Quán Cơm Đêm Khuya - Chương 43: Cơ khí 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Quán Cơm Đêm Khuya


Chương 43: Cơ khí 3


Tạ Nhất đem tin nhắn đưa cho Thương Khâu xem, Thương Khâu nhìn một lát, lập tức ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất bị anh ta nhìn đột nhiên tim đập loạn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì biểu cảm của Thương Khâu thật sự quá nghiêm túc đứng đắn rồi.

Rốt cuộc Thương Khâu mở miệng rồi, thanh tuyến khàn khàn, mang theo một chút hàm ý chân thật tới đáng tin: “Hôn môi đi.”

“Hôn …”

Hôn môi?!

Tạ Nhất cũng bối rối, mở to hai mắt, bởi vì Thương Khâu nhìn chằm chằm vào cậu, cho nên gương mặt Tạ Nhất đã đỏ bừng, chẳng lẽ là bọn họ phải hôn môi?

Tạ Nhất lắp bắp: “Hả? Hôn … Hôn môi? Có thể quá nhanh hay không?” Tôi còn chưa bày tỏ nữa, cho dù hôn mỗi đã có hai lần kinh nghiệm rồi nhưng cũng đều là chuyện xảy ra có nguyên nhân cả.

Đợi đã …

Bày tỏ?!

Tạ Nhất lại càng bối rối, đây là ý nghĩ gì chứ, bày tỏ với Thương Khâu? Không không không, mình là một trai thẳng của thẳng tâm tắp.

Trong đầu Tạ Nhất hỗn loạn, muốn và không muốn đang đấu tranh, nghĩ xem rốt cuộc có nên bày tỏ hay không, vừa lúc đó, Thương Khâu nâng lên khóe miệng, cười đáp: “Tôi nói, để bọn người A Lương giả bộ hôn môi.”

Tạ Nhất: “…” Không nói hết cho rồi! Làm hại mình hiểu lầm.

Đột nhiên Tạ Nhất cảm thấy bản thân đang râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhất thời cảm thấy thẹn muốn đem đầu chui xuống dưới bàn luôn cho rồi.

Thương Khâu lại là mặt mang mỉm cười, nụ cười trêu tức, nói: “Cậu cảm thấy thế nào? Hôn môi thì sao?”

Tạ Nhất vội ho một tiếng, “Ừm, ừm, được đó, tôi thấy rất được, như vậy nếu Thanh Cốt ở bên cạnh, là có thể kích động cậu ấy chạy ra rồi.”

Thương Khâu cười híp mắt, thưởng thức mặt mũi đỏ lên vì cảm thấy thẹn của Tạ Nhất, tâm tình rất tốt gửi cho Nghê Anh một tin nhắn.

Nghê Anh nhận được tin nhắn, cười híp mắt nói với A Lương: “Anh Tỉnh, bạn của anh để chúng ta làm một nụ hôn.”

A Lương cũng sợ hết hồn, đáp: “Hôn môi?”

Nghê Anh cười cười, đem cái lưỡi nhọn duỗi ra, khẽ liếm môi của mình một cái, “Anh thấy thế nào?”

A Lương nhanh chóng soạn một tin nhắn cho Tạ Nhất, nói mình như vậy không được đâu, dù sao cũng là diễn trò, cũng không thể chiếm tiện nghi của cô gái khác vân vân.

Tạ Nhất cảm thấy, nhìn thế nào cũng là cô gái kia muốn chiếm tiện nghi của cậu …

A Lương cũng không muốn vừa mới gặp mặt người ta đã hôn môi, thế nhưng Thanh Cốt vẫn không xuất hiện, A Lương cũng hiểu được có thể là mình diễn không quá rõ ràng, dù sao cậu ta vẫn mãi giới thiệu món ăn best seller của quán cơm đêm khuya …

Tạ Nhất gửi cho A Lương vài tin nhắn, chỉ là giả bộ hôn môi, hôn lệch đi mà thôi, hơn nữa tính tình của Thanh Cốt, nếu như A Lương và người phụ nữ khác gần kề nhau một chút, chắc chắn sẽ xù lông, nói không chừng sẽ có tác dụng nữa.

A Lương không có cách nào, cuối cùng “bí quá hoá liều” mà đồng ý, Nghê Anh lại không có gánh nặng gì trong lòng, cười híp mắt hơi tiến lại gần chút, dâng lên đôi môi đỏ mọng.

Mí mắt A Lương giật điên cuồng, cứ cảm thấy Nghê Anh đang chọc ghẹo mình, vì vậy A Lương kề qua một cách chậm chạp, giống như con ốc sên vậy, xít lại từng chút một.

Tạ Nhất cũng có chút khẩn trương, không biết Thanh Cốt đến cùng sẽ xuất hiện hay không, chẳng qua vừa lúc đó, đột nhiên có tình huống xuất hiện bất ngờ.

Cửa của nhà hàng mở ra, một bé gái từ bên ngoài đi vào, bé gái này chính là con gái của bà Tào, trước đây Tạ Nhất từng được lĩnh giáo rồi, một đứa trẻ hư.

Bé gái đi vào, đi thẳng tới trước mặt của bà Tào và ngài Liêm, bà Tào kinh ngạc: “Con … Sao con lại tới đây?!”

Bé gái cười lạnh một tiếng, nâng ly rượu trên bàn lên, “Xoạt!” một cái đã hất về phía ngài Liêm.

Liêm Vũ phản ứng rất nhanh, vội che ở trước mặt của ngài Liêm, một cái “Ào”, rượu trong ly đã ở trên mặt của Liêm Vũ, Liêm Vũ “A …” một tiếng, giống như là mắt bị sót, liền vội bụm mặt của mình lại.

Ngài Liêm có chút giật mình, vội đưa tay kéo Liêm Vũ, nói: “Liêm Vũ, Liêm Vũ?!”

Liêm Vũ bụm hai mắt của mình, dường như rất đau đớn vậy, trong miệng phát ra tiếng gào khó nhịn.

Bé gái kia lại càng hoảng sợ, lập tức cứng cổ đáp: “Đừng giả bộ, hất một ly rượu thôi mà cứ như muốn chết vậy! Hừ!”

Con nhóc nói xong, nói với bà Tào: “Bà cái đồ đàn bà hư hỏng, tôi mặt kệ bà ngủ với bao nhiêu đàn ông, nhưng tôi cho bà biết, Liêm Thần An này là người giết ba của tôi, bà muốn tìm ông ta ngủ, tôi sẽ đâm bà một dao!”

Bà Tào kêu lên the thé, nói: “Mày! Sao mày dám nói chuyện với người lớn như vậy chứ! Xem ra lúc thường là tao quá dung túng cho mày rồi!”

Cô nhóc lại không để ý.

Liêm Vũ thoạt nhìn rất đau đớn, che lại hai mắt của mình, hầu như muốn quỳ xuống đất, không ngừng thở hổn hển, cơ thể cũng bắt đầu co giật.

Liêm Thần An ôm cậu ta, nói: “Liêm Vũ! Liêm Vũ!”

Bởi vì có người gây rối, còn là một bé gái gây rối, cho nên rất nhiều người đều nhìn về bên này, hôn môi của A Lương và Nghê Anh rốt cuộc bị ngâm nước nóng rồi.

Tạ Nhất nhanh chóng chạy qua: “Ngài Liêm, cần giúp gì không?”

Liêm Thần An ôm Liêm Vũ, thấy Tạ Nhất và Thương Khâu, đáp: “Phiền lái xe giúp, tôi muốn đưa Liêm Vũ trở về ngay.”

Tạ Nhất không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng Liêm Vũ luôn rất kiên cường, nếu như chỉ là rượu vào sót mắt, không thể xảy ra chuyện như vậy.

Ngài Liêm một tay đem Liêm Vũ ôm lên, đặt ở trên chân mình, Liêm Vũ ôm cổ của ngài Liêm, còn đang run lẩy bẩy.

Tạ Nhất vội đẩy xe lăn của ngài Liêm đi ra ngoài, Thương Khâu cũng theo sau, A Lương đều trợn tròn mắt, không biết xảy ra chuyện gì, Nghê Anh lại hết sức bất đắc dĩ, gửi một tin nhắn cho Thương Khâu —— tôi giúp anh tính tiền rồi, một lát trả tiền lại.

Cô ta mới gửi một tin nhắn đã vội đi tính tiền, đem hai bàn đều tính hết.

Tạ Nhất và Thương Khâu đẩy Liêm Thần An và Liêm Vũ lên xe, rất nhanh lái xe hướng về phòng làm việc của Liêm Thần An.

Liêm Thần An ngồi ở phía sau, trong lòng ôm Liêm Vũ, Liêm Vũ còn đang rên rỉ, dáng vẻ rất đau đớn, Liêm Thần An thấp giọng nói: “Đứa nhóc ngoan, không sao rồi, giờ tôi phải đóng lại công tắc của em, ngủ một lát đi, ngủ một lát sẽ tốt thôi.”

Liêm Vũ híp mắt, đôi mắt của cậu ta biến thành màu vàng rực, nhìn chăm chú vào Liêm Thần An, khẽ gật đầu một cái, thoạt nhìn hết sức ngoan ngoãn.

Liêm Thần An nâng tay lên ở trong tóc của Liêm Vũ khẽ vuốt ve, như là vỗ về đứa trẻ vậy, ngay sau đó dùng một chút sức, trong cổ họng Liêm Vũ phát ra một tiếng “Ưm”, nghiêng đầu qua, trong nháy mắt nhắm hai mắt lại.

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi: “Cậu ấy sao vậy?”

Liêm Thần An thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Mạch điện của Liêm Vũ bị nước vào, trở về phải rửa sạch một chút, tôi tạm thời tắt đi công tắc của Liêm Vũ, để tránh mạch điện bị cháy.”

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, Liêm Thần An giải thích: “Mắt của Liêm Vũ rất sợ nước … Chết tiệt!”

Hắn nói xong, đưa tay lên vuốt ve gò má của Liêm Vũ, động tác có chút quý trọng, hết sức cẩn thận.

Thương Khâu lái xe, lái gấp rút về phòng làm việc của Liêm Thần An, đến phòng làm việc, Tạ Nhất đẩy Liêm Thần An ra, Thương Khâu trực tiếp đem Liêm Vũ ôm ngang lên, động tác kia không giống như là ôm công chúa, trái lại như là đỡ bao tải, Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy lúc Thương Khâu ôm mình kiểu công chúa còn rất dịu dàng …

Mọi người lên lầu, Liêm Thần An nhanh chóng đẩy ra cửa phòng làm việc, đem Liêm Vũ đặt ở trên bàn, trên bàn chất rất nhiều linh kiện, lúc mới đi vào chưa mở đèn, giờ lại trời tối, thiếu chút nữa dọa sợ Tạ Nhất giật mình, trên bàn tất cả đều là “cánh tay đứt chân gãy”!

Thương Khâu đem đèn tường mở lên cái “Bộp”, lúc này Tạ Nhất mới nhìn rõ, hóa ra là linh kiện, đoán chừng ngày hôm qua Liêm Thần An chính là ở chỗ này thay da này nọ cho Liêm Vũ, trên bàn còn đặt hai cánh tay cháy đen như mực.

Liêm Thần An đem cậu ta đặt lên bàn, chuẩn bị mở ra Liêm Vũ, Tạ Nhất chưa từng thấy người máy, cho nên có chút ngạc nhiên, hơn nữa cậu thực sự không tin Liêm Vũ là người máy, bởi vì bản thân Liêm Vũ quá thật, vừa lúc thừa dịp này nhìn một chút.

Liêm Thần An đưa tay vuốt ve gò má của Liêm Vũ, lập tức nghe được một tiếng “Răng rắc”, xương sọ của Liêm Vũ lại bị móc lên.

Tạ Nhất giật mình “Ôi ——”, bên trong còn có não, còn đang động nữa!

Tạ Nhất thiếu chút nữa trực tiếp phun ra, bụm miệng mình lại, vội vàng xoay người đi.

Thương Khâu lại rất bình tĩnh, nhìn chăm chú vào Liêm Thần An.

Liêm Thần An mở ra xương sọ của Liêm Vũ, không có đinh ốc, là khớp cài, khớp cài ở bên trong, thoạt nhìn giống như thật vậy, không có kẻ hỡ, sau khi mở xương sọ, dùng khớp cài của xương sọ trực tiếp mở ra khuôn mặt.

Thương Khâu híp mắt một cái, mắt của Liêm Vũ lại là màu vàng, hai con mắt đều là màu vàng, bên trong có ánh ra chút phóng xạ của từng sợi, thường ngày lúc Liêm Vũ “làm việc”, mắt có thể chính là nguyên lý của bóng đèn, sẽ sáng lên, như vậy sẽ biến thành màu hổ phách đậm không giống với con người, sau khi ngắt điện, sẽ lộ ra “dây tóc” ở bên trong, là sợi tơ màu vàng, thoạt nhìn có một loại sức hấp dẫn đặc biệt.

Liêm Thần An vội vàng dùng khăn tay đặc chế, đem nước trên mắt của Liêm Vũ đều hút sạch, sau đó dùng một máy sấy nhỏ đem mắt của Liêm Vũ thổi khô, nói: “Mắt của em ấy rất sợ nước, loại thiết kế này không cách nào làm thành không thấm nước được, hơi có tí nước cũng có thể khiến cho Liêm Vũ rất …”

Liêm Thần An nói xong, hơi dừng, lại nói: “Cho nên cảm xúc của Liêm Vũ mặc dù rất chân thật, nhưng tôi không biên soạn cho em ấy cảm xúc của đau lòng, em ấy không thể có bất kỳ buồn rầu nào, dù sao nếu như Liêm Vũ khóc ra thật, sẽ hại chết chính mình.”

Tạ Nhất nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Liêm Vũ ở trên cảm xúc lại “rộng lượng” như vậy là bởi vì vấn đề biên soạn của Liêm Thần An.

Tạ Nhất nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Liêm Vũ, sau khi Liêm Vũ lấy xuống xương sọ và kiểm tra, bên trong làm cũng rất chân thật, chẳng qua cậu ta không có máu cho nên sẽ không chảy máu, máu đổi thành mạch điện, từng sợi mạch điên rắc rối phức tạp, một số mạch điện quan trọng bọc ở trong “xương”, cũng là vì an toàn.

Liêm Thần An cẩn thận lau khô sạch sẽ cho cậu ta, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dem mặt của Liêm Vũ lắp vào, ngay sau đó là xương sọ, cũng lắp trở lại, phát ra một tiếng “Răng rắc”, lúc này mới lắp xong toàn bộ.

Liêm Thần An đưa tay vào trong tóc của Liêm Vũ, sờ nhẹ một chút, nói: “Công tắc của Liêm Vũ là nhận biết vân tay, chỉ có vân tay của tôi có thể khiến Liêm Vũ khởi động.”

Quả thực rất tiên tiến rồi, an toàn như thế.

Liêm Thần An nói xong, đưa tay nhấn nhẹ một cái, cơ thể Liêm Vũ đột nhiên cử động, giống như có hô hấp, lồng ngực bắt đầu phập phồng, mặc dù ban đầu rất khẽ nhưng dần dần, Liêm Vũ mở mắt ra, hai mắt vẫn là màu vàng, nhưng rồi trong nháy mắt mở ra, chậm rãi biến thành màu hổ phách đậm, màu sắc của bề ngoài không đẹp.

Liêm Vũ mở mắt ra, sờ sờ hai mắt của mình, dường như không cảm thấy đau nữa, cười cười với Liêm Thần An, nói: “Cảm ơn ngài Tạ.”

Cậu ta nói xong rồi ngồi dậy, từ trên bàn nhảy xuống, Liêm Thần An lại nói: “Tôi nên cảm ơn em mới đúng, nhưng mà em phải tránh tất cả thứ có nước, biết không?”

Liêm Vũ: “Đã biết thưa ngài, đã đem mệnh lệnh của ngài sắp xếp trình tự.”

Tạ Nhất: “…” Hóa ra lập trình dễ như vậy? Tạ Nhất còn nhớ rõ lúc mình đi học, khi học lập trình, cái con rùa đen nhỏ* kia làm sao cũng không nghe mình, quả thực muốn chọc Tạ Nhất tức chết rồi, thiếu chút nữa đập máy tính …

[Đây là một từ trong ngôn ngữ LOGO. Tên tiếng anh là turtle graphics.

Đồ thị con rùa là dạng đồ thị phổ biến trong ngành đồ họa máy tính. Có thể hiểu đồ thị con rùa là một kiểu vẽ một nét không nhấc bút, và với 2 thao tác vẽ đơn giản: tiến một đoạn và quay một góc so với hướng hiện hành.

Ai muốn tìm hiểu thêm có thể gg để biết thêm chi tiết.]

Liêm Thần An: “Cảm ơn các cậu, lần này nếu không phải bởi vì giúp đỡ của các cậu, Liêm Vũ rất có thể gặp nguy hiểm, Liêm Vũ là tâm huyết của tôi.”

Tạ Nhất lắc đầu: “Không có gì, chỉ tiện tay mà thôi.”

Liêm Thần An cười nói: “Vừa lúc tôi có một quảng cáo muốn mời người tới làm, lần trước hợp tác với ngài Tạ rất vui vẻ, nếu quảng cáo này giao cho ngài Tạ, khẳng định không tệ.”

Tạ Nhất có chút ngạc nhiên mừng rỡ, ngài Liêm ra tay hào phóng, thành tích tháng này chắc chắn không lo rồi, phải biết rằng tiền lương của Tạ Nhất chính là móc nối với thành tích. [Kiểu như hoa hồng ấy.]

Liêm Thần An lại chuyển hướng sang Thương Khâu, nói: “Tôi còn muốn mời ngài Thương, nhận một ủy thác.”

Thương Khâu: “Là ai.”

Liêm Thần An: “Là ủy thác của tôi.”

Hắn ta nói xong, mời mọi người ngồi xuống, Liêm Vũ rất nhanh đã bưng cà phê lên, còn có một chút điểm tâm ngọt, cười nói: “Mời dùng.”

Thương Khâu cũng không khách sáo, uống cà phê, còn bỏ thêm bốn cục đường vào, mí mắt của Tạ Nhất giật điêu cuồng, bỏ nhiều đường như vậy, sẽ không bệnh tiểu đường đúng không?

Thương Khâu vừa uống cà phê, vừa ăn điểm tâm ngọt, Liêm Thần An nói: “Kỳ thực không dối gạt ngài Thương, phòng làm việc này của tôi, gần đây cứ xảy ra chuyện kỳ lạ, dường như không quá sạch sẽ.”

Tạ Nhất có hơi kinh ngạc, bởi vì sáng sớm hôm nay bọn họ vừa nghe bà Tào nói, nhà bà ta có chuyện kỳ lạ xảy ra, dường như có đồ không sạch sẽ.

Thương Khâu gật đầu, ý bảo Liêm Thần An nói tiếp, mình cũng không lên tiếng, chuyên tâm ăn điểm tâm, mỗi một loại điểm tâm chỉ có hai miếng, nhưng chủng loại rất nhiều.

Tạ Nhất nhìn Thương Khâu ăn chuyên tâm như thế, cũng muốn nếm thử, liền cầm lên một miếng bánh ngọt, nào biết Thương Khâu ăn bánh của mình xong hết rồi, liền đưa tay đem miếng bánh ngọt trong tay của Tạ Nhất lấy đi rất tự nhiên, đặt ở bên miệng cắn một cái.

Tạ Nhất: “…”

Tạ Nhất trừng hai mắt, nhìn Thương Khâu miệng hổ cướp đồ ăn, tức giận ghê gớm.

Thương Khâu lại nhún vai, nói rất vô tội lại không thành ý: “Cậu cũng muốn ăn?”

Anh ta nói xong, đem miếng bánh ngọt cắn một nửa đặt tới bên miệng của Tạ Nhất, Tạ Nhất ghét bỏ bĩu môi, cuối cùng cũng không ăn, Thương Khâu liền đem bánh ngọt ăn hết rồi.

Liêm Thần An nhìn bọn họ, cười cười, nói: “Thật ước ao tình cảm của các cậu, thoạt nhìn ngài Thương và ngài Tạ là bạn tốt nhỉ?”

Tạ Nhất cười gượng hai tiếng, đáp: “Đúng đúng, bạn tốt!”

Liêm Thần An cười nói: “Tôi trước đây cũng có bạn bè không tệ, cũng có đồng nghiệp thương nghiệp không tệ, đáng tiếc …”

Thương Khâu quét sạch một miếng bánh ngọt sau cùng, đơn giản là quét sạch, tiêu diệt hết, uống sạch cà phê, đem ly cà phê đặt lên bàn cái “Cạch”, bắt chéo chân, đáp: “Cát Sơn?”

Liêm Thần An sửng sốt, gật đầu nói: “Đúng, chính là cậu ta … Chẳng qua cũng là một loại quá khứ rồi, không có gì hay để nói, chúng ta vẫn là nên nói chuyện ủy thác của tôi đi.”

Chuyện ma quái của phòng làm việc Liêm Thần An, đã không phải là một ngày hai ngày nữa, mấy ngày nay đều có dấu hiệu, đã bắt đầu trước khi triển lãm, chỉ là Liêm Thần An không tin tà, cho nên không chú ý, thế nhưng đến lúc kết thúc triển lãm, hội trường kia bị bốc cháy không nguyên nhân, còn có toilet đột nhiên bị khóa lại, bóng đen ngoài cửa sổ toilet, cũng làm cho Liêm Thần An phải tin tà.

Tạ Nhất bị hắn ta nói như thế, đột nhiên nhớ ra rồi, lúc đó cậu và Liêm Thần An bị giam ở trong toilet, cửa toilet bị khóa chết, phía bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng đen, Liêm Thần An nói một chữ “Hắn”, dường như có chỉ tay ra, thế nhưng lúc đó tình huống khẩn cấp, cho nên Tạ Nhất không chú ý, lúc này nhớ lại một hồi, cảm thấy có chỗ không đúng.

Liêm Thần An: “Phòng làm việc của tôi có không ít trợ lý, rất nhiều người đều nói phòng làm việc sẽ bị đứt bóng đèn không rõ nguyên nhân, đôi khi bóng đèn sẽ nổ tung, cửa phòng toilet khóa trái, trợ lý tăng ca còn sẽ thấy có bóng đen bay ở bên ngoài cửa sổ, rất nhiều chuyện kỳ lạ.”

Việc này, cùng với bà Tào thấy trước đó tương đối trùng khớp, cùng với chuyện xảy ra trong triển lãm cũng tương đối trùng khớp, Tạ Nhất cảm thấy những ủy thác này không thể quá trùng khớp như thế được.

Bà Tào, Liêm Thần An, hơn nữa trước đây Tạ Nhất nhiều lần nghe nói về chuyện tam giác tình yêu của Liêm Thần An rồi, Tạ Nhất không thể không suy đoán, chẳng lẽ là Cát Sơn chồng của bà Tào, về trả thù?

Tạ Nhất có chút hoài nghi, nhìn về phía Thương Khâu, Thương Khâu lại là vẻ mặt rất lãnh đạm, nói: “Ở đây không có hơi thở của quỷ nhát, nếu quả như thật sự có đồ không sạch sẽ, như vậy ngài Liêm phải cẩn thận, vì quỷ hồn này nhất định biết một chút thuật pháp, cố ý che giấu hơi thở của mình, nói cách khác … Có chuẩn bị mà đến.”

Liêm Thần An gật đầu, Thương Khâu: “Ngài Liêm có cừu oán với ai không?”

Liêm Thần An cười cười, “Này … Tôi là người làm ăn, trên lý thuyết là không có kẻ thù, thế nhưng anh cũng biết rồi đó, người muốn tôi chết, có thể không phải số ít.”

Quả thực, ông chủ Tiền trước đó chính là một người.

Thái độ Thương Khâu vẫn là lãnh đạm, hơn nữa nói rất thẳng: “Có liên quan tới Cát Sơn chứ.”

Anh ta hỏi một câu như thế, sắc mặt của Liêm Thần An nhất thời có chút lạnh xuống, nhìn không tốt lắm, Tạ Nhất cảm thấy anh ta sờ phải vảy ngược của Liêm Thần An rồi.

Mặc dù sắc mặt Liêm Thần An rất lạnh, thế nhưng hoãn một tí, đã trở lại bình thường rồi,

“Không biết hai vị có phải nghe thấy gì đó hay không, Cát Sơn đã qua đời năm năm rồi, mặc dù rất nhiều người đều nói tôi và Cát Sơn có gút mắt, là tôi muốn độc chiếm công ty, cho nên mới hạ thủ với Cát Sơn, thế nhưng tôi muốn nói với hai vị … Tôi chưa bao giờ làm chuyện như vậy.”

Liêm Thần An mở tay ra, nói: “Hai vị cũng thấy rồi, ở đây chỉ là một phòng làm việc, tôi đã không ở công ty kia làm việc nữa, sau khi Cát Sơn qua đời, tất cả cổ phần của công ty, tôi đã chuyển hết cho bà Tào vợ của Cát Sơn rồi, giờ đây phòng làm việc này, là tự tay tôi dốc sức làm ra.”

Đích thật là như vậy, năm năm trước, sau khi Cát Sơn nhảy lầu tự tử, Liêm Thần An rời khỏi công ty, vứt bỏ một khoản lớn cổ phần của công ty, cho nên bà Tào giờ đang còn có thể hưởng thụ cuộc sống cực tốt như vậy.

Chẳng qua tuy rằng Liêm Thần An vứt bỏ công ty, tự mở ra công ty, thế nhưng trong năm năm càng ngày càng tốt, đã không phải là công ty của năm đó có thể so sánh được nữa, cho nên rất nhiều người muốn đào bới tư liệu sống của Liêm Thần An, cũng đã có rất nhiều tin tức, nói Liêm Thần An giết Cát Sơn vân vân, hoặc là vì tình giết người.

Thương Khâu gật đầu một cái, đem hai lá bùa giao cho Liêm Thần An, nói: “Một tờ là bùa định vị, anh mang theo, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ tìm được anh, một tờ khác là bùa cứu mạng, nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra, nó sẽ thay anh ngăn cản một lần.”

Liêm Thần An đem bùa nhận lấy, đặt ở trong túi tây trang, đáp: “Cảm ơn ngài Thương.”

Thương Khâu lại đang đi xung quanh, thả không ít bùa trong phòng làm việc của Liêm Thần An, cuối cùng mở ra một hoá đơn cho Liêm Thần An, Liêm Thần An nhìn thoáng qua, để Liêm Vũ đi lấy tiền.

Liêm Vũ cầm ra một tờ chi phiếu, đưa cho Thương Khâu: “Ngài Thương, đây là tiền ủy thác của anh, không có mật mã.”

Thương Khâu cầm lấy, gật đầu một cái, vẫy vẫy tay, liền chuẩn bị mang Tạ Nhất rời đi.

Hai người đi xuống lầu, bầu trời đã tối đen, ngồi trên xe, chuẩn bị đi về nhà, dù sao Nghê Anh bên kia còn chưa giải quyết xong.

Tạ Nhất nói đầy hoài nghi: “Anh nghĩ là Cát Sơn tới báo thù sao?”

Thương Khâu: “Có thể, chẳng qua Cát Sơn này, đã chết chỉ có năm năm, đạo hạnh cũng đã không thấp, hiểu được che giấu hơi thở của mình, ở trong nhà bà Tào, còn trong phòng làm việc nữa, cũng không có hơi thở của ma quỷ.”

Tạ Nhất sờ sờ cằm: “… Lời của ngài Liêm, đều là thật sao?”

Thương Khâu cười khẽ một tiếng, đáp: “Là thật, thế nhưng không được đầy đủ.”

Tạ Nhất kinh ngạc: “Có ý gì?”

Thương Khâu: “Liêm Thần An chắc chắn biết cái chết của Cát Sơn không chỉ đơn giản là nhảy lầu, có ẩn tình khác, thế nhưng không muốn nói ra.”

Tạ Nhất càng kinh ngạc, lẽ nào Liêm Thần An thật sự là hung thủ giết người?

Thương Khâu lại nói: “Còn nữa, ở lúc nói tới cái chết của Cát Sơn, không biết cậu có chú ý không, Liêm Thần An nhìn thoáng qua Liêm Vũ.”

“Có liên quan tới Liêm Vũ?”

Thương Khâu gật đầu: “Có thể, cụ thể là liên quan thế nào, sợ rằng chỉ có bản thân Liêm Thần An hiểu rõ thôi.”

Tạ Nhất: “Ngài Liêm nhiều mờ ám như vậy sao?”

Thương Khâu nhướng mi: “Nhưng mà mờ ám có thể duy trì không được bao lâu.”

Tạ Nhất mê man: “Hả? Vì sao?”

Thương Khâu cười nhạt, nụ cười ấy Tạ Nhất rất rõ ràng, hormone phun trào, nhưng thật giống như đối phương phải gặp nạn vậy, mang theo một … Hơi thở quỷ súc, khó nói nên lời.”

Thương Khâu híp mắt: “Tôi cho ngài Liêm bùa theo dõi, đúng thật có tác dụng định vị, chẳng qua … Còn có thể nghe trộm.”

Tạ Nhất: “…” Âm hiểm!

Hai người trở về nhà, mới vừa vào tiểu khu, thì thấy có người ngồi ở trong vườn hoa tiểu khu, trong đêm tối, một người phụ nữ vóc người xinh xắn ngồi ở trong vườn hoa, quả thực giống như là muốn hẹn hò vậy.

Bên cạnh người phụ nữ kia vây quanh một đống mèo con, trên mặt đất để một chậu thức ăn của Thương Khâu đặt ở dưới ghế dài, bên trong có thức ăn cho mèo, còn có một cái chậu đựng sữa tươi, bọn mèo con đang kêu meo meo meo meo, phe phẩy đuôi nhỏ đầy hưng phấn, ăn vô cùng ngọt ngào.

Tạ Nhất kinh ngạc: “Nghê Anh!?”

Nghê Anh cười híp mắt nhìn về phía bọn họ, vẫy vẫy tay: “Ồ, hẹn hò về rồi, trễ như thế?”

Tạ Nhất: “…”

Tạ Nhất đi tới, ngồi xổm xuống nhìn những con mèo con này, đáp: “Mèo nhỏ như thế không thể uống sữa, có thể sẽ bị bệnh.”

Nghê Anh đột nhiên nở nụ cười, dường như cảm thấy lời nói của Tạ Nhất lấy lòng mình, đáp: “Cậu thật đáng yêu.”

Cô ta nói xong, liền muốn đưa tay nựng cằm của Tạ Nhất, giống như muốn đùa giỡn Tạ Nhất vậy, Thương Khâu đi tới, đưa tay hất ra, đem tay của Nghê Anh đẩy ra ngoài.

Nghê Anh bĩu môi, giống như làm nũng vậy, nói: “Đáng ghét, đụng cũng không cho đụng.”

Cô ta nói xong đứng lên, giày cao gót đang mang, kỳ thực không quá cao, so với Tạ Nhất cao hơn sắp bằng một cái đầu, cao gần bằng Thương Khâu, Tạ Nhất cũng phải ngẩng đầu ngước mắt nhìn Nghê Anh.

Nghê Anh cười híp mắt nói với Tạ Nhất: “Những mèo con này cũng không phải thông thường, yên tâm cho chúng nó ăn đi, sữa tươi lạp xưởng chocolate kem ly cá khô gì gì đó, chúng nó đều ăn, nếu cực đói, thịt người cũng có thể.”

“Thịt người?!”

Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, vừa lúc có gió thu thổi qua, khiến cho cậu run một cái, khiếp sợ mở to hai mắt, nhìn những con mèo nhỏ này kêu meo meo meo meo.

Nghê Anh nhất thời cười ha ha, dường như biểu cảm của Tạ Nhất lấy lòng mình, cười híp mắt nói: “Bạn trai anh thật thú vị.”

Những lời này là nói với Thương Khâu.

Tạ Nhất vội vàng xua tay: “Không không không, chúng tôi không phải, anh ấy không phải bạn trai tôi.”

Nghê Anh hơi nhướng mày, cười đi tới một bước, nói: “Anh trai nhỏ, vậy anh nghĩ tôi thế nào, anh làm bạn trai tôi, có được hay không?”

Tạ Nhất cứ cảm thấy Nghê Anh cho dù dáng dấp đẹp, thế nhưng loại hình giống như là ăn tươi nuốt sống, vội lắc đầu.

Nghê Anh: “Cái gì chứ, người ta không bằng đàn ông thối rắn chắc kia sao?”

Thương Khâu là đàn ông thối rắn chắc, nói thật hay!

Tạ Nhất nhịn không được ở trong lòng cho một like.

Sắc mặt Thương Khâu bình tĩnh, đem một tờ chi phiếu ném cho Nghê Anh, nói: “Phí ra sân của cô, có thể đi rồi, không có mật mã.”

Tạ Nhất vừa nhìn, đây không phải là chi phiếu vừa rồi ngài Liêm cho bọn họ sao, hóa ra Nghê Anh giả làm bạn gái của A Lương cũng có “phí ra sân.”

Nghê Anh cầm chi phiếu, cười híp mắt: “Cái này được rồi, anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, sau này nếu như còn có ủy thác tốt như vậy, nhớ liên hệ tôi.”

Cô ta nói xong, cầm chi phiếu muốn đi.

Thương Khâu đột nhiên nói: “Khoan đã.”

Nghê Anh dừng lại, quay đầu lại nói: “Thế nào, anh Thương hiện giờ mới nhớ tới việc mời tôi lên lầu ngồi một chút?”

Thương Khâu lại nói nhàn nhạt: “Trong phiếu có hai trăm ngàn, tiền ủy thác của cô dường như không cao như vậy, một trăm ngàn là phí dụng hôm nay, một trăm ngàn khác tôi muốn cô điều tra một người tên là Cát Sơn một chút.”

Nghê Anh nhíu mày một cái, Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, ở Tạ Nhất nhìn thấy, đẹp trai là đẹp trai, thế nhưng biểu cảm “bỉ ổi xoẹt xoẹt”, nói: “Dù sao anh em ruột, tính toán rõ ràng.”

Nghê Anh: “…”

Nghê Anh lần đầu tiên có hơi không nói được gì, nở nụ cười một tiếng, đáp: “Được, tôi đi trước.”

Ngày mai Tạ Nhất phải đi làm, sau khi trở về nhà trực tiếp đi ngủ, mặc dù cậu thật tò mò Nghê Anh là ai, chẳng qua Thương Khâu không nói, Tạ Nhất chỉ biết Nghê Anh cũng là khu ma nhân, người cùng nghề với Thương Khâu, cũng không biết bọn họ biết nhau thế nào.

Thứ hai là một ngày bề bộn nhiều việc, nhất là bọn họ nhận được vài cái hợp đồng, một cái đương nhiên là của ngài Liêm, một người khác rất khéo léo, dĩ nhiên là hợp tác quảng cáo của ông chủ Tiền.

Tạ Nhất và các đồng nghiệp cần phải chạy đến công ty của ông Tiền để hợp đàm một chút, hơn chín giờ ở công ty lấy card, rất nhanh đã ra cửa rồi.

Tạ Nhất mở ra Land Rover, các đồng nghiệp cọ xe, liền đi về phía công ty của ông chủ Tiền.

Đồng nghiệp: “Anh Tạ, anh và anh Thương gần đây thế nào?”

Tạ Nhất: “Thế nào cái gì?”

Đồng nghiệp cười nói: “Đời sống tình cảm đó!”

Tạ Nhất liền đỏ mặt lên, đáp: “Biến, đi sang một bên.”

Các đồng nghiệp cười híp mắt: “Há, anh Tạ đừng xấu hổ mà, như một ông cụ vậy!”

Tạ Nhất: “…”

Một người đồng nghiệp nói: “Chúng ta nghiêm túc tí đi, tôi nghe nói ông chủ Tiền kia, xảo quyệt lại rất hà khắc, rất khó trị, ngày hôm nay chúng ta có thể rơi vào chuyện lớn rồi, các vị đồng chí, mời các vị làm tốt chuẩn bị chiến đấu hy sinh!”

Đồng nghiệp cười nói: “Nào có các vị đồng chí khác, chỉ có một mình anh Tạ.”

[Đồng chí cũng có ý chỉ là gei, đồng tính:v]

Tạ Nhất liếc trắng mắt, may mà những đồng nghiệp này của cậu tuy rằng lúc thường không đứng đắn, thời khắc mấu chốt vẫn là ngoài miệng có cân nhắc.

Ông chủ Tiền người này rất khó đối phó, ở trong giới là rất nối tiếng, Tạ Nhất cũng có nghe thấy, kỳ thực đã sớm làm tốt suy nghĩ của một ngày phấn đấu.

Bọn họ đến dưới lầu công ty, đem xe đậu ở cửa bãi đậu xe, lập tức liền vào công ty cao ốc, kết quả là bị chặn lại trước tiếp tân, tiếp tân nói rất không đáng tin: “Thật ngại, không có hẹn trước các cậu không thể đi vào.”

Tạ Nhất cũng mê man, đáp: “Khoan đã, chúng tôi có hẹn trước, tuần lễ trước đã hẹn xong rồi, là ông chủ Tiền bảo chúng tôi tới bàn hợp đồng quảng cáo.”

Tiếp tân: “Hợp đồng quảng cáo? Thật xin lỗi, phía hợp đồng quảng cáo của Tiền tổng đã tới, đang ở bên kia.”

Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, thật sự rất không đáng tin cậy mà, lại là bọn người đối đầu của công ty bọn họ, đã ngồi khu vực sô pha của đại sảnh rồi, thấy bọn họ còn đứng lên, đi qua khiêu khích.

Một người đàn ông đi tới trước mặt Tạ Nhất, nói: “Ùi ui, đây không phải là Tạ Nhất sao? Tại sao cũng tới rồi? À! Tôi thiếu chút nữa quên mất, vào thứ năm tuần trước, công ty chúng tôi tới tiếp nhận bản hợp đồng quảng cáo của ông chủ Tiền, nói cách khác, ông chủ Tiền nuốt lời rồi, các người đã bị out, có điều là còn chưa có hợp đồng, cũng không tính là nuốt lời đi?”

Đầu Tạ Nhất đã cũng muốn nổ tung, kỳ ba gì cũng có, ngày hôm nay để cậu gặp phải, quả thực không thể tốt hơn nữa, ông chủ Tiền không đáng tin cậy kia hiển nhiên đùa giỡn bọn họ.

Tạ Nhất tức giận kinh khủng, đồng nghiệp bên cạnh biết bị đùa giỡn rồi, liền muốn đánh người, xoay cánh tay muốn đánh, Tạ Nhất vội vàng đem người cản lại, đồng nghiệp nói: “Anh Tạ anh đừng cản em, em hôm nay phải đánh chết cháu trai rùa này!”

Người đàn ông cười híp mắt, vẻ mặt thiếu đánh, còn khiêu khích, lúc này ông chủ Tiền cũng từ trong thang máy đi xuống, vừa lúc nhìn một màn này, lập tức nói: “Chuyện gì hả? Ở trong chỗ tôi gây rồi gì thế? Bảo vệ đâu? Đem những người không liên quan này đuổi ra cho tôi!”

Ông ta nói xong, chợt nghe được tiếng bước chân “Bịch bịch bịch”, cửa thủy tinh của công ty lại mở ra, đoàn người từ bên ngoài đi vào, thoạt nhìn người đi đằng trước giống như vệ sĩ vậy, phía sau theo một số người mặc đồ công chức, nữ có nam có, phái đoàn rất đủ, mỗi người cũng chỉ mặc tây trang hàng hiệu, so với trang phục của Tạ Nhất không biết đắt gấp bao nhiêu lần.

Một người đàn ông mặc tây trang đen được vây quanh giữa những người kia, người đàn ông kia thân hình cao lớn, như hạc giữa bầy gà, một thân tây trang đen kinh điển, vóc người cao ngất, phụ trở lên đôi chân dài ngược trời, eo thon săn chắc, rất có lực.

Trên mặt người kia mang kính mát, anh tuấn đẹp trai tới không dám nhìn thẳng, trên tay lại còn mang … Bao tay da màu đen.

“Thương tổng!! Thương tổng, ngài tới rồi! Mau mời mau mời!”

Ông chủ Tiền cứ như thấy cha ruột vậy, nhanh chóng từ phía sau ra nghênh đón, đẩy ra Tạ Nhất một cái “Bịch!”, chạy đến trước mặt người đàn ông tây trang, vô cùng nhiệt tình đưa tay ra muốn nắm tay.

Tạ Nhất thiếu chút nữa bị đẩy ngã, đồng nghiệp liền vội nói: “Anh Tạ, không sao chứ!”

Tạ Nhất đã bất chấp nhiều như vậy, bởi vì cậu đang rất kinh ngạc, rất khiếp sợ!

Người đàn ông tây trang kia đem kính mát lấy xuống, cũng không có phản ứng ông chủ Tiền, đi thẳng tới trước mặt Tạ Nhất, nói: “Không sao chứ.”

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ cũng nói không ra lời, đồng nghiệp bên cạnh phản ứng lớn hơn nữa, hầu như tiếng la rung trời.

“Anh Thương?!”

Phái đoàn lớn như thế, dĩ nhiên là Thương Khâu?!

Ông chủ Tiền vừa nhìn, nhất thời mộng mị rồi, nói: “Hai vị … Hại vị quen nhau?”

Trên mặt Thương Khâu không có biểu cảm gì, đáp: “Bạn tôi.”

Ông chủ Tiền bóp cổ tay, liền vội nói: “Đây … Đây, hóa ra là bạn của Thương tổng, thực là khéo nha! Khéo thật! Thật trùng hợp! Vừa lúc hôm nay tôi và ngài Tạ có một hợp đồng quảng cáo phải bàn, thật là khéo!”

Tạ Nhất nhíu mày, cười nhạt: “Tôi cho là chúng tôi bị out rồi?”

Ông chủ Tiền lập tức nói: “Không có không có không có! Xin mời, Thương tổng, ngài Tạ, mời!”

Người đàn ông bên kia mới vừa rồi còn phách lối với Tạ Nhất liền ngẩn mặt ra, ông chủ Tiền trở mặt quá nhanh, vẻ mặt cung phụng như cha ruột, mời Thương Khâu và Tạ Nhất lên lầu.

Các đồng nghiệp của Tạ Nhất liền nâng lên khí thế, quả thực ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào thang máy.

Mọi người lên thang máy, Tạ Nhất còn rất mơ màng, nhỏ giọng nói: “Không phải anh là khu ma nhân hả? Sao tới nơi này rồi? Còn Thương tổng?”

Thương Khâu thấp giọng nở nụ cười một tiếng, thanh tuyến rất mềm mại, cố ý hơi chút cúi người xuống, nhìn như rất thân thiết ở bên tai của Tạ Nhất thầm thì, ông chủ Tiền nhìn thấy, nhất thời hối hận tới ruột cũng đen rồi, quan hệ của hai người kia tốt như vậy?

Thương Khâu ở trong tai Tạ Nhất hà một hơi, cười khẽ: “Đầu tư chút tiền lẻ, nghề phụ.”

Tạ Nhất: “…”

———

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN