Lục Trĩ cầm di động: “Chị làm thịt lợn khô tẩm mật ong cho em, em mau xuống lấy đi, cầm về àm ăn vặt.
Chị thấy em béo hơn bây giờ một ít càng đẹp hơn.”
Ngườ cãi nhau với Lục Trạch là Chu Việt, hai người cùng vào công ty, cùng chung ký túc xá, bây giờ lại cùng tham gia cuộc thi Tuyển chọn nhóm nhạc nam, bởi vì Chu Việt chướng mắt Lục Trạch nên cảnh thấy cậu lạnh lùng, lại nghe thêm vàu câu nói xấu về cậu cho nên căn bản không muốn có quan hệ gì với Lục Trạch, Lục Trạch cũng không quan tâm, hai người vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, dù ở chung căn phòng cũng không trò chuyện gì.
Lần này Chu Việt cãi nhau với Lục Trạch là bởi vì chuyện công ty phân phối tài nguyên, Tuyển chọn nhóm nhạc nam có một sân khấu sơ bộ, các ca khúc biểu diễn trên sân khấu này đều phải mua bản quyền, nhưng cũng may là Giải trí Mộng Hòa có trong tay không ít ca khúc bản quyền nên cho hai người chọn một trong số đó, kết quả hai người đều chọn cùng một bài, cuối cùng công ty đưa ca khúc đó cho Lục Trạch.
Chu Việt đâm xoáy châm chọc Lục Trĩ: “Nghe nói chị mày gả cho nhà giàu mà còn tham gia cái chương trình này với tao làm gì.”
Lục Trạch lúc này mới cùng Chu Việt cãi nhau, giương cung bạt kiếm đến độ sắp lao vào tẩn nhau đến nơi rồi.
Lục Trạch nhận được điện thoại Lục Trĩ nên không so đo với Chu Việt nửa, cảnh cáo cậu ta một phen liền xuống dưới sảnh công ty đón Lục Trĩ, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Trĩ đến công ty cậu.
Lục Trạch: “Chị.”
Trước khi cãi nhau với Chu Việt Lục Trạch đang tập nhảy, lúc này lại là chạy vội xuống, trên mặt đổ đầy mồ hôi, áo sơmi cũng ướt đẫm, Lục Trĩ lau mồ hôi cho cậu.
Lục Trĩ: “Chị biết áp lực của em lớn, trong lòng cũng muốn giành lấy danh dự để làm gai đình mình vẻ vang, nhưng em đừng ép buộc bản thân quá, chỉ cần cố găng hết sức là được rồi, nếu lần này tuyển chọn không thành công có lẽ còn có cơ hội đóng phim, hay là cơ hội nhận đại ngôn dì đấy, mọi thứu không phải một sớm một chiều là được.”
Dư phụ Lục Trĩ đã từng nói với Lục Trĩ nhưng lời tương tự như này, cô hiếu thắng muốn làm đồ ăn ngon, vừa mới bái sư đều là học ngày học đêm, sau đso sư phụ cô nói chuyện này không phải một sớm một chiều là học thành tài, điều cô phải làm tốt chính là để tâm và nghiêm túc, sau lại này cũng rèn luyện nó thành tính của Lục Trĩ, làm việc khắc khổ nghiêm túc cố gắng hết sức đồng thời không vội không nóng nảy, tâm lsy phải vững.
Quán cơm của cô trước khi xuyên qua cũng không phải ngay từ đầu đã đông khách, quán cơm cô sau khi xuyên qua này càng không phải ngay từ đầu xếp hàng mỗi ăn cơm, nhưng trong lúc này, cô không có bất kỳ nôn nóng gì cả, chỉ luôn làm tốt những chuyện mình cần phải làm.
Nghe Lục Trĩ nói, chóp mũi lại còn quanh quẩn mùi thịt lượn khô tẩm mật ong, tâm trạng Lục Trạch dần bình tĩnh xuống, cậu gật đầu.
Thịt lợn thơm mùi thịt kèm theo mùi thơn ngọt của mật ong, hai loại hương vị này là sự kết hợp của hai loại hương vị tự nhiên, không nói đến mùi hương này, chỉ cần nhớ tới xương sườn xào dứa lần trước Lục Trĩ làm, Lục Trạch liền nuốt nước miếng.
Lục Trĩ còn muốn khuyên Lục Trạch đừng giảm béo, sau đó cô liền nghe được Lục Trạch nói: “Chị, lần sau chị qua đây đưa đồ ăn cho em có thể làm lại một phần xương sườn xào dứa được không.”
Gần đây cậu muốn tham gia cuộc thi Tuyển chọn nhóm nhạc nam, thời gian luyện tập vũ đạo còn nhiều hơn trước, cho nên cậu ăn nhiều một ít cũng không béo lên được.
.
Đam Mỹ Hài
Lục Trĩ: “Ừ, lần sau chị qua đây đưa đồ ăn cho em sẽ mang cho em một phần xương sườn xào dứa.”
Sau khi Lục Trĩ về, Lục Trạch không tập nhảy nữa, cậu trực tiếp về ký túc xá, Giải trí Mộng Hòa đãi ngộ với thực tập sinh không tồi, ký túc xá hai người ở, các loại gia dụng đồ điện nồi niêu xoong chảo đều có, ngày thường cơm chiều Lục Trạch nấu là rau luộc, chỉ là hôm nay cơm chiều sẽ khác, là thịt lợn khô tẩm mật ong Lục Trĩ làm.
Vốn dĩ ở trong túi kín đã có thể ngửi được mùi thom rồi, đến khi Lục Trạch mở túi ra, mùi hương bên trong xộc vào mũi, yết hầu Lục Trạch khẽ nhúc nhích, cậu vội vàng lấy một miếng thịt ra cắn một ngụm, tức khắc vị ngọt mật ong tự nhiên đọng lại trên đầu lưỡi, khi cậu cắn xuống miếng thịt lợn được Lục Trĩ cán độ dày vừa phải không cần phải quá dùng sức nhai cắn, hạt mè trắng trên thịt lợn cũng góp phần làm tăng hưng vị.
Ăn xong rồi một miếng thịt lợn khô tẩm mật ong, Lục Trạch ăn ngon căn bản là dừng không được, cậu muốn uống nước ngọt có ga, lấy từ trong tủ lạnh ra một lon Sprite bật nắp uống.
Chu Việt về, vừa đẩy cửa ra đã bị mùi thịt lợn khô tẩm mật ong hấp dẫn, cậu ta nhìn về phía Lục Trạch ngồi ở trên sô pha ăn thịt lợn khô tẩm mật ong ngon lành, cậu ta tức đến tay cũng run lên, đây là Lục Trạch cố ý, cố ý làm cậu ta thèm, nếu không Lục Trạch – người mà mỗi chiều ăn rau luộc giống cậu ta xong lại trở về phòng không ra – làm sao có thể ngồi ở phòng khách ăn thịt lợn khô tẩm mật ong.
Lục Trạch oan uổng quá, rõ ràng là Lục Trạch về ký túc xá liền tay cũng không thèm rửa đã xé vội túi thịt ra bốc ăn, đừng nói về phòng mình, ngay cả tắm gội thay quần áo còn chưa làm ấy chứ ngồi trên sô pha đã là gì.
Lục Trạch xem cậu ta là cái loại người nào cơ chứ, cậu ta mà có thể bị thịt của Lục Trạch làm thèm à?
Chu Việt vào phòng bếp, bắt đầu rửa rau luộc rau, còn cố ý cầm một cái lạp xưởng thịt gà, sau đó lại cầm khoai lang tím bỏ vào trong nồi hấp.
Tổng cộng 3 cân thịt lợn, Lục Trĩ chia ra làm sáu cái túi thịt lợn khô tẩm mật ong, như vậy sẽ không lo Lục Trạch ăn không hết buộc lại không kĩ bị ỉu, cô thậm chí còn cho rằng Lục Trạch có khi còn chẳng ăn hết một túi, nhưng kết quả là Lục Trạch ăn hết một túi còn chưa đã thèm, lại lấy một túi ra.
Một gói thịt lợn khô tẩm mật ong mới lại được mở ra, mùi thơm ngọt hương vị đậm hơn vài phần, Chu Việt nhìn chằm chằm thịt lợn khô tẩm mật ong trong tay Lục Trạch, ánh mắt dõi theo miếng thịt lợn khô tẩm mật ong, Lục Trạch lấy ra một miếng thịt bỏ vào trong miệng, nhai xong vẻ mặt hưởng thụ lại lấy miếng tiếp theo ra ăn.
Cuối cùng, Lục Trạch ăn hết hai túi thịt lợn khô tẩm mật ong, cậu còn muốn ăn tiếp, đáng tiếc nếu cậu tiếp tục ăn thì có khả năng mấy túi thịt này sẽ mau hết lắm, nghĩ đến lần sau không biết chị cậu sẽ đưa cho cậu món gì thêm cả lần, lúc này mới lưu luyến ôm mấy gói thịt trở về phòng, cũng quên cả bố thí cho Chu Việt một ánh mắt.
Ngày thường mọi người đều là cùng nhau nấu đồ ăn, nhưng bây giờ Lục Trạch ăn thịt lợn khô tẩm mật ong thơm đến mức làm Chu Việt chảy cả nước miếng, nào còn tâm trạng nuốt rau luộc, lạp xưởng với khoai tím.
Ngửi mùi thơm còn đọng lại trong phòng khác, Chu Việt ăn như nhai sáp, trong lòng chửi Lục Trạch đê tiện không biết bao nhiêu lần.
Trần Tuấn Lực cũng thấy ảnh Lục Trĩ gửi trong nhóm chat, thậm chí cũng đang nhơ lại xem mình có cô em họ nào và nếu có thì cũng còn độc thân hay không, thậm chí chú còn suy nghĩ đến mấy đứa cháu gái, sau đó chú phát hiện hình nhưu chẳng có ao thích hợp để giới thiệu cho em trai Lục Trĩ.
Nhìn ảnh thịt lợn khô tẩm mật ong Lục Trĩ chụp, chú liền nhì màu sắc là biết mật ong chính tông, tuy rằng không thể ăn được thịt lợn khô tẩm mật ong Lục Trĩ làm nhưng uống nước mật ong là chuyện easy, Trần Tuấn Lực pha một ly nước mật ong, sau đó gửi ảnh thịt lợn khô tẩm mật ong và nước mật ong cho Tôn Duy.
Tôn Duy – muốn ngủ sớm dậy sớm: “???”
Tôn Duy ngủ không được, chú ấy nghĩ, nếu có thể ngửi thịt lợn khô tẩm mật ong Lục Trĩ làm thôi cũng tốt lắm rồi, có bảo chú ấy đợi bao nhiêu ở trước cửa quán cũng được, bởi vì mùi chắc chắn sẽ rất thơm, cái món thịt lợn khô tẩm mật ong sẽ có vị gì nhỉ, thôi, chú ấy cũng đứng dậy pha một cốc nước mật ong uống vậy.
Tôn Duy rời giường, sau đó chú ấy phát hiện, chú ấy không có mật ong, không thể pha nước mật ong.
Tôn Duy nghĩ đến bây giờ Trần Tuấn Lực còn có nước mật ong uống, chú ấy tức giận đến mức lập tức đi mau một chai mật ong, sau đó tự pha một ly nước mật ong rồi chụp ảnh gửi cho Trần Tuấn Lực.
Trần Tuấn Lực trả lời bằng tin nhắn giọng nói: “Cũng tạm được, không phải mật ong chính tông, không bằng mật ong ngọt ngọt ngon miệng của tôi, cxung có mùi thoang thoảng, nhưng ít ra còn hơn so với nước sôi để nguội.”
Tôn Duy: “Sau này đừng gửi nhữn gcasi này cho tôi nữa, tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon!”
Nước ong thủy không thể lãng phí, mua cũng mua rồi, ừng ực ừng ực uống xong cốc nước mật ong, Tôn Duy lúc này mới đi ngủ, nhưng chú ấy cũng ngủ không được, lsuc ngủ liền mơ màng màng thấy mình ăn thịt lợn khô tẩm mật ong.
Ngoài Tôn Duy ngủ không được, Chu Việt – người ngửi được mùi thịt lợn khô tẩm mật ong – cũng ngủ không được, cậu ta còn đặt mua một túi thịt lợn khô tẩm mật ong, nhưng mùi không thơm như của Lục Trạch, ăn cũng không ngon, cậu ta ngủ không được rời giường đi toilet, kết quả vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Lục Trạch ăn thịt lợn khô tẩm mật ong và uống Sprite ở phòng khác.
Ăn ngon quá, thịt lợn khô tẩm mật ong thật sự ngon quá, Lục Trạch nãy đã nghỉ để dành một ngày ăn một túi, nhưng là cậu ngủ không được liền bò dậy, lại mở ra một túi ăn rồi lấy Sprite uống.
Chu Việt ngửi được mùi làm mình mất ngủ, cậu ta hít sâu, sau đó càng thèm: “Lục Trạch, mày đừng có mà quá đáng, mày nghãi tao là mày à?”
Lục Trạch lúc này tâm trạng đang tốt, lười để ý Chu Việt, hoặc là nói, nếu không phải Chu Việt nhắc tới Lục Trĩ, Lục Trạch vẫn luôn không để ý đến Chu Việt, Chu Việt chướng mắt cậu, cậu cũng chưa chắc nhìn trúng Chu Việt, hai người nước sông không phạm nước giếng thì hơn, cho nên Lục Trạch nhai thịt lợn khô tẩm mật ong của mình đi về phòng.
Chu Việt: “Tao, tao sẽ không vì một cái túi thịt lợn khô tẩm mật ong của mày mà trúng kế, tao không muốn ăn, tao cũng không thèm, cho dù mày có cho tao, tao cũng thèm vào!”
Lục Trạch vừa mưới bước vào phòng ngủ nhíu mày, Chu Việt tưởng cái gì thế, cậu ta đã gây sự với cậu thì thôi lại còn tưởng bở mình định cho cậu ta thịt lợn khô tẩm mật ong, sao có thể, cậu ăn còn không đủ lấy đâu ra cho, cậu ta hâm à.
Nghĩ xong Lục Trạch lại lấy ra một miếng thịt lợn khô tẩm mật ong, ăn ngon đến híp mắt, cậu ăn hết túi này liền ngủ, không ăn nữa.
**** 203/09/2021 – NTP-1512 ****.