đệ* lại không có phòng khách. [nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ]

Bạch Ngọc Đường trước sau như một là đi theo chân Triển Chiểu, nghỉ lại cũng cọ chỗ Triển Chiểu, thế nhưng hôm nay có trò chơi mới, vỗ sau lưng Thương Khâu, nói: “Ta cùng Thương huynh một phòng, đôi ta buổi tối vừa lúc trao đổi một chút.”

Tạ Nhất: “…” Còn muốn nói một chút chuyện cánh chim vàng trên đầu phu nhân Trình gia với Thương Khâu nữa, dù sao Tạ Nhất bị đột nhiên ném tới hơn một ngàn năm trước, trong lòng có rất nhiều nghi vấn cũng muốn hỏi Thương Khâu, với lại Thương Khâu làm sao tới được, Tạ Nhất vốn định thừa dịp buổi tối hỏi thăm.

Triển Chiểu ngược lại không có ý kiến gì, Thương Khâu lại tắt điện thoại di động, đứng dậy, lời ít mà ý nhiều, nói thản nhiên: “Ngươi quá tráng, chật chội.”

Bạch Ngọc Đường: “…” Lần đầu tiên bị người ghét bỏ.

Thương Khâu nói xong, cũng không nói chuyện, vẫy vẫy tay với Tạ Nhất, găng tay da màu đen gần như dung hòa vào đêm tối, người bên ngoài cũng không thấy rõ, Tạ Nhất nhất thời sáng mắt, lập tức chân chó nhảy qua, nói: “Đi đi đi, tôi cũng mệt rồi, đi bên này.”

Advertisement / Quảng cáo

Nói xong, hai người đã vào phòng ngủ, “Rầm!” một tiếng đóng cửa lại.

Tứ đại môn trụ ăn uống no đủ, cũng ngáp không ngừng liền trở về phòng nghỉ ngơi, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, quay đầu lại cười híp mắt nói: “Này, Miêu nhi nếu như thế nghe lời thì tốt rồi, thế nào? Chúng ta lỗ hai bả* đi?” [nghĩa là đánh hai ván trò chơi, có một trò chơi gọi là Liên minh anh hùng, hoặc gọi là LOL, tục xưng lỗ a lỗ.]

Triển Chiểu bất đắc dĩ nói: “Bạch huynh, kia gọi là luận võ.”

Bạch Ngọc Đường khoanh tay cười nói: “Không, đã bảo lỗ mèo.”

——

[1] Thu thủy: nước mắt mùa thu, ví với đôi mắt của người phụ nữ.

Nhạn linh đao: vũ khí lạnh, một loại dao. Lưỡi dao thẳng và có độ cong ở đầu của con dao, nó có cạnh ngược và được đặt tên theo hình dáng của một con ngỗng hoang dã. Nổi tiếng trong thời nhà Minh, cả hai quan chức và binh sĩ sẽ mặc chúng.

 Nổi ting trong thời nhà Minh cả hai quan chức và binh sĩ sẽ mặc chúng

[2] Game pacman:

2 Game pacman

———

Miêu nhi trong đây hiền quá, còn Ngũ gia thì như trẻ con:v

À mà Ngũ gia là người cổ đại mà sao lại có ngôn ngữ game LOL trong đây =.=

 Nổi ting trong thời nhà Minh cả hai quan chức và binh sĩ sẽ mặc chúng

2 Game pacman

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN