Lục Trĩ có chút ấn tượng với Trương Hà, Mỹ thực trong trí nhớ ngày nào cũng không đủ chỗ ngồi, ngày đó Lý Diệu Diệu nhường lại phần sủi cảo nhân thịt tôm cho Trương Hà, không nghĩ đến quan hệ của hai người họ là như thế này.
Lục Trĩ: “Nếu Lạc Đồng chủ động theo đuổi lại cậu thì cậu lựa chọn như thế nào?”
Trương Hà sốt ruột trả lời: “Tôi chỉ chọn Lý Diệu Diệu, bà chủ nhỏ giúp tôi đi mà.”
Lục Trĩ: “Ngày mai trong tiệm lên món mới là mỳ sợi thịt kho cà chua, nếu muốn mua thì đến đây xếp hàng sớm chút.”
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Lục Trĩ đến đã thấy Trương Hà ở đó, cậu đến còn sớm hơn cả cô, hỏi ra mới biết cậu ấy lo lắng không mua được món nên đứng chờ từ hôm qua.
Mùa này nhiều muỗi, mặt Trương Hà bị muỗi đốt nở một nụ cười với Lục Trĩ: “Bà chủ nhỏ, chờ tôi kết hôn nhất định sẽ mời cô tham dự hôn lễ.”
Lục Trĩ nâng cửa cuốn lên, cười nhẹ một tiếng: “Được nhé!”
Vào bếp Lục Trĩ liền bắt tay vào làm mỳ sợi thịt kho cà chua cho Trương Hà, Trương Hà nhận lấy đem đến dưới ký túc xá Lý Diệu Diệu, cậu gọi điện cho Lý Diệu Diệu xuống lầu, cả người kích động nhưng phần nhiều là lo lắng, Trương Hà tự an ủi bản thân, nếu Lý Diệu Diệu từ chối cậu thì cũng sẽ nhận phần mỳ sợi thịt kho cà chua này, cũng để cô ấy biết tâm ý của cậu.
Lạc Đồng là người đầu tiên ra khỏi ký túc xá, nhìn thấy Trương Hà cô ta liền nghĩ đến khoảng thời gian trước kia, cô ta bận theo đuổi phú nhị đại kia, để Trương Hà thay mình mua hai phần sủi cảo nhân thịt tôm lại không nghĩ đến Trương Hà nói không cho cô ta ăn???
Sau đó Trương Hà không liên lạc gì với cô ta nữa, ngược lại cậu trở nên đặc biệt gần gũi với Lý Diệu Diệu.
Lạc Đồng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ Trương Hà muốn đưa bữa sáng cho Lý Diệu Diệu, cô ta nói: “Vì không theo đuổi được tôi liền quay đầu theo đuổi Lý Diệu Diệu, cũng đúng ha, loại người như cậu cũng chỉ có thể xứng đôi với Lý Diệu Diệu.”
Sắc mặt Trương Hà trầm xuống: “Lý Diệu Diệu tốt hơn vạn lần so với cô.”
Lạc Đồng: “Khuôn mặt bình thường kia của cô ta, tốt hơn tôi vạn lần ở chỗ nào, cậu muốn cảm ơn Lý Diệu Diệu vì nếu không có cô ta thì đến tư cách theo đuổi tôi cậu cũng không có ha.”
Cô ta tỏ ý Trương Hà nhìn phía trước xem, đi đến mở cửa siêu xe: “Bạn trai tôi.”
Phú nhị đại nhìn thấy thiếu niên, đáy mắt liền lộ ra tươi cười, vội vàng đi qua: “Tiểu Trương tổng, sao cậu lại ở chỗ này? Xem trí nhớ của tôi này, sao lại quên mất cậu học đại học ở đây chứ, cậu ở đây đợi bạn gái sao? Bạn gái cậu là ai nào thế, bạn gái tôi cũng học ở đây, cũng ở trong ký túc xá.”
Sặc mặt Lạc Đồng trở nên cực kỳ khó coi, phú nhị đại cô ta theo đuổi lại có thái độ hạ thấp với người mình coi là lốp dự phòng, còn gọi cậu ta là tiểu Trương tổng? Lạc Đồng đối với phụ nhị đại này chính là lép vế, luôn phải nịnh nọt cùng nũng nịu, ngay cả việc trở thành bạn gái phú nhị đại cũng là một tay cô ta thiết kế, Lạc Đồng hỏi: “Sao cậu không nói gì!”
Bạn trai phú nhị đại của Lạc Đồng nhíu mày nhìn về phía cô ta: “Đây là bạn gái tôi, Lạc Đồng, nếu bạn gái tiểu Trương tổng có yêu cầu gì như dọn dẹp phòng ngủ thì cứ gọi cô ấy, cô ấy làm việc rất lưu loát.”
Lạc Đồng: “Anh, anh……” Cô ta ra vẻ nhu nhược đáng thương nhìn về phía Trương Hà.
“Trương Hà, tôi hối hận rồi, tôi chia tay anh ta, chúng ta ở bên nhau được không.”
Lúc Lý Diệu Diệu xuống dưới vừa vặn nghe được câu này, cô dừng chân đứng tại chỗ, nghe Trương Hà nói với Lạc Đồng: “Dù gương mặt Lý Diệu Diệu bình thường, cũng tốt hơn gương mặt dối trá này của cô”
Bạn trai phú nhị đại của Lạc Đồng nhanh chóng nói: “Đây không phải bạn gái tôi, bây giờ tôi với cô ta chia tay, không có quan hệ gì với cô ta hết.”
Lạc Đồng: “A a a a, anh, anh nói cái gì!”
Một lát sau Lạc Đồng với người bạn trai phú nhị đại của cô ta đã lao vào cấu xé nhau, cô ta hận người bạn trai này, cô ta nghĩ nếu không có mình thì Lý Diệu Diệu và Trương Hà sao có thể quen nhau được. Hiện tại Trương Hà không theo đuổi cô ta nữa, người bạn trai phú nhị đại này thế mà lại nói chia tay với cô ta. Để Lý Diệu Diệu thấy được tình cảnh này thì Lạc Đồng rất tự ti, càng không dám nói thêm gì nữa.
Trương Hà đưa phần đóng gói tinh xảo của Mỹ thực trong trí nhớ cho Lý Diệu Diệu, cô ấy thắc mắc hỏi: “Đây là gì, sủi cảo nhân thịt tôm, bánh kẹp thịt hay là thịt xào cay?”
Trương Hà: “Là mỳ sợi thịt kho cà chua.”
Lý Diệu Diệu ngạc nhiên: “Mỳ sợi thịt kho cà chua? Bà chủ Lục cho ra đồ ăn mới à, tôi thích nhất là món mỳ sợi thịt kho cà chua, bà chủ Lục làm chắc chắn ăn rất ngon.”
Trương Hà cùng Lý Diệu Diệu đến nhà ăn, Lý Diệu Diệu cũng không hỏi đến sự tình vừa nãy, Trương Hà thì vẫn luôn có tâm sự nên không nói gì.
Lý Diệu Diệu mở đóng gói tinh xảo ra, cô rất thích đóng gói của Mỹ thực trong trí nhớ, ngày thường tiệm đều dùng túi nhưng về sau liền đổi thành hộp, trông rất đẹp mắt.
Trong hộp là mỳ sợi thịt kho cà chua được chia thành hai phần tách biệt, một bên là mỳ, còn lại là phần thịt kho cà chua bỏ riêng, ngửi thấy chua chua ngọt ngọt. Lý Diệu Diệu dùng đũa gắp mỳ sợi vào chung phần thịt kho cà chua, đảo đều hoà quyện với nhau.
Lúc Trương Hà nghĩ Lý Diệu Diệu chuẩn bị ăn thì cô ấy lại chia mỳ thành hai phần, để cho hai người họ mỗi người một phần: “Chùng ta cùng ăn đi.”
Trương Hà nhìn phần sốt đầy ụ bao lấy sợi mỳ, ăn từng chút một, vị của cà chua bao trùm khiến tâm tình cậu vui sướng, cũng không có khẩn trương giống vừa nãy. Không biết Lục Trĩ làm mỳ sợi như thế nào mà khi ăn còn cảm nhận được chút ngòn ngọt, dai dai.
Trương Hà ăn xong cũng dần bình tĩnh lại: “Chúng ta kết giao đi, về sau khi ăn món của Mỹ thực trong trí nhớ thì đều chia đôi có được không?”
Lý Diệu Diệu: “Cậu….”
Trương Hà: “Tôi đảm bảo sẽ đối tốt với cậu, tuyệt đối không liên hệ với người con gái nào khác, cậu có thể hay không, đừng gần gũi với người con trai khác?”
“Người con trai khác? Ai?”
“Người hay đi gần cậu nhất mấy hôm nay.”
“Em trai tôi?”
Trương Hà cúi đầu nhìn phần ăn sạch sẽ, khi biết người con trai đó là em trai Lý Diệu Diệu thì khoé miệng cậu đã kéo đến tận mang tai rồi: “Không sao, nếu cậu không đồng ý thì tôi vẫn sẽ chia đôi phần ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ cho cậu, sau đó tiếp tục theo đuổi cậu.”
Lý Diệu Diệu: “Ai nói tôi không đồng ý nha.”
Lục Trĩ đứng trong tiệm nhận được tin Trương Hà gửi, cậu nói mình và Lý Diệu Diệu đã thành công ở bên nhau, thực sự rất cảm ơn Lục Trĩ, nhờ có mỳ sợi mà cậu bớt khẩn trương phần nào, cuối cùng cũng dám thổ lộ với Lý Diệu Diệu.
Lục Trĩ: “Trưa nay chúng ta ăn mỳ sợi thịt kho cà chua đi.”
Hai mắt Lý Lượng sáng lấp lánh: “Bà chủ nhỏ nấu nhiều mỳ sợi chút nha, lỗ cũng làm nhiều chút được không?”
Phùng Thịnh: “Anh nói thẳng là anh muốn ăn nhiều đi.”
Lý Lượng: “Chắc cậu không nghĩ thế đâu nhỉ, chỉ ăn một phần thôi ha, chứ không phải người sẽ ra sau bếp lấy thêm một phần nữa đâu nhở?”
Rất nhanh Phùng Thịnh đã cười ha hả: “Bà chủ nhỏ làm nhiều chút được không ạ?”
Giữa trưa Lục Trĩ dùng một cái đĩa lớn để phân ba phần mỳ sợi thịt kho cà chua, sau bếp cũng còn dư vài phần, cô muốn để Phùng Thịnh và Lý Lượng ăn no cho đã.
“Ăn ngon thật.”
“Bà chủ nhỏ làm món gì cũng ngon.”
“Tôi lấy chai Sprite uống”
“Tôi cũng uống.”
Mỳ sợi thịt kho cà chua hương vị nức mũi đánh thẳng vào vị giác, có khách đi ngang qua nghe thấy âm thanh bên trong liền cười ha hả đi vào: “Bà chủ nhỏ, món mỳ sợi thịt kho cà chua này có bán mang về giống tương nấm hương thịt bò không?” Nói xong liền nuốt ngụm nước miếng.
Lục Trĩ: “Mặt tiền cửa tiệm không đủ rộng.”
Trong tiệm bán mang về tương nấm hương thịt bò đã chiếm không ít chỗ, nếu không chừa ra chút chỗ thì trong tiệm sẽ chật kín trông rất ngột ngạt. Lục Trĩ không phải không đủ vốn để đổi tiệm sang nơi khác rộng rãi hơn nhưng hiện tại khách đã quen tới nơi này xếp hàng, nếu cô đột ngột chuyển địa chỉ thì cũng không thể trực tiếp đổi lên nhà hàng, nên tạm thời cứ bán ở đây đã.
Vị khách kia có chút thất vọng, Lục Trĩ như nhớ tới cái gì: “Phần mỳ sau bếp đừng ăn nhé, tôi đi ra ngoài một chút.”
Phùng Thịnh: “Ơ, có phải tốc độ ăn của em còn chưa đủ nhanh đúng không.”
Lục Trĩ: “Ăn chậm một chút, không cần phải vội vàng, cũng đừng vừa ăn xong đã chạy!”
Phùng Thịnh sột soạt ăn mỳ: “Vâng vâng.”
Mỳ sợi mềm mại có chút dai dai, nước sốt đậm vị bao phủ, Phùng Thịnh ăn xong gần hết mà vẫn còn rất nhiều nước sốt, cậu thích nhất là ăn trứng gà bên trong.
Lục Trĩ mang phần mỳ sợi thịt kho cà chua đến cửa hàng của Chu Mỹ Lệ, cô ấy vừa thấy Lục Trĩ liền cười, nhìn thấy Lục Trĩ cầm trên tay phần đồ ăn đóng gói đẹp mắt thì nụ cười càng thêm xán lạn.
Chu Mỹ Lệ: “Đây là món mới sắp ra lò nhỉ, chị còn tưởng không được ăn đó, thơm quá đi.”
Lục Trĩ ngồi xuống, cô nói: “Em có chút việc muốn nhờ chị, chuyện là chị có biết gần đây có cửa hàng nào cho thuê mặt tiền không? Em muốn thuê gần, tốt nhất là gần khu cư dân.”
Chu Mỹ Lệ: “Em không cần lo, hàng bán hoa quả gần chỗ em hôm qua mới tìm chị, người ta muốn cho thuê lại cửa hàng, chủ cửa hàng đó là người cho em thuê tiệm hiện tại đó. Em có thể làm thông hai cửa tiệm với nhau, về sau nếu em có ý định mở nhà hàng thì bàn với chủ nhà thêm tiền là ok rồi.”
Lục Trĩ hơi ngạc nhiên, dò hỏi: “Sao chị biết em muốn mở nhà hàng?”
Chu Mỹ Lệ: “Đồ ăn em làm rất ngon nha, tuy hiện tại chỉ là tiệm cơm nhỏ nhưng sau này khẳng định sẽ lên nhà hàng.” Cô ấy dừng một chút: “Chẳng qua là hàng bán hoa quả chào giá hơi cao, người ta muốn phí chuyển nhượng, nếu em xác định muốn thuê thì chị có thể giúp em mặc cả một chút.”
Lục Trĩ: “Người ta nghỉ bán hả chị?”
Chu Mỹ Lệ: “Không phải, người ta muốn mở siêu thị hoa quả, cũng ở gần khu dân cư này, mở một cái siêu thị mới thôi.”
Nếu có thể thuê lại cửa hàng hoa quả thì thật sự quá lợi, Lục Trĩ gần đây lời được kha khá nhưng cô thấy diện tích hàng hoa quả nhỏ hơn tiệm Mỹ thực, nếu tính tiền thuê cộng thêm phí chuyển nhượng thì giá so với trước kia cô thuê tiệm Mỹ thực còn cao hơn.
Lục Trĩ: “Em thuê, làm phiền chị rồi.”
Chu Mỹ Lệ: “Ok em.”
Chu Mỹ Lệ nhìn phần mỳ sợi thịt kho cà chua trước mặt, cô ấy cầm chiếc đũa trộn đều sốt và mỳ với nhau sau đó gắp ăn, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh, ngon quá đi, thật sự ngon khó cưỡng á. Lục Trĩ tự tay làm mỳ, hương vị đặc biệt, nước sốt cũng rất nhiều, chua chua ngọt ngọt hoà quyện còn có trứng gà bên trong nữa, tuyệt vời ông mặt trời.
Chu Mỹ Lệ cũng có trong nhóm chat tiệm Mỹ thực trong trí nhớ, vậy nên cô ấy gửi tin nhắn toe vẻ đã được ăn món mỳ sợi thịt kho cà chua bà chut nhỏ làm, rất chi là ngon.
Nhóm chat lập tức sôi nổi.
[ A a a a a, tôi cũng muốn ăn nhưng khách xếp hàng đông quá đi]
[Tôi cũng ăn rồi nha, đúng là chỉ có bà chủ nhỏ nấu ngon nhất đất này!!!!]
[Mặc kệ mọi người đi xếp hàng ăn mỳ sợi thịt kho cà chua, tôi đây ở nhà ăn mỳ gói vì deadline dí ngập đầu]
[Tôi muốn tag food blogger, dù tôi không ăn được thì cũng phải để người khác thấy nha:))]
[Ha ha ha ha ha ha ha……]
[Tôi đang đợi bà chủ nhỏ làm mới tài khoản đây]
[Muốn ăn quá đeeeeeeee]
Chu Mỹ Lệ nhìn tin nhắn trong nhóm chat của tiệm Mỹ thực trong trí nhớ, ăn mỳ ngon càng thêm ngon. Đến khi ăn xong rồi còn suy nghĩ, phải đi xếp hàng sớm thật sớm để mua, haizzzzzz.