Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim - Chương 20: Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim


Chương 20: Chương 20


Chu Việt ngủ không được, cậu ta muốn đém vịt nhưng vừa nhắm mắt lại đếm đếm kiểu gì lại thành đếm bánh ú, một cái bánh ú nhân thịt, hai cái bánh ú nhân thịt, ba cái bánh ú nhân thịt…….!
Không phải chỉ là một cái bánh ú nhân thịt thôi à, có gì ngon?
Chu Việt tiếp tục vịt, một con vịt, hai con vịt, thịt lợn khô tẩm mật ong, xương sườn xào dứa, bánh su nhân thịt, cậu thật sự ngủ không được.

Sáng sớm hôm sau, Chu Việt đi ra ngoài với hai quầng thâm mắt, nhìn thấy Lục Trạch muốn cười lạnh một cái nhưng Lục Trạch trực tiếp lướt qua cậu ta, đi hâm nóng bánh su nhân thịt, cậu biết buổi sáng không thể làm bánh su nhân thịt làm bữa sáng, nhưng mà nó ngon lắm, cậu chỉ muốn ăn ngay lập tức thôi.

Mỹ thực trong trí nhớ đến giờ buôn bán.

Phùng Thịnh mua nguyên liệu về còn mua thêm cho Lục Trĩ một cái quạt tròn, trước khi Lục Trĩ, đến mùa hè trời nóng nực, cô có thói quen phe phẩy quạt gẩy bàn tính tính sổ sách.

Phùng Thịnh mua cái quạt tròn rất bình thường nhưng phía trên có thêu một con thỏ con, kỹ thuật thuê cũng khá đẹp.

Lục Trĩ không vội vào phòng bếp, cô cầm hai lá thư ra: “Sau này tiền lương của hai người tôi phát một ngày nhé, mong là lần sau tôi sẽ còn được phát cho hai người.”
Tiền lương Lý Bành cộng tiền thưởng và tiền hôm đi theo Lục Trĩ đnấu đám cưới là 4000 đồng, Phùng Thịnh tuy nói mới tới làm, nhưng cậu chàng giúp chuyện phòng bếp rất nhiều, lại còn đi thoe cô từ hồi chưa xuyên qua nên Lục Trĩ không thể bạc đãi cậu chàng được, cho nên phát lương 3000 đồng, nếu cậu chàng làm đủ tháng thì tiền lương là 5000 đồng chưa tính thưởng.

Lục Trĩ thậm chí cảm thấy 5000 đồng phát cho Phùng Thịnh còn ít, Phùng Thịnh là đồ đệ của đồ đệ Lục Trĩ đào tạo ra, tuy còn chưa nói chính thức nhận làm đồ đệ, nhưng đã xem xét khảo nghiệm nhân phẩm và con người của Phùng Thịnh rồi, trong quãng thời gian đó đồ đệ cô cũng dạy Phùng Thịnh không ít thứ, nếu không phải xuyên qua, có khi bây giờ Phùng Thịnh đã là đồ đệ của đồ đệ Lục Trĩ.

Phùng Thịnh có thể làm rất nhiều việc, mặc cả mua sắm, hỗ trợ trong bếp, từ khi cậu chàng tới Mỹ thực trong trsi nhớ, Lục Trĩ làm việc ở bếp nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Lục Trĩ: “Cửa hàng mới khai trương nên chỉ có thế này, không lâu nữa tôi sẽ tăng lương cho hai người.”
Lục Trĩ tiếp tục gảy bàn tính tính toán tiền thiê mặt bằng, tiền công, tiền mau nguyên liệu, tiền mua điều hòa cùng tiền lãi.

Lúc mới khai trường tiền lãi Lục Trĩ thu được đều dưới 1000, sau khi quán cơm bắt đầu xếp hàng thì tiền lãi mỗi ngày đều hơn 1000, hơn nữa tính cả tiền Lục Trĩ đi nấu cưới, cuối cùng thế mà trừ tất tần tật thì lãi 2000.

Lục Trĩ: “Tiểu Thịnh, tí nhớ ước lượng xem quán còn đặt thêm được hai bộ bàn ghế không nhé, nếu có thể thêm thì cậu đi khảo sát xem có quán anfo có abfn ghế na na quán mình không, nếu không thì bàn ghế trong quán phải đổi mới toàn bộ, còn nữa, xem xem giấy dán tường của quán phải thay cái mới chưa.”
Trong phòng bếp, Phùng Thịnh đang ngồi trên một cái ghế con vặn vòi nước vào chậu rửa rau xà lách, Phùng Thịnh vừa rửa rau vừa thất thần nên Lục Trĩ đi qua vỗ vỗ vai cậu chàng.

Phùng Thịnh: “Bà chủ Lục, tôi không sao, tôi đang nhớ tới tiền công trước kia cô phát.” Dứt lời, lại tiếp tục rửa rau.

Lục Trĩ dừng một chút: “Tiểu thịnh, trưa ăn nay chúng ta ăn bánh ú nhân thịt.”
Bên ngoài thực khách thính tai, bánh ú nhân thịt, cái gì bánh ú nhân thịt, bà chủ nhỏ đang nói bánh ú nahan thịt cái gì ấy nhỉ, có phải lại định ra món mới không, bọn họ lật thực đơn xem lại một lần, không nhìn thấy chữ bánh ú nhân thịt trên thực đơn, chắc lại là bà chủ làm cho nhân viên hoặc em trai ăn rồi.

Muốn ăn quá.

“Bà chủ nhỏ, lần này tôi cũng có ý kiến.”
“Khéo thế, tôi cũng có ý kiến, ê đừng có động và thịt lợn cay chiên giòn của tôi!”
“Tôi cũng muốn ăn bánh ú nhân thịt.”
Lục Trĩ từ trước đến nay tính tình luôn tốt, nếu thực khách đều muốn ăn bánh ú nhân thịt thì không thành vấn đề, huống hồ còn có Phùng Thịnh hỗ trợ, cô cười tủm tỉm ngó ra từ phòng bếp: “Buổi chiều bắt đầu, trong quán bán bánh ú nhân thịt có hạn trong hai ngày, mọi người có thể xếp hàng mua, nhưng đây không phải là món mới vì lá lau sậy tươi không phải lúc nào cũng mua được.”

Nhóm chat Mỹ thực trong trí nhớ lại sôi nổi ồn ào.

【 A a a a, bà chủ ra hạn hai ngày bán bánh ú nhân thịt hả.


【 Tôi đã chuẩn bị một tâm hồn đẹp để xếp hàng.


【 Sao lại cứ nói ở trên đây zậy??? 】
【 Thế mọi người mau thu tin nhắn về đi, ha ha ha ha ha ha.


【 Tôi không rảnh, chỉ có trông cậy vào thằng con đi xếp hàng thôi.


Vốn sau khi Mỹ thực trong trí nhớ nbán hết sẽ là thời gian nghỉ ngơi, Lục Trĩ quyết định buổi chiều làm bánh ú nhân thịt nên thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của bọn họ chỉ có thể dùng để gói bánh ú.

Phùng Thịnh chạy một chuyến đến chợ rau củ Lục Trĩ đi ngày hôm qua, lúc về mang lá gói bánh và thịt ba chỉ, giữa trưa đồ ăn bán hết lại bắt đầu bận rộn.

Lục Trĩ phụ trách ướp thịt và gạo nếp, Lý Bành phụ trách tẩrửa lá lau sậy cho sạch rồi trụng nước sôi, lau khô, làm xong công đoạn chuẩn bị là công đoạn gói bánh, Lý Bành không biết gói, Lục Trĩ và Phùng Thịnh ngồi ở ghế nhỏ sau bếp nhanh chóng gói bánh ú.

Hai người càng làm càng thuần thục, hai người vừa gói bánh ú vừa hấp những cái đã gói xong.

Lý Bành phụ trách cầm bánh ú chín ra bán cho thực khách.

Trịnh Ý là một cậu học sinh được nghỉ, vốn cuối tuần cậu bé định đi chơi bóng, kết quả bị bố bắt đến đây xếp hàng mau bánh ú nhận thịt.

Không phải chỉ là bánh ú thôi à còn bày đặt bắt xếp hàng, mà trời có mát mẻ gì cho cam, tốc độ bánh ú nhân thịt chín có hơi chậm, cậu bé đã có chút mất kiên nhẫn.

Nghĩ như vậy, cậu bé dứt khoát không xếp hàng nữa, đi chơi bóng cả buổi rồi về, bố mẹ cậu bế cũng vừa tan làm về nhà, hỏi bánh ú nhận thịt đâu, Trịnh Ý kể buổi chiều nóng nực, người xếp hàng đông nên bỏ về, kết quả bố cu cậu vội nói ngày mai sẽ tự đi xếp hàng, thằng con trai chả đáng tin gì.

Bố Trịnh Ý: “Ngày mai tôi phải tự đi xếp hàng mới được, bà chủ nhỏ nói bọn họ chỉ bán hai ngày, ngày mai tôi mà không đi xếp hàng thì còn cái nịt.”
Trịnh Ý: “……..”
Trịnh Ý ăn cơm xòn, cầm dưa hấu xuống nhà định tiếp tục đi chơi bóng, cậu bé vừa ăn dưa hấu vừa đi đến sân bóng rổ của tiểu khu, mùa hè cậu bé rất thích ăn dưa hấu linh tinh, vừa thoải mái mát mẻ lại ngon ngọt, đi tới sân bóng rổ cậu liền thấy Trương Hủ – người ở tầng dưới nhà cậu bé – đang ngồi trên băng ghế ăn bánh ú nhân thịt.

Trương Hủ đang call video với Trương Tiếu đang đi tuần trăng mật, nói: “Cái này là bánh ú nahan thịt bà chủ nhỏ mới làm, thơm lắm, cái loại hương thơm này ngửi thôi đã muốn ăn.

Chị xem cái bánh ú nahan thịt này đi, có phải sau khi bóc lá ra màu rất ngon không?”
Trương Hủ cắn một miếng cso cả thịt ba chỉ, thịt gạo hương vị đủ cả làm cậu ta thỏa mãn híp mắt lại, đến khi nhai xong, nuốt xuống, cậu ta nói: “Đây là món bánh ú ngon nhất tôi từng ăn.”
Trương Tiếu rất thèm, cô ấy nuốt nước miếng: “Mấy ngày nữa chị mày về rồi, về phải đến ăn liền mới được.”

Trương Hủ mỉm cười, giơ bánh ú nhân thịt lên cho Trương Tiếu xem: “Chị nhìn đi, thịt gọa kết hợp đầy đủ, nhất là khi ăn đến thịt ba chỉ bên trong, thơm àm không ngấy, ăn vừa miệng lắm.” Nói xong cậu ta ra vẻ đáng tiếc: “Đáng tiếc quá, bà chủ nhỏ nói cái này chỉ bán hai ngày, hôm nay tôi xếp hàng hơn ba tiếng mới mua được.”
Trương Tiếu: “Trương Hủ ——!” Cô ấy nhịn, sau đó nở nụ cười xán lạn: “Trương Hủ, ngày mai cậu giúp chị mua vài cái đi, chị sẽ mua quà cho cậu.”
Trịnh Ý đang nghe bỗng nhiên cảm thấy chơi bóng rổ không vui nữa, cậu bé nhìn Trương Hủ cầm bánh ú nhân thịt, trong nháy mắt hoài nghi chính chuyện sao buổi chiều mình lại không đợi ở Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng.

Cậu bé quyết định, ngày mai sáng sớm sẽ đi xếp hàng, đi bánh su nhân thịt của Mỹ thực trong trí nhớ ăn.

Hôm nay người đến quán xếp hàng cực đông, có người mua tới muốn mua bằng được bánh ú, có người giống Trịnh Ý hôm qua không muốn xếp hàng nên bỏ về, cũng có người xếp hàng không mua được.

Hôm nay Lý Niệm như cũ đi tới bên ngoài Mỹ thực trong trí nhớ, ngồi ở trong xe chờ tài xế đi xếp hàng mua cơm rang trứng, kết quả tài xế quay về nói bởi vì Mỹ thực trong trí nhớ bán bánh ú nhân thịt cho nên đã giảm bớt số lượng các món ăn, ông ta đi xếp hàng không mua được cơm rang trứng.

Lý Niệm mang thai thật sự kén ăn, sau khi cô ta ăn được cơm rang trứng Lục Trĩ làm thì cũng chỉ mới uống có mấy bát canh gà, ăn tổ yến xong thì không muốn ăn nữa, chỉ thèm ăn cơm rang trứng, thế mà bây giờ com rang trứng đã hết rồi?
Lý Niệm: “Đi xếp hàng mua bánh su nahan thịt đi.”
Tài xế: “Vâng, tôi nghe nói cái bánh ú nhân thịt này ăn cũng ngon lắm, mà bà chủ cũng bán có hai ngày thôi.”
Kết quả tài xế của Lý Niệm xếp hàng hơn một tiếng mà chẳng mua được gì, Lý Niệm ở trên xe đợi tài xế mua đồ về nhìn vài người đã mau đươc bánh ú liền trực tiếp bóc ra ăn luôn ở lề đường, khoảng cách khá xa nên Lý Niệm không biết Lục Trĩ làm bánh ú nhân thịt có thơm không, nhưng nhìn người khác ăn ngấu nghiến như thế cô ta biết chắc chắn là ăn ngon.

Buổi tối, Lý Niệm lăn qua lộn lại, chồng Trần Triển hỏi cô ta bị làm sao vậy, Lý Niệm trả lời: “Em nhất định phải ăn…….!không có việc gì, anh ngủ đi.”
Cô ta nhất định phải ăn bánh ú nhân thịt Lục Trĩ làm, bây giờ Lý Niệm rất muốn ăn.

Lý Niệm mở APP chỉ up video lên, nhấn tên Trương Dụ, Trương Dụ hôm nay cũng xếp hàng ở Mỹ thực trong trí nhớ, cậu ta mua được bánh ú nhân thịt, còn đăng video review bánh ú lên.

**** 01/10/2021 – NTP_1512 ****.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN