Mỳ chua cay quan trọng ở chỗ nước dùng, Lục Trĩ đảo nước sánh đỏ, đứng xa cũng ngửi được vị cay, ngoài ra còn cho miến tự làm có màu gần như trong suốt vào cùng, nêm gia vị có cải dầu và đậu nành là hoàn thanh một bát mỳ chua cay.
Lục Trĩ đặt mỳ lên bàn nói: “Có thể ăn cơm rồi.”
Lý Lượng vội vội vàng vàng chạy đến, chiếu chút nữa đâm vào ghế, anh cầm đũa nhanh chóng gắp một đũa mỳ lên thưởng thức. Hương vị chua cay tê tái nháy mắt ngập tràn, cực kỳ sảng khoái, càng ăn lại càng bất ngờ khi thấy mỳ và miến có thể mềm đến không ngờ.
Lý Lượng cầm đũa xử sạch bong bát mỳ chua cay, ăn cay khiến trên trán anh xuất hiện thêm một tầng mồ hôi mỏng nhưng không ảnh hưởng đến việc ăn uống, cũng quên mất chuyện cải bẹ ban nãy.
Mỳ chua cay này thực sự ngon bá cháy.
Ăn một bát căn bản không đủ, dù có ăn thêm một bát siêu to nữa Lý Lượng vẫn cảm thấy không đủ.
Buổi trưa ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, bức màn che khẽ phấp, Lục Trĩ cùng hai người ngồi ăn mỳ chua cay, khung cảnh trông rất ấm áp. Lý Lượng ăn rất nhanh, anh nhìn Lục Trĩ một lúc rồi lại nhìn Phùng Thịnh một lúc, Phùng Thịnh thấy vậy còn cố ý ăn chậm lại.
Phùng Thịnh: “A, hối hận rồi à, ăn nhanh thế làm gì, mỳ ngon quá lốm miếng to là hết nhở.”
Mấy ngày kế Lý Lượng mặt dày liên tục đến ăn trực cơm, còn muốn học làm mỳ chua cay nhưng anh thật sự không có thiên phú gì nên luôn bị ghét bỏ. Chỉ cần Lý Lượng không phụ giúp thì Lục Trĩ sẽ làm cho anh thêm nhiều mỳ hơn, Phùng Thịnh cũng cho anh thêm cải bẹ.
Phùng Thịnh và Lý Lượng có thể ăn đồ Lục Trĩ làm mỗi ngày, khách hàng Mỹ thực trong trí nhớ lại không được như thế, ngày nào trong nhóm chat cũng có người hỏi khi nào tiệm mở cửa trở lại. Thậm chí thấy Lý Hữu đang thiết kế trong cửa tiệm cũng đến hỏi khi nào sửa sang xong, bọn họ sốt ruột lắm rồi.
Ban đầu Lý Hữu còn hơi mờ mịt chưa rõ nhưng sau khi nhiều người đến hỏi câu tương tự thì đã đáp lại sẽ đẩy nhanh tiến độ và sự thật là tiến độ được đẩy nhanh hơn hẳn. Chỉ có điều Lý Hữu khá tò mò, đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ rốt cuộc ngon tới mức nào mới khiến cho khách hàng đến đây thúc giục đẩy nhanh tiến độ.
[A a a a a a, tiệm mau khai trương đi mà….]
[Lý Lượng quá đáng thật á, tui nghe nói anh ấy chuyên gia đè ép Phùng Thịnh chuyện bản thiết kế đó]
[Ha ha ha ha ha]
[Dù sửa bản thiết kế thì tui có thể ngồi ngoài nhìn được bà chủ nhỏ làm mỳ chua cay ròi~]
[Tui nghe nói mỳ chua cay lần này không giới hạn số lượng đâu, nhưng mỗi ngày tiệm chỉ mở cửa sáu tiếng thôiiiiii]
[A a a a a a, ai, ai đóng gói mỳ chua cay thế? Phùng Thịnh hay vẫn là Lý Lượng vậy? Chắc vẫn là Lý Lượng rồi, anh Lý Lượng cố gắng làm nhanh nhé, chỉ cần nhanh thì anh chính là người đẹp trai hơn cả Phùng Thịnh rồi!!!!!]
[Muốn ăn mỳ chua cay của tiệm quớ đi~]
Cuối cùng mấy ngày sau Cuộc thi về câu chuyện mỹ thực chính thức khởi động.
Sáng sớm Lục Trĩ đã đến tiệm để đi cùng Phùng Thịnh và Lý Lượng đến nơi tham gia cuộc thi, vừa đến liền thấy Lý Lượng đi xe điện ba bánh đến, đằng sau chở toàn bộ nguyên liệu nấu ăn của bọn họ. Lý Lượng bảo Lục Trĩ lên trên ngồi nên cô tìm một vị trí chắc chắn ngồi xuống, vừa dứt Lý Lượng liền bật chìa khoá lao băng băng.
Lý Lượng: “Ha ha ha ha ha, đi bộ đê Phùng Thịnh.”
Phùng Thịnh vừa cùng Lục Trĩ tìm chỗ ngồi: “……..”
Đến quầy hàng của bọn họ Lục Trĩ bắt tay vào chuẩn bị, bọn họ đến thật sự rất sớm nhưng như vậy mới đủ thời gian chuẩn bị.
Lục Trĩ phân công một lần nữa công việc của mỗi người, Phùng Thịnh nhận nhiệm vụ đun nước rửa sạch nồi để bắt đầu nấu nướng. Khách hàng của bọn họ đã nói trong nhóm chat, chờ ngày cuộc thi khởi động liền đến xếp hàng trước quầy.
Giấc mộng mỹ thực chính thức mở cửa, người phụ trách cầm điện thoại nói chuyện với đầu bên kia: “Cuộc thi bắt đầu rồi, đảm bảo tiệm Mỹ thực trong trí nhớ kia sẽ không có khách.”
Vừa dứt lời người phụ trách liền nghe loáng thoáng gì mà Mỹ thực trong trí nhớ, rồi gì mà xông lên???
Người phụ trách cuộc thi tiến lên vài bước, ngày càng nghe rõ hơn.
“A a a a, đừng có đẩy tôi, bà chủ nhỏ nói rồi, lần này không giới hạn số lượng đâu mà lo.”
“Cậu nghĩ tôi ngốc à, tôi thừa biết sẽ không giới hạn số lượng nhưng bà chủ nhỏ cũng nói chỉ mở bán có sáu tiếng thôi, chắc chắn xếp hàng rất đông.”
“Lúc trước tôi còn không được xếp hàng vì kín chỗ, bây giờ cuối cùng cũng được một chỗ để xếp.”
“Tôi muốn ăn mỳ chua cay lắm rồi, nghĩ thôi mà chảy nước miếng.”
“???”
Người phụ trách cuộc thi ngây ngẩn cả người, bọn họ đang nói chuyện gì thế, gì mà cuối cùng cũng có chỗ để xếp hàng. Đây là diễn viên quần chúng Mỹ thực trong trí nhớ thuê đúng không, nhưng nếu là diễn viên quần chúng thì mấy người này đúng thật quá chuyên nghiệp.
Người phụ trách suy nghĩ một chốc liền đi qua quầy của Lục Trĩ ngó nghiêng, nghĩ đến hôm trước ông ta đã đăng lên vòng bạn bè tán chuyện nên lại rẽ hướng đi mua một phần thịt lợn nướng trước, sau đó cầm thịt lợn nướng chậm rì rì đi đến quầy của Mỹ thực trong trí nhớ, kết quả chưa đến gần đã thấy người đứng xếp hàng chật như nêm.
Người phụ trách: “Mấy người đứng đây làm gì?”
Không ai trả lời ông ta, lại còn bị kéo xuống phía sau, có người cười ha hả nói: “Ông không phải đến mua mỳ chua cay đúng không, nếu đúng thì tôi đứng ở chỗ này.”
Người phụ trách: “…….”
Khách xếp hàng ai ai cũng có ý thức, lúc nãy bà chủ nhỏ đã nói rồi, nếu ai chen hàng thì sẽ không bán cho người đó nên bây giờ tuy rất đông người nhưng không một ai mất hàng lối.
Bên ngoài quầy hàng có mấy cái bàn, giờ đã kín người ngồi, trên bàn là bát mỳ chua cay. Người phụ trách muốn biết rốt cuộc đồ ăn ở đây ngon tới mức nào nhưng người xếp hàng lại quá đông. Ông ta đi qua mấy người này đến phía trước quầy hàng liền nhìn thấy mỳ chua cay.
Người phụ trách thích nhất là món mỳ chua cay, ông ta tới gần ngửi thấy vị cay bay qua chóp mũi liền nuốt nước miếng. Nhưng chắc gì đã ngon đã cay thật sự, vậy nên ông ta đứng tại chỗ cầm thịt lợn nướng nhìn khách hàng ăn mỳ chua cay.
Trương Tiếu vì muốn ăn mỳ chua cay Lục Trĩ làm nên đã kéo chồng mình đến đây thật sớm, vậy nên lúc mọi người phải đứng xếp hàng chờ tới lượt thì vợ chồng họ đã đang thưởng thức mỳ chua cay rồi.
Trương Tiếu: “Có cả miến ở dưới ăn ngon ghê, trong suốt lại mềm ăn ngon quá đi, hu hu hu chồng ơi, mỳ mềm miến mềm ăn ngon quá trời quá đất.”
Bởi vì là mỳ chua cay nên thật sự rất cay, chồng Trương Tiếu nghe vậy vội vàng nuốt xuống nói: “Công nhận ngon thật.”
Trương Tiếu: “Anh ăn chậm thôi.”
Chồng Trương Tiếu: “Anh không chậm được, ăn một miếng đã thấy ngon rồi sao nhịn nổi, phải uống hết nước mỳ nữa.”
Chờ chồng Trương Tiếu nói xong thì cô ấy cũng thử uống một ngụm nước mỳ, quả thật kích thích vị giác cay xé lưỡi nhưng ngon không kiềm được, Trương Tiếu lại múc thêm một thìa uống tiếp.
Trương Tiếu vừa ăn vừa nói: “Bà chủ nhỏ đỉnh quá đi!”
Người phụ trách thấy thế cũng không nhịn được, nhanh chóng đi xuống cuối xếp hàng, ông ta nhìn người khác ăn mỳ chua cay ngon khó tả liền cảm thấy không muốn ăn thịt lợn nướng trên nay nữa.
Lý Lượng đảm nhận việc đóng gói mỳ chua cay, trước kia anh cũng là người đóng gói phần ăn ở tiệm nên tay nghề thoăn thoắt rất nhanh. Vì đóng gói nhanh nên còn có mấy khách hàng khen anh, Lý Lượng được khen nên khuôn mặt có chút đỏ, thậm chí còn có người nói lúc anh đóng gói trông rất đẹp trai luôn, sau đó tốc độ của Lý Lượng lại càng nhanh hơn.
Người phụ trách đứng xếp hàng vẫn luôn nuốt nước miếng, hương vị của mỳ chua cay rất đậm nên khách hàng đứng ở phía trước có thể ngửi thấy rõ ràng, người phụ trách nghĩ ông tâ muốn ăn hai bát mỳ chua cay.
Cuối cùng cũng đến lượt người phụ trách, ông ta cười nói: “Cho tôi hai bát mỳ chua cay, à không, ba bát đi.”
Lý Lượng ban nãy mới nói mỗi người chỉ có thể mua một bát nghe vậy liền cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu liền nhìn thấy ông ta, nhớ ra ông ta là người phụ trách lần trước đã tranh luận với anh, nhất thời liên ngây người một chút.
Khách hàng đứng sau người phụ trách nói: “Mỗi người chỉ được mua một phần thôi.”
Phùng Thịnh cho mỳ vào bát nước đỏ sóng sánh, động tác mượt mà khiến người phụ trách nhìn ngây ngẩn, tức khắc không muốn tính toán với Lý Lượng, ông ta đã xếp hàng rất lâu đấy: “Vậy cho tôi một bát đi.”
Lý Lượng: “Một bát ông cũng không mua được vì tiệm chúng tôi cho ông vào danh sách đen rồi, không tiếp, người tiếp theo.”
Phùng Thịnh nghe thấy liền nhìn người phụ trách, nói: “Ông là người phụ trách hôm trước nhỉ, về sau đừng có đến đây xếp hàng nữa, tiệm chúng tôi không tiếp đãi ông.”
Lý Lượng: “Không hổ là Phùng Thịnh nha.”
Phùng Thịnh: “Đương nhiên.”
Lý Lượng: “…….”